Tiễn Nhâm Vi Phong, Triệu Quốc Đống lười biết lên xe Buick 3. 0 Trịnh Kiện, Tiêu Hoa Sơn cũng lên.
- Quốc Đống, cậu thật sự nhằm vào chỉ tiêu này ư?
- Không nhằm vào là không được. Hôm nay chẳng qua chỉ là dò hỏi Chủ tịch Nhâm mà thôi, xem ra rất khó khăn. Chủ tịch Nhâm không phải dễ dàng thay đổi nguyên tắc, điểm này tôi hiểu.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Tôi chỉ mới lộ ra một chút đã bị bịt miệng. Ha ha, Chủ tịch Nhâm đúng là cẩn thận.
- Quốc Đống, cậu không phải hôm nay mới biết Chủ tịch Nhâm mà.
Tiêu Hoa Sơn cười nói:
- Chỉ tiêu lên thị trường chứng khoán khiến bao người mong chờ. Tôi thấy Chủ tịch Nhâm cũng không nhất định quyết định được, chỉ sợ chủ tịch tỉnh và Bí thư tỉnh ủy đều rất chú ý.
- Ừ, Hoa Sơn nói đúng, mấy chỉ tiêu, tỉnh có nhiều công ty trực thuộc như vậy cơ mà, công ty các thành phố Thị xã cũng muốn được phần. Hươu vào tay ai thì còn chưa rõ.
Vây quanh chỉ tiêu công ty lên thị trường chứng khoán khiến trên tỉnh xuất hiện dòng chảy ngầm. Công ty nhà nước có hiệu quả kinh doanh kém cỏi khiến tỉnh và các thành phố, Thị xã không thở nổi. Một hai năm nay do ảnh hưởng của khủng hoảng kinh tế khiến khu vực duyên hải ảnh hưởng mạnh, khu vực trung tây mặc dù không rõ ràng như vậy nhưng cũng khiến công ty nhà nước gặp khó khăn.
Triệu Quốc Đống cũng biết việc này không dễ vận động, nhưng không dễ thì hắn cũng phải cố. Từ giọng điệu của Nhâm Vi Phong hôm nay thì công ty trực thuộc Thị xã muốn được chỉ tiêu là khó. Tỉnh sẽ suy nghĩ đặt vào công ty trực thuộc tỉnh, không chú ý mấy công ty thuộc Thị xã. Đương nhiên điều này có liên quan đến vị trí của Nhâm Vi Phong, nhưng y làm Phó chủ tịch tỉnh phụ trách mà có thái độ như vậy thì về cơ bản đại biểu ý kiến của tỉnh, điều này làm Triệu Quốc Đống có chút thất vọng nên cân nhắc xem làm việc này như thế nào?
Trong năm đóa hoa của Hoài Khánh thì có ba công ty thuộc tỉnh. Công ty cơ khí nặng Trung Nam, Nhà máy lò hơi Trung Nam, nhà máy thiết bị An Nguyên. Nhà máy lò hơi Trung Nam hai năm trước đã niêm yết lên thị trường chứng khoán thì không tính tới. Mà công ty máy công cụ An Nguyên cùng Nhà máy cơ giới lại thuộc Thị xã, Triệu Quốc Đống vốn có ý để công ty máy công cụ An Nguyên niêm yết, nhưng bây giờ xem ra khả năng này không thực tế.
Các nơi đều cân nhắc để công ty thuộc Thị xã, thành phố mình niêm yết lên thị trường chứng khoán, nhưng ngoài An Đô, Miên Châu cùng Kiến Dương thì còn có tư cách, các nơi khác muốn nhét vào ánh mắt của tỉnh sợ là rất khó khăn.
Đến khi về biệt thự Thiển Loan, Triệu Quốc Đống cũng còn đang cân nhắc chuyện này.
Kinh tế Hoài Khánh đang phát triển không nóng không lạnh, nó giống như đang tập luyện võ thuật vậy, muốn đột phá bình cảnh nhưng mãi không làm được.
