Thấy Triệu Quốc Đống vội vàng kéo Cù Vận Bạch ra ngoài, Dương Thiên Bồi và Kiều Huy nhìn nhau. Dương Thiên Bồi cười khổ nói:
- Thằng này đúng là làm hỏng đời một người phụ nữ. Nhớ lúc trước Cù Vận Bạch là mỹ nhân hiếm có ở Huyện Giang Khẩu, vậy mà hắn lại nhét vào miệng. Đời phụ nữ được mấy năm trẻ trung, cứ không danh không phận với hắn như vậy sao?
Kiều Huy không cho là đúng:
- Bồi ca, tư tưởng này của anh ở năm nào vậy? Thời này quan niệm văn hóa, tư tưởng đều đa nguyên hóa, cần bao dung. Anh muốn sống thế nào cũng được, chỉ cần không vi phạm pháp luật, không tổn hại lợi ích người khác đều được phép. Chuyện người ta người ta lo, anh lo làm gì.
Dương Thiên Bồi trừng mắt nhìn Kiều Huy mà nói:
- Cậu đừng có mà đẩy tư tưởng thối nát này ra xung quanh đó.
- Ha ha, đều là người trưởng thành rồi, việc này có quản cũng không được.
Kiều Huy cười nói:
- Em coi Triệu Quốc Đống là anh em còn đâu không quan trọng. Cậu ta bao gái cũng được, không ảnh hưởng đến quan hệ giữa chúng ta. Chúng ta là anh em và bạn bè. Hơn nữa em thấy Cù Vận Bạch này cũng được, không giống người mà chúng ta nghĩ. Chẳng qua hơi lớn tuổi hơn Quốc Đống một chút, em không biết Quốc Đống còn thích tình chị em.
- Hừ, Cù Vận Bạch trước là Chủ nhiệm Ban quản lý Khu Khai Phát Giang Khẩu, bây giờ là Trưởng phòng cục Du lịch thành phố, đâu phải phụ nữ bình thường so sánh được.
Dương Thiên Bồi từ tốn nó:
- Triệu Quốc Đống này lúc ở Khu Khai Phát đã có ý đồ gian xảo, không ngờ Cù Vận Bạch cũng bị hắn dụ dỗ mà vào tay. Còn cả Tiểu Âu, mỗi lần lão Cổ gặp tôi là thở ngắn than dài, nói có một nam một nữ. Thằng con trai thì kém cỏi, con gái lại muốn làm người phụ nữ không danh phận. Đây không phải do Quốc Đống làm hại sao?
Kiều Huy không thèm để ý mấy việc này. Y cũng không muốn bị hôn nhân trói buộc. Phụ nữ thì sao chứ.
- Bồi ca, anh nói Quốc Đống mang Cù Vận Bạch đến đây làm gì? Nhiều năm không thấy cậu ta mang người phụ nữ nào đến gặp chúng ta, em thấy hôn nhân giữa Quốc Đống và Lưu Nhược Đồng chỉ là hôn nhân chính trị thì phải.
- Không biết, đầu óc của Quốc Đống thì chúng ta không thể suy đoán nổi, chẳng qua nếu giống người bình thường thì đã không phải là Triệu Quốc Đống. Cậu ta cũng không thể đi tới hôm nay.
Dương Thiên Bồi cũng đang suy nghĩ ý đồ của Triệu Quốc Đống:
- Chẳng qua tôi thấy cậu ta muốn giới thiệu tình hình Thiên Phu với Cù Vận Bạch, chẳng lẽ muốn để Cù Vận Bạch thay mặt cậu ta ở Thiên Phu? Lần trước tôi đã nói chuyện với Quốc Đống, nói bây giờ cậu và tôi chủ yếu đặt ở nghiệp vụ, Thiên Phu thiếu một phó Tổng giám đốc phụ trách công tác hành chính, cũng hỏi Quốc Đống xem có ai thích hợp không? Chẳng lẽ Quốc Đống muốn Cù Vận Bạch tới?
- Quốc Đống vốn là cổ đông lớn nhất của Thiên Phu, cũng là trung tâm của Thiên Phu. Có người đại biểu Quốc Đống cũng là việc tốt. Chỉ là Cù Vận Bạch không có danh phận gì thì đại biểu cái gì?
Kiều Huy nhíu mày nói:
- Chúng ta biết cô ấy là người của Quốc Đống, nhưng các cổ đông khác thì không.
