Lâm Tuệ vốn không định xuống xe vì sợ bị chú ý. Nhưng người đến là Triệu Quốc Đống, cô không thể không xuống. Lần trước ở An Đô cô làm Triệu Quốc Đống mất hứng. Mặc dù sau đó đã tìm mọi cách cứu vãn nhưng Triệu Quốc Đống rất lạnh nhạt với cô, thậm chí không nói một câu nào với cô.
Triệu Quốc Đống cũng có chút kinh ngạc khi Đức Sơn mang Lâm Tuệ tới. Chẳng lẽ hai người này phát triển nhanh như vậy?
Cũng may Lâm Tuệ không gọi hắn là Đại ca, nếu không Triệu Quốc Đống đúng là không biết nói gì. Nói chuyện vài câu, Triệu Quốc Đống ra hiệu Đức Sơn về trước.
Đức Sơn cũng như hoàn thành nhiệm vụ, để Lâm Tuệ đến gặp mặt Triệu Quốc Đống, sau đó tỏ vẻ mình đã đến điểm danh rồi lên xe chạy đi.
- Ha ha, Quốc Đống, cô gái này sao quen vậy, có phải ca sĩ Lâm Tuệ không?
Phòng Tử Toàn cũng không quá hứng thú với ngành giải trí. Mặc dù Đức Sơn không ngừng bảo y chọn bạn gái phải chọn loại tốt, không được thiệt thòi cho mình nhưng Phòng Tử Toàn đúng là sợ mấy ngôi sao mà Đức Sơn giới thiệu cho.
- Ừ, người quảng cáo cho nước suối Thương Lãng.
Triệu Quốc Đống nói:
- Lên xe đi, Trường Xuyên ngồi đằng trước, anh và Tử Toàn đã lâu không gặp nên cần nói chuyện.
Phòng Tử Toàn đang định mở miệng nói thì nghe thấy tiếng hét lên phía sau.
- Phòng Tử Toàn.
Phòng Tử Toàn đang chui vào xe Audi không khỏi ngẩn ra. Y vội vàng nhìn quanh rồi nói:
- Ồ, Tô Tình, sao em lại ở đây?
- Anh hỏi em, em còn muốn hỏi anh đó. Sao anh ở đây? Anh không phải nói mình đi Thái Nguyên sao? Bán than đến tận Thượng Hải ư?
Tô Tình mặt đỏ bừng, mắt trợn tròn. Tối qua cô gọi cho Phòng Tử Toàn, y còn nói đang ở Thái Nguyên, sao hôm nay đã thấy ở Thượng Hải? Còn chui vào xe Audi A 8 nữa chứ.
- Hôm qua anh ở Thái Nguyên nhưng hôm nay đến Thượng Hải làm việc nên sáng bay tới đây mà. Sao em lại ở đây?
Phòng Tử Toàn có chút xấu hổ. Hai anh em Triệu Quốc Đống cười cười đứng bên xem trò hay, y cũng không biết nên giải thích như thế nào.
- Được đó, bán than cũng có thể bay tới bay lui. Anh không cảm thấy anh bán than như vậy rất thoải mái sao? Xe Audi này dùng để chở than à?
Tô Tình hận nhất người lừa cô. Lúc trước sau khi có quan hệ tốt lên với Phòng Tử Toàn, cô cũng từng nghi ngờ thân phận của Phòng Tử Toàn. Nhưng Phòng Tử Toàn lấy ra đủ thứ liên quan đến ngành than, danh thiếp, thậm chí giày cũng có bụi than. Hơn nữa nghe hắn nói chuyện điện thoại toàn là bán than, vận chuyển than nên cô cũng tin.
Nhưng hôm nay điều cô thấy lại khác hẳn.
Không nói xe Audi A 8 cùng Phòng Tử Toàn có quan hệ gì, chỉ riêng việc có thể có xe này đến đón, Phòng Tử Toàn hắn không thể là người bán than. Cô chưa nghe nói ai bán than có thể đi máy bay chạy khắp nơi, xuống đất được xe Audi A 8 đón.
Hừ, hắn không bán vàng sẽ là buôn ma túy mới có thể ngồi xe này. Nhìn bộ dạng gầy gò đen đủi của Phòng Tử Toàn thì chắc là buôn ma túy.
Triệu Quốc Đống lúc này đang rất vui vẻ.
Hắn có thể đoán được cô gái này là bạn gái chưa bao giờ lộ mặt của Phòng Tử Toàn, không ngờ cô gái bé nhỏ này lại mạnh mẽ đến thế. Hắn lại nhìn Phòng Tử Toàn mặt mày nhăn nhó, không khỏi trốn tránh ánh mắt bạn gái, người hơi cúi xuống thiếu chút nữa phải quỳ xuống cầu xin. Có cần như vậy không?
