Lộng Triều

Chương 30

/1736


- Thật ra hai vị phóng viên của Cctv và Nhật báo Quang Minh đều hy vọng có thể phỏng vấn đồng chí Triệu Quốc Đống. Bọn họ cũng đã gọi điện cho tôi, hy vọng Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy có thể giúp bọn họ hoàn thành chuyên mục. Nhưng thái độ của đồng chí Triệu Quốc Đống rất kiên quyết, không chấp nhận phỏng vấn.

Hàn Độ có chút do dự. Y cũng lần đầu gặp chuyện như thế này. Đây là phúc hay họa đối với Triệu Quốc Đống cũng là khó nói. Quan trọng nhất là cái nhìn của lãnh đạo chủ yếu. Bây giờ xem ra Ninh Pháp nhìn khá thoáng, nhưng bên Ứng Đông Lưu thì sao?

- Lão Hàn, chuyện này bên Ban Tuyên giáo cần phối hợp tốt, nhưng cũng cần coi trọng ý kiến của đương sự. Tổ chức không nên tham gia quá nhiều, đương nhiên anh cũng có thể nói vài câu về ý của tỉnh đối với Triệu Quốc Đống.

Hàn Độ lập tức hiểu ý của Ninh Pháp. Trên tỉnh vừa không muốn tham gia nhiều vào đó, đây cũng có nghĩa là bảo vệ Triệu Quốc Đống. Đài truyền hình tỉnh thích hợp đăng tin. Về phần Cctv và Nhật báo Quang Minh, ý của Ninh Pháp hy vọng có thể đưa tin, ít nhất cũng tạo được hình ảnh về hoạt động phòng chống lụt bão của tỉnh.

Triệu Quốc Đống ngủ một giấc mười mấy tiếng, mấy hôm vừa rồi hắn đúng là rất mệt. Hắn ngủ từ 8h tối hôm trước đến 10h sáng hôm sau mới dậy.

Mao Bình và Tương Uẩn Hoa gọi đến hỏi tình hình, sau đó Hoàng Lăng và Thư Chí Cao đều gọi tới cho hắn, đồng thời cũng khen ngợi hắn. Triệu Quốc Đống cũng không muốn nói gì ở việc này, hy vọng Thị xã không nên đưa tin về nó. Nhưng Triệu Quốc Đống cũng hiểu lần này mình sẽ gặp không ít phiền phức.

Khi Hàn Độ gọi tới cho Triệu Quốc Đống, Triệu Quốc Đống mới cảm thấy việc này hơi lớn. Ngay cả Thường vụ tỉnh ủy, Trưởng ban Tuyên giáo cũng ra mặt hỏi thì có thể tưởng tượng chuyện đến mức nào.

Trước mặt Hàn Độ thì Triệu Quốc Đống cũng không giấu gì, chỉ là nói thân phận của mình không thích hợp tuyên truyền việc này, nếu không khó tránh khỏi tội mua danh tiếng. Hàn Độ cũng hiểu cho sự băn khoăn của Triệu Quốc Đống, nói việc này sẽ hỏi ý kiến của Lãnh đạo tỉnh ủy. Dù sao Triệu Quốc Đống đã không đơn giản là hành vi cứu người, xảy ra vào hoàn cảnh đặc biệt, với cán bộ nhà nước thì sẽ có nhiều người phải suy nghĩ.

Triệu Quốc Đống đúng là không ngờ hành vi xuất phát từ lương tâm lại ảnh hưởng lớn như vậy. Ngay cả Lãnh đạo tỉnh ủy cũng chú ý, trong dân chúng cũng đồn đại. Nói gì mà hắn bay người vào nước, làm như thế nào bổ sóng, chém gió ngăn cơn sóng dữ, tất cả đều được truyền khắp Ninh Lăng.

Đến khi Vương Lệ Mai, La Băng, thậm chí Trình Nhược Lâm trên tỉnh thành gọi tới hỏi, Triệu Quốc Đống mới cảm thấy cá nhân mình đã không thể khống chế chuyện này.

Việc này là rất nguy hiểm, đây là phán đoán đầu tiên của Triệu Quốc Đống. Nếu như không nhanh chóng làm các ánh mắt tập trung vào mình rời đi, chỉ sợ việc gì hắn làm cũng sẽ bị để ý, cuộc sống của hắn sẽ thay đổ. Muốn có cuộc sống cá nhân không ai nhòm ngó sẽ không còn.

