Đến khi mọi người lên xe, không khí vẫn khá quái dị. Biểu hiện của Khang Chí Khuê đã hoàn toàn khác trước làm cho mấy người chưa chính thức cảm nhận sự phức tạp của xã hội đã được học một bàn rất lớn.
Triệu Quốc Đống thật ra không quá để ý. Khang Chí Khuê cũng từ Khang Nhân Lương mà biết tình hình của hắn. Thời buổi này không ai là ngu cả. Với thân phận của Khang Nhân Lương mà muốn tìm hiểu rõ về Triệu Quốc Đống thì cũng không khó. Đương nhiên Khang Nhân Lương cũng không cần giấu gì với con trai của mình.
Kiều San lái xe đưa Trương Thăng cùng Kiều Vũ đến đại học An Nguyên. Tối nay thực tế uống không nhiều. Mặc dù Khang Chí Khuê mang chai Louis 13 tới nhưng hầu hết rơi vào bụng y. Triệu Quốc Đống không thích uống nhiều loại rượu cùng nhau.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ xem mình nên đi đâu. Về tiểu khu Mai Lĩnh thì muộn, có lẽ La Băng đã ngủ. Cù Vận Bạch vẫn ở Thượng Hải. Chắc là nên về chỗ chị em Từ Xuân Nhạn. Trong thời gian này hắn hay đến chỗ La Băng cùng Trình Nhược Lâm hơn, vì thế khá vắng vẻ chị em Từ Xuân Nhạn. Cũng may Từ Xuân Nhạn rất biết điều, cũng không nói gì việc hắn không hay tới, cùng lắm chỉ lộ vẻ u oán mà thôi.
- Quốc Đống ca, hay là chúng ta đi ngồi đâu đó một chút?
Kiều San đột nhiên nói.
Triệu Quốc Đống có chút giật mình nhìn hai cô.
- Hai em có sao không? Gần 12h đêm rồi đó.
- Dù sao mai cũng là thứ bảy mà, ngủ nướng chút sao đâu ạ. Anh cũng không mấy khi về mà. Nếu không anh lại nói bọn em không tiếp anh.
Kiều San cười hì hì nói.
- Tiểu úc, bà nói có đúng không?
Đồng Úc có chút do dự. Hôm nay cô bị kích thích không nhỏ. Biểu hiện của Triệu Quốc Đống đã phá vỡ cảm giác của cô. Hắn nhẹ nhàng giải quyết chuyện mà ai nghĩ sẽ rất phiền phức.
Cô biết Kiều San muốn làm gì. Triệu Quốc Đống bây giờ có vẻ càng lúc càng xa cuộc sống các cô. Cô không như Kiều San, cô sớm không ôm ảo tưởng xa vời nữa. Cuộc sống bây giờ rất tốt, mặc dù vẫn chưa có bạn trai nhưng đó là vì chưa gặp người thích hợp. Đương nhiên cô cũng biết mình vô thích luôn so sánh những người muốn đến bên cô với Triệu Quốc Đống. Bởi vì như vậy nên cô mãi không tìm được ai hài lòng cả.
Chẳng qua Kiều San lại khác. Có lẽ Tiểu Âu nghĩ thoáng khiến Kiều San bị kích thích. Nói tóm lại Kiều San thường xuyên nói nếu tìm bạn trai thì phải như Triệu Quốc Đống. Nếu không thì cứ như Tiểu Âu cũng được.
- Thôi về đi, Quốc Đống ca có lẽ mai còn có việc. Thân phận của anh ấy thì hôm nay chúng ta cũng thấy mà, sợ anh ấy không có bao nhiêu thời gian rảnh đâu.
Đồng Úc không dám nhìn vẻ mặt không vui của Kiều San.
Triệu Quốc Đống cười thầm trong lòng. Đồng Úc đúng là biết ý. Hắn thật sự không muốn tiếp tục dây dưa với hai cô. Hắn không muốn biết hai cô nói gì nên hắn bây giờ chỉ muốn nằm xuống ngủ cho ngon.
….
Triệu Quốc Đống biết mặt trời đã lên cao, chẳng qua hắn vẫn muốn ngủ thêm nữa.
Người phụ nữ bên cạnh đã dậy từ sớm, chẳng qua chăn vẫn còn hương thơm. Không biết có phải do sức của rượu Rum hay không, Triệu Quốc Đống không ngờ lại muốn phải ôm trái ấp. Cũng may Xuân Nhạn ngoan ngoãn nếu không sao hắn được phúc với cả hai chị em cùng lúc?
