Lộng Triều

Chương 32

/1736


- Lão Bành, công tác tuyên truyền thực ra có hàm nghĩa phong phú. Ban Tuyên giáo là miệng lưỡi của Đảng nên càng phải có tác dụng truyền đạt chính sách của Đảng, làm như thế nào truyền đạt những điều này mà làm quần chúng nhân dân thích nghe? Tôi thấy Ban Tuyên giáo nên cải tiến cách làm, lớn mật sáng tạo, tăng tính năng động, tăng cường việc kết hợp giữa công tác tuyên truyền và công tác xây dựng kinh tế.

Triệu Quốc Đống biết Bành Nguyên Hậu này thực ra không thích hợp làm Trưởng ban Tuyên giáo, nếu nói thì người này rất bình thường, nhưng bình thường cũng có tốt của nó là phục tùng mệnh lệnh, nghe theo chỉ huy. Người như vậy ở nhiều lúc có tác dụng hơn người giỏi.

Bành Nguyên Hậu ở Tây Giang đã lâu, năng lực mặc dù không nổi bật nhưng bởi vì y ở Tây Giang lâu nên cũng giống Tiếu Triêu Quý nên quen thuộc tình hình Tây Giang. Có Bành Nguyên Hậu giúp, dù Tiếu Triêu Quý muốn giở trò một chút với Triệu Quốc Đống thì cũng phải suy nghĩ xem có lừa được Bành Nguyên Hậu không?

- Bí thư Triệu, ý ngài là muốn tôi tăng cường tác dụng của Ban Tuyên giáo trong sự phát triển kinh tế của quận?

Bành Nguyên Hậu suy nghĩ một chút rồi nói.

- Đúng, năm 97 kết thúc, tôi không phải đã nói vụ án tham ô kia đã làm Đảng ủy, Ủy ban Tây Giang mất hình ảnh trong mắt quần chúng sao? Mà một năm qua Tây Giang cũng không có điểm nổi bật về kinh tế. Mặc dù trong hội nghị tổng kết không ngừng có người nhận phần thưởng nhưng trên thực tế chúng ta đều hiểu rõ năm 97 là một năm xấu hổ của Tây Giang.

- Nhưng năm 98 thì không thể như vậy. Tây Giang nhất định phải khởi sắc thật tốt. Trong đó Ban Tuyên giáo là một cơ quan rất quan trọng. Làm như thế nào phát huy tính năng động của Ban Tuyên giáo, mở cục diện thì anh và hai Phó trưởng ban phải nghiên cứu.

Bành Nguyên Hậu lặng lẽ lấy sổ ra chép.

- Vương Lệ Mai khi đến báo cáo công việc với tôi thì tôi đã nhắc chị ta về công tác bên đài truyền hình và phòng thông tin. Anh và Phan Xảo cũng nên đặt tâm trí vào công tác tuyên truyền ở các xã, thị trấn cùng các cơ quan kinh tế. Ngoài ra phải phối hợp tốt với Ban Tuyên giáo cấp trên, làm cho thành tích của Tây Giang được phản ánh trên đài truyền hình Trung ương, tỉnh và Thị xã. Điểm này là rất quan trọng, đây là trọng trách nặng nề của Ban Tuyên giáo.

- Về phần công tác văn hóa và quần chúng…

Triệu Quốc Đống do dự một chút. Bành Nguyên Hậu đến đề cập vấn đề này là có ý đồ. Hắn nhìn Bành Nguyên Hậu mà nói.

- Lão Bành, anh có đề nghị gì hay không?

- Bí thư Triệu, đồng chí Vương Lệ Mai đặt tâm trí nhiều bên phòng Thông tin, không có nhiều thời gian quan tâm việc trong Ban Tuyên giáo. Mà Phan Xảo cũng rất bận nên ý của tôi là có thể bố trí thêm một Phó trưởng ban hay không, cũng giúp đồng chí Phan Xảo có thể chuyên tâm thăm dò việc làm như thế nào để tuyên truyền sự phát triển kinh tế của Tây Giang chúng ta. Ngoài ra Ban Tuyên giáo cũng có mấy đồng chí trẻ tuổi có năng lực xuất sắc và công tác ở Ban Tuyên giáo vài năm, chỉ là thiếu rèn luyện ở cơ sở mà thôi. Bí thư Triệu, ngài xem…

Triệu Quốc Đống cười cười và chỉ vào đối phương mà nói.

- Lão Bành, sao phải đi đường vòng khổ như vậy? Anh đây là tranh giúp ban phải không? Anh lại coi trọng ai, hay là muốn đẩy ai đi?

- Ha ha, Bí thư Triệu, ngài đúng là hiểu rõ tôi. Trong Ban Tuyên giáo tôi nhiều nữ đồng chí, nữ đồng chí có nhiều vấn đề không đủ. Vương Lệ Mai và Phan Xảo đều là nhân vật trụ cột của Ban Tuyên giáo. Bây giờ Vương Lệ Mai đi ra ngoài, tôi đang suy nghĩ đề bạt một chút thanh niên ở trong ban.

Bành Nguyên Hậu có chút xấu hổ mà nói.