Trạng thái này thì mặc dù Đặng Nhược Hiền đã phụ trách mẩng công nghiệp, nhưng Đặng Nhược Hiền tiếp nhận chưa lâu, bây giờ đang ở giai đoạn quen thuộc công việc. Chuyện của Nhà máy cơ giới coi như đã xong và khiến Thị ủy, Ủy ban thư giãn đôi chút. Nhưng Hoài Khánh nếu muốn tiến triển hơn nữa ở phương diện này thì không thể dừng lại với thành tích trước mắt, còn phải đột phá tiếp.
Cù Vận Bạch nhận được điện củ Triệu Quốc Đống thì có chút do dự. Cô vốn định khuyên Triệu Quốc Đống chú ý ảnh hưởng một chút, hắn kết hôn chưa đầy tháng đã tới chỗ cô, tuy nói không ai biết nhưng về mặt tâm lý cũng có chút trở ngại, cô thấy áy náy với vợ của Triệu Quốc Đống.
Triệu Quốc Đống cũng không giấu diếm Cù Vận Bạch, nói căn nguyên của hắn và Lưu Nhược Đồng ra. Cù Vận Bạch từ chối cho ý kiến, đối với chuyện này cô không có quyền lên tiếng, tỏ thái độ gì cũng không thích hợp. Triệu Quốc Đống quyết định thì không phải ai cũng có thể thay đổi, nhất là ở chuyện này nếu Triệu Quốc Đống đã có quyết định tức là đã suy nghĩ rất nhiều.
Cù Vận Bạch cuối cùng không từ chối việc Triệu Quốc Đống đến chỗ mình ở. Ở sâu trong lòng cô cũng rất muốn, hơn tháng nay hai người chỉ gọi điện và không gặp mặt. Cô sao không nghĩ tới Triệu Quốc Đống.
Triệu Quốc Đống biết tình hình bây giờ khá xấu hổ. Theo lý thuyết mới cưới thì vợ chồng cần quấn lấy nhau. Nhưng tình hình lại là như vậy, Lưu Nhược Đồng cũng hoặc sáng hoặc tối ám chỉ, Triệu Quốc Đống đành phải giả ngây giả dại không nghe được gì. Vì thế hai người không nhắc gì đến chuyện đó nữa.
Sự an toàn ở Biệt thự Thiển Loan là rất tốt nên Triệu Quốc Đống không quá lo ai đến gây chuyện.
Khổng Kính Nguyên đã chính thức lên làm chức Phó chủ nhiệm Ủy ban kinh tế tỉnh, mặc dù không nói rõ nhưng coi như bị đẩy vào đó ngồi chờ hết tuổi. Vấn đề ở Nhà máy cơ giới mặc dù không tra ra y có vấn đề nhưng trách nhiệm là không thể tránh khỏi. Hơn nữa Mã Cam Xương chưa bị bắt, rất nhiều điểm có quan hệ với y, bây giờ chỉ là thiếu điểm mấu chốt mà thôi.
Chẳng qua Triệu Quốc Đống vẫn rất cẩn thận, hắn đi vòng hai vòng thấy không có vấn đề rồi mới tiến vào biệt thự.
Cù Vận Bạch chờ Triệu Quốc Đống ở cửa, hai tháng không gặp, cửa vừa đóng đã hóa thành những nụ hôn nồng cháy. Cũng may Cù Vận Bạch khá giỏi khống chế tình cảm nên khi Triệu Quốc Đống đưa tay cởi khóa áo lót thì cô mới từ si mê tỉnh lại mà oán trách gõ tay hắn.
Sau cơn ân ái, Cù Vận Bạch nằm trong lòng Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống nhìn cô mà không biết chán.
