“Giờ tôi muốn gặp anh cô, có cách nào thu xếp không?” Nợ ân tình nhất thiết phải trả, đó là tôn chỉ của Vương Siêu.
Không cần thiết phải lấy cả suối nguồn ra để đáp lại một giọt ân tình, song chí ít đây là chuyện lớn của anh em Trần Bân, bất kể thế nào hắn cũng phải nhận lãnh. Dù sao chăng nữa, không thể để một khuê nữ lên võ đài đánh sống đánh chết được.
Trần Bân mặc dù được đích thân anh trai đồng thời là cao thủ chỉ dạy, võ công đã khá thuần thục, song võ đài là nơi đấu giết, thiên biến vạn hóa trong tích tắc, người chưa từng trải qua quyết chiến sinh tử sẽ rất khó nắm bắt được một mắt xích, dù là rất nhỏ.
“Anh cứ về khách sạn trước, tôi đi nói với thúc công xem có thể thả lỏng cho đại ca một chút không... Ài, ông nội sau trận ốm nặng hình như tâm trí đã không còn minh mẫn như trước. Đại ca nếu muốn giết Trần Tân thì đã giết từ lâu, cần gì phải đợi đến lúc này! Xuống tay ở thời điểm then chốt, rõ ràng có người hãm hại mà...” Trên mặt Trần Bân hiện rõ vẻ ưu lo.
Trần Ngãi Dương bị giam lỏng trong bệnh viện, chắc chắn là vì Trần Tân mất tích nên Trần Lập Ba thừa cơ khống chế. Tuy nhiên những chuyện này đều xảy ra khi Trần Bân đang ở Hong Kong, quá nửa nguyên nhân bản thân cô cũng không rõ, đừng nói đến Vương Siêu...
Lý do Vương Siêu sốt sắng muốn gặp Trần Ngãi Dương, chủ yếu là vì muốn biết ai đã đánh trọng thương y.
Võ công minh kình sau khi luyện đến đỉnh điểm, mỗi quyền mội cước đều mang đại lực nghìn cân, trúng một chiêu nhẹ nhất cũng đứt gân gãy xương, huống hồ là cao thủ ám kình!
Nói ngay Vương Siêu, một cú chém Hổ hình phối hợp với ám kình, nếu tấn công là đủ giết chết một con trâu, hơn nữa còn làm nát vụn nội tạng, muốn cứu thế nào cũng không được.
“Đấu võ ở đẳng cấp này mà còn có thể nương tay, võ công chí ít cũng phải trên Trần Ngãi Dương một bậc. Còn nữa, Trần Ngãi Dương đã từng đấu với Trương Quang Minh, người đến báo thù lại là sư đệ họ Trương. Huynh đệ đồng môn chắc tin tức tương thông, nếu có thể gặp được Trần Ngãi Dương, tìm hiểu tình hình Trương Quang Minh là biết được lai lịch sư đệ ông ta, sẽ rất có lợi cho cuộc thượng đài về sau.”
Tình hình Trình Sơn Minh, Trần Bân cũng không nắm rõ. Đối với người đấu võ mà nói, điều này là vô cùng bị động. Bây giờ Vương Siêu có hai cách, một là lập tức liên lạc với Lâm Nhã Nam nhờ cô điều tra, hai là gặp Trần Ngãi Dương hỏi tin tức.
Tổ chức suy cho cùng cũng không phải vạn năng. Đối với những người Hoa sinh sống tận Bắc Mỹ, không hẳn chuyện gì cấp trên cũng đều rõ, nhiều lắm là mấy tài liệu chung chung vô bổ, vì thế Vương Siêu không có hy vọng quá lớn.
Chiếc xe dừng lại trước cửa một đại khách sạn lộng lẫy. Trần Bân ngẩng lên, ánh mắt thắc mắc nhìn Vương Siêu một hồi: “Anh… mọi người hãy nghỉ ngơi cho khỏe trước. Tôi đã thông báo với khách sạn, hai người...”
Vương Siêu hiểu sự do dự của Trần Bân, đảo mắt nhìn Chu Giai với ý tứ rất rõ ràng: “Một phòng hay hai phòng?”
Mấy ngày nay cô ta lúc nào chẳng quấn lấy mình! Vương Siêu nếu không nhận ra chút gì thì đúng là đại ngốc. Với Chu Giai hắn không hề thiếu thiện cảm, hơn nữa cô cũng từng nhiều lần giúp đỡ hắn.
