Lên quá nhanh sẽ có chỗ thiệt là căn cơ không chắc, thiếu quan hệ, uy tín không đủ, khó có thể phục chúng. Hơn nữa còn làm người ta ghen ghét, khi đó nên làm như thế nào cũng là một đợt kiểm tra năng lực của anh.
Trong ba người này thì Quế Toàn Hữu coi như vượt qua cửa ải khó khăn. Khi Trương Thiệu Văn còn ở Tây Giang, Quế Toàn Hữu vẫn có thể duy trì độc lập, vẫn nhẫn nhịn chờ thời. Triệu Quốc Đống đến đã làm y có tiếng nói lớn hơn trong Quận ủy. Nhưng Quế Toàn Hữu vẫn biểu hiện bình tĩnh, điều này làm y tránh được không ít lời dèm pha.
Tiếng nói của anh sẽ không tăng lên vì anh ra vẻ cao ngạo, người trong chốn quan trường đều sáng mắt, chỉ có hành động thực tế mới thể hiện rõ năng lực của anh.
Trong đây thì Giản Hồng là khó khăn nhất. Mặc dù có Vưu Liên Hương và Triệu Quốc Đống ủng hộ nhưng văn phòng Thị ủy có Nghiêm Lập Dân. Công việc gì của Giản Hồng cũng cần thông qua tay Nghiêm Lập Dân. Nghiêm Lập Dân sẽ lấy kính tìm sơ sót và phê bình. Vưu Liên Hương dù sao cũng là Thường vụ thị ủy, Trưởng ban thư ký, lại quan hệ mật thiết với Kỳ Dư Hồng nên Nghiêm Lập Dân không dám làm quá. Nhưng Giản Hồng lại là Phó trưởng ban thư ký xếp cuối cùng nên sẽ là nơi tốt nhất để trút giận.
Cho nên Triệu Quốc Đống cũng có thể cảm nhận khó xử của Giản Hồng. Chẳng qua nếu không qua mưa gió thì chị mãi là bông hoa trong phòng, không thể lớn lên được.
Giản Hồng ở Hoa Lâm qua bốn đời Bí thư huyện ủy, cô coi như cảm nhận hết chua xót, ngọt đắng trong đó, bây giờ lên làm Phó trưởng ban thư ký Thị ủy thì nhất định cũng sớm chuẩn bị tư tưởng đón mưa gió.
Triệu Quốc Đống được Vưu Liên Hương cho biết Kỳ Dư Hồng đánh giá cao năng lực làm việc của Giản Hồng, chỉ là cô hơi trầm mặc nên có vẻ không thích hợp với vị trí Phó trưởng ban thư ký. Chẳng qua Triệu Quốc Đống lại thấy đây không phải việc xấu. Bây giờ nhẫn nhịn mới có lợi, nhất là một nữ điều chỉnh thì dù lãnh đạo có cái nhìn thì cũng tốt hơn so với người khác thấy chị kiêu ngạo, miễn đưa đến lời đồn thổi vu vơ.
Nếu so sánh thì công việc của Hoắc Vân Đạt có tính khiêu chiến nhất. Đinh Cao Thọ đã được xác định điều đến làm Phó chủ nhiệm Ủy ban kinh tế Thị xã, một vị trí khá được. Hạ Đồng rất có thể tiếp nhận chức Phó chủ tịch thường trực, chức thường vụ còn thiếu chưa được xác định rõ ràng. Theo bình thường thì chức thường vụ sẽ sinh ra trong các Phó chủ tịch quận. Nhưng Triệu Quốc Đống đề cử Hoắc Vân Đạt lại bị Hội nghị thường ủy bác bỏ.
Triệu Quốc Đống không biết yy bây giờ đang suy nghĩ gì. Lúc quan trọng y lại thay đổi ý kiến khiến Triệu Quốc Đống nghi ngờ khí phách của Kỳ Dư Hồng. Lúc trước hắn đã báo cáo với đối phương, Kỳ Dư Hồng mặc dù không tỏ thái độ rõ ràng nhưng ít nhất không phản đối. Theo Triệu Quốc Đống thấy im lặng coi như thừa nhận. Nhưng trong Hội nghị thường ủy Kỳ Dư Hồng lại lùi bước, điều này làm Triệu Quốc Đống rất thất vọng.
Triệu Quốc Đống thấy Kỳ Dư Hồng đến Ninh Lăng đã bốn năm nhưng vẫn không thể khống chế hoàn toàn Thị ủy, đó chính là một Bí thư Thị ủy thất bại. Ở Trung Quốc, một Bí thư Thị ủy không khống chế được một nơi thì đó là khuyết điểm.
Bây giờ Hoắc Vân Đạt đến Tây Giang sẽ gặp khiêu chiến rất lớn. Cải cách các công ty nhà nước và thu hút đầu tư đều đặt trên vai y, nhất là bây giờ trọng tâm của Ninh Lăng dồn sang phát triển Khu Khai Phát, ít quan tâm vào phát triển công nghiệp ở Tây Giang. Có thể nói anh phải dựa hết vào sức mình mà thay đổi cục diện.
Cải cách công ty nhà nước sẽ gặp xung đột và mâu thuẫn rất lớn, người được lợi và người không hiểu sẽ lấy đủ cách làm khó dễ. Mặc dù cải cách tiến hành nhưng anh muốn hy vọng các công ty thay đổi bộ mặt ngay lập tức là không thể. Anh nếu muốn tìm điểm tăng trưởng khác thì chỉ có thể thu hút đầu tư. Mà điều kiện của Tây Giang bây giờ thì đó lại là khó khăn rất lớn.
Hoắc Vân Đạt chỉ có một điểm mạnh hơn Giản Hồng đó là y được Triệu Quốc Đống ủng hộ tuyệt đối, hơn nữa lúc nào cũng có thể trao đổi với Triệu Quốc Đống.
- Lão Hoắc, anh định bao giờ đến Tây Giang làm?
Quế Toàn Hữu cười nói.
- Cái này phải xem phân công của Bí thư Triệu.
Qq thở dài một tiếng.
- Vân Đạt, theo lý thuyết anh có thể nghỉ vài ngày, chẳng qua bây giờ đang là thời kỳ rất quan trọng, tôi không cho anh nghỉ. Tôi sẽ lên Thượng Hải tham gia hội nghị thu hút đầu tư, chủ yếu là thu hút đầu tư cho Khu Khai Phát, nhưng tôi thấy Quận Tây Giang cũng có thể đi, Khu Khai Phát thu hút đầu tư có sự lựa chọn nhất định, Tây Giang cũng có ưu thế là không có giới hạn như Khu Khai Phát, cho nên tôi anh có thể đi cùng tôi một chuyến xem có thể nhặt được một hai công ty về Tây Giang không?
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- Công việc của anh rất nặng nề, phải nghĩ nhiều biện pháp, vung lưới rộng vào, trọng điểm bồi dưỡng, có thể mò một con cá cũng tốt. Giống như khi tôi đến Hoa Lâm vậy, mặt dày chạy quanh, làm ăn mày cũng được. Chỉ cần có thể thu hút các công ty thì đó là thành tích.
- Vậy tôi sẽ thu thập bên Hoa Lâm một chút coi như chào tạm biệt, sau đó về Khuê Dương một chuyến.
Hoắc Vân Đạt gật đầu nói:
- Tôi tranh thủ ngày kia sẽ chính thức đi làm.
- Ừ, bên này tôi sẽ nói với Chủ tịch Tằng với Chủ nhiệm Giang. Đinh Cao Thọ và Bảo Vĩnh Lai sẽ có đơn xin từ chức, Đại hội đại biểu nhân dân lập tức phê chuẩn, sau đó Ủy ban quận sẽ phân công công việc. Tôi và lão Tằng có ý để anh phụ trách mảng công nghiệp và thu hút đầu tư, tranh thủ làm ra chút thành tích trước năm mới cho một số người xem. Tôi và lão Tằng đều toàn lực ủng hộ anh, vấn đề thường vụ thì anh không nên suy nghĩ. Bí thư Kỳ nói có lý, cần một thời gian thử thách, thử thách xem một số điều chỉnh có thể giữ được bản sắc của mình trong cơn sóng gió hay không?
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói:
- Nhưng chức thường vụ có lẽ không trống quá nhiều. Tôi lo Nghiêm Lập Dân nhân cơ hội thò tay vào Tây Giang nên tôi dự định đề cử Ngụy Hiểu Lam.
Ngụy Hiểu Lam?
Giản Hồng và Hoắc Vân Đạt không hiểu quá nhiều về Ngụy Hiểu Lam nên không có phản ứng. Nhưng Quế Toàn Hữu trước đó cũng không nghe thấy Ngụy Hiểu Lam đi lại gần với Triệu Quốc Đống, nếu nói thì vị Phó chủ tịch Thi Cương còn đi lại gần với Triệu Quốc Đống hơn. Nhưng Quế Toàn Hữu cũng mơ hồ biết Triệu Quốc Đống đánh giá cao năng lực của Ngụy Hiểu Lam.