Nhưng hắn có thể làm gì chứ?

Nhất là khi Bành Nguyên Hậu gọi điện nói phóng viên của đài truyền hình tỉnh, Cctv và Nhật báo Quang Minh kiên trì đòi phỏng vấn hắn, Triệu Quốc Đống đúng là rất tức giận.

Bành Nguyên Hậu này không có chút đầu óc chính trị nào, còn hưng phấn nói giúp đám phóng viên, cũng không nghĩ xem đây là việc gì.

- Cốc cốc.

- Làm gì thế? Tôi không tiếp khách.

Triệu Quốc Đống tức giận nói.

- Bí thư Triệu, Trưởng ban Phan Ban Tuyên giáo tới xin gặp ngài.

Văn phòng im lặng một lúc, một lát sau Triệu Quốc Đống mới nói vọng ra:

- Mời chị ta vào.

Lệnh Hồ Triều cảm thấy tâm trạng Bí thư Triệu có vẻ không tốt nên quay đầu lại nhỏ giọng nói với Phan Xảo:

- Trưởng ban Phan, tâm trạng Bí thư Triệu không tốt, chị thông cảm một chút.

Phan Xảo gật đầu ra vẻ hiểu.

Trên thực tế khi Bành Nguyên Hậu gọi cho Triệu Quốc Đống, Phan Xảo cũng ở bên. Bành Nguyên Hậu vốn có ý tốt lại bị Triệu Quốc Đống mắng cho một trận. Phan Xảo lần đầu thấy mặt Bành Nguyên Hậu lúc đỏ lúc trắng, ủ rũ bỏ máy xuống.

Khi Phan Xảo hỏi Bành Nguyên Hậu tình hình, Bành Nguyên Hậu cũng không giấu mà nói rõ, nói Triệu Quốc Đống mắng y một trận, nói y không có đầu óc chính trị. Điểm này làm Bành Nguyên Hậu rất buồn bực.

Phan Xảo biết Bành Nguyên Hậu theo sát Triệu Quốc Đống, lần trước Bành Nguyên Hậu đã đề cử cô thay Vương Lệ Mai làm Trưởng phòng Thông tin nhưng không được. Nhưng Bành Nguyên Hậu cũng hứa với cô rằng Triệu Quốc Đống mặc dù không đồng ý thay thế Vương Lệ Mai, nhưng cũng đánh giá cao năng lực của cô, ý cũng nói sau này có cơ hội sẽ lo lắng điều chỉnh công việc của Phan Xảo. Bành Nguyên Hậu cũng ám chỉ Phan Xảo có thể học Vương Lệ Mai, nên chủ động báo cáo công việc với Triệu Quốc Đống, làm lãnh đạo có ấn tượng với cô.

Phan Xảo biết mình có điểm kém hơn Vương Lệ Mai, ví dụ như tính cách là không có khả năng xã giao như Vương Lệ Mai, nhưng cô vẫn không phục Vương Lệ Mai.

Hai người có tuổi tương đương, cùng từ Quận đoàn đi ra, sau đó cùng xuống xã rèn luyện, rồi điều lên Ban Tuyên giáo. Nếu về năm công tác trong Ban Tuyên giáo thì Phan Xảo còn sớm hơn Vương Lệ Mai ba tháng, sau đó hai người cùng được bổ nhiệm làm Phó trưởng ban Tuyên giáo. Nhưng do Trương Thiệu Văn coi trọng nên Vương Lệ Mai rất nhanh kiêm chức Trưởng phòng thông tin, trưởng đài phát thanh truyền hình quận, đã thành cán bộ cấp Trưởng phòng. Mà cô vẫn đứng im tại chỗ.

Lần trước khi Triệu Quốc Đống đến làm Phan Xảo thấy có hy vọng. Bành Nguyên Hậu có quan hệ tốt với Triệu Quốc Đống, Phan Xảo mơ hồ biết Bành Nguyên Hậu là thông qua Phó trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy – Tương Uẩn Hoa mà tạo quan hệ với Triệu Quốc Đống. Nhưng Vương Lệ Mai lại rất nhanh tạo được quan hệ với Triệu Quốc Đống. Điều này làm Phan Xảo rất thất vọng, chẳng lẽ mình không bằng ả phụ nữ kia ư?

Phan Xảo không phục.

Đây là cơ hội để cô thể hiện năng lực.

