- Bí thư Ninh nói gì với tôi thì tôi hiểu, Bí thư Trần cũng hiểu. Bí thư Ninh và Bí thư Trần nói gì thì tôi không rõ. Tôi lúc ấy cùng Trưởng ban thư ký Hồ bàn xem làm như thế nào kết hợp xây dựng thành thị với bảo vệ di tích lịch sử, cũng tạo thành thương hiệu cho Hoài Khánh.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Trưởng ban thư ký Hồ rất hứng thú với tài nguyên di tích lịch sử và nhân văn của Hoài Khánh chúng ta, hy vọng chúng ta có thể chú ý ở điểm này. Huyện Tĩnh cũng có mấy di tích lịch sử quân sự, vì thế nên chú ý đến phương diện này.
Trần Đức Kiến và Võ Tử Sam đều cười cười vì câu nói này của Triệu Quốc Đống.
- Thị trưởng Triệu, huyện Tĩnh có lịch sử quân sự là đúng, chẳng qua việc khai thác, bảo vệ di tích lịch sử cần có đủ tài chính chống đỡ. Chúng tôi cũng hy vọng lợi dụng tài nguyên di tích lịch sử để phát triển ngành du lịch, nhưng như vậy cũng phải có đầu tư. Nếu như Huyện ủy, Ủy ban bỏ tiền ra thì chỉ có thể sửa chữa đôi chút, khai thác là điều không thể.
Trần Đức Kiến nói thẳng làm Triệu Quốc Đống không nhịn được cười cười một tiếng:
- Bí thư Trần, vậy anh cảm thấy huyện Tĩnh cần làm như thế nào để giải quyết vấn đề này?
Trần Đức Kiến trầm ngâm một chút rồi nghiêm túc nói:
- Thị trưởng Triệu, đây chính là nguyên nhân mà hôm nay chúng tôi tới tìm ngài.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói:
- Lão Trần, tôi biết anh đến huyện Tĩnh nhất định có suy nghĩ gì đó. Chẳng qua tôi cũng vui, có ý tưởng tức là nói đã dụng tâm. Nói đi.
- Thị trưởng Triệu, Huyện ủy, Ủy ban chúng tôi có một ý tưởng muốn huyện Tĩnh tiến vào vành đai kinh tế của Thị xã, làm cho kinh tế huyện Tĩnh kết hợp hài hòa với nội thành Hoài Khánh, mà muốn làm như vậy thì đường quốc lộ cấp ba tới huyện Tĩnh không thể đủ. Cho nên Huyện ủy, Ủy ban huyện Tĩnh chúng tôi muốn xin Thị ủy, Ủy ban cân nhắc đưa huyện Tĩnh vào nhóm đầu tiên khi làm đường.
Trần Đức Kiến nhìn chằm chằm vào Triệu Quốc Đống mà nói.
Vành đai kinh tế là câu mà Triệu Quốc Đống mới nói ra, cũng là ý tưởng sơ bộ hiện nay, thậm chí còn chưa chính thức đưa ra thảo luận trong hội nghị thường trực Ủy ban và Hội nghị thường ủy. Hắn chỉ nói với Hứa Kiều, Vu Văn Lượng về ý này. Không ngờ Trần Đức Kiến lại nắm bắt nhanh như vậy.
Theo Triệu Quốc Đống nghĩ Hoài Khánh nên chia làm ba bước để nhét tất cả sáu huyện vào vành đai kinh tế lớn. Bước đầu tên là muốn đả thông chướng ngại giao thông tới Quy Ninh cùng Lâm Giang. Quốc lộ có quốc lộ Kính Quốc làm chính, trên thực tế đã không vấn đề gì. Về phần Lâm Giang cách nội thành Hoài Khánh không xa, nhưng bây giờ chỉ là quốc lộ cấp ba. Triệu Quốc Đống hy vọng trong vòng hai năm sẽ làm đường dành riêng cho xe ô tô đến đây, thực hiện nối thẳng huyện Lâm Giang đến nội thành Hoài Khánh, xúc tiến kinh tế Lâm Giang phát triển.