Tâm tư của lãnh đạo đúng là khó đoán.
Ngụy Hiểu Lam được bạn ở Ban Tổ chức cán bộ Thị ủy lén nói cho Triệu Quốc Đống đã đề cử cô làm Thường vụ quận ủy trước mặt Kỳ Dư Hồng cùng Thư Chí Cao, cô không thể tin vào tai mình.
Nhưng người bạn kia lại nói đây là tin tuyệt đối đáng tin cậy, về phần truyền từ đâu thì đối phương không chấp nhận lộ ra, chỉ nói tuyệt đối chính xác. Hơn nữa còn nói Triệu Quốc Đống còn nói rõ phải mau chóng xác định để dễ dàng triển khai công việc năm sau.
- Tiểu Điêu, cô đừng đùa tôi. Tôi và Triệu Quốc Đống không quen biết gì, hắn đến Tây Giang mấy tháng, tôi ăn cơm với hắn chỉ đếm trên đầu ngón tay, báo cáo công việc cũng chỉ có một lần. Nếu cô là hắn thì có đề cử tôi vào thường vụ không?
Ngụy Hiểu Lam không thể tin, nhưng nghe bạn thì có vẻ không phải trêu mình. Đó là bạn cùng phòng rất thân thiết với cô, người này có tin tức rất nhanh nhạy. Không phải cô ta mà chồng cô ta là Phó chánh văn phòng Thị ủy, hơn nữa bây giờ lại có quan hệ tốt với Phó trưởng ban thư ký Tằng Khả Phàm được Thị trưởng Thư Chí Cao rất coi trọng. Nếu tin này là thật thì hơn phân nửa là từ Tằng Khả Phàm lộ ra.
- Đúng thế, tôi nghe nói vị Bí thư Triệu kia là nhân vật phong lưu đó. Ha ha, nghe nói vị Phó Trưởng phòng Thông tin Hoa Lâm kia có quan hệ mập mờ với hắn. Tôi đã gặp Phó Trưởng phòng đó, Tiểu Ngụy, cô không thể so sánh với người ta đâu.
- Phì, Tạo Sơn Điêu, miệng chó không mọc được ngà voi, cô coi tôi là ai?
Ngụy Hiểu Lam cười mắng:
- Triệu Quốc Đống nhỏ hơn tôi bao tuổi? Hắn gọi tôi là cô cũng không thiệt. Cô đừng có coi tôi như người ở Ban Tổ chức cán bộ các cô.
- Ha ha, Bí thư Triệu kia có quan hệ rất tốt với Trưởng ban Chương chỗ tôi, như vậy không phải cùng loại người sao? Tôi thấy cũng không tốt hơn Trương Thiệu Văn mấy đâu. Được rồi, Tiểu Ngụy, tin này tuyệt đối chính xác, chồng tôi nghe Trưởng ban thư ký Tằng nói đó, nhất định không sai. Về phần tại sao Bí thư Triệu đề cử cô thì chỉ mình cô rõ. Được rồi, tạm thời chỉ có mấy người biết việc này, Triệu Quốc Đống cũng chỉ nói ra với ba người kia, chưa chính thức đề nghị. Cô phải nắm chắc.
Một tháng trước tết chính là thời gian bận nhất, vừa phải đợi cơ quan cấp trên đến kiểm tra, vừa phải bố trí kiểm tra cấp dưới, các loại báo cáo, tài liệu tổng kết, lời phát biểu không ngừng ra lò. Mà Đại hội đại biểu nhân dân và Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân cũng lập tức tổ chức hội nghị, cán bộ nhà nước đúng là bận không thể quay đầu.
Triệu Quốc Đống không ngừng chạy tới Khu Khai Phát, Quận ủy Tây Giang rồi sang Thị ủy thì thấy toàn người qua lại, ai cũng bận rộn.
Nếu so sánh thì hắn có vẻ rảnh hơn một chút.
- Bí thư Triệu, Cục trưởng Hạ - cục Chiêu thương Thị xã đến.
Lệnh Hồ Triều khẽ mở cửa mà nói:
- Ngài thấy có nên mời Chủ tịch Hoắc tới không?
- Chủ tịch Tằng cùng Trưởng ban Bành có nhà không? Nếu có mời cả hai người này tới chỗ tôi.
Triệu Quốc Đống bỏ tài liệu trong tay đến. Nói về lý hắn không nên quan tâm công việc cụ thể bên chính quyền, nhưng bây giờ không được. Tằng Lệnh Thuần có nhân phẩm tốt nhưng tiếp xúc lâu khiến Triệu Quốc Đống dần cảm nhận chỗ thiếu hụt của đối phương.
Nếu Tằng Lệnh Thuần chỉ là một Phó chủ tịch phụ trách Văn hóa, giáo dục, nông nghiệp thì còn đủ tư cách, thậm chí xuất sắc. Nhưng làm Chủ tịch phụ trách một quận thì tính cách yếu ớt của y còn kém hơn Đường Diệu Văn nhiều.
Chính xác mà nói đám người Lôi Bằng, Đinh Cao Thọ có thể làm loạn sau khi Trương Thiệu Văn rời đi chính là do tính cách quá mềm yếu của Tằng Lệnh Thuần. Nhất là Tằng Lệnh Thuần lại dùng cách thỏa hiệp chứ không cố tranh đấu, ngay cả khi xác định chính ủy Công an quận cũng là do Lạc Dục Thành cố gắng cạnh tranh và Vương Ích cùng Quế Toàn Hữu phản đối nên Tằng Lệnh Thuần mới cứng rắn lên một chút.
Mà để Dương buồn bực nhất là vị Phó chủ tịch thường trực Hạ Đồng. Tính cách tên này tương tự Tằng Lệnh Thuần, hơn nữa chỉ sợ hơn chứ không kém. Cũng không biết chỗ dựa sau lưng Hạ Đồng là ai lại khiến cả Kỳ Dư Hồng và Nghiêm Lập Dân phản đối việc điều tên này ra khỏi Tây Giang, còn thăng chức làm Phó chủ tịch thường trực.
Tướng vô năng khiến ngàn quân chết trận. Triệu Quốc Đống không nói Tằng Lệnh Thuần vô năng, nhưng năng lực của Hạ Đồng là thứ mà Triệu Quốc Đống không hề coi trọng. Một Phó chủ tịch thường trực phải có năng lực tổng hợp. Anh có năng lực tốt thì có thể khống chế toàn cục, năng lực anh kém thì dễ sinh loạn. Nếu Hạ Đồng phụ trách mảng công nghiệp hoặc nông nghiệp hoặc công việc cụ thể nào đó thì Triệu Quốc Đống cũng không yên tâm.
Triệu Quốc Đống đang nói chuyện với Hạ Trung Thiên thì Tằng Lệnh Thuần, Hoắc Vân Đạt và Bành Nguyên Hậu tiến vào .
- Bí thư Triệu, tôi sợ không đi Thượng Hải được. Trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy – Trưởng ban Hàn tuần tới có thể đến Vĩnh Lương, Thông Thành và Ninh Lăng kiểm tra công tác tuyên truyền. Nếu đến Ninh Lăng thì rất có thể đến Tây Giang. Trưởng ban Mao hôm qua gọi yêu cầu tôi chuẩn bị mấy điểm, trong thời gian này tôi đang cùng Trưởng ban Phan thực hiện nên sợ không đi được.
Bành Nguyên Hậu vừa đi vào đã nói.
- Trưởng ban Hàn?
Triệu Quốc Đống nói:
- Có phải là Trưởng ban Hàn Độ điều từ Phó bí thư Thị ủy An Đô lên không?
Hàn Độ là chú hai của Hàn Đông. Khi Triệu Quốc Đống còn ở Giang Khẩu thì người này được điều từ Phó bí thư Thị ủy Lam Sơn sang làm Thường vụ thị ủy, Trưởng ban thư ký An Đô. Sau đó Kha Khắc lui, Hàn Độ thay thế làm Phó bí thư Thị ủy kiêm Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật An Đô.
Tháng trước nhân sự Tỉnh ủy xuất hiện biến hoá. Phan Viên Triêu chính thức điều đến Đại hội đại biểu nhân dân tỉnh làm Phó chủ nhiệm. Nguyên Thường vụ tỉnh ủy, Trưởng ban Tuyên giáo Qua Tĩnh được điều làm Trưởng ban tổ chức cán bộ, mà Hàn Độ được điều lên làm Thường vụ tỉnh ủy, Trưởng ban Tuyên giáo.
- Bí thư Triệu biết Trưởng ban Hàn?
