Lộng Triều

Chương 10

/1736


Thấy Mạc Vinh đi tới, Trương Pháp Hải vội vàng đi lên đón rồi nói:

- Lão Đại, sao rồi?

- Lát rồi nói. Chuyện này anh thấy nên xử lý như thế nào. Khâu Đức Phú lần này nhất định bị xử lý rồi.

Mạc Vinh lạnh lùng nói.

- Hả? Phải bắt Khâu Đức Phú?

Trương Pháp Hải không cho là đúng mà nói:

- Bọn họ thật sự muốn bắt thì vào mà bắt. Đây là chuyện của Công an quận, chúng ta đứng bên hò hét là được.

- Làm loạn. Bây giờ là lúc nào mà cậu còn nói như vậy vớ tôi. Cậu phải nghĩ biện pháp cài người Công an quận đi vào, thuận tiện khuyên Khâu Đức Phú, tốt nhất bảo y tự đầu thú đỡ bị nặng hơn.

Mạc Vinh lạnh lùng nói.

- Xảy ra chuyện gì vậy? Sao anh đi một chuyến mà cách nói đã thay đổi rồi?

Trương Pháp Hải có chút khó hiểu nhìn Mạc Vinh.

- Khâu Đức Phú nếu dễ nói chuyện thì chuyện còn không phải sớm kết thúc sao? Y bây giờ làm như vậy chính là muốn tử thủ tới cùng. Bây giờ chính chủ còn chưa hiện thân, chúng ta sao phải ra mặt. Họ Triệu có giỏi tự mình đi xử lý, chỉ nói miệng có giỏi mẹ gì.

- Cậu biết gì. Đầu cậu là đầu lợn à? Cậu định làm cái chức này cả đời sao?

Mạc Vinh có chút tức giận mà nói.

- Vừa nãy Bí thư Triệu nói chuyện thật tâm với tôi, cả về công về tư thì chuyện này chúng ta cần phối hợp với quận xử lý. Cậu đi bố trí đi.

- Cả công và tư.

Trương Pháp Hải gãi gãi đầu rồi khó hiểu hỏi:

- Về công chúng ta chỉ cần hỗ trợ, về tư càng không cần phải nói. Vừa nãy họ Triệu có phải không cho anh nói gì, chẳng lẽ anh trúng tà và tin hắn?

- Hừ, đừng nói nhảm. Tôi có lý của mình, còn cần cậu dạy tôi?

Mạc Vinh cũng biết thái độ của mình thay đổi quá nhiều khiến Trương Pháp Hải không rõ.

- Nói một câu, hôm nay cậu cần phải hỗ trợ cơ quan công an bắt Khâu Đức Phú, chuyện còn phải làm tốt. Bí thư Triệu khá hài lòng với công việc của khu, đây chỉ là việc ngoài ý muốn, cũng là thử thách năng lực của khu ta. Cậu hiểu ý tôi chứ?

- Không hiểu mấy.

Trương Pháp Hải đúng là rất khó hiểu, không biết Mạc Vinh suy nghĩ cái gì.

- Được rồi, lão Đại đã nói như vậy thì tôi còn có thể nói gì. Chẳng qua bây giờ chuyện không dễ xử lý. Chúng ta làm như thế nào giúp Công an quận bắt người? Không chừng hỏng chuyện sẽ rơi xuống đầu chúng ta.

- Nói nhảm. Cậu là người thôn Thủy Nguyên, Khâu Đức Phú nhiều lần mời cậu ăn cơm khiến cậu không biết mình họ gì sao? Lúc này cậu còn định lừa tôi ư?

Mạc Vinh lạnh lùng nói:

- Đây là lúc rất quan trọng, biết không? Hôm nay chẳng những cậu phải tự lên, tôi cũng thế. Chuyện chẳng những phải làm mà còn phải làm đẹp, tỏ năng lực của cậu, hiểu không? Bí thư Triệu đang đứng sau nhìn chằm chằm đó.

Trương Pháp Hải nhìn chằm chằm Mạc Vinh mà nói:

- Lão Đại, anh yên tâm vào họ Triệu như vậy sao?

- Yên tâm hay không thì qua việc này mới biết. Cậu không thử sao biết thật giả, nông sâu.

- Được rồi, coi như tôi cũng chỉ có thể nhét mình vào túi tiền của anh là được, đây đúng là việc khó mà.

Trương Pháp Hải cười khổ nói.

