Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 147: Thiết Quyền Hoa Lang (1)

/510


Hai chân Vương Siêu đứng một trước một sau, chầm chậm chuyển động, bàn chân dính chặt trên mặt đất. Xuất ra một quyền, dùng khuỷu đẩy tay, dùng vai đẩy khuỷu, dùng thân đẩy vai, cả người động mà như không động.

Trên mặt hắn mờ mờ những làn hơi trắng toát ra từ lỗ chân lông, toàn thân nóng bừng như đang ở trong nồi nước đang sôi, nhưng trên da lại không hề có một giọt mồ hôi. Động tác càng lúc càng chậm, đến lúc toàn thân hầu như không chuyển động, đứng im trong tư thế Long Xà kết hợp.

Trong thời điểm đó, Vương Siêu cảm thấy toàn bộ sức mạnh của mình cùng tụ lại, gân cốt, huyết mạch và nội tạng trở nên nhạy cảm lạ thường, mỗi hơi hít vào thở ra, các lỗ chân lông đều đồng thời đóng mở. Nhắm mắt, tập trung tinh thần cảm nhận cơ thể, hắn cảm nhận được tiếng tích tích của từng dòng máu đang chảy trong huyết quản như những dòng suối nhỏ.

Cũng chính lúc đó, tất cả lục phủ ngũ tạng, tim, phổi, gan, ruột già ruột non... đều hiện lên rõ mồn một trong tâm linh. Vương Siêu thử cử động bụng dưới, lập tức ruột già ruột non cùng chuyển vần, phát ra một tiếng động mạnh...

Cuối cùng hắn đã tiến đến cảnh giới cảm nhận được tim tạng, có thể khiến cho nhịp tim nhanh chậm tùy thích. Khống chế được các cơ quan nội tạng, cả người bỗng trở nên linh hoạt sảng khoái phi thường.

“Kình lực đến mức nhập hóa, trong ngoài đều có thể khống chế.” Trong lúc đó, Vương Siêu cảm thấy mình đã luyện đến công phu cao nhất của quyền pháp võ học, chính là ranh giới trên cùng của luyện tập võ đạo.

Nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, từ nay về sau không hút thuốc, không ăn uống thất thường, không sắc dục vô độ, thì nhẹ nhàng thanh thản sống đến một trăm mười mấy tuổi cũng không thành vấn đề. Từ xưa đến nay, biết bao đạo sĩ đã tìm cách kéo dài tuổi thọ, ngày ngày luyện khí rèn nội tạng, sáng tạo không ít phương pháp khác nhau, có điều luyện được đến như hắn bây giờ cũng không có mấy người.

Từ lúc bắt đầu đến nay, Vương Siêu mất thời gian hơn năm năm, năm năm tìm hiểu tập luyện thực hành không ngừng nghỉ. Luyện bên hồ với Đường Tử Trần, luyện dưới biển theo lời Trình Sơn Minh, luyện nén khí nuốt khí như đạo gia, cuối cùng đã thành công làm cho nội tạng linh thông, lĩnh ngộ được bí mật “Nội thị”, có thể tùy ý khống chế tim tạng, tiến gần tới biên giới của sức mạnh.

Lúc ở Singapore, khi học được Phi Mã Đạp Yến, hắn đã bước đầu luyện được ám kình quán thông đến toàn thân, chỉ mặt và hạ âm là chưa thể đạt đến. Khi trở về luyện tập dưới đáy biển, công phu tăng tiến một bước dài nhưng cũng chưa thể đưa ám kình tới mặt và hạ âm, chính là bởi hỏa hầu chưa viên mãn. Giống như người bị chắn bởi một tầng cửa giấy, có thể nhìn thấy mờ ảo trước mặt nhưng không nét nào rõ ràng rành mạch.

Đến trận đấu với Vĩnh Hạc Vĩnh Báo tại Hồng Kông, dưới áp lực của hai đặc công Mỹ cầm súng, khí lực Vương Siêu mới bộc phát đến tận cùng, kết quả giết được một trong hai người. Trận đánh ấy như một lần cố gắng, xé được một chút tấm màn giấy nhưng vẫn chưa thể đánh thủng. Chỉ sau khi đấu với Đoạn Quốc Siêu, tuy đánh chết đối phương nhưng Vương Siêu rất bái phục võ công của gã, công phu Thiếu Lâm bí truyền hàng trăm năm quả nhiên có chỗ độc đáo, chính những điều này đã làm Vương Siêu lĩnh ngộ ra rất nhiều.

Vương Siêu có một thói quen tốt, đó là sau mỗi trận đánh đều ghi nhớ rất rõ chiêu thức, thân thủ và đấu pháp của đối phương, lấy chính những điều đó để luyện tập, so sánh với cách đánh của mình, cuối cùng rút ra kinh nghiệm và ghi nhớ. Chính vì thế mà sau mỗi lần vào sinh ra tử hắn đều tién thêm một bậc.

