Dịch giả: Tiểu Băng
Một vầng sáng vàng rực từ người nó tỏa ra, Cốt Long Trảo của Vương Kim Tỷ khựng lại.
Kim Long chụp trúng vào đầu Vương Kim Tỷ.
Nhẹ tay! Long Hằng Húc, Diệp Anh Ngọc cùng lúc hét to.
Nhưng lúc này Đường Vũ Lân đã bị việc Tạ Giải trọng thương làm cho phẫn nộ tới mức không còn khả năng suy nghĩ và kềm chế, Kim Long Trảo toàn lực đánh ra, không thu lại được.
Đúng lúc này, một bàn tay thon dài bàn tay lặng lẽ hiện ra ngay bên cạnh cánh tay của Đường Vũ Lân, nhẹ nhàng đẩy một cái, khiến người Đường Vũ Lân nghiêng đi. Kim Long Trảo lẽ ra chụp vào đầu Vương Kim Tỷ thì trở thành đánh vào bên phải Cốt Long trảo của Vương Kim Tỷ.
BA~! , Vương Kim Tỷ to gần gấp đôi Đường Vũ Lân bị một trảo này đánh đập xuống đất. Còn bản thân Đường Vũ Lân thì bị một lực kéo nhu hòa kéo sang một bên.
Đủ rồi! Bên tai vang lên một giọng nói lạnh như băng làm Đường Vũ Lân giật mình tỉnh lại.
Vũ Trường Không đứng ngay bên cạnh nó, trên tay ôm Tạ Giải bị trọng thương.
Vương Kim Tỷ rơi xuống đất, cái đuôi bị Kim Long Trảo của Đường Vũ Lân đánh phát ra tiếng gãy xương, Cốt Long Trảo bên phải cũng bị gãy rủ xuống.
Cơ thể Vương Kim Tỷ và vầng sáng bao quanh người hắn chia ra, tiếng kêu thảm thiết cùng vang lên từ hai người khác nhau.
Trương Dương Tử nằm trên đất, hai chân đều gãy, Vương Kim Tỷ thì gãy tay phải, cơn đau làm cả hai đứa đều phải rên la.
Trận đấu lên lớp cuối cùng quá sức thê thảm, vượt qua mọi suy nghĩ của mọi người.
Vũ lão sư, sao ngươi để học viên của mình hung hãn như thế? Diệp Anh Ngọc nhào lên đài, xỉa ngón tay vào mặt Vũ Trường Không gào lên.
Vũ Trường Không nói với Đường Vũ Lân: Đi. Từ đầu tới cuối, hắn chẳng buồn liếc mắt Diệp Anh Ngọc.
Diệp Anh Ngọc định đuổi theo, thì đã cảm nhận được luồng khí tức lạnh băng từ người Vũ Trường Không làm cả người cô đông cứng, không bước ra được.
Cánh tay phải Đường Vũ Lân đã khôi phục bình thường, cả người nó yếu nhũn ra, tuy nó đã phun khí tức hắc ám ra ngoài, nhưng trong ngực vẫn thấy lạnh lẽo, khó chịu.
Cổ Nguyệt đi theo Vũ Trường Không, lo lắng nhìn Tạ Giải trong ngực Vũ Trường Không, cùng mọi người đi xuống sân đấu.
Long Hằng Húc đứng trên sân đấu, mặt âm trầm.
Đã xảy ra chuyện lớn.
Một cuộc thi đấu lên lớp, ba người trọng thương, mình là trọng tài, không thể đổ trách nhiệm cho người nào khác được! Sự cố này bao nhiêu năm qua không hề xảy ra.
Vũ Trường Không ôm Tạ Giải đi vào phòng y vụ, một lão sư trị liệu kiểm tra cơ thể cho hắn. Tạ Giải chỉ là hệ xương phải chịu sức ép quá mức, nhất là xương cánh tay bị tổn thương, nhưng những chỗ khác thì không việc gì, nội tạng bị chút chấn động, phải nghỉ ngơi điềudưỡng một thời gian.
Năng lượng hắc ám còn sót lại trong người Đường Vũ Lân cũng được lão sư trị hết.