- Bỏ đi, Quốc Đống tự biết tính toán, đến bước đó rồi nói tiếp.
Dương Thiên Bồi lắc đầu nói:
- Thật ra đề nghị của Quốc Đống đang để cân nhắc. Bây giờ là thời cơ tốt nhất để ye phát triển. Thị trường bất động sản các nơi bắt đầu hồi phụ. Mặc dù còn chưa rõ nhưng đợi rõ ràng thì chúng ta sẽ chậm. Chúng ta phải nghiên cứi là tiến thêm nữa. Cậu không phải nói bên Hải Nam bắt đầu đưa ra chính sách thanh lý nhà hỏng sao? Tôi thấy đây là cơ hội để chúng ta tiến về đó.
Đề nghị của Dương Thiên Bồi làm mắt Kiều Huy sáng lên. Lần đó nếu không thể thoát khỏi Hải Nam nhờ Triệu Quốc Đống nhắc thì Kiều Huy sao có được ngày hôm nay. Nhưng quay lại Hải Nam vẫn là giấc mơ của Kiều Huy.
….
Xe Desert Prince chạy như bay trên đường, Cù Vận Bạch đang rất khó hiểu nên định về nhà hỏi nhưng xem ra Triệu Quốc Đống sẽ chạy ngay về Hoài Khánh. Cù Vận Bạch không nhịn được nói:
- Quốc Đống, em hôm nay mang chị gặp bọn họ làm gì?
- Sao, chị gặp bạn em không được ư?
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Chị là người phụ nữ của em, bọn họ là bạn bè và người anh tốt nhất của em, cũng hợp tác trong sự nghiệp. Đương nhiên đó là công việc bên ngoài mà thôi, em giới thiệu chị với bọn họ là để bọn họ hiểu địa vị của chị trong lòng em.
Cù Vận Bạch nghe không khỏi thấy cảm động.
Sau khi biết Triệu Quốc Đống rất nhanh sẽ kết hôn, Cù Vận Bạch có cảm giác không nói thành lời.
Cô không muốn bị hôn nhân trói buộc, cô thấy hôn nhân là nấm mộ của tình yêu.
Cô là người trọng tình cảm, cô không muốn tình cảm bị gì đó trói buộc. đương nhiên điều này không có nghĩa cô không có suy nghĩ về việc một người phụ nữ khác sẽ làm vợ của Triệu Quốc Đống.
- Em có phải có suy nghĩ gì không?
Cù Vận Bạch suy nghĩ một chút.
- Suy nghĩ gì? Tất cả mọi thứ chị đều cho em, em còn có thể có suy nghĩ gì?
Triệu Quốc Đống đưa tay khẽ vuốt ve mặt Cù Vận Bạch:
- Em chỉ không muốn thấy chị không hài lòng với công việc mà thôi, hay chị đổi sang việc khác?
Văn Ngạn Hoa đã được điều sang cục Giáo dục làm Cục trưởng, điều này làm Cù Vận Bạch mất người nói chuyện hòa hợp trong công việc, điều này làm tâm trạng Cù Vận Bạch không tốt. Vị Cục trưởng mới tới lại không giỏi về nghiệp vụ, lại thích ra vẻ, mấy lần chỉ trỏ và phê bình công việc của Cù Vận Bạch, điều này làm Cù Vận Bạch cũng chán việc.
Triệu Quốc Đống rất nhạy cảm phát hiện điều này. Cù Vận Bạch cũng không giấu hắn. Vì thế Triệu Quốc Đống mới có ý để Cù Vận Bạch đến Thiên Phu làm phó Tổng giám đốc. Bây giờ mảng bất động sản sắp nổ tung, với năng lực quản lý của Cù Vận Bạch thì làm chức phó Tổng giám đốc phụ trách công tác hành chính là rất thích hợp.
- Đổi hoàn cảnh? Em muốn chị đến Tập đoàn Thiên Phu làm việc?
Cù Vận Bạch không phải cô gái mới lớn nhưng vẫn động tâm về sự chăm sóc và quan tâm của Triệu Quốc Đống dành cho mình.
Cảm thấy tâm trạng Cù Vận Bạch hơi kích động, Triệu Quốc Đống đi chậm lại rồi dịu dàng nói:
- Vận Bạch, chị muốn làm việc ở đâu, làm gì cũng không quan trọng. Chỉ cần chị vui vẻ là được.