Về huyện Tĩnh, Triệu Quốc Đống cũng suy nghĩ nhét vào vành đai kinh tế. Nhưng do kinh tế huyện Tĩnh không bằng Lâm Giang, cách nội thành Hoài Khánh xa hơn, hơn nữa có 25km là đường đồi núi. Dù là giá trị làm đường hay lợi ích kinh tế đều chênh lệch lớn với Lâm Giang, cho nên Triệu Quốc Đống cân nhắc sang năm sau mới đến lượt huyện Tĩnh.
Triệu Quốc Đống không lên tiếng. Không phải hắn không phải muốn đưa huyện Tĩnh vào giai đoạn một, nhưng nó không phù hợp với lợi ích kinh tế và vấn đề làm từ dễ đến khó.
GDP Lâm Giang năm nay dựa vào mấy ngành sản nghiệp trụ cột về cơ giới chế tạo nên cũng có chút danh tiếng, dự tính năm nay có tốc độ tăng trưởng kinh tế trên 10%.
Mà GDP của huyện Tĩnh kém hơn Lâm Giang, cũng còn kém hơn cả Cổ Lâu không ít. Nếu như đưa huyện Tĩnh vào giai đoạn một của vành đai kinh tế thì đầu tư cải đạo quốc lộ Hoài Tĩnh lên cấp hai là con số không hề nhỏ.
- Lão Trần, tôi cũng không giấu anh. Vành đai kinh tế bây giờ mới là suy nghĩ sơ bộ của tôi, Thị xã còn chưa thảo luận gì. Nhưng anh có lẽ cũng biết giai đoạn một tôi dự tính là Quy Ninh cùng Lâm Giang, sau đó mới tới các huyện còn lại. Đương nhiên đây chỉ là ý kiến riêng của tôi.
- Dù sao ai cũng biết muốn giàu phải làm đường trước. Nhưng làm đường cần nhiều tài chính, dù là tỉnh, Thị xã hay huyện thì do một nhà nào gánh vác hết tài chính cũng không thực tế. Tôi dự định tập sức nhiều nhà lại, nhưng dù như vậy tài chính của huyện cũng gặp áp lực không nhỏ. Các anh nghĩ huyện Tĩnh có đủ năng lực tài chính không?
Triệu Quốc Đống nói làm Trần Đức Kiến, Võ Tử Sam phải suy nghĩ. Tài chính của huyện Tĩnh khá yếu, có thể nói là lấy bên này bù bên kia cũng không quá đáng, nếu không đến mức gặp chuyện lần trước. Nếu đúng như Triệu Quốc Đống nói, tài chính huyện Tĩnh sẽ phải gánh vác một bộ phận, như vậy muốn sửa đường trong giai đoạn gần là không thực tế.
- Thị trưởng Triệu, tôi nghe nói lúc ngài ở Huyện Hoa Lâm Ninh Lăng cũng từng làm rất lớn ở mảng giao thông, chẳng lẽ nói huyện Tĩnh chúng tôi không bằng Hoa Lâm?
Võ Tử Sam nhìn Trần Đức Kiến rồi nói.
Triệu Quốc Đống ngẩn ra, hắn không ngừ Võ Tử Sam lại đi nước cờ này.
- Chị nói là muốn biến quốc lộ Hoài Tĩnh thành quốc lộ thu phí?
Triệu Quốc Đống hỏi lại một câu.
- Có gì không ổn sao?
Võ Tử Sam cười hì hì nói.
- Quốc lộ Hoài Tĩnh bây giờ mặc dù là cấp ba nhưng vẫn không thu phí, dù đổi thành cấp ba, thu phí cũng ảnh hưởng tới lợi ích nhiều người, tạo thành không ít mâu thuẫn.
Triệu Quốc Đống thản nhiên nói:
- Quan trọng nhất chính là sắp tới Thị xã sẽ xây dựng rất nhiều, nếu muốn nhét của Quốc lộ Hoài Tĩnh vào đó, mặc dù là muốn chuyển thành quốc lộ thu phí thì giai đoạn đầu cũng ddtu rất nhiều, sợ rằng rất khó khăn.