Vũ lão sư, ta... Đường Vũ Lân nhìn Vũ Trường Không, muốn giải thích.
Không cần phải nói, ngươi không làm gì sai. Hai người các ngươi, đi về nghỉ ngơi đi. Vũ Trường Không thản nhiên.
A. Vậy còn Tạ Giải... Đường Vũ Lân hỏi.
Ta ở lại đây. Vũ Trường Không nhìn nó.
Đường Vũ Lân bỗng cảm thấy, lão sư có bề ngoài lạnh như băng này hình như bên trong lại không lạnh như vậy.
Đường Vũ Lân và Cổ Nguyệt và đi ra phòng y vụ, hai đứa mặt mũi đều khó coi. Tạ Giải bị gãy cả hai tay, rõ ràng là bị thương nặng.
Đường Vũ Lân vô cùng tự trách, nếu khi đó nó sớm quấn một cây Lam Ngân Thảo vào eo Tạ Giải, thì đã kịp cứu tên kia rồi, mình là đội trưởng kia mà, là mình quá chủ quan a!
Ngươi đừng nghĩ nhiều quá. Cổ Nguyệt nói với Đường Vũ Lân, Lúc ấy, tình huống đó, chúng ta đâu có ai đoán được. Nếu ta không đoán sai, cái kia Vương Kim Tỷ và Trương Dương Tử thi triển, là Võ Hồn dung hợp kỹ. Nghe nói, Võ Hồn dung hợp kỹ trong giới Hồn Sư đã sắp tuyệt tích, chỉ có hai người có Võ Hồn cực kỳ phù hợp mới thi triển được.
Võ Hồn dung hợp kỹ? Đường Vũ Lân trước kia đã được nghe nói tới, nếu hai Hồn Sư có Võ Hồn phù hợp tới trình độ nhất định, sẽ tạo ra được kĩ xảo chiến đấu đỉnh cao này. Nó không phải chỉ là một cộng một bằng hai đơn giản, mà thực lực sẽ tăng lên gấp nhiều lần!
Ta chỉ muốn biết, cứ coi như Võ Hồn dung hợp kỹ của bọn họ chưa hoàn thiện, nhưng ngươi làm thế nào đánh ta chúng được? Tay phải của ngươi... Cổ Nguyệt tò mò nhìn cánh tay phải của Đường Vũ Lân.
Đường Vũ Lân trầm mặc, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu, Cổ Nguyệt, chúng ta là bằng hữu, ta không muốn lừa dối ngươi. Nhưng chuyện này ta thật sự không thể nói, cho nên, ngươi đừng hỏi nữa có được không?
Cổ Nguyệt nghĩ nghĩ: Được, ta không hỏi. Nhưng, ta đề nghị ngươi phải cố gắng nắm giữ thật tốt năng lực này của mình. Nó có vẻ rất cường đại, nhưng nó chỉ có thể cường đại khi ngươi khống chế được nó. Xem ra mấy ngày bão vừa rồi Võ Hồn của ngươi đã có biến hóa.
Đúng vậy! Có biến hóa, và rất lớn.
Đường Vũ Lân vô thức nhớ tới lúc mình dùng linh vật, và lúc trùng kích phong ấn.
...
Cực kì đau đớn, sự tra tấn tột cùng Đường Vũ Lân hoàn toàn không còn cảm giác được mọi việc ở bên ngoài. Lạnh, nóng, ngứa ngáy, ba cảm giác ấy không ngừng đổi chỗ cho nhau, có khi lại còn kết hợp lại cùng một lúc.
Điều duy nhất nó làm được, chính là cố gắng chịu đựng, kiên trì chịu đựng, quyết không bỏ cuộc.
Nó không biết quãng thời gian đó kéo dài bao lâu, nó chỉ biết đầu óc của nó đã trở nên mơ hồ, nó nhìn thấy thế giới chung quanh mình đều biến thành màu vàng.
Đường vân vàng trên da vô cùng sống động, căng ra. Trong người nó như có cái gì đó bị xé ra, một luồng năng lượng kì dị khó tả chui vào trong người nó.
