Lộng Triều

Chương 78

/1736


- Ai bảo anh là Phó thị trưởng thường trực bù nhìn, bên Ủy ban có việc thì anh có thể phát biểu ý kiến. Nhưng tôi nói với anh, công việc cụ thể bên Ủy ban phải thảo luận ở hội nghị thường trực Ủy ban. Trong Hội nghị thường ủy thảo luận chuyện gì cũng là có quy định, anh làm thường vụ nhiều năm mà còn không rõ sao?

Trần Anh Lộc tức giận nói:

- Tôi nói với anh, làm thường vụ anh phải tuân thủ kỷ luật Đảng, vấn đề gì nên đưa ra nghiên cứu thảo luận trong Hội nghị thường ủy thì chắc tôi không cần nhắc anh chứ?

Lữ Thu Thần không dám nói gì.

- Đúng thế, Quốc Đống đề nghị với tôi để Tiêu Triều làm yw, cho rằng tính cách của anh và cậu ta đều cứng rắn, dễ có mâu thuẫn. Nhưng tôi thấy anh mặc dù cứng rắn nhưng cũng vì công việc. Hơn nữa tôi vẫn cho rằng anh là người hiểu đại cuộc, anh sang Ủy ban sẽ có lợi cho sự phát triển. Cuối cùng Quốc Đống đã đồng ý. Nhưng hôm nay tôi rất thất vọng.

- Có lý không phải ở thanh cao, làm việc không phải bởi vì thái độ của anh cứng rắn là chính xác. Nếu tính cách quá cứng rắn thì chính là độc đoán, chuyên quyền, như vậy sẽ mắc sai lầm.

Trần Anh Lộc thấy Lữ Thu Thần cúi thấp đầu nên cũng dịu giọng đi đôi chút.

- Thu Thần, anh là Phó thị trưởng thường trực, tôi đặt nhiều kỳ vọng vào anh. Đừng thấy Triệu Quốc Đống còn trẻ nên không phục. Anh có rất nhiều điểm phải học tập Triệu Quốc Đống.

Lữ Thu Thần miệng lắp bắp định nói.

- Anh cho rằng Triệu Quốc Đống có thể làm Thị trưởng khi mới 30 chỉ là dựa vào lai lịch, chỗ dựa và may mắn sao? Tôi nói với anh, trên đời không có chuyện tốt như vậy đâu.

- Đúng thế, Triệu Quốc Đống còn rất trẻ, hơn nữa xũng có chút nhược điểm. Nhưng anh xem con đường phát triển của Triệu Quốc Đống chưa? Phó chủ tịch huyện, chủ tịch huyện, Bí thư huyện ủy. Thường vụ thị ủy, Phó thị trưởng thường trực, những vị trí đó đều đạt thành tích rất xuất sắc, tiến bước thuận lợi. Huyện Hoa Lâm vốn là huyện nghèo cấp quốc gia nhưng bây giờ tổng GDP đứng thứ hai Thị xã Ninh Lăng, ngành công nghiệp chế biến và công nghiệp thực phẩm là hai động lực. Hoa Lâm trước vốn rất nghèo nhưng sau khi nhiều công ty chế biến thực phẩm tiến vào khiến thu nhập của nông dân tăng nhanh nhất trong cả tỉnh suốt ba năm qua. Anh nghĩ không có bản lĩnh là làm được sao?

- Triệu Quốc Đống đến Ninh Lăng làm Thường vụ thị ủy kiêm Bí thư Quận ủy Tây Giang, Bí thư đảng ủy Ban quản lý Khu Khai Phát hơn năm. Khu công nghiệp Lâm Cảng Tây Giang đã được xây dựng, Khu Khai Phát được Công ty Quốc Điện đầu tư xây dựng hạng mục trụ sở sản xuất thiết bị ngành điện. Mặc dù năm trước bị nạn lụt ảnh hưởng nhưng tăng trưởng kinh tế của Ninh Lăng vẫn đứng thứ năm cả tỉnh, điều này có một phần công lao không nhỏ của Triệu Quốc Đống.

Lữ Thu Thần không nghĩ tới Trần Anh Lộc hiểu rõ kinh nghiệm của Triệu Quốc Đống đến như vậy. Bản thân y không cẩn thận phân tích về Triệu Quốc Đống, bây giờ nghe Trần Anh Lộc nói thì thấy Triệu Quốc Đống này cũng có bản lĩnh.

- Anh là Phó thị trưởng thường trực, anh không thể coi mình cùng cấp như các Phó thị trưởng khác. Phó thị trưởng thường trực là nhân vật như thế nào? Anh đã suy nghĩ chưa?