- Ừ, tôi biết rồi. Anh là Trưởng ban Tuyên giáo, Thường vụ quận ủy, có gì có thể nói chuyện với lão Tiếu. Ừ, bây giờ đồng chí Lăng Tiêu cũng nên trao đổi ý kiến, để bọn họ thấy tầm quan trọng của Ban Tuyên giáo. Tôi đề nghị anh mời đồng chí Lăng Tiêu đến tìm hiểu công việc của Ban Tuyên giáo, như vậy cũng tiện cho Ban Tuyên giáo triển khai công việc. Đến lúc thích hợp thì anh nói ra trong Hội nghị thường ủy. Đề cử cán bộ xuất sắc là công việc của Ban Tổ chức cán bộ, cũng là nghĩa vụ của từng cơ quan.

Suy nghĩ của Bành Nguyên Hậu cũng là suy nghĩ của nhiều người.

Quế Toàn Hữu cũng mơ hồ đề cập với Triệu Quốc Đống về việc bố trí hai đồng chí trong văn phòng Quận ủy xuống cơ sở rèn luyện. Tất cả đều do việc Lạc Dục Thành đã đề bạt được Lê Túc đến làm Chính ủy Công an quận khiến quyền lên tiếng của y trong hệ thống công an tăng cao. Đây là điểm kích thích Quế Toàn Hữu và Bành Nguyên Hậu. Có thể đưa cán bộ trong hệ thống ngành của mình ra ngoài nhận chức chính là tỏ rõ sức ảnh hưởng và uy tín của anh trong Quận ủy, Ủy ban.

Vương Ích mặc dù lên làm Phó bí thư nhưng y lại giảm quyền lên tiếng trước mặt Triệu Quốc Đống, nghe nói hai cán bộ được đề cử đều bị để lại, đây là một tín hiệu. Lạc Dục Thành đạt được mà Vương Ích thì không, điều này có nghĩa gì thì dù là Bành Nguyên Hậu hay Hạ Đồng đều rõ. Bành Nguyên Hậu lần này cũng thử thái độ của Triệu Quốc Đống, trên thực tế cũng là thử hướng gió của Triệu Quốc Đống trong công việc sau đây của Ban Tuyên giáo.

Trong buổi liên hoan, Triệu Quốc Đống lại tỏ vẻ gần gũi, hắn dẫn bộ máy Quận ủy đến từng bàn mà chúc mừng, nói chuyện rất khôi hài.

Mỗi bàn Triệu Quốc Đống đều chỉ phải uống một chút, không cần uống hết. Đây là chỗ tốt của lãnh đạo, không sợ ai nói anh uống ít. Hai mươi bàn mà hắn cũng chỉ uống có một chén.

- Bí thư Lăng, anh đã quen với công việc ở cơ sở chưa?

Triệu Quốc Đống ngồi xuống bàn thì Tằng Lệnh Thuần cũng mang theo người bên Ủy ban đi mời rượu. Đây là quy định. Quận ủy, Ủy ban, Đại hội đại biểu nhân dân và Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân sẽ tiến hành theo trình tự, như vậy cũng tỏ vẻ sự đoàn kết và phân công của bốn bộ máy. Chỉ là bộ máy Đại hội đại biểu nhân dân và Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân đến các bàn mời thì không dễ thoát thân. Thành viên các bộ máy này đều từ xã, thị trấn hoặc phòng ban đi ra, đồng nghiệp cũ, cấp dưới cũ đều mời một chén.

- Cũng được, hai hôm nay Chánh văn phòng Quế dẫn tôi đến mấy phòng ban, các xã, thị trấn thì còn chưa kịp xuống. Tôi cố tranh thủ đi hết một vòng trước cuối năm.

Lăng Tiêu cười nói:

- Bí thư Triệu, tôi đúng là phục ngài, trong hội nghị nói không hề lưu tình, trong liên hoan lại cười nói vui vẻ. Tôi thấy cán bộ đều có vẻ sợ ngài.

- Ha ha, sợ tôi cũng không phải việc tốt, nếu như vậy thì làm sao chúng ta triển khai công việc? Tôi hy vọng bọn họ có thể chính thức nghe được lời tôi nói, nếu chỉ coi là gió thoảng qua tai thì lãng phí vẻ mặt lạnh lùng của tôi.

Triệu Quốc Đống lắc đầu. Giọng điệu của Lăng Tiêu làm Triệu Quốc Đống vẫn chưa thể đoán ra. Người này bề ngoài có vẻ vô hại, nhưng Kỳ Dư Hồng cùng Nghiêm Lập Dân có thể cùng để y đến Tây Giang làm việc cũng không phải điềm báo tốt. Triệu Quốc Đống cũng không phải là sợ đối phương, chỉ là áp lực công việc của Tây Giang rất nặng, hắn không muốn mất tập trung vào các việc đâu đây. Bọn họ có thể nhìn sang chỗ khác, nhưng hắn thì không được.

- Ừ, Bí thư Triệu, hai hôm nay tôi đến mấy phòng ban và cũng đồng cảm với ngài. Không khí ở các phòng ban đúng là rất thấp, dù từ tác phong hay là tư tưởng làm việc thì tôi đều thấy các phòng ban đều thiếu cảm giác gấp gáp. Đương nhiên đây không chỉ là ở Tây Giang, trên thực tế các nơi ở tỉnh An Nguyên đều là như vậy. Trên thực tế sau khi tôi đến tỉnh An Nguyên đã cảm nhận được điều này, nhưng càng là tới cơ sở, càng là nơi không phát triển thì càng thấy rõ hơn.

Lăng Tiêu thấy thường vụ ở bàn khác đang chú ý nghe mình nói thì có chút đắc ý.