Những lời ngập ngừng vừa rồi của Trần Bân chẳng qua cũng là để thăm dò quan hệ của hai người. “Bảo một phòng thì hình như không ổn, bảo cần hai phòng có vẻ cũng không xong, nói thế khác nào từ chối. Trước mặt Trần Bân nói vậy sẽ làm tổn thương Chu Giai.” Vương Siêu chỉ còn cách để tự cô quyết định.
Oa! Mặt Chu Giai bỗng đỏ ửng, ánh mắt trừng lên lườm Vương Siêu, gặng ho một tiếng: “Phiền cô Trần đặt hai phòng được rồi...”
“Vậy chờ tôi một lát!” Trần Bân nửa cười nửa không, lẳng lặng xuống xe: “Tôi đi thu xếp, sáng mai sẽ đến khách sạn đón anh.”
Nói đoạn nét mặt bỗng trở nên rầu rĩ: “Không biết có thể thuyết phục thúc công hay không đây, chà!”
“Nghe nói thúc công cô Trần Lập Ba là một nhân vật rất nổi tiếng. Tập đoàn Trần thị đồ sộ này chính là do một tay ông dựng nên, đúng là nhân vật kiểu Lý Gia Thành (Lee Ka Shing, tỉ phú lớn nhất Hồng Kông). Thực sự tôi rất muốn gặp ông...” Giọng Vương Siêu phảng phất ý an ủi: “Cô cũng không cần phiền muộn quá, sự việc nào chẳng có cách giải quyết!”
“Để xem xem vậy, lần này đúng là rất cảm ơn anh!” Trần Bân nhìn sâu vào mắt Vương Siêu như thể muốn soi thấu tận tim can hắn, đoạn đảo nhanh qua Chu Giai rồi quay người rời đi.
Chu Giai nhìn theo bóng Trần Bân, sắc mặt trầm xuống, giọng đột nhiên nghiêm túc: “Vương Siêu này, dường như anh đã bị cuốn vào trong cuộc đấu đá nội tộc của Trần thị. Phải rất cẩn thận, tranh giành kiểu này tôi đã chứng kiến không ít, nhất là những gia tộc tầm cỡ quốc gia. Thành thật khuyên anh đừng để dấn quá sâu vào vũng lầy!”
Vương Siêu chau mày: “Nhưng chuyện đã nhận với Trần Bân, đâu có thể nuốt lời?”
“Tôi cũng chỉ muốn nhắc nhở anh một chút. Tuy anh thực tâm đến giúp anh em họ nhưng thúc công người ta đâu có hiểu? Anh nghĩ xem, một người dưng nước lã như anh tự dưng chạy đến tình nguyện sống chết vì Tập đoàn Trần thị, với người khác không có mục đích gì mới là lạ đó... Trần Lập ba là một người cực kỳ tinh tế, mà người tinh tế bao giờ cũng đa nghi. Tôi đồ rằng sau khi biết chuyện anh đến đây, suy nghĩ đầu tiên của ông ta sẽ là có phải anh mưu đồ xâu xé sản nghiệp của họ Trần hay không. Từ lúc còn trẻ Trần Lập Ba đã nổi tiếng tàn nhẫn, tôi lo anh lần này...”
Chu Giai bước lại gần Vương Siêu, hạ giọng: “Tốt nhất anh nên chuẩn bị trước. Đây là Singapore, không phải nước ta, xảy ra chuyện gì không dễ giải quyết đâu. Đấu võ không phải là vấn đề, tôi tuyệt đối tin bất luận cao thủ gì cũng sẽ bại dưới nắm đấm của anh. Có điều, câu chuyện Đông Quách tiên sinh và con sói anh nên nhớ... Một người đã tự tay gây dựng lên hẳn một đế quốc gia tộc, dù sắp chết cũng tuyệt đối không để ai uy hiếp. Kẻ yêng hùng càng về già càng đa nghi, anh nhất định phải cẩn thận!”
Ánh mắt Vương Siêu có chút sửng sốt nhìn Chu Giai, không ngờ cô lại có thể phân tích cặn kẽ như thế.
“Cám ơn cô đã nhắc nhở, đúng là tôi chưa từng nghĩ sâu xa như vậy!”
