Mỗi một nơi đều có nhật trình đón tết khác nhau nhưng tựu chung đều kín mít, giờ lại thêm việc Cù Vận Bạch mang thai, hơn nữa có thể không lâu sau tết là cô sẽ sang Hồng Kông nên gần như đêm nào Triệu Quốc Đống cũng đều về với Cù Vận Bạch.
Cũng may tới tận mùng 5 tháng giêng thì Lưu Nhược Đồng mới có thể trở lại Bắc Kinh nên Triệu Quốc Đống mới không khó xử.
Năm nay Thái Chính Dương và Liễu Đạo Nguyên cùng với Hùng Chính Lâm đều không trở về An Đô, cuộc gặp mặt truyền thống được giữ gìn trong nhiều năm cuối cùng lại có kết cục như vậy khiến Triệu Quốc Đống tiếc nuối rất nhiều. Tuy nói trên đời này không có bữa tiệc nào không tàn nhưng càng ngày vị trí mấy ông anh này càng cao nên đường đi của mỗi người lại càng khác xa nhau.
So với bận rộn công việc hai năm trước và năm rồi mất vui thì năm nay Triệu Quốc Đống lại rất thỏa mãn vì có khá nhiều thời gian, cũng không có quá nhiều áp lực công tác.
Từ khi ra khỏi cái vòng luẩn quẩn An Nguyên, Triệu Quốc Đống cảm giác mình có vẻ tự tại rất nhiều. Dù sao thoát khỏi sự chú ý của mọi người thì cũng tức là không còn quá nhiều người để ý tới cuộc sống riêng tư của mình.
- Em nói em muốn lên Bắc Kinh làm việc ư?
Triệu Quốc Đống hỏi lại, tách cà phên trên tay cũng đặt xuống.
- Sao vậy, anh không chào đón à?
Đôi mày liễu của cô gái thoáng nhíu lại:
- Có phải sợ em gây phiền toái gì cho anh hay không?
- Ha ha, nói gì vậy chứ, Lam Đại, anh chỉ nghĩ em đang ở văn phòng ủy ban nhân dân thành phố An Đô không phải rất tốt sao? Tại sao lại muốn lên chi nhánh Thành phố An Đô ở Bắc Kinh làm. Công tác ở đó không thích hợp với một phụ nữ cho lắm.
Triệu Quốc Đống nhíu mày:
- Hơn nữa em cũng lớn rồi cũng nên suy xét hôn nhân đại sự của mình đi.
- Em nhớ từ lâu em đã thuộc về người nào đó rồi.
Lam Đại khẽ mỉm cười:
- Có lẽ người đó không thèm để ý nhưng em thì vẫn luôn nhớ lời hứa đó.
Trong lúc nhất thời Triệu Quốc Đống cảm thấy quá đau đầu. Hắn vẫn luôn không muốn chạm đến vấn đề này. Cô gái này dường như quá si mê mình rồi, thậm chí còn khó chơi hơn cả Hàn Đông, ít nhất thì Hàn Đông vẫn còn giữ được lý trí mà cô này thì cứng đầu gấp bội. Triệu Quốc Đống cũng không biết chính xác rốt cuộc là trong lòng cô cô này muốn gì nhưng hắn có thể khẳng định cô chắc chắn không phải loại người ngây thơ.
Không ngờ nhà Lưu Triệu Quốc mời khách lại còn gọi cô này tới. Cơm nước xong Lam Đại tự nhiên mời mình đến quán cà phê ngồi một chút, hắn cũng không tiện từ chối, huống chi hắn cũng muốn tâm sự với cô gái mà hắn chưa bao giờ coi là người yêu này.
Mặc dù chưa từng để lời nói trước kia của Lam Đại vào trong lòng nhưng có cảm giác cô cô này chưa bao giờ quên lời thề đó.
- Lam Đại, em cũng biết tình hình hiện tại của anh, anh đã kết hôn rồi, giữa hai chúng ta không có khả năng phát sinh chuyện gì cả.
