Triệu Quốc Đống cười cười mà không xen vào. Mảng giáo dục hắn không phụ trách, do Phó thị trưởng An Nhiên phụ trách. Mà An Nhiên này nghe nói có tính cách hơi nóng, dính mảng công việc của cô thì cô nhất định phải làm chủ. Hắn mặc dù không sợ cô ta dù có lai lịch nhưng cũng không nên làm đối phương hiểu lầm vì việc này.
Quế Toàn Hữu tất nhiên cũng biết vị trí bây giờ của Triệu Quốc Đống không tiện xen vào nhiều việc. Y có thể cảm nhận Triệu Quốc Đống không thể hiện quá nhiều như hồi còn Ninh Lăng, điểm này làm y lại yên tâm hơn. Chức Phó thị trưởng thường trực nhìn thì hơn chức Thường vụ thị ủy bình thường, nhìn như quyền cao chức trọng nhưng lại không phải lãnh đạo cao nhất một mảng, ngay cả mảng công việc mình phụ trách cũng bị Bí thư Thị ủy, Thị trưởng để ý, giấu mình không phải là điều mà Triệu Quốc Đống thích nhưng cũng cần thích ứng với nó.
Triệu Quốc Đống giống con hổ nằm trong đống cỏ mà giấu răng nanh đi. Theo thời gian này, Triệu Quốc Đống cũng cố ẩn tính cách nói một không hai của mình đi, cách nói chuyện cũng cố gắng giống người bình thường. Nước Hoài Khánh quá sâu, nếu như hắn hạ quyết tâm làm kẻ xấu cho vũng nước này càng đục hơn thì ít nhất cũng phải hiểu rõ rồi làm.
Hai tiếng sau hai bạn học của Quế Toàn Hữu mới rời đi.
- Toàn Hữu, hai bạn học của anh xem ra cũng làm tốt đó.
Triệu Quốc Đống ngồi xuống ghế mà cười nói:
- Khóa của anh chỉ có hai người này ở Hoài Khánh sao?
- Thị trưởng Triệu, sao có thể như vậy chứ. Lớp tô năm đó có mấy chục người, chẳng qua hai người này quan hệ với tôi khá tốt, còn đâu hầu hết vẫn đi dạy. Xã hội là như vậy, con người tụ tập theo thân phận. Lúc tôi còn làm chủ tịch xã Kỳ Lân còn có không ít bạn học qua lại, sau khi tôi lên làm Phó chánh văn phòng Ủy ban huyện thì nhiều bạn học dần dần không quan hệ nữa, dù tôi chủ động gọi cũng nói vài câu rồi dập máy. Bây giờ chỉ còn hai người bọn họ.
Quế Toàn Hữu thở dài nói.
- Điều này là rất bình thường, theo cuộc sống, địa vị mọi người thay đổi thì anh và bọn họ tiếp xúc với những thứ khác nhau. Mọi người có sự tự trọng và mẫn cảm, bọn họ vô thức xa lánh thứ không thuộc về thế giới của mình.
Triệu Quốc Đống cũng có cảm giác như vậy. Hắn đến Ninh Lăng làm Thường vụ thị ủy, Bí thư Quận ủy Tây Giang thì ở Công an quận Tây Giang cũng có một hai bạn học dù không cùng lớp nhưng cùng khóa. Nhưng bọn họ chưa từng đi tìm hắn, hắn vốn định tụ tập với bọn họ nhưng cảm thấy đột nhiên liên lạc thì sẽ không hay, thứ hai hắn nhiều việc nên cũng dần quên đi.
- Ừ, nếu như bỏ qua điểm này thì cũng đã không còn thích hợp với quan trường.
Quế Toàn Hữu cười nói:
- Hai bạn học của tôi thì Long Khiếu mặc dù là phó hiệu trưởng nhưng vẫn không thoát khỏi cảm giác mình là giáo viên, ừ, còn đang thay đổi. Cát Nguyên Khánh có thể lên làm Phó chánh văn phòng Ủy ban huyện thì cũng là người thông minh.
- Tôi có thể thấy Cát Nguyên Khánh kia cũng biết đưa đẩy.
Triệu Quốc Đống không cho ý kiến mà nói.
- Đúng rồi, tình hình của anh bên Tây Giang thế nào.
