Yến Nhiên Thiên bỏ máy xuống rồi ngồi đó suy nghĩ. Người phụ nữ bên cạnh có chút tò mò nhìn chồng nói:
- Sao thế anh?
- Không có gì.
Yến Nhiên Thiên lắc đầu không nói.
- Còn không có việc gì, vợ chồng mấy chục năm chẳng lẽ anh còn có thể giấu em?
Người phụ nữ nở nụ cười thuận tay đưa cốc trà tới.
- Cuộc điện có vẻ không bình thường?
Yến Nhiên Thiên bất đắc dĩ nói:
- Chuyện gì cũng không giấu được em. Chồng em công tác mấy chục năm, người ta đều nói trên mặt anh không lộ ra suy nghĩ nhưng sao cái gì em cũng biết?
- Hừ, vợ chồng mấy chục năm mà điểm này còn không biết, vậy em làm vợ có xứng không?
Người phụ nữ cười hì hì nói:
- Sao, cảm thấy làm người rất thất bại ư?
- Ha ha, đâu có, nếu giấu quá sâu không phải rất mệt ư?
Yến Nhiên Thiên ngồi xuống ghế nhưng vẻ mặt vẫn trầm tư.
- Ai gọi tới vậy? Em thấy mới đầu anh còn vui, sao sau lại?
Người phụ nữ biết chồng mình đang có điều suy nghĩ và khó có thể lựa chọn nên mới có vẻ mặt như vậy.
- Lưu Thác.
Yến Nhiên Thiên nói.
- Ồ? Lưu Thác? Hình như đến làm Thường vụ tỉnh ủy, Trưởng ban tổ chức cán bộ Liêu Đông thì phải, sao đột nhiên gọi tới?
Người phụ nữ có chút kinh ngạc nói, nhưng lập tức có phản ứng:
- Là vì chức Thị trưởng Hoài Khánh?
- Ừ, không nói rõ, chỉ là hỏi về tình hình của Triệu Quốc Đống.
Yến Nhiên Thiên buồn bực nói:
- Thời này rắn có đường của mình, chuột có hang của mình, đến lúc này có võ nào đều giở hết.
- Vậy anh nói như thế nào?
Người phụ nữ nhíu mày nói. Cô đương nhiên biết quan hệ của chồng và Lưu Thác khá tốt.
- Y không hỏi rõ, anh cũng không nói rõ.
Yến Nhiên Thiên nhấp ngụm nước, suy nghĩ một chút rồi nói:
- Anh nghĩ y hiểu ý của anh.
Người phụ nữ có chút lo lắng:
- Ý của anh là y hiểu rõ ý của anh? Có thể …?
- Em đừng nghĩ nhiều như vậy, Triệu Quốc Đống lên rất nhanh, tuổi này mấy người có thể làm Phó thị trưởng thường trực? Cho dù hắn có năng lực, bản lĩnh nhưng Trung Quốc đâu có thiếu. Ai cần lên, ai cần ổn định thì phải cân nhắc. Tỉnh ủy cũng có ý đồ của mình.
- Anh không phải nói Ninh Pháp chưa tỏ rõ thái độ sao?
- Ừ, vì thế nên giờ khó nói.
Yến Nhiên Thiên trầm ngâm một chút rồi nói tiếp:
- Anh vẫn nghĩ làm theo ý mình. Triệu Quốc Đống đi lại gần Qua Tĩnh, Qua Tĩnh sẽ đẩy Triệu Quốc Đống ra, chẳng qua Qua Tĩnh cũng có thể biết ý của anh.
- Qua Tĩnh nhìn như ôn hòa nhưng làm việc lại rất cứng rắn. Em nghe nói lão Chu bên Quản lý nhân sự tỉnh rất cố gắng nhưng kết quả Ban Tổ chức cán bộ nói miễn là miễn, rất khí phách.
- Hừ, Trưởng ban tổ chức cán bộ mà không có khí phách thì sao quản được cán bộ? Đó là chuyện của Ban Tổ chức cán bộ, không có gì.
Yến Nhiên Thiên lắc đầu nói:
- Qua Tĩnh một mình không gây được sóng gió. Anh lo là thái độ của Ninh Pháp. Anh đã nói rõ ý của mình với y, nhưng y vẫn im lặng.
