“Ha ha, quyền pháp có thể luyện đến Bão Đan, đích xác về mặt thể lực chính là thánh giả trong loài người. Các ngươi muốn liên thủ lại để đồ sát ta như một vị thần, vậy hãy cứ đến đây. Chúng là đều là người luyện quyền, nói nhiều lời thừa cũng vô ích, công phu trong tay mới là chính đạo.”
Vương Siêu nghe Vũ Vận Long nói thẳng thắn như thế, trong lại lại không có cảm giác phẫn nộ, ngược lại vô cùng thoải mái. Nếu những lời này đều giấu diếm che đậy thì sẽ có cảm giác khó chịu. Người luyện võ cầu chính là thẳng thắn. Nói cách khác, cho dù đánh chết ngươi, thì cũng không được có một điểm nương tay, như vậy mới thống khoái.
Trong lúc nói chuyện, cước bộ Vương Siêu nhấc thẳng lên, bàn tay đưa ra, thủ thế, dĩ nhiên là không động thủ trước, mà là chờ ba người tấn công.
“Các ngươi hãy cùng tiến lên, để ta xem thử qua trận chiến này, trong ba người các ngươi ai có thể sống sót!”
Vương Siêu ngửa mặt lên trời cười lớn. Đối mặt với ba tuyệt đỉnh cao thủ vẫn không lộ ra bất cứ sợ hãi gì, mà vẫn hào khí cười to.
Tiếng cười của hắn làm trang phục trong gió đêm bị thổi vù vù. Dưới ánh trăng… chiếu rọi trên mặt đất, bóng dáng của hắn dường như to lớn thêm.
Muốn đồ thần, cũng phải trả giá. Đích xác khi trận chiến hôm nay trôi qua, không biết ở đây còn ai sống sót có thể sống sót.
Lưu Mộc Bạch, Vũ Vận Long, Maiti cũng không nói gì thêm, nhưng bọn hắn cũng không động đậy, cũng không tấn công. Bọn họ đều là người có tâm trí cực kỳ kiên định, cũng không phải là sợ chết. Mà là vì Vương Siêu chọn vị trí phi thường xảo quyệt, hoàn toàn phá hủy thế liên thủ giáp công của ba người bọn họ.
Vương Siêu bây giờ đứng ở cửa viện, hai bên đều là vách tường, sau lưng lại là con hẻm nhỏ, mà ba người đều đang đứng đối diện với Vương Siêu.
Nói cách khác, ba người muốn động thủ thì chỉ có thể tiến công ở mặt trước, căn bản không thể tấn công hai bên sườn và phía sau lưng.
Muốn công kích Vương Siêu từ hai phía, trừ phi là phá hủy bức tường kia. Muốn công kích từ sau lưng, trừ phi là nhảy ra ngoài tường, sau đó đi bọc trở về.
Rất rõ ràng, là phương pháp này không hay.
Cao thủ luận võ, chính là lực lượng và kỹ xảo phải phối hợp với hoàn cảnh và tâm lý, vận khí. Vương Siêu đứng ngay tại cửa, đúng là lợi dụng hoàn cảnh hoàn mỹ nhất.
Nếu không, hắn mà đứng ở trung tâm viện, khiến cho ba đại cao thủ vây quanh, không hề cố kỵ từ hai bên và phía sau lưng tấn công, như vậy đích thật là rất nguy hiểm.
Mà vị trí bây giờ, tiến có thể công, lùi có thể chạy.
Mặc dù hắn cũng không muốn đi, nhưng hoàn cảnh như thế này thì cho dù tam đại cao thủ có tài giỏi đến mấy thì chuyện hắn có thể chạy trốn là chuyện có thật. Trong lòng ba người không tuyệt đối nắm chắc, cho nên đấu chí bị phân tán.
Cuối cùng thì Vũ Vận Long là người động thủ đầu tiền!
Hắn dùng hơn phân nửa kình lực bộc phát ra. Lần này hắn không dùng tay, cũng không phải dùng chân, mà là hít một hơi thật sâu, khiến cho bụng bành trướng giống như đang mang thai.
Bụng bành trướng giống như là có một luồng khí đang trồi lên, chân và tay lướt qua, cả người giống như một chiếc phi cơ chiến đấu đang chạy nước rút đánh tới trước mặt Vương Siêu. Một tay đánh vào cổ, còn một tay khác trực tiếp móc vào tiểu phúc của Vương Siêu, hung mãnh dị thường, móng tay thì dài dữ tợn. Chỉ cần trảo này đánh trúng thì không còn nghi ngờ gì nữa, cả ruột sẽ bị móc ra.
Cao thủ “Đại nội đệ nhất” này từ sau lúc bị Vương Siêu chấn bay răng, thì rốt cục đã bộc phát ra lực lượng lớn nhất của mình! Lấy Thái Tổ quyền “Đan Điền Khí Đả” thôi động tay chân, phía trên dùng “pháo thủ” đánh tới, phía dưới dùng “điêu trảo” móc bụng, hung mãnh vô cùng, giống như quỷ thần!
Thế công “Đan Điền Khí Đả” của hắn, tự nhiên so với Ba Lập Minh có chút tương tự, hiển nhiên đều đã luyện đến cảnh giới lô hỏa thuần thanh.
Người phát kình trước tiên là ở bụng, sau đó mới tới tay chân. Lấy lực lượng bộc phát từ đan điền thúc dụng toàn thân. Giống như hỏa dược phun ra, cái này chính là ảo diệu của “Đan Điền Khí Đả”.
Nhất là công phu “Điêu trảo” của Vũ Vận Long, có thể xuyên thủng bụng trâu, ác liệt vô cùng.
Hắn lúc còn trẻ, đã từng biểu diễn diệt sát trâu. Chính là năm ngón tay mở ra, nhào tới phía dưới bụng trâu dùng sức cắm vào, có thể xé toạc bụng trâu ra, trong nháy mắt móc ra nội tạng bên trong. Đây chính là loại công phu này!
Hai mắt Vương Siêu híp lại, hắn dựa vào sự mẫn cảm mà cảm nhận được. Một chiêu này của Vũ Vận Long, chiêu phía trên “pháo thủ” chính là giả, “điêu trảo” phía dưới mới là thật.
“Quả nhiên có lực xuyên thủng bụng trâu.”
Đối mặt với chiêu thức ấy, Vương Siêu cũng không né tránh, hai tay tạo thành thế “ưng trảo”, giống như nắm cả bầu trời bao la, tay trên chụp vào quyền thủ pháo thủ của đối phương. Tay dưới nhấn một cái, không chút đắn đo bóp chặt cổ tay Vũ Vận Long.
Bàn tay trắng như ngọc của Vương Siêu đột nhiên trong nháy mắt dường như trở nên thô to, bành trướng ra, như tinh thiết đột khởi, móng tay như đinh ốc có thể xuyên qua cả sắt đá.
Đấu pháp cương ngạnh của Vũ Vận Long, rõ ràng không thể rung chuyển trái núi như Vương Siêu.
Vương Siêu lấy trảo đối trảo, lấy bắt đối bắt! Đón đánh và ngạnh bắt!
Đây không phải là thấy hắn mạnh mẽ thì mặc hắn, bản thân trở nên yếu nhược.
Mà là ngươi mạnh mẽ, thì ta so với ngươi càng mạnh hơn. Ngươi ngang tàng, thì ta so với ngươi càng ngang tàng hơn!”
Lấy cương chế cương, lấy bạo chế bạo!
Vương siêu bây giờ thật giống như lời nói của Thượng Vân Tường lúc tuổi già “Nếu như cho ta thêm ba mươi năm tuổi thọ, thì ta sẽ lại có ba mươi năm mạnh mẽ!”
Mí mắt Vũ Vận Long ruung động, cổ tay mãnh liệt rung động. Tóc tai sau gáy hình như đều dựng đứng lên. Hắn rõ ràng cảm giác được lực lượng hai tay như “ưng trảo” này của Vương Siêu so với mình còn mạnh hơn rất nhiều. Nếu đón đánh thì chỉ sợ sẽ thua.