Bành Nguyên Hậu có chút giật mình. Y chỉ biết Triệu Quốc Đống có quan hệ tốt với Tương Uẩn Hoa, nhưng không ngờ Triệu Quốc Đống lại biết Trưởng ban Hàn. Trưởng ban Hàn mới đến Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy chưa đầy tháng, lại là cán bộ phát triển từ Lam Sơn, nhiều người trên tỉnh không biết vị Trưởng ban Tuyên giáo này.
- Ha ha, chỉ có duyên gặp mặt vài lần. Khi đó Trưởng ban Hàn còn làm Trưởng ban thư ký Thị ủy An Đô.
Triệu Quốc Đống không khỏi thở dài một tiếng. Hàn Đông đến bây giờ vẫn chưa tìm đối tượng. Hắn nghe nói người nhà cô đã giới thiệu mấy người nhưng Hàn Đông đều không hài lòng, sau đó liền không tìm nữa, không biết có phải do hắn hay không?
Thời gian hắn và Hàn Đông gặp không nhiều nhưng hàng tháng cũng gọi vài cuộc điện thoại, nói chuyện công việc, nói chuyện cá nhân, có lẽ khoảng cách xa làm hai người thả lỏng. Mà một khi ở bên nhau lại cảm thấy áp lực không nói thành lời.
Hàn Đông bây giờ đã là Phó Trưởng phòng ở Ban Tuyên giáo Thị ủy An Đô, là cán bộ cấp Trưởng phòng. Ngay cả Triệu Quốc Đống cũng phải thở dài một tiếng, so với hắn đến huyện nghèo khó kiêm chức Phó chủ tịch, cùng với bao cán bộ đến 4, 50 tuổi mới lên được cấp Trưởng phòng thì Hàn Đông chỉ mất hơn bốn năm đã được như vậy là quá nhanh.
- Ha ha, vậy là việc tốt. Tôi nghe nói Trưởng ban Hàn có tác phong nghiêm cẩn, yêu cầu cao trong công việc. Sau này Tây Giang có gì cần tuyên truyền thì sẽ dễ nhờ Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy hơn.
Bành Nguyên Hậu không nhịn được xoa tay mà nói:
- Bí thư Triệu, lần này Tây Giang chúng ta đi Thượng Hải thu hút đầu tư không chừng có thể có Báo tỉnh, đài truyền hình đưa tin, như vậy sẽ tăng sức ảnh hưởng đó.
- Được rồi lão Bành, nếu thu hút đầu tư không có hiệu quả thì sao?
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Trưởng ban Hàn vừa nhận chức đã đến ba nơi nghèo khó ở An Đông, xem ra Trưởng ban Hàn rất coi trọng công tác tuyên truyền của ba Thị xã, nhưng việc thu hút đầu tư ở Thượng Hải là rất gấp, lão Bằng không đi thì ai đi?
- Chỉ có thể để Trưởng ban Lệ Mai. Đài truyền hình Tây Giang cũng có người đi, vừa lúc để Trưởng ban Lệ Mai dẫn đoàn.
Bành Nguyên Hậu cười nói. Sau khi Triệu Quốc Đống và Quế Toàn Hữu đến đài truyền hình và Phòng thông tin, y lập tức nhận ra Triệu Quốc Đống đã thay đổi thái độ với Vương Lệ Mai. Vì thế y cũng thay đổi thái độ.
- Vương Lệ Mai đi?
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói:
- Cũng được, công tác tuyên truyền không thể chỉ dựa vào mình Ban Tuyên giáo, đài truyền hình và phòng Thông tin cũng không thể thiếu. Vậy lão Bành làm việc ở bên này, tôi thấy nếu chúng tôi kịp thời về thì có thể mời Trưởng ban Hàn ngồi uống vài chén.
- Vậy thì quá tốt, có đôi khi ngồi một chỗ ăn uống sẽ khiến dễ làm việc hơn nhiều, ít nhất có thể khiến Trưởng ban Hàn có ấn tượng tốt đối với Tây Giang chúng ta.
Bành Nguyên Hậu vui mừng nói. Nếu Triệu Quốc Đống có quan hệ với Trưởng ban Hàn từ trước, vậy sau này cttrcuar Tây Giang sẽ có nhiều chỗ tốt.
Vương Lệ Mai nhận được điện của Bành Nguyên Hậu giao việc thì rất vui mừng. Có thể cùng Triệu Quốc Đống đến Thượng Hải là cơ hội hiếm có. Nếu không phải Trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy đến và Bành Nguyên Hậu phải tiếp, chuyện tốt này sao rơi xuống đầu cô. Ít nhất cũng là Phan Xảo đi cùng. Đi một lần đã là một tuần, cơ hội tiếp xúc với lãnh đạo không ít.
Thời gian này thái độ của Bí thư Triệu đối với cô thay đổi, điều này làm đám người trong phòng im lặng hẳn đi, không ai dám không chấp hành công việc cô sai. Nhất là khi Triệu Quốc Đống đến kiểm tra công việc đã đánh giá cao tác phong làm việc và năng lực của cô, nhấn mạnh bộ máy phải đoàn kết thì mới có sức chiến đấu. Lời này có nghĩa gì thì mấy tên Phó Trưởng phòng đều có thể nghe ra.
- Trưởng phòng Lệ Mai, giới thiệu về Tây Giang tốt nhất ghi thành đĩa và tập ảnh, như vậy dễ dàng cho chúng ta trình chiếu với các công ty. Tây Giang và Khu Khai Phát có xác định khác nhau, ưu thế khác nhau. Phòng phải chú trọng vào điểm này mà hoàn thành nhiệm vụ.
Vương Lệ Mai chăm chú ghi chép lời Triệu Quốc Đống nói.
- Bí thư Triệu, người đài truyền hình sẽ phụ trách việc chụp ảnh, ghi hình chuyến đi này ở Thượng Hải, chuẩn bị làm một bộ phim tài liệu. Đồng thời cũng ghi hình bên Chiết Giang và phát lên để xúc tiến cán bộ Tây Giang chúng tat hay đổi quan niệm.
Vương Lệ Mai bố trí như vậy làm Triệu Quốc Đống rất hài lòng. Vương Lệ Mai này cũng có chút năng lực, không phải chỉ dựa vào hình thể mà kiếm cơm. Ít nhất cô có thể nhạy cảm nắm bắt ý đồ của hắn.
- Ừ, Trưởng phòng Lệ Mai, chị nói rất tốt, đúng là phải giới thiệu sự biến hoá bên Chiết Giang, Thượng Hải cho cán bộ, quần chúng Tây Giang chúng ta thấy. Hơn nữa còn để cán bộ Tây Giang thấy rõ sự chênh lệch lớn như thế nào, như vậy chúng ta mới có thể cố gắng phấn đấu hơn nữa.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Nhiệm vụ lần này rất nặng, chị phải có kế hoạch cụ thể, vừa phải tuyên truyền chúng ta, vừa phải truyền kinh nghiệm của bên tỉnh bạn về Tây Giang.
Triệu Quốc Đống dựa lưng vào ghế mà suy nghĩ. Trong chuyến đi này có bảy người gồm hắn, Lệnh Hồ Triều, còn đâu là người của Khu Khai Phát và Tây Giang. Hơn nữa lúc trước Phó chủ nhiệm Khu Khai Phát Lô Miễn Dương đã mang theo vài người của Ban quản lý lên Bắc Kinh tước, chủ yếu là phụ trách liên lajcc với ubkkpt quốc gia, Bộ Thương mại và Công ty Quốc Điện, cố gắng tạo quan hệ tốt đẹp.
Đám người tổng cộng hơn 10 do Triệu Quốc Đống cầm đầu. Ngoài ra có Chủ nhiệm Khu Khai Phát Lý Trạch Hải, Phó chủ tịch Tây Giang – Hoắc Vân Đạt, các phòng ban liên quan cũng có vài người.
Máy bay 757 vững vàng bay trên độ cao 8000 mét, ánh mặt trời trên cao trông rất rực rỡ. Lý Trạch Hải đổi chỗ với Vương Lệ Mai để ngồi gần Hoắc Vân Đạt, hai người đang nhỏ giọng nói gì đó với nhau.
Vương Lệ Mai ngồi xuống bên trái Triệu Quốc Đống, mùi hương cơ thể nhàn nhạt phả vào mũi hắn.
Ai cũng nói Thiên Châu, Ninh Lăng nhiều người đẹp. Hai chị em Từ Xuân Nhạn ở Thiên Châu đúng là rất đẹp, mỹ nữ Ninh Lăng cũng làm Triệu Quốc Đống có ấn tượng rất sâu. Từ Trình Nhược Lâm, La Băng đến Vương Lệ Mai, Lục Nhị, thậm trí Phó trưởng ban Tuyên giáo Phan Xảo kia đều là người đẹp mà An Đô khó tìm được nhiều.
