Vương Lệ Quyên giơ chén lên cười nói:
- Thị trưởng Triệu, các vị đang ngồi đây đều là đồng nghiệp trước đây của Thị trưởng Triệu trong một thời gian dài, Lệ Quyên may mắn có thể làm việc dưới sự lãnh đạo của Thị trưởng Triệu, hơn nữa em gái tôi Lệ Mai cũng từng là cấp dưới của Thị trưởng Triệu, cho nên Lệ Quyên không dám thay mặt ai, không dám thay mặt phụ nữ Hoài Khánh, chỉ có thể thay mặt cá nhân tôi mời mọi người. Tôi đi một vòng, mời các bạn Ninh Lăng tới Hoài Khánh chúng ta làm khách.
Khí chất ưu nhã của Vương Lệ Quyên làm cho người Hoài Khánh đều thầm than trong lòng. So sánh với Vương Lệ Mai khôn khéo, tích cực thì Vương Lệ Quyên lại có sự ung dung, rộng lượng. Khi Vương Lệ Quyên đến mời Bành Nguyên Hậu, Bành Nguyên Hậu hơi chần chờ thì cô nói mình uống nửa và uống ngay, điều này làm Bành Nguyên Hậu có cảm tình tốt.
Một vòng đi xuống nhưng mắt Vương Lệ Quyên càng tỉnh táo hơn. Hai chị em Vưu Liên Hương thấy thế đều thầm gật đầu. Vương Lệ Quyên đến Hoài Khánh hơn năm coi như thay đổi hẳn, thêm sự hào sảng hơn so với lúc trước.
Sự hào sảng của Vương Lệ Quyên đã tạo thành cơn sóng trên bàn ăn. Ngụy Hiểu Lam và Giản Hồng cũng không thể không biểu hiện chút phong thái của phụ nữ Ninh Lăng, thoáng cái bốn chai rượu vang đã hết. Triệu Quốc Đống làm chủ nhân cũng không hề ngăn cản, để mặc khách phát huy.
- Minh Nguyệt tùng gian chiếu, thanh tuyền thạch thượng lưu – Trăng sáng chiếu bóng tùng, suối trong trên đá chảy.
Triệu Quốc Đống cùng với Quế Toàn Hữu, Vương Lệ Quyên đi dạo trong đường mòn giữa rừng. Tập đoàn Hoa Mậu khi xây dựng khu nghỉ dưỡng này đã dành không ít tâm sức, dẫn dòng suối chạy quanh các căn biệt thự, tạo một khu rừng rậm để thu hút khách đi dạo sau bữa ăn.
- Thị trưởng Triệu, tôi là người dung tục không đa sầu đa cảm như ngài, tôi dám đánh cuộc trong lòng tôi và Chủ tịch Lệ Quyên đều đang suy nghĩ xem chỉ tiêu kinh tế cuối năm nay ai thắng ai thua.
Triệu Quốc Đống thấy Vương Lệ Quyên cũng cười cười coi như đồng ý với câu nói của Quế Toàn Hữu, hắn khẽ lắc đầu nói:
- Anh chỉ có như vậy thôi sao? Quy Ninh các anh chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Hoài Châu thôi sao? Sao không đặt mục tiêu với Hoa Dương Lộc Sơn chứ? Dù thua thì chẳng lẽ không dám so sánh như vậy sao? Hoa Dương, Lộc Sơn chẳng lẽ trời sinh đã làm đầu rồng sao?
- Ha ha, Thị trưởng Triệu, Lộc Sơn thì tôi không rõ, nhưng Huyện Hoa Dương thì tôi biết không ít, ít nhất là là huyện có thực lực kinh tế đứng đầu cả tỉnh An Nguyên, thậm chí cả khu vực trung tây, chưa ai có thể lấy cái danh hiệu này của nó. Ngược lại vị trí thứ hai, thứ ba càng lúc càng bị kéo xa hơn nữa.
Quế Toàn Hữu cười ha hả nói:
- Chúng tôi mặc dù không thiếu khí phách nhưng cũng cần phải biết mình chứ. Ngài nếu nói so sánh với Hà Bình Miên Châu hoặc là Quảng Xuyên Kiến Dương thì còn dám đặt, tôi cũng thấy nó thực tế một chút. Ngài nói nếu so sánh với Hoa Dương, Lộc Sơn thì đúng là làm khó chúng tôi. Chủ tịch Lệ Quyên, chị nói có đúng không?