- Tử Toàn, giới thiệu chút đi. Sao, trước mặt tôi còn giấu ư?
Triệu Quốc Đống cười cười nói xen vào.
- Ồ, Quốc Đống, đây là Tô Tình, bạn gái của tôi. Tô Tình, đây là bạn thân nhất của anh, Triệu Quốc Đống. Tô Tình, đừng có như vậy, lát anh giải thích với em.
Phòng Tử Toàn gãi đầu làm tóc trở nên lộn xộn. Điều này làm Triệu Quốc Đống, Trường Xuyên không nhịn được cười.
- Chào em, anh gọi em là Tiểu Tô được không? Anh là Triệu Quốc Đống, là bạn học kiêm bạn đã được 25 năm của Tử Toàn.
Triệu Quốc Đống cười cười nhìn cô gái đang cắn môi. Lúc trên máy bay không phải cô gái này đã trốn ra sau lưng khóc sao?
Tô Tình trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống. Trên máy bay hắn ngồi phía sau cô. Cô cũng thấy, vậy mình lúc nãy khóc hắn cũng thấy sao?
Thấy Tô Tình không nói, Phòng Tử Toàn có chút bất đắc dĩ nói.
- Tô Tình…
- Được rồi Phòng Tử Toàn, anh đi đường nhựa của anh, em đi đường mòn của em. Bắt đầu từ hôm nay chúng ta không quen nhau.
Không biết nghĩ sao mà Tô Tình muốn gào lên khóc lớn. Cô cắn răng dậm chân muốn chạy.
Đoàn người Hoàng Xuân không rõ chuyện gì, chỉ thấy Tô Tình đến nói ầm lên với mấy người đàn ông chuẩn bị lên xe, có một người muốn giải thích gì đó với Tô Tình, Tô Tình nói vài câu rồi chạy tới đây.
- Có chuyện gì thế?
Hoàng Xuân quan tâm hỏi trợ lý của mình. Vừa nãy Tô Tình bị đạo diễn mắng nhưng Hoàng Xuân biết đó không phải lỗi của Tô Tình, chỉ là do đạo diễn Tạ đang không được vui mà thôi.
- Không có việc gì, chỉ là gặp người quen giả vờ với em, em mắng hắn một trận.
Tô Tình cố nhịn nước mắt nói.
Triệu Quốc Đống và Trường Xuyên đều ngẩn ra vì không nghĩ Tô Tình cứ thế chạy đi. Phòng Tử Toàn cũng có chút khẩn trương nên vội vàng đuổi theo.
- Tô Tình, em nghe anh giải thích đã. Anh thật sự mới bay tới Thượng Hải lúc sáng mà.
Phòng Tử Toàn chạy tới trước mặt Tô Tình rồi nói:
- Anh tuyệt đối không lừa em mà, em nhìn xem, anh còn vé đây này.
- Phòng Tử Toàn, tôi và anh không có quan hệ gì, anh không cần giải thích với tôi. Anh biết tôi ghét gì nhất mà. Anh còn dám nói anh không lừa tôi?
Tô Tình hừ một tiếng và quay đầu sang bên.
- Em dựa vào gì nói anh lừa em?
Phòng Tử Toàn biết tính cách của Tô Tình, chuyện đã xác định sẽ không thay đổi. Nếu không thuyết phục được cô thì sẽ rất phiền phức.
- Ôi, anh còn không lừa tôi? Vậy anh nói với tôi anh làm gì? Bán than sao? Anh đến Thượng Hải làm gì?
Tô Tình vừa nghe đã tức giận.
Hoàng Xuân nghe xong liền có chút buồn cười. Xem ra đôi này là người yêu đang cãi nhau. Cô chỉ biết bạn trai Tô Tình là người kinh doanh, không ngờ lại là bán than.
- Em nói anh bán than cũng không sai. Công việc chủ yếu của anh là bán than, đến Thượng Hải bàn chuyện làm ăn.
Phòng Tử Toàn cười nói.
- Ồ, Phòng Tử Toàn, anh bán than được xe Audi A 8 cùng Mercedes-Benz 6 0 0 đến đón sao? Anh vậy mà nói với tôi rằng anh bán than sao? Là than cho máy bay chuyên dụng nước Mỹ hay là than cho tàu ngầm của Trung Quốc?
Tô Tình cười lạnh nói.
Câu này của Tô Tình làm Phòng Tử Toàn á khẩu. Phải một lúc sau y mới nói thành lời.