Chẳng qua câu nói cuối cùng của Xuân Nhạn làm Triệu Quốc Đống hơi động tâm. Cô đang trong thời kỳ nguy hiểm, không chừng sẽ dính.
Chẳng qua hắn nghĩ Xuân Nhạn đã 32, cô lúc này sao có thể nói không muốn có con. Hắn đã hứa sẽ không hối hận. Hắn nợ các cô nhiều nên muốn để các cô có chỗ dựa sau này.
Cửa khẽ được mở ra, một cơ thể đẫy đà tiến vào. Có vẻ là muốn xem Triệu Quốc Đống đã dậy chưa. Thấy Triệu Quốc Đống chưa dậy, cô liền đi tới cửa cẩn thận kéo rèm lên một chút, một ánh nắng từ ngoài chiếu vào. Triệu Quốc Đống gỉa vờ muốn động, cô gái vội vàng chạy ra.
Triệu Quốc Đống ngồi dậy cười cười một tiếng. Là Thu Nhạn, xem ra lo mình ngủ lâu quá không tốt, lại không dám gọi hắn nên dùng cách này đánh thức hắn.
Tối hôm qua hắn nói với các cô hôm nay mình có việc. Mà hắn ngủ ngon nên các cô nhất định không đành lòng đánh thức hắn.
Hôm nay Tương Uẩn Hoa hẹn Đinh Sâm đi đánh tennis. Đinh Sâm cũng gọi thêm một phó giám đốc sở Tư pháp đi theo. Tương Uẩn Hoa hỏi hắn có thể đi không, Triệu Quốc Đống đương nhiên hiểu ý nên sao có thể không đi.
Tổ công tác của Sở công an đã đưa ra ý kiến đề xuất lên cho Đảng ủy chính pháp tỉnh. Nghe nói Đảng ủy chính pháp có tranh luận, cuối cùng Sở công an đứng vững áp lực khắp nơi mà bắt Phó chủ tịch xã kia. Việc tạm giam kéo dài một tháng, điều này làm bên cơ quan công an Hoài Khánh có chút bị động.
Triệu Quốc Đống đã xem nhẹ khí phách của Nghiêm Lập Dân. Ngay cả hắn không khỏi thừa nhận Nghiêm Lập Dân là người có bản lĩnh. Mặc dù người này hơi hẹp hòi nhưng chuyện càng phức tạp, y càng đứng vững. Ít nhất chuyện này Triệu Quốc Đống đã đoán nhầm.
Trần Anh Lộc cũng gọi về hỏi chuyện này. Nói có người nhằm vào cục diện đang tốt đẹp của Hoài Khánh. Mà bên Hoài Khánh cũng có người muốn gây chuyện nên không trách được ai.
Triệu Quốc Đống bây giờ thật ra lại khá thản nhiên, không còn sự lo lắng bất an như trước. Có vài thứ anh chỉ cần công tâm, thờ ơ lạnh nhạt là có thể nhìn thấu. Nếu cứ chìm vào trong đó thì lại làm cho mình sợ hãi.
…….
- Tôi thấy như thế này Bí thư Đinh, vấn đề chẳng những phải chia thành hai mà nhìn, hơn nữa còn phải cầu thị. Đây là tác phong cơ bản trong sự nghiệp của Đảng ta mà.
Triệu Quốc Đống lau mồ hôi. Đinh Sâm lúc này cũng đang thở hổn hển. Tất nhiên đánh một séc làm cho Đinh Sâm tốn không ít thể lực.
Đinh Sâm một bên gật đầu ra hiệu Triệu Quốc Đống nói tiếp, một bên cầm lấy khăn lông mà thư ký đưa cho. Thư ký cũng biết ý đặt cốc trà rồi rời đi.
Trong sân bóng, Tương Uẩn Hoa đi khá chậm, cũng may vị phó giám đốc sở Tư pháp cũng không tốt hơn Tương Uẩn Hoa là mấy. Trình độ hai người cũng tương đương nhau, chỉ là làm cho Huấn luyện viên sân tennis rất mệt mỏi.
- Công việc nhất định sẽ có vấn đề, nó giống như người phải thường xuyên rửa bát mới làm vỡ bát mà.