- Hừ, gì chẳng có khả năng. Bí thư Ninh lần này tới Hoài Khánh đã mang tới động lực, cũng mang tới áp lực. Bí thư Trần và tôi đều bị treo lên giá lửa đó, nếu không đạt mục tiêu mà Bí thư Ninh đặt ra thì chỉ còn nước mất chức.
Quế Toàn Hữu và Vương Lệ Quyên đều chăm chú lắng nghe Triệu Quốc Đống nói. Bọn họ đều biết Ninh Pháp đến Hoài Khánh một ngày rưỡi, Trần Anh Lộc và Triệu Quốc Đống đều đi cùng toàn quá trình. Bây giờ nghe Triệu Quốc Đống nói như vậy thì xem ra Bí thư Ninh đặt kỳ vọng vào Hoài Khánh nhiều hơn cả những gì đã phát biểu trong hội nghị ở Quy Ninh.
- Bí thư Trần và tôi đều đã lớn tiếng nói trước mặt Bí thư Ninh, trong vòng ba năm sẽ khiến hai quận, huyện của Hoài Khánh chúng ta lọt vào top 10 của tỉnh. Tôi và Bí thư Trần đã sơ bộ xác định là Quy Ninh và Hoài Châu, hai người có tin không?
Triệu Quốc Đống lớn tiếng nói.
Quế Toàn Hữu và Vương Lệ Quyên không nhịn được hít sâu một hơi và nhìn nhau. Cả hai đều không biết nói gì.
Top 10 toàn tỉnh? Đây đâu phải nói là làm được.
Khi năm đóa kim hoa còn phát triển thì Hoài Châu mới có thể lọt vào top10 quận, huyện toàn tỉnh, nhưng sau đó tình hình công ty nhà nước xuống dốc khiến sáu huyện, hai quận của Hoài Khánh không ai có thể lọt vào top 10. Quy Ninh năm ngoái xếp thứ 22 của tỉnh, Hoài Châu xếp thứ 26.
Mà top10 mấy năm qua đều bị An Đô, Kiến Dương, Miên Châu lũng đoạn. An Đô chiếm bốn, Kiến Dương chiếm ba, Miên Châu ba. Trong top 20, An Đô chiếm tám, Kiến Dương, Miên Châu chiếm tổng cộng là bảy.
Triệu Quốc Đống cũng không phải là nói để dọa ba người. Lúc đi dọa ở Thất Tinh Quan, Ninh Pháp rất y vọng kinh tế Hoài Khánh sẽ bay vọt khi Triệu Quốc Đống và Trần Anh Lộc ở đây. Hai người cũng phải cắn răng tỏ vẻ trong ba năm sẽ đột phá đến top 10 quận, huyện, còn là hai quận, huyện, hơn nữa còn đặt ra kỳ hạn.
Nhưng Triệu Quốc Đống cũng không muốn hai người này có gì thư giãn. Theo hắn thấy Hoài Châu và Quy Ninh chênh lệch không lớn. Mặc dù chênh bốn bậc nhưng tổng GDP chỉ là cách nhau 2, 300 triệu. Có lẽ một năm sau vị trí của hai bên sẽ đổi vị trí cho nhau..
Nhưng huyện xếp cuối cùng trong top 10 là huyện An Xương – Miên Châu có tổng GDP là 6,5 tỷ mà GDP của Quy Ninh năm ngoái mới là gần 50 triệu, mà Hoài Châu còn chưa đạt được 4,8 tỷ.
Nói cách khác nếu như An Xương tăng tốc theo tốc độ toàn tỉnh thì hai năm sau sẽ là khoảng 8 tỷ, mà Quy Ninh và Hoài Châu muốn vượt qua An Xương để vào top 10 cũng có nghĩa là tốc độ tăng trưởng kinh tế phải đạt 30% là thấp nhất. Tốc độ tăng trưởng kinh tế của Quy Ninh năm trước mặc dù cao hơn bình quân của tỉnh nhưng mới đạt 18%, Hoài Châu năm ngoái tốt hơn Quy Ninh một chút, đạt được 22%, nhưng còn khoảng cách lớn đối với mục tiêu 30%.
Quế Toàn Hữu và Vương Lệ Quyên đều cúi đầu lẩm nhẩm con số. Việc gì cũng có thể khoe khoang trước mặt lãnh đạo, nhưng chỉ riêng những thứ dựa vào chỉ tiêu thống kê của tỉnh thì không ai dám chắc.