- Hừ, đừng nghĩ tôi không rõ cậu tính toán gì. Tôi nói với cậu, lầm quan của Đảng, cậu phải đi tới vào lúc quan trọng, cái gì nhân tình, cái gì tình người lúc này phải bỏ sang bên, nếu không lãnh đạo dựa vào gì mà cần cậu. Năng lực, bản lĩnh, cậu dám xông lên đánh, lãnh đạo mớ thấy được. Nhiều người muốn làm quan, cậu không biểu hiện thì ai biết là ai.

Mạc Vinh hừ một tiếng.

- Tình hình thôn Thủy Nguyên thì cậu hiểu rõ hơn tôi, tôi không tin cậu còn không có một đám người ở thôn Thủy Nguyên. Khâu Đức Phú là trưởng thôn có năng lực như vậy, cậu làm trên khu chẳng lẽ còn thua hắn?

- Lão Đại, nói không thể nói như vậy, tôi đã ra khỏi thôn Thủy Nguyên bao năm rồi.

Trương Pháp Hải gãi đầu nói:

- Khâu Đức Phú là địa đầu xà.

- Được rồi, cậu đừng giở trò trước mặt tôi.

Mạc Vinh xua tay nói:

- Cậu mau bố trí người, suy nghĩ xem nên làm như thế nào. Tốt nhất đừng đổ máu.

- Không đổ máu thì hơi khó, đám người thôn Thủy Nguyên đều rất ngoan cố.

Trương Pháp Hải thở dài một tiếng:

- Tôi phải bố trí một chút, còn phải tìm cơ hội.

- Phải nhanh, Bí thư Triệu là người trẻ tuổi, không quá nhẫn nại. Đặc công của Cục Công an Thị xã cũng lập tức sẽ tới.

Triệu Quốc Đống và Lam Quang bàn bạc. Mà Lạc Dục Thành, Mạc Vinh và Trương Pháp Hải lại khẩn trương nghiên cứu phương án khả thi. Trương Pháp Hải cũng hay gọi điện ra ngoài bố trí.

Triệu Quốc Đống nhìn thấy đã là 4h chiều, hắn có chút lo lắng. Đông đảo thôn dân đang cầm cuốc, xẻng trong tay nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Mạc Vinh đã nói chuyện với Khâu Đức Phú, yêu cầu y đầu thú nhưng đối phương đây là có chỗ dựa nên không động đây. Còn nói cùng lắm tử thủ đến cùng.

Lam Quang cũng lo cục diện mất khống chế. Cảnh sát nếu mạnh mẽ tiến vào thì sẽ xung đột với đối phương, không chừng sẽ có đổ máu.

- Quốc Đống, có nắm chắc không?

Lam Quang mặt đang rất khó coi.

- Bí thư Lam, chuyện này ai có thể nắm chắc chứ?

Triệu Quốc Đống bây giờ lại bình tĩnh. Hắn tin Mạc Vinh có thể ngồi yên ổn ở khu vực phức tạp nhất Tây Giang năm sáu năm, nơi đây không xảy ra chuyện gì lớn thì cũng có bản lĩnh.

- Tôi đã gọi cho Bí thư Kỳ, Bí thư Kỳ yêu cầu phải đảm bảo không có xung đột quy mô lớn và đổ máu.

Lam Quang thở dài một tiếng mà nói.

- Chỉ một câu không thể hành động sơ sẩy, ảnh hưởng đến ổn định xã hội.

Kỳ Dư Hồng có lời đồn sẽ đi, chuyện này sao lại xảy ra vào lúc này. Nếu như mà quá khó khăn thì không chừng Kỳ Dư Hồng sẽ ra lệnh rút quân.

- Cái này phải xem thế nào đã. Có lãnh đạo thì coi trọng mưu rồi động, có lãnh đạo thì lại coi đó là sơ sẩy.

Triệu Quốc Đống cười hì hì nói:

- Bí thư Lam, tướng bên ngoài thì có thể không nghe lệnh vua mà.

Lam Quang nhìn Triệu Quốc Đống mà nói:

- Cậu nói thì dễ, xảy ra chuyện thì hai chúng ta chỉ có nước bị lãnh đạo mắng chửi.

- Vậy cũng còn tốt hơn là bị quần chúng chửi bới sau lưng.

Triệu Quốc Đống không thèm để ý mà nói.