Lập tức Vũ Vận Long liền thay đổi đấu pháp, tay trên “pháo tạp” trầm xuống trước móng vuốt của Vương Siêu, sau đó quỳ gối trên mặt đất, thân thể cũng nhẹ nhàng trầm xuống, sửa lại lực, hóa thành ngón tay hướng phía trên vọt lên, thẳng đến hai mắt Vương Siêu.
Hắn quỳ một gối xuống đồng thời rụt tay lại, như đạn súng trường, vừa lúc tránh được ưng trảo đang hạ xuống. Sau đó đột nhiên trầm xuống đâm tới đầu gối của Vương Siêu.
Trong nháy mắt hắn biến hóa vô cùng, dĩ nhiên chưa từng sử dụng ra đấp pháp quỳ gối này!
Đây là sát chiêu bí truyền trong Thái Cực Quyền “Quỵ Bộ Song Bôi Hiến Tửu”, đừng nhìn cái tên nghe có vẻ tôn kính như thế, thật ra đây là sát chiêu giết người.
Bộ pháp trong võ thuật, thì quỳ bước ít được dùng. Bởi vì trong luận võ, quỳ trước mặt người khác rất mất mặt, nhưng một khi quỳ gối thì địch nhân cơ hồ phải chết.
Vũ Vận Long đột nhiên thi triển “Quỵ Bộ Song Bôi Hiến Tửu”, một đầu gối hung hăng đập xuống làm cả mặt đất phải nứt ra, cát bụi chung quanh đều bị chấn bay mù mịt. Trong phạm vi năm mét xung quanh, ngay cả tai mắt mơ hồ cũng có thể thấy được lực lượng cương mãnh này!
Lấy thân phận của hắn, cư nhiên thi triển ra đấu pháp quỳ gối, chính là đã cho thấy sát tâm đối với Vương Siêu vô cùng mãnh liệt!
Đích xác, lúc bị Vương Siêu đánh rơi hàm răng, hắn đã hạ quyết tâm nhất định phải giết Vương Siêu. Danh tiếng “Đại nội đệ nhất” cùng với tôn nghiêm, không thể bị người ta chà đạp! cho nên hắn không tiếc thi triển sát chiêu quỳ gối, muốn kích át Vương Siêu!
“Đấu pháp tốt! Phá thủ trầm đan.”
Ngay khi Vũ Vận Long thi triển chiêu “Quỵ Bộ Song Bôi Hiến Tửu” thì trong nháy mắt trong lòng Vương Siêu cũng tán thưởng. Cho dù là địch nhân, nhưng có thể đánh ra chiêu này, thì cũng xứng đáng được ca ngợi.
Hai chân hắn nhẹ nhàng lui về sau, vừa lúc tránh khỏi đầu gối của Vũ Vận Long đang đập xuống mu bàn chân của mình.
Đồng thời, hai tay của hắn vừa nhấc lên, dùng chiêu “Mạt Mi Tẩy Kiếm” ngăn chặn quả đánh của Vũ Vận Long, đồng thời nhấc chân, dùng hư chiêu quay một vòng chặn chiêu đầu gối hung mãnh của đối phương, rồi như đạn bắn ra, trực tiếp đá vào mặt của Vũ Vận Long!
Một cước này của Vương Siêu, trước tiên là lấy thân pháp long hình, sau lại giống như rắn đang vặn vẹo trong cây cỏ. Đẩy tay Vũ Vận Long ra rồi lui về sau mượn thế, chống giữ phía trước, lực lượng cả thân thể bộc phát trên đùi. Giống như cảnh con chó đứng đái để đánh dấu lãnh thổ!
Những động tác liên tiếp này, nhìn như đơn giản, một nhấc, một chuyển, một đá, nhưng thật ra trong đó đã có chuyển hoán kình lực, có rồng có rắn, sự cương mãnh được biến hóa vô cùng quỷ dị. Sau đó đá mạnh ra, trong thiên hạ ai có thể đỡ được, cho dù vươn tay ra đỡ cũng không thể.
Nguyên nhân chính là vì Vũ Vận Long quỳ gối, thân thể hạ xuống, cho nên Vương Siêu dùng chiêu này đá tới vừa đúng tầm mặt hắn. Cương kình trong chân Vương Siêu bộc phát ầm ầm, cảm giác bùng nổ khiến hô hấp của hắn trở nên khó khăn, hai tai nhất thời không nghe thấy gì nữa, hai mắt không nhìn thấy, hai mũi không ngửi được gì.
Nhưng là Vũ Vận long đã sớm nghĩ đến chiêu pháp của Vương Siêu biến hóa vô cùng, cho nên một điểm cũng không dám khinh thường. Chiêu quỳ gối dâng rượu của hắn cũng không đơn giản chỉ là một chiêu, hiển nhiên còn có sát chiêu liên hoàn.
Đầu co lại theo kiểu “Ô Quy Oai Bột” làm cho cước kình của Vương Siêu đá hụt, bùng nổ ngay trên vai hắn! Công phu rụt cổ né tránh này của hắn không thua gì tuyệt chiêu Vương Bát nghe sét của Vương Siêu.
Sau khi né được, Vũ Vận Long mượn lực của đầu gối bắn lên, cả người lấy thế ngựa chồm đánh về phía Vương Siêu.
Cao thủ đánh nhau, trượt chân là thất bại, kết quả rất nguy hiểm.
Nhưng là, Vương Siêu lại một lần nữa làm hắn thất vọng. Một lần nữa Vương Siêu lại thể hiện ra lực lượng quyền pháp thần bí của mình.
Chẳng những Vương nhấc một chân lên, mà chân kia cũng nhấc lên theo! Thân thể của hắn trái ngược với đấu pháp, dĩ nhiên bay lên không trung, giống như rồng vọt thẳng lên bầu trời, bước một bước dài, từ trên đỉnh đầu Vũ Vận Long trực tiếp nhảy qua.
Chờ cho Vũ Vận Long cảm giác được, sửa lại tư thế, thân thủ hướng về phía trên định chụp lấy chân Vương Siêu thì đã không kịp! Đã hụt mất rồi.
Vương Siêu lấy tốc độ tuyệt đối để bổ sung vào việc bay lên không, khiến cho không hề lộ ra sơ hở. Cũng không thể không nói, một chiêu rồng bước trên không này, chỉ có người như hắn mới có thể vận dụng. Nếu như là người khác, thì lập tức đã bị người ta đánh chết.
Một chiêu rồng bước đi trên không này vượt qua đầu Vũ Vận Long, Vương Siêu liền dùng lực lượng trong chiêu thức ấy, bay lên không hướng về phía Lưu Mộc Bạch đánh xuống!
Một chiêu này của Vương Siêu, mang theo thế rồng bay lên không, thật sự rất uy mãnh, khiến cho Lưu Mộc Bạch không dám đón đỡ, trực tiếp xoay người né chiêu. Sau đó lại đánh ra một chưởng hướng vào vị trí Vương Siêu chuẩn bị hạ xuống đất.
Sau khi người ta nhảy lên, rơi xuống đất thì đều có phản lực làm khí huyết chấn động. Nếu sức của thân thể không đầy đủ một chút, phản chấn như vậy ngay trong lúc cao thủ quyết đấu thì chính là trí mạng. Cho nên cao thủ luận võ, đều không bao giờ nhảy lên, càng đừng nói là trở mình đánh tới. Bởi vì nhảy lên có nghĩa là trọng thương tử vong, còn trở mình thì khi ngã xuống lại càng không thể nghi ngờ là phải chết. thậm chí là cao thủ Hóa Kình, khi đấu với một võ sĩ quyền anh mà nhảy lên, thì chính là chê mạng sống quá dài.
Cho nên Lưu Mộc Bạch ngay lúc Vương Siêu nhảy lên, hắn không cần suy nghĩ liền một chiêu đánh vào góc chết của Vương Siêu.
Đồng thời Maiti cũng không bỏ qua cơ hội này, cả người đánh lên, dùng khuỷu tay mãnh liệt đánh về phía Vương Siêu!
Hai cao thủ Bão Đan liên thủ với nhau, chính là lợi dụng lúc Vương Siêu rơi xuống đất bị phản lực làm cho khí huyết chấn động, trong tích tắc kình trên người không đủ mà lộ ra sơ hở.