- Có thể y sẽ hỏi ý bên Hoài Khánh không?
người phụ nữ nói.
- Hừ, tính cách của Ninh Pháp như thế nào? Chuyện này còn cần xin ý kiến ai khác?
Yến Nhiên Thiên lắc đầu nói:
- Bây giờ xem ra Ninh Pháp chưa có sự lựa chọn thích hợp, đó là điều quan trọng nhất.
- Nhưng anh không phải nói Triệu Quốc Đống biểu hiện rất xuất sắc, giỏi làm thu hút đầu tư sao?
- Ừ, tên này đúng là có bản lĩnh. Bị Miêu Chấn Trung cùng Diêu Văn Trí tính kế liền lập tức phất cờ trở lại, khí thế càng tăng lên. Miêu Chấn Trung cùng Diêu Văn Trí cũng không thể động tay động chân.
Yến Nhiên Thiên cười nói.
- Ồ, Miêu Chấn Trung cùng Diêu Văn Trí muốn giở trò cũ sao?
Người phụ nữ có chút kinh ngạc nói.
- Hừ, không phải rất rõ sao? Ninh Pháp muốn biến An Đô thành thành phố lớn nhất nội địa, thuận tiện thêm điểm cho Diêu Văn Trí, Miêu Chấn Trung cũng muốn nhân cơ hội lộ mặt nên phối hợp tốt. Chẳng qua có một số việc không thể làm quá. An Đô cũng hy vọng Công ty Hòa Tân đến An Đô, nói gì mà tạo thành hai ngôi sao trong lĩnh vực hệ thống mạch điện, cũng không phải muốn hái đào ư? Nhưng không xem bản lĩnh của mình, lại cứ nghĩ là tỉnh thành sẽ được lợi. Chẳng qua Ứng Đông Lưu đã kiên quyết phản đối.
Người phụ nữ biết chồng mình khó chịu với Miêu Chấn Trung, thậm chí nghe nói trong Hội nghị thường ủy đã không ngừng tranh chấp. Chồng cô thậm chí công khai phê bình một số nơi không cho ai tiến vào, mọi người đều biết Yến Nhiên Thiên nói ai.
- Ứng Đông Lưu cũng dám vỗ bàn với Ninh Pháp?
Người phụ nữ giật mình nói.
- Em nghĩ Ninh Pháp là ai?
Yến Nhiên Thiên có chút buồn bực nhìn vợ.
- Ngây thơ. Ninh Pháp sẽ vì việc này mà tỏ thái độ sao?
Người phụ nữ cũng hiểu mình hỏi câu hơi ngốc nên nói:
- Nhiên Thiên, tình hình lão NGhiêm thế nào?
- Bây giờ không nói đến chuyện đó. Sao, mới làm phó giám đốc chưa lâu đã thấy ánh mắt mình cao, vị trí dưới mông thấp ư?
Yến Nhiên Thiên tức giận nói:
- Lưu Triệu Quốc còn chưa động, đâu đến lượt hắn nghĩ. Em nói với hắn kẹp cái đuôi vào, làm việc cho tốt. Chờ hắn làm xong việc ở sở rồi tính.
Người phụ nữ cũng biết bây giờ chưa phải thời cơ, chồng cô cũng không muốn nhắc tới việc này nên đổi giọng.
- Em nghe lão Nghiêm nói Triệu Quốc Đống có tác phong không tốt, đầy khí phách nhưng ngông cuồng, là kẻ càn rỡ. Người như vậy sao có thể để lên, nhưng ăn nói sao với Lưu gia bây giờ?
- Anh nói em đừng nghe lời lão Nghiêm. Theo anh đó là do mâu thuẫn cá nhân của hai người.
Yến Nhiên Thiên khinh thường nói vì y biết ân oán giữa Nghiêm Lập Dân và Triệu Quốc Đống.
- Triệu Quốc Đống đúng là ngông cuồng nhưng không phải kẻ kém cỏi gì. Vấn đề nằm ở chỗ anh thấy y không phù hợp chức Thị trưởng Hoài Khánh. Hoài Khánh về sau là một bộ phận rất quan trọng để An Đô mở rộng tầm ảnh hưởng. Nó phát triển tốt sẽ ảnh hưởng đến toàn tỉnh, ý của anh việc này cần thận trọng. Lưu Thác và anh chỉ có quan hệ cá nhân, ở vấn đề này anh không định thay đổi lập trường.