Vương Lệ Mai bây giờ đang cố gắng dựa vào Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống vốn dự định lạnh nhạt với Vương Lệ Mai một thời gian. Dù cho có chị em Vưu Liên Hương nói giúp, dù bản thân Vương Lệ Mai có năng lực nhưng có người phụ nữ xinh đẹp ở bên cũng dễ có lời đồn không hay.
Triệu Quốc Đống cố gắng không nhìn về bên trái bằng cách suy nghĩ đến chuyến đi tới Bắc Kinh này. Lô Miễn Dương triển khai công việc đã có hiệu quả. Người này theo Triệu Quốc Đống thấy tuy vị trí xếp sau Phùng Vân Khôn ở Ban quản lý Khu Khai Phát nhưng có năng lực hơn Phùng Vân Khôn.
Hai người này Triệu Quốc Đống tiếp xúc lâu như vậy nên có thể phân biệt ai hơn ai kém. Vì thế Triệu Quốc Đống mới bố trí Lô Miễn Dương dẫn theo vài người đến Bắc Kinh trước, mà Phùng Vân Khôn ở nhà chủ trì công việc, điều này thực ra cũng làm Phùng Vân Khôn vui vẻ.
Bên Bộ Thương mại thì không vấn đề gì, các cục, Vụ bên dưới đều phối hợp tốt. Có Thái Chánh Dương giúp đỡ nên vấn đề không lớn. Chủ yếu là ở bên Công ty Quốc Điện. Đổng Minh Đường mặc dù có quan hệ cá nhân khá tốt đẹp với Triệu Quốc Đống nhưng do y xếp sau trong các phó Tổng giám đốc của công ty nên trọng lượng lời nói chưa chắc đã đủ. Cho nên ở vấn đề này phải tăng lực đô.
Công ty Quốc Điện đã xác định xây dựng trụ sở sản xuất thiết bị ở khu vực Trung tây, nhưng trụ sở đặt ở đâu khiến vài tỉnh chú ý. Có ít nhất hai ba nhà đang toàn lực quan hệ như Ninh Lăng.
Ngoài chuyện Khu Khai Phát, Triệu Quốc Đống cũng phải quan tâm chuyện bên Tây Giang. Hạng mục trụ sở kia mặc dù là việc lớn nhưng Tây Giang mới là chiến trường chính của Triệu Quốc Đống, hơn nữa là chiến trường lâu dài. Khu Khai Phát không thể so sánh với Tây Giang, nó mới là nơi quyết định sự lên xuống của Triệu Quốc Đống. Chỉ có chính thức phát triển Tây Giang, Triệu Quốc Đống mới được cấp trên tán thành.
Công tác chuẩn bị bên Thượng Hải cũng đã làm khá tốt. Lục Nhị và một Phó chánh văn phòng Ban quản lý Khu Khai Phát đã đến Thượng Hải trước Lô Miễn Dương, phụ trách công tác chuẩn bị cho hội nghị thu hút đầu tư. Trên thực tế cũng không phải hội nghị lớn gì, mà chỉ là cuộc tọa đàm, không có lãnh đạo nào đến, cũng không có nhiều tài liệu giới thiệu, càng không dự định ký kết gì, đó chỉ là gặp mặt, trao đổi mà thôi.
Mặc kẹt có thể thu hút được công ty nào không, mục đích lần này chỉ là tạo liên hệ, sau đó lựa chọn nhà đầu tư mà đàm phán, tranh thủ thu hút vài công ty, quy mô không cần quá lớn vì đây là thử nghiệm. Nhất là Ninh Lăng xa xôi như vậy nên nếu anh hy vọng người ta đối xử với anh như mấy thành phố duyên hải là không thể.
Trước đó Triệu Quốc Đống đã thông qua quan hệ của Thái Chánh Dương và Đổng Minh Đường mà làm quen vài công ty phân bố ở duyên hải, mặc dù chỉ là gặp mặt một lần, thậm chí chưa gặp mặt mà chỉ gọi điện, nhưng đây coi như đã có đầu mối liên lạc. Chỉ cần mời địa biểu các công ty này đến Thượng Hải ngồi trao đổi, giới thiệu mục đích của mình, thể hiện được sự nhiệt tình của Ninh Lăng là đủ. Còn hấp dẫn được một hai công ty tới coi như thành công.
- Bí thư Triệu, uống café chứ?
Giọng Vương Lệ Mai rất ngọt ngào và dễ nghe, làm người ta thấy rất hấp dẫn.
- Cảm ơn, không cần, cho tôi cốc nước suối.
Triệu Quốc Đống mở mắt gật đầu nói.
Nước suối mà máy bay dùng vẫn là Nước suối Thương Lãng bình thường, xem ra muốn mở thị trường này của nước suối Thánh thủy là không thực tế. Dù sao một chai nước suối Thánh thủy cũng là hơn 20 tệ.
- Bí thư Triệu, lần này chúng ta chỉ ở lại Bắc Kinh hai ngày thôi sao?
Vương Lệ Mai nhỏ giọng nói. Hai phóng viên đài truyền hình đã trực tiếp bay tới Thượng Hải mà không đi Bắc Kinh, điều này làm cô có chút ngạc nhiên.
- Ừ, công việc bên này không nhiều, chỉ là nói chuyện một chút, công việc trọng điểm của chúng ta là bên Thượng Hải.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói.
- Ngài thấy Ban Tuyên giáo nên chú ý vào vấn đề gì?
Lần đầu tham gia hoạt động như thế này, hơn nữa còn đại biểu hai đơn vị là Ban Tuyên giáo và Phòng thông tin nên Vương Lệ Mai có chút khẩn trương, lo lắng xảy ra chuyện gì thì tất cả cố gắng trước đây của mình sẽ mất hết.
- Cần chú ý chính là tăng cường tuyên truyền về việc Tây Giang đang cải thiện hoàn cảnh mềm, điểm này rất quan trọng. Rất nhiều nơi tuyên truyền thu hút đầu tư bằng việc chính sách ưu đãi, giá đất phải chăng, tiền lương công nhân vừa phải, mấy điểm này mặc dù quan trọng nhưng tôi phát hiện bây giờ nhà đầu tư trong và ngoài nước coi trọng hoàn cảnh mềm hơn, thậm chí còn hơn các vấn đề kia. Điều này nói rõ một nhà đầu tư có coi trọng phát triển liên tụ ở một nơi hay không, chứ không phải là hiệu quả trong thời gian ngắn.
- Tôi đã tiếp xúc với một số nhà kinh doanh bên Chiết Giang, tôi cũng có chút bạn ở bên đó. Từ lời nói của bọn họ có thể thấy chỉ cần có cơ hội thích hợp để đầu tư thì bọn họ coi trọng nhất là hiệu quả làm việc của chính quyền địa phương, sự đáng tin cậy, sự trong suốt, đó đều là hoàn cảnh mềm. Nếu một nơi có hoàn cảnh mềm kém, không có chế độ coi trọng nhà đầu tư, mặc dù nơi đó có cuộc sống ưu đãi hơn các nơi khác thì khó có thể duy trì lâu dài. Theo lãnh đạo thay đổi thì đó là ác mộng đối với công ty.
Vương Lệ Mai ngẩn ra mà nghe Triệu Quốc Đống chỉ điểm. Chú trọng hoàn cảnh mềm, điểm này Triệu Quốc Đống hình như coi trọng hơn cả, bảo sao hắn lại tạo ra cơn gió lốc cải thiện tác phong làm việc ở Hoa Lâm, thậm chí có mấy Trưởng phòng bị mất chức.
Làm công tác tuyên truyền thì cần phải nắm bắt sở thích của Bí thư, Triệu Quốc Đống coi trọng điểm này, như vậy trong hội nghị thu hút đầu tư này thì Ban Tuyên giáo phải làm nổi bật điểm này. Vương Lệ Mai thầm ghi nhớ những điểm mà Triệu Quốc Đống nhấn mạnh.
Vương Lệ Mai thầm nghĩ nếu muốn chính thức đi vào vòng tròn của đối phương, chỉ dựa vào người ngoài giúp là không thể. Vưu Huệ Hương chỉ giúp cô tạo quan hệ với hắn, mặc dù Triệu Quốc Đống dẫn người đến phòng Thông tin, đánh giá cao năng lực làm việc của cô, nhưng Vương Lệ Mai biết đó chỉ là tạm thời, cô chưa thể đi vào vòng tròn của Triệu Quốc Đống.
Cô muốn chính thức dung nhập vào vòng tròn trung tâm của Triệu Quốc Đống thì phải hiểu suy nghĩ của hắn, làm cho hắn thấy cô đáng là người để hắn thu nhận. Đây là suy nghĩ của Vương Lệ Mai.
Vương Lệ Mai biết mình xinh đẹp thì có cả ưu thế và khuyết điểm. Nếu nói mình là tri kỷ, thân tín của Triệu Quốc Đống, vậy vẻ ngoài của mình là ưu thế. Nhưng nếu nằm ngoài vòng tròn của hắn thì vẻ đẹp lại là bất lợi. Hắn hoàn toàn có thể bài xích mình, tỏ ý chí như sắt đá không động tâm vì sắc đẹp của hắn.