- Cũng được, lão Tằng sau khi làm Bí thư thì cũng không đổi tác phong, thứ nhất y không vào thường vụ, thứ hai Tông Kiến bây giờ mới tới còn cần quen tình hình. Nhưng tôi đoán sau tuyển cử thì Tông Kiến mới dần thay đổi. Chẳng qua Tông Kiến này cũng không có gì đặc biệt, lão Tiếu và lão Bành đều không quen nhìn, hai người bọn họ bây giờ đi lại khá gần lão Tằng. Tôi thấy Tông Kiến bây giờ có lẽ đang muốn tìm đồng minh bên Ủy ban quận.
- Tên Tông Kiến này có tái phát bệnh cũ không?
Triệu Quốc Đống cũng biết Tông Kiến là người hay rượu và mê gái. Nếu ở văn phòng Thị ủy phụ trách công tác tiếp đón thì còn được, nhưng đưa lên làm Chủ tịch Quận Tây Giang thì sợ hơi quá sức. Chẳng qua nếu Hoàng Lăng, Thư Chí Cao còn có Nghiêm Lập Dân đều đồng ý thì chắc cũng không vấn đề gì.
- Ừ, coi như khắc chế, nhưng thấy gái đẹp thì đứng lại mà nhìn, điều này làm các cô gái trẻ bên Ủy ban đều lo lắng. Ôi, không biết Thị ủy nghĩ như thế nào. Chỉ hy vọng sau khi y làm Chủ tịch quận liền tự trọng thân phận mà giữ mình.
Quế Toàn Hữu thở dài nói.
- Người thông minh sẽ biết cách bảo vệ mũ của mình mà, biết nặng nhẹ. Không có chức vụ thì Tông Kiến sẽ không có gì. Về phần người dùng thân xác để đổi vị trí thì lại khác.
Triệu Quốc Đống thản nhiên nói.
Quế Toàn Hữu cũng biết Triệu Quốc Đống ở điểm này không quá chú ý. Chẳng qua thoạt nhìn Triệu Quốc Đống sang Hoài Khánh đã chú ý lời nói, cử chỉ hơn.
- Thị trưởng Triệu, tôi cảm thấy ngài nên tính tới chuyện hôn nhân. Ngài cứ chạy hết nơi này đến nơi khác mà không kết hôn thì tôi sợ sẽ ảnh hưởng ít nhiều đền sự nghiệp. Chẳng lẽ ngài không tìm được đối tượng thích hợp? Nếu không có thì tôi cảm thấy ngài có thể mang ra một bạn gái nào đó để giới thiệu, coi như tạo hình tượng để tránh có người gây khó dễ ở việc này.
Vấn đề này Quế Toàn Hữu vốn không nên hỏi. Nhưng Hoắc Vân Đạt, Bành Nguyên Hậu và Giản Hồng đều bóng gió nói về việc này, Quế Toàn Hữu cũng biết bọn họ có ý tốt, không hy vọng Triệu Quốc Đống mắc sai lầm ở việc này, hoặc là không hy vọng nó ảnh hưởng tới tiền đồ tươi sáng của Triệu Quốc Đống.
Theo xu thế phát triển của Triệu Quốc Đống bây giờ thì trong ba bốn năm tới lên làm Thị trưởng, thậm chí Bí thư Thị ủy cũng không khó. Mà hắn bây giờ mới chưa đầy 29, bảy tám năm sau sẽ lên lãnh đạo tỉnh là trong tầm tay. Bây giờ Bí thư tỉnh ủy Ninh Pháp lúc tới tỉnh An Nguyên làm Phó bí thư Tỉnh ủy là 38 tuổi, có lẽ Triệu Quốc Đống sẽ phá vỡ kỷ lục.
Tương lai của Triệu Quốc Đống không chỉ ảnh hưởng của mình hắn, sau lưng hắn còn một loạt cán bộ chung quan điểm đi theo. Nếu như nói mấy người Tiếu Triêu Quý, Bành Nguyên Hậu vì tuổi nên không có nhiều hy vọng. Nhưng Giản Hồng, Hoắc Vân Đạt, mình và Lô Miễn Dương thì ai không hy vọng Triệu Quốc Đống lên cao để mọi người được nhờ.
Quan trường vốn là như vậy, vua nào thần đó, cùng chí hướng và được lãnh đạo coi trọng thì sẽ dễ được đề bạt.
Vòng tròn Triệu hệ vốn mới có ở Ninh Lăng, mà Triệu Quốc Đống bây giờ đã sang Hoài Khánh nếu có thể tiến thêm còn có thể có một đám cán bộ sẽ đi theo. Như vậy có nghĩa nhân viên Triệu hệ sẽ dần hình thành ở Hoài Khánh.