Khi Bành Nguyên Hậu giao nhiệm vụ khó này cho Phan Xảo, Phan Xảo biết cơ hội của mình đã tới.

Trưởng ban Tuyên giáo Thị ủy đã giao nhiệm vụ này cho Bành Nguyên Hậu, hy vọng Bành Nguyên Hậu khuyên được Triệu Quốc Đống nhận phỏng vấn. Nhưng thái độ của Triệu Quốc Đống rất kiên quyết, Bành Nguyên Hậu còn bị mắng một trận. Bành Nguyên Hậu hy vọng Phan Xảo đến thuyết phục được Triệu Quốc Đống.

- Bí thư Triệu.

Phan Xảo vào cửa thì thấy vẻ mặt vị Bí thư Triệu có vẻ đang khó chịu, xem ra tức giận không ít.

- Phan Xảo đến. Ngồi đi.

Tâm trạng Triệu Quốc Đống đúng là không tốt. Mao Bình vừa gọi điện nói rõ ý nghĩa cuộc phỏng vấn này, điều này làm hắn rất khó chịu, nhưng từ tôn trọng đối phương nên không tiện từ chối thẳng. Hắn phải nói mình đang mệt, không muốn nhận phỏng vấn.

- Bí thư Triệu, vừa nãy Trưởng ban Bành gọi điện cho ngài, Trưởng ban bảo tôi đến giải thích với ngài một chút.

- Được rồi Phan Xảo, tôi ở trong điện thoại chỉ là nhắc Bành Nguyên Hậu một chút. Vừa nãy Trưởng ban Mao Bình cũng gọi tới. Sao một cuộc phỏng vấn lại cần làm lớn như vậy. Dù Bí thư Hoàng phân công công việc cho tôi cũng cần nghe ý kiến của tôi chứ? Sao, Ban Tuyên giáo định xếp lịch cho tôi ư?

Triệu Quốc Đống có chút tức giận nói.

Phan Xảo bị Triệu Quốc Đống nói như vậy làm cô há hốc mồm không nói được gì.

Triệu Quốc Đống không chú ý đến cô, thái độ này của Triệu Quốc Đống làm Phan Xảo rất buồn bực.

- Bí thư Triệu, thực ra tôi thấy phóng viên của Cctv đến phỏng vấn ngài cũng không phải chuyện xấu, hơn nữa tôi thấy ngài dù bây giờ chịu được áp lực của Thị xã, nhưng khi tỉnh yêu cầu ngài nhận phỏng vấn thì sao?

Phan Xảo cố lấy bình tĩnh mà nói.

- Ồ? Không phải chuyện xấu ư?

Triệu Quốc Đống nghiêng đầu nhìn đối phương, thấy vẻ mặt Phan Xảo khá bình tĩnh nên hắn trầm ngâm một chút rồi nói:

- Phan Xảo, chị biết gì? Có lẽ có người thấy đây là cơ hội hiếm có, có thể được lãnh đạo chú ý và coi trọng. Nhưng tôi không muốn hy sinh cuộc sống cá nhân của mình để được chú ý. Chị hiểu không?

- Bí thư Triệu, ngài lo thì tôi có thể hiểu. Nhưng ngài là lãnh đạo, ngài cũng biết lần này Ninh Lăng chúng ta phòng chống lụt bão không khả quan, chính xác mà nói sợ rằng Trung ương và tỉnh đều không hài lòng. Ở tình huống này nếu tạo được một điển hình tiên tiến thì rất cần thiết với Ninh Lăng, thậm chí cả tỉnh.

Phan Xảo cố nở nụ cười mà nói.

- Tôi đoán trên tỉnh cũng cần ngài để khởi động điển hình tiên tiến, Thị xã cũng cần như vậy. Cho nên sợ rằng ngài rất khó từ chối. Mặc dù là ngài muốn từ chối phỏng vấn thì bọn họ cũng sẽ thông qua con đường khác mà nói ra việc này.

Phan Xảo nói làm Triệu Quốc Đống có cái nhìn mới về cô. Trước đây hắn tiếp xúc với Bành Nguyên Hậu và Vương Lệ Mai nhiều hơn. Mà tiếp xúc với Phan Xảo thường có chung Bành Nguyên Hậu hoặc là Quế Toàn Hữu, về cơ bản không nói chuyện riêng.

- Ồ, xem ra cũng có lý, nhưng bọn họ muốn đưa như thế nào là việc của bọn họ, tôi không thể và không có quyền can thiệp. Nhưng có nhận phỏng vấn hay không thì tôi có quyền quyết định, phải không?