Trần Anh Lộc nhìn chằm chằm vào Lữ Thu Thần lúc này vẫn không phục.

- Anh nhìn xem Triệu Quốc Đống làm Phó thị trưởng thường trực như thế nào? Phó thị trưởng thường trực cần làm là đứng ở góc độ cao hơn các Phó thị trưởng khác để nhìn nhận vấn đề, hai là phải mạnh dạn gánh vác công việc khó khăn, ba là xử lý tốt quan hệ giữa các Phó thị trưởng và Thị trưởng. Anh là người thông minh, tôi không nói nhiều, anh tự suy xét.

- Ngoài ra tôi còn muốn nói một câu. Phụ trách một Khu Khai Phát có ý nghĩ lớn như vậy sao? Anh là Phó thị trưởng thường trực, từ góc độ nào đó anh chủ trì công việc hàng ngày của Ủy ban Thị xã, công việc nào anh cũng có quyền quan tâm chú ý. Phải nhớ tôi nói là quyền làm như vậy nhưng không có nghĩa anh nhất định phải làm, phải biết chừng mực.

Lữ Thu Thần hoàn toàn cúi đầu, không còn gì để chống đối.

Triệu Quốc Đống lạnh lùng nhìn Lữ Thu Thần tức giận ra khỏi phòng hội nghị, hắn không thèm để ý tới.

Mấy vị Phó thị trưởng đều có chút kinh ngạc. Mặc dù mơ hồ biết nguyên nhân mà Lữ Thu Thần tức giận nhưng cũng có chút ngạc nhiên vì biểu hiện của đối phương.

Nhất là hai người Hứa, Cố lần đầu tham gia hội nghị thường trực với tư cách Phó thị trưởng nên cảm giác khác hẳn. Xem ra Phó thị trưởng thường trực và Thị trưởng không hòa hợp. Hội nghị lần đầu mình tham gia mà lại kết thúc trong không khí căng thẳng như vậy, sau này nhất định sẽ bị kẹp trong hai người.

Triệu Quốc Đống cũng không để ý quá nhiều đến tâm trạng của Lữ Thu Thần. Hắn bây giờ đang nhìn chằm chằm vào thủ tục di chuyển hai viện nghiên cứu của Sở nông nghiệp và sở Khoa học công nghệ.

Tiền Nguyên Huy đã liên lạc với Sở Nông nghiệp tỉnh cùng Sở Khoa học công nghệ tỉnh. Mấy vị lãnh đạo Sở nông nghiệp đã tới xem điều kiện bên Hoài Khánh. Thị xã cũng cung cấp mấy khu đất để bọn họ lựa chọn, đều là nơi có hoàn cảnh rất đẹp, giá đất cũng rất ưu đãi, Triệu Quốc Đống tự mình đi cùng cả cuộc khảo sát.

Sở nông nghiệp rất hài lòng, nhưng cũng phải làm cho lãnh đạo của hai viện nghiên cứu và sở Khoa học công nghệ hài lòng thì việc mới thành công. Nhất là ở viện nghiên cứu đều là nhà khoa học, lời của lãnh đạo sở chưa chắc bọn họ đã nghe, nếu bọn họ không đồng ý tới Hoài Khánh thì sẽ rất khó làm. Vì thế Triệu Quốc Đống phải tự mình tiếp đón.

Thị trưởng tự mình tiếp đón làm các chuyên gia khá tự hào. Mà trên đường đi Triệu Quốc Đống, Tiền Nguyên Huy cũng nói chuyện vui vẻ với các vị chuyên gia. Mấy người chuyên gia đều cảm thấy được hai vị lãnh đạo Thị xã này hiểu rõ về nông nghiệp hơn hẳn các nơi khác.

Nhất là chính sách hỗ trợ cho nhân tài mà Ủy ban Hoài Khánh đưa ra làm các chuyên gia đều giật mình.

Đây là sức hấp dẫn quá lớn đối với bọn họ, lãnh đạo hai viện nghiên cứu đều xuất thân nhà khoa học, có bằng cấp cao, ở viện cũng có không ít người đủ điều kiện hưởng thụ đãi ngộ mà Hoài Khánh đặt ra.

Phải nói chiêu này của Hoài Khánh là rất có tác dụng. Vừa tỏ rõ sự chú trọng nhân tài của Hoài Khánh, đồng thời cũng có thể làm mọi người yên tâm sống và làm việc ở Hoài Khánh. Vì thế việc này về cơ bản đã được xác định.

