Đường Vũ Lân cười nói: Lần này và lần trước lại không giống nhau nha! Chúng ta đều đã lưu lại Hồn Đạo Thông Tin, khi nào em nhớ anh liền gọi điện thoại cho anh, còn có thể đi ra gặp anh. Bất quá, bình thường anh chỉ sợ là không có cách nào đến được Hải Thần Đảo, quy củ không cho phép. Anh ở ngay tại ký túc xá công đọc sinh Ngoại viện, rất dễ tìm.
Vâng ạ. Na Nhi đột nhiên nhào vào trong lòng Đường Vũ Lân, ôm chặt lấy hắn, Ca ca, bất luận sau này anh gặp phải khó khăn thế nào, vì Na Nhi, anh cũng phải nỗ lực chống đỡ vượt qua nha. Nhất định phải trở nên càng mạnh mẽ hơn. Na Nhi ở Hải Thần Đảo chờ anh.
Nhất định, anh nhất định sẽ dựa vào nỗ lực của mình để tiến vào Hải Thần Đảo! Thiếu niên tràn đầy nhiệt huyết nói rằng.
Đường Vũ Lân đi rồi, Na Nhi vẫn như trước đứng ở đằng xa, nhìn theo hướng hắn rời đi. Ánh mắt nàng hơi có vẻ trống vắng, ở nơi sâu xa trong ánh mắt, còn có nỗi niềm bi thương nhàn nhạt.
Sao vậy? Ca ca của con đi rồi? Thanh âm nhu hòa vang lên ở bên người Na Nhi, ánh mắt nàng nhất thời khôi phục lại bình thường, nhẹ nhàng gật gù.
Bàn tay ôn nhu trắng nõn ôm lấy bả vai nàng, Các con đều còn nhỏ, tương lai vẫn còn thời gian. Nha đầu ngốc, con lại không muốn rời xa một người khác như thế, lão sư con sẽ rất đố kỵ đấy.
Na Nhi ngẩng đầu nhìn lại, phản bác: Sư mẫu, con cũng không muốn rời xa ngài và lão sư mà!
Nếu như Đường Vũ Lân ở đây, nhất định sẽ nhận ra, người đứng bên cạnh Na Nhi này, chính là Phó Các Chủ Hải Thần Các, là người được ca tụng là thánh nữ thiện lương nhất đại lục, Thánh Linh Đấu La Nhã Lỵ.
Nhã Lỵ ôm nàng một cái, Sư mẫu rất yêu thích con, không muốn xa rời đâu! Ta và lão sư con không có con cái, chúng ta vẫn luôn coi con là con ruột của mình. Yên tâm đi, ca ca của con rất ưu tú, tương lai hắn nhất định có thể thi vào Nội viện.
Vâng, cảm ơn sư mẫu. Sư mẫu, tại sao hiện tại không thể để cho anh ấy tiến vào Nội viện ạ? Con cảm thấy tiềm lực ca ca rất tốt. Na Nhi mặt đầy ước ao nhìn Nhã Lỵ.
Nhã Lỵ lại lắc đầu một cái, nói: Bây giờ còn chưa được, ngọc thô chưa mài dũa, cần có rất nhiều sự tôi luyện. Ở đây, sự tôi luyện là không đủ. Vì lẽ đó, ta và lão sư con cũng chuẩn bị để cho con đi ra ngoài một quãng thời gian. Cứ ở đây tu luyện mãi, đối với sự phát triển tương lai của con cũng khá bất lợi. Còn có một năm, sau một năm, con nên ra ngoài đi nhiều một chút.
Không, Na Nhi không muốn rời xa lão sư và sư mẫu. Na Nhi ôm lấy Nhã Lỵ, làm nũng.
………
Sử Lai Khắc học viện, Ngoại viện, ký túc xá công đọc sinh.
Lúc Đường Vũ Lân trở về, Từ Lạp Trí đã ở trong túc xá.
Lạp Trí. Đường Vũ Lân cười nói, Ngươi và Tinh Lan đi nơi nào? Làm sao ở trong học viện vẫn không thấy các ngươi?
Từ Lạp Trí ha ha cười: Tinh Lan tỷ đi đến một nơi thích hợp cho nàng tu luyện, còn Võ Hồn này của ta, ở nơi nào tu luyện cũng đều giống nhau, nên đi cùng nàng. Chúng ta cũng vừa trở về thôi. Đội trưởng, xem dáng vẻ của ngươi, tựa hồ lại có đột phá nha!
