Chương 170: Quán quân
Dù chỉ có một phần mười sức mạnh, nhưng uy lực vẫn rất lớn. Tia sét mãnh liệt
giáng từ trên cao xuống, Liệt Dương Tiêu Tuyết của Hoa Khải Minh lập tức tan rã,
anh ta bị sét đánh bay ra ngoài, toàn thân cháy đen như than. Khán giả ngồi trên
khán đàn xung quanh đều cảm thấy toàn thân mình bị dòng điện chạy qua, nếu
không nhờ có chút tu vi, có lẽ đã bị sét đánh chết tại chỗ.
Rất nhiều đệ tử của sơn trang Thiên Dương đều thầm thấy kinh ngạc, vì họ biết dù
quảng trường được xây dựng bằng các cột kim loại hình vuông, nhưng lại là hợp
kim có tính dẫn điện cực kém. Dù vậy, họ vẫn có thể cảm nhận được dòng điện
mãnh liệt, chứng tỏ sấm sét mà La Thuần phát ra có áp lực cực lớn. Đây là điều mà
chỉ ai có bản lĩnh cực mạnh mới có thể làm được, người này ít nhất đã là cảnh giới
Hóa Thần đỉnh cao.
Rất nhiều người đều có suy nghĩ này trong đầu.
Đám Kha Kha ở bên trên càng trợn mắt há mồm hơn, những người đặt tiền cược
cho Hoa Khải Minh đều thấy rất tiếc nuối. Bọn họ hoàn toàn không ngờ Hoa Khải
Minh lại không chịu nổi một chiêu như vậy, kể cả gắng gượng nửa tiếng cũng được
mà!
Kha Kha giậm chân nói: “Thiệt tình, tên râu ria xồm xoàm đáng chết này, thế mà lại
đánh bại được Khải Minh nhà chúng ta, thật là vô lý hết sức!”
Trận đấu kết thúc, La Thuần đã trở thành quán quân là hoàn toàn xứng đáng, cột
vuông bằng kim loại trên quảng trường chầm chậm hạ xuống, sau đó lại biến thành
mặt đất bằng phẳng.
Chưởng môn nhân của năm đại môn phái và nhiều nhân viên nòng cốt đã đứng sẵn
ở đó, ai nấy đều mặt mày hớn hở nhìn La Thuần nói: “Chào đón quán quân của năm
nay! La Thuần!”
Trên quảng trường vang lên tiếng hoan hô, quán quân đại diện cho thực lực tuyệt
đối. Ban nãy, La Thuần đã dùng thực lực của mình để chinh phục đông đảo khán
giả.
Từ Chính, trang chủ của sơn trang Thiên Dương cười nói: “Nhưng cuộc đấu vẫn
chưa tính xong, tiếp theo đây, năm đại môn phái chúng ta sẽ lần lượt cử ba đệ tử
đấu một trận phân thắng bại, để xếp thứ hạng. Đến lúc đó, mọi người sẽ quyết định
bên nào được quyền ưu tiên lựa chọn đệ tử theo thứ hạng. Điều này đã là thông lệ
rồi, tôi cũng không nhiều lời nữa, bắt đầu thôi!”
Khán đài khổng lồ lại tiếp tục nâng lên cao, năm đệ tử của năm đại môn phái chia
nhau gắp thăm để quyết định hai người lên thi đấu trước.
Chẳng mấy chốc, Diệp Băng Dung đã xuất hiện ở giữa sàn đấu, rất nhiều người đều
hô hào cổ vũ. Ngay sau đó, một người thanh niên gần ba mươi tuổi xuất hiện. Anh
ta mặc một bộ đồ bó sát màu vàng kim, trông mạnh mẽ oai hùng, đây chính là Từ
Khôn Dương, thiếu trang chủ của sơn trang Thiên Dương.