Triệu Quốc Đống cũng biết Quế Toàn Hữu nhắc mình là có ý tốt, hắn cũng biết mỗi hành động, mỗi lần mình lên chức sẽ ảnh hưởng đến không ít người, đây không thuần túy là do lợi ích cá nhân mà nó liên quan đến khát vọng chính trị của cả một nhóm người.
Theo Triệu Quốc Đống thấy là người trong quan trường thì đầu tiên chính là phải mong thực hiện được khát vọng chính trị của mình, thực hiện ý đồ trong mắt mình. Phải có tố chất cơ bản này thì đó mới là cán bộ lãnh đạo đủ tư cách.
Một cán bộ lãnh đạo khi làm việc có thể vì thực hiện khát vọng và mục tiêu của mình mà làm chút việc riêng thì được, nhưng tuyệt đối không được vượt qua nguyên tắc mà mình đặt ra, đây là sự khác nhau về bản chất của người thành công hay không?
Người có tiếng nói chung và cùng phấn đấu vì mục tiêu chung với Triệu Quốc Đống là không nhiều. Quế Toàn Hữu coi như là một, Hoắc Vân Đạt là một, Giản Hồng chưa chắc có thể. Còn Tương Uẩn Hoa, Vương Phủ Mỹ, Vưu Liên Hương là lãnh đạo ngày xưa thì bây giờ đã thành đồng minh của hắn.
Theo Triệu Quốc Đống thấy thì một người muốn thành công trong chính trị thì phải có ba loại lực lượng, cũng cần có lãnh đạo ủng hộ mình, cần có cấp dưới ủng hộ việc của mình, cũng cần đồng minh. Phải có đủ ba điểm này thì mới đủ tiêu chuẩn.
Mà Triệu Quốc Đống bây giờ cũng đã dựa vào hắn, cho nên hai người Quế Toàn Hữu mang tới thì hắn cũng không từ chối. Thả lưới rộng, trọng điểm bồi dưỡng, chỉ tiếc cấp bậc của hai người vừa rồi quá thấp.
Triệu Quốc Đống vốn nghĩ mình đã tạo được quan hệ ở Ninh Lăng, như vậy phát triển ở đó sẽ dễ hơn. Nhưng trên tỉnh không cho hắn cơ hội đó, thoáng cái điều hắn tới Hoài Khánh làm hắn có chút mất mát. Nhưng hắn nghĩ đây lại là cơ hội để hắn rèn luyện, đồng thời cũng có thể cho hắn khung trời mới để tạo mạng lưới quan hệ, làm trụ cột để hắn tiến thêm nữa.
Quế Toàn Hữu tất nhiên cũng biết vị trí bây giờ của Triệu Quốc Đống không tiện xen vào nhiều việc. Y có thể cảm nhận Triệu Quốc Đống không thể hiện quá nhiều như hồi còn Ninh Lăng, điểm này làm y lại yên tâm hơn. Chức Phó thị trưởng thường trực nhìn thì hơn chức Thường vụ thị ủy bình thường, nhìn như quyền cao chức trọng nhưng lại không phải lãnh đạo cao nhất một mảng, ngay cả mảng công việc mình phụ trách cũng bị Bí thư Thị ủy, Thị trưởng để ý, giấu mình không phải là điều mà Triệu Quốc Đống thích nhưng cũng cần thích ứng với nó.
Triệu Quốc Đống giống con hổ nằm trong đống cỏ mà giấu răng nanh đi. Theo thời gian này, Triệu Quốc Đống cũng cố ẩn tính cách nói một không hai của mình đi, cách nói chuyện cũng cố gắng giống người bình thường. Nước Hoài Khánh quá sâu, nếu như hắn hạ quyết tâm làm kẻ xấu cho vũng nước này càng đục hơn thì ít nhất cũng phải hiểu rõ rồi làm.
Hai tiếng sau hai bạn học của Quế Toàn Hữu mới rời đi.
- Toàn Hữu, hai bạn học của anh xem ra cũng làm tốt đó.
Triệu Quốc Đống ngồi xuống ghế mà cười nói:
- Khóa của anh chỉ có hai người này ở Hoài Khánh sao?
- Thị trưởng Triệu, sao có thể như vậy chứ. Lớp tô năm đó có mấy chục người, chẳng qua hai người này quan hệ với tôi khá tốt, còn đâu hầu hết vẫn đi dạy. Xã hội là như vậy, con người tụ tập theo thân phận. Lúc tôi còn làm chủ tịch xã Kỳ Lân còn có không ít bạn học qua lại, sau khi tôi lên làm Phó chánh văn phòng Ủy ban huyện thì nhiều bạn học dần dần không quan hệ nữa, dù tôi chủ động gọi cũng nói vài câu rồi dập máy. Bây giờ chỉ còn hai người bọn họ.