Sắc mặt Chu Giai càng nghiêm trọng: “Hôm nay hãy nghỉ ngơi thoải mái, tôi sẽ nghĩ cách giúp anh. Nếu tôi đoán không lầm, ngày mai... chính là ngày mai Trần Lập Ba nhất định sẽ gặp anh, hơn thế nữa lúc gặp khẳng định sẽ xảy ra chuyện không vui. Tôi về phòng trước, sáng mai gặp, hy vọng sáng sớm mai tôi có thể nghĩ ra cách hay...”
“Được!” Vương Siêu đột nhiên cảm thấy, bất kể là cậu ấm hay cô chiêu, khả năng nắm bắt quan hệ giữa người với người của họ đều cao thâm hơn mình nhiều.
******************
Hôm sau, mới sáng sớm Chu Giai đã gõ cửa. Vương Siêu mở cửa, nhìn rõ mắt cô đỏ au, hẳn là tối qua không ngủ ngon.
Vừa gặp, Chu Giai đã lắc đầu: “Tối qua tôi gọi điện về nước, nhờ cung cấp tư liệu về Trần Lập Ba. Lão già này đúng là rất đa nghi tàn độc, luôn luôn dè chừng với người ngoài, thậm chí cả con em trong gia tộc cũng không cho nắm quyền, chỉ tin tưởng mấy người già đã từng cùng vào sinh ra tử thời thanh niên với lão ta...”
Đúng lúc đó, điện thoại của Trần Bân gọi đến: “Hôm qua tôi đã nói chuyện, thúc công muốn gặp anh ngay sáng nay. Có thể xuống dưới không, tôi đang ở dưới đại sảnh...?”
“Được, tôi sẽ xuống ngay...” Vương Siêu liếc nhìn Chu Giai, cô lắc đầu: “Tôi chờ ở đây, đi cùng sẽ làm anh vướng tay!”
“Vậy được, cô ngủ đi một chút, những gì cô nói tôi sẽ đề phòng...” Vương Siêu mỉm cười, đoạn ra ngoài đi thang máy xuống đại sảnh.
Quả nhiên Trần Bân đã đợi sẵn... “Lần này đúng là đã làm phiền anh rồi!”
Vừa gặp cô đã tỏ ý ái ngại: “Vốn chỉ muốn anh đến giúp đỡ chuyện đấu võ, không ngờ lại mang thêm phiền phức khác. Tính khí thúc công gần đây không được tốt, có thể sẽ khiến anh không vui đó. Nếu anh không muốn gặp thì ngay bây giờ tôi sẽ tiễn hai người lên máy bay trở về.”
“Không cần đâu...” Từ ngữ điệu và vẻ mặt của Trần Bân, Vương Siêu nhận thấy những dự đoán của Chu Giai là hoàn toàn chính xác: “Tôi lại muốn gặp ông một lần, nhân tiện xem có thể gặp được Trần đại ca không?”
“Uhm…” Trần Bân cúi đầu lặng im một hồi, đoạn ngẩng đầu quả quyết: “Lần này tôi nợ anh, sau này bất kể anh có yêu cầu gì, tôi hứa sẽ giúp anh đến cùng!”
“Sao phải nặng nề quá vậy, tôi và Trần đại ca là bạn bè mà!” Vương Siêu lắc đầu, ngăn không cho Trần Bân nói tiếp.
Hai người ra khỏi khách sạn, lên xe đi thẳng đến tòa nhà Trần thị bên bờ biển.
Vừa đến cửa đại sảnh, một lão nhân tóc hoa râm, theo sau là hai người da đen cao lớn bước đến.
“Tiểu thư, đây chính là người mà lão gia muốn gặp?”
“Đúng, Minh thúc!” Trần Bân khẽ gật đầu.
“Minh thúc” quan sát Vương Siêu một lượt, hai mắt thoáng hiện vẻ khinh bỉ, giọng nửa châm biếm: “Ông Vương Siêu, mời đi theo tôi! Tiểu thư, cô hãy đợi ở đây, lão gia chỉ muốn gặp một mình anh ta.”
Vương Siêu nghe giọng điệu, cảm nhận rõ ràng không khí kiêu ngạo thường thấy tại các cao môn vọng tộc, không khỏi khẽ chau mày. Rõ ràng là mình vô tư đến giúp, đối phương không những không chút tỏ ra khách sáo, trái lại còn đối xử chẳng khác người hầu!
Dù sao tu dưỡng của hắn không tồi, không vì chuyện này mà bực tức, sắc mặt vẫn bình thản, khẽ gật đầu theo “Minh thúc” vào thang máy.