Những chiêu thức Thiếu Lâm như Ưng Trảo, Xà Hạc Bát Đả, Long Hổ Tranh Hùng… đều có bí truyền độc đáo. Tuy Vương Siêu chuyên chủ dùng Hình Ý nhưng khi luyện tập luôn điều phối kết hợp với cơ thể mình để có tác dụng tốt.

Những người trong Ý Quyền Quán hôm nay đều là cao thủ các môn phái lừng danh, võ công cao cường, hàm dưỡng cũng vào bậc nhất thiên hạ. Vậy mà Vương Siêu chỉ mất mười mấy phút đã đánh cho tất cả những kẻ định đối đầu gục ngã.

Trong số cao thủ ấy, ấn tượng nhất đối với hắn là “Hùng Ưng Hợp Hình” của Tống An Nhiên, là phương thức kết hợp đắc ý nhất của Hình Ý Quyền. Vốn Vương Siêu đã biết một số động tác của Hùng Ưng Hợp Hình, với kiến thức của một đại sư Hình Ý chỉ cần nghe tên là có thể hình dung ra khái niệm cơ bản, nhưng để hiểu rõ về quyền thuật, luyện pháp và đấu pháp thì phải có bí quyết và kinh nghiệm, không thể chỉ dựa vào suy luận cá nhân.

Hôm nay, khi chứng kiến họ Tống xuất chiêu, hắn đã cảm nhận được thế nào là ý cảnh “hùng kinh điểu thân”. Ba năm luyện tập không thể đột phá, vậy mà chỉ cần một lần mục sở thị, phút chốc bỗng giác ngộ ra, thậm chí còn sâu sắc hơn cả người vừa thi triển cho mình xem...

Điều quan trọng không phải là động tác, quan trọng là trong động tác phải có thần. Luyện công phu cả nghìn lần mà không đạt được “thần” thì cũng chỉ coi như vừa bắt đầu. Ba sát chiêu hiệu quả nhất của Hình Ý là “Long Xà Hợp Kích”, “Phi Mã Đạp Yến” và “Hùng Ưng Hợp Hình” thì hai chiêu đầu là do người khác chỉ bảo, còn “Hùng Ưng Hợp Hình” là lĩnh hội trực tiếp từ chiến đấu.

Những trận đối đầu của Vương Siêu hầu hết là những trận đánh quyết liệt, không phải ta chết thì người vong, nên thường rất khó nhập thần. Ngày hôm nay bỗng nhiên hắn lĩnh ngộ được chân ý, giống như nước chảy đến với dòng.

“Hùng kinh điểu thân” không phải một động tác mà là một ý cảnh. Vương Siêu không chỉ lĩnh ngộ được hình hài chiêu thức mà đã thấu triệt được nguyên lý của nó, lấy được cái trầm tĩnh của gấu và sự nhanh nhẹn của ưng đưa vào trong quyền thuật.

Hiểu được hình không bằng hiểu được ý. Người xưa khi luyện võ, quan sát tham khảo động tác các loài vật sáng tạo nên Hình Ý Quyền, không phải chỉ mô phỏng động tác của con vật mà chủ yếu là lĩnh hội cái ý, cái thần bên trong của động tác, khỉ linh động nhẹ nhàng, hổ oai phong hùng dũng hay gấu trầm mặc bình tĩnh. Một khi lĩnh hội được Ý bên trong, mới có thể phát huy đến cao độ cái Hình bên ngoài.

“ Cuối cùng ta đã tìm ra được nút thắt, tiến lên tầng trên cùng của quyền thuật!” Vương Siêu hít một hơi dài rồi nhè nhẹ thở ra.

Hiện nay hắn hơn hai mươi tuổi, quá tuổi ba lăm sẽ không thể nhập thần, nghĩa là càng về sau sẽ càng khó khăn. Tuổi càng lớn nội tạng càng xơ cứng, không giống như tiểu thuyết kiếm hiệp nói công phu càng luyện càng thâm hậu! Cả Mặt Trời Mặt Trăng cũng từ sáng chuyển thành tối, nói gì đến con người...

Tuổi càng lớn, việc luyện công sẽ ngày càng khó khăn. Khi tuổi đã cao, chỉ cần giữ công lực không giảm sút đã là khó, nói gì đến việc tiến bộ!

Từ mười năm đến hai mươi là độ tuổi hoàng kim để luyện công, hầu như tất cả các cao thủ đều đã hoàn thành luyện tập trong độ tuổi này, thời gian về sau phần lớn chỉ là quá trình tích lũy kinh nghiệm thực chiến để nổi danh mà thôi.

Hiện tại, Vương Siêu cảm thấy da trên mặt hắn đã hết sức nhạy cảm, chẳng khác gì tai và mắt. Sự tinh thông này có thể ví như người bị cận thị được đeo kính, người già lãng tai được đeo thêm máy nghe.

“Ở Hồng Kông ta một mình đấu với hai đặc công, bây giờ bốn năm đặc công cũng không thành vấn đề, có điều với Trình Sơn Minh vẫn chưa nắm chắc được gì cả!”

Việc đầu tiên trong đầu hắn nghĩ đến là làm sao đối phó được với súng đạn. Sau khi tiến nhập Hóa kình, thân thủ Vương Siêu hiện nay đối đầu với bất kỳ cao nhân nào cũng có thể đảm bảo không bị thương, nhưng súng đạn lại là chuyện khác hẳn...