Triệu Quốc Đống tận tình khuyên bảo.
- Thật không? Em cũng không nói hai chúng ta sẽ phát sinh cái gì, nếu chúng ta thật sự muốn phát sinh chuyện gì thì em nghĩ cũng không phải là điều mà em và anh có thể khống chế được. Đúng không?
Lam Đại mỉm cười, không thể không thừa nhận nụ cười của cô gái này cực kỳ có sức hấp dẫn, nhất là đôi mắt như biết phóng điện.
- Lam Đại, anh nói thật, anh cũng có cảm tình với em nhưng anh chưa từng có ý nghĩ đi xa hơn với em cả. Anh chỉ muốn coi các em như em gái, anh hi vọng các em có thể sống tốt, thật đó. Anh không cho rằng em làm như vậy là hợp lý, kỳ thật có đôi khi em thoát khỏi ngõ cụt thì sẽ thấy rộng mở, tươi sáng, sẽ phát hiện tất cả những trước trước kia buồn cười và ấu trĩ cỡ nào. Em...
Triệu Quốc Đống đang muốn kiên nhẫn thuyết phục Lam Đại thì lại bị cô cười tao nhã cắt đứt:
- Quốc Đống ca, em chỉ muốn hỏi anh một câu, anh đã từng nói lời này với Tiểu Âu hay chưa?
Triệu Quốc Đống cứng họng, sau một hồi lúng ta lúng túng mới nói:
- Ặc, nói rồi.
- Vậy anh với cô ấy đã phát sinh chuyện gì chưa?
Lam Đại chống hai tay dưới cằm, nhìn thẳng vào Triệu Quốc Đống mà không hề nháy mắt khiến hắn chật vật không chịu nổi.
Triệu Quốc Đống không phản bác được.
- Quốc Đống ca, em tin cảm giác của mình, em có thể chỉ huy ý thức của mình, cũng giống như Tiểu Âu, em không cưỡng cầu điều gì, em chỉ đang chờ đợi cơ duyên của mình, chỉ thế thôi, xin anh đừng bao giờ thuyết giáo hay là nói mấy lời thương hại để khuyên nhủ hoặc là an ủi em. Em không cần!
Lam Đại nói một cách dửng dưng, giống như là nói về một chuyện mà hoàn toàn chẳng có liên quan gì với hai người cả.
Đối mặt với mấy lời này thì Triệu Quốc Đống ngoài cách nói sang chuyện khác thì hắn thật sự không biết nói cái gì cho tốt. Cũng may Lam Đại cũng không có yêu cầu gì quá phận, chỉ mong thời gian có thể bào mòn sự cố chấp của cô.
…….
- Sau khi Đàm Lập Phong đến thì rất khiêm tốn, tất cả mọi người đều đang quan vọng, nhìn xem vị tân thị trưởng này có thể làm được cái gì...
Quế Toàn Hữu không phải là cán bộ Hoài Khánh đầu tiên tới thăm hỏi Triệu Quốc Đống. Vương Lệ Quyên và Thịnh Khắc Minh còn tới sớm hơn hắn một chút.
Triệu Quốc Đống chỉ có thể tiếp đón những người khách này trong nhà bố mẹ, đến lúc này hắn mới phát hiện mình chẳng có một chỗ nghỉ chân nào dành riêng cho mình ở An Đô, đương nhiên ký túc xá sở giao thông khó có thể tính vào chỗ này được, đã lâu rồi Triệu Quốc Đống cũng không hỏi đến nên coi như bỏ đi rồi.
