Dịch giả: Tiểu Băng
Long Hằng Húc tiếp tục nói: Xét thấy Lớp một năm nhất năm nay có biểu hiện ưu tú trong kì thi đấu lên lớp, viện đặc biệt ban thưởng cho cả lớp mỗi ngày được ăn một bữa ăn Giáp suốt học kì này.
Cả lớp ào lên hoan hô, món ăn Giáp, là món ăn Giáp đó! Là đại bổ đó! Chưa tính hương vị, chỉ riêng hiệu quả đã cực kì có lợi cho việc tu luyện của bọn nhóc, đa số học viên trong lớp gia đình vốn không đủ tiền để ăn món Giáp, được ăn miễn phí cả một học kỳ, nhà trường thực là hào phóng.
Chủ nhiệm lớp Hai Diệp Anh Ngọc sầm mặt.
Long Hằng Húc quát: Im lặng.
Tiếng hoan hô mới dần dần hạ xuống.
Long Hằng Húc tiếp tục nói: Bởi vì học viên năm nhất năm nay quá xuất sắc, ban giám đốc học viện sau khi bàn bạc, quyết định sẽ thành lập một lớp thí điểm, dành cho các học viên ưu tú. Tạm gọi là Linh ban năm nhất, do Vũ Trường Không lão sư làm chủ nhiệm lớp. Học viên Linh ban chọn từ những học viên tham dự thi đấu lên lớp, trước mắt là sáu người. Lớp Một, Đường Vũ Lân, Tạ Giải, Cổ Nguyệt. Lớp hai, Trương Dương Tử, Vương Kim Tỷ, Vi Tiểu Phong. Nếu sau này có thêm học viên nào có thành tích xuất sắc, đều sẽ được xem xét gia nhập vào Linh ban.
Linh ban?
Là cái gì?
Đám học trò sững sờ, trong lịch sử Đông Hải Học Viện chưa bao giờ có cái lớp gọi là Linh ban! Còn do Vũ Trường Không lão sư làm chủ nhiệm lớp, thế nghĩa là sao?
Đám Đường Vũ Lân giật mình, Vương Kim Tỷ và Vi Tiểu Phong cũng ngơ ngác không kém, năm đứa nhìn nhau.
Ánh mắt Vi Tiểu Phong đầy căm hận, Vương Kim Tỷ thì phức tạp!
Vũ Trường Không mặt lạnh tanh, ban giám đốc học viện đã báo cho hắn biết rồi.
Long Hằng Húc nói: Ngoài hai thông báo này, còn có một thông báo về quyết định xử phạt. Trận thi đấu hôm qua, mục đích của thi đấu lên lớp là hữu nghị, nhưng hôm qua lại có ba người bị trọng thương, học viện nghiêm khắc phê bình cả sáu học viên, quyết định hủy bỏ mọi ban thưởng dành cho sáu học viên này, để răn đe.
Hủy bỏ ban thưởng? Nghĩa là đánh thắng mà không có thưởng? Chỉ được lên lớp thôi?
Long Hằng Húc nói rất nghiêm khắc, nhưng chẳng có vẻ gì là mang ý tứ trừng phạt gì cả.
Viện trưởng, ngài có định nói gì không? Long Hằng Húc khẽ hỏi Úc Trẫm.
Úc Trẫm gật đầu, cao giọng nói: Các học sinh, ta nghĩ mọi người đều thấy ngạc nhiên, vì sao lại thành lập Linh ban. Đây là bởi vì, những bạn học này của các ngươi có năng lực cá nhân vượt qua các ngươi quá xa. Nếu tiếp tục học tập theo giáo trình giống như các ngươi, sẽ làm thiên phú của họ bị mai một. Điều đó có nghĩa, nếu trong tương lai, các ngươi muốn có thành tích xuất sắc, thì phải nỗ lực cố gắng nhiều hơn nữa. Ta hy vọng trong tương lai, sẽ nhìn thấy có thêm nhiều người nữa trong số các ngươi được gia nhập vào Linh, trở thành nhóm những người mới ưu tú nhất của Đông Hải Học Viện chúng ta. Được rồi, giải tán, các chủ nhiệm lớp vui lòng dẫn học viên về lớp. Chủ nhiệm Lớp Một tạm thời do thầy Long Hằng Húc làm chủ nhiệm đến khi tìm được chủ nhiệm mới. Lão sư Vũ Trường Không và các học viên lớp Linh ban mời ở lại.