Nhất là hiện nay Cục trưởng Cục thống kê tỉnh – Hỉ Minh Hoàng là người nổi tiếng ngay thẳng, ai muốn qua cửa y mà đưa ra số liệu ảo là rất khó khăn. Nếu gian lận bị cục tra ra sẽ lập tức được báo cáo lên hai vị lãnh đạo chủ yếu của Tỉnh.
Mà hai lãnh đạo chủ yếu đều rất nhất trí và ghét gian lận số liệu. Năm ngoái số liệu thống kê của Thị xã Vinh Sơn có sai khác, sau khi bị tra rõ nói là cố ý lừa gạt khiến cho Ứng Đông Lưu trực tiếp ra lệnh cách chức Cục trưởng cục thống kê Vinh Sơn. Thị trưởng, Phó thị trưởng thường trực phụ trách công tác thống kê đều bị yêu cầu lên Ủy ban nhân dân tỉnh làm kiểm điểm, còn phải đọc trong hội nghị thống kê của tỉnh.
- Sao, không dám lên tiếng ư? Hay sợ?
Triệu Quốc Đống cười cười một tiếng nói.
- Cảm thấy không có hy vọng hay quá khó khăn?
- Nói không có hy vọng thì không phải, nhưng đúng là rất khó khăn.
Quế Toàn Hữu hít sâu một hơi nói:
- Thị trưởng Triệu, ngài có lẽ cũng tính rồi, Hoài Châu và Quy Ninh nếu muốn lọt vào top 10 quận, huyện thì tốc độ tăng trưởng hàng năm phải trên 30%, điều kiện là hai quận, huyện thứ 9, 10 chỉ tăng trưởng bằng tốc độ của tỉnh.
- Đúng thế Thị trưởng Triệu, Chủ tịch Toàn Hữu nói đúng. Tốc độ tăng trưởng 30%, trừ khi lập tức thu hút mấy hạng mục có quy mô lớn, nhanh chóng xây dựng thì mới được. Nhưng bây giờ Khu Khai Phát Thị xã chiếm hết ưu thế, các hạng mục có quy mô bị Khu Khai Phát lũng đoạn. Hoài Châu muốn chia bát canh cũng khó, muốn tăng tốc 30% là rất khó khăn.
Vương Lệ Quyên tiếp lời:
- Đương nhiên nếu như hạng mục Công ty Hòa Tân đầu tư vào Hoài Châu thì tôi không lo lắng gì.
- Thị trưởng Triệu, các vị đang ngồi đây đều là đồng nghiệp trước đây của Thị trưởng Triệu trong một thời gian dài, Lệ Quyên may mắn có thể làm việc dưới sự lãnh đạo của Thị trưởng Triệu, hơn nữa em gái tôi Lệ Mai cũng từng là cấp dưới của Thị trưởng Triệu, cho nên Lệ Quyên không dám thay mặt ai, không dám thay mặt phụ nữ Hoài Khánh, chỉ có thể thay mặt cá nhân tôi mời mọi người. Tôi đi một vòng, mời các bạn Ninh Lăng tới Hoài Khánh chúng ta làm khách.
Khí chất ưu nhã của Vương Lệ Quyên làm cho người Hoài Khánh đều thầm than trong lòng. So sánh với Vương Lệ Mai khôn khéo, tích cực thì Vương Lệ Quyên lại có sự ung dung, rộng lượng. Khi Vương Lệ Quyên đến mời Bành Nguyên Hậu, Bành Nguyên Hậu hơi chần chờ thì cô nói mình uống nửa và uống ngay, điều này làm Bành Nguyên Hậu có cảm tình tốt.
Một vòng đi xuống nhưng mắt Vương Lệ Quyên càng tỉnh táo hơn. Hai chị em Vưu Liên Hương thấy thế đều thầm gật đầu. Vương Lệ Quyên đến Hoài Khánh hơn năm coi như thay đổi hẳn, thêm sự hào sảng hơn so với lúc trước.
Sự hào sảng của Vương Lệ Quyên đã tạo thành cơn sóng trên bàn ăn. Ngụy Hiểu Lam và Giản Hồng cũng không thể không biểu hiện chút phong thái của phụ nữ Ninh Lăng, thoáng cái bốn chai rượu vang đã hết. Triệu Quốc Đống làm chủ nhân cũng không hề ngăn cản, để mặc khách phát huy.
- Minh Nguyệt tùng gian chiếu, thanh tuyền thạch thượng lưu – Trăng sáng chiếu bóng tùng, suối trong trên đá chảy.