Triệu Quốc Đống từ tốn nói.
- Trong công việc và cuộc sống chúng ta có nhiều người ăn cơm mà không rửa bát mà.
Đinh Sâm nhấp ngụm trà và cười nói:
- Tiểu Triệu, câu này không đúng rồi. Trên tỉnh rất hài lòng với công việc của Hoài Khánh. Bí thư Ninh Pháp và Chủ tịch Đông Lưu đều tán thành việc đặt mục tiêu cao cho phát triển đô thị, cho rằng quy hoạch đô thị của Hoài Khánh chính là mở đầu cho các đô thị cấp hai, thậm chí cả Thành phố An Đô.
Đinh Sâm là cán bộ từ tỉnh Xuyên điều tới, nghe nói tổng giám đốc trước làm chủ tịch tỉnh An Nguyên, bây giờ làm Bí thư thành phố Thượng Hải kiêm Ủy viên Bộ Chính trị lúc làm Phó bí thư Tỉnh ủy tỉnh Xuyên, Đinh Sâm cũng làm Bí thư Thị ủy, rất được Tô Giác Hoa coi trọng. Bây giờ Đinh Sâm là độc lập ở tỉnh An Nguyên.
- Bí thư Đinh, tôi cũng ủng hộ làm rõ việc này mà. Nhưng tôi phản đối loại người hơi chút là úp mũ cho người khác, hơi chút là làm lớn chuyện.
Triệu Quốc Đống bình tĩnh nói nhưng thái độ rất kiên quyết.
- Đây là hiện tượng không tốt, thậm chí còn ảnh hưởng đến tính tích cực của các đồng chí cán bộ cơ sở.
Đinh Sâm cười cười không nói.
Thấy Đinh Sâm cười, Triệu Quốc Đống cố làm mình bình tĩnh lai. Lộ tâm trạng đôi khi sẽ phản tác dụng, nhất là trước người lão luyện như Đinh Sâm thì có hiệu quả không lớn.
- Hoài Khánh lạc hậu quá lâu rồi, mọi người bây giờ đều hy vọng có thể tận dụng thời gian làm việc, làm cho dân chúng có thể chính thức cảm nhận sự thay đổi của Hoài Khánh, không chỉ ở mảng xây dựng thành thị.
Triệu Quốc Đống thở dài nói.
Triệu Quốc Đống thật ra không quá để ý. Khang Chí Khuê cũng từ Khang Nhân Lương mà biết tình hình của hắn. Thời buổi này không ai là ngu cả. Với thân phận của Khang Nhân Lương mà muốn tìm hiểu rõ về Triệu Quốc Đống thì cũng không khó. Đương nhiên Khang Nhân Lương cũng không cần giấu gì với con trai của mình.
Kiều San lái xe đưa Trương Thăng cùng Kiều Vũ đến đại học An Nguyên. Tối nay thực tế uống không nhiều. Mặc dù Khang Chí Khuê mang chai Louis 13 tới nhưng hầu hết rơi vào bụng y. Triệu Quốc Đống không thích uống nhiều loại rượu cùng nhau.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ xem mình nên đi đâu. Về tiểu khu Mai Lĩnh thì muộn, có lẽ La Băng đã ngủ. Cù Vận Bạch vẫn ở Thượng Hải. Chắc là nên về chỗ chị em Từ Xuân Nhạn. Trong thời gian này hắn hay đến chỗ La Băng cùng Trình Nhược Lâm hơn, vì thế khá vắng vẻ chị em Từ Xuân Nhạn. Cũng may Từ Xuân Nhạn rất biết điều, cũng không nói gì việc hắn không hay tới, cùng lắm chỉ lộ vẻ u oán mà thôi.
- Quốc Đống ca, hay là chúng ta đi ngồi đâu đó một chút?
Kiều San đột nhiên nói.
Triệu Quốc Đống có chút giật mình nhìn hai cô.
- Hai em có sao không? Gần 12h đêm rồi đó.
- Dù sao mai cũng là thứ bảy mà, ngủ nướng chút sao đâu ạ. Anh cũng không mấy khi về mà. Nếu không anh lại nói bọn em không tiếp anh.
Kiều San cười hì hì nói.
- Tiểu úc, bà nói có đúng không?