Từ Lạp Trí mặc dù là Thực Phẩm Hệ Hồn Sư, nhưng năng lực nhận biết của hắn phi thường nhạy cảm, cũng không phải là nhờ vào tinh thần lực, mà là một dạng thiên phú trời sinh.
Hắn rõ ràng phát hiện ra, ngày hôm nay Đường Vũ Lân có chút khang khác. Không chỉ thân hình cao lớn thêm mấy phần, tăng thêm anh khí. Đồng thời, ánh mắt hắn trở nên càng thêm nội liễm. Khí tức trên người không có gì thay đổi, nhưng chính hắn lại cảm giác được, tựa hồ như dưới da Đường Vũ Lân có một vầng sáng lưu chuyển, đã trở nên càng mạnh hơn.
Đường Vũ Lân cười nói: Vẫn ổn, có một chút đột phá đấy. Không tính là đặc biệt mạnh, ta trong thời gian sắp tới chuẩn bị bắt đầu nỗ lực tu luyện hồn lực đây.
Từ Lạp Trí cười ha ha: Hừm, không nghĩ tới đã ra đến Ngoại viện rồi mà áp lực còn lớn như vậy, trong lớp có tận mấy tên tứ hoàn, chúng ta phải nỗ lực nhiều hơn nữa!
Đường Vũ Lân nói: Tiểu Ngôn và Cổ Nguyệt đã trở về chưa? Tạ Giải đâu?
Từ Lạp Trí vung vẩy tay, nói: Tiểu Ngôn và Cổ Nguyệt vẫn còn chưa quay trở lại. Cái tên Tạ Giải này sáng sớm đã đi ra ngoài, không thấy bóng dáng. Nhạc Chính Vũ cũng trở về rồi, đang ở bên phòng của hắn. Ta thấy dường như Nguyên Ân vẫn luôn ở trong phòng của nàng.
Ừm. Đường Vũ Lân nói: Vậy ta trước tiên đi tìm bọn họ một chút. Chuyện đã đáp ứng với Nguyên Ân Dạ Huy trước tiên phải làm cho người ta mới được.
Cửa phòng của Nguyên Ân Dạ Huy đóng chặt. Từ sau lần thứ nhất bị Tạ Giải nhìn thấy, nơi ở của nàng liền trở nên vô cùng thần bí. Dù cho là ban ngày, đều có rất ít thời điểm nàng sẽ kéo màn cửa sổ ra.
Đường Vũ Lân giơ tay gõ gõ ở trên cửa, Nguyên Ân, ngươi có ở đây không?
Nguyên Ân Dạ Huy mở cửa ra, Về rồi à?
Đường Vũ Lân gật gù, Vậy có gì để ta đoán tạo Hữu Linh Hợp kim cho ngươi! Nhu cầu của ngươi không có gì thay đổi chứ?
Nguyên Ân Dạ Huy lắc đầu một cái, Không có, phẩm chất càng cao càng tốt!
Đường Vũ Lân cười nói: Sẽ làm hết sức, mười mấy ngày nay không đụng đến đoán tạo, ta trước tiên phải làm nóng người để lấy lại một chút cảm giác.
Không vội. Nếu không có chuyện gì thì ta vào lại phòng tu luyện tiếp đây!
Đường Vũ Lân nói: Ngươi biết Tạ Giải đi đâu sao?
Nguyên Ân Dạ Huy ánh mắt hơi đổi, lạnh lùng nói: Không biết! Các ngươi là bạn cùng phòng, hắn ở nơi nào, sao ngươi hỏi ta?
Đường Vũ Lân có chút bất đắc dĩ nói: Chuyện khi trước đều là hiểu lầm, thực sự là xin lỗi. Bất quá mọi người cũng vẫn là bạn học, ngươi...
Ầm! Nguyên Ân Dạ Huy trực tiếp đóng sầm cửa phòng lại.
Đường Vũ Lân sờ sờ mũi, ngọn núi lửa này hơi có chút lớn…
Trước tiên đi đến Đoán Tạo Thất đã, mười mấy ngày không đụng đến đoán tạo, lại nói, thật là có chút nhớ nhung. Vừa nghĩ tới sẽ đi đoán tạo, nơi khóe miệng hắn không khỏi hiện lên một nụ cười. Hắn hiện tại còn nhớ, dáng vẻ đắc ý của Phong lão ngày đó trước mặt sư tổ.