Trong ba người này thì Quế Toàn Hữu coi như vượt qua cửa ải khó khăn. Khi Trương Thiệu Văn còn ở Tây Giang, Quế Toàn Hữu vẫn có thể duy trì độc lập, vẫn nhẫn nhịn chờ thời. Triệu Quốc Đống đến đã làm y có tiếng nói lớn hơn trong Quận ủy. Nhưng Quế Toàn Hữu vẫn biểu hiện bình tĩnh, điều này làm y tránh được không ít lời dèm pha.
Tiếng nói của anh sẽ không tăng lên vì anh ra vẻ cao ngạo, người trong chốn quan trường đều sáng mắt, chỉ có hành động thực tế mới thể hiện rõ năng lực của anh.
Trong đây thì Giản Hồng là khó khăn nhất. Mặc dù có Vưu Liên Hương và Triệu Quốc Đống ủng hộ nhưng văn phòng Thị ủy có Nghiêm Lập Dân. Công việc gì của Giản Hồng cũng cần thông qua tay Nghiêm Lập Dân. Nghiêm Lập Dân sẽ lấy kính tìm sơ sót và phê bình. Vưu Liên Hương dù sao cũng là Thường vụ thị ủy, Trưởng ban thư ký, lại quan hệ mật thiết với Kỳ Dư Hồng nên Nghiêm Lập Dân không dám làm quá. Nhưng Giản Hồng lại là Phó trưởng ban thư ký xếp cuối cùng nên sẽ là nơi tốt nhất để trút giận.
Cho nên Triệu Quốc Đống cũng có thể cảm nhận khó xử của Giản Hồng. Chẳng qua nếu không qua mưa gió thì chị mãi là bông hoa trong phòng, không thể lớn lên được.
Giản Hồng ở Hoa Lâm qua bốn đời Bí thư huyện ủy, cô coi như cảm nhận hết chua xót, ngọt đắng trong đó, bây giờ lên làm Phó trưởng ban thư ký Thị ủy thì nhất định cũng sớm chuẩn bị tư tưởng đón mưa gió.
Triệu Quốc Đống được Vưu Liên Hương cho biết Kỳ Dư Hồng đánh giá cao năng lực làm việc của Giản Hồng, chỉ là cô hơi trầm mặc nên có vẻ không thích hợp với vị trí Phó trưởng ban thư ký. Chẳng qua Triệu Quốc Đống lại thấy đây không phải việc xấu. Bây giờ nhẫn nhịn mới có lợi, nhất là một nữ điều chỉnh thì dù lãnh đạo có cái nhìn thì cũng tốt hơn so với người khác thấy chị kiêu ngạo, miễn đưa đến lời đồn thổi vu vơ.
Nếu so sánh thì công việc của Hoắc Vân Đạt có tính khiêu chiến nhất. Đinh Cao Thọ đã được xác định điều đến làm Phó chủ nhiệm Ủy ban kinh tế Thị xã, một vị trí khá được. Hạ Đồng rất có thể tiếp nhận chức Phó chủ tịch thường trực, chức thường vụ còn thiếu chưa được xác định rõ ràng. Theo bình thường thì chức thường vụ sẽ sinh ra trong các Phó chủ tịch quận. Nhưng Triệu Quốc Đống đề cử Hoắc Vân Đạt lại bị Hội nghị thường ủy bác bỏ.
Triệu Quốc Đống không biết yy bây giờ đang suy nghĩ gì. Lúc quan trọng y lại thay đổi ý kiến khiến Triệu Quốc Đống nghi ngờ khí phách của Kỳ Dư Hồng. Lúc trước hắn đã báo cáo với đối phương, Kỳ Dư Hồng mặc dù không tỏ thái độ rõ ràng nhưng ít nhất không phản đối. Theo Triệu Quốc Đống thấy im lặng coi như thừa nhận. Nhưng trong Hội nghị thường ủy Kỳ Dư Hồng lại lùi bước, điều này làm Triệu Quốc Đống rất thất vọng.
Triệu Quốc Đống thấy Kỳ Dư Hồng đến Ninh Lăng đã bốn năm nhưng vẫn không thể khống chế hoàn toàn Thị ủy, đó chính là một Bí thư Thị ủy thất bại. Ở Trung Quốc, một Bí thư Thị ủy không khống chế được một nơi thì đó là khuyết điểm.
Bây giờ Hoắc Vân Đạt đến Tây Giang sẽ gặp khiêu chiến rất lớn. Cải cách các công ty nhà nước và thu hút đầu tư đều đặt trên vai y, nhất là bây giờ trọng tâm của Ninh Lăng dồn sang phát triển Khu Khai Phát, ít quan tâm vào phát triển công nghiệp ở Tây Giang. Có thể nói anh phải dựa hết vào sức mình mà thay đổi cục diện.
Cải cách công ty nhà nước sẽ gặp xung đột và mâu thuẫn rất lớn, người được lợi và người không hiểu sẽ lấy đủ cách làm khó dễ. Mặc dù cải cách tiến hành nhưng anh muốn hy vọng các công ty thay đổi bộ mặt ngay lập tức là không thể. Anh nếu muốn tìm điểm tăng trưởng khác thì chỉ có thể thu hút đầu tư. Mà điều kiện của Tây Giang bây giờ thì đó lại là khó khăn rất lớn.
Hoắc Vân Đạt chỉ có một điểm mạnh hơn Giản Hồng đó là y được Triệu Quốc Đống ủng hộ tuyệt đối, hơn nữa lúc nào cũng có thể trao đổi với Triệu Quốc Đống.
- Lão Hoắc, anh định bao giờ đến Tây Giang làm?
Quế Toàn Hữu cười nói.
- Cái này phải xem phân công của Bí thư Triệu.
Qq thở dài một tiếng.
- Vân Đạt, theo lý thuyết anh có thể nghỉ vài ngày, chẳng qua bây giờ đang là thời kỳ rất quan trọng, tôi không cho anh nghỉ. Tôi sẽ lên Thượng Hải tham gia hội nghị thu hút đầu tư, chủ yếu là thu hút đầu tư cho Khu Khai Phát, nhưng tôi thấy Quận Tây Giang cũng có thể đi, Khu Khai Phát thu hút đầu tư có sự lựa chọn nhất định, Tây Giang cũng có ưu thế là không có giới hạn như Khu Khai Phát, cho nên tôi anh có thể đi cùng tôi một chuyến xem có thể nhặt được một hai công ty về Tây Giang không?
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- Công việc của anh rất nặng nề, phải nghĩ nhiều biện pháp, vung lưới rộng vào, trọng điểm bồi dưỡng, có thể mò một con cá cũng tốt. Giống như khi tôi đến Hoa Lâm vậy, mặt dày chạy quanh, làm ăn mày cũng được. Chỉ cần có thể thu hút các công ty thì đó là thành tích.
- Vậy tôi sẽ thu thập bên Hoa Lâm một chút coi như chào tạm biệt, sau đó về Khuê Dương một chuyến.
Hoắc Vân Đạt gật đầu nói:
- Tôi tranh thủ ngày kia sẽ chính thức đi làm.
- Ừ, bên này tôi sẽ nói với Chủ tịch Tằng với Chủ nhiệm Giang. Đinh Cao Thọ và Bảo Vĩnh Lai sẽ có đơn xin từ chức, Đại hội đại biểu nhân dân lập tức phê chuẩn, sau đó Ủy ban quận sẽ phân công công việc. Tôi và lão Tằng có ý để anh phụ trách mảng công nghiệp và thu hút đầu tư, tranh thủ làm ra chút thành tích trước năm mới cho một số người xem. Tôi và lão Tằng đều toàn lực ủng hộ anh, vấn đề thường vụ thì anh không nên suy nghĩ. Bí thư Kỳ nói có lý, cần một thời gian thử thách, thử thách xem một số điều chỉnh có thể giữ được bản sắc của mình trong cơn sóng gió hay không?
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói:
- Nhưng chức thường vụ có lẽ không trống quá nhiều. Tôi lo Nghiêm Lập Dân nhân cơ hội thò tay vào Tây Giang nên tôi dự định đề cử Ngụy Hiểu Lam.
Ngụy Hiểu Lam?
Giản Hồng và Hoắc Vân Đạt không hiểu quá nhiều về Ngụy Hiểu Lam nên không có phản ứng. Nhưng Quế Toàn Hữu trước đó cũng không nghe thấy Ngụy Hiểu Lam đi lại gần với Triệu Quốc Đống, nếu nói thì vị Phó chủ tịch Thi Cương còn đi lại gần với Triệu Quốc Đống hơn. Nhưng Quế Toàn Hữu cũng mơ hồ biết Triệu Quốc Đống đánh giá cao năng lực của Ngụy Hiểu Lam.