Trong nháy mắt lúc Vương Siêu rơi xuống đất, hai người cơ hồ đã thấy thắng lợi như ánh rạng đông!
Nhưng là lúc quyền và khuỷu tay hai người sắp chạm vào thân thể Vương Siêu thì… Hống! Một thanh âm thật lớn bộc phát ra từ trên người Vương Siêu.
Lưu Mộc Bạch cơ hồ cảm giác được không khí xung quanh kịch liệt dao động, giống như giông tố của đại dương mênh mông đang nhồi mình.
Vương Siêu vận dụng âm thanh xé gió, vừa rồi quả thực đã đạt tới trạng thái của thần. Bởi vì hắn phát khí thật sự rất là mãnh liệt, hơn nữa lấy tần suất chấn động cao không dứt bên tai, trong vòng một thước quanh thân toàn lực phát ra kình phong đủ để… chấn một người cường tráng bay lên khỏi mặt đất. Cho dù là cao thủ như Lưu Mộc Bạch, khí huyết toàn thân trong chớp mắt cũng bị chấn động nên thừ người ra một lúc.
Người bình thường toàn lực hét lên, cũng có thể hét ra gió, huống chi là cao thủ như Vương Siêu! Hơn nữa hắn lại dùng âm tiết để tu luyện, trải qua thiên chuy bách luyện trở thành chân ngôn.
Quyền pháp Maiti và Lưu Mộc Bạch không kém nhau bao nhiêu.
Lần này hắn cũng cảm giác giống như Lưu Mộc Bạch.
Khi Vương Siêu vừa rơi xuống đất, cơ hồ không hề dừng lại, cũng không có hướng về phía Lưu Mộc Bạch, Maiti. Cứ tưởng khí huyết hắn bị lực phản chấn sẽ không đầy đủ. Nhưng ngược lại vô cùng mau lẹ, hung mãnh. Đối mặt với một quyền của Lưu Mộc Bạch, Vương Siêu vẫn đón nhận. Chính là vừa đánh chính diện vào ngực vừa đồng thời há mồm phun ra một chữ “Ông!”
Lưu Mộc Bạch kinh hãi, toàn tâm ngưng khí tĩnh thần, tránh đi phong mang, hắn bước nhỏ, xoay người tránh được nắm tay đang đánh vào ngực mình và âm thanh đang mãnh liệt bộc phát trong phạm vi của Vương Siêu…
“Không thể nghĩ ra, tại sao sau khi hắn nhảy lên, ngay cả khí huyết chấn động nhỏ cũng không có? Chẳng lẽ võ công hắn khi đạt đến trình độ như vậy, khí huyết cũng được củng cố?”
Lưu Mộc Bạch một mặt thoái lui, một mặt trong lòng buồn bực nghĩ mãi không ra.
Hắn tự nhiên không nghĩ ra, công phu chỉ cao hơn một bậc mà đã không thể lường được. Cao thủ Bão Đan vĩnh viễn không có cách nào tưởng tượng được chi tiết về cao thủ Bất Phôi. Bởi vì chỉ có bản thân chính thức giao đấu, mới có thể hình dung ra.
Nếu như nói cao thủ Bão Đan khí huyết đã được ngưng trọng, cho dù bị hống thì cũng không dễ dàng bị chấn động. Thì cao thủ Bất Phôi khí huyết chính là được luyện từ hống, càng tiến thêm một bước. Đương nhiên khi rơi xuống đất sẽ không bị chấn động.
Nhận thức này chính là từ Vương Siêu mà ra.
Cho nên hắn vừa rơi xuống đất, lập tức bộc phát thanh âm chân ngôn, phối hợp với thủ thế, tạo ra lực phá hủy như sét đánh vạn quân!
Một quyền vào ngực cộng thêm “Ông” khiến Lưu Mộc Bạch phải thối lui. Nhưng Vương Siêu vẫn không buông tha, sử dụng kỳ lân bộ như lùi mà tiến, chỉ một chút đá đến gần Lưu Mộc Bạch. Lại đánh ra một quyền, đồng thời từ miệng phát ra chữ “Ma”.
Công phu kỳ lân bộ lần này của Vương Siêu thật sự là quá nhanh, cho nên Maiti không thể theo kịp thân thể của Vương Siêu!
Lưu Mộc Bạch lại thối lui!
Vương Siêu vẫn như trước không buông tha! Vẫn sử dụng kỳ lân bộ! Mãnh liệt đánh tới, đồng thời miệng phát ra chữ “Ni”, lấy khí thế phô thiên cái địa, bao phủ cả thân thể Lưu Mộc Bạch!
Hai con ngươi Lưu Mộc Bạch cấp tốc co rút, mặc dù tim hắn không đập loạn nhịp, nhưng hắn lại rõ ràng cảm giác được quyết tâm của Vương Siêu. Vương Siêu quyết tâm tấn công liên tục để đánh chết hắn!
Liên lục phát ra âm thanh như đạn nổ, khí thế xuất thủ như sấm đánh xuống, khiến Lưu Mộc Bạch cũng chỉ có thể mạnh mẽ thối lui, mà không hề có lực hoàn thủ!
Công phu dùng âm thanh để tấn công này, hắn cũng học được, nhưng là không thể sử dụng. Bởi vì trong lúc đánh nhau, khi phối hợp với thanh âm, mặc dù có thể gia tăng uy lực đánh vào tâm thần người khác, làm chấn động không khí. Nhưng đối với phế lực (phổi) , hầu lực (yết hầu, cổ họng), thể lực cũng tiêu hao rất lớn. Nếu như đồng thời đánh quyền và hét như thế thì cho dù là cao thủ Bão Đan, cũng không thể duy trì được trong thời gian một phút.
Cho dù khạc nhổ vài lần cũng không hết giận, bởi vì địch nhân chưa đánh chết mình, thì chính mình lại đã kiệt sức. Người bình thường thì sau khi hét như thế đã sớm cạn kiệt toàn bộ sức lực, khí loạn, mắt nổ đom đóm, tiếng hống thậm chí so với quyền còn tiêu hao thể lực nhiều hơn!
Bất quá Vương Siêu không để ý, bởi vì thể lực hắn cường hãn vô cùng! Bây giờ đánh ra một loạt quyền cùng với chân ngôn chấn động, người vẫn đầy lực!
Bất Phôi cảnh giới, thân thể so với Bão Đan càng cường đại hơn nhiều!
Đừng có khi dễ người ta thể lực không bằng ngươi!
Liên tiếp dùng “Phiên Thiên Ấn” và ba chân ngôn phát ra, do chính Vương Siêu thi triển quả thực như Trường Giang đại hải. Sóng trước chưa tan, thì sóng sau đã lại sinh ra, nhanh đến cực điểm, mà cũng mạnh mẽ đến cực điểm!
Tốc độ ra tay của Vương Siêu so với người bình thường còn nhanh hơn mười lần, cho nên ba quyền cùng với ba tiếng đánh ra chưa tới một giây. Khiên cho cao thủ Bão Đan như Lưu Mộc Bạch không kịp trốn tránh, không kịp phản ứng, đã hơi mơ hồ thấy Diêm Vương.
Cả không khí trong phòng bị sóng âm của Vương Siêu làm cho chấn động mà lung lay không ngừng. Có thể bằng mắt thường thấy được vách tường đang lung lay, phảng phất như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Đồng thời, cửa sổ bằng thủy tinh ở căn phòng phía sau viện bị âm thanh ảnh hưởng làm cho nổ tung!
Ba quyền này, nhanh đến nỗi Maiti ở phía sau không thể đuổi kịp! Liên tiếp xuất quyền, Vương Siêu chỉ bằng vào Kỳ Lân Bộ di chuyển, khiến cho khoảng cách ban đầu với hắn chỉ khoảng một hai tấc, bây giờ đã nới rộng ra giống như một cái hồ lớn! Cứ như vậy thì cho đến khi Lưu Mộc Bạch bị đánh chết, Maiti cũng không kịp đuổi đến, thủy chung vẫn còn kém một hai tấc!
Trong một giây đồng hồ, Lưu Mộc Bạch lui nhanh ba bước, tránh được ba quyền và ba âm của Vương Siêu. Nhưng đau đớn là lần này lưng hắn đã dán sát vào vách tường phía sau, không còn đường lui, chỉ còn trơ mắt ra nhìn người ta đánh!