Lúc trước Vương Lệ Quyên, Thịnh Khắc Minh và Quế Toàn Hữu về cơ bản đều giống nhau, sau khi Đàm Lập Phong nhậm chức thì cũng chỉ đến các quận, huyện để điều tra nghiên cứu chứ không có động tác gì mới cả. Trên thực tế, theo đà quán tính thì tốc độ phát triển của Hoài Khánh không chậm, nếu Đàm Lập Phong thông minh thì nên duy trì như vậy, đợi sự thay đổi nhân sự nửa cuối năm. Trần Anh Lộc không có khả năng tiếp tục ở lại Hoài Khánh nữa, tất cả đều có thể đợi đến khi hắn tiếp nhận chức vụ bí thư thị ủy rồi quy hoạch cũng không muộn.
- Lệ Quyên, Khắc Minh, Toàn Hữu, tôi đã hoàn toàn tách khỏi An Nguyên, chuyện ở Hoài Khánh thì tôi càng không có tư cách để khoa chân múa tay. Chẳng qua tôi cũng đã công tác ở Hoài Khánh ba năm nên rất có cảm tình với nơi này. Có thể nói từng ly từng tí ở Hoài Khánh đều khắc sâu trong tâm trí của tôi, giờ rời đi thực sự cũng rất nuối tiếc.
Triệu Quốc Đống cười đầy cảm xúc, nói:
- Cả ba người đều là người đứng đầu 3 quận, huyện có nền kinh tế phát triển nhất ở Hoài Khánh, đảng ủy xác định tư tưởng chính, chính quyền thực thi. Tôi hi vọng cả ba người không nên để bị ảnh hưởng bởi sự ra đi của tôi, phải đặt hết tâm tư làm tốt kinh tế, tạo được những thành tích rõ nét, đây không phải làm thay bí thư thị trưởng mà vì tạo phúc cho dân chúng một phương, không phụ với vị trí của mình.
Cả ba người đều lặng lẽ gật đầu.
- Cả ba quận, huyện của ba người đều khác nhau. Hoài Khánh lại đang đứng trước cục diện phát triển rất tốt, làm thế nào để nắm được kỳ ngộ này, kết hợp với thực tế thì cần phải làm rất nhiều hành động.
Triệu Quốc Đống cũng cảm thấy mình lại nói tới chuyện cũ nên đành đánh trống lảng cười cười:
- Nhìn xem, tôi lại có tật này rồi, đi cũng lâu rồi mà cũng vẫn chưa sửa được.
- Thị trưởng Triệu, ngài không nên nói như vậy, tuy ngài đi rồi nhưng dân chúng Hoài Khánh đều có mắt cả, ai thực sự muốn làm chuyện tốt vì bọn họ thì trong lòng bọn họ đều hiểu rõ.
Thịnh Khắc Minh nói khá tình cảm:
- Lão Thịnh tôi dám khẳng định ngài sẽ trở lại, có thể khi ngài trở lại thì sẽ có thân phận lãnh đạo tỉnh trở về Hoài Khánh cũng chưa biết chừng.
Vương Lệ Quyên và Quế Toàn Hữu đều mỉm cười, Thịnh Khắc Minh nói chuyện thật là thẳng thắn, nghĩ gì là nói ấy.
- Lão Thịnh, tôi sợ sẽ phụ với kỳ vọng của lão.
Triệu Quốc Đống cười cười:
- Trưa nay cả ba khỏi đi đâu hết, cứ ở nhà tôi đi, tay nghề của mẹ tôi cũng không tồi đâu. Trong thời gian này ấy người chắc cũng ngán thịt cá rồi, hôm nay thử nếm mấy đồ dân dã đi.
Mãi cho đến khi mọi người rời đi hết thì Triệu Quốc Đống mới ngồi xuống salon suy ngẫm, từ lời của ba người thì hắn có thể nhận ra một ít manh mối. Cả ba đều rất hi vọng mình có thể trở lại Hoài Khánh, nhưng với cục diện bây giờ thì hi vọng này là rất xa vời.
Mặc dù Đàm Lập Phong không có động tác gì lớn nhưng Trần Anh Lộc lại đẩy hắn lên cao, ngoại trừ quan hệ cá nhân giữa hai người này vẫn tương đối tốt thì e đây là mưu kế của tỉnh ủy An Nguyên.