Hai gã da đen kia hẳn là hai vệ sĩ, nước da đen nhánh như sắt nguội, cơ bắp nổi cuồn cuộn, ánh mắt không chút sinh khí chẳng khác nào tử cốt, có lẽ đều là những cỗ máy chém giết từng tôi luyện trong tàn khốc. Tay của hai gã lúc nào cũng vắt sau lưng, túi quần phía sau vạt xẻ áo vest ẩn hiện thứ gì đó lồi lên, hẳn là súng ngắn.
Vương Siêu gần như khẳng định, chỉ cần gặp bất cứ tình huống bất trắc nào, hai tên da đen này có thể rút súng nhả đạn chính xác vào mục tiêu trong chưa đầy một giây!
Đây là những vệ sĩ lính đánh thuê cao cấp, những tay súng mau lẹ tinh thông khí giới, những sát thủ sở trường giết người, khả năng bắn súng và chiến đấu được kết hợp hài hòa trong một thể thống nhất, khả năng gây sát thương khủng khiếp.
Thang máy đi rất nhanh lên tầng đỉnh, “Minh thúc” bước đến một cánh cửa sang trọng, khom mình: “Lão gia, Vương Siêu ngài muốn gặp đã đến!”
“Vào đi!” Một giọng nói già nua song vẫn đầy uy quyền truyền ra.
“Mời vào!” Minh thúc nửa cười nửa không, khẽ kéo cửa. Vương Siêu không hề bận tâm, đĩnh đạc bước vào phòng.
Không gian bên trong rất rộng, những khuôn cửa áp sàn khoáng đạt chiếu rõ khung cảnh tận đại dương bao la. Chiếc lò sưởi sát tường, những giá sách cao ngất, mặt bàn gỗ to dài, tất cả đều gợi lên cảm giác Âu châu cổ điển.
Trần Lập Ba ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế lớn sau bàn, sắc mặt già nua song tràn đầy sinh lực, cặp mắt sáng quắc như mắt ưng khiến người ta vừa nhìn vào đã cảm thấy ớn lạnh.
Hai bên bàn, mỗi bên lại là một vệ sĩ da đen hai tay vắt sau lưng.
Ngay khi Vương Siêu bước vào, cửa phòng đóng lại không một tiếng động. Minh thúc không vào theo, nhưng hai người da đen lúc nãy lại đứng chặn ở cửa.
“Anh bạn trẻ, ngồi đi!” Trên mặt Trần Lập Ba lộ vẻ nửa cười nửa không, giống hệt như Minh thúc.
Chính giữa phòng là một dãy sofa, cách bàn Trần Lập Ba chừng tám mét. Không đắn đo nhiều, Vương Siêu ngồi ngay xuống một trong số đó.
Hắn vừa đặt mình xuống ghế, Trần Lập Ba lên tiếng ngay: “Anh bạn trẻ, lần này là Bân Bân mời anh đến thay Ngãi Dương đấu võ. Ta biết anh là người có nghề, ta cũng biết đấu võ kiểu này rất nguy hiểm. Thường thì khi chưa đến vạn bất đắc dĩ hay vì cuộc sống bức bách, các quyền sư sẽ không liều mạng như vậy. Gốc rễ của anh tôi cũng rõ, ở Trung Quốc anh có nhiều vụ làm ăn lớn, tiền bạc không hề thiếu. Bất luận thế nào tôi cũng không nhìn ra lý do để anh phải mạo hiểm, vậy lần này anh đến rốt cuộc là vì mục đích gì?”
Trần Lập Ba lạnh cười, hai mắt ánh lên sát khí lạnh buốt: “Đừng bảo với ta anh và Ngãi Dương là bạn bè! Hừm, thế gian chỉ có lợi ích vĩnh viễn, lấy đâu ra bạn bè vĩnh viễn? Huống hồ dù là bạn bè cũng không đáng để anh phải mang tấm thân đáng giá vạn ức đi sống chết vì nó. Anh bạn trẻ, có vẻ anh vẫn hơi non đấy!”
Lão ngả người dưạ lên ghế, gõ nhẹ mấy ngón tay: “Nói đi, rốt cuộc anh có mục đích gì?”
“Cũng là người già, lão Trần Lập Ba này lại khác xa với ông Lý!” Vương Siêu thầm thở dài trong lòng. Suy đoán của Chu Giai quả không sai chút nào!
các winh tỉ đọc truyện rùi vào Thảo luận khen mụi 1 câu đi!