Phong Lão gần đây đã không đốc thúc hắn tu luyện Đoán Tạo Thuật, các sư trưởng của Đường Vũ Lân đều đồng quan điểm với nhau, tất cả đều cần phải nhanh chóng cải thiện tu vi hồn lực. Đây là thứ bạc nhược nhất đối với hắn hiện tại.
Hắn vừa muốn đi tới Đoán Tạo Thất, lại đột nhiên nhận được một cái Hồn Đạo Tin Nhắn, chính là một tin tức tốt khiến hắn vô cùng cao hứng.
Quá tốt, Mặc Lam tỷ đã tỉnh, đây thực sự là quá tốt rồi!
Chồng của Mặc Lam nhắn tin tới, Mặc Lam đã tỉnh lại, tuy rằng thần trí còn có chút mơ hồ, nhưng đã có thể nhận ra được những người thân của mình. Đây cũng là chuyển biến rất tốt rồi, Thánh Linh Đấu La cũng đã nhận được tin tức của bọn họ, sắp tới sẽ lại đi một lần.
Từ tình hình này mà xem, Mặc Lam có khả năng khỏi hẳn.
Đội trưởng, chuyện gì mà vui vẻ như vậy? Hứa Tiểu Ngôn dáng ngọc yêu kiều từ bên ngoài đi vào khu túc xá, vừa vặn nhìn thấy một màn Đường Vũ Lân vô cùng phấn khởi này.
Đường Vũ Lân cười nói: Một người bạn bị bệnh nặng vừa khôi phục lại, mừng thay cho tỷ ấy.
Hứa Tiểu Ngôn cười một cách tự nhiên nói: Vậy thì thật là quá tốt rồi. Ta đi về trước thu dọn đồ đạc đây.
Một tháng không gặp, mọi người xem ra đều không có gì thay đổi. Nhưng Đường Vũ Lân vẫn nhìn ra được, Hứa Tiểu Ngôn so với trước đây tự tin hơn. Từ khi sau khi Võ Hồn nàng thăng hoa ở Quan Tinh Đài, tâm tư nàng liền bắt đầu từ từ phát sinh biến hóa. Phần tự ti nhút nhát ban đầu chậm rãi biến mất, càng ngày càng tự tin.
Xác thực, hiện tại Tam Đại Tinh Không Hồn Kỹ của nàng, về phương diện khống chế, tuyệt đối là cực kỳ mạnh mẽ. Chỉ riêng tuyệt chiêu Khóa Tuyệt Đối của nàng, đã đủ để thay đổi chiến cục.
Mọi người đều đang nhanh chóng tiến bộ, đây chính là Sử Lai Khắc đó! Một khắc cũng không thể thư giãn được khi ở Sử Lai Khắc. Loại bầu không khí này, đã đủ để kích thích người ta nỗ lực 200%.
Đường Vũ Lân rời khỏi ký túc xá công đọc sinh. Mới vừa ra khỏi cửa, lại gặp được người quen.
Chào lớp trưởng. Người đến chính là người có danh xưng Cấm Cố Lạc Quế Tinh, là một thành viên của Ngũ Đại Thiên Tài Bảng lớp bọn họ.
Quế Tinh, ngươi làm sao lại đến chỗ chúng ta? Cũng dự định làm công đọc sinh sao? Đường Vũ Lân cười hỏi.
Sau lần đoàn chiến kia, uy vọng của Đường Vũ Lân ở trong lớp năm nhất không ngừng tăng lên, đặc biệt là sau khi dẫn dắt bọn họ chiến thắng lớp năm hai, lại càng là như vậy. Hiện tại đã không ai có thể lay động địa vị lớp trưởng của hắn. Mà quan hệ giữa hắn và Lạc Quế Tinh, Vũ Ti Đóa bọn họ cũng được cải thiện không ít. Dù sao, vô luận nói như thế nào, bọn họ đều là bạn học cùng lớp, có cạnh tranh, nhưng cũng là cùng trường.