Trần Anh Lộc chỉ sợ cũng sắp từ nhiệm, nên muốn Đàm Lập Phong mau chóng thích ứng trong thời gian ngắn nhất. Tuy Đàm Lập Phong có căn cơ vững chắc ở Hoài Khánh nhưng dù sao hắn cũng chưa từng đảm nhiệm lãnh đạo chủ yếu đảng chính, thời gian quá độ ở vị trí thị trưởng này lại quá ngắn nên trên tỉnh đại khái cũng lo sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của Hoài Khánh, do đó Trần Anh Lộc mới dốc sức trợ giúp cho Đàm Lập Phong.
Nếu Đàm Lập Phong tiếp nhận chức vụ bí thư thị ủy thì mình đương nhiên không có khả năng trở lại đảm nhiệm thị trưởng, mà nếu mình thực sự thế chỗ Trần Anh Lộc làm bí thư thị ủy thì trên tỉnh cũng sẽ không để Đàm Lập Phong tiếp tục đảm nhiệm thị trưởng. Dù sao Phó trưởng ban thư ký Tỉnh ủy mà xuống dưới đảm nhiệm thị trưởng thì khó ổn, nếu chỉ là quá độ thì còn được. Trên thực tế điều này cũng phủ định khả năng mình trở lại Hoài Khánh, thậm chí ngay cả khả năng mình trở về An Nguyên cũng rất khó nói.
Nếu nói trong lòng không tiếc nuối thì là nói dối, Hoài Khánh trong tay mình đã có cơ sở khá tốt, nhất là khối điện tử thông tin. Cho dù là vẫn rập theo khuôn cũ thì chỉ cần hai năm là cũng có thể kết được quả lớn, đáng tiếc, tự dưng lại tiện nghi cho người khác.
Vậy thì có làm sao? Triệu Quốc Đống đột nhiên bật cười. Chẳng lẽ nói không có cơ sở thì mình không thể bắt đầu lại từ đầu và làm ra thành tích ở địa phương khác sao?
Thật là nực cười, vậy không phải là quá coi thường mình sao!
Cũng may tới tận mùng 5 tháng giêng thì Lưu Nhược Đồng mới có thể trở lại Bắc Kinh nên Triệu Quốc Đống mới không khó xử.
Năm nay Thái Chính Dương và Liễu Đạo Nguyên cùng với Hùng Chính Lâm đều không trở về An Đô, cuộc gặp mặt truyền thống được giữ gìn trong nhiều năm cuối cùng lại có kết cục như vậy khiến Triệu Quốc Đống tiếc nuối rất nhiều. Tuy nói trên đời này không có bữa tiệc nào không tàn nhưng càng ngày vị trí mấy ông anh này càng cao nên đường đi của mỗi người lại càng khác xa nhau.
So với bận rộn công việc hai năm trước và năm rồi mất vui thì năm nay Triệu Quốc Đống lại rất thỏa mãn vì có khá nhiều thời gian, cũng không có quá nhiều áp lực công tác.
Từ khi ra khỏi cái vòng luẩn quẩn An Nguyên, Triệu Quốc Đống cảm giác mình có vẻ tự tại rất nhiều. Dù sao thoát khỏi sự chú ý của mọi người thì cũng tức là không còn quá nhiều người để ý tới cuộc sống riêng tư của mình.
- Em nói em muốn lên Bắc Kinh làm việc ư?
Triệu Quốc Đống hỏi lại, tách cà phên trên tay cũng đặt xuống.
- Sao vậy, anh không chào đón à?
Đôi mày liễu của cô gái thoáng nhíu lại:
- Có phải sợ em gây phiền toái gì cho anh hay không?
- Ha ha, nói gì vậy chứ, Lam Đại, anh chỉ nghĩ em đang ở văn phòng ủy ban nhân dân thành phố An Đô không phải rất tốt sao? Tại sao lại muốn lên chi nhánh Thành phố An Đô ở Bắc Kinh làm. Công tác ở đó không thích hợp với một phụ nữ cho lắm.