………
Triệu Quốc Đống lúc trước không biết Lưu Thác đang giúp mình.
Triệu Quốc Đống đang ngủ thì thấy có người gọi, hắn mở ra thấy là số của Lưu Thác. Nhìn cô gái đang mơ màng ở bên, may là không có gì quá, tay mình chỉ đặt trên đùi cô gái làm hắn có chút xấu hổ.
- Anh, muộn thế này rồi, có việc gì thế?
Triệu Quốc Đống khàn khàn nói do nãy uống hơi nhiều. Cô gái bên cạnh đã tỉnh và đưa cho hắn cốc nước.
Lưu Thác nói chuyện rất rõ ràng. Triệu Quốc Đống hơi nhíu mày, hắn sớm biết sẽ có kết quả này. Yến Nhiên Thiên không thể thông, Lưu Thác không nói gì mà chỉ nói Yến Nhiên Thiên là người cố chấp, nhận định việc gì thì hiếm khi thay đổi.
Triệu Quốc Đống bỏ máy và day trán. Xem ra con đường bên Yến Nhiên Thiên đã kín, ngay cả Lưu Thác ra mặt cũng không có tác dụng.
Triệu Quốc Đống không muốn để Lưu Thác ra mặt. Theo hắn thấy bây giờ phát huy sức ảnh hưởng của Lưu gia là hơi sớm. Hơn nữa tình hình tỉnh An Nguyên khá đặc biệt. Hai người Ninh Pháp và Ứng Đông Lưu đều cứng rắn, đều là người phản đối ảnh hưởng bên ngoài. Ở tình huống này Lưu gia thông qua vài con đường có khi lại phản tác dụng.
Chẳng lẽ mình trơ mắt nhìn cơ hội này biến mất? Không, vậy không phải tính cách của mình. Lưu Thác ở bên kia còn nói quan trọng nhất là do Bí thư tỉnh ủy, Yến Nhiên Thiên chỉ mang tính tham khảo.
Mùi thơm khẽ phả vào mũi, một đôi tay đang day trán cho hắn. Triệu Quốc Đống thậm chí có thể cảm nhận được hai bên ngực đối phương ép vào lưng mình.
- Sao thế anh?
- Không có gì.
Yến Nhiên Thiên lắc đầu không nói.
- Còn không có việc gì, vợ chồng mấy chục năm chẳng lẽ anh còn có thể giấu em?
Người phụ nữ nở nụ cười thuận tay đưa cốc trà tới.
- Cuộc điện có vẻ không bình thường?
Yến Nhiên Thiên bất đắc dĩ nói:
- Chuyện gì cũng không giấu được em. Chồng em công tác mấy chục năm, người ta đều nói trên mặt anh không lộ ra suy nghĩ nhưng sao cái gì em cũng biết?
- Hừ, vợ chồng mấy chục năm mà điểm này còn không biết, vậy em làm vợ có xứng không?
Người phụ nữ cười hì hì nói:
- Sao, cảm thấy làm người rất thất bại ư?
- Ha ha, đâu có, nếu giấu quá sâu không phải rất mệt ư?
Yến Nhiên Thiên ngồi xuống ghế nhưng vẻ mặt vẫn trầm tư.
- Ai gọi tới vậy? Em thấy mới đầu anh còn vui, sao sau lại?
Người phụ nữ biết chồng mình đang có điều suy nghĩ và khó có thể lựa chọn nên mới có vẻ mặt như vậy.
- Lưu Thác.
Yến Nhiên Thiên nói.
- Ồ? Lưu Thác? Hình như đến làm Thường vụ tỉnh ủy, Trưởng ban tổ chức cán bộ Liêu Đông thì phải, sao đột nhiên gọi tới?
Người phụ nữ có chút kinh ngạc nói, nhưng lập tức có phản ứng:
- Là vì chức Thị trưởng Hoài Khánh?
- Ừ, không nói rõ, chỉ là hỏi về tình hình của Triệu Quốc Đống.
Yến Nhiên Thiên buồn bực nói:
- Thời này rắn có đường của mình, chuột có hang của mình, đến lúc này có võ nào đều giở hết.
- Vậy anh nói như thế nào?
Người phụ nữ nhíu mày nói. Cô đương nhiên biết quan hệ của chồng và Lưu Thác khá tốt.