Triệu Quốc Đống dựa lưng vào ghế rồi nhìn chằm chằm Phan Xảo.

Phan Xảo không khỏi bối rối nhưng cô đã biết mình thành công hấp dẫn sự chú ý của Triệu Quốc Đống. Ấn tượng đầu tiên đã lưu trong đầu hắn, bây giờ là lúc tiến thêm bước nữa.

- Bí thư Triệu, ngài là lãnh đạo Thị xã, không phải là người bình thường hay Đảng viên bình thường, nói cách khác nếu chính trị cần thì ngài phải phục tùng đại cuộc. Tôi nghĩ ngài không nên sợ việc đó mà ảnh hưởng tới hình tượng công tác phòng chống lụt bão của Ninh Lăng, thậm chí cả tỉnh An Nguyên. Hơn nữa cá nhân tôi cho rằng nếu xử lý tốt cũng chưa chắc ảnh hưởng đến cuộc sống cá nhân của ngài.

- Ồ.

Triệu Quốc Đống cười cười một tiếng, mắt sáng lên như kẻ trộm.

- Tôi nhận một cuộc phỏng vấn quan trọng như vậy sao, sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh chung trong công tác phòng chống lụt bão của Ninh Lăng, thậm chí cả tỉnh sao?

Phan Xảo, tôi thấy chị đúng là giỏi nói, đúng là có thể làm người chết sống dậy. Chị cảm thấy nên xử lý như thế nào mới không ảnh hưởng đến cuộc sống cá nhân của tôi?

- Tôi nghĩ ..

Phan Xảo đang đinh nói chuyện thì điện thoại bàn của Triệu Quốc Đống vang lên. Triệu Quốc Đống cầm lên rồi ra hiệu Phan Xảo không lên tiếng.

- Trưởng ban Hàn, chào ngài, ồ, ngài đã báo cáo với Bí thư Ninh? Ồ, tôi xin rửa tai lắng nghe. Vâng, tôi biết, cảm ơn Trưởng ban Hàn đã quan tâm.

Phan Xảo tỏ vẻ lơ đãng nhưng vẫn chăm chú lắng nghe nội dung cuộc nói chuyện của Triệu Quốc Đống.

Trưởng ban Hàn? Phan Xảo nhanh chóng tìm các vị là Trưởng ban Hàn trên Thị xã. Có thể làm Triệu Quốc Đống nói chuyện với thái độ này thì không phải Trưởng ban bình thường, ngoài hai vị lãnh đạo chủ yếu trên Thị xã ra thì có lẽ không ai. Như vậy chỉ có thể là lãnh đạo tỉnh, Trưởng ban Hàn, chẳng lẽ là Thường vụ tỉnh ủy, Trưởng ban Tuyên giáo?

Đang suy nghĩ thì cô lại nghe thấy Triệu Quốc Đống nhắc tới chữ Bí thư Ninh. Bí thư Ninh, cả tỉnh An Nguyên này còn ai là Bí thư Ninh ngoài Bí thư tỉnh ủy Ninh Pháp? Phan Xảo run lên.

- Trưởng ban Hàn, cảm ơn ngài đã hiểu. Tôi lo nhất chính là lãnh đạo hiểu lầm tôi. Nếu Bí thư Ninh và ngài đã hiểu nỗi khổ trong lòng tôi, tôi đương nhiên không còn gì để nói. Ngài bố trí ra sao, tôi làm như vậy. Chẳng qua Trưởng ban Hàn, chúng ta nói trước, tôi không muốn tôi trực tiếp lên Tv, yêu cầu này không quá đáng cứ? Không có gì, chỉ là tôi không muốn mình đi trên đường bị người vây xem như Gấu trúc. Ha ha, cảm ơn Trưởng ban Hàn, xong việc bên này tôi sẽ về An Đô và làm phiền Trưởng ban Hàn.

Phan Xảo gần như có thể khẳng định đầu bên kia là Thường vụ tỉnh ủy, Trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy.

Triệu Quốc Đống nói chuyện với Trưởng ban Hàn không thuần túy là cấp trên cấp dưới. Dù sao Triệu Quốc Đống còn kém quá xa Thường vụ tỉnh ủy. Nhưng Triệu Quốc Đống có thể nói chuyện thoải mái với Trưởng ban Hàn như vậy, thậm chí còn có thể trêu đùa thì làm cho Phan Xảo rất khó hiểu về quan hệ của hắn và Trưởng ban Hàn.