Phân công công việc của mấy vị Phó thị trưởng đã được điều chỉnh một lần nữa. Công việc của Đặng Nhược Hiền, Tiền Nguyên Huy, Hứa Kiều không thay đổi, chỉ là Đặng Nhược Hiền không phụ trách mảng khoa học kỹ thuật nữa. An Nhiên, Lý Trường Giang, Hứa Lộ Bình, Cố Hiểu Bằng được được điều chỉnh công việc.

An Nhiên phụ trách văn hóa, giáo dục, vệ sinh. Lý Trường Giang phụ trách công an, tư pháp, an toàn lao động, an toàn thực phẩm và an toàn thuốc, bảo vệ môi trường. Hứa Lộ Bình phụ trách dân chính, kế hoạch hóa gia đình, thông tin, tin tức, truyền thông, khẩn cấp, chống bệnh dịch. Cố Hiểu Bằng phụ trách tài chính, buôn bán, Quản lý thị trường, khoa học kỹ thuật, du lịch.

Thêm hai Phó thị trưởng đã nói rõ Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh quan tâm tới công việc của Ủy ban Hoài Khánh. Theo Triệu Quốc Đống thấy đó là việc tốt. Ví dụ như bây giờ có không ít công việc trọng tâm cần một lãnh đạo Thị xã chú tâm.

Ví dụ như sau khi có phương án quy hoạch đô thị thì phải trưng cầu ý kiến, cũng cần tiến hành các công tác chuẩn bị, lượng công việc lớn, không thể coi nhẹ.

Lại ví dụ như việc xây dựng của Công ty Hòa Tân cùng thu hút mấy công ty điện tử Đài Loan, khi đã bắt đầu lúc nào cũng phải chú ý tới, hơi không cẩn thận là nơi khác cướp ngay.

Triệu Quốc Đống cũng đã quyết định nếu Lữ Thu Thần không biết điều thì hắn hoàn toàn có thể để đối phương thành bù nhìn. Phó thị trưởng thường trực phụ trách hai mảng chính là Ủy ban kế hoạch phát triển và tài chính. Nhưng hắn là Thị trưởng cũng có thể hỏi hai việc này. Nếu y muốn đối đầu với mình, mình cũng không việc gì phải khách khí với y. Thường trực vừa có thể lo mọi việc, vừa có thể để y không phụ trách việc gì.

- Chào mừng, Thiên ca ngồi đi.

Triệu Quốc Đống tự mình đứng lên rót trà cho Phó Thiên.

- Thiên ca, đến Hoài Khánh nửa tháng rồi, anh thấy sao?

Triệu Quốc Đống hai tay đưa chén trà đến cho Phó Thiên.

- Quốc Đống, cách xưng hô này chỉ khi chúng ta gặp riêng mới được nói như vậy. Khi có người khác không được gọi thế, nếu không người ta lại hiểu lầm về quan hệ của chúng ta đó.

Phó Thiên cười nói:

- Lúc nên gọi Thị trưởng Triệu thì phải gọi Thị trưởng Triệu, cần gọi Phó bí thư thì phải gọi là Phó bí thư.

- Ha ha, Thiên ca bây giờ trở nên cẩn thận như vậy sao?

Triệu Quốc Đống cười phá lên:

- Anh ở sở đâu có sợ đầu sợ đuôi như vậy?

- Được rồi, sở có bao người, quanh đi quẩn lại chỉ từng đó, đều biết nhau mà, ai có thể làm gì ai?

Phó Thiên xua tay nói:

- Ở địa phương lại khác, tính toán qua cán bộ cấp phó giám đốc sở cũng là mười mấy người. Tôi mới tới, hai mắt vẫn còn tối, không rõ gì cả nên phải cẩn thận nếu không lại đắc tội với người.

Triệu Quốc Đống cười cười không nói.

- Quốc Đống, cậu tới Hoài Khánh cũng gần hai năm, thời gian như thoi đưa. Ninh Lăng hơn bốn năm, Hoài Khánh gần hai năm, thoáng cái cậu đã rời khỏi Sở Giao thông sáu năm.

Phó Thiên thở dài nói:

- Chúng ta trước đó mỗi ngày gặp vài lần chuyển thành một năm gặp vài lần.

- Đúng thế. Tôi lúc ấy nghĩ mình tới Ninh Lăng ba năm là về sở, không ngờ lại đi bốn năm, sau đó bị đưa tới Hoài Khánh. Không phải có câu nói tôi là Đảng viên, nơi nào cũng là công tác sao?

- Ừ, lời này rất kinh điển.

Phó Thiên nói.