- So sánh với khu vực duyên hải thì quan niệm cán bộ của Tây Giang đúng là khác hẳn. Tôi cảm thấy bọn họ có vẻ lười biếng, chậm một chút. Hiệu suất làm việc chậm hơn khu vực duyên hải ít nhất một nửa.

- Đây là sự khác biệt rõ ràng giữa lục địa và khu vực duyên hải.

Vương Ích lúc này cũng nói xen vào.

- Hơn nữa mấy trò giải trí như mạt chược, tú lơ khơ thì bên khu vực duyên hải rất ít thấy, vì thế tôi có chút tò mò không biết dân chúng khu vực duyên hải chơi gì?

- Tôi biết một chút về việc này. Khu vực duyên hải bởi vì cải cách sớm hơn nội địa nên tiết tấu sống và làm việc của bọn họ nhanh hơn chúng ta, đây là thói quen nhiều năm của bọn họ, điểm này có thể cảm nhận rõ ràng ở Quảng Đông, Thâm Quyến. Quảng Đông thích sống về đêm, không giống chúng ta cứ muộn một chút là về nhà. Bọn họ có nhiều trò giải trí hơn chúng ta, nhưng thực ra đánh bạc, cá độ ở đó còn nhiều hơn chúng ta.

Lạc Dục Thành cũng nói xen vào.

- Cải cách tiến hành vừa có thể hít thở không khí mát mẻ từ ngoài vào, như vậy ruồi muỗi cũng có thể bay vào. Làm như thế nào để xử lý tốt quan hệ trong đó là điều rất quan trọng trong công tác xây dựng Đảng của chúng ta.

Tiếu Triêu Quý cũng đồng ý với quan điểm của Lạc Dục Thành.

- Xây dựng hệ thống phòng ngự tốt là công tác mà Ban Tổ chức cán bộ và Ủy ban kỷ luật cần tăng cường, cần phải tranh thủ đi trước.

- Đó chỉ là một phương diện, vừa nãy Phó bí thư Lăng nói rất chính xác. Đùng là cán bộ Tây Giang thiếu không khí làm việc nhanh chóng, quan niệm lạc hậu đã đến lúc không thể không thay đổi. Ở điểm này Bí thư Triệu khi còn ở Hoa Lâm đã tiến hành chỉnh đốn tác phong làm việc, tôi thấy điều này hoàn toàn có thể áp dụng ở Hoa Lâm chúng ta. Tác phong làm việc của cán bộ Hoa Lâm bây giờ tốt hẳn lên, điều này có quan hệ lớn với công tác trước đó của Bí thư Triệu. Hơn nữa điều này cũng có tác dụng thúc đẩy thu hút đầu tư của Hoa Lâm.

Quế Toàn Hữu cũng nói.

Không khí trên bàn có vẻ khá hòa hợp, các vị thường vụ đều thấy dễ dàng. Triệu Quốc Đống đang cẩn thận cảm nhận ý đồ và muốn diễn đạt và thời cơ lên tiếng của từng người. Chẳng qua Lăng Tiêu thể hiện quá non nớt, tình hình khá giống khi hắn mới đến làm Phó chủ tịch Hoa Lâm, cũng không có ai coi trọng vị Phó bí thư này cả, ai cũng đều dựa theo suy nghĩ của mình mà phát huy.

…..

Trong văn phòng Triệu Quốc Đống lúc này có thêm Quế Toàn Hữu và Tằng Lệnh Thuần.

- Lão tằng, năm ngoái quận bố trí tết như thế nào?

Triệu Quốc Đống cười nói.

- Tôi không rõ, năm ngoái Trương Thiệu Văn trực tiếp phân công Ngô Ứng Cương làm việc này. Còn chạy trên tỉnh, Thị xã đều do một tay Đinh Cao Thọ làm.

Tằng Lệnh Thuần lắc đầu nói:

- Có thể La Minh cũng biết một chút tình hình.

Triệu Quốc Đống khẽ nhíu mày. Ngô Uy Hoa và La Minh mặc dù đã dựa vào hắn nhưng chuyện này lại dính tới Trương Thiệu Văn thì có vẻ không thỏa đáng. Nhưng nếu như anh không biết năm ngoái đi những ai thì có lẽ làm mất lòng ai anh cũng không biết.

- Toàn Hữu, anh thông báo cho Ngô Uy Hoa và La Minh tớ đây, chúng ta bàn chuyện này rồi quyết định, sau đó chuyện do anh phụ trách.

Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói:

- Lão Tằng, anh phụ trách bên Ủy ban, các cơ quan khác thì không cần biết nhưng Ủy ban nhân dân tỉnh và Thị xã nhất định phải có.

- Về bên Quận ủy thì tôi nghĩ phạm vi không cần quá lớn. Cứ căn cứ tình hình mấy đơn vị như văn phòng Thị ủy, Ban Tổ chức cán bộ mà xác định. Ý của tôi là lấy danh nghĩa của Quận ủy mời một lần. Mấy thường vụ như Trưởng ban Mao, Trưởng ban Chương cũng không biết có tham gia được không, nhưng Thường vụ quận ủy phải có mặt đông đủ. Các cơ quan bên chính quyền Thị xã thì anh và lão Hạ cùng văn phòng Ủy ban quận lo liệu.

Cuối năm là thời kỳ làm người ta đau đầu nhất, Triệu Quốc Đống mất cả buổi chiều để nghiên cứu thủ tục chúc tết cấp trên. Triệu Quốc Đống cũng biết phải làm cho tốt nếu không sẽ có phiền toái không cần thiết.

……….