Nhưng là, trong một giây này Vũ Vận Long đã xoay người hết cỡ và thấy được tình thế nguy cấp của Lưu Mộc Bạch.
Hắn không nghĩ ngợi gì nhiều, đột nhiên chạy tới, một chiêu “Thôi Song Vọng Nguyệt” vừa lúc đỡ được chiêu Phiên thiên ấn của Vương Siêu!
Ngay lúc tiếp chiêu Phiên thiên ấn của Vương Siêu, Vũ Vận Long đã hạ quyết tâm, cho dù là mình bị đánh bay vài cái răng, cũng nhất định phải cản được Vương Siêu, bức hắn phải vào tình thế ba đánh một.
Bởi vì hắn càng đánh nhau với Vương Siêu, càng cảm giác được sự kinh khủng.
Mới vừa rồi Vũ Vận Long dường như cũng hối hận, đã để cho Vương Siêu chiếm được cửa viện, khiến cho ba người không thể vây công. Bây giờ nếu có thể thì phải bức Vương Siêu đến trung tâm viện.
Ba người liên tập tức vây công, như thế thì cơ hội thắng sẽ tăng lên rất nhiều!
Lưu Mộc Bạch cảm giác được Vũ Vận Long đến thì thở dài một hơi, sau đó tăng áp lực lên, song chưởng mãnh liệt đánh vào tiểu phúc của Vương Siêu!
Ngay lúc Vũ Vận Long cố dùng sức đỡ lấy Phiên thiên án của Vương Siêu, thì Vương Siêu đột nhiên buông lỏng kình, từ một bên lướt qua. Dùng chiêu “ Nhện lướt trên mặt nước” đi ra sau lưng Maiti, dùng quyền làm hư chiêu, mở miệng phun ra chữ “Bái” , thân hình tựa như rồng vợt lên, đánh về phía hắn.
Vũ Vận Long và Lưu Mộc Bạch đã nếm thử tư vị của Phiên thiên ấn, thì bây giờ cũng nên để cho vị quyền pháp tông sư Maiti này nêm thử một chút.
Maiti trong trận chiến này, thủy chung chưa đối mặt với Vương Siêu, cho nên đối với việc Vũ Vận Long, Lưu Mộc Bạch dễ dàng bị hạ thì hắn vẫn chưa tin là đúng. Nhưng bây giờ khi hắn chính thức bị đánh thì mới thật sự cảm giác được, đối phương quả thật có quyền lực khiến cho bao kẻ khác phải tuyệt vọng.
Bái! Mễ! Hồng!
Vương Siêu đối phó với cao thủ Mục Tư Lâm thì phát ra một hơi ba chữ chân ngôn. Đồng thời tay kia đánh ra Phiên thiên ấn, tay còn lại biến thành xà hình hướng về phía cánh tay Maiti đẩy ra khiến cho hắn hơi mất thăng bằng.
Tại thời khắc Maiti đối mặt với Vương Siêu, chỉ cảm thấy quanh thân toàn là đao phong sắc bén nổ tung giống như đạn nổ, trên đầu giống như có một tòa tháp bằng sắt khổng lồ đập xuống, khiến cho hắn cảm thấy chóng mặt.
Đồng thời, hai tay hắn phảng phất đụng phải một lực xoay tròn thật lớn, khiến cho thân thể của hắn cũng cảm giác đang xoay tròn.
Lúc này, trong lòng hắn không hề có bất cứ ý nghĩ gì. Bởi vì mọi việc xảy ra quá nhanh, ý niệm trong đầu cũng chưa kịp đến. Thân thể hắn ngồi xuống, ổn định lại. Đồng thời hắn vận lực từ đan điền vào hai tay, dùng một chiêu “Thiên Vương Thác Đáp” để đỡ lấy quyền ấn của Vương Siêu!
Hắn cảm giác được Phiên thiên ấn của Vương Siêu như tháp sắt nện xuống, cho nên mới dùng một chiêu “Thiên Vương Thác Đáp” mà chống đỡ.
Hắn đâu ngờ được, ngay lúc hắn quyền của hắn còn kém quyền của Vương Siêu khoảng một tấc thì đột nhiên cánh tay tê rần! Toàn thân trong phút chốc liền mất đi sự khống chế.
Tiên thiên cương khí của Vương Siêu, chỉ cần một tấc cũng có thể đánh trúng! Thân thể của hắn mạnh mẽ nên tiên thiên cương khí này chỉ có thể khiến cho hắn tê dại, tổn thương không lớn. Nhưng như vậy cũng đã đủ rồi.
Ngay trong lúc hắn còn đang tê dại, thì thân thể Vương Siêu đã tránh được hai quyền của Lưu Mộc Bạch, Vũ Vận Long. Đồng thời hắn duỗi tay ra, mổ lên trán Maiti.
“Phượng Hoàng Điểm Đầu”!
Cả thân thể Maiti, bị một mổ này đánh bay ra ngoài như một người bù nhìn.
Những người tại đây rõ ràng nghe được tiếng đầu lâu bị đánh nát bấy.
Trong lòng Lưu Mộc Bạch, Vũ Vận Long đồng thời cùng phát lạnh! Sau đó giống như hổ điên, liều mạng tấn công. Bọn họ biết, lần này Vương Siêu khẳng định là đã mất hơn một nửa thể lực! Đây chính là lúc để giết hắn!
Nhưng là, Vương Siêu cũng không liều mạng đánh tiếp với bọn họ. Vừa rồi lăng không đánh, đích thật là đã tiêu hao rất nhiều thể lực, hơn nữa lúc trước còn phát ra chân ngôn. Coi như bây giờ hắn đang ở cảnh giới Bất Phôi, nhưng dù sao cũng không phải là động cơ hoạt động vĩnh viễn, cũng có một cực hạn.
Cho nên, hắn mượn lực lượng phản chấn của chiêu “Phượng Hoàng Điểm Đầu” này, thân thể đột nhiên nhảy lên lùi đến bức tường, rồi nhảy ra ngoài.
“Đuổi theo!”
Lúc này, hai người Lưu Mộc Bạch, Vũ Vận Long đều đã điên cuồng! Hai tròng mắt đều đỏ như máu, tựa hồ còn hơn cả mắt của thổ phỉ khi giết người. Hơi thở của tông sư võ thuật không còn sót lại một chút nào!
Ba đại cao thủ vương giả vây công Vương Siêu, cư nhiên lại bị đánh chết một người! Đây quả là sỉ nhục ghê gớm!
Bất quá sự trả giá như vậy cũng đáng giá, Vương Siêu hung hãn vô cùng, chưa bao giờ thối lui, lấy bạo chế bạo. Ít nhất bây giờ cũng đã chạy trốn!
Có thể làm cho thần chạy trốn, cũng coi như là vinh quang! Đây là một…. cơ hội tuyệt vời!
Đối với cơ hội này, Lưu Mộc Bạch, Vũ Vận Long đương nhiên không chịu bỏ qua!
Nhưng là, ngay lúc bọn họ nhảy ra ngoài tường thì nghe được cách mấy trăm mét có vô số thanh âm ồn ào, thậm chí còn có cả tiếng súng bắn chỉ thiên. Hai mắt Lưu Mộc Bạch phong phú, liếc mắt một cái đã thấy ở ngã tư trước mặt xuất hiện vài chục người trang bị hạng nặng, trong tay cầm súng bắn tự động, chính là chiến sĩ tinh nhuệ.
“Đi!”
Trong lúc này, Lưu Mộc Bạch ra một quyết định thật uy nghiêm.
“Tại sao phải đi, chúng ta không sợ súng!” Vũ Vận Long tức giận nói.
“Không cần nói nhiều… Còn sống là còn có cơ hội, không phải chúng ta sợ chết, mà là quốc gia không thể chịu nổi tổn thất!” Lưu Mộc Bạch trầm giọng nói một câu, người đã nhắm một hướng lao đi không thấy bóng dáng.