Phan Xảo cảm thấy Triệu Quốc Đống bỏ máy xuống thì có tâm trạng tốt hơn nhiều lúc nãy. Cô thầm nghĩ không biết Trưởng ban Hàn nói chuyện gì vớ hắn mà làm Thị trưởng hắn thay đổi hẳn như vậy.

- Bí thư Triệu, tôi …

Phan Xảo định nói thì Triệu Quốc Đống đã cắt ngang:

- Được rồi, ý của chị thì tôi có thể hiểu. Ừ, coi như chị nói trúng, tôi hình như không thể thoát khỏi việc này. Trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy - Trưởng ban Hàn gọi điện cho tôi, yêu cầu tôi phục tùng đại cuộc, tôi đúng là khóc không ra nước mắt.

- Bí thư Triệu, tôi thấy tâm trạng của ngài hình như không quá xấu, ngược lại tôi lại thấy ngài đã thoải mái hơn.

Phan Xảo cũng thử làm không khí thêm tích cực. Đúng như Bành Nguyên Hậu nói với cô, Triệu Quốc Đống là người không thích không khí làm việc căng thẳng. Dù là nói chuyện công việc thì hắn cũng thích không khí hài hòa.

Triệu Quốc Đống cười thầm trong lòng, xem ra hai vị Phó trưởng ban Tuyên giáo Quận ủy Tây Giang đúng là người nhạy bén. Chẳng qua Bành Nguyên Hậu làm Trưởng ban lại khá cổ hủ, không biết hai vị Phó trưởng ban này phối hợp công việc như thế nào?

- Ha ha, Phan Xảo, chị đoán rất chính xác. Tôi không thể không chấp nhận phỏng vấn. Chị đi báo cáo với lão Bành và Mao Bình, nói tôi phục tùng phân công của Thị ủy. Nhưng tốt nhất đừng để tôi trực tiếp xuất hiện trên màn ảnh, hoặc là nói nếu cần thì quay mặt bên, mơ hồ một chút là được. Dù sao bọn họ đã ghi lại tình hình ở sông, bây giờ chỉ là thêm vào cho có thôi mà. Về nội dung phỏng vấn chỉ cần không liên quan đến cuộc sống riêng của tôi, tôi có thể trả lời.

Chuyên mục về việc phòng chống lụt bão của đài truyền hình tỉnh được đưa trước tin tức của Cctv. Chẳng qua hình ảnh của Triệu Quốc Đống trên đài truyền hình tỉnh chỉ là xuất hiện với tư cách một Đảng viên bình thường. Nhưng ở trên Cctv lại ghi khá rõ hiện trường việc bốn người Triệu Quốc Đống cứu hai mẹ con trong dòng nước, hơn nữa còn phỏng vấn người xem, cùng cả hai mẹ con kia. Đoạn phóng sự này làm cho cả nước xôn xao.

Nhật báo Quang Minh cũng đưa ra một chuyên đề viết về việc cảm động này, ngòi bút sắc sảo, miêu tả cả quá trình một cách sinh động. Ngay cả Triệu Quốc Đống cũng phải thừa nhận hắn là người đương sự cũng không thể nào miêu tả cẩn thận như bài viết này.

Thái Chánh Dương, Lưu Nham thậm chí Lôi Hướng Đông cùng không ít bạn ở An Đô gọi tới hỏi tình hình, Triệu Quốc Đống mỗi ngày giới thiệu không ít lần, làm cho hắn đúng là có chút buồn bực.

Lúc này Triệu Quốc Đống chỉ mong mọi người quên việc này đi. Hắn không muốn vì việc này mà coi mình là hình ảnh Đảng viên tiêu biểu cống hiến tính mạng vì quần chúng nhân dân. Như chính hắn nói mình còn kém xa yêu cầu một Đảng viên thuần túy. Nếu hắn bị dùng kính núp nhìn thì không chừng sẽ phát hiện vô số tỳ vết của hắn.

Nhưng có vẻ như sự chú ý và hưng phấn của dân chúng khó có thể tan biến ngay. Ba ngày sau, công tích của Triệu Quốc Đống đã được truyền rất xa, thậm chí còn vượt quá việc hắn giúp Tây Giang không có ai bị thiệt mạng


/1736

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status