- Tô Tình, em có lý lẽ không thế? Chẳng lẽ anh không thể có bạn có tiền sao?
- Được, tôi nói lý. Vậy anh nói với tôi xem bạn của anh đều là người đi xe Mercedes-Benz 6 0 0, chơi xe Audi A 8, còn cả một xe Land Rover vừa chạy đi nữa. Nếu thế anh còn cần suốt ngày chạy quanh bán than ư?
Tô Tình trừng mắt nhìn Phòng Tử Toàn và hỏi lại một câu.
Đến lúc này Phòng Tử Toàn đúng là không tiện giải thích. Đây không phải một hai câu là nói xong, hơn nữa dù y có nói rõ thì Tô Tình cũng chưa chắc đã chấp nhận.
Suy nghĩ một chút, Phòng Tử Toàn cảm thấy nên nói thật. Nếu không sau này càng khó giải quyết, chỉ là Triệu Quốc Đống bên kia đang chờ mình, làm như thế nào cho tốt.
- Được rồi Tô Tình, em có thể sang bên để anh giải thích không?
Phòng Tử Toàn nhẹ nhàng nói.
- Có gì không thể nói cho người khác biết sao? Xuân tỷ không phải người ngoài, anh nói đi, tôi rửa tai lắng nghe.
Tô Tình không nghe.
- Ồ, chuyện là như thế này. Anh và người cùng mở mỏ than ở Nội Mông Cổ. Việc kinh doanh mấy năm trước không tốt, than sản xuất ra không bán được, lỗ nặng cho nên công việc của anh là chạy khắp nơi để bán than. Năm nay tình hình tốt hơn chút, hôm nay anh tới Thượng Hải cùng bạn bàn chuyện, chỉ đơn giản như vậy thôi, em có tin không?
Phòng Tử Toàn nói xong liền không lên tiếng nữa.
Tô Tình thấy hắn nói vài câu đơn giản rồi ngậm miệng lại không nói giống như tức giận. Điều này làm cô trong lúc nhất thời không biết nên xử sự như thế nào. Phòng Tử Toàn mặc dù nói ít nhưng hình như là thật. Cô cũng biết mấy năm trước than khó bán, hắn phải chạy quanh. Năm nay giá than tăng nên chắc việc của hắn thay đổi.
Chỉ là chuyện hôm nay Tô Tình bị đả kích quá lớn. Vốn tưởng rằng mình tìm được người chăm chỉ làm ăn là đủ, không ngờ hắn vượt qua mấy cấp bậc, thành ông chủ bán than.
Triệu Quốc Đống cũng có chút kinh ngạc khi Đức Sơn mang Lâm Tuệ tới. Chẳng lẽ hai người này phát triển nhanh như vậy?
Cũng may Lâm Tuệ không gọi hắn là Đại ca, nếu không Triệu Quốc Đống đúng là không biết nói gì. Nói chuyện vài câu, Triệu Quốc Đống ra hiệu Đức Sơn về trước.
Đức Sơn cũng như hoàn thành nhiệm vụ, để Lâm Tuệ đến gặp mặt Triệu Quốc Đống, sau đó tỏ vẻ mình đã đến điểm danh rồi lên xe chạy đi.
- Ha ha, Quốc Đống, cô gái này sao quen vậy, có phải ca sĩ Lâm Tuệ không?
Phòng Tử Toàn cũng không quá hứng thú với ngành giải trí. Mặc dù Đức Sơn không ngừng bảo y chọn bạn gái phải chọn loại tốt, không được thiệt thòi cho mình nhưng Phòng Tử Toàn đúng là sợ mấy ngôi sao mà Đức Sơn giới thiệu cho.
- Ừ, người quảng cáo cho nước suối Thương Lãng.
Triệu Quốc Đống nói:
- Lên xe đi, Trường Xuyên ngồi đằng trước, anh và Tử Toàn đã lâu không gặp nên cần nói chuyện.
Phòng Tử Toàn đang định mở miệng nói thì nghe thấy tiếng hét lên phía sau.
- Phòng Tử Toàn.
Phòng Tử Toàn đang chui vào xe Audi không khỏi ngẩn ra. Y vội vàng nhìn quanh rồi nói:
- Ồ, Tô Tình, sao em lại ở đây?
- Anh hỏi em, em còn muốn hỏi anh đó. Sao anh ở đây? Anh không phải nói mình đi Thái Nguyên sao? Bán than đến tận Thượng Hải ư?
Tô Tình mặt đỏ bừng, mắt trợn tròn. Tối qua cô gọi cho Phòng Tử Toàn, y còn nói đang ở Thái Nguyên, sao hôm nay đã thấy ở Thượng Hải? Còn chui vào xe Audi A 8 nữa chứ.