- Y không hỏi rõ, anh cũng không nói rõ.
Yến Nhiên Thiên nhấp ngụm nước, suy nghĩ một chút rồi nói:
- Anh nghĩ y hiểu ý của anh.
Người phụ nữ có chút lo lắng:
- Ý của anh là y hiểu rõ ý của anh? Có thể …?
- Em đừng nghĩ nhiều như vậy, Triệu Quốc Đống lên rất nhanh, tuổi này mấy người có thể làm Phó thị trưởng thường trực? Cho dù hắn có năng lực, bản lĩnh nhưng Trung Quốc đâu có thiếu. Ai cần lên, ai cần ổn định thì phải cân nhắc. Tỉnh ủy cũng có ý đồ của mình.
- Anh không phải nói Ninh Pháp chưa tỏ rõ thái độ sao?
- Ừ, vì thế nên giờ khó nói.
Yến Nhiên Thiên trầm ngâm một chút rồi nói tiếp:
- Anh vẫn nghĩ làm theo ý mình. Triệu Quốc Đống đi lại gần Qua Tĩnh, Qua Tĩnh sẽ đẩy Triệu Quốc Đống ra, chẳng qua Qua Tĩnh cũng có thể biết ý của anh.
- Qua Tĩnh nhìn như ôn hòa nhưng làm việc lại rất cứng rắn. Em nghe nói lão Chu bên Quản lý nhân sự tỉnh rất cố gắng nhưng kết quả Ban Tổ chức cán bộ nói miễn là miễn, rất khí phách.
- Hừ, Trưởng ban tổ chức cán bộ mà không có khí phách thì sao quản được cán bộ? Đó là chuyện của Ban Tổ chức cán bộ, không có gì.
Yến Nhiên Thiên lắc đầu nói:
- Qua Tĩnh một mình không gây được sóng gió. Anh lo là thái độ của Ninh Pháp. Anh đã nói rõ ý của mình với y, nhưng y vẫn im lặng.
- Có thể y sẽ hỏi ý bên Hoài Khánh không?
người phụ nữ nói.
- Hừ, tính cách của Ninh Pháp như thế nào? Chuyện này còn cần xin ý kiến ai khác?
Yến Nhiên Thiên lắc đầu nói:
- Bây giờ xem ra Ninh Pháp chưa có sự lựa chọn thích hợp, đó là điều quan trọng nhất.
- Nhưng anh không phải nói Triệu Quốc Đống biểu hiện rất xuất sắc, giỏi làm thu hút đầu tư sao?
- Ừ, tên này đúng là có bản lĩnh. Bị Miêu Chấn Trung cùng Diêu Văn Trí tính kế liền lập tức phất cờ trở lại, khí thế càng tăng lên. Miêu Chấn Trung cùng Diêu Văn Trí cũng không thể động tay động chân.
Yến Nhiên Thiên cười nói.
- Ồ, Miêu Chấn Trung cùng Diêu Văn Trí muốn giở trò cũ sao?
Người phụ nữ có chút kinh ngạc nói.
- Hừ, không phải rất rõ sao? Ninh Pháp muốn biến An Đô thành thành phố lớn nhất nội địa, thuận tiện thêm điểm cho Diêu Văn Trí, Miêu Chấn Trung cũng muốn nhân cơ hội lộ mặt nên phối hợp tốt. Chẳng qua có một số việc không thể làm quá. An Đô cũng hy vọng Công ty Hòa Tân đến An Đô, nói gì mà tạo thành hai ngôi sao trong lĩnh vực hệ thống mạch điện, cũng không phải muốn hái đào ư? Nhưng không xem bản lĩnh của mình, lại cứ nghĩ là tỉnh thành sẽ được lợi. Chẳng qua Ứng Đông Lưu đã kiên quyết phản đối.
Người phụ nữ biết chồng mình khó chịu với Miêu Chấn Trung, thậm chí nghe nói trong Hội nghị thường ủy đã không ngừng tranh chấp. Chồng cô thậm chí công khai phê bình một số nơi không cho ai tiến vào, mọi người đều biết Yến Nhiên Thiên nói ai.
- Ứng Đông Lưu cũng dám vỗ bàn với Ninh Pháp?
Người phụ nữ giật mình nói.