Triệu Quốc Đống nhíu mày:
- Hơn nữa em cũng lớn rồi cũng nên suy xét hôn nhân đại sự của mình đi.
- Em nhớ từ lâu em đã thuộc về người nào đó rồi.
Lam Đại khẽ mỉm cười:
- Có lẽ người đó không thèm để ý nhưng em thì vẫn luôn nhớ lời hứa đó.
Trong lúc nhất thời Triệu Quốc Đống cảm thấy quá đau đầu. Hắn vẫn luôn không muốn chạm đến vấn đề này. Cô gái này dường như quá si mê mình rồi, thậm chí còn khó chơi hơn cả Hàn Đông, ít nhất thì Hàn Đông vẫn còn giữ được lý trí mà cô này thì cứng đầu gấp bội. Triệu Quốc Đống cũng không biết chính xác rốt cuộc là trong lòng cô cô này muốn gì nhưng hắn có thể khẳng định cô chắc chắn không phải loại người ngây thơ.
Không ngờ nhà Lưu Triệu Quốc mời khách lại còn gọi cô này tới. Cơm nước xong Lam Đại tự nhiên mời mình đến quán cà phê ngồi một chút, hắn cũng không tiện từ chối, huống chi hắn cũng muốn tâm sự với cô gái mà hắn chưa bao giờ coi là người yêu này.
Mặc dù chưa từng để lời nói trước kia của Lam Đại vào trong lòng nhưng có cảm giác cô cô này chưa bao giờ quên lời thề đó.
- Lam Đại, em cũng biết tình hình hiện tại của anh, anh đã kết hôn rồi, giữa hai chúng ta không có khả năng phát sinh chuyện gì cả.
Triệu Quốc Đống tận tình khuyên bảo.
- Thật không? Em cũng không nói hai chúng ta sẽ phát sinh cái gì, nếu chúng ta thật sự muốn phát sinh chuyện gì thì em nghĩ cũng không phải là điều mà em và anh có thể khống chế được. Đúng không?
Lam Đại mỉm cười, không thể không thừa nhận nụ cười của cô gái này cực kỳ có sức hấp dẫn, nhất là đôi mắt như biết phóng điện.
- Lam Đại, anh nói thật, anh cũng có cảm tình với em nhưng anh chưa từng có ý nghĩ đi xa hơn với em cả. Anh chỉ muốn coi các em như em gái, anh hi vọng các em có thể sống tốt, thật đó. Anh không cho rằng em làm như vậy là hợp lý, kỳ thật có đôi khi em thoát khỏi ngõ cụt thì sẽ thấy rộng mở, tươi sáng, sẽ phát hiện tất cả những trước trước kia buồn cười và ấu trĩ cỡ nào. Em...
Triệu Quốc Đống đang muốn kiên nhẫn thuyết phục Lam Đại thì lại bị cô cười tao nhã cắt đứt:
- Quốc Đống ca, em chỉ muốn hỏi anh một câu, anh đã từng nói lời này với Tiểu Âu hay chưa?
Triệu Quốc Đống cứng họng, sau một hồi lúng ta lúng túng mới nói:
- Ặc, nói rồi.
- Vậy anh với cô ấy đã phát sinh chuyện gì chưa?
Lam Đại chống hai tay dưới cằm, nhìn thẳng vào Triệu Quốc Đống mà không hề nháy mắt khiến hắn chật vật không chịu nổi.
Triệu Quốc Đống không phản bác được.
- Quốc Đống ca, em tin cảm giác của mình, em có thể chỉ huy ý thức của mình, cũng giống như Tiểu Âu, em không cưỡng cầu điều gì, em chỉ đang chờ đợi cơ duyên của mình, chỉ thế thôi, xin anh đừng bao giờ thuyết giáo hay là nói mấy lời thương hại để khuyên nhủ hoặc là an ủi em. Em không cần!