Thảo luận về Long Xà Diễn Nghĩa: http://4vn/forum/showthread.php?p=283810#post283810
Không cần thiết phải lấy cả suối nguồn ra để đáp lại một giọt ân tình, song chí ít đây là chuyện lớn của anh em Trần Bân, bất kể thế nào hắn cũng phải nhận lãnh. Dù sao chăng nữa, không thể để một khuê nữ lên võ đài đánh sống đánh chết được.
Trần Bân mặc dù được đích thân anh trai đồng thời là cao thủ chỉ dạy, võ công đã khá thuần thục, song võ đài là nơi đấu giết, thiên biến vạn hóa trong tích tắc, người chưa từng trải qua quyết chiến sinh tử sẽ rất khó nắm bắt được một mắt xích, dù là rất nhỏ.
“Anh cứ về khách sạn trước, tôi đi nói với thúc công xem có thể thả lỏng cho đại ca một chút không... Ài, ông nội sau trận ốm nặng hình như tâm trí đã không còn minh mẫn như trước. Đại ca nếu muốn giết Trần Tân thì đã giết từ lâu, cần gì phải đợi đến lúc này! Xuống tay ở thời điểm then chốt, rõ ràng có người hãm hại mà...” Trên mặt Trần Bân hiện rõ vẻ ưu lo.
Trần Ngãi Dương bị giam lỏng trong bệnh viện, chắc chắn là vì Trần Tân mất tích nên Trần Lập Ba thừa cơ khống chế. Tuy nhiên những chuyện này đều xảy ra khi Trần Bân đang ở Hong Kong, quá nửa nguyên nhân bản thân cô cũng không rõ, đừng nói đến Vương Siêu...
Lý do Vương Siêu sốt sắng muốn gặp Trần Ngãi Dương, chủ yếu là vì muốn biết ai đã đánh trọng thương y.
Võ công minh kình sau khi luyện đến đỉnh điểm, mỗi quyền mội cước đều mang đại lực nghìn cân, trúng một chiêu nhẹ nhất cũng đứt gân gãy xương, huống hồ là cao thủ ám kình!
Nói ngay Vương Siêu, một cú chém Hổ hình phối hợp với ám kình, nếu tấn công là đủ giết chết một con trâu, hơn nữa còn làm nát vụn nội tạng, muốn cứu thế nào cũng không được.
“Đấu võ ở đẳng cấp này mà còn có thể nương tay, võ công chí ít cũng phải trên Trần Ngãi Dương một bậc. Còn nữa, Trần Ngãi Dương đã từng đấu với Trương Quang Minh, người đến báo thù lại là sư đệ họ Trương. Huynh đệ đồng môn chắc tin tức tương thông, nếu có thể gặp được Trần Ngãi Dương, tìm hiểu tình hình Trương Quang Minh là biết được lai lịch sư đệ ông ta, sẽ rất có lợi cho cuộc thượng đài về sau.”
Tình hình Trình Sơn Minh, Trần Bân cũng không nắm rõ. Đối với người đấu võ mà nói, điều này là vô cùng bị động. Bây giờ Vương Siêu có hai cách, một là lập tức liên lạc với Lâm Nhã Nam nhờ cô điều tra, hai là gặp Trần Ngãi Dương hỏi tin tức.
Tổ chức suy cho cùng cũng không phải vạn năng. Đối với những người Hoa sinh sống tận Bắc Mỹ, không hẳn chuyện gì cấp trên cũng đều rõ, nhiều lắm là mấy tài liệu chung chung vô bổ, vì thế Vương Siêu không có hy vọng quá lớn.
Chiếc xe dừng lại trước cửa một đại khách sạn lộng lẫy. Trần Bân ngẩng lên, ánh mắt thắc mắc nhìn Vương Siêu một hồi: “Anh… mọi người hãy nghỉ ngơi cho khỏe trước. Tôi đã thông báo với khách sạn, hai người...”
Vương Siêu hiểu sự do dự của Trần Bân, đảo mắt nhìn Chu Giai với ý tứ rất rõ ràng: “Một phòng hay hai phòng?”
Mấy ngày nay cô ta lúc nào chẳng quấn lấy mình! Vương Siêu nếu không nhận ra chút gì thì đúng là đại ngốc. Với Chu Giai hắn không hề thiếu thiện cảm, hơn nữa cô cũng từng nhiều lần giúp đỡ hắn.