Triệu Quốc Đống cùng với Quế Toàn Hữu, Vương Lệ Quyên đi dạo trong đường mòn giữa rừng. Tập đoàn Hoa Mậu khi xây dựng khu nghỉ dưỡng này đã dành không ít tâm sức, dẫn dòng suối chạy quanh các căn biệt thự, tạo một khu rừng rậm để thu hút khách đi dạo sau bữa ăn.
- Thị trưởng Triệu, tôi là người dung tục không đa sầu đa cảm như ngài, tôi dám đánh cuộc trong lòng tôi và Chủ tịch Lệ Quyên đều đang suy nghĩ xem chỉ tiêu kinh tế cuối năm nay ai thắng ai thua.
Triệu Quốc Đống thấy Vương Lệ Quyên cũng cười cười coi như đồng ý với câu nói của Quế Toàn Hữu, hắn khẽ lắc đầu nói:
- Anh chỉ có như vậy thôi sao? Quy Ninh các anh chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Hoài Châu thôi sao? Sao không đặt mục tiêu với Hoa Dương Lộc Sơn chứ? Dù thua thì chẳng lẽ không dám so sánh như vậy sao? Hoa Dương, Lộc Sơn chẳng lẽ trời sinh đã làm đầu rồng sao?
- Ha ha, Thị trưởng Triệu, Lộc Sơn thì tôi không rõ, nhưng Huyện Hoa Dương thì tôi biết không ít, ít nhất là là huyện có thực lực kinh tế đứng đầu cả tỉnh An Nguyên, thậm chí cả khu vực trung tây, chưa ai có thể lấy cái danh hiệu này của nó. Ngược lại vị trí thứ hai, thứ ba càng lúc càng bị kéo xa hơn nữa.
Quế Toàn Hữu cười ha hả nói:
- Chúng tôi mặc dù không thiếu khí phách nhưng cũng cần phải biết mình chứ. Ngài nếu nói so sánh với Hà Bình Miên Châu hoặc là Quảng Xuyên Kiến Dương thì còn dám đặt, tôi cũng thấy nó thực tế một chút. Ngài nói nếu so sánh với Hoa Dương, Lộc Sơn thì đúng là làm khó chúng tôi. Chủ tịch Lệ Quyên, chị nói có đúng không?
- Hừ, gì chẳng có khả năng. Bí thư Ninh lần này tới Hoài Khánh đã mang tới động lực, cũng mang tới áp lực. Bí thư Trần và tôi đều bị treo lên giá lửa đó, nếu không đạt mục tiêu mà Bí thư Ninh đặt ra thì chỉ còn nước mất chức.
Quế Toàn Hữu và Vương Lệ Quyên đều chăm chú lắng nghe Triệu Quốc Đống nói. Bọn họ đều biết Ninh Pháp đến Hoài Khánh một ngày rưỡi, Trần Anh Lộc và Triệu Quốc Đống đều đi cùng toàn quá trình. Bây giờ nghe Triệu Quốc Đống nói như vậy thì xem ra Bí thư Ninh đặt kỳ vọng vào Hoài Khánh nhiều hơn cả những gì đã phát biểu trong hội nghị ở Quy Ninh.
- Bí thư Trần và tôi đều đã lớn tiếng nói trước mặt Bí thư Ninh, trong vòng ba năm sẽ khiến hai quận, huyện của Hoài Khánh chúng ta lọt vào top 10 của tỉnh. Tôi và Bí thư Trần đã sơ bộ xác định là Quy Ninh và Hoài Châu, hai người có tin không?
Triệu Quốc Đống lớn tiếng nói.
Quế Toàn Hữu và Vương Lệ Quyên không nhịn được hít sâu một hơi và nhìn nhau. Cả hai đều không biết nói gì.
Top 10 toàn tỉnh? Đây đâu phải nói là làm được.
Khi năm đóa kim hoa còn phát triển thì Hoài Châu mới có thể lọt vào top10 quận, huyện toàn tỉnh, nhưng sau đó tình hình công ty nhà nước xuống dốc khiến sáu huyện, hai quận của Hoài Khánh không ai có thể lọt vào top 10. Quy Ninh năm ngoái xếp thứ 22 của tỉnh, Hoài Châu xếp thứ 26.
Mà top10 mấy năm qua đều bị An Đô, Kiến Dương, Miên Châu lũng đoạn. An Đô chiếm bốn, Kiến Dương chiếm ba, Miên Châu ba. Trong top 20, An Đô chiếm tám, Kiến Dương, Miên Châu chiếm tổng cộng là bảy.