Hai người nói chuyện về thời gian qua. Đối với Cù Vận Bạch, Triệu Quốc Đống không hề đề phòng gì. Trong mắt Triệu Quốc Đống, Cù Vận Bạch là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của hắn. Cô không phải vợ nhưng vượt qua cả vợ. Ở bên cô, hắn có thể chia sẻ mọi thứ với cô, nhất là những điều trong công việc thì thổ lộ với Cù Vận Bạch là cách để hắn phát tiết tốt nhất.
- Em muốn để công ty của Hoài Khánh lên thị trường chứng khoán? Nghe nói chỉ tiêu này các nơi cạnh tranh rất mạnh. Ngay cả Thành phố An Đô cũng không quá nắm chắc.
Cù Vận Bạch dựa cằm lên ngực Triệu Quốc Đống.
- Em cũng chỉ là thử xem thái độ của Chủ tịch Nhâm như thế nào và thấy đúng trong suy nghĩ của em. Công ty thuộc Thị xã Hoài Khánh muốn dành chỉ tiêu là không thực tế. Nhưng thấy các nơi đều hoạt động thì không thử em sẽ không cam tâm.
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng:
- Trên tỉnh lại chỉ có mấy chỉ tiêu nên không dễ dàng thả lỏng tay.
- Quốc Đống, chị thật ra cảm thấy nếu công ty thuộc Thị xã không được thì em có thể tính tới công ty thuộc tỉnh đóng ở Hoài Khánh.
Cù Vận Bạch nói:
- Chị thấy em không nhất định phân chia công ty thuộc tỉnh và Thị xã rõ ràng như vậy. Công ty thuộc tỉnh nếu làm thì cũng có cơ quan cấp trên giúp. Cơ quan thuộc tên xấu xa thì chỉ có thể dựa vào Đảng ủy và chính quyền địa phương. Chị thấy nếu Đảng ủy, chính quyền địa phương và ngành trên tỉnh cùng giúp một công ty thì khả năng thành công sẽ cao hơn.
- Vận Bạch, để em vận động giúp công ty thuộc tỉnh?
Triệu Quốc Đống cũng hơi động tâm:
- Thành công thì cũng không lộ ra đó là thành tích của Hoài Khánh, sợ rằng như vậy không thỏa đáng.
- Quốc Đống, em hình như không phải người hẹp hòi như vậy mà. Công ty lên thị trường chứng khoán mang đến chỗ tốt không chỉ cho chính bọn họ, chẳng lẽ không có lợi cho Thị xã em sao? Đương nhiên công ty thuộc tỉnh lên thị trường chứng khoán sẽ không mang tới nhiều lợi ích bằng công ty thuộc Thị xã, nhưng khi công ty Thị xã không có cơ hội thì sao không giúp công ty tỉnh.
Cù Vận Bạch nói làm Triệu Quốc Đống phải suy nghĩ.
- Công ty lên thị trường chứng khoán ngoài có thể khiến công ty đó một lần nữa sống dậy, hơn nữa còn mang tới sức ảnh hưởng khá lớn. Một Thị xã nếu có hai công ty lên thị trường chứng khoán, ít nhất thành thị đó được nhiều người biết đến. Công ty nếu phát triển thì cũng sẽ kéo theo các ngành liên quan phát triển. Nhất là ngành sản xuất cơ khí chế tạo thì càng có hiệu quả rõ ràng hơn. Hoài Khánh phải thay đổi cách suy nghĩ, nghĩ xa hơn một chút, không thể hạn chế trong lợi ích trước mắt. Nếu như giúp công ty thuộc tỉnh thì sẽ được trên tỉnh ủng hộ, ít nhất có thể làm Nhâm Vi Phong có ấn tượng tốt đối với em.
Cù Vận Bạch phân tích làm tim Triệu Quốc Đống đập rất mạnh. Đúng thế, nếu mấy bên cùng hợp lực thì khả năng một công ty tỉnh ở Hoài Khánh lên thị trường chứng khoán sẽ lớn hơn nhiều, điều này khiến cho lãnh đạo tỉnh đánh giá hắn có cái nhìn đại cuộc. Đây chính là ý kiến hay.