- Trưởng ban Mao, Trần Đại Lực tôi không nói cái khác nhưng tôi xuất thân nông thôn, không biết giả vờ gì hết. Hôm nay Bí thư Hoàng dẫn theo người của Huyện ủy Hoa Lâm chúng tôi đến cảm ơn Trưởng ban Mao và Ban Tuyên giáo Thị ủy đã hết sức ủng hộ công việc của Hoa Lâm chúng tôi. Lão Trần tôi xin cạn, ngài tùy ý.

Giọng nói sang sảng phát ra từ phòng đối diện làm Triệu Quốc Đống vừa nói chuyện điện thoại xong nghe thấy khá quen tai. Hôm nay công ty Điện Thiên Hằng mời mấy vị lãnh đạo Ban quản lý tham gia tổng kết cuối năm. Triệu Quốc Đống vốn định không tới nhưng tổng giám đốc Vương Hằng tự mình lên mời nên hắn không tiện từ chối.

Nói thật mấy hôm nay Triệu Quốc Đống đến mức nghe thấy rượu là sợ. Gần như trưa, tối hôm nào cũng kín lịch, nhất là bổi tối bình thường phải tham gia ba bốn bữa ăn, vì thế Triệu Quốc Đống không thể không nghĩ cách xin nghỉ.

Nhưng các bữa nhậu này có nhiều bữa không thể không đi. Có một vài công ty quan trọng trong địa phận quận, Thị xã mời, có các cục quan trọng trên Thị xã mời, có bạn bè quen mời, còn có những cơ quan cấp trên anh phải chủ động mời để tiện cho công việc năm tới.

Mấy bữa cơm này đều có ý nghĩa đặc biệt. Anh tham gia, chủ nhân thấy vinh hạnh. Anh không tham gia thì sẽ làm người ta thấy anh kiêu ngạo. Nhất là Triệu Quốc Đống lên Quận Tây Giang, Ban quản lý chưa lâu, hơn nữa luôn làm người ta thấy hắn hay gây mưa gió, làm cán bộ bên dưới đều thấy khó gần, như vậy không lợi cho triển khai công việc. Vì thế Triệu Quốc Đống cũng phải thông qua các bữa nhậu mà cải thiện quan hệ.

Trần Đại Lực? Bây giờ hình như đã là Trưởng ban Tuyên giáo Huyện ủy Hoa Lâm. Triệu Quốc Đống có chút ấn tượng về người này.

Người này xuất thân cán bộ nông thôn điển hình, năng lực có nhưng miệng nói chuyện hơi thô lỗ, hơn nữa không phân biệt trường hợp. Không cần biết có phụ nữ ở đó hay không mà cứ động chút chửi mẹ chửi cha, chẳng qua người này lại dùng tốt ở xã, thị trấn. Khi mở rộng trụ sở trồng cỏ, người này làm rất tốt. Chẳng qua Triệu Quốc Đống thấy Trần Đại Lực chỉ có thể coi là một cán bộ xã có năng khiếu, anh muốn anh ta phụ trách công việc một phòng ban trên huyện thì phong cách này có lẽ khó có thể thích ứng.

Triệu Quốc Đống nhớ kỹ Trình Nhược Lâm từng đề cập qua người này nghe nói muốn làm Trưởng ban Tuyên giáo, hơn nữa tác phong sống không tốt. Chẳng qua khi đưa thảo luận Trần Đại Lực làm thường vụ huyện ủy Hoa Lâm thì Triệu Quốc Đống chỉ xếp cuối trong các Thường vụ thị ủy, hơn nữa không phải cán bộ Tây Giang hoặc Ban quản lý nên hắn không có quyền lên tiếng. Nghe nói người này và Vương Nhị Khải đã thành cánh tay phải, tay trái của Hoàng Côn.

Ngay cả Triệu Quốc Đống cũng không ngờ Vương Nhị Khải do một tay mình đề bạt lại có thể quan hệ hòa hợp trong thời gian ngắn với Hoàng Côn như vậy. Mặc dù hắn biết người đi sẽ giảm bớt tình cảm, sẽ có người thay đổi nhưng không tới mức nhanh như vậy chứ?

Trên thực tế ngăn cách giữa hai người đã xuất hiện khi Triệu Quốc Đống đề bạt cán bộ là Quế Toàn Hữu chứ không phải là Vương Nhị Khải. Mặc dù sau đó đã bù đắp cho Vương Nhị Khải, nhưng mâu thuẫn đã bắt đầu đâm chồi, khó có thể diệt trừ. Bề ngoài Vương Nhị Khải vẫn tỏ vẻ theo sát Triệu Quốc Đống, chẳng qua cả hai người đều biết quan hệ sẽ không thể thân mật như khi Triệu Quốc Đống còn làm Phó chủ tịch thường trực.

Triệu Quốc Đống không phải chưa suy nghĩ đến chuyện này, nhưng hắn phải suy tính về mọi phương diện. Lần đầu đề cử cán bộ ra ngoài nếu không đề cử một người có đủ năng lực và trình độ văn hóa, hắn lo sẽ khiến Chương Thiên Phóng có ấn tượng không tốt về mình. Cho nên Triệu Quốc Đống mới đề cử Quế Toàn Hữu, mà khi lên đến tầm cán bộ cấp huyện thì Triệu Quốc Đống cho rằng về phương diện nào Quế Toàn Hữu cũng có không gian phát triển lớn hơn Vương Nhị Khải.

Triệu Quốc Đống về phòng, mọi người bên trong đang không ngừng uống.