Cao thủ, cho dù là cao thủ Bão Đan, cũng không phải là ngạnh kháng với một đội súng, mà là ám sát, trảm thủ. Trong lòng Lưu Mộc Bạch rất rõ ràng, mặc dù việc trước mặt hắn không sợ, nhưng có lẽ sẽ có nguy hiểm.
Vương Siêu nghe Vũ Vận Long nói thẳng thắn như thế, trong lại lại không có cảm giác phẫn nộ, ngược lại vô cùng thoải mái. Nếu những lời này đều giấu diếm che đậy thì sẽ có cảm giác khó chịu. Người luyện võ cầu chính là thẳng thắn. Nói cách khác, cho dù đánh chết ngươi, thì cũng không được có một điểm nương tay, như vậy mới thống khoái.
Trong lúc nói chuyện, cước bộ Vương Siêu nhấc thẳng lên, bàn tay đưa ra, thủ thế, dĩ nhiên là không động thủ trước, mà là chờ ba người tấn công.
“Các ngươi hãy cùng tiến lên, để ta xem thử qua trận chiến này, trong ba người các ngươi ai có thể sống sót!”
Vương Siêu ngửa mặt lên trời cười lớn. Đối mặt với ba tuyệt đỉnh cao thủ vẫn không lộ ra bất cứ sợ hãi gì, mà vẫn hào khí cười to.
Tiếng cười của hắn làm trang phục trong gió đêm bị thổi vù vù. Dưới ánh trăng… chiếu rọi trên mặt đất, bóng dáng của hắn dường như to lớn thêm.
Muốn đồ thần, cũng phải trả giá. Đích xác khi trận chiến hôm nay trôi qua, không biết ở đây còn ai sống sót có thể sống sót.
Lưu Mộc Bạch, Vũ Vận Long, Maiti cũng không nói gì thêm, nhưng bọn hắn cũng không động đậy, cũng không tấn công. Bọn họ đều là người có tâm trí cực kỳ kiên định, cũng không phải là sợ chết. Mà là vì Vương Siêu chọn vị trí phi thường xảo quyệt, hoàn toàn phá hủy thế liên thủ giáp công của ba người bọn họ.
Vương Siêu bây giờ đứng ở cửa viện, hai bên đều là vách tường, sau lưng lại là con hẻm nhỏ, mà ba người đều đang đứng đối diện với Vương Siêu.
Nói cách khác, ba người muốn động thủ thì chỉ có thể tiến công ở mặt trước, căn bản không thể tấn công hai bên sườn và phía sau lưng.
Muốn công kích Vương Siêu từ hai phía, trừ phi là phá hủy bức tường kia. Muốn công kích từ sau lưng, trừ phi là nhảy ra ngoài tường, sau đó đi bọc trở về.
Rất rõ ràng, là phương pháp này không hay.
Cao thủ luận võ, chính là lực lượng và kỹ xảo phải phối hợp với hoàn cảnh và tâm lý, vận khí. Vương Siêu đứng ngay tại cửa, đúng là lợi dụng hoàn cảnh hoàn mỹ nhất.
Nếu không, hắn mà đứng ở trung tâm viện, khiến cho ba đại cao thủ vây quanh, không hề cố kỵ từ hai bên và phía sau lưng tấn công, như vậy đích thật là rất nguy hiểm.
Mà vị trí bây giờ, tiến có thể công, lùi có thể chạy.
Mặc dù hắn cũng không muốn đi, nhưng hoàn cảnh như thế này thì cho dù tam đại cao thủ có tài giỏi đến mấy thì chuyện hắn có thể chạy trốn là chuyện có thật. Trong lòng ba người không tuyệt đối nắm chắc, cho nên đấu chí bị phân tán.
Cuối cùng thì Vũ Vận Long là người động thủ đầu tiền!
Hắn dùng hơn phân nửa kình lực bộc phát ra. Lần này hắn không dùng tay, cũng không phải dùng chân, mà là hít một hơi thật sâu, khiến cho bụng bành trướng giống như đang mang thai.
Bụng bành trướng giống như là có một luồng khí đang trồi lên, chân và tay lướt qua, cả người giống như một chiếc phi cơ chiến đấu đang chạy nước rút đánh tới trước mặt Vương Siêu. Một tay đánh vào cổ, còn một tay khác trực tiếp móc vào tiểu phúc của Vương Siêu, hung mãnh dị thường, móng tay thì dài dữ tợn. Chỉ cần trảo này đánh trúng thì không còn nghi ngờ gì nữa, cả ruột sẽ bị móc ra.
Cao thủ “Đại nội đệ nhất” này từ sau lúc bị Vương Siêu chấn bay răng, thì rốt cục đã bộc phát ra lực lượng lớn nhất của mình! Lấy Thái Tổ quyền “Đan Điền Khí Đả” thôi động tay chân, phía trên dùng “pháo thủ” đánh tới, phía dưới dùng “điêu trảo” móc bụng, hung mãnh vô cùng, giống như quỷ thần!
Thế công “Đan Điền Khí Đả” của hắn, tự nhiên so với Ba Lập Minh có chút tương tự, hiển nhiên đều đã luyện đến cảnh giới lô hỏa thuần thanh.
Người phát kình trước tiên là ở bụng, sau đó mới tới tay chân. Lấy lực lượng bộc phát từ đan điền thúc dụng toàn thân. Giống như hỏa dược phun ra, cái này chính là ảo diệu của “Đan Điền Khí Đả”.
Nhất là công phu “Điêu trảo” của Vũ Vận Long, có thể xuyên thủng bụng trâu, ác liệt vô cùng.
Hắn lúc còn trẻ, đã từng biểu diễn diệt sát trâu. Chính là năm ngón tay mở ra, nhào tới phía dưới bụng trâu dùng sức cắm vào, có thể xé toạc bụng trâu ra, trong nháy mắt móc ra nội tạng bên trong. Đây chính là loại công phu này!
Hai mắt Vương Siêu híp lại, hắn dựa vào sự mẫn cảm mà cảm nhận được. Một chiêu này của Vũ Vận Long, chiêu phía trên “pháo thủ” chính là giả, “điêu trảo” phía dưới mới là thật.
“Quả nhiên có lực xuyên thủng bụng trâu.”
Đối mặt với chiêu thức ấy, Vương Siêu cũng không né tránh, hai tay tạo thành thế “ưng trảo”, giống như nắm cả bầu trời bao la, tay trên chụp vào quyền thủ pháo thủ của đối phương. Tay dưới nhấn một cái, không chút đắn đo bóp chặt cổ tay Vũ Vận Long.
Bàn tay trắng như ngọc của Vương Siêu đột nhiên trong nháy mắt dường như trở nên thô to, bành trướng ra, như tinh thiết đột khởi, móng tay như đinh ốc có thể xuyên qua cả sắt đá.
Đấu pháp cương ngạnh của Vũ Vận Long, rõ ràng không thể rung chuyển trái núi như Vương Siêu.
Vương Siêu lấy trảo đối trảo, lấy bắt đối bắt! Đón đánh và ngạnh bắt!
Đây không phải là thấy hắn mạnh mẽ thì mặc hắn, bản thân trở nên yếu nhược.
Mà là ngươi mạnh mẽ, thì ta so với ngươi càng mạnh hơn. Ngươi ngang tàng, thì ta so với ngươi càng ngang tàng hơn!”
Lấy cương chế cương, lấy bạo chế bạo!
Vương siêu bây giờ thật giống như lời nói của Thượng Vân Tường lúc tuổi già “Nếu như cho ta thêm ba mươi năm tuổi thọ, thì ta sẽ lại có ba mươi năm mạnh mẽ!”
Mí mắt Vũ Vận Long ruung động, cổ tay mãnh liệt rung động. Tóc tai sau gáy hình như đều dựng đứng lên. Hắn rõ ràng cảm giác được lực lượng hai tay như “ưng trảo” này của Vương Siêu so với mình còn mạnh hơn rất nhiều. Nếu đón đánh thì chỉ sợ sẽ thua.
Lập tức Vũ Vận Long liền thay đổi đấu pháp, tay trên “pháo tạp” trầm xuống trước móng vuốt của Vương Siêu, sau đó quỳ gối trên mặt đất, thân thể cũng nhẹ nhàng trầm xuống, sửa lại lực, hóa thành ngón tay hướng phía trên vọt lên, thẳng đến hai mắt Vương Siêu.