- Ha ha, cậu còn trẻ, có thể ngã một lần rồi đứng dậy. Quang ca này ngã một lần là gãy xương đó.

- Ừ, cố gắng xử lý cho tốt là được.

Triệu Quốc Đống nhìn đồng hồ rồi nói:

- Tôi đi xem chuẩn bị thế nào rồi.

Trương Pháp Hải đề nghị đợi thêm một tiếng là đến 5h. Đến 5h là có không ít bà chủ gia đình phải nghĩ đến việc về nhà nấu cơm, không còn kiên định nữa, khi đó có hành động thì sức chống cự không còn mạnh. Dù sao cũng không ai muốn trực tiếp đối đầu với cảnh sát. Thôn dân ra ngoài làm thuê bình thường đều là 6, 7h tối mới về, hành động chính thức cũng chỉ mất nửa tiếng mà thôi.

Triệu Quốc Đống nghe Mạc Vinh và Trương Pháp Hải bố trí như vậy thì thấy có lý. Nhất là nghe Mạc Vinh và Trương Pháp Hải sẽ dẫn theo cán bộ khu, thôn cùng phối hợp cảnh sát hành động thì có chút ngạc nhiên. Chẳng qua như vậy thì ổn thỏa hơn.

Một đám cảnh sát chạy tới với khí thế dọa người. Bọn họ cầm loa kêu gọi thôn dân lập tức về nhà, nếu không cảnh sát sẽ có hành động kiên quyết.

Vân Bạc cũng cảm thấy một vài thôn dân có chút lo lắng. Bọn họ đã đứng đây cả chiều, hơn nữa cảnh sát có khí thế mạnh như vậy làm bọn họ mất khí thế lúc trước.

- Lên.

Vân Bạc vung tay lên. Cán bộ thôn và khu Việt Tú đi trước, phía sau là mười mấy cảnh sát vũ trang tiến về phía thôn dân, trong nháy mắt đã làm thôn dân hỗn loạn.

Nhưng chỉ tiến được vài bước thì thôn dân đã có phản ứng, bọn họ chèn vào giữa, vung xẻng lên.

- Ôi.

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, một tên đầu trọc đứng ở trên đầu hai tay ôm đầu, máu chảy xuống, cục diện đột nhiên trở nên khẩn trương.

Mọi người nhìn vào tên thanh niên đang ôm đầu kia. Cuối cùng có người tức giận nói:

- Mẹ nó chứ, Khâu Thiết Lưu, Hải ca đến làm việc, Khâu gia các người dám đánh Hải ca? Còn không nó lý, còn biết pháp luật là gì không?

- Đúng thế, mẹ nó chứ, Trương gia bọn tao còn hò hét giúp bọn mày. Hải ca còn không ngừng nói giúp Khâu Đức Phú trước mặt Bí thư Mạc và Công an quận. Khâu gia các người dám đánh Hải ca, chẳng lẽ nghĩ Trương gia tao không có người hả?

- Khâu gia bọn mày giỏi nhỉ, ngay cả người Trương gia tao cũng dám đánh.

Một loạt tiếng la hét vang lên, ngay cả cảnh sát cũng phải đi chậm lại.

- Không phải, bọn tao không có. Đồng Phật, thật không phải bọn tao mà.

Một tên vội vàng kêu lên.

- Bọn tao sao dám đánh Hải ca.

- Không phả, vậy đầu Hải ca bị anh đánh, chẳng lẽ là người Tạ gia? Bọn họ điên rồi sao? Hay là bọn tao hay cảnh sát? Mẹ nó chứ, Hải ca là Phó chủ nhiệm của Khu, tốt xấu của là lãnh đạo, Khâu gia bọn mày kiêu căng nhỉ, chuyện gì cũng dám làm, ai cũng dám đánh, tao thấy bọn mày muốn làm phản hả?

Một người đàn ông trung niên đi lên nhìn vết thương của Trương Pháp Hải rồi tức giận nói:

- Người Trương gia không xen vào, về thôi. Khâu gia bọn mày muốn đánh nhau với cảnh sát, chính quyền thì tự mình đánh đi.

- Đồng Phật, Hải ca, thật không phải Khâu gia làm mà.

- Chẳng lẽ nói do Tạ gia tao đánh Hải ca? Nực cười, liên quan mẹ gì đến Tạ gia mà phải đánh Hải ca?

Một người cầm xẻng trong tay tức giận nói:

- Đi, người Tạ gia về, đấu với chính quyền thì để Khâu gia làm, ông không ngu.