Vương Hằng vốn là một nhân viên kinh doanh của nhà máy điện Phương Đông Ninh Lăng, đây là một nhà máy tập thể, hai năm trước kinh doanh kém khiến gần như phá sản. Vương Hằng trước đó đã rời nhà máy và ra ngoài, thấy tình hình đó y liền quay lại tìm mười mấy đồng nghiệp cũ bỏ ra 1,2 triệu mua lại nhà máy, trong đó một mình y bỏ ra một triệu, 200 ngàn còn lại phân biệt cho hơn mười nhân viên quản lý và kỹ thuật gom góp.

Sau đó nó được đổi tên thành công ty điện Thiên Hằng, dựa vào quan hệ mấy năm của y ở Chiết Giang, công ty nhanh chóng khô phục, năm đầu đã giảm bớt lỗ chuyển lãi, năm sau công ty thuê 80 mẫu đất trong Khu Khai Phát xây dựng nhà máy, nhà máy không ngừng mở rộng quy mô. Nó bây giờ đã là một công ty tư nhân nổi tiếng của Thị xã Ninh Lăng.

- Bí thư Triệu, ngài ra ngoài trốn rượu sao? Chén này tôi giữ lại giúp ngài, ngài muốn trốn cũng không được. Một năm có một lần, bình thường mời ngài không bao giờ tiếp chiêu, luôn nói công việc bận. Nếu cán bộ Đảng viên nào cũng như ngài thì tôi nghĩ ngành ăn uống sẽ kém phát triển đi hơn phân nửa.

Người nói chuyện là phó Tổng giám đốc Thiên Hằng, bình thường y phụ trách công tác liên lạc với Ban quản lý Khu Khai Phát.

- Tôi gọi điện thoại thôi mà. Lão Vương, lão Thường, công ty hai anh làm ăn phát đạt, Ban quản lý cũng vui mừng. Các anh là người nộp thuế, chúng tôi là người phục vụ. Ban quản lý chúng tôi phục vụ các anh cũng là việc nên làm.

Triệu Quốc Đống ngồi xuống rồi giơ chén lên uống cạn.

- Chẳng qua lão Vương, năm nay là cơ hội lớn. Nếu Công ty Quốc Điện thật sự xây dựng trụ sở ở Khu Khai Phát chúng ta, có thể nói Ninh Lăng chính là trụ sở sản xuất thiết bị ngành điện của cả quốc gia, các ngành liên quan cũng sẽ phát triển, giá trị đạt đến vài tỷ cũng không phải không thể. Thiên Hằng các anh cần phải mở rộng quy mô, làm lớn, chiếm thị trường.

- Bí thư Triệu, trụ sở này rốt cuộc đã xác định hay chưa? Tôi nghe một người bạn nói chỉ cần bên Công ty Quốc Điện xác định hạng mục này thì các nơi đã cạnh tranh rất quyết liệt, hoa rơi nhà ai vẫn chưa xác định. Ninh Lăng chúng ta mới chỉ là một điểm khảo sát mà thôi.

- Lão Vương, đây không phải bí mật gì, Công ty Quốc Điện không thể nào công khai tuyên bố đã xác định ra ngoài. Dù sao nó còn cần được thông qua ở Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia và Quốc vụ viện, nhưng tôi dám đảm bảo trụ sở sẽ xây dựng ở Ninh Lăng chúng ta.

Triệu Quốc Đống cười cười một tiếng. Bây giờ không chỉ có mình Vương Hằng chú ý điểm này, có thể nói tất cả các công ty, đơn vị nhà nước có liên quan đến ngành điện, ngành xây dựng, cơ giới đều chú ý đến chuyện này. Có thể nói nó sẽ khiến Ninh Lăng tiến hành công nghiệp hóa trên quy mô lớn hay là vẫn sống dở chết dở như hiện nay.

Mà các công ty càng nhạy cảm với việc này hơn. Nhất là các công ty sản xuất thiết bị ngành điện và công ty sản xuất máy móc, thiết bị còn thiếu chút nữa tập hợp mời Triệu Quốc Đống đến Bắc Kinh vận động hạng mục này. Gần như người có tin tức nhanh nhạy đều biết trụ sở rơi vào nhà ai thì có quan hệ đến việc vị Bí thư Đảng ủy Khu Khai Phát này có thể lôi kéo được không?

- Bí thư Triệu, cái khác tôi không nói nhiều, Ninh Lăng chúng ta có rất nhiều người nhìn chằm chằm xem trụ sở có thể tiến vào Ninh Lăng không. Có thể cán bộ nhà nước không rõ, nhưng chúng tôi làm ngành này thì ai chẳng mở to mắt mà mong đợi. Bí thư Triệu, tôi có thể chắc chắn chỉ cần trụ sở này rơi vào Ninh Lăng, mà Thị xã có thể đưa ra các chính sách ủng hộ thì không đầy mười năm, không, chỉ năm năm sản xuất công nghiệp của Ninh Lăng không nói vượt qua Miên Châu Kiến Dương, ít nhất cũng có thể vượt qua Vinh Sơn, Lô Hóa, Đường Giang, dù vượt Lam Sơn Tân Châu cũng không phải không thể.

Mặt Vương Hằng hơi hồng lên vì uống rượu và vì câu nói kia của Triệu Quốc Đống. Qua đó đủ để chứng minh y nhạy cảm vì hạng mục này như thế nào.