Tâm tư của lãnh đạo đúng là khó đoán.
Ngụy Hiểu Lam được bạn ở Ban Tổ chức cán bộ Thị ủy lén nói cho Triệu Quốc Đống đã đề cử cô làm Thường vụ quận ủy trước mặt Kỳ Dư Hồng cùng Thư Chí Cao, cô không thể tin vào tai mình.
Nhưng người bạn kia lại nói đây là tin tuyệt đối đáng tin cậy, về phần truyền từ đâu thì đối phương không chấp nhận lộ ra, chỉ nói tuyệt đối chính xác. Hơn nữa còn nói Triệu Quốc Đống còn nói rõ phải mau chóng xác định để dễ dàng triển khai công việc năm sau.
- Tiểu Điêu, cô đừng đùa tôi. Tôi và Triệu Quốc Đống không quen biết gì, hắn đến Tây Giang mấy tháng, tôi ăn cơm với hắn chỉ đếm trên đầu ngón tay, báo cáo công việc cũng chỉ có một lần. Nếu cô là hắn thì có đề cử tôi vào thường vụ không?
Ngụy Hiểu Lam không thể tin, nhưng nghe bạn thì có vẻ không phải trêu mình. Đó là bạn cùng phòng rất thân thiết với cô, người này có tin tức rất nhanh nhạy. Không phải cô ta mà chồng cô ta là Phó chánh văn phòng Thị ủy, hơn nữa bây giờ lại có quan hệ tốt với Phó trưởng ban thư ký Tằng Khả Phàm được Thị trưởng Thư Chí Cao rất coi trọng. Nếu tin này là thật thì hơn phân nửa là từ Tằng Khả Phàm lộ ra.
- Đúng thế, tôi nghe nói vị Bí thư Triệu kia là nhân vật phong lưu đó. Ha ha, nghe nói vị Phó Trưởng phòng Thông tin Hoa Lâm kia có quan hệ mập mờ với hắn. Tôi đã gặp Phó Trưởng phòng đó, Tiểu Ngụy, cô không thể so sánh với người ta đâu.
- Phì, Tạo Sơn Điêu, miệng chó không mọc được ngà voi, cô coi tôi là ai?
Ngụy Hiểu Lam cười mắng:
- Triệu Quốc Đống nhỏ hơn tôi bao tuổi? Hắn gọi tôi là cô cũng không thiệt. Cô đừng có coi tôi như người ở Ban Tổ chức cán bộ các cô.
- Ha ha, Bí thư Triệu kia có quan hệ rất tốt với Trưởng ban Chương chỗ tôi, như vậy không phải cùng loại người sao? Tôi thấy cũng không tốt hơn Trương Thiệu Văn mấy đâu. Được rồi, Tiểu Ngụy, tin này tuyệt đối chính xác, chồng tôi nghe Trưởng ban thư ký Tằng nói đó, nhất định không sai. Về phần tại sao Bí thư Triệu đề cử cô thì chỉ mình cô rõ. Được rồi, tạm thời chỉ có mấy người biết việc này, Triệu Quốc Đống cũng chỉ nói ra với ba người kia, chưa chính thức đề nghị. Cô phải nắm chắc.
Một tháng trước tết chính là thời gian bận nhất, vừa phải đợi cơ quan cấp trên đến kiểm tra, vừa phải bố trí kiểm tra cấp dưới, các loại báo cáo, tài liệu tổng kết, lời phát biểu không ngừng ra lò. Mà Đại hội đại biểu nhân dân và Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân cũng lập tức tổ chức hội nghị, cán bộ nhà nước đúng là bận không thể quay đầu.
Triệu Quốc Đống không ngừng chạy tới Khu Khai Phát, Quận ủy Tây Giang rồi sang Thị ủy thì thấy toàn người qua lại, ai cũng bận rộn.
Nếu so sánh thì hắn có vẻ rảnh hơn một chút.
- Bí thư Triệu, Cục trưởng Hạ - cục Chiêu thương Thị xã đến.
Lệnh Hồ Triều khẽ mở cửa mà nói:
- Ngài thấy có nên mời Chủ tịch Hoắc tới không?
- Chủ tịch Tằng cùng Trưởng ban Bành có nhà không? Nếu có mời cả hai người này tới chỗ tôi.
Triệu Quốc Đống bỏ tài liệu trong tay đến. Nói về lý hắn không nên quan tâm công việc cụ thể bên chính quyền, nhưng bây giờ không được. Tằng Lệnh Thuần có nhân phẩm tốt nhưng tiếp xúc lâu khiến Triệu Quốc Đống dần cảm nhận chỗ thiếu hụt của đối phương.
Nếu Tằng Lệnh Thuần chỉ là một Phó chủ tịch phụ trách Văn hóa, giáo dục, nông nghiệp thì còn đủ tư cách, thậm chí xuất sắc. Nhưng làm Chủ tịch phụ trách một quận thì tính cách yếu ớt của y còn kém hơn Đường Diệu Văn nhiều.
Chính xác mà nói đám người Lôi Bằng, Đinh Cao Thọ có thể làm loạn sau khi Trương Thiệu Văn rời đi chính là do tính cách quá mềm yếu của Tằng Lệnh Thuần. Nhất là Tằng Lệnh Thuần lại dùng cách thỏa hiệp chứ không cố tranh đấu, ngay cả khi xác định chính ủy Công an quận cũng là do Lạc Dục Thành cố gắng cạnh tranh và Vương Ích cùng Quế Toàn Hữu phản đối nên Tằng Lệnh Thuần mới cứng rắn lên một chút.
Mà để Dương buồn bực nhất là vị Phó chủ tịch thường trực Hạ Đồng. Tính cách tên này tương tự Tằng Lệnh Thuần, hơn nữa chỉ sợ hơn chứ không kém. Cũng không biết chỗ dựa sau lưng Hạ Đồng là ai lại khiến cả Kỳ Dư Hồng và Nghiêm Lập Dân phản đối việc điều tên này ra khỏi Tây Giang, còn thăng chức làm Phó chủ tịch thường trực.
Tướng vô năng khiến ngàn quân chết trận. Triệu Quốc Đống không nói Tằng Lệnh Thuần vô năng, nhưng năng lực của Hạ Đồng là thứ mà Triệu Quốc Đống không hề coi trọng. Một Phó chủ tịch thường trực phải có năng lực tổng hợp. Anh có năng lực tốt thì có thể khống chế toàn cục, năng lực anh kém thì dễ sinh loạn. Nếu Hạ Đồng phụ trách mảng công nghiệp hoặc nông nghiệp hoặc công việc cụ thể nào đó thì Triệu Quốc Đống cũng không yên tâm.
Triệu Quốc Đống đang nói chuyện với Hạ Trung Thiên thì Tằng Lệnh Thuần, Hoắc Vân Đạt và Bành Nguyên Hậu tiến vào .
- Bí thư Triệu, tôi sợ không đi Thượng Hải được. Trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy – Trưởng ban Hàn tuần tới có thể đến Vĩnh Lương, Thông Thành và Ninh Lăng kiểm tra công tác tuyên truyền. Nếu đến Ninh Lăng thì rất có thể đến Tây Giang. Trưởng ban Mao hôm qua gọi yêu cầu tôi chuẩn bị mấy điểm, trong thời gian này tôi đang cùng Trưởng ban Phan thực hiện nên sợ không đi được.
Bành Nguyên Hậu vừa đi vào đã nói.
- Trưởng ban Hàn?
Triệu Quốc Đống nói:
- Có phải là Trưởng ban Hàn Độ điều từ Phó bí thư Thị ủy An Đô lên không?
Hàn Độ là chú hai của Hàn Đông. Khi Triệu Quốc Đống còn ở Giang Khẩu thì người này được điều từ Phó bí thư Thị ủy Lam Sơn sang làm Thường vụ thị ủy, Trưởng ban thư ký An Đô. Sau đó Kha Khắc lui, Hàn Độ thay thế làm Phó bí thư Thị ủy kiêm Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật An Đô.
Tháng trước nhân sự Tỉnh ủy xuất hiện biến hoá. Phan Viên Triêu chính thức điều đến Đại hội đại biểu nhân dân tỉnh làm Phó chủ nhiệm. Nguyên Thường vụ tỉnh ủy, Trưởng ban Tuyên giáo Qua Tĩnh được điều làm Trưởng ban tổ chức cán bộ, mà Hàn Độ được điều lên làm Thường vụ tỉnh ủy, Trưởng ban Tuyên giáo.
- Bí thư Triệu biết Trưởng ban Hàn?
Bành Nguyên Hậu có chút giật mình. Y chỉ biết Triệu Quốc Đống có quan hệ tốt với Tương Uẩn Hoa, nhưng không ngờ Triệu Quốc Đống lại biết Trưởng ban Hàn. Trưởng ban Hàn mới đến Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy chưa đầy tháng, lại là cán bộ phát triển từ Lam Sơn, nhiều người trên tỉnh không biết vị Trưởng ban Tuyên giáo này.