- Thị trưởng Triệu, chúng ta không thể vì khó khăn mà không làm mà. Ngài không phải hay nói tới câu nói của Chủ tịch Mao sao, trên đời không có việc gì khó, chỉ cần có muốn làm hay không mà thôi. Chúng ta không thử làm thì sao biết không được?
Trần Đức Kiến nói.
Triệu Quốc Đống nhìn thẳng vào Trần Đức Kiến rồi gật đầu nói:
- Được, lão Trần, cũng học được cách dùng lời của tôi để bịt miệng của tôi. Anh định như thế nào?
- Vẫn là hai con đường, một là tranh thủ tài chính, chính sách hỗ trợ của tỉnh, Thị xã, phần khác là nếu có thể tìm được nhà đầu tư thì tốt nhất. Thành lập công ty, làm trước, đạt được quyền hạn thu phí trong số năm nhất định, nếu có thể tranh thủ tài chính của tỉnh thì quá tốt. Thị xã, huyện dựa vào tỉ lệ góp vốn mà đạt được cổ phần, hoặc là cũng có thể vay vốn ngân hàng để thêm tài chính.
- Anh đúng là sớm có mưu kế, giống như tất cả đều tính toán trước rồi.
Triệu Quốc Đống cười nói. Mặc kệ tính như thế nào nhưng ít nhất cũng chứng minh đối phương muốn làm việc, chỉ bằng điểm này đã đáng khen.
- Thị trưởng Triệu, không tính không được, tài chính huyện Tĩnh quá yếu kém nhưng lại không thể chờ nổi nữa, bánh trên trời rơi xuống cũng không rơi vào đầu chúng tôi, không thể không xuống tay trước mà.
Trần Đức Kiến cười nói:
- Bên Sở tài chính thì tôi cũng có chút quan hệ, nhưng sợ rằng phải được Sở Giao thông lập hạng mục mới được. Tôi biết Thị trưởng Triệu từ Sở Giao thông đi ra, chúng tôi có quan hệ như vậy sao lại không lợi dụng?
- Ha ha, Phó bí thư Phó Thiên mới là ông lớn từ Sở Giao thông đi ra, tìm anh ta có tác dụng hơn tôi mà.
- Tôi sẽ tìm hết, không ai chạy thoát mà. Thị trưởng Triệu, Quốc lộ Hoài Tĩnh là con đường sống còn cho sự phát triển kinh tế huyện Tĩnh chúng tôi. Vị trí địa lý của huyện Tĩnh không thể so sánh với Quy Ninh Hoài Châu, thậm chí không thể bằng Thanh Bình nên không thể không ngừng nhờ Thị xã. Nếu huyện Tĩnh có thể tiến vào vành đai kinh tế của Hoài Khánh, như vậy có lợi cho sự phát triển kinh tế của huyện Tĩnh chúng tôi.
Đến khi Trần Đức Kiến và Võ Tử Sam rời đi, Triệu Quốc Đống mới cân nhắc ý đồ bọn họ tới.
Tất nhiên Trần Đức Kiến cũng muốn làm một phen, Quốc lộ Hoài Tĩnh nâng lên làm cấp hai không chỉ là vấn đề kinh tế, còn là vấn đề chính trị.
Những lời phát biểu của Trần Anh Lộc trong hội nghị công tác kinh tế đã cho thấy vững vàng phát triển không phải điều y muốn thấy. Chính xác mà nói Trần Anh Lộc vì lợi ích chính trị nên đã buộc chặt với Triệu Quốc Đống vào một chiếc xe, từ bây giờ những biểu hiện của Hoài Khánh sẽ quyết định tiền đồ chính trị của Trần Anh Lộc.