- Cái khác tôi không nói, chỉ cần trụ sở này đầu tư ở Ninh Lăng, Vương Hằng tôi dù phá sản cũng phải đưa thêm dây chuyền sản xuất số hai vào hoạt động, hơn nữa sẽ giới thiệu mấy bạn bè bên Quảng Đông tới xây dựng nhà máy, điểm này tôi đảm bảo.

- Lão Vương, tôi thích nghe câu này của anh. Được, tôi hứa được làm được, anh cũng phải thực hiện lời hứa của anh. Năm nay là năm phát triển mạnh của Khu Khai Phát, Khu Khai Phát cũng giơ hai tay chào đón các nhà đầu tư đến gây dựng sự nghiệp ở Khu Khai Phát. Khu Khai Phát cũng sẽ cải tiến tác phong làm việc, cung cấp sự phục vụ tốt nhất cho nhà đầu tư, để nhà đầu tư có thể kiếm tiền ở Ninh Lăng, để bọn họ coi Ninh Lăng là quê hương thứ hai.

Triệu Quốc Đống cười nói:

- Lão Vương, tôi hy vọng anh có thể sớm tỏ thành ý được không?

- Ha ha, Bí thư Triệu.

Vương Hằng bị Triệu Quốc Đống nói như vậy nên muốn xuống cũng không được.

- Sao, sợ tôi nói mà không thể làm được ư? Không sao, lão Vương, anh đầu tiên cho tôi một bản kế hoạch mở rộng quy mô sản xuất là được. Không cần anh phải lập tức đưa kế hoạch vào áp dụng, sau tết anh cho tôi bản kế hoạch này cùng với hiệp định thuê đất xây dựng thêm nhà xưởng với Khu Khai Phát là được.

- Vậy thì không vấn đề gì. Nhưng mà Bí thư Triệu, nếu trụ sở không thể đặt ở Ninh Lăng thì hiệp định này không chắc đã thực hiện đâu.

Vương Hằng có chút lo lắng bổ sung thêm.

- Ha ha, lão Vương, anh cảm thấy tôi là người không nói tình cảm sao?

Triệu Quốc Đống cười cười mà nói.

Lý Trạch Hải, Phùng Vân Khôn và Lô Miễn Dương đều khá vui vẻ. Triệu Quốc Đống nếu dám đảm bảo như vậy thì đương nhiên cũng có chút tự tin. Thu hoạch của hội nghị thu hút đầu tư trên Thượng Hải là không nhỏ. Mặc dù trong năm không thấy bao hiệu quả, nhưng ít nhất có nhiều công ty tỏ ý muốn tới đầu tư. Mặc dù không có trụ sở kia thì ít nhất cũng có vài công ty sẽ tới, ít nhất có thể ăn nói với Thị ủy, Ủy ban Thị xã.

Triệu Quốc Đống ra ngoài phòng liền cảm nhận không khí tươi mát ập vào.

Vương Hằng đã sớm đặt phòng hát sang trọng ở khu khách quý của Ninh Uyển. Chẳng qua Triệu Quốc Đống từ trước đến giờ không thích hát, nhất là ca hát vì công việc như thế này. Đám người Lý Trạch Hải cũng biết sở thích này của Triệu Quốc Đống nên không miễn cưỡng. Vương Hằng chỉ có thể cùng đám người Lý Trạch Hải sang bên kia, Triệu Quốc Đống cũng vui vẻ thoải mái.

Một bóng người vừa từ phòng bên đi ra và chạy ào vào toilet, cô mới đến cửa đã không nhịn được phải nôn ra.

Triệu Quốc Đống nhìn có vẻ quen quen, hắn nhìn kỹ thì thấy chính là La Băng.

La Băng mặt đỏ như có lửa đốt, cô khẽ nhíu mày lại, trên mũi đổ mồ hôi, trên áo len còn bị dính một chút do vừa nôn ra, trên quần tất cũng dính. Bởi vì cô nghiêng người nôn rồi do mất đà mà đặt mông ngồi xuống nên cả người gần như dính hết.

- Sao thế La Băng? Sao chị uống nhiều như vậy?

Triệu Quốc Đống nhíu mày vội vàng đi lên đỡ La Băng dậy. La Băng mở mắt nhìn, có lẽ nhận ra Triệu Quốc Đống nên muốn tránh. Nhưng do tác dụng của rượu nên cô mất khống chế, người thiếu chút nữa ngã xuống mặt đất.

Triệu Quốc Đống có chút tức giận, La Băng có vẻ không phải loại phụ nữ không biết tự ái, người này sao hôm nay lại bị chuốc nhiều như vậy? Hơn nữa uống thành như thế mà không có ai ra giúp là sao?

Người uống say nên khá nặng. Hơn nữa La Băng cao mét bảy, dáng người đẫy đà nên càng nặng hơn. Triệu Quốc Đống dìu cô đi đến một bàn cạnh đó ngồi xuống, sau đó đi thẳng vào phòng kia.

Hắn vừa vào cửa đã nghe thấy Trần Đại Lực lớn tiếng nói:

- Lão Lữ, anh không phải nói La Băng uống giỏi lắm sao? Sao cô ta mới chút đã không chịu nổi. Bí thư Hoàng, Bí thư Lỗ, xem ra nữ cán bộ của huyện ta thiếu rèn luyện. Trưởng ban Giản Hồng đi liền không có ai nâng ngọn cờ này lên. Trưởng ban Khương, Trưởng ban Mao không thường xuyên tới mà lại tiếp như vậy sao?