Những lời ngập ngừng vừa rồi của Trần Bân chẳng qua cũng là để thăm dò quan hệ của hai người. “Bảo một phòng thì hình như không ổn, bảo cần hai phòng có vẻ cũng không xong, nói thế khác nào từ chối. Trước mặt Trần Bân nói vậy sẽ làm tổn thương Chu Giai.” Vương Siêu chỉ còn cách để tự cô quyết định.
Oa! Mặt Chu Giai bỗng đỏ ửng, ánh mắt trừng lên lườm Vương Siêu, gặng ho một tiếng: “Phiền cô Trần đặt hai phòng được rồi...”
“Vậy chờ tôi một lát!” Trần Bân nửa cười nửa không, lẳng lặng xuống xe: “Tôi đi thu xếp, sáng mai sẽ đến khách sạn đón anh.”
Nói đoạn nét mặt bỗng trở nên rầu rĩ: “Không biết có thể thuyết phục thúc công hay không đây, chà!”
“Nghe nói thúc công cô Trần Lập Ba là một nhân vật rất nổi tiếng. Tập đoàn Trần thị đồ sộ này chính là do một tay ông dựng nên, đúng là nhân vật kiểu Lý Gia Thành (Lee Ka Shing, tỉ phú lớn nhất Hồng Kông). Thực sự tôi rất muốn gặp ông...” Giọng Vương Siêu phảng phất ý an ủi: “Cô cũng không cần phiền muộn quá, sự việc nào chẳng có cách giải quyết!”
“Để xem xem vậy, lần này đúng là rất cảm ơn anh!” Trần Bân nhìn sâu vào mắt Vương Siêu như thể muốn soi thấu tận tim can hắn, đoạn đảo nhanh qua Chu Giai rồi quay người rời đi.
Chu Giai nhìn theo bóng Trần Bân, sắc mặt trầm xuống, giọng đột nhiên nghiêm túc: “Vương Siêu này, dường như anh đã bị cuốn vào trong cuộc đấu đá nội tộc của Trần thị. Phải rất cẩn thận, tranh giành kiểu này tôi đã chứng kiến không ít, nhất là những gia tộc tầm cỡ quốc gia. Thành thật khuyên anh đừng để dấn quá sâu vào vũng lầy!”
Vương Siêu chau mày: “Nhưng chuyện đã nhận với Trần Bân, đâu có thể nuốt lời?”
“Tôi cũng chỉ muốn nhắc nhở anh một chút. Tuy anh thực tâm đến giúp anh em họ nhưng thúc công người ta đâu có hiểu? Anh nghĩ xem, một người dưng nước lã như anh tự dưng chạy đến tình nguyện sống chết vì Tập đoàn Trần thị, với người khác không có mục đích gì mới là lạ đó... Trần Lập ba là một người cực kỳ tinh tế, mà người tinh tế bao giờ cũng đa nghi. Tôi đồ rằng sau khi biết chuyện anh đến đây, suy nghĩ đầu tiên của ông ta sẽ là có phải anh mưu đồ xâu xé sản nghiệp của họ Trần hay không. Từ lúc còn trẻ Trần Lập Ba đã nổi tiếng tàn nhẫn, tôi lo anh lần này...”
Chu Giai bước lại gần Vương Siêu, hạ giọng: “Tốt nhất anh nên chuẩn bị trước. Đây là Singapore, không phải nước ta, xảy ra chuyện gì không dễ giải quyết đâu. Đấu võ không phải là vấn đề, tôi tuyệt đối tin bất luận cao thủ gì cũng sẽ bại dưới nắm đấm của anh. Có điều, câu chuyện Đông Quách tiên sinh và con sói anh nên nhớ... Một người đã tự tay gây dựng lên hẳn một đế quốc gia tộc, dù sắp chết cũng tuyệt đối không để ai uy hiếp. Kẻ yêng hùng càng về già càng đa nghi, anh nhất định phải cẩn thận!”
Ánh mắt Vương Siêu có chút sửng sốt nhìn Chu Giai, không ngờ cô lại có thể phân tích cặn kẽ như thế.
“Cám ơn cô đã nhắc nhở, đúng là tôi chưa từng nghĩ sâu xa như vậy!”
Sắc mặt Chu Giai càng nghiêm trọng: “Hôm nay hãy nghỉ ngơi thoải mái, tôi sẽ nghĩ cách giúp anh. Nếu tôi đoán không lầm, ngày mai... chính là ngày mai Trần Lập Ba nhất định sẽ gặp anh, hơn thế nữa lúc gặp khẳng định sẽ xảy ra chuyện không vui. Tôi về phòng trước, sáng mai gặp, hy vọng sáng sớm mai tôi có thể nghĩ ra cách hay...”