Vai Cù Vận Bạch run lên, đầu quay sang. Triệu Quốc Đống thấy thế liền vội vàng dừng xe lại ven đường, hắn quay người Cù Vận Bạch lại:
- Chị sao thế?
- Không có gì, chị hơi xúc động thôi.
Cù Vận Bạch rất hiếm khi rơi lệ trước mặt Triệu Quốc Đống nếu không phải quá xúc động.
Triệu Quốc Đống nhìn quanh, bây giờ trời tối nên đoạn này ít xe nên không phải ngại. Hắn thuận tay ôm lấy Cù Vận Bạch. Mặt cô hơi đỏ lên, mặt đỏ ửng, đôi mắt khẽ nhắm lại làm Triệu Quốc Đống không nhịn được. Hắn thuận thế ôm cô vào lòng, miệng sớm hôn lên môi cô.
Hai tay Cù Vận Bạch ôm chặt lấy eo Triệu Quốc Đống, mà Triệu Quốc Đống cũng mãnh liệt hút lấy dịch ngọt trong miệng Cù Vận Bạch, hai tay đã chui vào áo, cởi khóa áo lót mà ra sức oa bóp.
Đến khi ánh đèn xe đối diện chiếu tới mới làm hai người tỉnh lại. Triệu Quốc Đống và Cù Vận Bạch không biết hôm nay sao mình lại xúc động như vậy. Lúc này thắt lưng của Triệu Quốc Đống đã được cởi ra, mà váy của Cù Vận Bạch cũng được kéo lên, chiếc quần lót đã sớm bị kéo xuống một nửa lộ ra cặp mông trắng nõn, thiếu chút nữa hai người đã làm trò giữa đồng hoang.
Tỉnh tóa lại làm hai người có chút xấu hổ. Dù đã quan hệ nhiều lần nhưng hôm nay đúng là khác thường, cũng may khống chế được, nếu bị người thấy thì đúng là xấu hổ chết..
Triệu Quốc Đống đưa Cù Vận Bạch về đến biệt thự Thiển Loan rồi lên xe của mình mà chạy thẳng về Hoài Khánh. Mặc dù hắn muốn ở lại với Cù Vận Bạch nhưng nghĩ tới tầm quan trọng của trận chiến này, hắn mà còn chiến tranh ở trên giường thì đúng là không thể nói nổi. Triệu Quốc Đống đành cắn răng nhịn cơn lửa dục mà chạy đi.
- Thằng này đúng là làm hỏng đời một người phụ nữ. Nhớ lúc trước Cù Vận Bạch là mỹ nhân hiếm có ở Huyện Giang Khẩu, vậy mà hắn lại nhét vào miệng. Đời phụ nữ được mấy năm trẻ trung, cứ không danh không phận với hắn như vậy sao?
Kiều Huy không cho là đúng:
- Bồi ca, tư tưởng này của anh ở năm nào vậy? Thời này quan niệm văn hóa, tư tưởng đều đa nguyên hóa, cần bao dung. Anh muốn sống thế nào cũng được, chỉ cần không vi phạm pháp luật, không tổn hại lợi ích người khác đều được phép. Chuyện người ta người ta lo, anh lo làm gì.
Dương Thiên Bồi trừng mắt nhìn Kiều Huy mà nói:
- Cậu đừng có mà đẩy tư tưởng thối nát này ra xung quanh đó.
- Ha ha, đều là người trưởng thành rồi, việc này có quản cũng không được.
Kiều Huy cười nói:
- Em coi Triệu Quốc Đống là anh em còn đâu không quan trọng. Cậu ta bao gái cũng được, không ảnh hưởng đến quan hệ giữa chúng ta. Chúng ta là anh em và bạn bè. Hơn nữa em thấy Cù Vận Bạch này cũng được, không giống người mà chúng ta nghĩ. Chẳng qua hơi lớn tuổi hơn Quốc Đống một chút, em không biết Quốc Đống còn thích tình chị em.
- Hừ, Cù Vận Bạch trước là Chủ nhiệm Ban quản lý Khu Khai Phát Giang Khẩu, bây giờ là Trưởng phòng cục Du lịch thành phố, đâu phải phụ nữ bình thường so sánh được.
Dương Thiên Bồi từ tốn nó:
- Triệu Quốc Đống này lúc ở Khu Khai Phát đã có ý đồ gian xảo, không ngờ Cù Vận Bạch cũng bị hắn dụ dỗ mà vào tay. Còn cả Tiểu Âu, mỗi lần lão Cổ gặp tôi là thở ngắn than dài, nói có một nam một nữ. Thằng con trai thì kém cỏi, con gái lại muốn làm người phụ nữ không danh phận. Đây không phải do Quốc Đống làm hại sao?