- Ha ha, Trưởng ban Trần, La Băng uống cũng được, tôi nghe nói có lần cô ta uống hết nửa lít rượu. Chẳng qua anh cho lại pha rượu trắng vào thì sao có thể chịu nổi. Tô đoán bây giờ Lôi Bằng nhất định đang trong phòng vệ sinh mà nôn.

Một người cười phá lên nói.

- Bí thư Hoàng, ai cũng nói La Băng đẹp nhưng như người đẹp băng giá? Có phải có vấn đề gì không? Chồng cũ của cô ta là quân nhân nhưng lấy chưa đầy năm đã ly hôn và sống như vậy tới giờ, không thấy cô ta tìm đàn ông. Ai cũng nói phụ nữ 30 như sói, 40 như hổ. Cô ta mới 34 mà nhịn được sao? Ha ha, chẳng lẽ là …

Trần Đại Lực nói làm Triệu Quốc Đống muốn đạp cửa xông vào.

Nhưng Triệu Quốc Đống vẫn cố nhịn cơn tức trong lòng xuống. Hắn vốn không nhìn ra Trần Đại Lực lại có bản lĩnh khiến Hoàng Côn coi trọng như vậy. Hắn đứng ngoài để nghe thêm một chút.

- Ha ha, Trưởng ban Trần đừng nói linh tinh. Người ta bây giờ là Lãnh đạo thị ủy, hơn nữa nếu nói có quan hệ thì phải với họ Trình. La Băng trời sinh đã lạnh nhạt nên không ai hứng thú. Ha ha.

Lữ An Bang cũng bắt đầu nói loạn, có lẽ cảm thấy Triệu Quốc Đống đã rời khỏi Hoa Lâm, mà Hoàng Côn lại mâu thuẫn với Triệu Quốc Đống, y liền không sợ nữa.

Triệu Quốc Đống lúc này cảm nhận rõ ràng đánh rắn không chết bị rắn cắn. Tên Lữ An Bang này lúc xây dựng công trình cầu Quế Khê và khu Hà Đông thì chỉ làm qua loa, Triệu Quốc Đống vốn muốn điều chỉnh nhưng thấy y tuổi đã cao nên tha cho một đường, không ngờ tên này lại dám làm nói xấu hắn như vậy.

- Lão Lữ, nói chuyện phải chú ý chừng mực.

Lỗ Đạt lên tiếng.

- Ha ha, Bí thư Lỗ, tôi nói là thật. Nghe nói La Băng cùng Phó Trưởng phòng kia quan hệ mật thiết, nhưng Phó Trưởng phòng kia cũng có nhiều lời đồn đoán mà.

Lữ An Bang bỉ ổi mà nói, trong đó không giấu nổi vẻ dâm đãng. Triệu Quốc Đống đúng là không nhìn ra và thấy tên này quá giỏi đóng kịch.

Triệu Quốc Đống vẫn không nghe thấy tiếng của Hoàng Côn, Mao Bình có lẽ đã rời đi. Vị Trưởng ban Khương kia có lẽ là Khương Đại Duy của Ban Tuyên giáo Thị ủy, ngoại hiệu Kim thượng tướng, tức là danh tướng Khương Duy thời Tam Quốc nhưng trên thực tế ám chỉ y rất háo sắc, thường xuyên đến mấy chỗ ăn chơi, hơn nữa cũng có tiếng xấu trong Ban Tuyên giáo. Chẳng qua nghe nói người này có ông chú tốt, là Phó bí thư Tỉnh ủy tỉnh bân. Trưởng ban tổ chức cán bộ - Trưởng ban Cừu cũng có quan hệ mật thiết với chú y.

- Ha ha, không ngờ Chủ nhiệm Lữ cũng chú ý đến mấy việc này. Bí thư Hoàng, tôi cảm thấy sau khi anh đến Hoa Lâm khiến không khí Hoa Lâm dễ dàng hơn. Lão Trần là người cương trực khiến công tác tuyên truyền của Hoa Lâm đã tăng lên. Khi Triệu Quốc Đống còn ở Hoa Lâm, tôi và Trưởng ban Mao đều không muốn tới Hoa Lâm, là vì sao? Bởi vì đến Hoa Lâm kiểm tra công việc xong rồi về luôn. Đừng nhìn Giản Hồng bây giờ đã là Phó trưởng ban thư ký Thị ủy, nhưng tôi thấy cũng mặt lạnh như La Băng. Đều là đồng chí, đều vì công việc, ăn bữa cơm sao sa sầm mặt như vậy? Đây là làm người ta mất hứng. Ra vẻ kiêu kỳ, có giỏi thì lên tỉnh, Trung ương làm mới là có bản lĩnh.

Giọng the thé vang lên, Triệu Quốc Đống nhận ra đó là Phó trưởng ban Tuyên giáo Khương Đại Duy.

Triệu Quốc Đống không nghe thấy giọng của Hoàng Côn nên có chút ngạc nhiên và vui mừng. Ít nhất vị Bí thư huyện ủy này còn không kém cỏi đến mức đó, hắn cũng không cần ở lại đó. Chẳng qua hắn đang định đi thì nghe thấy một người lạnh nhạt nói.

- Lão Khương, mỗi người có tác phong làm việc riêng. Bí thư Triệu có tác phong làm việc của mình. Tôi mặc dù nhìn nhận vấn đề khác anh ta, nhưng cũng không có nghĩa tôi chối bỏ hoàn toàn ý nghĩa công việc của anh ta. Bí thư Triệu giỏi làm kinh tế, chỉ là tôi làm Bí thư huyện ủy chứ không phải Chủ tịch huyện, tôi thấy công việc của Huyện ủy và Ủy ban huyện phải phân công rõ ràng thì có lợi hơn.

