- Đã có quyết định bổ nhiệm Giản Hồng?
Quế Toàn Hữu có chút hâm mộ mà nói.
- Ừ, sáng nay đã nghiên cứu, dù sao cũng chỉ là trình tự. Trước đó Trưởng ban thư ký Liên Hương đã trao đổi với Bí thư Kỳ, Nghiêm Lập Dân. Về phần Thị trưởng Thư cùng Bí thư Lục đều không có ý kiến, vậy mấy vị khác có thể nói gì.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Giản Hồng coi như may, sau khi Hoàng Côn đi, Tông Kiến thay vị trí của Hoàng Côn, văn phòng Thị ủy thiếu một Phó trưởng ban thư ký. Trưởng ban thư ký Liên Hương cũng cần người thích hợp là nữ. Vì thế tôi liền đề cử Giản Hồng với chị ta.
Quan hệ giữa Quế Toàn Hữu và Giản Hồng khá tốt. Trên thực tế y từ Giản Hồng mà biết Vương Lệ Mai có thông qua Vưu Liên Hương mà tạo quan hệ với Triệu Quốc Đống. Mặc dù Triệu Quốc Đống không tỏ vẻ gì nhưng không biểu hiện cũng có nghĩa là tỏ thái độ. Vì thế Quế Toàn Hữu mới nói chuyện như vừa rồi.
Chẳng qua Quế Toàn Hữu cũng thầm than Giản Hồng quá may mắn. Từ Trưởng ban Tuyên giáo Huyện ủy nhảy lên làm Phó trưởng ban thư ký Thị ủy, mặc dù từ cấp bậc chỉ lên một cấp nhưng chênh lệch là rõ ràng. Dù là lên làm Phó bí thư Huyện ủy chưa chắc đã bằng được. Trong này nếu không phải Triệu Quốc Đống mạnh mẽ đề cử thì Giản Hồng sao được làm như vậy.
- Bí thư Triệu, Giản Hồng đúng là một bước lên trời. Phó trưởng ban thư ký Thị ủy theo tôi thấy còn có trọng lượng hơn cả Chủ tịch huyện.
Mặc dù nói như vậy nhưng Quế Toàn Hữu vẫn mừng thay cho Giản Hồng.
Thứ nhất y có quan hệ tốt với Giản Hồng, thứ hai điều này nói rõ sức ảnh hưởng của Triệu Quốc Đống. Nếu muốn Giản Hồng lên chức thì không chỉ riêng Vưu Liên Hương đẩy lên, ngay cả Chương Thiên Phóng và Nghiêm Lập Dân đều phải thông qua, cuối cùng còn cần Kỳ Dư Hồng cho phép. Triệu Quốc Đống có quan hệ tốt với Chương Thiên Phóng, nhưng bên Nghiêm Lập Dân thì đầy mâu thuẫn. Nhưng việc này Triệu Quốc Đống lại có thể hoàn thành, điều này đã nói rõ vấn đề.
- Ừ, Giản Hồng dù sao cũng làm thường vụ huyện ủy bốn năm năm, nghe nói lúc nấy là thường vụ huyện ủy trẻ nhất toàn Thị xã. Tôi đến Hoa Lâm thì bọn họ đã làm thường vụ huyện ủy hai ba năm. Bây giờ tiến lên một bước coi như không dễ.
Nếu không có đầy đủ các điều kiện thì Giản Hồng sao có thể lên chức. Nếu không phải Nghiêm Lập Dân và hắn sau cơn gió lốc nên bây giờ muốn hòa bình một thời gian thì chỉ sợ chức Phó trưởng ban thư ký cũng không rơi vào đầu Giản Hồng.
Vương Lệ Mai đứng ngoài mà rất sợ hãi, Giản Hồng đã thành công?