Đám học viên trong kinh ngạc và hâm mộ trở về lớp học, trong sân chỉ còn Viện trưởng và năm học viên của lớp Linh ban.
Bọn nhỏ, tới đây. Úc Trẫm vẫy tay.
Dù không cam lòng, nhưng năm đứa nhóc vẫn đi tới.
Trước mặt Viện trưởng, Vi Tiểu Phong không dám láo xược, nhưng thái độ xa cách rõ rệt.
Úc Trẫm nhìn năm thằng nhó, lạnh lùng nói: Mấy đứa các ngươi oai quá nhỉ! Có phải thấy nổi tiếng hơn đám bạn học là oai lắm không? Nhìn mình đi, xem ra bộ dáng gì? Năm đứa, hai đứa gãy tay, còn một đứa gãy chân nữa.
Năm đứa nhóc sững sờ, không ngờ Úc Trẫm lại gọi tới để mắng.
Úc Trẫm nói tiếp: Mục đích thành lập Linh ban ta vừa nói rồi, không nói thêm nữa. Đám nhóc con các ngươi, dẹp cái thói cậy tài khinh người đi, đàng hoàng mà học hành cho ta. Ta cảnh cáo cho mà biết, nếu còn để xảy ra chuyện giống hôm qua, tất cả đều sẽ bị xử phạt. Đừng tưởng các ngươi có thiên phú tốt là giỏi, nói cho các ngươi biết, các ngươi chỉ là ếch ngồi đáy giếng. Trong liên bang, có khối kẻ bằng tuổi ưu tú hơn các ngươi rất nhiều.
Trên thế giới này chưa bao giờ thiếu thiên tài, cũng chưa bao giờ ít thiên tài bị chết non, một thiên tài muốn trở thành đại tài, thì cũng phải cố gắng rất nhiều, mới phát triển được thiên phú mà các ngươi có. Hiểu chưa?
Dạ hiểu. năm đứa đều không ngẩng đầu lên được.
Ký tên vào đây. Úc Trẫm khẽ vẫy tay, một xấp giấy đầy chữ xuất hiện, chia ra đưa cho năm đứa.
Năm đứa theo bản năng nhận giấy bút, Đường Vũ Lân đọc lướt qua, bên trên viết hai chữ to: Hợp đồng.
Nội dung bên dưới đại khái rằng cá nhân XXX tự nguyện cùng Đông Hải Học Viện ký bản hợp đồng, rằng trước khi học xong cấp trung cấp và cao cấp tại học viện, sẽ không chuyển trường.
Nội dung đại khái là như vậy.
Đây là ý gì? Năm đứa ngơ ra.
Học viện thành lập Linh ban, sẽ tận lực đầu tư cho các ngươi, tận dụng mọi tài nguyên, nên học viện muốn các ngươi cam đoan sẽ luôn học ở đây, không vì những nguyên nhân không xác định mà rời khỏi trường. Đấy, ký đi.
Tạ Giải yếu ớt hỏi: Viện trưởng, ký cái này, chúng ta có thể bàn với người nhà một chút được không?
Úc Trẫm nhướng nhướng mắt, Được! Ngươi báo về nhà đi, nhưng thế thì đừng vào Linh ban nữa. Ta bận nhiều việc lắm, không có thời gian chờ các ngươi làm chuyện đó đâu.
Hai người còn đang nói, Đường Vũ Lân đã ký xong, đối với nó, cái hợp đồng này chẳng ảnh hưởng gì cả. Nó vốn không biết trường học nào khác ngoài Đông Hải Học Viện. Học viện chịu bỏ ra tài nguyên đầu tư cho nó, với nó thế đã là bánh từ trên trời rớt xuống, chẳng có lý nào mà không kí.