- Mọi người về nhà đi, đấu với chính quyền không thể làm, mau về đi.

Trương Pháp Hải lau vệt máu trên trán, còn ra vẻ muốn ngăn cảnh sát xông lên:

- Tôi bị thương không sao, nhưng đừng để người nhà mình không yên tâm, vi phạm pháp luật là tội lớn, mau đi đi.

Hai người này vừa lên tiếng, khí thế của thôn dân liền giảm đi nhiều. Vân Bạc thấy thế thì cười thầm trong lòng, vội vàng vung tay cho cảnh sát xông lên. Trương gia, Tạ gia thấy thế liền bỏ vũ khí trong tay xuống, tản đi, mà Khâu gia lại bị cảnh sát xông tới nên sợ hãi, có người bỏ chạy, có người lặng lẽ lẻn vào hàng ngũ hai nhà kia mà rời đi.

Triệu Quốc Đống và Lam Quang đứng ở chỗ cao thấy thế thì đều thở phào nhẹ nhõm. Triệu Quốc Đống thuận tay cầm bộ đàm mà nói:

- Vân Bạc, thu được mời trả lời.

- Tôi là Vân Bạc, mời Bí thư Triệu nói.

- Bố trí người của anh ngoài việc bắt Khâu Đức Phú thì vài người khác cũng phải bắt hết.

Triệu Quốc Đống trước đó đã bàn với Vân Bạc. Nếu tình hình kém thì chỉ bắt mình Khâu Đức Phú là được, tình hình tốt thì phải bắt cả mấy tên kích động dân chúng. Bây giờ khí thế đối phương đã mất, thời cơ tốt như vậy sao có thể bỏ qua.

- Tôi hiểu.

Vân Bạc vung tay, cảnh sát lao vào bắt người.

Khâu Đức Phú gần như không hề có sức phản kháng đã bị bắt, mấy tên kích động dân chúng cũng bị cảnh sát bắt. Đến lúc này tình hình đã không còn gì phải lo lắng.

- Quốc Đống, không ngờ vị Bí thư Mạc Vinh này đúng là có bản lĩnh. Tôi cũng thấy đây là việc khó giải quyết mà họ giải quyết nhanh như vậy. Khu Việt tú đúng là có sức chiến đấu. Đương nhiên Vân Bạc bố trí cũng giỏi.

Lam Quang cười ha hả nói.

- Tôi vừa báo cáo với Bí thư Kỳ, Bí thư Kỳ rất hài lòng và yêu cầu thực hiện nốt công việc còn lại.

- Yên tâm, tôi đã bảo Mạc Vinh mang theo cán bộ của khu và thôn tổ chức làm công tác tư tưởng.

Triệu Quốc Đống ngồi trên chiếc xe Nissan mới tinh của Lam Quang. Cục Công an Thị xã ngoài hai xe việt dã còn có vài xe khác, trên thực tế nhiều xe được lắp ráp trong nước. Mã Nguyên Sinh vì cải thiện quan hệ với Đảng ủy chính pháp nên chủ động đưa xe việt dã mới tinh cho Đảng ủy Chính pháp, đồng thời cũng đổi xe Audi cũ cho Lam Quang.

- Xe này được đó.

Triệu Quốc Đống nhìn xe rồi nói:

- Chắc chắn, đi thoải mái.

- Chẳng qua hơi ăn dầu.

Lam Quang cũng rất hài lòng với xe này.

- Không nhiều, xe động lực cao thì anh mong nó tiết kiệm xăng sao? Nhật Bản còn lo tiết kiệm xăng dầu đó, nếu là của Mỹ thì đốt xăng hơn nhiều.

Triệu Quốc Đống cười nói:

- Mã Nguyên Sinh đúng là bỏ được, xe này phải 300 ngàn.

Lam Quang cười cười không nói. Y biết Triệu Quốc Đống không hài lòng với Mã Nguyên Sinh. Bây giờ Mã Nguyên Sinh cố gắng làm tốt quan hệ với y, y cũng không còn làm căng như trước nữa.

- Tối nay bố trí thế nào?

- Tôi nghe anh, anh ra chiêu, tôi làm chủ.

Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói:

- Mời cả Cục trưởng Lý và chính ủy Trần nữa. Cục trưởng Lý Bân thì tôi không quá quen, Trần Lôi thì tôi quen, bên này tôi gọi cả Vân Bạc, Lê Túc và Mạc Vinh đi. Hôm nay vất vả, coi như mọi người có thể hoàn thành tốt công việc.