Triệu Quốc Đống cảm thấy Phó Thiên đến là có việc. Chẳng qua đối phương đang trong giai đoạn quen thuộc công việc nên cũng không giao tiếp mấy với bên Ủy ban.

- Thiên ca, có phải có việc gì không, hai anh em ta cũng không cần vòng vo làm gì.

Triệu Quốc Đống nói thẳng.

- Cái này… đúng là có chút chuyện. Thời gian này có phải là cậu cùng Thu Thần có chút không thoải mái không?

Phó Thiên tùy ý nói:

- Bây giờ bộ máy Ủy ban đã kiện toàn, là lúc đồng tâm hợp lực làm việc. Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh kỳ vọng rất cao vào Hoài Khánh chúng ta, Quốc Đống, cậu làm Thị trưởng thì phải có tác dụng dẫn đầu.

- Thiên ca, thực ra cũng không có gì, là Bí thư Trần bảo anh tới sao?

Triệu Quốc Đống cười nói:

- Xem ra chút hiểu lầm của tôi và Thu Thần đã đồn loạn khắp nơi. Thực ra cũng không có gì, chỉ là hiểu lầm trong phân công công việc mà thôi.

- Bên Khu Khai Phát đáng lẽ do Thu Thần phụ trách, nhưng khi đó trên tỉnh chưa có quyết định. Hơn nữa anh cũng biết Công ty Hòa Tân đã dần theo mấy công ty đến khảo sát, Hoài Khánh vẫn đang tranh thủ, không thể không có người chỉ huy. Vì thế tôi bàn với Bí thư Trần, Bí thư Trần cũng đồng ý để lão Đặng phụ trách làm xong mấy hạng mục kia. Dù sao cũng không thể vì phân công công việc của Ủy ban mà ảnh hưởng đến thu hút đầu tư mà. Không ngờ Thu Thần lại cảm thấy tôi nhằm vào y, kết quả nên thành thế.

Phó Thiên lạnh nhạt nhìn Triệu Quốc Đống kể nể. Không thể không nói hắn giỏi lừa người, chỉ vài câu hời hợt là qua chuyện. Bây giờ Lữ Thu Thần làm Phó thị trưởng thường trực mà không làm được gì, ngay cả Phó Thiên thấy cũng thương thay cho đối phương.

Tám Phó thị trưởng ngoài Lữ Thu Thần ra thì bảy Phó thị trưởng khác đều được phân công công việc cụ thể.

Lữ Thu Thần là Phó thị trưởng thường trực trên danh nghĩa phụ trách Ủy ban kế hoạch phát triển, tài chính, nhân sự, đây đều là công việc chính của Ủy ban. Nhưng Triệu Quốc Đống là Thị trưởng lại nhìn chằm chằm làm cho Lữ Thu Thần là thường trực mất đi ý nghĩa. Bên mảng thống kê thì không có việc gì mấy, chỉ là con số trò chơi, thanh tra lại nghe theo ý lãnh đạo. Như vậy Lữ Thu Thần không khác gì bù nhìn.

Mới đầu Trần Anh Lộc không quá để ý, nhưng sau đó Phó Thiên thấy như vậy không hay nên mới nói với Trần Anh Lộc, Trần Anh Lộc cũng hiểu chuyện này xử lý không quá tốt, bây giờ thấy không đành lòng cho Lữ Thu Thần nên mới bảo Phó Thiên sang trao đổi với Triệu Quốc Đống.

- Quốc Đống, hai chúng ta nói thẳng đi. Thu Thần lúc trước có hơi nóng, chẳng qua cậu chủ trì công việc toàn diện của Ủy ban Thị xã, Thu Thần là phó thứ nhất thì cũng cần có công việc cụ thể nào đó chứ. Cậu cũng nên thông cảm cho y một chút, nhìn ưu điểm của người ta.

Triệu Quốc Đống cũng biết Phó Thiên không chỉ đại biểu y, mà còn đại biểu Trần Anh Lộc. Hơn nữa một tuần này cũng đủ làm Lữ Thu Thần thấy được vấn đề. Triệu Quốc Đống cũng không có ý định vứt xó Lữ Thu Thần mãi như vậy. Nếu Phó Thiên tới thì hắn cũng tiện thế xuống ngựa, tin rằng Lữ Thu Thần bị lần này cũng hiểu thêm.

- Ừ Thiên ca nói đúng. Tôi còn trẻ nên nhiều lúc hành động theo cảm tính.