“Được!” Vương Siêu đột nhiên cảm thấy, bất kể là cậu ấm hay cô chiêu, khả năng nắm bắt quan hệ giữa người với người của họ đều cao thâm hơn mình nhiều.
******************
Hôm sau, mới sáng sớm Chu Giai đã gõ cửa. Vương Siêu mở cửa, nhìn rõ mắt cô đỏ au, hẳn là tối qua không ngủ ngon.
Vừa gặp, Chu Giai đã lắc đầu: “Tối qua tôi gọi điện về nước, nhờ cung cấp tư liệu về Trần Lập Ba. Lão già này đúng là rất đa nghi tàn độc, luôn luôn dè chừng với người ngoài, thậm chí cả con em trong gia tộc cũng không cho nắm quyền, chỉ tin tưởng mấy người già đã từng cùng vào sinh ra tử thời thanh niên với lão ta...”
Đúng lúc đó, điện thoại của Trần Bân gọi đến: “Hôm qua tôi đã nói chuyện, thúc công muốn gặp anh ngay sáng nay. Có thể xuống dưới không, tôi đang ở dưới đại sảnh...?”
“Được, tôi sẽ xuống ngay...” Vương Siêu liếc nhìn Chu Giai, cô lắc đầu: “Tôi chờ ở đây, đi cùng sẽ làm anh vướng tay!”
“Vậy được, cô ngủ đi một chút, những gì cô nói tôi sẽ đề phòng...” Vương Siêu mỉm cười, đoạn ra ngoài đi thang máy xuống đại sảnh.
Quả nhiên Trần Bân đã đợi sẵn... “Lần này đúng là đã làm phiền anh rồi!”
Vừa gặp cô đã tỏ ý ái ngại: “Vốn chỉ muốn anh đến giúp đỡ chuyện đấu võ, không ngờ lại mang thêm phiền phức khác. Tính khí thúc công gần đây không được tốt, có thể sẽ khiến anh không vui đó. Nếu anh không muốn gặp thì ngay bây giờ tôi sẽ tiễn hai người lên máy bay trở về.”
“Không cần đâu...” Từ ngữ điệu và vẻ mặt của Trần Bân, Vương Siêu nhận thấy những dự đoán của Chu Giai là hoàn toàn chính xác: “Tôi lại muốn gặp ông một lần, nhân tiện xem có thể gặp được Trần đại ca không?”
“Uhm…” Trần Bân cúi đầu lặng im một hồi, đoạn ngẩng đầu quả quyết: “Lần này tôi nợ anh, sau này bất kể anh có yêu cầu gì, tôi hứa sẽ giúp anh đến cùng!”
“Sao phải nặng nề quá vậy, tôi và Trần đại ca là bạn bè mà!” Vương Siêu lắc đầu, ngăn không cho Trần Bân nói tiếp.
Hai người ra khỏi khách sạn, lên xe đi thẳng đến tòa nhà Trần thị bên bờ biển.
Vừa đến cửa đại sảnh, một lão nhân tóc hoa râm, theo sau là hai người da đen cao lớn bước đến.
“Tiểu thư, đây chính là người mà lão gia muốn gặp?”
“Đúng, Minh thúc!” Trần Bân khẽ gật đầu.
“Minh thúc” quan sát Vương Siêu một lượt, hai mắt thoáng hiện vẻ khinh bỉ, giọng nửa châm biếm: “Ông Vương Siêu, mời đi theo tôi! Tiểu thư, cô hãy đợi ở đây, lão gia chỉ muốn gặp một mình anh ta.”
Vương Siêu nghe giọng điệu, cảm nhận rõ ràng không khí kiêu ngạo thường thấy tại các cao môn vọng tộc, không khỏi khẽ chau mày. Rõ ràng là mình vô tư đến giúp, đối phương không những không chút tỏ ra khách sáo, trái lại còn đối xử chẳng khác người hầu!
Dù sao tu dưỡng của hắn không tồi, không vì chuyện này mà bực tức, sắc mặt vẫn bình thản, khẽ gật đầu theo “Minh thúc” vào thang máy.