Cổ Nguyệt ký ngay sau Đường Vũ Lân, nhìn hai đứa ký, Tạ Giải không tiện nói gì nữa, không rời khỏi Đông Hải Học Viện, hình như cũng không sao.
Bên kia, Vương Kim Tỷ ký, chỉ có Vi Tiểu Phong do dự, Viện trưởng, chuyện này mà không bàn với người nhà thì không hay lắm. Ta nghĩ ta phải báo về nhà, vì sau này gia tộc sẽ đưa ta tới một học viện tốt hơn để học hệ cao cấp.
Úc Trẫm gật đầu, Người có chí riêng. Ngươi trở về Lớp Hai đi. Linh ban giờ chỉ còn năm người. Hắn lấy lại tờ hợp đồng trên tay Vi Tiểu Phong rồi khẽ phất tay với thằng bé.
Vi Tiểu Phong lần chần, nhưng cuối cùng cũng không lấy lại tờ hợp đồng, khẽ khom người chào Viện trưởng rồi đi về hướng lớp học.
Vi Tiểu Phong đi rồi, mặt Úc Trẫm từ nghiêm nghị lạnh lùng chuyển sang mỉm cười ôn hòa.
Đám Đường Vũ Lân nhìn mà không hiểu nổi.
Tốt, các ngươi đã kí tên vào đây, có nghĩa từ bây giờ, các ngươi đã trở thành những tinh anh ưu tú nhất học viện. Học viện tôn trọng sự lựa chọn của bạn học Vi Tiểu Phong, nhưng ta tin rằng, sau này hắn sẽ phải hối hận. Tuy Đông Hải Học Viện không có thứ hạng cao trong thứ tự học viện của Đại Lục, nhưng cũng là học viện Hồn Sư trung cấp duy nhất của một thành thị lớn, tài nguyên của cả học viện đều ưu tiên dành cho các ngươi, ngay cả Sử Lai Khắc Học Viện trong truyền thuyết, cũng chưa chắc mạnh hơn chúng ta bao nhiêu.
Viện trưởng nói đầy tự tin, làm bốn đứa cũng thấy hi vọng. Chỉ có khóe miệng Vũ Trường Không hơi giật giật.
Long Hằng Húc tiếp tục nói: Xét thấy Lớp một năm nhất năm nay có biểu hiện ưu tú trong kì thi đấu lên lớp, viện đặc biệt ban thưởng cho cả lớp mỗi ngày được ăn một bữa ăn Giáp suốt học kì này.
Cả lớp ào lên hoan hô, món ăn Giáp, là món ăn Giáp đó! Là đại bổ đó! Chưa tính hương vị, chỉ riêng hiệu quả đã cực kì có lợi cho việc tu luyện của bọn nhóc, đa số học viên trong lớp gia đình vốn không đủ tiền để ăn món Giáp, được ăn miễn phí cả một học kỳ, nhà trường thực là hào phóng.
Chủ nhiệm lớp Hai Diệp Anh Ngọc sầm mặt.
Long Hằng Húc quát: Im lặng.
Tiếng hoan hô mới dần dần hạ xuống.
Long Hằng Húc tiếp tục nói: Bởi vì học viên năm nhất năm nay quá xuất sắc, ban giám đốc học viện sau khi bàn bạc, quyết định sẽ thành lập một lớp thí điểm, dành cho các học viên ưu tú. Tạm gọi là Linh ban năm nhất, do Vũ Trường Không lão sư làm chủ nhiệm lớp. Học viên Linh ban chọn từ những học viên tham dự thi đấu lên lớp, trước mắt là sáu người. Lớp Một, Đường Vũ Lân, Tạ Giải, Cổ Nguyệt. Lớp hai, Trương Dương Tử, Vương Kim Tỷ, Vi Tiểu Phong. Nếu sau này có thêm học viên nào có thành tích xuất sắc, đều sẽ được xem xét gia nhập vào Linh ban.
Linh ban?
Là cái gì?
Đám học trò sững sờ, trong lịch sử Đông Hải Học Viện chưa bao giờ có cái lớp gọi là Linh ban! Còn do Vũ Trường Không lão sư làm chủ nhiệm lớp, thế nghĩa là sao?
