Chương 29: Phế vật
Tên đàn ông mặt dài hừ một tiếng, nhổ đờm lên người Lý Thanh Lôi, cười khì đến trước mặt
Đường Nhã Hân, đưa tay sờ khuôn mặt cô nói: “Người đẹp, chân dài ghê.”
“Đừng đụng vào tôi!” Đường Nhã Hân hất tay hắn ra, lùi về phía sau hai bước.
Tên đàn ông mặt dài không hề tức giận, gật đầu nói: “Rất tốt, tôi thích kiểu con gái đanh đá
như cô.” Quay đầu nhìn về phía Diệp Băng Dung, không nhịn được lại tán thưởng: “Nói thật
tôi thật chưa từng thấy cô gái nào xinh đẹp như cô, ai nha, tôi không nhịn được rồi!”
Hắn đưa tay sờ khuôn mặt Diệp Băng Dung, Diệp Băng Dung đưa tay cản lại nhưng rơi vào
khoảng không.
Tốc độ tay của tên đàn ông mặt dài này rất nhanh, vừa lui tiến, trong chớp mắt sắp sờ được
gương mặt Diệp Băng Dung.
La Thuần hừ lạnh một tiếng, đưa tay đánh một cái, mang theo lực đạo như núi.
Sắc mặt tên đàn ông mặt dài biến đổi, vội vàng thu tay lại, lùi về phía sau, bất thình lình một
lực lớn đánh vào mặt, cả người hắn bị hất bay ra ngoài, sau khi đáp xuống hắn mới kịp định
thần, bản thân mình lại có thể bị người ta cho một cái tát!
“Mẹ nhà nó, là ai!” Tên đàn ông mặt dài bò dậy, hét lớn một tiếng, hắn tung hoành nhiều năm,
cho tới bây giờ chưa từng bị ai đánh vào mặt.
Mấy tên khác thấy lão đại của mình lại có thể bị ăn tát, đều ngây ra tại chỗ, không biết có nên
đi lên không.
“Đéo m* nó, đứng ngây ra đó làm gì? Giết nó cho tao!”
Tên đàn ông mặt dài ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người reo hò lao về phía La Thuần.
Lúc trước bọn họ không coi Lý Thanh Lôi ra gì, lúc ra tay không một tiếng động, dứt khoát tàn
nhẫn, muốn thể hiện mặt mạnh nhất trước mặt lão đại. Lúc này từng người càng gào to hơn
người kia, nhưng xông về phía trước lại chẳng có là bao.
Thấy mấy tên trước đã có ý sợ hãi này, La Thuần chậm rãi đi tới, giống như đi tản bộ, tay
vừa vung lên đã có ba người bị thổi bay xuống đất, đưa chân đá một cái, những người còn
lại đều bị đá bay ra ngoài.
Tên đàn ông mặt dài kia còn chưa nói xong, toàn bộ thuộc hạ của mình đã ngã nhào xuống
đất rên la “ai ôi! ! !” .
“Phế vật! Phế vật!”
Hắn mắng to hai tiếng, rồi lại không động thủ, chần chừ nói với La Thuần: “Mày là ai? Dám
xía vào chuyện của võ quán Huyền Long bọn tao?”
La Thuần lắc đầu nói: “Tao chưa từng nghe đến võ quán quái quỷ gì đấy, nếu mày còn “để
mắt” đến vợ tao thì sẽ phải nhận sự trừng phạt, tay đứt rồi thì cút đi!”
“Nhóc con, mày đừng kiêu ngạo!” Tên đàn ông mặt dài hung dữ hét lớn, trong giây lát phát
động một đòn sấm sét, nhoắng một cái đã lao đến trước mặt La Thuần, nắm tay như mang
theo sấm chớp, mờ ảo chấn động.
Mấy người vây xem đều kinh hãi, Lý Thanh Lôi thực sự hoảng sợ, anh ta nhận ra ít nhất thực
lực người này đã là Nội Kình đỉnh cao, mới biết được người đó là Uông Quyền, người đứng
thứ hai võ quán Huyền Long!
Từ trước đến nay, Uông Quyền tự nhận một đòn này là đỉnh cao, đến Tông Sư Thiên Cảnh
cũng phải nhượng bộ lui binh, không ngờ La Thuần không hề tránh né, lúc quyền đến trước
người mới đột nhiên ra tay, vững vàng bắt được nắm đấm của hắn.
Tất cả tiếng sấm nổ đều im bặt, sắc mặt La Thuần lạnh nhạt nói: “Tao nói muốn lấy một tay
của mày, mày không muốn cho, vậy tao lấy cả cánh tay của mày!” Dứt lời, chân khí nhập
vào xuất ra, cả cánh tay và quần áo của Uông Quyền bị nát bấy, như bị một sức mạnh vô
hình nghiền nát, mềm rục rũ xuống.
“Mày… Mày là… Tông Sư Thiên Cảnh!” Sắc mặt Uông Quyền kinh hãi, lập tức nhăn nhó,
không ngừng hít thở khí lạnh, mồ hôi trên mặt bỗng tuôn ra chằng chịt, đương nhiên là đau
tới cực điểm.
Hai tay La Thuần chắp sau lưng, khí thế trên người đột nhiên thay đổi, lạnh lùng nhìn chằm
chằm vào Uông Quyền nói: “Về nói với quán chủ của chúng mày, tao là La Thuần, muốn
rước lấy phiền phức thì cứ đến, nếu ông ta dám động đến người nhà của tao, tao diệt cả nhà
ông ta!”
“Đỡ tao đi!” Mặt Uông Quyền vàng như nghệ, yếu ớt nói.