Lạnh lẽo, nóng bỏng, tê dại ngứa ngáy, tất cả đều biến mất. Thay vào đó, là cảm giác như chướng bụng.
Xương cốt, kinh mạch, nội tạng, làn da, đều phồng lên, như muốn rách.
Phong ấn, là sức mạnh của phong ấn?
Quả nhiên sức mạnh phong ấn có thể làm vỡ tan cơ thể con người. Nếu cơ thể nó không đủ mạnh mẽ dẻo dai, thì e rằng đã rách nát ra rồi.
Sự căng trướng tới mức đau đớn kéo dài tới một mức độ nhất định mới dần dần dừng lại, từ từ hạ xuống.
Vượt qua rồi, không bị rách vỡ, thực là may mắn.
Nó thở phào, hoàn toàn hôn mê.
Đường vân vàng sau khi vỡ vụn, hóa thành từng điểm kim mang lại dung nhập vào cơ thể nó, đường vân vàng trên xương sống trở nên càng thêm rõ ràng, thời gian dần trôi qua, trên người nó lại hiện ra hoa văn màu vàng, song lần này đậm hơn, thâm sâu hơn. Từng điểm kim quang hội tụ vào tay phải nó, cả người nó đã được cải tạo toàn bộ.
Vượt qua sự trùng kích khi giải phong ấn, là tới quá trình hấp thu chuyển hóa.
Tiểu Thảo Xà kim quang chui ra, nó trông rất lười biếng, trên người quang văn màu vàng lượn lờ, giông giống kim văn trên người Đường Vũ Lân.
Kim quang run rẩy, như đang rất đau đớn. Màu vàng đất trên người dần biến thành màu vàng nhạt, nó cũng dài hơn, lớn hơn một chút, nhìn không còn yếu ớt như trước.
Lam Ngân Thảo lặng lẽ chui ra. Hoa văn màu vàng trong Lam Ngân Thảo không còn hư ảo, mà xuất hiện một tia sáng vàng rất rõ rệt, thân cây trông rất cứng cáp mạnh mẽ, không còn mảnh mai nhu nhược.
Một vầng sáng vàng rực từ người nó tỏa ra, Cốt Long Trảo của Vương Kim Tỷ khựng lại.
Kim Long chụp trúng vào đầu Vương Kim Tỷ.
Nhẹ tay! Long Hằng Húc, Diệp Anh Ngọc cùng lúc hét to.
Nhưng lúc này Đường Vũ Lân đã bị việc Tạ Giải trọng thương làm cho phẫn nộ tới mức không còn khả năng suy nghĩ và kềm chế, Kim Long Trảo toàn lực đánh ra, không thu lại được.
Đúng lúc này, một bàn tay thon dài bàn tay lặng lẽ hiện ra ngay bên cạnh cánh tay của Đường Vũ Lân, nhẹ nhàng đẩy một cái, khiến người Đường Vũ Lân nghiêng đi. Kim Long Trảo lẽ ra chụp vào đầu Vương Kim Tỷ thì trở thành đánh vào bên phải Cốt Long trảo của Vương Kim Tỷ.
BA~! , Vương Kim Tỷ to gần gấp đôi Đường Vũ Lân bị một trảo này đánh đập xuống đất. Còn bản thân Đường Vũ Lân thì bị một lực kéo nhu hòa kéo sang một bên.
Đủ rồi! Bên tai vang lên một giọng nói lạnh như băng làm Đường Vũ Lân giật mình tỉnh lại.
Vũ Trường Không đứng ngay bên cạnh nó, trên tay ôm Tạ Giải bị trọng thương.
Vương Kim Tỷ rơi xuống đất, cái đuôi bị Kim Long Trảo của Đường Vũ Lân đánh phát ra tiếng gãy xương, Cốt Long Trảo bên phải cũng bị gãy rủ xuống.
Cơ thể Vương Kim Tỷ và vầng sáng bao quanh người hắn chia ra, tiếng kêu thảm thiết cùng vang lên từ hai người khác nhau.
Trương Dương Tử nằm trên đất, hai chân đều gãy, Vương Kim Tỷ thì gãy tay phải, cơn đau làm cả hai đứa đều phải rên la.