Quế Toàn Hữu thở dài nói.
- Điều này là rất bình thường, theo cuộc sống, địa vị mọi người thay đổi thì anh và bọn họ tiếp xúc với những thứ khác nhau. Mọi người có sự tự trọng và mẫn cảm, bọn họ vô thức xa lánh thứ không thuộc về thế giới của mình.
Triệu Quốc Đống cũng có cảm giác như vậy. Hắn đến Ninh Lăng làm Thường vụ thị ủy, Bí thư Quận ủy Tây Giang thì ở Công an quận Tây Giang cũng có một hai bạn học dù không cùng lớp nhưng cùng khóa. Nhưng bọn họ chưa từng đi tìm hắn, hắn vốn định tụ tập với bọn họ nhưng cảm thấy đột nhiên liên lạc thì sẽ không hay, thứ hai hắn nhiều việc nên cũng dần quên đi.
- Ừ, nếu như bỏ qua điểm này thì cũng đã không còn thích hợp với quan trường.
Quế Toàn Hữu cười nói:
- Hai bạn học của tôi thì Long Khiếu mặc dù là phó hiệu trưởng nhưng vẫn không thoát khỏi cảm giác mình là giáo viên, ừ, còn đang thay đổi. Cát Nguyên Khánh có thể lên làm Phó chánh văn phòng Ủy ban huyện thì cũng là người thông minh.
- Tôi có thể thấy Cát Nguyên Khánh kia cũng biết đưa đẩy.
Triệu Quốc Đống không cho ý kiến mà nói.
- Đúng rồi, tình hình của anh bên Tây Giang thế nào.
- Cũng được, lão Tằng sau khi làm Bí thư thì cũng không đổi tác phong, thứ nhất y không vào thường vụ, thứ hai Tông Kiến bây giờ mới tới còn cần quen tình hình. Nhưng tôi đoán sau tuyển cử thì Tông Kiến mới dần thay đổi. Chẳng qua Tông Kiến này cũng không có gì đặc biệt, lão Tiếu và lão Bành đều không quen nhìn, hai người bọn họ bây giờ đi lại khá gần lão Tằng. Tôi thấy Tông Kiến bây giờ có lẽ đang muốn tìm đồng minh bên Ủy ban quận.
- Tên Tông Kiến này có tái phát bệnh cũ không?
Triệu Quốc Đống cũng biết Tông Kiến là người hay rượu và mê gái. Nếu ở văn phòng Thị ủy phụ trách công tác tiếp đón thì còn được, nhưng đưa lên làm Chủ tịch Quận Tây Giang thì sợ hơi quá sức. Chẳng qua nếu Hoàng Lăng, Thư Chí Cao còn có Nghiêm Lập Dân đều đồng ý thì chắc cũng không vấn đề gì.
- Ừ, coi như khắc chế, nhưng thấy gái đẹp thì đứng lại mà nhìn, điều này làm các cô gái trẻ bên Ủy ban đều lo lắng. Ôi, không biết Thị ủy nghĩ như thế nào. Chỉ hy vọng sau khi y làm Chủ tịch quận liền tự trọng thân phận mà giữ mình.
Quế Toàn Hữu thở dài nói.
- Người thông minh sẽ biết cách bảo vệ mũ của mình mà, biết nặng nhẹ. Không có chức vụ thì Tông Kiến sẽ không có gì. Về phần người dùng thân xác để đổi vị trí thì lại khác.
Triệu Quốc Đống thản nhiên nói.
Quế Toàn Hữu cũng biết Triệu Quốc Đống ở điểm này không quá chú ý. Chẳng qua thoạt nhìn Triệu Quốc Đống sang Hoài Khánh đã chú ý lời nói, cử chỉ hơn.
- Thị trưởng Triệu, tôi cảm thấy ngài nên tính tới chuyện hôn nhân. Ngài cứ chạy hết nơi này đến nơi khác mà không kết hôn thì tôi sợ sẽ ảnh hưởng ít nhiều đền sự nghiệp. Chẳng lẽ ngài không tìm được đối tượng thích hợp? Nếu không có thì tôi cảm thấy ngài có thể mang ra một bạn gái nào đó để giới thiệu, coi như tạo hình tượng để tránh có người gây khó dễ ở việc này.