Kiều Huy không thèm để ý mấy việc này. Y cũng không muốn bị hôn nhân trói buộc. Phụ nữ thì sao chứ.
- Bồi ca, anh nói Quốc Đống mang Cù Vận Bạch đến đây làm gì? Nhiều năm không thấy cậu ta mang người phụ nữ nào đến gặp chúng ta, em thấy hôn nhân giữa Quốc Đống và Lưu Nhược Đồng chỉ là hôn nhân chính trị thì phải.
- Không biết, đầu óc của Quốc Đống thì chúng ta không thể suy đoán nổi, chẳng qua nếu giống người bình thường thì đã không phải là Triệu Quốc Đống. Cậu ta cũng không thể đi tới hôm nay.
Dương Thiên Bồi cũng đang suy nghĩ ý đồ của Triệu Quốc Đống:
- Chẳng qua tôi thấy cậu ta muốn giới thiệu tình hình Thiên Phu với Cù Vận Bạch, chẳng lẽ muốn để Cù Vận Bạch thay mặt cậu ta ở Thiên Phu? Lần trước tôi đã nói chuyện với Quốc Đống, nói bây giờ cậu và tôi chủ yếu đặt ở nghiệp vụ, Thiên Phu thiếu một phó Tổng giám đốc phụ trách công tác hành chính, cũng hỏi Quốc Đống xem có ai thích hợp không? Chẳng lẽ Quốc Đống muốn Cù Vận Bạch tới?
- Quốc Đống vốn là cổ đông lớn nhất của Thiên Phu, cũng là trung tâm của Thiên Phu. Có người đại biểu Quốc Đống cũng là việc tốt. Chỉ là Cù Vận Bạch không có danh phận gì thì đại biểu cái gì?
Kiều Huy nhíu mày nói:
- Chúng ta biết cô ấy là người của Quốc Đống, nhưng các cổ đông khác thì không.
- Bỏ đi, Quốc Đống tự biết tính toán, đến bước đó rồi nói tiếp.
Dương Thiên Bồi lắc đầu nói:
- Thật ra đề nghị của Quốc Đống đang để cân nhắc. Bây giờ là thời cơ tốt nhất để ye phát triển. Thị trường bất động sản các nơi bắt đầu hồi phụ. Mặc dù còn chưa rõ nhưng đợi rõ ràng thì chúng ta sẽ chậm. Chúng ta phải nghiên cứi là tiến thêm nữa. Cậu không phải nói bên Hải Nam bắt đầu đưa ra chính sách thanh lý nhà hỏng sao? Tôi thấy đây là cơ hội để chúng ta tiến về đó.
Đề nghị của Dương Thiên Bồi làm mắt Kiều Huy sáng lên. Lần đó nếu không thể thoát khỏi Hải Nam nhờ Triệu Quốc Đống nhắc thì Kiều Huy sao có được ngày hôm nay. Nhưng quay lại Hải Nam vẫn là giấc mơ của Kiều Huy.
….
Xe Desert Prince chạy như bay trên đường, Cù Vận Bạch đang rất khó hiểu nên định về nhà hỏi nhưng xem ra Triệu Quốc Đống sẽ chạy ngay về Hoài Khánh. Cù Vận Bạch không nhịn được nói:
- Quốc Đống, em hôm nay mang chị gặp bọn họ làm gì?
- Sao, chị gặp bạn em không được ư?
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Chị là người phụ nữ của em, bọn họ là bạn bè và người anh tốt nhất của em, cũng hợp tác trong sự nghiệp. Đương nhiên đó là công việc bên ngoài mà thôi, em giới thiệu chị với bọn họ là để bọn họ hiểu địa vị của chị trong lòng em.
Cù Vận Bạch nghe không khỏi thấy cảm động.
Sau khi biết Triệu Quốc Đống rất nhanh sẽ kết hôn, Cù Vận Bạch có cảm giác không nói thành lời.
Cô không muốn bị hôn nhân trói buộc, cô thấy hôn nhân là nấm mộ của tình yêu.
Cô là người trọng tình cảm, cô không muốn tình cảm bị gì đó trói buộc. đương nhiên điều này không có nghĩa cô không có suy nghĩ về việc một người phụ nữ khác sẽ làm vợ của Triệu Quốc Đống.