Ta có lời mời muốn gửi tới các ngươi. Lúc này không phải là khi năm học mới sắp khai giảng sao? Mọi người đã tu luyện một năm, chúng ta tổ chức một hồi thi đấu giao hữu trong lớp, thế nào? Đối với mọi người cũng là một địp để rèn luyện. Lạc Quế Tinh cười híp mắt nói.
Vâng ạ. Na Nhi đột nhiên nhào vào trong lòng Đường Vũ Lân, ôm chặt lấy hắn, Ca ca, bất luận sau này anh gặp phải khó khăn thế nào, vì Na Nhi, anh cũng phải nỗ lực chống đỡ vượt qua nha. Nhất định phải trở nên càng mạnh mẽ hơn. Na Nhi ở Hải Thần Đảo chờ anh.
Nhất định, anh nhất định sẽ dựa vào nỗ lực của mình để tiến vào Hải Thần Đảo! Thiếu niên tràn đầy nhiệt huyết nói rằng.
Đường Vũ Lân đi rồi, Na Nhi vẫn như trước đứng ở đằng xa, nhìn theo hướng hắn rời đi. Ánh mắt nàng hơi có vẻ trống vắng, ở nơi sâu xa trong ánh mắt, còn có nỗi niềm bi thương nhàn nhạt.
Sao vậy? Ca ca của con đi rồi? Thanh âm nhu hòa vang lên ở bên người Na Nhi, ánh mắt nàng nhất thời khôi phục lại bình thường, nhẹ nhàng gật gù.
Bàn tay ôn nhu trắng nõn ôm lấy bả vai nàng, Các con đều còn nhỏ, tương lai vẫn còn thời gian. Nha đầu ngốc, con lại không muốn rời xa một người khác như thế, lão sư con sẽ rất đố kỵ đấy.
Na Nhi ngẩng đầu nhìn lại, phản bác: Sư mẫu, con cũng không muốn rời xa ngài và lão sư mà!
Nếu như Đường Vũ Lân ở đây, nhất định sẽ nhận ra, người đứng bên cạnh Na Nhi này, chính là Phó Các Chủ Hải Thần Các, là người được ca tụng là thánh nữ thiện lương nhất đại lục, Thánh Linh Đấu La Nhã Lỵ.
Nhã Lỵ ôm nàng một cái, Sư mẫu rất yêu thích con, không muốn xa rời đâu! Ta và lão sư con không có con cái, chúng ta vẫn luôn coi con là con ruột của mình. Yên tâm đi, ca ca của con rất ưu tú, tương lai hắn nhất định có thể thi vào Nội viện.
Vâng, cảm ơn sư mẫu. Sư mẫu, tại sao hiện tại không thể để cho anh ấy tiến vào Nội viện ạ? Con cảm thấy tiềm lực ca ca rất tốt. Na Nhi mặt đầy ước ao nhìn Nhã Lỵ.
Nhã Lỵ lại lắc đầu một cái, nói: Bây giờ còn chưa được, ngọc thô chưa mài dũa, cần có rất nhiều sự tôi luyện. Ở đây, sự tôi luyện là không đủ. Vì lẽ đó, ta và lão sư con cũng chuẩn bị để cho con đi ra ngoài một quãng thời gian. Cứ ở đây tu luyện mãi, đối với sự phát triển tương lai của con cũng khá bất lợi. Còn có một năm, sau một năm, con nên ra ngoài đi nhiều một chút.
Không, Na Nhi không muốn rời xa lão sư và sư mẫu. Na Nhi ôm lấy Nhã Lỵ, làm nũng.
………
Sử Lai Khắc học viện, Ngoại viện, ký túc xá công đọc sinh.
Lúc Đường Vũ Lân trở về, Từ Lạp Trí đã ở trong túc xá.
Lạp Trí. Đường Vũ Lân cười nói, Ngươi và Tinh Lan đi nơi nào? Làm sao ở trong học viện vẫn không thấy các ngươi?
Từ Lạp Trí ha ha cười: Tinh Lan tỷ đi đến một nơi thích hợp cho nàng tu luyện, còn Võ Hồn này của ta, ở nơi nào tu luyện cũng đều giống nhau, nên đi cùng nàng. Chúng ta cũng vừa trở về thôi. Đội trưởng, xem dáng vẻ của ngươi, tựa hồ lại có đột phá nha!