Đồng Úc có chút do dự. Hôm nay cô bị kích thích không nhỏ. Biểu hiện của Triệu Quốc Đống đã phá vỡ cảm giác của cô. Hắn nhẹ nhàng giải quyết chuyện mà ai nghĩ sẽ rất phiền phức.
Cô biết Kiều San muốn làm gì. Triệu Quốc Đống bây giờ có vẻ càng lúc càng xa cuộc sống các cô. Cô không như Kiều San, cô sớm không ôm ảo tưởng xa vời nữa. Cuộc sống bây giờ rất tốt, mặc dù vẫn chưa có bạn trai nhưng đó là vì chưa gặp người thích hợp. Đương nhiên cô cũng biết mình vô thích luôn so sánh những người muốn đến bên cô với Triệu Quốc Đống. Bởi vì như vậy nên cô mãi không tìm được ai hài lòng cả.
Chẳng qua Kiều San lại khác. Có lẽ Tiểu Âu nghĩ thoáng khiến Kiều San bị kích thích. Nói tóm lại Kiều San thường xuyên nói nếu tìm bạn trai thì phải như Triệu Quốc Đống. Nếu không thì cứ như Tiểu Âu cũng được.
- Thôi về đi, Quốc Đống ca có lẽ mai còn có việc. Thân phận của anh ấy thì hôm nay chúng ta cũng thấy mà, sợ anh ấy không có bao nhiêu thời gian rảnh đâu.
Đồng Úc không dám nhìn vẻ mặt không vui của Kiều San.
Triệu Quốc Đống cười thầm trong lòng. Đồng Úc đúng là biết ý. Hắn thật sự không muốn tiếp tục dây dưa với hai cô. Hắn không muốn biết hai cô nói gì nên hắn bây giờ chỉ muốn nằm xuống ngủ cho ngon.
….
Triệu Quốc Đống biết mặt trời đã lên cao, chẳng qua hắn vẫn muốn ngủ thêm nữa.
Người phụ nữ bên cạnh đã dậy từ sớm, chẳng qua chăn vẫn còn hương thơm. Không biết có phải do sức của rượu Rum hay không, Triệu Quốc Đống không ngờ lại muốn phải ôm trái ấp. Cũng may Xuân Nhạn ngoan ngoãn nếu không sao hắn được phúc với cả hai chị em cùng lúc?
Chẳng qua câu nói cuối cùng của Xuân Nhạn làm Triệu Quốc Đống hơi động tâm. Cô đang trong thời kỳ nguy hiểm, không chừng sẽ dính.
Chẳng qua hắn nghĩ Xuân Nhạn đã 32, cô lúc này sao có thể nói không muốn có con. Hắn đã hứa sẽ không hối hận. Hắn nợ các cô nhiều nên muốn để các cô có chỗ dựa sau này.
Cửa khẽ được mở ra, một cơ thể đẫy đà tiến vào. Có vẻ là muốn xem Triệu Quốc Đống đã dậy chưa. Thấy Triệu Quốc Đống chưa dậy, cô liền đi tới cửa cẩn thận kéo rèm lên một chút, một ánh nắng từ ngoài chiếu vào. Triệu Quốc Đống gỉa vờ muốn động, cô gái vội vàng chạy ra.
Triệu Quốc Đống ngồi dậy cười cười một tiếng. Là Thu Nhạn, xem ra lo mình ngủ lâu quá không tốt, lại không dám gọi hắn nên dùng cách này đánh thức hắn.
Tối hôm qua hắn nói với các cô hôm nay mình có việc. Mà hắn ngủ ngon nên các cô nhất định không đành lòng đánh thức hắn.
Hôm nay Tương Uẩn Hoa hẹn Đinh Sâm đi đánh tennis. Đinh Sâm cũng gọi thêm một phó giám đốc sở Tư pháp đi theo. Tương Uẩn Hoa hỏi hắn có thể đi không, Triệu Quốc Đống đương nhiên hiểu ý nên sao có thể không đi.
Tổ công tác của Sở công an đã đưa ra ý kiến đề xuất lên cho Đảng ủy chính pháp tỉnh. Nghe nói Đảng ủy chính pháp có tranh luận, cuối cùng Sở công an đứng vững áp lực khắp nơi mà bắt Phó chủ tịch xã kia. Việc tạm giam kéo dài một tháng, điều này làm bên cơ quan công an Hoài Khánh có chút bị động.