- Em có phải có suy nghĩ gì không?
Cù Vận Bạch suy nghĩ một chút.
- Suy nghĩ gì? Tất cả mọi thứ chị đều cho em, em còn có thể có suy nghĩ gì?
Triệu Quốc Đống đưa tay khẽ vuốt ve mặt Cù Vận Bạch:
- Em chỉ không muốn thấy chị không hài lòng với công việc mà thôi, hay chị đổi sang việc khác?
Văn Ngạn Hoa đã được điều sang cục Giáo dục làm Cục trưởng, điều này làm Cù Vận Bạch mất người nói chuyện hòa hợp trong công việc, điều này làm tâm trạng Cù Vận Bạch không tốt. Vị Cục trưởng mới tới lại không giỏi về nghiệp vụ, lại thích ra vẻ, mấy lần chỉ trỏ và phê bình công việc của Cù Vận Bạch, điều này làm Cù Vận Bạch cũng chán việc.
Triệu Quốc Đống rất nhạy cảm phát hiện điều này. Cù Vận Bạch cũng không giấu hắn. Vì thế Triệu Quốc Đống mới có ý để Cù Vận Bạch đến Thiên Phu làm phó Tổng giám đốc. Bây giờ mảng bất động sản sắp nổ tung, với năng lực quản lý của Cù Vận Bạch thì làm chức phó Tổng giám đốc phụ trách công tác hành chính là rất thích hợp.
- Đổi hoàn cảnh? Em muốn chị đến Tập đoàn Thiên Phu làm việc?
Cù Vận Bạch không phải cô gái mới lớn nhưng vẫn động tâm về sự chăm sóc và quan tâm của Triệu Quốc Đống dành cho mình.
Cảm thấy tâm trạng Cù Vận Bạch hơi kích động, Triệu Quốc Đống đi chậm lại rồi dịu dàng nói:
- Vận Bạch, chị muốn làm việc ở đâu, làm gì cũng không quan trọng. Chỉ cần chị vui vẻ là được.
Vai Cù Vận Bạch run lên, đầu quay sang. Triệu Quốc Đống thấy thế liền vội vàng dừng xe lại ven đường, hắn quay người Cù Vận Bạch lại:
- Chị sao thế?
- Không có gì, chị hơi xúc động thôi.
Cù Vận Bạch rất hiếm khi rơi lệ trước mặt Triệu Quốc Đống nếu không phải quá xúc động.
Triệu Quốc Đống nhìn quanh, bây giờ trời tối nên đoạn này ít xe nên không phải ngại. Hắn thuận tay ôm lấy Cù Vận Bạch. Mặt cô hơi đỏ lên, mặt đỏ ửng, đôi mắt khẽ nhắm lại làm Triệu Quốc Đống không nhịn được. Hắn thuận thế ôm cô vào lòng, miệng sớm hôn lên môi cô.
Hai tay Cù Vận Bạch ôm chặt lấy eo Triệu Quốc Đống, mà Triệu Quốc Đống cũng mãnh liệt hút lấy dịch ngọt trong miệng Cù Vận Bạch, hai tay đã chui vào áo, cởi khóa áo lót mà ra sức oa bóp.
Đến khi ánh đèn xe đối diện chiếu tới mới làm hai người tỉnh lại. Triệu Quốc Đống và Cù Vận Bạch không biết hôm nay sao mình lại xúc động như vậy. Lúc này thắt lưng của Triệu Quốc Đống đã được cởi ra, mà váy của Cù Vận Bạch cũng được kéo lên, chiếc quần lót đã sớm bị kéo xuống một nửa lộ ra cặp mông trắng nõn, thiếu chút nữa hai người đã làm trò giữa đồng hoang.
Tỉnh tóa lại làm hai người có chút xấu hổ. Dù đã quan hệ nhiều lần nhưng hôm nay đúng là khác thường, cũng may khống chế được, nếu bị người thấy thì đúng là xấu hổ chết..
Triệu Quốc Đống đưa Cù Vận Bạch về đến biệt thự Thiển Loan rồi lên xe của mình mà chạy thẳng về Hoài Khánh. Mặc dù hắn muốn ở lại với Cù Vận Bạch nhưng nghĩ tới tầm quan trọng của trận chiến này, hắn mà còn chiến tranh ở trên giường thì đúng là không thể nói nổi. Triệu Quốc Đống đành cắn răng nhịn cơn lửa dục mà chạy đi.
/1736
|