Lam Đại nói một cách dửng dưng, giống như là nói về một chuyện mà hoàn toàn chẳng có liên quan gì với hai người cả.
Đối mặt với mấy lời này thì Triệu Quốc Đống ngoài cách nói sang chuyện khác thì hắn thật sự không biết nói cái gì cho tốt. Cũng may Lam Đại cũng không có yêu cầu gì quá phận, chỉ mong thời gian có thể bào mòn sự cố chấp của cô.
…….
- Sau khi Đàm Lập Phong đến thì rất khiêm tốn, tất cả mọi người đều đang quan vọng, nhìn xem vị tân thị trưởng này có thể làm được cái gì...
Quế Toàn Hữu không phải là cán bộ Hoài Khánh đầu tiên tới thăm hỏi Triệu Quốc Đống. Vương Lệ Quyên và Thịnh Khắc Minh còn tới sớm hơn hắn một chút.
Triệu Quốc Đống chỉ có thể tiếp đón những người khách này trong nhà bố mẹ, đến lúc này hắn mới phát hiện mình chẳng có một chỗ nghỉ chân nào dành riêng cho mình ở An Đô, đương nhiên ký túc xá sở giao thông khó có thể tính vào chỗ này được, đã lâu rồi Triệu Quốc Đống cũng không hỏi đến nên coi như bỏ đi rồi.
Lúc trước Vương Lệ Quyên, Thịnh Khắc Minh và Quế Toàn Hữu về cơ bản đều giống nhau, sau khi Đàm Lập Phong nhậm chức thì cũng chỉ đến các quận, huyện để điều tra nghiên cứu chứ không có động tác gì mới cả. Trên thực tế, theo đà quán tính thì tốc độ phát triển của Hoài Khánh không chậm, nếu Đàm Lập Phong thông minh thì nên duy trì như vậy, đợi sự thay đổi nhân sự nửa cuối năm. Trần Anh Lộc không có khả năng tiếp tục ở lại Hoài Khánh nữa, tất cả đều có thể đợi đến khi hắn tiếp nhận chức vụ bí thư thị ủy rồi quy hoạch cũng không muộn.
- Lệ Quyên, Khắc Minh, Toàn Hữu, tôi đã hoàn toàn tách khỏi An Nguyên, chuyện ở Hoài Khánh thì tôi càng không có tư cách để khoa chân múa tay. Chẳng qua tôi cũng đã công tác ở Hoài Khánh ba năm nên rất có cảm tình với nơi này. Có thể nói từng ly từng tí ở Hoài Khánh đều khắc sâu trong tâm trí của tôi, giờ rời đi thực sự cũng rất nuối tiếc.
Triệu Quốc Đống cười đầy cảm xúc, nói:
- Cả ba người đều là người đứng đầu 3 quận, huyện có nền kinh tế phát triển nhất ở Hoài Khánh, đảng ủy xác định tư tưởng chính, chính quyền thực thi. Tôi hi vọng cả ba người không nên để bị ảnh hưởng bởi sự ra đi của tôi, phải đặt hết tâm tư làm tốt kinh tế, tạo được những thành tích rõ nét, đây không phải làm thay bí thư thị trưởng mà vì tạo phúc cho dân chúng một phương, không phụ với vị trí của mình.
Cả ba người đều lặng lẽ gật đầu.
- Cả ba quận, huyện của ba người đều khác nhau. Hoài Khánh lại đang đứng trước cục diện phát triển rất tốt, làm thế nào để nắm được kỳ ngộ này, kết hợp với thực tế thì cần phải làm rất nhiều hành động.
Triệu Quốc Đống cũng cảm thấy mình lại nói tới chuyện cũ nên đành đánh trống lảng cười cười:
- Nhìn xem, tôi lại có tật này rồi, đi cũng lâu rồi mà cũng vẫn chưa sửa được.