- Em nghĩ Ninh Pháp là ai?
Yến Nhiên Thiên có chút buồn bực nhìn vợ.
- Ngây thơ. Ninh Pháp sẽ vì việc này mà tỏ thái độ sao?
Người phụ nữ cũng hiểu mình hỏi câu hơi ngốc nên nói:
- Nhiên Thiên, tình hình lão NGhiêm thế nào?
- Bây giờ không nói đến chuyện đó. Sao, mới làm phó giám đốc chưa lâu đã thấy ánh mắt mình cao, vị trí dưới mông thấp ư?
Yến Nhiên Thiên tức giận nói:
- Lưu Triệu Quốc còn chưa động, đâu đến lượt hắn nghĩ. Em nói với hắn kẹp cái đuôi vào, làm việc cho tốt. Chờ hắn làm xong việc ở sở rồi tính.
Người phụ nữ cũng biết bây giờ chưa phải thời cơ, chồng cô cũng không muốn nhắc tới việc này nên đổi giọng.
- Em nghe lão Nghiêm nói Triệu Quốc Đống có tác phong không tốt, đầy khí phách nhưng ngông cuồng, là kẻ càn rỡ. Người như vậy sao có thể để lên, nhưng ăn nói sao với Lưu gia bây giờ?
- Anh nói em đừng nghe lời lão Nghiêm. Theo anh đó là do mâu thuẫn cá nhân của hai người.
Yến Nhiên Thiên khinh thường nói vì y biết ân oán giữa Nghiêm Lập Dân và Triệu Quốc Đống.
- Triệu Quốc Đống đúng là ngông cuồng nhưng không phải kẻ kém cỏi gì. Vấn đề nằm ở chỗ anh thấy y không phù hợp chức Thị trưởng Hoài Khánh. Hoài Khánh về sau là một bộ phận rất quan trọng để An Đô mở rộng tầm ảnh hưởng. Nó phát triển tốt sẽ ảnh hưởng đến toàn tỉnh, ý của anh việc này cần thận trọng. Lưu Thác và anh chỉ có quan hệ cá nhân, ở vấn đề này anh không định thay đổi lập trường.
………
Triệu Quốc Đống lúc trước không biết Lưu Thác đang giúp mình.
Triệu Quốc Đống đang ngủ thì thấy có người gọi, hắn mở ra thấy là số của Lưu Thác. Nhìn cô gái đang mơ màng ở bên, may là không có gì quá, tay mình chỉ đặt trên đùi cô gái làm hắn có chút xấu hổ.
- Anh, muộn thế này rồi, có việc gì thế?
Triệu Quốc Đống khàn khàn nói do nãy uống hơi nhiều. Cô gái bên cạnh đã tỉnh và đưa cho hắn cốc nước.
Lưu Thác nói chuyện rất rõ ràng. Triệu Quốc Đống hơi nhíu mày, hắn sớm biết sẽ có kết quả này. Yến Nhiên Thiên không thể thông, Lưu Thác không nói gì mà chỉ nói Yến Nhiên Thiên là người cố chấp, nhận định việc gì thì hiếm khi thay đổi.
Triệu Quốc Đống bỏ máy và day trán. Xem ra con đường bên Yến Nhiên Thiên đã kín, ngay cả Lưu Thác ra mặt cũng không có tác dụng.
Triệu Quốc Đống không muốn để Lưu Thác ra mặt. Theo hắn thấy bây giờ phát huy sức ảnh hưởng của Lưu gia là hơi sớm. Hơn nữa tình hình tỉnh An Nguyên khá đặc biệt. Hai người Ninh Pháp và Ứng Đông Lưu đều cứng rắn, đều là người phản đối ảnh hưởng bên ngoài. Ở tình huống này Lưu gia thông qua vài con đường có khi lại phản tác dụng.
Chẳng lẽ mình trơ mắt nhìn cơ hội này biến mất? Không, vậy không phải tính cách của mình. Lưu Thác ở bên kia còn nói quan trọng nhất là do Bí thư tỉnh ủy, Yến Nhiên Thiên chỉ mang tính tham khảo.
Mùi thơm khẽ phả vào mũi, một đôi tay đang day trán cho hắn. Triệu Quốc Đống thậm chí có thể cảm nhận được hai bên ngực đối phương ép vào lưng mình.
/1736
|