Vĩnh Lương cùng Ninh Lăng phát triển cực nhanh, Miên Châu cùng Kiến Dương vẫn củng cố được địa vị, Hoài Khánh làm như thế nào để khiến lãnh đạo tỉnh thay đổi cái nhìn, chỉ dựa vào ổn định xã hội, chính trị là không đủ, còn phải đạt điểm sáng ở các phương diện khác. Đẩy mạnh xây dựng thành thị Hoài Khánh là một cơ hội.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Trưởng ban thư ký Hồ rất hứng thú với tài nguyên di tích lịch sử và nhân văn của Hoài Khánh chúng ta, hy vọng chúng ta có thể chú ý ở điểm này. Huyện Tĩnh cũng có mấy di tích lịch sử quân sự, vì thế nên chú ý đến phương diện này.
Trần Đức Kiến và Võ Tử Sam đều cười cười vì câu nói này của Triệu Quốc Đống.
- Thị trưởng Triệu, huyện Tĩnh có lịch sử quân sự là đúng, chẳng qua việc khai thác, bảo vệ di tích lịch sử cần có đủ tài chính chống đỡ. Chúng tôi cũng hy vọng lợi dụng tài nguyên di tích lịch sử để phát triển ngành du lịch, nhưng như vậy cũng phải có đầu tư. Nếu như Huyện ủy, Ủy ban bỏ tiền ra thì chỉ có thể sửa chữa đôi chút, khai thác là điều không thể.
Trần Đức Kiến nói thẳng làm Triệu Quốc Đống không nhịn được cười cười một tiếng:
- Bí thư Trần, vậy anh cảm thấy huyện Tĩnh cần làm như thế nào để giải quyết vấn đề này?
Trần Đức Kiến trầm ngâm một chút rồi nghiêm túc nói:
- Thị trưởng Triệu, đây chính là nguyên nhân mà hôm nay chúng tôi tới tìm ngài.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói:
- Lão Trần, tôi biết anh đến huyện Tĩnh nhất định có suy nghĩ gì đó. Chẳng qua tôi cũng vui, có ý tưởng tức là nói đã dụng tâm. Nói đi.
- Thị trưởng Triệu, Huyện ủy, Ủy ban chúng tôi có một ý tưởng muốn huyện Tĩnh tiến vào vành đai kinh tế của Thị xã, làm cho kinh tế huyện Tĩnh kết hợp hài hòa với nội thành Hoài Khánh, mà muốn làm như vậy thì đường quốc lộ cấp ba tới huyện Tĩnh không thể đủ. Cho nên Huyện ủy, Ủy ban huyện Tĩnh chúng tôi muốn xin Thị ủy, Ủy ban cân nhắc đưa huyện Tĩnh vào nhóm đầu tiên khi làm đường.
Trần Đức Kiến nhìn chằm chằm vào Triệu Quốc Đống mà nói.
Vành đai kinh tế là câu mà Triệu Quốc Đống mới nói ra, cũng là ý tưởng sơ bộ hiện nay, thậm chí còn chưa chính thức đưa ra thảo luận trong hội nghị thường trực Ủy ban và Hội nghị thường ủy. Hắn chỉ nói với Hứa Kiều, Vu Văn Lượng về ý này. Không ngờ Trần Đức Kiến lại nắm bắt nhanh như vậy.
Theo Triệu Quốc Đống nghĩ Hoài Khánh nên chia làm ba bước để nhét tất cả sáu huyện vào vành đai kinh tế lớn. Bước đầu tên là muốn đả thông chướng ngại giao thông tới Quy Ninh cùng Lâm Giang. Quốc lộ có quốc lộ Kính Quốc làm chính, trên thực tế đã không vấn đề gì. Về phần Lâm Giang cách nội thành Hoài Khánh không xa, nhưng bây giờ chỉ là quốc lộ cấp ba. Triệu Quốc Đống hy vọng trong vòng hai năm sẽ làm đường dành riêng cho xe ô tô đến đây, thực hiện nối thẳng huyện Lâm Giang đến nội thành Hoài Khánh, xúc tiến kinh tế Lâm Giang phát triển.