Đàn em bên cạnh liền vội vàng tiến lên đỡ, bọn họ nghe thấy bốn chữ “Tông Sư Thiên Cảnh”
thì sợ tới mức chân mềm nhũn, nào dám đứng đó thêm, vừa lăn vừa bò đỡ đại ca của mình
lên xe rời đi.
Lý Thanh Lôi đã được cởi trói, bước nhanh đến trước mặt La Thuần, cung kính khom người
nói: “Lý Thanh Lôi bái kiến tông sư, đa tạ người ra tay cứu giúp, lúc trước có chỗ mạo phạm,
hy vọng người thứ lỗi.”
“Không sao!” La Thuần phất tay, Lý Thanh Lôi không tự chủ được đứng thẳng người, trong
lòng càng thêm bội phục.
Đường Nhã Hân đứng cạnh lập tức kinh hãi há hốc miệng, hơn nửa ngày mới định thần lại,
lắp bắp nói: “Thanh Lôi, anh… Sao anh, cúi đầu trước anh ta…”
Lý Thanh Lôi nghiêm mặt nói: “Võ học của La tông sư đạt đến cấp Thiên Nhân, anh so với
anh ấy giống như ánh sáng đom đóm đọ với ánh trăng, đừng nói cúi đầu, cho dù là dập đầu
mấy cái cũng không hề gì.”
“?” Đường Nhã Hân không ngờ La Thuần lợi hại như vậy, nghĩ đến lúc trước mình nói anh ta
vô dụng, nên học tập Lý Thanh Lôi thêm thì đây chẳng phải là ngu ngốc cực điểm sao? Chỉ
một thoáng sắc mặt vừa xanh vừa đỏ, cô ta đứng nguyên tại chỗ không ngừng lúng túng.
Diệp Băng Bồng cười ha ha: “Nếu không thì chị cho là vì sao chị gái em lại thích anh rể em
chứ? Nếu không phải chị ấy đoạt trước, em đã muốn gả cho anh rể rồi!”
“Em có thể nói năng đàng hoàng được không!” Diệp Băng Dung nhéo mạnh cô ta một cái,
Diệp Băng Bồng bất mãn nói: “Chị qua cầu rút ván, ăn cháo đá bát, chị quên lúc trước em
bày mưu cho chị thế nào…”
Diệp Băng Dung vội vàng che miệng cô ta lại, nói: “Ngày mai có muốn mua dây chuyền nữa
không?”
La Thuần mỉm cười, nhìn về phía Lý Thanh Lôi nói: “Anh mới tập võ không lâu sao?”
Lý Thanh Lôi gãi đầu nói: “Không sai, tôi rất thích võ công, đáng tiếc nhập môn muộn, tập võ
vừa tròn ba năm, sư phụ nói tôi tập luyện trễ quá, nếu không thành tựu sẽ cao hơn.”
La Thuần nói: “Võ đạo tập lúc nào cũng không muộn, bản lĩnh anh không tệ, tố chất tốt, tính
cách và tâm lý đều là loại thượng phẩm, đạt tới thiên đạo chẳng qua là vấn đề thời gian thôi.
Sư phụ anh kém khoản này, có thời gian tới tìm tôi, tôi có thể chỉ cho anh.”
“Đa tạ sư phụ!”
Lý Thanh Lôi lại có thể trực tiếp quỳ gối dập đầu, cổ nhân nói “buổi sáng được nghe đạo,
chiều chết cũng được”, anh thực sự si mê võ học, có thể được tông sư chỉ bảo, đừng nói
dập đầu, cho dù lên núi đao xuống biển lửa cũng không màng.
Ba cô gái đều ngây dại, đến người qua đường cũng đều dừng lại vây xem.
La Thuần khẽ cau mày, vướng vào rắc rối, anh chưa bao giờ nghĩ tới chuyện thu đồ đệ, vốn
chỉ là thấy tên Lý Thanh Lôi này là hạt giống tu đạo tốt nên muốn chỉ bảo mà thôi, dù sao
cũng không thể dễ dàng truyền đạo, nếu truyền đạo sai người thì sẽ “nối giáo cho giặc”, làm
hại thế gian.
Lý Thanh Lôi thấy La Thuần không đồng ý, trong lòng nóng vội, lại dập đầu mấy cái đầu nói:
“Xin sư phụ thu nhận tôi!”
La Thuần càng không nỡ từ chối, thở dài nói: “Cũng được, nhưng tôi có ba điều muốn nói rõ
với anh, thứ nhất, vào môn hạ của tôi, phải nghiêm túc tuân theo sư mệnh, cho dù học được
bao nhiêu bản lĩnh cũng không thể ỷ thế hiếp người. Thứ hai, bên cạnh tôi tràn ngập nguy
hiểm, sớm tối đều có thể gặp nguy, không may trong tương lai liên luỵ đến anh, thậm chí sẽ
mất mạng thì đừng trách tôi.”
“Tôi không sợ chết, chỉ cần có thể theo sư phụ học võ học chân chính, bảo tôi làm gì cũng
được.” Lý Thanh Lôi lại khấu đầu.
“Thứ ba, tôi muốn hỏi anh một vấn đề, tại sao anh muốn tập võ?” La Thuần vốn nên hỏi anh
ta tại sao phải tu đạo, nhưng nghĩ đến võ đạo và đại đạo đều là chống trời mà đi, tương lai có
thể giành được sức mạnh từ người phi thường nên hỏi vậy cũng không sai.
Lý Thanh Lôi sửng sốt đứng ngây ra.
———————
/173
|