Triệu Quốc Đống đã xem nhẹ khí phách của Nghiêm Lập Dân. Ngay cả hắn không khỏi thừa nhận Nghiêm Lập Dân là người có bản lĩnh. Mặc dù người này hơi hẹp hòi nhưng chuyện càng phức tạp, y càng đứng vững. Ít nhất chuyện này Triệu Quốc Đống đã đoán nhầm.
Trần Anh Lộc cũng gọi về hỏi chuyện này. Nói có người nhằm vào cục diện đang tốt đẹp của Hoài Khánh. Mà bên Hoài Khánh cũng có người muốn gây chuyện nên không trách được ai.
Triệu Quốc Đống bây giờ thật ra lại khá thản nhiên, không còn sự lo lắng bất an như trước. Có vài thứ anh chỉ cần công tâm, thờ ơ lạnh nhạt là có thể nhìn thấu. Nếu cứ chìm vào trong đó thì lại làm cho mình sợ hãi.
…….
- Tôi thấy như thế này Bí thư Đinh, vấn đề chẳng những phải chia thành hai mà nhìn, hơn nữa còn phải cầu thị. Đây là tác phong cơ bản trong sự nghiệp của Đảng ta mà.
Triệu Quốc Đống lau mồ hôi. Đinh Sâm lúc này cũng đang thở hổn hển. Tất nhiên đánh một séc làm cho Đinh Sâm tốn không ít thể lực.
Đinh Sâm một bên gật đầu ra hiệu Triệu Quốc Đống nói tiếp, một bên cầm lấy khăn lông mà thư ký đưa cho. Thư ký cũng biết ý đặt cốc trà rồi rời đi.
Trong sân bóng, Tương Uẩn Hoa đi khá chậm, cũng may vị phó giám đốc sở Tư pháp cũng không tốt hơn Tương Uẩn Hoa là mấy. Trình độ hai người cũng tương đương nhau, chỉ là làm cho Huấn luyện viên sân tennis rất mệt mỏi.
- Công việc nhất định sẽ có vấn đề, nó giống như người phải thường xuyên rửa bát mới làm vỡ bát mà.
Triệu Quốc Đống từ tốn nói.
- Trong công việc và cuộc sống chúng ta có nhiều người ăn cơm mà không rửa bát mà.
Đinh Sâm nhấp ngụm trà và cười nói:
- Tiểu Triệu, câu này không đúng rồi. Trên tỉnh rất hài lòng với công việc của Hoài Khánh. Bí thư Ninh Pháp và Chủ tịch Đông Lưu đều tán thành việc đặt mục tiêu cao cho phát triển đô thị, cho rằng quy hoạch đô thị của Hoài Khánh chính là mở đầu cho các đô thị cấp hai, thậm chí cả Thành phố An Đô.
Đinh Sâm là cán bộ từ tỉnh Xuyên điều tới, nghe nói tổng giám đốc trước làm chủ tịch tỉnh An Nguyên, bây giờ làm Bí thư thành phố Thượng Hải kiêm Ủy viên Bộ Chính trị lúc làm Phó bí thư Tỉnh ủy tỉnh Xuyên, Đinh Sâm cũng làm Bí thư Thị ủy, rất được Tô Giác Hoa coi trọng. Bây giờ Đinh Sâm là độc lập ở tỉnh An Nguyên.
- Bí thư Đinh, tôi cũng ủng hộ làm rõ việc này mà. Nhưng tôi phản đối loại người hơi chút là úp mũ cho người khác, hơi chút là làm lớn chuyện.
Triệu Quốc Đống bình tĩnh nói nhưng thái độ rất kiên quyết.
- Đây là hiện tượng không tốt, thậm chí còn ảnh hưởng đến tính tích cực của các đồng chí cán bộ cơ sở.
Đinh Sâm cười cười không nói.
Thấy Đinh Sâm cười, Triệu Quốc Đống cố làm mình bình tĩnh lai. Lộ tâm trạng đôi khi sẽ phản tác dụng, nhất là trước người lão luyện như Đinh Sâm thì có hiệu quả không lớn.
- Hoài Khánh lạc hậu quá lâu rồi, mọi người bây giờ đều hy vọng có thể tận dụng thời gian làm việc, làm cho dân chúng có thể chính thức cảm nhận sự thay đổi của Hoài Khánh, không chỉ ở mảng xây dựng thành thị.
Triệu Quốc Đống thở dài nói.
/1736
|