- Quốc Đống, Công an quận vừa bắt được mấy người, nghe nói là người của Công ty xây dựng Long Đằng?

Lam Quang suy nghĩ một chút rồi nói.

- Ừ, nghe nói là người do Công ty xây dựng Long Đằng phái tới, chẳng qua chỉ sợ Công ty xây dựng Long Đằng không chịu thừa nhận.

Triệu Quốc Đống dựa lưng vào ghế mà nói:

- Không có bằng chứng thì có thể làm gì? Mấy nhân viên làm thuê tạm thời, Công ty xây dựng Long Đằng không thừa nhận thì làm gì được bọn họ?

- Công ty xây dựng Long Đằng này xem ra cũng kiêu căng đó. Không ngờ dám chống đối ngang nhiên như vậy, lần đầu tôi gặp đó.

- Kiêu căng hay không anh còn không biết sao? Khâu Đức Phú miễn cưỡng coi là một lực lượng, không có bọn họ ngăn cản thì đám người Công ty xây dựng Long Đằng dám làm như vậy sao?

Triệu Quốc Đống cũng biết sau lưng Công ty xây dựng Long Đằng là ai, chẳng qua mọi người đều mắt nhắm mắt mở coi như không biết mà thôi.

- Hôm nay chúng ta bắt người, xem nào, chắc tối đầy người gọi điện.

- Hừ, thích gọi cứ gọi. Chúng ta không thể vì bọn họ gọi mà không dám bật máy mà.

Lam Quang cười lạnh nói:

- Tôi muốn xem bọn họ nói như thế nào về việc hôm nay.

Không ngoài suy đoán của Triệu Quốc Đống. Lúc ăn cơm dù là Vân Bạc, Lê Túc, Lý Bân hay là Lạc Dục Thành đều nhận được mấy cuộc điện thoại. Nội dung đều hỏi về Khâu Đức Phú và Công ty xây dựng Long Đằng.

Khâu Đức Phú bị bắt, cảnh sát lục được hai khẩu súng và một đống thuốc nổ, bị tình nghi lưu giữ súng ống trái phép. Mặc dù Khâu Đức Phú kiên quyết phủ nhận nó là của mình nhưng không quan trọng, có vật chứng là đủ rồi.

Chẳng qua dù là Lam Quang hay Triệu Quốc Đống đều không nhận được điện khiến hai người có chút tò mò. Chẳng qua nghĩ thì thấy bây giờ còn chưa vào giai đoạn quan trọng, chưa đến lúc ngả bài.

Ăn xong, Mạc Vinh đưa Triệu Quốc Đống ra cửa. Triệu Quốc Đống thấy Mạc Vinh có chút lo lắng thì biết đối phương đang không yên tâm.

- Sao phải nhăn nhó như vậy? Tôi nói rồi, trời sụp còn có cột chống, anh sợ gì? Không chỉ là hôm nay lộ mặt khiến anh sợ khó giải quyết về sau đó chứ? Đây là công việc anh cần làm, không ai có thể nói được gì. Nếu ai hỏi thì anh nói tôi yêu cầu anh trực tiếp tham gia là được.

- Bí thư Triệu, tôi không lo việc này. Ha ha, nói thật tôi ở cấp này thì bên trên muốn tra cũng phải tìm ngài, không tới đầu tô. Chẳng qua Khâu Đức Phú và Công ty xây dựng Long Đằng cũng có chút thân phận, tôi lo lần này không xử lý được bọn chúng, càng làm bọn chúng thêm kiêu căng.

Mạc Vinh lắc đầu nói.

- Điểm này anh không cần lo. Đám người Vân Bạc dám bắt Khâu Đức Phú, như vậy không có bằng chứng là không được. Công tác chuẩn bị đã làm tốt, chẳng qua anh cần chuẩn bị tư tưởng. thôn Thủy Nguyên vừa vặn nằm trong quy hoạch khu công nghiệp Lâm Cảng của quận, ngoài ra còn dính tới hai thôn nữa. Khu công nghiệp rất nhanh đưa vào xây dựng, thu hồi đất là rất nhiều. Trước khi Ban quản lý khu công nghiệp được thành lập thì tất cả công tác giải tỏa, xây dựng đều do khu gánh vác.


/1736

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status