Bầu không khí lại không ngừng sục sôi, vì rất nhiều người đều đã nghe được tin đồn
rằng, Diệp Băng Dung đã quyết định liên hôn với sơn trang Thiên Dương. Hai người
này gặp nhau ở đây, không biết sẽ tóe lửa như thế nào.
Từ Khôn Dương cười khổ một tiếng, nhìn Diệp Băng Dung từ xa nói: “Băng Dung,
chuyện này thật sự khiến anh khó xử…”
Diệp Băng Dung cầm thanh trường kiếm màu xanh lam, lạnh lùng nói: “Cứ dốc toàn
lực thôi, tôi đã hứa với cung chủ là sẽ giành vị trí đầu bảng về rồi.”
Ý cười trên mặt Từ Khôn Dương vụt tắt: “Được, chúng ta cùng dốc toàn lực, đừng ai
nhường ai nhé.”
Diệp Băng Dung cụp mắt xuống, không nói gì nữa.
“Bắt đầu!” Đột nhiên phía trên truyền hiệu lệnh xuống, Diệp Băng Dung lập tức hành
động, thanh trường kiếm màu xanh lam hóa thành ánh sáng lấp lánh, mang theo
kiếm khí mãnh liệt chém về phía Từ Khôn Dương.
Dù lần này khán đài đã được thiết kế cực lớn, nhưng khán giả ngồi cách xa hàng
mấy chục mét vẫn cảm thấy cơn gió lốc sắc lạnh lướt qua mặt mình, có người kinh
hãi nói: “Chuyện gì vậy, đại cảnh Phản Hư! Mới có bao lâu đâu, mà df đã đột phá
đến đại cảnh Phản Hư rồi!”
Rất nhiều đệ tử của sơn trang Thiên Dương còn thấy kinh ngạc hơn, họ vốn tưởng
thiếu trang chủ nhà mình đã là thiên tài trong thế hệ trẻ, ai ngờ vị này của Tuyết
Thần Cung còn tài giỏi hơn, tốc độ tăng tu vi có thê dùng hai từ khủng khiếp để hình
dung.
Hai tia sáng bén nhọn màu xanh lam chém thẳng về phía Từ Khôn Dương, hai
người lập tức giao đấu, trên không trung bùng nổ năng lượng mãnh liệt, khiến cho
nhiều khán giả phải ngả nghiêng.
La Thuần tập trung quan sát sự thay đổi trên sàn đấu, dù hai người có thực lực
tương đương, nhưng rõ ràng Từ Khôn Dương có kinh nghiệm chiến đấu phong phú
hơn, anh ta công kích đối phố với df rất thuận lợi.
Hai người đấu một lúc đã đến giai đoạn gay cấn, tình hình thi đấu giằng co nhau,
nhưng chỉ cần một bên lộ ra sơ hở, sẽ lập tức có thể phân thắng bại ngay.
Đột nhiên df lùi lại, khẽ ngâm nga trên không trung, kiếm quang múa lượn, như
mang theo một luồng sức mạnh bí ẩn, khiến Từ Khôn Dương không dám mạo hiểm
xông lên tấn công.
Khán giả ở xung quanh đều thấy tâm hồn bình yên, không muốn làm gì hết nữa, mà
chỉ muốn cứ thế cảm nhận ánh nắng và gió mát. Từ Khôn Dương ở trên sàn đấu
càng bị mê hoặc tâm trí hơn, ý chí chiến đấu của anh ta giảm sút, biết không thể
chờ đợi thêm được nữa, anh ta chỉ có thể phát động tấn công.
Df bắn kiếm quang trong tay ra, trong phút chốc, hàng ngàn chém hàng vạn tia sáng
màu xanh lam ra. Từ Khôn Dương vốn chưa phát huy hết thực lực, lúc này hoàn
toàn không có sát ý, anh ta bị những tia sáng này làm cho luống cuống tay chân. Df
khẽ hô lên một tiếng, toàn thân Từ Khôn Dương chấn động. Khi anh ta định thần lại,
trường kiếm màu xanh lam của df đã đặt lên yết hầu của anh ta.