- Quốc Đống, cậu thật sự nhằm vào chỉ tiêu này ư?
- Không nhằm vào là không được. Hôm nay chẳng qua chỉ là dò hỏi Chủ tịch Nhâm mà thôi, xem ra rất khó khăn. Chủ tịch Nhâm không phải dễ dàng thay đổi nguyên tắc, điểm này tôi hiểu.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Tôi chỉ mới lộ ra một chút đã bị bịt miệng. Ha ha, Chủ tịch Nhâm đúng là cẩn thận.
- Quốc Đống, cậu không phải hôm nay mới biết Chủ tịch Nhâm mà.
Tiêu Hoa Sơn cười nói:
- Chỉ tiêu lên thị trường chứng khoán khiến bao người mong chờ. Tôi thấy Chủ tịch Nhâm cũng không nhất định quyết định được, chỉ sợ chủ tịch tỉnh và Bí thư tỉnh ủy đều rất chú ý.
- Ừ, Hoa Sơn nói đúng, mấy chỉ tiêu, tỉnh có nhiều công ty trực thuộc như vậy cơ mà, công ty các thành phố Thị xã cũng muốn được phần. Hươu vào tay ai thì còn chưa rõ.
Vây quanh chỉ tiêu công ty lên thị trường chứng khoán khiến trên tỉnh xuất hiện dòng chảy ngầm. Công ty nhà nước có hiệu quả kinh doanh kém cỏi khiến tỉnh và các thành phố, Thị xã không thở nổi. Một hai năm nay do ảnh hưởng của khủng hoảng kinh tế khiến khu vực duyên hải ảnh hưởng mạnh, khu vực trung tây mặc dù không rõ ràng như vậy nhưng cũng khiến công ty nhà nước gặp khó khăn.
Triệu Quốc Đống cũng biết việc này không dễ vận động, nhưng không dễ thì hắn cũng phải cố. Từ giọng điệu của Nhâm Vi Phong hôm nay thì công ty trực thuộc Thị xã muốn được chỉ tiêu là khó. Tỉnh sẽ suy nghĩ đặt vào công ty trực thuộc tỉnh, không chú ý mấy công ty thuộc Thị xã. Đương nhiên điều này có liên quan đến vị trí của Nhâm Vi Phong, nhưng y làm Phó chủ tịch tỉnh phụ trách mà có thái độ như vậy thì về cơ bản đại biểu ý kiến của tỉnh, điều này làm Triệu Quốc Đống có chút thất vọng nên cân nhắc xem làm việc này như thế nào?
Trong năm đóa hoa của Hoài Khánh thì có ba công ty thuộc tỉnh. Công ty cơ khí nặng Trung Nam, Nhà máy lò hơi Trung Nam, nhà máy thiết bị An Nguyên. Nhà máy lò hơi Trung Nam hai năm trước đã niêm yết lên thị trường chứng khoán thì không tính tới. Mà công ty máy công cụ An Nguyên cùng Nhà máy cơ giới lại thuộc Thị xã, Triệu Quốc Đống vốn có ý để công ty máy công cụ An Nguyên niêm yết, nhưng bây giờ xem ra khả năng này không thực tế.
Các nơi đều cân nhắc để công ty thuộc Thị xã, thành phố mình niêm yết lên thị trường chứng khoán, nhưng ngoài An Đô, Miên Châu cùng Kiến Dương thì còn có tư cách, các nơi khác muốn nhét vào ánh mắt của tỉnh sợ là rất khó khăn.
Đến khi về biệt thự Thiển Loan, Triệu Quốc Đống cũng còn đang cân nhắc chuyện này.
Kinh tế Hoài Khánh đang phát triển không nóng không lạnh, nó giống như đang tập luyện võ thuật vậy, muốn đột phá bình cảnh nhưng mãi không làm được.