Trận đấu lên lớp cuối cùng quá sức thê thảm, vượt qua mọi suy nghĩ của mọi người.
Vũ lão sư, sao ngươi để học viên của mình hung hãn như thế? Diệp Anh Ngọc nhào lên đài, xỉa ngón tay vào mặt Vũ Trường Không gào lên.
Vũ Trường Không nói với Đường Vũ Lân: Đi. Từ đầu tới cuối, hắn chẳng buồn liếc mắt Diệp Anh Ngọc.
Diệp Anh Ngọc định đuổi theo, thì đã cảm nhận được luồng khí tức lạnh băng từ người Vũ Trường Không làm cả người cô đông cứng, không bước ra được.
Cánh tay phải Đường Vũ Lân đã khôi phục bình thường, cả người nó yếu nhũn ra, tuy nó đã phun khí tức hắc ám ra ngoài, nhưng trong ngực vẫn thấy lạnh lẽo, khó chịu.
Cổ Nguyệt đi theo Vũ Trường Không, lo lắng nhìn Tạ Giải trong ngực Vũ Trường Không, cùng mọi người đi xuống sân đấu.
Long Hằng Húc đứng trên sân đấu, mặt âm trầm.
Đã xảy ra chuyện lớn.
Một cuộc thi đấu lên lớp, ba người trọng thương, mình là trọng tài, không thể đổ trách nhiệm cho người nào khác được! Sự cố này bao nhiêu năm qua không hề xảy ra.
Vũ Trường Không ôm Tạ Giải đi vào phòng y vụ, một lão sư trị liệu kiểm tra cơ thể cho hắn. Tạ Giải chỉ là hệ xương phải chịu sức ép quá mức, nhất là xương cánh tay bị tổn thương, nhưng những chỗ khác thì không việc gì, nội tạng bị chút chấn động, phải nghỉ ngơi điềudưỡng một thời gian.
Năng lượng hắc ám còn sót lại trong người Đường Vũ Lân cũng được lão sư trị hết.
Vũ lão sư, ta... Đường Vũ Lân nhìn Vũ Trường Không, muốn giải thích.
Không cần phải nói, ngươi không làm gì sai. Hai người các ngươi, đi về nghỉ ngơi đi. Vũ Trường Không thản nhiên.
A. Vậy còn Tạ Giải... Đường Vũ Lân hỏi.
Ta ở lại đây. Vũ Trường Không nhìn nó.
Đường Vũ Lân bỗng cảm thấy, lão sư có bề ngoài lạnh như băng này hình như bên trong lại không lạnh như vậy.
Đường Vũ Lân và Cổ Nguyệt và đi ra phòng y vụ, hai đứa mặt mũi đều khó coi. Tạ Giải bị gãy cả hai tay, rõ ràng là bị thương nặng.
Đường Vũ Lân vô cùng tự trách, nếu khi đó nó sớm quấn một cây Lam Ngân Thảo vào eo Tạ Giải, thì đã kịp cứu tên kia rồi, mình là đội trưởng kia mà, là mình quá chủ quan a!
Ngươi đừng nghĩ nhiều quá. Cổ Nguyệt nói với Đường Vũ Lân, Lúc ấy, tình huống đó, chúng ta đâu có ai đoán được. Nếu ta không đoán sai, cái kia Vương Kim Tỷ và Trương Dương Tử thi triển, là Võ Hồn dung hợp kỹ. Nghe nói, Võ Hồn dung hợp kỹ trong giới Hồn Sư đã sắp tuyệt tích, chỉ có hai người có Võ Hồn cực kỳ phù hợp mới thi triển được.
Võ Hồn dung hợp kỹ? Đường Vũ Lân trước kia đã được nghe nói tới, nếu hai Hồn Sư có Võ Hồn phù hợp tới trình độ nhất định, sẽ tạo ra được kĩ xảo chiến đấu đỉnh cao này. Nó không phải chỉ là một cộng một bằng hai đơn giản, mà thực lực sẽ tăng lên gấp nhiều lần!