- Ha ha, chỉ có duyên gặp mặt vài lần. Khi đó Trưởng ban Hàn còn làm Trưởng ban thư ký Thị ủy An Đô.
Triệu Quốc Đống không khỏi thở dài một tiếng. Hàn Đông đến bây giờ vẫn chưa tìm đối tượng. Hắn nghe nói người nhà cô đã giới thiệu mấy người nhưng Hàn Đông đều không hài lòng, sau đó liền không tìm nữa, không biết có phải do hắn hay không?
Thời gian hắn và Hàn Đông gặp không nhiều nhưng hàng tháng cũng gọi vài cuộc điện thoại, nói chuyện công việc, nói chuyện cá nhân, có lẽ khoảng cách xa làm hai người thả lỏng. Mà một khi ở bên nhau lại cảm thấy áp lực không nói thành lời.
Hàn Đông bây giờ đã là Phó Trưởng phòng ở Ban Tuyên giáo Thị ủy An Đô, là cán bộ cấp Trưởng phòng. Ngay cả Triệu Quốc Đống cũng phải thở dài một tiếng, so với hắn đến huyện nghèo khó kiêm chức Phó chủ tịch, cùng với bao cán bộ đến 4, 50 tuổi mới lên được cấp Trưởng phòng thì Hàn Đông chỉ mất hơn bốn năm đã được như vậy là quá nhanh.
- Ha ha, vậy là việc tốt. Tôi nghe nói Trưởng ban Hàn có tác phong nghiêm cẩn, yêu cầu cao trong công việc. Sau này Tây Giang có gì cần tuyên truyền thì sẽ dễ nhờ Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy hơn.
Bành Nguyên Hậu không nhịn được xoa tay mà nói:
- Bí thư Triệu, lần này Tây Giang chúng ta đi Thượng Hải thu hút đầu tư không chừng có thể có Báo tỉnh, đài truyền hình đưa tin, như vậy sẽ tăng sức ảnh hưởng đó.
- Được rồi lão Bành, nếu thu hút đầu tư không có hiệu quả thì sao?
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Trưởng ban Hàn vừa nhận chức đã đến ba nơi nghèo khó ở An Đông, xem ra Trưởng ban Hàn rất coi trọng công tác tuyên truyền của ba Thị xã, nhưng việc thu hút đầu tư ở Thượng Hải là rất gấp, lão Bằng không đi thì ai đi?
- Chỉ có thể để Trưởng ban Lệ Mai. Đài truyền hình Tây Giang cũng có người đi, vừa lúc để Trưởng ban Lệ Mai dẫn đoàn.
Bành Nguyên Hậu cười nói. Sau khi Triệu Quốc Đống và Quế Toàn Hữu đến đài truyền hình và Phòng thông tin, y lập tức nhận ra Triệu Quốc Đống đã thay đổi thái độ với Vương Lệ Mai. Vì thế y cũng thay đổi thái độ.
- Vương Lệ Mai đi?
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói:
- Cũng được, công tác tuyên truyền không thể chỉ dựa vào mình Ban Tuyên giáo, đài truyền hình và phòng Thông tin cũng không thể thiếu. Vậy lão Bành làm việc ở bên này, tôi thấy nếu chúng tôi kịp thời về thì có thể mời Trưởng ban Hàn ngồi uống vài chén.
- Vậy thì quá tốt, có đôi khi ngồi một chỗ ăn uống sẽ khiến dễ làm việc hơn nhiều, ít nhất có thể khiến Trưởng ban Hàn có ấn tượng tốt đối với Tây Giang chúng ta.
Bành Nguyên Hậu vui mừng nói. Nếu Triệu Quốc Đống có quan hệ với Trưởng ban Hàn từ trước, vậy sau này cttrcuar Tây Giang sẽ có nhiều chỗ tốt.
Vương Lệ Mai nhận được điện của Bành Nguyên Hậu giao việc thì rất vui mừng. Có thể cùng Triệu Quốc Đống đến Thượng Hải là cơ hội hiếm có. Nếu không phải Trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy đến và Bành Nguyên Hậu phải tiếp, chuyện tốt này sao rơi xuống đầu cô. Ít nhất cũng là Phan Xảo đi cùng. Đi một lần đã là một tuần, cơ hội tiếp xúc với lãnh đạo không ít.
Thời gian này thái độ của Bí thư Triệu đối với cô thay đổi, điều này làm đám người trong phòng im lặng hẳn đi, không ai dám không chấp hành công việc cô sai. Nhất là khi Triệu Quốc Đống đến kiểm tra công việc đã đánh giá cao tác phong làm việc và năng lực của cô, nhấn mạnh bộ máy phải đoàn kết thì mới có sức chiến đấu. Lời này có nghĩa gì thì mấy tên Phó Trưởng phòng đều có thể nghe ra.
- Trưởng phòng Lệ Mai, giới thiệu về Tây Giang tốt nhất ghi thành đĩa và tập ảnh, như vậy dễ dàng cho chúng ta trình chiếu với các công ty. Tây Giang và Khu Khai Phát có xác định khác nhau, ưu thế khác nhau. Phòng phải chú trọng vào điểm này mà hoàn thành nhiệm vụ.
Vương Lệ Mai chăm chú ghi chép lời Triệu Quốc Đống nói.
- Bí thư Triệu, người đài truyền hình sẽ phụ trách việc chụp ảnh, ghi hình chuyến đi này ở Thượng Hải, chuẩn bị làm một bộ phim tài liệu. Đồng thời cũng ghi hình bên Chiết Giang và phát lên để xúc tiến cán bộ Tây Giang chúng tat hay đổi quan niệm.
Vương Lệ Mai bố trí như vậy làm Triệu Quốc Đống rất hài lòng. Vương Lệ Mai này cũng có chút năng lực, không phải chỉ dựa vào hình thể mà kiếm cơm. Ít nhất cô có thể nhạy cảm nắm bắt ý đồ của hắn.
- Ừ, Trưởng phòng Lệ Mai, chị nói rất tốt, đúng là phải giới thiệu sự biến hoá bên Chiết Giang, Thượng Hải cho cán bộ, quần chúng Tây Giang chúng ta thấy. Hơn nữa còn để cán bộ Tây Giang thấy rõ sự chênh lệch lớn như thế nào, như vậy chúng ta mới có thể cố gắng phấn đấu hơn nữa.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Nhiệm vụ lần này rất nặng, chị phải có kế hoạch cụ thể, vừa phải tuyên truyền chúng ta, vừa phải truyền kinh nghiệm của bên tỉnh bạn về Tây Giang.
Triệu Quốc Đống dựa lưng vào ghế mà suy nghĩ. Trong chuyến đi này có bảy người gồm hắn, Lệnh Hồ Triều, còn đâu là người của Khu Khai Phát và Tây Giang. Hơn nữa lúc trước Phó chủ nhiệm Khu Khai Phát Lô Miễn Dương đã mang theo vài người của Ban quản lý lên Bắc Kinh tước, chủ yếu là phụ trách liên lajcc với ubkkpt quốc gia, Bộ Thương mại và Công ty Quốc Điện, cố gắng tạo quan hệ tốt đẹp.
Đám người tổng cộng hơn 10 do Triệu Quốc Đống cầm đầu. Ngoài ra có Chủ nhiệm Khu Khai Phát Lý Trạch Hải, Phó chủ tịch Tây Giang – Hoắc Vân Đạt, các phòng ban liên quan cũng có vài người.
Máy bay 757 vững vàng bay trên độ cao 8000 mét, ánh mặt trời trên cao trông rất rực rỡ. Lý Trạch Hải đổi chỗ với Vương Lệ Mai để ngồi gần Hoắc Vân Đạt, hai người đang nhỏ giọng nói gì đó với nhau.
Vương Lệ Mai ngồi xuống bên trái Triệu Quốc Đống, mùi hương cơ thể nhàn nhạt phả vào mũi hắn.
Ai cũng nói Thiên Châu, Ninh Lăng nhiều người đẹp. Hai chị em Từ Xuân Nhạn ở Thiên Châu đúng là rất đẹp, mỹ nữ Ninh Lăng cũng làm Triệu Quốc Đống có ấn tượng rất sâu. Từ Trình Nhược Lâm, La Băng đến Vương Lệ Mai, Lục Nhị, thậm trí Phó trưởng ban Tuyên giáo Phan Xảo kia đều là người đẹp mà An Đô khó tìm được nhiều.
Vương Lệ Mai bây giờ đang cố gắng dựa vào Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống vốn dự định lạnh nhạt với Vương Lệ Mai một thời gian. Dù cho có chị em Vưu Liên Hương nói giúp, dù bản thân Vương Lệ Mai có năng lực nhưng có người phụ nữ xinh đẹp ở bên cũng dễ có lời đồn không hay.