Đám Đường Vũ Lân giật mình, Vương Kim Tỷ và Vi Tiểu Phong cũng ngơ ngác không kém, năm đứa nhìn nhau.
Ánh mắt Vi Tiểu Phong đầy căm hận, Vương Kim Tỷ thì phức tạp!
Vũ Trường Không mặt lạnh tanh, ban giám đốc học viện đã báo cho hắn biết rồi.
Long Hằng Húc nói: Ngoài hai thông báo này, còn có một thông báo về quyết định xử phạt. Trận thi đấu hôm qua, mục đích của thi đấu lên lớp là hữu nghị, nhưng hôm qua lại có ba người bị trọng thương, học viện nghiêm khắc phê bình cả sáu học viên, quyết định hủy bỏ mọi ban thưởng dành cho sáu học viên này, để răn đe.
Hủy bỏ ban thưởng? Nghĩa là đánh thắng mà không có thưởng? Chỉ được lên lớp thôi?
Long Hằng Húc nói rất nghiêm khắc, nhưng chẳng có vẻ gì là mang ý tứ trừng phạt gì cả.
Viện trưởng, ngài có định nói gì không? Long Hằng Húc khẽ hỏi Úc Trẫm.
Úc Trẫm gật đầu, cao giọng nói: Các học sinh, ta nghĩ mọi người đều thấy ngạc nhiên, vì sao lại thành lập Linh ban. Đây là bởi vì, những bạn học này của các ngươi có năng lực cá nhân vượt qua các ngươi quá xa. Nếu tiếp tục học tập theo giáo trình giống như các ngươi, sẽ làm thiên phú của họ bị mai một. Điều đó có nghĩa, nếu trong tương lai, các ngươi muốn có thành tích xuất sắc, thì phải nỗ lực cố gắng nhiều hơn nữa. Ta hy vọng trong tương lai, sẽ nhìn thấy có thêm nhiều người nữa trong số các ngươi được gia nhập vào Linh, trở thành nhóm những người mới ưu tú nhất của Đông Hải Học Viện chúng ta. Được rồi, giải tán, các chủ nhiệm lớp vui lòng dẫn học viên về lớp. Chủ nhiệm Lớp Một tạm thời do thầy Long Hằng Húc làm chủ nhiệm đến khi tìm được chủ nhiệm mới. Lão sư Vũ Trường Không và các học viên lớp Linh ban mời ở lại.
Đám học viên trong kinh ngạc và hâm mộ trở về lớp học, trong sân chỉ còn Viện trưởng và năm học viên của lớp Linh ban.
Bọn nhỏ, tới đây. Úc Trẫm vẫy tay.
Dù không cam lòng, nhưng năm đứa nhóc vẫn đi tới.
Trước mặt Viện trưởng, Vi Tiểu Phong không dám láo xược, nhưng thái độ xa cách rõ rệt.
Úc Trẫm nhìn năm thằng nhó, lạnh lùng nói: Mấy đứa các ngươi oai quá nhỉ! Có phải thấy nổi tiếng hơn đám bạn học là oai lắm không? Nhìn mình đi, xem ra bộ dáng gì? Năm đứa, hai đứa gãy tay, còn một đứa gãy chân nữa.
Năm đứa nhóc sững sờ, không ngờ Úc Trẫm lại gọi tới để mắng.
Úc Trẫm nói tiếp: Mục đích thành lập Linh ban ta vừa nói rồi, không nói thêm nữa. Đám nhóc con các ngươi, dẹp cái thói cậy tài khinh người đi, đàng hoàng mà học hành cho ta. Ta cảnh cáo cho mà biết, nếu còn để xảy ra chuyện giống hôm qua, tất cả đều sẽ bị xử phạt. Đừng tưởng các ngươi có thiên phú tốt là giỏi, nói cho các ngươi biết, các ngươi chỉ là ếch ngồi đáy giếng. Trong liên bang, có khối kẻ bằng tuổi ưu tú hơn các ngươi rất nhiều.
Trên thế giới này chưa bao giờ thiếu thiên tài, cũng chưa bao giờ ít thiên tài bị chết non, một thiên tài muốn trở thành đại tài, thì cũng phải cố gắng rất nhiều, mới phát triển được thiên phú mà các ngươi có. Hiểu chưa?