- Thị trưởng Triệu, ngài không nên nói như vậy, tuy ngài đi rồi nhưng dân chúng Hoài Khánh đều có mắt cả, ai thực sự muốn làm chuyện tốt vì bọn họ thì trong lòng bọn họ đều hiểu rõ.
Thịnh Khắc Minh nói khá tình cảm:
- Lão Thịnh tôi dám khẳng định ngài sẽ trở lại, có thể khi ngài trở lại thì sẽ có thân phận lãnh đạo tỉnh trở về Hoài Khánh cũng chưa biết chừng.
Vương Lệ Quyên và Quế Toàn Hữu đều mỉm cười, Thịnh Khắc Minh nói chuyện thật là thẳng thắn, nghĩ gì là nói ấy.
- Lão Thịnh, tôi sợ sẽ phụ với kỳ vọng của lão.
Triệu Quốc Đống cười cười:
- Trưa nay cả ba khỏi đi đâu hết, cứ ở nhà tôi đi, tay nghề của mẹ tôi cũng không tồi đâu. Trong thời gian này ấy người chắc cũng ngán thịt cá rồi, hôm nay thử nếm mấy đồ dân dã đi.
Mãi cho đến khi mọi người rời đi hết thì Triệu Quốc Đống mới ngồi xuống salon suy ngẫm, từ lời của ba người thì hắn có thể nhận ra một ít manh mối. Cả ba đều rất hi vọng mình có thể trở lại Hoài Khánh, nhưng với cục diện bây giờ thì hi vọng này là rất xa vời.
Mặc dù Đàm Lập Phong không có động tác gì lớn nhưng Trần Anh Lộc lại đẩy hắn lên cao, ngoại trừ quan hệ cá nhân giữa hai người này vẫn tương đối tốt thì e đây là mưu kế của tỉnh ủy An Nguyên.
Trần Anh Lộc chỉ sợ cũng sắp từ nhiệm, nên muốn Đàm Lập Phong mau chóng thích ứng trong thời gian ngắn nhất. Tuy Đàm Lập Phong có căn cơ vững chắc ở Hoài Khánh nhưng dù sao hắn cũng chưa từng đảm nhiệm lãnh đạo chủ yếu đảng chính, thời gian quá độ ở vị trí thị trưởng này lại quá ngắn nên trên tỉnh đại khái cũng lo sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của Hoài Khánh, do đó Trần Anh Lộc mới dốc sức trợ giúp cho Đàm Lập Phong.
Nếu Đàm Lập Phong tiếp nhận chức vụ bí thư thị ủy thì mình đương nhiên không có khả năng trở lại đảm nhiệm thị trưởng, mà nếu mình thực sự thế chỗ Trần Anh Lộc làm bí thư thị ủy thì trên tỉnh cũng sẽ không để Đàm Lập Phong tiếp tục đảm nhiệm thị trưởng. Dù sao Phó trưởng ban thư ký Tỉnh ủy mà xuống dưới đảm nhiệm thị trưởng thì khó ổn, nếu chỉ là quá độ thì còn được. Trên thực tế điều này cũng phủ định khả năng mình trở lại Hoài Khánh, thậm chí ngay cả khả năng mình trở về An Nguyên cũng rất khó nói.
Nếu nói trong lòng không tiếc nuối thì là nói dối, Hoài Khánh trong tay mình đã có cơ sở khá tốt, nhất là khối điện tử thông tin. Cho dù là vẫn rập theo khuôn cũ thì chỉ cần hai năm là cũng có thể kết được quả lớn, đáng tiếc, tự dưng lại tiện nghi cho người khác.
Vậy thì có làm sao? Triệu Quốc Đống đột nhiên bật cười. Chẳng lẽ nói không có cơ sở thì mình không thể bắt đầu lại từ đầu và làm ra thành tích ở địa phương khác sao?
Thật là nực cười, vậy không phải là quá coi thường mình sao!
/1736
|