Triệu Quốc Đống cố gắng không nhìn về bên trái bằng cách suy nghĩ đến chuyến đi tới Bắc Kinh này. Lô Miễn Dương triển khai công việc đã có hiệu quả. Người này theo Triệu Quốc Đống thấy tuy vị trí xếp sau Phùng Vân Khôn ở Ban quản lý Khu Khai Phát nhưng có năng lực hơn Phùng Vân Khôn.
Hai người này Triệu Quốc Đống tiếp xúc lâu như vậy nên có thể phân biệt ai hơn ai kém. Vì thế Triệu Quốc Đống mới bố trí Lô Miễn Dương dẫn theo vài người đến Bắc Kinh trước, mà Phùng Vân Khôn ở nhà chủ trì công việc, điều này thực ra cũng làm Phùng Vân Khôn vui vẻ.
Bên Bộ Thương mại thì không vấn đề gì, các cục, Vụ bên dưới đều phối hợp tốt. Có Thái Chánh Dương giúp đỡ nên vấn đề không lớn. Chủ yếu là ở bên Công ty Quốc Điện. Đổng Minh Đường mặc dù có quan hệ cá nhân khá tốt đẹp với Triệu Quốc Đống nhưng do y xếp sau trong các phó Tổng giám đốc của công ty nên trọng lượng lời nói chưa chắc đã đủ. Cho nên ở vấn đề này phải tăng lực đô.
Công ty Quốc Điện đã xác định xây dựng trụ sở sản xuất thiết bị ở khu vực Trung tây, nhưng trụ sở đặt ở đâu khiến vài tỉnh chú ý. Có ít nhất hai ba nhà đang toàn lực quan hệ như Ninh Lăng.
Ngoài chuyện Khu Khai Phát, Triệu Quốc Đống cũng phải quan tâm chuyện bên Tây Giang. Hạng mục trụ sở kia mặc dù là việc lớn nhưng Tây Giang mới là chiến trường chính của Triệu Quốc Đống, hơn nữa là chiến trường lâu dài. Khu Khai Phát không thể so sánh với Tây Giang, nó mới là nơi quyết định sự lên xuống của Triệu Quốc Đống. Chỉ có chính thức phát triển Tây Giang, Triệu Quốc Đống mới được cấp trên tán thành.
Công tác chuẩn bị bên Thượng Hải cũng đã làm khá tốt. Lục Nhị và một Phó chánh văn phòng Ban quản lý Khu Khai Phát đã đến Thượng Hải trước Lô Miễn Dương, phụ trách công tác chuẩn bị cho hội nghị thu hút đầu tư. Trên thực tế cũng không phải hội nghị lớn gì, mà chỉ là cuộc tọa đàm, không có lãnh đạo nào đến, cũng không có nhiều tài liệu giới thiệu, càng không dự định ký kết gì, đó chỉ là gặp mặt, trao đổi mà thôi.
Mặc kẹt có thể thu hút được công ty nào không, mục đích lần này chỉ là tạo liên hệ, sau đó lựa chọn nhà đầu tư mà đàm phán, tranh thủ thu hút vài công ty, quy mô không cần quá lớn vì đây là thử nghiệm. Nhất là Ninh Lăng xa xôi như vậy nên nếu anh hy vọng người ta đối xử với anh như mấy thành phố duyên hải là không thể.
Trước đó Triệu Quốc Đống đã thông qua quan hệ của Thái Chánh Dương và Đổng Minh Đường mà làm quen vài công ty phân bố ở duyên hải, mặc dù chỉ là gặp mặt một lần, thậm chí chưa gặp mặt mà chỉ gọi điện, nhưng đây coi như đã có đầu mối liên lạc. Chỉ cần mời địa biểu các công ty này đến Thượng Hải ngồi trao đổi, giới thiệu mục đích của mình, thể hiện được sự nhiệt tình của Ninh Lăng là đủ. Còn hấp dẫn được một hai công ty tới coi như thành công.
- Bí thư Triệu, uống café chứ?
Giọng Vương Lệ Mai rất ngọt ngào và dễ nghe, làm người ta thấy rất hấp dẫn.
- Cảm ơn, không cần, cho tôi cốc nước suối.
Triệu Quốc Đống mở mắt gật đầu nói.
Nước suối mà máy bay dùng vẫn là Nước suối Thương Lãng bình thường, xem ra muốn mở thị trường này của nước suối Thánh thủy là không thực tế. Dù sao một chai nước suối Thánh thủy cũng là hơn 20 tệ.
- Bí thư Triệu, lần này chúng ta chỉ ở lại Bắc Kinh hai ngày thôi sao?
Vương Lệ Mai nhỏ giọng nói. Hai phóng viên đài truyền hình đã trực tiếp bay tới Thượng Hải mà không đi Bắc Kinh, điều này làm cô có chút ngạc nhiên.
- Ừ, công việc bên này không nhiều, chỉ là nói chuyện một chút, công việc trọng điểm của chúng ta là bên Thượng Hải.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói.
- Ngài thấy Ban Tuyên giáo nên chú ý vào vấn đề gì?
Lần đầu tham gia hoạt động như thế này, hơn nữa còn đại biểu hai đơn vị là Ban Tuyên giáo và Phòng thông tin nên Vương Lệ Mai có chút khẩn trương, lo lắng xảy ra chuyện gì thì tất cả cố gắng trước đây của mình sẽ mất hết.
- Cần chú ý chính là tăng cường tuyên truyền về việc Tây Giang đang cải thiện hoàn cảnh mềm, điểm này rất quan trọng. Rất nhiều nơi tuyên truyền thu hút đầu tư bằng việc chính sách ưu đãi, giá đất phải chăng, tiền lương công nhân vừa phải, mấy điểm này mặc dù quan trọng nhưng tôi phát hiện bây giờ nhà đầu tư trong và ngoài nước coi trọng hoàn cảnh mềm hơn, thậm chí còn hơn các vấn đề kia. Điều này nói rõ một nhà đầu tư có coi trọng phát triển liên tụ ở một nơi hay không, chứ không phải là hiệu quả trong thời gian ngắn.
- Tôi đã tiếp xúc với một số nhà kinh doanh bên Chiết Giang, tôi cũng có chút bạn ở bên đó. Từ lời nói của bọn họ có thể thấy chỉ cần có cơ hội thích hợp để đầu tư thì bọn họ coi trọng nhất là hiệu quả làm việc của chính quyền địa phương, sự đáng tin cậy, sự trong suốt, đó đều là hoàn cảnh mềm. Nếu một nơi có hoàn cảnh mềm kém, không có chế độ coi trọng nhà đầu tư, mặc dù nơi đó có cuộc sống ưu đãi hơn các nơi khác thì khó có thể duy trì lâu dài. Theo lãnh đạo thay đổi thì đó là ác mộng đối với công ty.
Vương Lệ Mai ngẩn ra mà nghe Triệu Quốc Đống chỉ điểm. Chú trọng hoàn cảnh mềm, điểm này Triệu Quốc Đống hình như coi trọng hơn cả, bảo sao hắn lại tạo ra cơn gió lốc cải thiện tác phong làm việc ở Hoa Lâm, thậm chí có mấy Trưởng phòng bị mất chức.
Làm công tác tuyên truyền thì cần phải nắm bắt sở thích của Bí thư, Triệu Quốc Đống coi trọng điểm này, như vậy trong hội nghị thu hút đầu tư này thì Ban Tuyên giáo phải làm nổi bật điểm này. Vương Lệ Mai thầm ghi nhớ những điểm mà Triệu Quốc Đống nhấn mạnh.
Vương Lệ Mai thầm nghĩ nếu muốn chính thức đi vào vòng tròn của đối phương, chỉ dựa vào người ngoài giúp là không thể. Vưu Huệ Hương chỉ giúp cô tạo quan hệ với hắn, mặc dù Triệu Quốc Đống dẫn người đến phòng Thông tin, đánh giá cao năng lực làm việc của cô, nhưng Vương Lệ Mai biết đó chỉ là tạm thời, cô chưa thể đi vào vòng tròn của Triệu Quốc Đống.
Cô muốn chính thức dung nhập vào vòng tròn trung tâm của Triệu Quốc Đống thì phải hiểu suy nghĩ của hắn, làm cho hắn thấy cô đáng là người để hắn thu nhận. Đây là suy nghĩ của Vương Lệ Mai.
Vương Lệ Mai biết mình xinh đẹp thì có cả ưu thế và khuyết điểm. Nếu nói mình là tri kỷ, thân tín của Triệu Quốc Đống, vậy vẻ ngoài của mình là ưu thế. Nhưng nếu nằm ngoài vòng tròn của hắn thì vẻ đẹp lại là bất lợi. Hắn hoàn toàn có thể bài xích mình, tỏ ý chí như sắt đá không động tâm vì sắc đẹp của hắn.
/1736
|