Các cao thủ hôm nay, tuy công lực cao nhưng so với Đoạn Quốc Siêu vẫn có chút thua kém nên việc Vương Siêu đánh gục bọn họ thực ra không phải chuyện bất ngờ. Đấu với họ, không cần đến “bát đả” mà chỉ cần tam đả tứ đả hắn cũng hoàn toàn ăn chắc. Có điều chân tay là chân tay, súng đạn là súng đạn, nếu dùng súng thì chỉ cần hai trong số đó là có thể hạ được hắn.

Một cao thủ võ lâm biết dùng súng, đó mới là đáng sợ nhất!

Ngày hôm đó, Đoạn Quốc Siêu nếu dùng súng thì Vương Siêu đã bỏ mạng. Còn quân đồn trú ở Hồng Kông, dù võ công thấp kém nhưng cứ tập trung xả đạn thì mười Đoạn Quốc Siêu cũng chết chắc.

Hít một hơi, Vương Siêu cảm nhận được các bộ phận trên cơ thể mình như nội tạng, huyết quản, gân cốt, cơ bắp, xương cốt, da dẻ, lỗ chân lông, không kể là nội tạng hay ngoại vi hắn đều cảm nhận rất rõ, tường tận quen thuộc đến từng sợi cơ mạch máu.

*******************

Reng! Reng! Reng! ..............

Điện thoại trên đầu giường đổ chuông. Vương Siêu dừng tay, nhấc ống nghe:

“Giỏi lắm chàng trai, lần này anh đã gây tiếng vang lớn! Nghe nói hôm kia anh một hơi đánh bại cả một đội sĩ quan huấn luyện Trung ương, Mã Hóa Tuấn gẫy tay, Y Mãn Xuyên ngất xỉu? Một chọi tám, đúng là siêu cao thủ! Tôi vốn đánh giá anh rất cao, nhưng không ngờ lại cao đến như vậy!”

“Tào tiên sinh, tin tức của ông linh thông thật! Không phải hôm kia, là buổi sáng nay thôi...” Vương Siêu nhận ra giọng Tào Nghị, không khỏi có chút kinh ngạc.

Tâm can máy động, hắn nhìn lên màn hình điện thoại, thấy đúng là đã qua hai ngày.

“Lẽ nào mình đã đứng liền hai ngày?” Vương Siêu giật mình, vừa cầm điện thoại vừa đi lại mở cửa sổ.

Từ bên ngoài, ánh sáng chan hòa rọi vào phòng. Hóa ra để “nội thị” được các cơ quan nội tạng, hắn đã đứng liền hai buổi tối một buổi sáng, hơn bốn mươi tiếng đồng hồ nhanh như thoi đưa...

“Nói để anh biết, lần này anh đã gây tiếng vang nhưng cũng làm mất lòng nhiều người, về sau nên rất cẩn thận, đừng gây ra sai lầm nào nữa!” Giọng Tào Nghị vang bên tai Vương Siêu.

Vương Siêu cũng sớm lường được chuyện này, những người thua hắn tuy không có quyền lực lớn nhưng lại quan hệ thân thiết với các Tướng quân, Bộ trưởng.

“Tôi cũng không còn cách nào khác, chính họ muốn gây rắc rối, việc đến chân không thể lùi được!” Vương Siêu cười khổ sở.

“Thì bởi vậy, hôm nay tôi gọi cho anh là có cả việc công việc tư. Nói việc công trước nhé!” Giọng Tào Nghị dường như có chút phần khích: “Gián điệp Mỹ đó đã khai nhiều tin tình báo quan trọng. Căn cứ vào lời khai của cô ta, chúng ta bắt đầu tiếp cận được mạng lưới của họ...”

“Là nữ gián điệp Lisa?” Vương Siêu hỏi lại.

“Không sai, việc này là anh lập công đầu...” Giọng Tào Nghị chợt cao lên: “Cấp trên đã có kế hoạch cho anh. Đừng rời Bắc Kinh vội, hãy cầm tài liệu cá nhân đến Trường Đảng Trung Ương học hai tháng. Tôi có thể tiết lộ, sau khi học xong anh sẽ được phong Thiếu tướng, cấp còn cao hơn tôi đấy! Trong thời gian học, cấp trên sẽ sắp xếp việc phong quân hàm...”

“Vậy à?” Vương Siêu không chút tỏ ra ngạc nhiên: “Đó là việc công, thế còn việc riêng?”

“Việc riêng là... chính là Tinh Tinh. Nó đang học đại học tại Bắc Kinh, sắp tốt nghiệp. Tinh Tinh luyện Đài Quyền Đạo (Taekwondo), có khả năng được tham gia Thế Vận Hội. Anh dành chút thời gian chỉ bảo nó thêm nhé, bạn cũ phổ thông mà...!”

Thảo luận về Long Xà Diễn Nghĩa: http://4vn/forum/showthread.php?p=283810#post283810


/510

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status