Trạng thái này thì mặc dù Đặng Nhược Hiền đã phụ trách mẩng công nghiệp, nhưng Đặng Nhược Hiền tiếp nhận chưa lâu, bây giờ đang ở giai đoạn quen thuộc công việc. Chuyện của Nhà máy cơ giới coi như đã xong và khiến Thị ủy, Ủy ban thư giãn đôi chút. Nhưng Hoài Khánh nếu muốn tiến triển hơn nữa ở phương diện này thì không thể dừng lại với thành tích trước mắt, còn phải đột phá tiếp.
Cù Vận Bạch nhận được điện củ Triệu Quốc Đống thì có chút do dự. Cô vốn định khuyên Triệu Quốc Đống chú ý ảnh hưởng một chút, hắn kết hôn chưa đầy tháng đã tới chỗ cô, tuy nói không ai biết nhưng về mặt tâm lý cũng có chút trở ngại, cô thấy áy náy với vợ của Triệu Quốc Đống.
Triệu Quốc Đống cũng không giấu diếm Cù Vận Bạch, nói căn nguyên của hắn và Lưu Nhược Đồng ra. Cù Vận Bạch từ chối cho ý kiến, đối với chuyện này cô không có quyền lên tiếng, tỏ thái độ gì cũng không thích hợp. Triệu Quốc Đống quyết định thì không phải ai cũng có thể thay đổi, nhất là ở chuyện này nếu Triệu Quốc Đống đã có quyết định tức là đã suy nghĩ rất nhiều.
Cù Vận Bạch cuối cùng không từ chối việc Triệu Quốc Đống đến chỗ mình ở. Ở sâu trong lòng cô cũng rất muốn, hơn tháng nay hai người chỉ gọi điện và không gặp mặt. Cô sao không nghĩ tới Triệu Quốc Đống.
Triệu Quốc Đống biết tình hình bây giờ khá xấu hổ. Theo lý thuyết mới cưới thì vợ chồng cần quấn lấy nhau. Nhưng tình hình lại là như vậy, Lưu Nhược Đồng cũng hoặc sáng hoặc tối ám chỉ, Triệu Quốc Đống đành phải giả ngây giả dại không nghe được gì. Vì thế hai người không nhắc gì đến chuyện đó nữa.
Sự an toàn ở Biệt thự Thiển Loan là rất tốt nên Triệu Quốc Đống không quá lo ai đến gây chuyện.
Khổng Kính Nguyên đã chính thức lên làm chức Phó chủ nhiệm Ủy ban kinh tế tỉnh, mặc dù không nói rõ nhưng coi như bị đẩy vào đó ngồi chờ hết tuổi. Vấn đề ở Nhà máy cơ giới mặc dù không tra ra y có vấn đề nhưng trách nhiệm là không thể tránh khỏi. Hơn nữa Mã Cam Xương chưa bị bắt, rất nhiều điểm có quan hệ với y, bây giờ chỉ là thiếu điểm mấu chốt mà thôi.
Chẳng qua Triệu Quốc Đống vẫn rất cẩn thận, hắn đi vòng hai vòng thấy không có vấn đề rồi mới tiến vào biệt thự.
Cù Vận Bạch chờ Triệu Quốc Đống ở cửa, hai tháng không gặp, cửa vừa đóng đã hóa thành những nụ hôn nồng cháy. Cũng may Cù Vận Bạch khá giỏi khống chế tình cảm nên khi Triệu Quốc Đống đưa tay cởi khóa áo lót thì cô mới từ si mê tỉnh lại mà oán trách gõ tay hắn.
Sau cơn ân ái, Cù Vận Bạch nằm trong lòng Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống nhìn cô mà không biết chán.
Hai người nói chuyện về thời gian qua. Đối với Cù Vận Bạch, Triệu Quốc Đống không hề đề phòng gì. Trong mắt Triệu Quốc Đống, Cù Vận Bạch là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của hắn. Cô không phải vợ nhưng vượt qua cả vợ. Ở bên cô, hắn có thể chia sẻ mọi thứ với cô, nhất là những điều trong công việc thì thổ lộ với Cù Vận Bạch là cách để hắn phát tiết tốt nhất.