- Hôm qua anh ở Thái Nguyên nhưng hôm nay đến Thượng Hải làm việc nên sáng bay tới đây mà. Sao em lại ở đây?
Phòng Tử Toàn có chút xấu hổ. Hai anh em Triệu Quốc Đống cười cười đứng bên xem trò hay, y cũng không biết nên giải thích như thế nào.
- Được đó, bán than cũng có thể bay tới bay lui. Anh không cảm thấy anh bán than như vậy rất thoải mái sao? Xe Audi này dùng để chở than à?
Tô Tình hận nhất người lừa cô. Lúc trước sau khi có quan hệ tốt lên với Phòng Tử Toàn, cô cũng từng nghi ngờ thân phận của Phòng Tử Toàn. Nhưng Phòng Tử Toàn lấy ra đủ thứ liên quan đến ngành than, danh thiếp, thậm chí giày cũng có bụi than. Hơn nữa nghe hắn nói chuyện điện thoại toàn là bán than, vận chuyển than nên cô cũng tin.
Nhưng hôm nay điều cô thấy lại khác hẳn.
Không nói xe Audi A 8 cùng Phòng Tử Toàn có quan hệ gì, chỉ riêng việc có thể có xe này đến đón, Phòng Tử Toàn hắn không thể là người bán than. Cô chưa nghe nói ai bán than có thể đi máy bay chạy khắp nơi, xuống đất được xe Audi A 8 đón.
Hừ, hắn không bán vàng sẽ là buôn ma túy mới có thể ngồi xe này. Nhìn bộ dạng gầy gò đen đủi của Phòng Tử Toàn thì chắc là buôn ma túy.
Triệu Quốc Đống lúc này đang rất vui vẻ.
Hắn có thể đoán được cô gái này là bạn gái chưa bao giờ lộ mặt của Phòng Tử Toàn, không ngờ cô gái bé nhỏ này lại mạnh mẽ đến thế. Hắn lại nhìn Phòng Tử Toàn mặt mày nhăn nhó, không khỏi trốn tránh ánh mắt bạn gái, người hơi cúi xuống thiếu chút nữa phải quỳ xuống cầu xin. Có cần như vậy không?
- Tử Toàn, giới thiệu chút đi. Sao, trước mặt tôi còn giấu ư?
Triệu Quốc Đống cười cười nói xen vào.
- Ồ, Quốc Đống, đây là Tô Tình, bạn gái của tôi. Tô Tình, đây là bạn thân nhất của anh, Triệu Quốc Đống. Tô Tình, đừng có như vậy, lát anh giải thích với em.
Phòng Tử Toàn gãi đầu làm tóc trở nên lộn xộn. Điều này làm Triệu Quốc Đống, Trường Xuyên không nhịn được cười.
- Chào em, anh gọi em là Tiểu Tô được không? Anh là Triệu Quốc Đống, là bạn học kiêm bạn đã được 25 năm của Tử Toàn.
Triệu Quốc Đống cười cười nhìn cô gái đang cắn môi. Lúc trên máy bay không phải cô gái này đã trốn ra sau lưng khóc sao?
Tô Tình trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống. Trên máy bay hắn ngồi phía sau cô. Cô cũng thấy, vậy mình lúc nãy khóc hắn cũng thấy sao?
Thấy Tô Tình không nói, Phòng Tử Toàn có chút bất đắc dĩ nói.
- Tô Tình…
- Được rồi Phòng Tử Toàn, anh đi đường nhựa của anh, em đi đường mòn của em. Bắt đầu từ hôm nay chúng ta không quen nhau.
Không biết nghĩ sao mà Tô Tình muốn gào lên khóc lớn. Cô cắn răng dậm chân muốn chạy.
Đoàn người Hoàng Xuân không rõ chuyện gì, chỉ thấy Tô Tình đến nói ầm lên với mấy người đàn ông chuẩn bị lên xe, có một người muốn giải thích gì đó với Tô Tình, Tô Tình nói vài câu rồi chạy tới đây.
- Có chuyện gì thế?
Hoàng Xuân quan tâm hỏi trợ lý của mình. Vừa nãy Tô Tình bị đạo diễn mắng nhưng Hoàng Xuân biết đó không phải lỗi của Tô Tình, chỉ là do đạo diễn Tạ đang không được vui mà thôi.
- Không có việc gì, chỉ là gặp người quen giả vờ với em, em mắng hắn một trận.
Tô Tình cố nhịn nước mắt nói.