“Anh thua rồi!”
Từ Khôn Dương thở dài một hơi, trên mặt mang nụ cười mừng rỡ.
Df thu kiếm lùi lại, vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng.
“Người tiếp theo, thiếu chủ nhà họ Lương, Lương Tư Hoa!”
Trận đấu tiếp theo đã không còn gì hồi hộp nữa, đến Từ Khôn Dường còn không
phải là đối thủ của df, cô hoàn toàn đàn áp người của ba đại môn phái khác và giành
vị trí quán quân lần này.
Cung chủ của Tuyết Thần Cung cười nói: “Đa tạ đa tạ, xem ra hôm nay Tuyết Thần
Cung tôi được quyền chọn trước rồi, hai ngàn đệ tử về vị trí!”
Những người lúc trước tiến vào nhóm hai ngàn người đều đứng trên quảng trường,
Từ Chính Dương nói: “Tiếp theo đây, những người được đọc tên sẽ là đệ tử của
Tuyết Thần Cung!”
Người bên cạnh cung chủ của Tuyết Thần Cung là người phụ nữ xinh đẹp lúc trước,
cũng chính là sư phụ của df. Bà ta bước ra, quan sát màn hình trên tay nói: “La
Thuần!”
Quả nhiên!
Rất nhiều người đều không thấy bất ngờ, La Thuần là hắc mã của ngày hôm nay, ai
cũng sẽ muốn thu nhận anh.
La Thuần bước ra, chắp tay nói: “Các vị chưởng môn, tôi còn có vài sư huynh sư
đệ, họ đều là những người cùng học nghệ với tôi trong núi sâu, tôi mong chúng tôi
có thể cùng gia nhập Tuyết Thần Cung.”
Người phụ nữ xinh đẹp đó nói: “Được, bảo họ ra đây đi.”
Ngay sau đó, Nhị lão Âm Dương, Đồ Long, ba anh em nhà họ Lôi và ba người Lý
Thanh Lôi đều bước ra, Lộ Tình từng bị Lương Vấn bắt gặp, nên không lộ diện.
Trông thấy những người này, mắt của nhiều đệ tử của Tuyết Thần Cung sáng lên.
Bọn họ đều đã được chứng kiến thực lực của những người này, trong đó Đồ Long
đã phát huy tốc độ đến cực điểm. Vốn họ còn định bớt lại chút tài nguyên cho năm
đại môn phái khác, nhưng xem ra bây giờ có được La Thuần đúng là lãi to.
Bốn đại môn phái khác chỉ có thể thầm than tiếc nuối, dẫu sao La Thuần và mấy
người khác đều là sư huynh sư đệ, nếu tách họ ra, sau này khó tránh khỏi việc họ
thông đồng trao đổi chuyện cơ mật trong môn phái với nhau, vì thế thu nhận hết là
cách lựa chọn tốt nhất.
Cung chủ của Tuyết Thần Cung mỉm cười nói: “Không biết sư phụ của các người là
ai, tôi thấy tu vi của mọi người đều không thấp, chắc hẳn sư phụ cũng là người phi
phàm.”
La Thuần chắp tay đáp: “Sư phụ của chúng toi là Lý Đạo, trước kia bị thương nên
vào núi ở ẩn, đã thu nhận mấy người chúng tôi làm đệ tử. Không may là vài ngày
trước đã khuất núi, vì thế mấy huynh đệ chúng tôi mới ra ngoài lưu lạc.”
“Thì ra là vậy!” Mọi người đều chưa từng nghe đến cái tên Lý Đạo, nghĩ có lẽ đó
cũng là một nhân vật không có tiếng tăm, nên cũng không để tâm. Tiếp theo lại có
những cái tên khác được xướng lên, Tuyết Thần Cung dẫn bốn trăm người, chuẩn
bị khởi hành đi về.
———————-
/173
|