Triệu Quốc Đống gật đầu:

- Như vậy đi, tôi sẽ dành thời gian nói chuyện với Thu Thần. Tôi nghĩ trước đó có hiểu lầm nên cần trao đổi, tâm trạng của Thu Thần thì tôi có thể hiểu, tôi biết làm như thế nào.

Phó Thiên thở dài một tiếng. Kẻ sĩ ba ngày không gặp đã khác, câu này quá chính xác với Triệu Quốc Đống. Chỉ vài năm ngắn ngủi Triệu Quốc Đống đã trưởng thành làm người ta thán phục. Câu nói không nặng không nhẹ này nghe thì là theo ý mình, nhưng thực tế là phải xem Lữ Thu Thần có biết điều hay không?

- Quốc Đống, tôi tin cậu có thể xử lý tốt quan hệ giữa các thành viên trong bộ máy Ủy ban Thị xã, đoàn kết đồng tâm hợp lực, nắm bắt cơ hội mà phát triển.

Phó Thiên cũng không nói nhiều, mọi người đều thông minh, hơi ám chỉ một chút là đủ.

Hai người liền nói chuyện về tình hình trên tỉnh, chẳng qua cả hai đều cố ý tránh không nhắc tới Thái Chánh Dương.

Triệu Quốc Đống thực ra cũng không cố ý nhằm vào Lữ Thu Thần. Dù sao có tám Phó thị trưởng, mỗi người phụ trách một mảng. Lữ Thu Thần mới sang làm việc bên Ủy ban nên chưa hòa nhập nên khó tránh khỏi vẫn còn vẻ cao ngạo trước đây, mấy vị Phó thị trưởng đều có ý tránh xa một chút.

Mấy mảng công việc Lữ Thu Thần phụ trách có vẻ không ổn, Triệu Quốc Đống bắt đầu chú ý làm cho lãnh đạo mấy cơ quan này biết ý đến báo cáo nhiều hơn với hắn. Điều này làm cả tuần qua khiến Lữ Thu Thần rất mất mát.

Chẳng qua lúc này y không dám tìm Trần Anh Lộc. Y tự chuốc khổ nên phải lặng lẽ cố gắng.

Ngay khi y cảm thấy chua xót thì Triệu Quốc Đống lại gọi y tới.

Lệnh Hồ Triều nhìn trận địa hôm nay là biết ông chủ muốn nói chuyện lâu với Thị trưởng Lữ vì đã sớm đưa điện thoại di động cho mình, hơn nữa bảo mình pha ấm trà. Xem ra không có hai ba tiếng là không xong.

Nhiệm vụ của Lệnh Hồ Triều chính là việc không cần thiết sẽ không làm phiền, việc khẩn cấp thì mới vào báo.

Ông chủ rất tin mình nên mới đưa điện thoại di động cho mình. Điện thoại này có nhiều người từ bên ngoài gọi. Lệnh Hồ Triều đầu tiên là xin lỗi, nói ông chủ đang bận, xin chờ một chút, sau đó nghĩ xem đối phương là thần thánh phương nào, nếu như quá gấp thì mới có thể vào đưa máy cho ông chủ.

Lệnh Hồ Triều canh cửa ba tiếng từ 3h đến 6h chiều mới thấy ông chủ và Thị trưởng Lữ có vẻ thân thiết đi ra. Thị trưởng Lữ trông bình tĩnh hơn, ông chủ vẫn như bình thường, giống hai người mới nói chuyện có chục phút vậy, nói chuyện không hề quan trọng. Lệnh Hồ Triều không khỏi phục hai vị lãnh đạo.

Chẳng qua Lệnh Hồ Triều cảm thấy sau hôm nói chuyện đó khiến Thị trưởng Lữ trở nên tích cực hơn, cũng đến văn phòng ông chủ nhiều hơn. Mà ông chủ cũng ít khi ký tên vào văn bản của Ủy ban kế hoạch phát triển, tài chính, nhân sự, chuyển hết sang cho Thị trưởng Lữ phụ trách.

Mà thời gian Lệnh Hồ Triều cùng ông chủ đi cùng vị Phó thị trưởng nào đó xuống quận, huyện hoặc lên tỉnh thành cũng nhiều lên. Nhất là công việc của Thị trưởng Hứa, Thị trưởng Tiền rất được ông chủ chú trọng. Mấy huyện như Thanh Bình, Quy Ninh và quận Hoài Châu đã được ông chủ đến mấy lần, phong cách của ông chủ dần thay đổi, hầu hết là nghe các Phó thị trưởng đưa ra ý kiến, nghe lãnh đạo các quận, huyện, các ngành nói chuyện, ít khi trực tiếp nói ra cái nhìn của bản thân.


/1736

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status