Triệu Quốc Đống và Trường Xuyên đều ngẩn ra vì không nghĩ Tô Tình cứ thế chạy đi. Phòng Tử Toàn cũng có chút khẩn trương nên vội vàng đuổi theo.
- Tô Tình, em nghe anh giải thích đã. Anh thật sự mới bay tới Thượng Hải lúc sáng mà.
Phòng Tử Toàn chạy tới trước mặt Tô Tình rồi nói:
- Anh tuyệt đối không lừa em mà, em nhìn xem, anh còn vé đây này.
- Phòng Tử Toàn, tôi và anh không có quan hệ gì, anh không cần giải thích với tôi. Anh biết tôi ghét gì nhất mà. Anh còn dám nói anh không lừa tôi?
Tô Tình hừ một tiếng và quay đầu sang bên.
- Em dựa vào gì nói anh lừa em?
Phòng Tử Toàn biết tính cách của Tô Tình, chuyện đã xác định sẽ không thay đổi. Nếu không thuyết phục được cô thì sẽ rất phiền phức.
- Ôi, anh còn không lừa tôi? Vậy anh nói với tôi anh làm gì? Bán than sao? Anh đến Thượng Hải làm gì?
Tô Tình vừa nghe đã tức giận.
Hoàng Xuân nghe xong liền có chút buồn cười. Xem ra đôi này là người yêu đang cãi nhau. Cô chỉ biết bạn trai Tô Tình là người kinh doanh, không ngờ lại là bán than.
- Em nói anh bán than cũng không sai. Công việc chủ yếu của anh là bán than, đến Thượng Hải bàn chuyện làm ăn.
Phòng Tử Toàn cười nói.
- Ồ, Phòng Tử Toàn, anh bán than được xe Audi A 8 cùng Mercedes-Benz 6 0 0 đến đón sao? Anh vậy mà nói với tôi rằng anh bán than sao? Là than cho máy bay chuyên dụng nước Mỹ hay là than cho tàu ngầm của Trung Quốc?
Tô Tình cười lạnh nói.
Câu này của Tô Tình làm Phòng Tử Toàn á khẩu. Phải một lúc sau y mới nói thành lời.
- Tô Tình, em có lý lẽ không thế? Chẳng lẽ anh không thể có bạn có tiền sao?
- Được, tôi nói lý. Vậy anh nói với tôi xem bạn của anh đều là người đi xe Mercedes-Benz 6 0 0, chơi xe Audi A 8, còn cả một xe Land Rover vừa chạy đi nữa. Nếu thế anh còn cần suốt ngày chạy quanh bán than ư?
Tô Tình trừng mắt nhìn Phòng Tử Toàn và hỏi lại một câu.
Đến lúc này Phòng Tử Toàn đúng là không tiện giải thích. Đây không phải một hai câu là nói xong, hơn nữa dù y có nói rõ thì Tô Tình cũng chưa chắc đã chấp nhận.
Suy nghĩ một chút, Phòng Tử Toàn cảm thấy nên nói thật. Nếu không sau này càng khó giải quyết, chỉ là Triệu Quốc Đống bên kia đang chờ mình, làm như thế nào cho tốt.
- Được rồi Tô Tình, em có thể sang bên để anh giải thích không?
Phòng Tử Toàn nhẹ nhàng nói.
- Có gì không thể nói cho người khác biết sao? Xuân tỷ không phải người ngoài, anh nói đi, tôi rửa tai lắng nghe.
Tô Tình không nghe.
- Ồ, chuyện là như thế này. Anh và người cùng mở mỏ than ở Nội Mông Cổ. Việc kinh doanh mấy năm trước không tốt, than sản xuất ra không bán được, lỗ nặng cho nên công việc của anh là chạy khắp nơi để bán than. Năm nay tình hình tốt hơn chút, hôm nay anh tới Thượng Hải cùng bạn bàn chuyện, chỉ đơn giản như vậy thôi, em có tin không?
Phòng Tử Toàn nói xong liền không lên tiếng nữa.
Tô Tình thấy hắn nói vài câu đơn giản rồi ngậm miệng lại không nói giống như tức giận. Điều này làm cô trong lúc nhất thời không biết nên xử sự như thế nào. Phòng Tử Toàn mặc dù nói ít nhưng hình như là thật. Cô cũng biết mấy năm trước than khó bán, hắn phải chạy quanh. Năm nay giá than tăng nên chắc việc của hắn thay đổi.
Chỉ là chuyện hôm nay Tô Tình bị đả kích quá lớn. Vốn tưởng rằng mình tìm được người chăm chỉ làm ăn là đủ, không ngờ hắn vượt qua mấy cấp bậc, thành ông chủ bán than.
/1736
|