- Em muốn để công ty của Hoài Khánh lên thị trường chứng khoán? Nghe nói chỉ tiêu này các nơi cạnh tranh rất mạnh. Ngay cả Thành phố An Đô cũng không quá nắm chắc.
Cù Vận Bạch dựa cằm lên ngực Triệu Quốc Đống.
- Em cũng chỉ là thử xem thái độ của Chủ tịch Nhâm như thế nào và thấy đúng trong suy nghĩ của em. Công ty thuộc Thị xã Hoài Khánh muốn dành chỉ tiêu là không thực tế. Nhưng thấy các nơi đều hoạt động thì không thử em sẽ không cam tâm.
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng:
- Trên tỉnh lại chỉ có mấy chỉ tiêu nên không dễ dàng thả lỏng tay.
- Quốc Đống, chị thật ra cảm thấy nếu công ty thuộc Thị xã không được thì em có thể tính tới công ty thuộc tỉnh đóng ở Hoài Khánh.
Cù Vận Bạch nói:
- Chị thấy em không nhất định phân chia công ty thuộc tỉnh và Thị xã rõ ràng như vậy. Công ty thuộc tỉnh nếu làm thì cũng có cơ quan cấp trên giúp. Cơ quan thuộc tên xấu xa thì chỉ có thể dựa vào Đảng ủy và chính quyền địa phương. Chị thấy nếu Đảng ủy, chính quyền địa phương và ngành trên tỉnh cùng giúp một công ty thì khả năng thành công sẽ cao hơn.
- Vận Bạch, để em vận động giúp công ty thuộc tỉnh?
Triệu Quốc Đống cũng hơi động tâm:
- Thành công thì cũng không lộ ra đó là thành tích của Hoài Khánh, sợ rằng như vậy không thỏa đáng.
- Quốc Đống, em hình như không phải người hẹp hòi như vậy mà. Công ty lên thị trường chứng khoán mang đến chỗ tốt không chỉ cho chính bọn họ, chẳng lẽ không có lợi cho Thị xã em sao? Đương nhiên công ty thuộc tỉnh lên thị trường chứng khoán sẽ không mang tới nhiều lợi ích bằng công ty thuộc Thị xã, nhưng khi công ty Thị xã không có cơ hội thì sao không giúp công ty tỉnh.
Cù Vận Bạch nói làm Triệu Quốc Đống phải suy nghĩ.
- Công ty lên thị trường chứng khoán ngoài có thể khiến công ty đó một lần nữa sống dậy, hơn nữa còn mang tới sức ảnh hưởng khá lớn. Một Thị xã nếu có hai công ty lên thị trường chứng khoán, ít nhất thành thị đó được nhiều người biết đến. Công ty nếu phát triển thì cũng sẽ kéo theo các ngành liên quan phát triển. Nhất là ngành sản xuất cơ khí chế tạo thì càng có hiệu quả rõ ràng hơn. Hoài Khánh phải thay đổi cách suy nghĩ, nghĩ xa hơn một chút, không thể hạn chế trong lợi ích trước mắt. Nếu như giúp công ty thuộc tỉnh thì sẽ được trên tỉnh ủng hộ, ít nhất có thể làm Nhâm Vi Phong có ấn tượng tốt đối với em.
Cù Vận Bạch phân tích làm tim Triệu Quốc Đống đập rất mạnh. Đúng thế, nếu mấy bên cùng hợp lực thì khả năng một công ty tỉnh ở Hoài Khánh lên thị trường chứng khoán sẽ lớn hơn nhiều, điều này khiến cho lãnh đạo tỉnh đánh giá hắn có cái nhìn đại cuộc. Đây chính là ý kiến hay.
/1736
|