Triệu Quốc Đống cũng không phải là nói để dọa ba người. Lúc đi dọa ở Thất Tinh Quan, Ninh Pháp rất y vọng kinh tế Hoài Khánh sẽ bay vọt khi Triệu Quốc Đống và Trần Anh Lộc ở đây. Hai người cũng phải cắn răng tỏ vẻ trong ba năm sẽ đột phá đến top 10 quận, huyện, còn là hai quận, huyện, hơn nữa còn đặt ra kỳ hạn.
Nhưng Triệu Quốc Đống cũng không muốn hai người này có gì thư giãn. Theo hắn thấy Hoài Châu và Quy Ninh chênh lệch không lớn. Mặc dù chênh bốn bậc nhưng tổng GDP chỉ là cách nhau 2, 300 triệu. Có lẽ một năm sau vị trí của hai bên sẽ đổi vị trí cho nhau..
Nhưng huyện xếp cuối cùng trong top 10 là huyện An Xương – Miên Châu có tổng GDP là 6,5 tỷ mà GDP của Quy Ninh năm ngoái mới là gần 50 triệu, mà Hoài Châu còn chưa đạt được 4,8 tỷ.
Nói cách khác nếu như An Xương tăng tốc theo tốc độ toàn tỉnh thì hai năm sau sẽ là khoảng 8 tỷ, mà Quy Ninh và Hoài Châu muốn vượt qua An Xương để vào top 10 cũng có nghĩa là tốc độ tăng trưởng kinh tế phải đạt 30% là thấp nhất. Tốc độ tăng trưởng kinh tế của Quy Ninh năm trước mặc dù cao hơn bình quân của tỉnh nhưng mới đạt 18%, Hoài Châu năm ngoái tốt hơn Quy Ninh một chút, đạt được 22%, nhưng còn khoảng cách lớn đối với mục tiêu 30%.
Quế Toàn Hữu và Vương Lệ Quyên đều cúi đầu lẩm nhẩm con số. Việc gì cũng có thể khoe khoang trước mặt lãnh đạo, nhưng chỉ riêng những thứ dựa vào chỉ tiêu thống kê của tỉnh thì không ai dám chắc.
Nhất là hiện nay Cục trưởng Cục thống kê tỉnh – Hỉ Minh Hoàng là người nổi tiếng ngay thẳng, ai muốn qua cửa y mà đưa ra số liệu ảo là rất khó khăn. Nếu gian lận bị cục tra ra sẽ lập tức được báo cáo lên hai vị lãnh đạo chủ yếu của Tỉnh.
Mà hai lãnh đạo chủ yếu đều rất nhất trí và ghét gian lận số liệu. Năm ngoái số liệu thống kê của Thị xã Vinh Sơn có sai khác, sau khi bị tra rõ nói là cố ý lừa gạt khiến cho Ứng Đông Lưu trực tiếp ra lệnh cách chức Cục trưởng cục thống kê Vinh Sơn. Thị trưởng, Phó thị trưởng thường trực phụ trách công tác thống kê đều bị yêu cầu lên Ủy ban nhân dân tỉnh làm kiểm điểm, còn phải đọc trong hội nghị thống kê của tỉnh.
- Sao, không dám lên tiếng ư? Hay sợ?
Triệu Quốc Đống cười cười một tiếng nói.
- Cảm thấy không có hy vọng hay quá khó khăn?
- Nói không có hy vọng thì không phải, nhưng đúng là rất khó khăn.
Quế Toàn Hữu hít sâu một hơi nói:
- Thị trưởng Triệu, ngài có lẽ cũng tính rồi, Hoài Châu và Quy Ninh nếu muốn lọt vào top 10 quận, huyện thì tốc độ tăng trưởng hàng năm phải trên 30%, điều kiện là hai quận, huyện thứ 9, 10 chỉ tăng trưởng bằng tốc độ của tỉnh.
- Đúng thế Thị trưởng Triệu, Chủ tịch Toàn Hữu nói đúng. Tốc độ tăng trưởng 30%, trừ khi lập tức thu hút mấy hạng mục có quy mô lớn, nhanh chóng xây dựng thì mới được. Nhưng bây giờ Khu Khai Phát Thị xã chiếm hết ưu thế, các hạng mục có quy mô bị Khu Khai Phát lũng đoạn. Hoài Châu muốn chia bát canh cũng khó, muốn tăng tốc 30% là rất khó khăn.
Vương Lệ Quyên tiếp lời:
- Đương nhiên nếu như hạng mục Công ty Hòa Tân đầu tư vào Hoài Châu thì tôi không lo lắng gì.
/1736
|