Nghe xong câu này Triệu Quốc Đống lậu tức rời đi.

Triệu Quốc Đống gần như phải bế La Băng lên xe. Nhiệt độ bên ngoài khá lạnh, Bành Trường Quý rất nhanh chạy tới và giúp Triệu Quốc Đống đưa La Băng lên xe. Bành Trường Quý nhíu mày nói:

- Bí thư Triệu, đây có phải Trưởng phòng La không? Sao lại như vậy?

- Hừ, có người chuốc rượu, thời này phụ nữ làm chính trị đúng là không dễ.

Triệu Quốc Đống đặt La Băng lên ghế sau. La Băng lúc này đã tỉnh lại đôi chút nên muốn giãy dụa ngồi dậy, chẳng qua do men rượu quá nhiều nên không thể. Triệu Quốc Đống cởi áo khoác ngoài của cô ra, hắn có thể cảm nhận được giọt nước mắt của cô chảy xuống.

Triệu Quốc Đống ngẩn ra nhưng không nói gì, hắn đóng cửa xe, máy điều hòa được bật lên.

- Đi, về Hoa Lâm.

Bành Trường Quý liền chạy đi bảo nhân viên phục vụ nói bọn họ thông báo với khách phòng kia rằng La Băng mệt nên được bạn đưa về Hoa Lâm.

Trình Nhược Lâm nhận được điện thoại của Triệu Quốc Đống liền vội vàng đến ra cửa chờ. Cô thấy Triệu Quốc Đống đỡ La Băng xuống liền vội vàng đi lên giúp.

- Sao vậy anh? Sao Băng tỷ lại bị như vậy?

La Băng oán trách nhìn Triệu Quốc Đống.

- Nhược Lâm, anh mà đi cùng có đến mức để chị ta bị vậy không? Chẳng lẽ anh chuốc chị ta?

Triệu Quốc Đống có chút tức giận trừng mắt nhìn Trình Nhược Lâm. Hắn một bên đỡ La Băng nằm xuống ghế, một bên nhìn quanh nhà cô. Hắn và Trình Nhược Lâm cũng có một thời gian quan hệ nhưng hắn chưa tới nhà cô bao giờ.

Trình Nhược Lâm biết rõ nguyên nhân thì hơi đỏ mặt nói:

- Em chỉ biết hôm nay không có chuyện tốt. Hà Lương Tài gọi tới bảo Băng tỷ tham gia, Băng tỷ không muốn đi, sau đó Trần Đại Lực gọi nói Bí thư Hoàng tự mình điểm danh, nói lãnh đạo của Ban Tuyên giáo nhất định phải đi. Băng tỷ hôm nay bị cảm nhưng không đi không được. Đám người kia sao lại vui vì việc này? Đều là đồng nghiệp mà làm như vậy sao?

- Nhỏ giọng chút, đừng để đồng nghiệp nghe thấy.

- Băng tỷ ở phòng đối diện với em, trên tầng là Trưởng phòng cũ, nhà bọn họ không có ai vì mang con về quê rồi.

Trình Nhược Lâm oán hận nói, nhưng cô cũng giảm giọng đi.

Trần Đại Lực là kẻ không ra gì, đến phòng em kiểm tra công việc thì bắt em và Băng tỷ phải đi cùng hắn, hắn là kẻ xấu xa làm người ta không nhịn được, mắt cứ nhìn chằm chằm vào các cô gái trẻ ở đài truyền hình, miệng chỉ muốn chảy nước.

Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng, đúng như lời Hoàng Côn nói, mỗi người có tác phong làm việc khác nhau, Trần Đại Lực có thể lọt vào mắt Hoàng Côn tức là có năng lực, nếu không khi hắn làm Bí thư huyện ủy thì Trần Đại Lực cũng không thể làm tốt như vậy.

- Nhà La Băng có ai khác không?

Triệu Quốc Đống nhìn thoáng qua La Băng đang mê man trên ghế, mặt cô đỏ bừng đến tận cổ, ngay cả tay cũng đỏ lên, đây là dị ứng đối với cồn.

- Còn có ai chứ? Nhà Băng tỷ không ở Ninh Lăng, người nhà chị ấy ở An Đô. Năm 89 tốt nghiệp đại học và được phân về Ninh Lăng.

Trình Nhược Lâm thở dài một tiếng:

- Chị ấy lại ly hôn, bố mẹ chị ấy nghe nói là phần tử trí thức, quan hệ của chị ấy với nhà cũng không tốt mấy. Em thấy cuối năm chị ấy chưa chắc đã về nhà.

Năm 89? Triệu Quốc Đống nghĩ một chút. Năm ấy không ít người bởi vì đầu óc nóng lên, lập trường không kiên định mà phải trả giá.

- Vậy nên làm như thế nào? Một mình em có thể lo cho La Băng được không?

Triệu Quốc Đống xua tay nói.

- Một mình em? Vậy sao được? Băng tỷ to như vậy, em không đỡ nổi, còn cần anh mà.

Trình Nhược Lâm vội vàng lắc đầu nói:

- Cả người chị ấy toàn thứ nôn ra, anh giúp em đưa chị ấy vào phòng tắm, em tắm cho chị ấy, còn phải nấu canh giải rượu.


/1736

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status