Hắn quỳ một gối xuống đồng thời rụt tay lại, như đạn súng trường, vừa lúc tránh được ưng trảo đang hạ xuống. Sau đó đột nhiên trầm xuống đâm tới đầu gối của Vương Siêu.
Trong nháy mắt hắn biến hóa vô cùng, dĩ nhiên chưa từng sử dụng ra đấp pháp quỳ gối này!
Đây là sát chiêu bí truyền trong Thái Cực Quyền “Quỵ Bộ Song Bôi Hiến Tửu”, đừng nhìn cái tên nghe có vẻ tôn kính như thế, thật ra đây là sát chiêu giết người.
Bộ pháp trong võ thuật, thì quỳ bước ít được dùng. Bởi vì trong luận võ, quỳ trước mặt người khác rất mất mặt, nhưng một khi quỳ gối thì địch nhân cơ hồ phải chết.
Vũ Vận Long đột nhiên thi triển “Quỵ Bộ Song Bôi Hiến Tửu”, một đầu gối hung hăng đập xuống làm cả mặt đất phải nứt ra, cát bụi chung quanh đều bị chấn bay mù mịt. Trong phạm vi năm mét xung quanh, ngay cả tai mắt mơ hồ cũng có thể thấy được lực lượng cương mãnh này!
Lấy thân phận của hắn, cư nhiên thi triển ra đấu pháp quỳ gối, chính là đã cho thấy sát tâm đối với Vương Siêu vô cùng mãnh liệt!
Đích xác, lúc bị Vương Siêu đánh rơi hàm răng, hắn đã hạ quyết tâm nhất định phải giết Vương Siêu. Danh tiếng “Đại nội đệ nhất” cùng với tôn nghiêm, không thể bị người ta chà đạp! cho nên hắn không tiếc thi triển sát chiêu quỳ gối, muốn kích át Vương Siêu!
“Đấu pháp tốt! Phá thủ trầm đan.”
Ngay khi Vũ Vận Long thi triển chiêu “Quỵ Bộ Song Bôi Hiến Tửu” thì trong nháy mắt trong lòng Vương Siêu cũng tán thưởng. Cho dù là địch nhân, nhưng có thể đánh ra chiêu này, thì cũng xứng đáng được ca ngợi.
Hai chân hắn nhẹ nhàng lui về sau, vừa lúc tránh khỏi đầu gối của Vũ Vận Long đang đập xuống mu bàn chân của mình.
Đồng thời, hai tay của hắn vừa nhấc lên, dùng chiêu “Mạt Mi Tẩy Kiếm” ngăn chặn quả đánh của Vũ Vận Long, đồng thời nhấc chân, dùng hư chiêu quay một vòng chặn chiêu đầu gối hung mãnh của đối phương, rồi như đạn bắn ra, trực tiếp đá vào mặt của Vũ Vận Long!
Một cước này của Vương Siêu, trước tiên là lấy thân pháp long hình, sau lại giống như rắn đang vặn vẹo trong cây cỏ. Đẩy tay Vũ Vận Long ra rồi lui về sau mượn thế, chống giữ phía trước, lực lượng cả thân thể bộc phát trên đùi. Giống như cảnh con chó đứng đái để đánh dấu lãnh thổ!
Những động tác liên tiếp này, nhìn như đơn giản, một nhấc, một chuyển, một đá, nhưng thật ra trong đó đã có chuyển hoán kình lực, có rồng có rắn, sự cương mãnh được biến hóa vô cùng quỷ dị. Sau đó đá mạnh ra, trong thiên hạ ai có thể đỡ được, cho dù vươn tay ra đỡ cũng không thể.
Nguyên nhân chính là vì Vũ Vận Long quỳ gối, thân thể hạ xuống, cho nên Vương Siêu dùng chiêu này đá tới vừa đúng tầm mặt hắn. Cương kình trong chân Vương Siêu bộc phát ầm ầm, cảm giác bùng nổ khiến hô hấp của hắn trở nên khó khăn, hai tai nhất thời không nghe thấy gì nữa, hai mắt không nhìn thấy, hai mũi không ngửi được gì.
Nhưng là Vũ Vận long đã sớm nghĩ đến chiêu pháp của Vương Siêu biến hóa vô cùng, cho nên một điểm cũng không dám khinh thường. Chiêu quỳ gối dâng rượu của hắn cũng không đơn giản chỉ là một chiêu, hiển nhiên còn có sát chiêu liên hoàn.
Đầu co lại theo kiểu “Ô Quy Oai Bột” làm cho cước kình của Vương Siêu đá hụt, bùng nổ ngay trên vai hắn! Công phu rụt cổ né tránh này của hắn không thua gì tuyệt chiêu Vương Bát nghe sét của Vương Siêu.
Sau khi né được, Vũ Vận Long mượn lực của đầu gối bắn lên, cả người lấy thế ngựa chồm đánh về phía Vương Siêu.
Cao thủ đánh nhau, trượt chân là thất bại, kết quả rất nguy hiểm.
Nhưng là, Vương Siêu lại một lần nữa làm hắn thất vọng. Một lần nữa Vương Siêu lại thể hiện ra lực lượng quyền pháp thần bí của mình.
Chẳng những Vương nhấc một chân lên, mà chân kia cũng nhấc lên theo! Thân thể của hắn trái ngược với đấu pháp, dĩ nhiên bay lên không trung, giống như rồng vọt thẳng lên bầu trời, bước một bước dài, từ trên đỉnh đầu Vũ Vận Long trực tiếp nhảy qua.
Chờ cho Vũ Vận Long cảm giác được, sửa lại tư thế, thân thủ hướng về phía trên định chụp lấy chân Vương Siêu thì đã không kịp! Đã hụt mất rồi.
Vương Siêu lấy tốc độ tuyệt đối để bổ sung vào việc bay lên không, khiến cho không hề lộ ra sơ hở. Cũng không thể không nói, một chiêu rồng bước trên không này, chỉ có người như hắn mới có thể vận dụng. Nếu như là người khác, thì lập tức đã bị người ta đánh chết.
Một chiêu rồng bước đi trên không này vượt qua đầu Vũ Vận Long, Vương Siêu liền dùng lực lượng trong chiêu thức ấy, bay lên không hướng về phía Lưu Mộc Bạch đánh xuống!
Một chiêu này của Vương Siêu, mang theo thế rồng bay lên không, thật sự rất uy mãnh, khiến cho Lưu Mộc Bạch không dám đón đỡ, trực tiếp xoay người né chiêu. Sau đó lại đánh ra một chưởng hướng vào vị trí Vương Siêu chuẩn bị hạ xuống đất.
Sau khi người ta nhảy lên, rơi xuống đất thì đều có phản lực làm khí huyết chấn động. Nếu sức của thân thể không đầy đủ một chút, phản chấn như vậy ngay trong lúc cao thủ quyết đấu thì chính là trí mạng. Cho nên cao thủ luận võ, đều không bao giờ nhảy lên, càng đừng nói là trở mình đánh tới. Bởi vì nhảy lên có nghĩa là trọng thương tử vong, còn trở mình thì khi ngã xuống lại càng không thể nghi ngờ là phải chết. thậm chí là cao thủ Hóa Kình, khi đấu với một võ sĩ quyền anh mà nhảy lên, thì chính là chê mạng sống quá dài.
Cho nên Lưu Mộc Bạch ngay lúc Vương Siêu nhảy lên, hắn không cần suy nghĩ liền một chiêu đánh vào góc chết của Vương Siêu.
Đồng thời Maiti cũng không bỏ qua cơ hội này, cả người đánh lên, dùng khuỷu tay mãnh liệt đánh về phía Vương Siêu!
Hai cao thủ Bão Đan liên thủ với nhau, chính là lợi dụng lúc Vương Siêu rơi xuống đất bị phản lực làm cho khí huyết chấn động, trong tích tắc kình trên người không đủ mà lộ ra sơ hở.
Trong nháy mắt lúc Vương Siêu rơi xuống đất, hai người cơ hồ đã thấy thắng lợi như ánh rạng đông!