Từ Lạp Trí mặc dù là Thực Phẩm Hệ Hồn Sư, nhưng năng lực nhận biết của hắn phi thường nhạy cảm, cũng không phải là nhờ vào tinh thần lực, mà là một dạng thiên phú trời sinh.
Hắn rõ ràng phát hiện ra, ngày hôm nay Đường Vũ Lân có chút khang khác. Không chỉ thân hình cao lớn thêm mấy phần, tăng thêm anh khí. Đồng thời, ánh mắt hắn trở nên càng thêm nội liễm. Khí tức trên người không có gì thay đổi, nhưng chính hắn lại cảm giác được, tựa hồ như dưới da Đường Vũ Lân có một vầng sáng lưu chuyển, đã trở nên càng mạnh hơn.
Đường Vũ Lân cười nói: Vẫn ổn, có một chút đột phá đấy. Không tính là đặc biệt mạnh, ta trong thời gian sắp tới chuẩn bị bắt đầu nỗ lực tu luyện hồn lực đây.
Từ Lạp Trí cười ha ha: Hừm, không nghĩ tới đã ra đến Ngoại viện rồi mà áp lực còn lớn như vậy, trong lớp có tận mấy tên tứ hoàn, chúng ta phải nỗ lực nhiều hơn nữa!
Đường Vũ Lân nói: Tiểu Ngôn và Cổ Nguyệt đã trở về chưa? Tạ Giải đâu?
Từ Lạp Trí vung vẩy tay, nói: Tiểu Ngôn và Cổ Nguyệt vẫn còn chưa quay trở lại. Cái tên Tạ Giải này sáng sớm đã đi ra ngoài, không thấy bóng dáng. Nhạc Chính Vũ cũng trở về rồi, đang ở bên phòng của hắn. Ta thấy dường như Nguyên Ân vẫn luôn ở trong phòng của nàng.
Ừm. Đường Vũ Lân nói: Vậy ta trước tiên đi tìm bọn họ một chút. Chuyện đã đáp ứng với Nguyên Ân Dạ Huy trước tiên phải làm cho người ta mới được.
Cửa phòng của Nguyên Ân Dạ Huy đóng chặt. Từ sau lần thứ nhất bị Tạ Giải nhìn thấy, nơi ở của nàng liền trở nên vô cùng thần bí. Dù cho là ban ngày, đều có rất ít thời điểm nàng sẽ kéo màn cửa sổ ra.
Đường Vũ Lân giơ tay gõ gõ ở trên cửa, Nguyên Ân, ngươi có ở đây không?
Nguyên Ân Dạ Huy mở cửa ra, Về rồi à?
Đường Vũ Lân gật gù, Vậy có gì để ta đoán tạo Hữu Linh Hợp kim cho ngươi! Nhu cầu của ngươi không có gì thay đổi chứ?
Nguyên Ân Dạ Huy lắc đầu một cái, Không có, phẩm chất càng cao càng tốt!
Đường Vũ Lân cười nói: Sẽ làm hết sức, mười mấy ngày nay không đụng đến đoán tạo, ta trước tiên phải làm nóng người để lấy lại một chút cảm giác.
Không vội. Nếu không có chuyện gì thì ta vào lại phòng tu luyện tiếp đây!
Đường Vũ Lân nói: Ngươi biết Tạ Giải đi đâu sao?
Nguyên Ân Dạ Huy ánh mắt hơi đổi, lạnh lùng nói: Không biết! Các ngươi là bạn cùng phòng, hắn ở nơi nào, sao ngươi hỏi ta?
Đường Vũ Lân có chút bất đắc dĩ nói: Chuyện khi trước đều là hiểu lầm, thực sự là xin lỗi. Bất quá mọi người cũng vẫn là bạn học, ngươi...
Ầm! Nguyên Ân Dạ Huy trực tiếp đóng sầm cửa phòng lại.
Đường Vũ Lân sờ sờ mũi, ngọn núi lửa này hơi có chút lớn…
Trước tiên đi đến Đoán Tạo Thất đã, mười mấy ngày không đụng đến đoán tạo, lại nói, thật là có chút nhớ nhung. Vừa nghĩ tới sẽ đi đoán tạo, nơi khóe miệng hắn không khỏi hiện lên một nụ cười. Hắn hiện tại còn nhớ, dáng vẻ đắc ý của Phong lão ngày đó trước mặt sư tổ.