Về huyện Tĩnh, Triệu Quốc Đống cũng suy nghĩ nhét vào vành đai kinh tế. Nhưng do kinh tế huyện Tĩnh không bằng Lâm Giang, cách nội thành Hoài Khánh xa hơn, hơn nữa có 25km là đường đồi núi. Dù là giá trị làm đường hay lợi ích kinh tế đều chênh lệch lớn với Lâm Giang, cho nên Triệu Quốc Đống cân nhắc sang năm sau mới đến lượt huyện Tĩnh.
Triệu Quốc Đống không lên tiếng. Không phải hắn không phải muốn đưa huyện Tĩnh vào giai đoạn một, nhưng nó không phù hợp với lợi ích kinh tế và vấn đề làm từ dễ đến khó.
GDP Lâm Giang năm nay dựa vào mấy ngành sản nghiệp trụ cột về cơ giới chế tạo nên cũng có chút danh tiếng, dự tính năm nay có tốc độ tăng trưởng kinh tế trên 10%.
Mà GDP của huyện Tĩnh kém hơn Lâm Giang, cũng còn kém hơn cả Cổ Lâu không ít. Nếu như đưa huyện Tĩnh vào giai đoạn một của vành đai kinh tế thì đầu tư cải đạo quốc lộ Hoài Tĩnh lên cấp hai là con số không hề nhỏ.
- Lão Trần, tôi cũng không giấu anh. Vành đai kinh tế bây giờ mới là suy nghĩ sơ bộ của tôi, Thị xã còn chưa thảo luận gì. Nhưng anh có lẽ cũng biết giai đoạn một tôi dự tính là Quy Ninh cùng Lâm Giang, sau đó mới tới các huyện còn lại. Đương nhiên đây chỉ là ý kiến riêng của tôi.
- Dù sao ai cũng biết muốn giàu phải làm đường trước. Nhưng làm đường cần nhiều tài chính, dù là tỉnh, Thị xã hay huyện thì do một nhà nào gánh vác hết tài chính cũng không thực tế. Tôi dự định tập sức nhiều nhà lại, nhưng dù như vậy tài chính của huyện cũng gặp áp lực không nhỏ. Các anh nghĩ huyện Tĩnh có đủ năng lực tài chính không?
Triệu Quốc Đống nói làm Trần Đức Kiến, Võ Tử Sam phải suy nghĩ. Tài chính của huyện Tĩnh khá yếu, có thể nói là lấy bên này bù bên kia cũng không quá đáng, nếu không đến mức gặp chuyện lần trước. Nếu đúng như Triệu Quốc Đống nói, tài chính huyện Tĩnh sẽ phải gánh vác một bộ phận, như vậy muốn sửa đường trong giai đoạn gần là không thực tế.
- Thị trưởng Triệu, tôi nghe nói lúc ngài ở Huyện Hoa Lâm Ninh Lăng cũng từng làm rất lớn ở mảng giao thông, chẳng lẽ nói huyện Tĩnh chúng tôi không bằng Hoa Lâm?
Võ Tử Sam nhìn Trần Đức Kiến rồi nói.
Triệu Quốc Đống ngẩn ra, hắn không ngừ Võ Tử Sam lại đi nước cờ này.
- Chị nói là muốn biến quốc lộ Hoài Tĩnh thành quốc lộ thu phí?
Triệu Quốc Đống hỏi lại một câu.
- Có gì không ổn sao?
Võ Tử Sam cười hì hì nói.
- Quốc lộ Hoài Tĩnh bây giờ mặc dù là cấp ba nhưng vẫn không thu phí, dù đổi thành cấp ba, thu phí cũng ảnh hưởng tới lợi ích nhiều người, tạo thành không ít mâu thuẫn.
Triệu Quốc Đống thản nhiên nói:
- Quan trọng nhất chính là sắp tới Thị xã sẽ xây dựng rất nhiều, nếu muốn nhét của Quốc lộ Hoài Tĩnh vào đó, mặc dù là muốn chuyển thành quốc lộ thu phí thì giai đoạn đầu cũng ddtu rất nhiều, sợ rằng rất khó khăn.