Nhưng là lúc quyền và khuỷu tay hai người sắp chạm vào thân thể Vương Siêu thì… Hống! Một thanh âm thật lớn bộc phát ra từ trên người Vương Siêu.
Lưu Mộc Bạch cơ hồ cảm giác được không khí xung quanh kịch liệt dao động, giống như giông tố của đại dương mênh mông đang nhồi mình.
Vương Siêu vận dụng âm thanh xé gió, vừa rồi quả thực đã đạt tới trạng thái của thần. Bởi vì hắn phát khí thật sự rất là mãnh liệt, hơn nữa lấy tần suất chấn động cao không dứt bên tai, trong vòng một thước quanh thân toàn lực phát ra kình phong đủ để… chấn một người cường tráng bay lên khỏi mặt đất. Cho dù là cao thủ như Lưu Mộc Bạch, khí huyết toàn thân trong chớp mắt cũng bị chấn động nên thừ người ra một lúc.
Người bình thường toàn lực hét lên, cũng có thể hét ra gió, huống chi là cao thủ như Vương Siêu! Hơn nữa hắn lại dùng âm tiết để tu luyện, trải qua thiên chuy bách luyện trở thành chân ngôn.
Quyền pháp Maiti và Lưu Mộc Bạch không kém nhau bao nhiêu.
Lần này hắn cũng cảm giác giống như Lưu Mộc Bạch.
Khi Vương Siêu vừa rơi xuống đất, cơ hồ không hề dừng lại, cũng không có hướng về phía Lưu Mộc Bạch, Maiti. Cứ tưởng khí huyết hắn bị lực phản chấn sẽ không đầy đủ. Nhưng ngược lại vô cùng mau lẹ, hung mãnh. Đối mặt với một quyền của Lưu Mộc Bạch, Vương Siêu vẫn đón nhận. Chính là vừa đánh chính diện vào ngực vừa đồng thời há mồm phun ra một chữ “Ông!”
Lưu Mộc Bạch kinh hãi, toàn tâm ngưng khí tĩnh thần, tránh đi phong mang, hắn bước nhỏ, xoay người tránh được nắm tay đang đánh vào ngực mình và âm thanh đang mãnh liệt bộc phát trong phạm vi của Vương Siêu…
“Không thể nghĩ ra, tại sao sau khi hắn nhảy lên, ngay cả khí huyết chấn động nhỏ cũng không có? Chẳng lẽ võ công hắn khi đạt đến trình độ như vậy, khí huyết cũng được củng cố?”
Lưu Mộc Bạch một mặt thoái lui, một mặt trong lòng buồn bực nghĩ mãi không ra.
Hắn tự nhiên không nghĩ ra, công phu chỉ cao hơn một bậc mà đã không thể lường được. Cao thủ Bão Đan vĩnh viễn không có cách nào tưởng tượng được chi tiết về cao thủ Bất Phôi. Bởi vì chỉ có bản thân chính thức giao đấu, mới có thể hình dung ra.
Nếu như nói cao thủ Bão Đan khí huyết đã được ngưng trọng, cho dù bị hống thì cũng không dễ dàng bị chấn động. Thì cao thủ Bất Phôi khí huyết chính là được luyện từ hống, càng tiến thêm một bước. Đương nhiên khi rơi xuống đất sẽ không bị chấn động.
Nhận thức này chính là từ Vương Siêu mà ra.
Cho nên hắn vừa rơi xuống đất, lập tức bộc phát thanh âm chân ngôn, phối hợp với thủ thế, tạo ra lực phá hủy như sét đánh vạn quân!
Một quyền vào ngực cộng thêm “Ông” khiến Lưu Mộc Bạch phải thối lui. Nhưng Vương Siêu vẫn không buông tha, sử dụng kỳ lân bộ như lùi mà tiến, chỉ một chút đá đến gần Lưu Mộc Bạch. Lại đánh ra một quyền, đồng thời từ miệng phát ra chữ “Ma”.
Công phu kỳ lân bộ lần này của Vương Siêu thật sự là quá nhanh, cho nên Maiti không thể theo kịp thân thể của Vương Siêu!
Lưu Mộc Bạch lại thối lui!
Vương Siêu vẫn như trước không buông tha! Vẫn sử dụng kỳ lân bộ! Mãnh liệt đánh tới, đồng thời miệng phát ra chữ “Ni”, lấy khí thế phô thiên cái địa, bao phủ cả thân thể Lưu Mộc Bạch!
Hai con ngươi Lưu Mộc Bạch cấp tốc co rút, mặc dù tim hắn không đập loạn nhịp, nhưng hắn lại rõ ràng cảm giác được quyết tâm của Vương Siêu. Vương Siêu quyết tâm tấn công liên tục để đánh chết hắn!
Liên lục phát ra âm thanh như đạn nổ, khí thế xuất thủ như sấm đánh xuống, khiến Lưu Mộc Bạch cũng chỉ có thể mạnh mẽ thối lui, mà không hề có lực hoàn thủ!
Công phu dùng âm thanh để tấn công này, hắn cũng học được, nhưng là không thể sử dụng. Bởi vì trong lúc đánh nhau, khi phối hợp với thanh âm, mặc dù có thể gia tăng uy lực đánh vào tâm thần người khác, làm chấn động không khí. Nhưng đối với phế lực (phổi) , hầu lực (yết hầu, cổ họng), thể lực cũng tiêu hao rất lớn. Nếu như đồng thời đánh quyền và hét như thế thì cho dù là cao thủ Bão Đan, cũng không thể duy trì được trong thời gian một phút.
Cho dù khạc nhổ vài lần cũng không hết giận, bởi vì địch nhân chưa đánh chết mình, thì chính mình lại đã kiệt sức. Người bình thường thì sau khi hét như thế đã sớm cạn kiệt toàn bộ sức lực, khí loạn, mắt nổ đom đóm, tiếng hống thậm chí so với quyền còn tiêu hao thể lực nhiều hơn!
Bất quá Vương Siêu không để ý, bởi vì thể lực hắn cường hãn vô cùng! Bây giờ đánh ra một loạt quyền cùng với chân ngôn chấn động, người vẫn đầy lực!
Bất Phôi cảnh giới, thân thể so với Bão Đan càng cường đại hơn nhiều!
Đừng có khi dễ người ta thể lực không bằng ngươi!
Liên tiếp dùng “Phiên Thiên Ấn” và ba chân ngôn phát ra, do chính Vương Siêu thi triển quả thực như Trường Giang đại hải. Sóng trước chưa tan, thì sóng sau đã lại sinh ra, nhanh đến cực điểm, mà cũng mạnh mẽ đến cực điểm!
Tốc độ ra tay của Vương Siêu so với người bình thường còn nhanh hơn mười lần, cho nên ba quyền cùng với ba tiếng đánh ra chưa tới một giây. Khiên cho cao thủ Bão Đan như Lưu Mộc Bạch không kịp trốn tránh, không kịp phản ứng, đã hơi mơ hồ thấy Diêm Vương.
Cả không khí trong phòng bị sóng âm của Vương Siêu làm cho chấn động mà lung lay không ngừng. Có thể bằng mắt thường thấy được vách tường đang lung lay, phảng phất như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Đồng thời, cửa sổ bằng thủy tinh ở căn phòng phía sau viện bị âm thanh ảnh hưởng làm cho nổ tung!
Ba quyền này, nhanh đến nỗi Maiti ở phía sau không thể đuổi kịp! Liên tiếp xuất quyền, Vương Siêu chỉ bằng vào Kỳ Lân Bộ di chuyển, khiến cho khoảng cách ban đầu với hắn chỉ khoảng một hai tấc, bây giờ đã nới rộng ra giống như một cái hồ lớn! Cứ như vậy thì cho đến khi Lưu Mộc Bạch bị đánh chết, Maiti cũng không kịp đuổi đến, thủy chung vẫn còn kém một hai tấc!
Trong một giây đồng hồ, Lưu Mộc Bạch lui nhanh ba bước, tránh được ba quyền và ba âm của Vương Siêu. Nhưng đau đớn là lần này lưng hắn đã dán sát vào vách tường phía sau, không còn đường lui, chỉ còn trơ mắt ra nhìn người ta đánh!