Phong Lão gần đây đã không đốc thúc hắn tu luyện Đoán Tạo Thuật, các sư trưởng của Đường Vũ Lân đều đồng quan điểm với nhau, tất cả đều cần phải nhanh chóng cải thiện tu vi hồn lực. Đây là thứ bạc nhược nhất đối với hắn hiện tại.
Hắn vừa muốn đi tới Đoán Tạo Thất, lại đột nhiên nhận được một cái Hồn Đạo Tin Nhắn, chính là một tin tức tốt khiến hắn vô cùng cao hứng.
Quá tốt, Mặc Lam tỷ đã tỉnh, đây thực sự là quá tốt rồi!
Chồng của Mặc Lam nhắn tin tới, Mặc Lam đã tỉnh lại, tuy rằng thần trí còn có chút mơ hồ, nhưng đã có thể nhận ra được những người thân của mình. Đây cũng là chuyển biến rất tốt rồi, Thánh Linh Đấu La cũng đã nhận được tin tức của bọn họ, sắp tới sẽ lại đi một lần.
Từ tình hình này mà xem, Mặc Lam có khả năng khỏi hẳn.
Đội trưởng, chuyện gì mà vui vẻ như vậy? Hứa Tiểu Ngôn dáng ngọc yêu kiều từ bên ngoài đi vào khu túc xá, vừa vặn nhìn thấy một màn Đường Vũ Lân vô cùng phấn khởi này.
Đường Vũ Lân cười nói: Một người bạn bị bệnh nặng vừa khôi phục lại, mừng thay cho tỷ ấy.
Hứa Tiểu Ngôn cười một cách tự nhiên nói: Vậy thì thật là quá tốt rồi. Ta đi về trước thu dọn đồ đạc đây.
Một tháng không gặp, mọi người xem ra đều không có gì thay đổi. Nhưng Đường Vũ Lân vẫn nhìn ra được, Hứa Tiểu Ngôn so với trước đây tự tin hơn. Từ khi sau khi Võ Hồn nàng thăng hoa ở Quan Tinh Đài, tâm tư nàng liền bắt đầu từ từ phát sinh biến hóa. Phần tự ti nhút nhát ban đầu chậm rãi biến mất, càng ngày càng tự tin.
Xác thực, hiện tại Tam Đại Tinh Không Hồn Kỹ của nàng, về phương diện khống chế, tuyệt đối là cực kỳ mạnh mẽ. Chỉ riêng tuyệt chiêu Khóa Tuyệt Đối của nàng, đã đủ để thay đổi chiến cục.
Mọi người đều đang nhanh chóng tiến bộ, đây chính là Sử Lai Khắc đó! Một khắc cũng không thể thư giãn được khi ở Sử Lai Khắc. Loại bầu không khí này, đã đủ để kích thích người ta nỗ lực 200%.
Đường Vũ Lân rời khỏi ký túc xá công đọc sinh. Mới vừa ra khỏi cửa, lại gặp được người quen.
Chào lớp trưởng. Người đến chính là người có danh xưng Cấm Cố Lạc Quế Tinh, là một thành viên của Ngũ Đại Thiên Tài Bảng lớp bọn họ.
Quế Tinh, ngươi làm sao lại đến chỗ chúng ta? Cũng dự định làm công đọc sinh sao? Đường Vũ Lân cười hỏi.
Sau lần đoàn chiến kia, uy vọng của Đường Vũ Lân ở trong lớp năm nhất không ngừng tăng lên, đặc biệt là sau khi dẫn dắt bọn họ chiến thắng lớp năm hai, lại càng là như vậy. Hiện tại đã không ai có thể lay động địa vị lớp trưởng của hắn. Mà quan hệ giữa hắn và Lạc Quế Tinh, Vũ Ti Đóa bọn họ cũng được cải thiện không ít. Dù sao, vô luận nói như thế nào, bọn họ đều là bạn học cùng lớp, có cạnh tranh, nhưng cũng là cùng trường.
Ta có lời mời muốn gửi tới các ngươi. Lúc này không phải là khi năm học mới sắp khai giảng sao? Mọi người đã tu luyện một năm, chúng ta tổ chức một hồi thi đấu giao hữu trong lớp, thế nào? Đối với mọi người cũng là một địp để rèn luyện. Lạc Quế Tinh cười híp mắt nói.
/610
|