Dạ hiểu. năm đứa đều không ngẩng đầu lên được.
Ký tên vào đây. Úc Trẫm khẽ vẫy tay, một xấp giấy đầy chữ xuất hiện, chia ra đưa cho năm đứa.
Năm đứa theo bản năng nhận giấy bút, Đường Vũ Lân đọc lướt qua, bên trên viết hai chữ to: Hợp đồng.
Nội dung bên dưới đại khái rằng cá nhân XXX tự nguyện cùng Đông Hải Học Viện ký bản hợp đồng, rằng trước khi học xong cấp trung cấp và cao cấp tại học viện, sẽ không chuyển trường.
Nội dung đại khái là như vậy.
Đây là ý gì? Năm đứa ngơ ra.
Học viện thành lập Linh ban, sẽ tận lực đầu tư cho các ngươi, tận dụng mọi tài nguyên, nên học viện muốn các ngươi cam đoan sẽ luôn học ở đây, không vì những nguyên nhân không xác định mà rời khỏi trường. Đấy, ký đi.
Tạ Giải yếu ớt hỏi: Viện trưởng, ký cái này, chúng ta có thể bàn với người nhà một chút được không?
Úc Trẫm nhướng nhướng mắt, Được! Ngươi báo về nhà đi, nhưng thế thì đừng vào Linh ban nữa. Ta bận nhiều việc lắm, không có thời gian chờ các ngươi làm chuyện đó đâu.
Hai người còn đang nói, Đường Vũ Lân đã ký xong, đối với nó, cái hợp đồng này chẳng ảnh hưởng gì cả. Nó vốn không biết trường học nào khác ngoài Đông Hải Học Viện. Học viện chịu bỏ ra tài nguyên đầu tư cho nó, với nó thế đã là bánh từ trên trời rớt xuống, chẳng có lý nào mà không kí.
Cổ Nguyệt ký ngay sau Đường Vũ Lân, nhìn hai đứa ký, Tạ Giải không tiện nói gì nữa, không rời khỏi Đông Hải Học Viện, hình như cũng không sao.
Bên kia, Vương Kim Tỷ ký, chỉ có Vi Tiểu Phong do dự, Viện trưởng, chuyện này mà không bàn với người nhà thì không hay lắm. Ta nghĩ ta phải báo về nhà, vì sau này gia tộc sẽ đưa ta tới một học viện tốt hơn để học hệ cao cấp.
Úc Trẫm gật đầu, Người có chí riêng. Ngươi trở về Lớp Hai đi. Linh ban giờ chỉ còn năm người. Hắn lấy lại tờ hợp đồng trên tay Vi Tiểu Phong rồi khẽ phất tay với thằng bé.
Vi Tiểu Phong lần chần, nhưng cuối cùng cũng không lấy lại tờ hợp đồng, khẽ khom người chào Viện trưởng rồi đi về hướng lớp học.
Vi Tiểu Phong đi rồi, mặt Úc Trẫm từ nghiêm nghị lạnh lùng chuyển sang mỉm cười ôn hòa.
Đám Đường Vũ Lân nhìn mà không hiểu nổi.
Tốt, các ngươi đã kí tên vào đây, có nghĩa từ bây giờ, các ngươi đã trở thành những tinh anh ưu tú nhất học viện. Học viện tôn trọng sự lựa chọn của bạn học Vi Tiểu Phong, nhưng ta tin rằng, sau này hắn sẽ phải hối hận. Tuy Đông Hải Học Viện không có thứ hạng cao trong thứ tự học viện của Đại Lục, nhưng cũng là học viện Hồn Sư trung cấp duy nhất của một thành thị lớn, tài nguyên của cả học viện đều ưu tiên dành cho các ngươi, ngay cả Sử Lai Khắc Học Viện trong truyền thuyết, cũng chưa chắc mạnh hơn chúng ta bao nhiêu.
Viện trưởng nói đầy tự tin, làm bốn đứa cũng thấy hi vọng. Chỉ có khóe miệng Vũ Trường Không hơi giật giật.
/610
|