- Thị trưởng Triệu, chúng ta không thể vì khó khăn mà không làm mà. Ngài không phải hay nói tới câu nói của Chủ tịch Mao sao, trên đời không có việc gì khó, chỉ cần có muốn làm hay không mà thôi. Chúng ta không thử làm thì sao biết không được?
Trần Đức Kiến nói.
Triệu Quốc Đống nhìn thẳng vào Trần Đức Kiến rồi gật đầu nói:
- Được, lão Trần, cũng học được cách dùng lời của tôi để bịt miệng của tôi. Anh định như thế nào?
- Vẫn là hai con đường, một là tranh thủ tài chính, chính sách hỗ trợ của tỉnh, Thị xã, phần khác là nếu có thể tìm được nhà đầu tư thì tốt nhất. Thành lập công ty, làm trước, đạt được quyền hạn thu phí trong số năm nhất định, nếu có thể tranh thủ tài chính của tỉnh thì quá tốt. Thị xã, huyện dựa vào tỉ lệ góp vốn mà đạt được cổ phần, hoặc là cũng có thể vay vốn ngân hàng để thêm tài chính.
- Anh đúng là sớm có mưu kế, giống như tất cả đều tính toán trước rồi.
Triệu Quốc Đống cười nói. Mặc kệ tính như thế nào nhưng ít nhất cũng chứng minh đối phương muốn làm việc, chỉ bằng điểm này đã đáng khen.
- Thị trưởng Triệu, không tính không được, tài chính huyện Tĩnh quá yếu kém nhưng lại không thể chờ nổi nữa, bánh trên trời rơi xuống cũng không rơi vào đầu chúng tôi, không thể không xuống tay trước mà.
Trần Đức Kiến cười nói:
- Bên Sở tài chính thì tôi cũng có chút quan hệ, nhưng sợ rằng phải được Sở Giao thông lập hạng mục mới được. Tôi biết Thị trưởng Triệu từ Sở Giao thông đi ra, chúng tôi có quan hệ như vậy sao lại không lợi dụng?
- Ha ha, Phó bí thư Phó Thiên mới là ông lớn từ Sở Giao thông đi ra, tìm anh ta có tác dụng hơn tôi mà.
- Tôi sẽ tìm hết, không ai chạy thoát mà. Thị trưởng Triệu, Quốc lộ Hoài Tĩnh là con đường sống còn cho sự phát triển kinh tế huyện Tĩnh chúng tôi. Vị trí địa lý của huyện Tĩnh không thể so sánh với Quy Ninh Hoài Châu, thậm chí không thể bằng Thanh Bình nên không thể không ngừng nhờ Thị xã. Nếu huyện Tĩnh có thể tiến vào vành đai kinh tế của Hoài Khánh, như vậy có lợi cho sự phát triển kinh tế của huyện Tĩnh chúng tôi.
Đến khi Trần Đức Kiến và Võ Tử Sam rời đi, Triệu Quốc Đống mới cân nhắc ý đồ bọn họ tới.
Tất nhiên Trần Đức Kiến cũng muốn làm một phen, Quốc lộ Hoài Tĩnh nâng lên làm cấp hai không chỉ là vấn đề kinh tế, còn là vấn đề chính trị.
Những lời phát biểu của Trần Anh Lộc trong hội nghị công tác kinh tế đã cho thấy vững vàng phát triển không phải điều y muốn thấy. Chính xác mà nói Trần Anh Lộc vì lợi ích chính trị nên đã buộc chặt với Triệu Quốc Đống vào một chiếc xe, từ bây giờ những biểu hiện của Hoài Khánh sẽ quyết định tiền đồ chính trị của Trần Anh Lộc.
Vĩnh Lương cùng Ninh Lăng phát triển cực nhanh, Miên Châu cùng Kiến Dương vẫn củng cố được địa vị, Hoài Khánh làm như thế nào để khiến lãnh đạo tỉnh thay đổi cái nhìn, chỉ dựa vào ổn định xã hội, chính trị là không đủ, còn phải đạt điểm sáng ở các phương diện khác. Đẩy mạnh xây dựng thành thị Hoài Khánh là một cơ hội.
/1736
|