Nhưng là, trong một giây này Vũ Vận Long đã xoay người hết cỡ và thấy được tình thế nguy cấp của Lưu Mộc Bạch.
Hắn không nghĩ ngợi gì nhiều, đột nhiên chạy tới, một chiêu “Thôi Song Vọng Nguyệt” vừa lúc đỡ được chiêu Phiên thiên ấn của Vương Siêu!
Ngay lúc tiếp chiêu Phiên thiên ấn của Vương Siêu, Vũ Vận Long đã hạ quyết tâm, cho dù là mình bị đánh bay vài cái răng, cũng nhất định phải cản được Vương Siêu, bức hắn phải vào tình thế ba đánh một.
Bởi vì hắn càng đánh nhau với Vương Siêu, càng cảm giác được sự kinh khủng.
Mới vừa rồi Vũ Vận Long dường như cũng hối hận, đã để cho Vương Siêu chiếm được cửa viện, khiến cho ba người không thể vây công. Bây giờ nếu có thể thì phải bức Vương Siêu đến trung tâm viện.
Ba người liên tập tức vây công, như thế thì cơ hội thắng sẽ tăng lên rất nhiều!
Lưu Mộc Bạch cảm giác được Vũ Vận Long đến thì thở dài một hơi, sau đó tăng áp lực lên, song chưởng mãnh liệt đánh vào tiểu phúc của Vương Siêu!
Ngay lúc Vũ Vận Long cố dùng sức đỡ lấy Phiên thiên án của Vương Siêu, thì Vương Siêu đột nhiên buông lỏng kình, từ một bên lướt qua. Dùng chiêu “ Nhện lướt trên mặt nước” đi ra sau lưng Maiti, dùng quyền làm hư chiêu, mở miệng phun ra chữ “Bái” , thân hình tựa như rồng vợt lên, đánh về phía hắn.
Vũ Vận Long và Lưu Mộc Bạch đã nếm thử tư vị của Phiên thiên ấn, thì bây giờ cũng nên để cho vị quyền pháp tông sư Maiti này nêm thử một chút.
Maiti trong trận chiến này, thủy chung chưa đối mặt với Vương Siêu, cho nên đối với việc Vũ Vận Long, Lưu Mộc Bạch dễ dàng bị hạ thì hắn vẫn chưa tin là đúng. Nhưng bây giờ khi hắn chính thức bị đánh thì mới thật sự cảm giác được, đối phương quả thật có quyền lực khiến cho bao kẻ khác phải tuyệt vọng.
Bái! Mễ! Hồng!
Vương Siêu đối phó với cao thủ Mục Tư Lâm thì phát ra một hơi ba chữ chân ngôn. Đồng thời tay kia đánh ra Phiên thiên ấn, tay còn lại biến thành xà hình hướng về phía cánh tay Maiti đẩy ra khiến cho hắn hơi mất thăng bằng.
Tại thời khắc Maiti đối mặt với Vương Siêu, chỉ cảm thấy quanh thân toàn là đao phong sắc bén nổ tung giống như đạn nổ, trên đầu giống như có một tòa tháp bằng sắt khổng lồ đập xuống, khiến cho hắn cảm thấy chóng mặt.
Đồng thời, hai tay hắn phảng phất đụng phải một lực xoay tròn thật lớn, khiến cho thân thể của hắn cũng cảm giác đang xoay tròn.
Lúc này, trong lòng hắn không hề có bất cứ ý nghĩ gì. Bởi vì mọi việc xảy ra quá nhanh, ý niệm trong đầu cũng chưa kịp đến. Thân thể hắn ngồi xuống, ổn định lại. Đồng thời hắn vận lực từ đan điền vào hai tay, dùng một chiêu “Thiên Vương Thác Đáp” để đỡ lấy quyền ấn của Vương Siêu!
Hắn cảm giác được Phiên thiên ấn của Vương Siêu như tháp sắt nện xuống, cho nên mới dùng một chiêu “Thiên Vương Thác Đáp” mà chống đỡ.
Hắn đâu ngờ được, ngay lúc hắn quyền của hắn còn kém quyền của Vương Siêu khoảng một tấc thì đột nhiên cánh tay tê rần! Toàn thân trong phút chốc liền mất đi sự khống chế.
Tiên thiên cương khí của Vương Siêu, chỉ cần một tấc cũng có thể đánh trúng! Thân thể của hắn mạnh mẽ nên tiên thiên cương khí này chỉ có thể khiến cho hắn tê dại, tổn thương không lớn. Nhưng như vậy cũng đã đủ rồi.
Ngay trong lúc hắn còn đang tê dại, thì thân thể Vương Siêu đã tránh được hai quyền của Lưu Mộc Bạch, Vũ Vận Long. Đồng thời hắn duỗi tay ra, mổ lên trán Maiti.
“Phượng Hoàng Điểm Đầu”!
Cả thân thể Maiti, bị một mổ này đánh bay ra ngoài như một người bù nhìn.
Những người tại đây rõ ràng nghe được tiếng đầu lâu bị đánh nát bấy.
Trong lòng Lưu Mộc Bạch, Vũ Vận Long đồng thời cùng phát lạnh! Sau đó giống như hổ điên, liều mạng tấn công. Bọn họ biết, lần này Vương Siêu khẳng định là đã mất hơn một nửa thể lực! Đây chính là lúc để giết hắn!
Nhưng là, Vương Siêu cũng không liều mạng đánh tiếp với bọn họ. Vừa rồi lăng không đánh, đích thật là đã tiêu hao rất nhiều thể lực, hơn nữa lúc trước còn phát ra chân ngôn. Coi như bây giờ hắn đang ở cảnh giới Bất Phôi, nhưng dù sao cũng không phải là động cơ hoạt động vĩnh viễn, cũng có một cực hạn.
Cho nên, hắn mượn lực lượng phản chấn của chiêu “Phượng Hoàng Điểm Đầu” này, thân thể đột nhiên nhảy lên lùi đến bức tường, rồi nhảy ra ngoài.
“Đuổi theo!”
Lúc này, hai người Lưu Mộc Bạch, Vũ Vận Long đều đã điên cuồng! Hai tròng mắt đều đỏ như máu, tựa hồ còn hơn cả mắt của thổ phỉ khi giết người. Hơi thở của tông sư võ thuật không còn sót lại một chút nào!
Ba đại cao thủ vương giả vây công Vương Siêu, cư nhiên lại bị đánh chết một người! Đây quả là sỉ nhục ghê gớm!
Bất quá sự trả giá như vậy cũng đáng giá, Vương Siêu hung hãn vô cùng, chưa bao giờ thối lui, lấy bạo chế bạo. Ít nhất bây giờ cũng đã chạy trốn!
Có thể làm cho thần chạy trốn, cũng coi như là vinh quang! Đây là một…. cơ hội tuyệt vời!
Đối với cơ hội này, Lưu Mộc Bạch, Vũ Vận Long đương nhiên không chịu bỏ qua!
Nhưng là, ngay lúc bọn họ nhảy ra ngoài tường thì nghe được cách mấy trăm mét có vô số thanh âm ồn ào, thậm chí còn có cả tiếng súng bắn chỉ thiên. Hai mắt Lưu Mộc Bạch phong phú, liếc mắt một cái đã thấy ở ngã tư trước mặt xuất hiện vài chục người trang bị hạng nặng, trong tay cầm súng bắn tự động, chính là chiến sĩ tinh nhuệ.
“Đi!”
Trong lúc này, Lưu Mộc Bạch ra một quyết định thật uy nghiêm.
“Tại sao phải đi, chúng ta không sợ súng!” Vũ Vận Long tức giận nói.
“Không cần nói nhiều… Còn sống là còn có cơ hội, không phải chúng ta sợ chết, mà là quốc gia không thể chịu nổi tổn thất!” Lưu Mộc Bạch trầm giọng nói một câu, người đã nhắm một hướng lao đi không thấy bóng dáng.
Cao thủ, cho dù là cao thủ Bão Đan, cũng không phải là ngạnh kháng với một đội súng, mà là ám sát, trảm thủ. Trong lòng Lưu Mộc Bạch rất rõ ràng, mặc dù việc trước mặt hắn không sợ, nhưng có lẽ sẽ có nguy hiểm.
/510
|