Ta chỉ muốn biết, cứ coi như Võ Hồn dung hợp kỹ của bọn họ chưa hoàn thiện, nhưng ngươi làm thế nào đánh ta chúng được? Tay phải của ngươi... Cổ Nguyệt tò mò nhìn cánh tay phải của Đường Vũ Lân.
Đường Vũ Lân trầm mặc, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu, Cổ Nguyệt, chúng ta là bằng hữu, ta không muốn lừa dối ngươi. Nhưng chuyện này ta thật sự không thể nói, cho nên, ngươi đừng hỏi nữa có được không?
Cổ Nguyệt nghĩ nghĩ: Được, ta không hỏi. Nhưng, ta đề nghị ngươi phải cố gắng nắm giữ thật tốt năng lực này của mình. Nó có vẻ rất cường đại, nhưng nó chỉ có thể cường đại khi ngươi khống chế được nó. Xem ra mấy ngày bão vừa rồi Võ Hồn của ngươi đã có biến hóa.
Đúng vậy! Có biến hóa, và rất lớn.
Đường Vũ Lân vô thức nhớ tới lúc mình dùng linh vật, và lúc trùng kích phong ấn.
...
Cực kì đau đớn, sự tra tấn tột cùng Đường Vũ Lân hoàn toàn không còn cảm giác được mọi việc ở bên ngoài. Lạnh, nóng, ngứa ngáy, ba cảm giác ấy không ngừng đổi chỗ cho nhau, có khi lại còn kết hợp lại cùng một lúc.
Điều duy nhất nó làm được, chính là cố gắng chịu đựng, kiên trì chịu đựng, quyết không bỏ cuộc.
Nó không biết quãng thời gian đó kéo dài bao lâu, nó chỉ biết đầu óc của nó đã trở nên mơ hồ, nó nhìn thấy thế giới chung quanh mình đều biến thành màu vàng.
Đường vân vàng trên da vô cùng sống động, căng ra. Trong người nó như có cái gì đó bị xé ra, một luồng năng lượng kì dị khó tả chui vào trong người nó.
Lạnh lẽo, nóng bỏng, tê dại ngứa ngáy, tất cả đều biến mất. Thay vào đó, là cảm giác như chướng bụng.
Xương cốt, kinh mạch, nội tạng, làn da, đều phồng lên, như muốn rách.
Phong ấn, là sức mạnh của phong ấn?
Quả nhiên sức mạnh phong ấn có thể làm vỡ tan cơ thể con người. Nếu cơ thể nó không đủ mạnh mẽ dẻo dai, thì e rằng đã rách nát ra rồi.
Sự căng trướng tới mức đau đớn kéo dài tới một mức độ nhất định mới dần dần dừng lại, từ từ hạ xuống.
Vượt qua rồi, không bị rách vỡ, thực là may mắn.
Nó thở phào, hoàn toàn hôn mê.
Đường vân vàng sau khi vỡ vụn, hóa thành từng điểm kim mang lại dung nhập vào cơ thể nó, đường vân vàng trên xương sống trở nên càng thêm rõ ràng, thời gian dần trôi qua, trên người nó lại hiện ra hoa văn màu vàng, song lần này đậm hơn, thâm sâu hơn. Từng điểm kim quang hội tụ vào tay phải nó, cả người nó đã được cải tạo toàn bộ.
Vượt qua sự trùng kích khi giải phong ấn, là tới quá trình hấp thu chuyển hóa.
Tiểu Thảo Xà kim quang chui ra, nó trông rất lười biếng, trên người quang văn màu vàng lượn lờ, giông giống kim văn trên người Đường Vũ Lân.
Kim quang run rẩy, như đang rất đau đớn. Màu vàng đất trên người dần biến thành màu vàng nhạt, nó cũng dài hơn, lớn hơn một chút, nhìn không còn yếu ớt như trước.
Lam Ngân Thảo lặng lẽ chui ra. Hoa văn màu vàng trong Lam Ngân Thảo không còn hư ảo, mà xuất hiện một tia sáng vàng rất rõ rệt, thân cây trông rất cứng cáp mạnh mẽ, không còn mảnh mai nhu nhược.
/610
|