Hai gã da đen kia hẳn là hai vệ sĩ, nước da đen nhánh như sắt nguội, cơ bắp nổi cuồn cuộn, ánh mắt không chút sinh khí chẳng khác nào tử cốt, có lẽ đều là những cỗ máy chém giết từng tôi luyện trong tàn khốc. Tay của hai gã lúc nào cũng vắt sau lưng, túi quần phía sau vạt xẻ áo vest ẩn hiện thứ gì đó lồi lên, hẳn là súng ngắn.
Vương Siêu gần như khẳng định, chỉ cần gặp bất cứ tình huống bất trắc nào, hai tên da đen này có thể rút súng nhả đạn chính xác vào mục tiêu trong chưa đầy một giây!
Đây là những vệ sĩ lính đánh thuê cao cấp, những tay súng mau lẹ tinh thông khí giới, những sát thủ sở trường giết người, khả năng bắn súng và chiến đấu được kết hợp hài hòa trong một thể thống nhất, khả năng gây sát thương khủng khiếp.
Thang máy đi rất nhanh lên tầng đỉnh, “Minh thúc” bước đến một cánh cửa sang trọng, khom mình: “Lão gia, Vương Siêu ngài muốn gặp đã đến!”
“Vào đi!” Một giọng nói già nua song vẫn đầy uy quyền truyền ra.
“Mời vào!” Minh thúc nửa cười nửa không, khẽ kéo cửa. Vương Siêu không hề bận tâm, đĩnh đạc bước vào phòng.
Không gian bên trong rất rộng, những khuôn cửa áp sàn khoáng đạt chiếu rõ khung cảnh tận đại dương bao la. Chiếc lò sưởi sát tường, những giá sách cao ngất, mặt bàn gỗ to dài, tất cả đều gợi lên cảm giác Âu châu cổ điển.
Trần Lập Ba ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế lớn sau bàn, sắc mặt già nua song tràn đầy sinh lực, cặp mắt sáng quắc như mắt ưng khiến người ta vừa nhìn vào đã cảm thấy ớn lạnh.
Hai bên bàn, mỗi bên lại là một vệ sĩ da đen hai tay vắt sau lưng.
Ngay khi Vương Siêu bước vào, cửa phòng đóng lại không một tiếng động. Minh thúc không vào theo, nhưng hai người da đen lúc nãy lại đứng chặn ở cửa.
“Anh bạn trẻ, ngồi đi!” Trên mặt Trần Lập Ba lộ vẻ nửa cười nửa không, giống hệt như Minh thúc.
Chính giữa phòng là một dãy sofa, cách bàn Trần Lập Ba chừng tám mét. Không đắn đo nhiều, Vương Siêu ngồi ngay xuống một trong số đó.
Hắn vừa đặt mình xuống ghế, Trần Lập Ba lên tiếng ngay: “Anh bạn trẻ, lần này là Bân Bân mời anh đến thay Ngãi Dương đấu võ. Ta biết anh là người có nghề, ta cũng biết đấu võ kiểu này rất nguy hiểm. Thường thì khi chưa đến vạn bất đắc dĩ hay vì cuộc sống bức bách, các quyền sư sẽ không liều mạng như vậy. Gốc rễ của anh tôi cũng rõ, ở Trung Quốc anh có nhiều vụ làm ăn lớn, tiền bạc không hề thiếu. Bất luận thế nào tôi cũng không nhìn ra lý do để anh phải mạo hiểm, vậy lần này anh đến rốt cuộc là vì mục đích gì?”
Trần Lập Ba lạnh cười, hai mắt ánh lên sát khí lạnh buốt: “Đừng bảo với ta anh và Ngãi Dương là bạn bè! Hừm, thế gian chỉ có lợi ích vĩnh viễn, lấy đâu ra bạn bè vĩnh viễn? Huống hồ dù là bạn bè cũng không đáng để anh phải mang tấm thân đáng giá vạn ức đi sống chết vì nó. Anh bạn trẻ, có vẻ anh vẫn hơi non đấy!”
Lão ngả người dưạ lên ghế, gõ nhẹ mấy ngón tay: “Nói đi, rốt cuộc anh có mục đích gì?”
“Cũng là người già, lão Trần Lập Ba này lại khác xa với ông Lý!” Vương Siêu thầm thở dài trong lòng. Suy đoán của Chu Giai quả không sai chút nào!
các winh tỉ đọc truyện rùi vào Thảo luận khen mụi 1 câu đi!
Thảo luận về Long Xà Diễn Nghĩa: http://4vn/forum/showthread.php?p=283810#post283810
/510
|