Vấn đề này Quế Toàn Hữu vốn không nên hỏi. Nhưng Hoắc Vân Đạt, Bành Nguyên Hậu và Giản Hồng đều bóng gió nói về việc này, Quế Toàn Hữu cũng biết bọn họ có ý tốt, không hy vọng Triệu Quốc Đống mắc sai lầm ở việc này, hoặc là không hy vọng nó ảnh hưởng tới tiền đồ tươi sáng của Triệu Quốc Đống.
Theo xu thế phát triển của Triệu Quốc Đống bây giờ thì trong ba bốn năm tới lên làm Thị trưởng, thậm chí Bí thư Thị ủy cũng không khó. Mà hắn bây giờ mới chưa đầy 29, bảy tám năm sau sẽ lên lãnh đạo tỉnh là trong tầm tay. Bây giờ Bí thư tỉnh ủy Ninh Pháp lúc tới tỉnh An Nguyên làm Phó bí thư Tỉnh ủy là 38 tuổi, có lẽ Triệu Quốc Đống sẽ phá vỡ kỷ lục.
Tương lai của Triệu Quốc Đống không chỉ ảnh hưởng của mình hắn, sau lưng hắn còn một loạt cán bộ chung quan điểm đi theo. Nếu như nói mấy người Tiếu Triêu Quý, Bành Nguyên Hậu vì tuổi nên không có nhiều hy vọng. Nhưng Giản Hồng, Hoắc Vân Đạt, mình và Lô Miễn Dương thì ai không hy vọng Triệu Quốc Đống lên cao để mọi người được nhờ.
Quan trường vốn là như vậy, vua nào thần đó, cùng chí hướng và được lãnh đạo coi trọng thì sẽ dễ được đề bạt.
Vòng tròn Triệu hệ vốn mới có ở Ninh Lăng, mà Triệu Quốc Đống bây giờ đã sang Hoài Khánh nếu có thể tiến thêm còn có thể có một đám cán bộ sẽ đi theo. Như vậy có nghĩa nhân viên Triệu hệ sẽ dần hình thành ở Hoài Khánh.
Triệu Quốc Đống cũng biết Quế Toàn Hữu nhắc mình là có ý tốt, hắn cũng biết mỗi hành động, mỗi lần mình lên chức sẽ ảnh hưởng đến không ít người, đây không thuần túy là do lợi ích cá nhân mà nó liên quan đến khát vọng chính trị của cả một nhóm người.
Theo Triệu Quốc Đống thấy là người trong quan trường thì đầu tiên chính là phải mong thực hiện được khát vọng chính trị của mình, thực hiện ý đồ trong mắt mình. Phải có tố chất cơ bản này thì đó mới là cán bộ lãnh đạo đủ tư cách.
Một cán bộ lãnh đạo khi làm việc có thể vì thực hiện khát vọng và mục tiêu của mình mà làm chút việc riêng thì được, nhưng tuyệt đối không được vượt qua nguyên tắc mà mình đặt ra, đây là sự khác nhau về bản chất của người thành công hay không?
Người có tiếng nói chung và cùng phấn đấu vì mục tiêu chung với Triệu Quốc Đống là không nhiều. Quế Toàn Hữu coi như là một, Hoắc Vân Đạt là một, Giản Hồng chưa chắc có thể. Còn Tương Uẩn Hoa, Vương Phủ Mỹ, Vưu Liên Hương là lãnh đạo ngày xưa thì bây giờ đã thành đồng minh của hắn.
Theo Triệu Quốc Đống thấy thì một người muốn thành công trong chính trị thì phải có ba loại lực lượng, cũng cần có lãnh đạo ủng hộ mình, cần có cấp dưới ủng hộ việc của mình, cũng cần đồng minh. Phải có đủ ba điểm này thì mới đủ tiêu chuẩn.
Mà Triệu Quốc Đống bây giờ cũng đã dựa vào hắn, cho nên hai người Quế Toàn Hữu mang tới thì hắn cũng không từ chối. Thả lưới rộng, trọng điểm bồi dưỡng, chỉ tiếc cấp bậc của hai người vừa rồi quá thấp.
Triệu Quốc Đống vốn nghĩ mình đã tạo được quan hệ ở Ninh Lăng, như vậy phát triển ở đó sẽ dễ hơn. Nhưng trên tỉnh không cho hắn cơ hội đó, thoáng cái điều hắn tới Hoài Khánh làm hắn có chút mất mát. Nhưng hắn nghĩ đây lại là cơ hội để hắn rèn luyện, đồng thời cũng có thể cho hắn khung trời mới để tạo mạng lưới quan hệ, làm trụ cột để hắn tiến thêm nữa.
/1736
|