Tin này làm Vương Lệ Mai rất chấn động. Cô hiểu rõ chênh lệch giữa Phó trưởng ban thư ký Thị ủy và Trưởng ban Tuyên giáo Huyện ủy là như thế nào. Mặc dù trên danh nghĩa là tăng một cấp nhưng đây gần như là chênh lệch giữa Phó cục trưởng cục Lưu trữ và Cục trưởng cục Tài chính vậy. Triệu Quốc Đống không ngờ có bản lĩnh đưa Giản Hồng lên chức.
Vương Lệ Mai càng sợ hơn về năng lực của Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống này mới lên làm thường vụ mà đã có thực lực quyết định một Phó trưởng ban thư ký Thị ủy, có quá không?
Bảo sao không ít người nói hắn chẳng những giỏi làm kinh tế, hơn nữa bên trên có người coi trọng hắn.
Nghe thấy người bên trong không nói chuyện nữa, Vương Lệ Mai lặng lẽ đi ra ngoài vài bước, sau đó đi thật lớn tiếng và khẽ gõ cửa văn phòng Triệu Quốc Đống.
- Mời vào.
Quế Toàn Hữu đang định đi thì thấy Vương Lệ Mai tới:
- Bí thư Triệu, Chánh văn phòng Quế cũng ở đây.
- Trưởng phòng Lệ Mai tới, ngồi đi. Vừa nãy Lệnh Hồ bảo với tôi là chị đến nhưng bận trao đổi công việc. Chị ngồi đi. Toàn Hữu cũng ngồi đi. Tôi đoán chắc Trưởng phòng Lệ Mai mời chúng ta đến phòng Thông tin đây mà.
Triệu Quốc Đống gọi như vậy làm Vương Lệ Mai run lên. Ai cũng nói Triệu Quốc Đống mà thu thập ai thì đều không có tiếng động, thậm chí kẻ đó còn không biết Triệu Quốc Đống nhằm vào mình. Có lẽ một giây trước còn nói cười vui vẻ, sau đó có văn bản cách chức, thậm chí Viện kiểm sát sẽ đến bắt giữ.
Mà vẻ thân mật của Triệu Quốc Đống hôm nay làm Vương Lệ Mai không quen. Chẳng lẽ đây là điềm báo trước khi ra tay?
- Bí thư Triệu, tôi đúng là đến mời ngài và Chánh văn phòng Quế đến phòng Thông tin kiểm tra công việc. Ngài đến lâu như vậy, có lẽ chỉ mỗi phòng Thông tin chúng tôi là chưa tới. Có phải là không tin phòng Thông tin hay là có thành kiến với tôi?
Vương Lệ Mai lấy bình tĩnh rồi can đảm nói. Nếu điều chỉnh thì chỉ sợ không vì cô có vâng dạ, xin xỏ thì Triệu Quốc Đống cũng không bỏ qua.
- Ha ha, Toàn Hữu, xem ra Trưởng phòng Lệ Mai có ý kiến với tôi.
Triệu Quốc Đống cười cười mà nói:
- Nhưng mà Trưởng phòng Lệ Mai, chị không nghe câu ngạn ngữ của tỉnh An Nguyên chúng ta sao? Đợi lâu có tiệc, đó chính là thứ tốt phải để đến sau cùng. Ha ha, Toàn Hữu, anh bảo lão Bành chiều nay đến phòng Thông tin kiểm tra công việc. Trưởng phòng Lệ Mai đã hài lòng chưa?
Vương Lệ Mai không ngờ Triệu Quốc Đống lập tức đáp ứng yêu cầu của mình như vậy, còn có cả Quế Toàn Hữu và Bành Nguyên Hậu làm cô vui vẻ đứng lên nói:
- Bí thư Triệu nói rồi đó, chiều nay tôi sẽ chờ ở phòng.
Nói xong Vương Lệ Mai mới ý thức lời mình nói có vấn đề. Vừa nãy Triệu Quốc Đống nói thứ tốt để cuối, cô lại nói đợi ở phòng làm người ta phải suy nghĩ. Vì thế cô vội vàng đứng lên ra ngoài.
Triệu Quốc Đống còn chưa có phản ứng thì Vương Lệ Mai đã rời đi. Quế Toàn Hữu lúc này cười hì hì mà nói:
- Bí thư Triệu, Vương Lệ Mai này đúng là biết nghe ý người khác. Không biết câu nói kia có ẩn ý gì không?
Triệu Quốc Đống ngẩn ra và hiểu ngay. Hắn dở khóc dở cười chỉ vào Quế Toàn Hữu mà nói:
- Toàn Hữu, anh đúng là giỏi liên tưởng, đây là lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử. Mấy thứ này chỉ có kẻ có tư tưởng đạo đức kém như anh mới nghĩ ra được.
- Ha ha, Bí thư Triệu, ngài không thấy vẻ hốt hoảng của Vương Lệ Mai khi đi ra đâu. Chị ta nếu không ý thức được điều này thì sao lại thế?
Quế Toàn Hữu cười ha hả nói:
- Cái này cũng không phải nghĩ quá gì. Câu nói ông cha truyền lại thường có nhiều nghĩa mà.
- Đước rồi Toàn Hữu, anh đừng có mà dùng mấy từ này che giấu tư tưởng kém cỏi của mình. Tôi thấy phải làm công tác tư tưởng từ anh – Chánh văn phòng Quận ủy mới được.
- Đúng rồi Bí thư Triệu, ngài đừng nói chuyện này. Mà ngài cũng đã 27, cũng nên kết hôn đi, nếu không sẽ có nhiều lời đồn đoán. Chẳng lẽ Ninh Lăng có mấy trăm ngàn cô gái chưa lấy chồng mà không có ai lọt vào mắt ngài sao? Hay là ngài có ai thích hợp trên An Đô?
Quế Toàn Hữu rất nghiêm túc nói.
Triệu Quốc Đống nghe vậy mà có chút đau đầu, hắn có người thích hợp không? Nếu từ ánh mắt người ngoài thì chỉ sợ là Lưu Nhược Đồng hoặc là Hàn Đông đã dần đi xa cuộc đời hắn. Trước không nói hai người này thích hợp hay không, với tính cách của hắn bây giờ thì vẫn bài xích với hôn nhân. Điều này làm Triệu Quốc Đống có chút ngạc nhiên, chẳng lẽ mình lại chán ghét hay sợ hãi với gia đình sao?
Chẳng qua trước mặt cấp dưới thì Triệu Quốc Đống không thể nói suy nghĩ thật của mình:
- Ai nói tôi không có đối tượng thích hợp. Chẳng qua cô ấy làm việc ở Bắc Kinh, cách xa nhau nhiều nên ít liên lạc.
- Ồ? Thật sao? Vậy bao giờ có thể uống rượu mừng của Bí thư Triệu?
- Cái này, cô ấy làm việc ở Bộ Ngoại giao, suốt ngày bay đi bay lại, hầu hết thời gian chúng tôi gọi điện mà thôi. Thi thoảng tôi cũng lên Bắc Kinh gặp. Còn về phần kết hôn thì ít ra phải sang năm, hoặc là năm sau nữa.
Quế Toàn Hữu có chút thất vọng, lời này của Triệu Quốc Đống quá mờ mịt, nhưng đây không phải nguyên nhân chủ yếu mà y lo lắng. Y lo Triệu Quốc Đống không tự kiểm điểm mình về quan hệ nam nữ, như vậy sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển.
Mặc dù bây giờ thoạt nhìn Triệu Quốc Đống làm tốt, dù là quan hệ giữa hắn với Trình Nhược Lâm hay người phụ nữ trên An Đô thì Quế Toàn Hữu cũng mơ hồ biết. Chẳng qua y không nói rõ vì tin Triệu Quốc Đống hiểu việc này.
Chức vụ của Triệu Quốc Đống tăng lên, người chú ý và biết hắn càng lúc càng nhiều. Hắn đi đâ cũng dễ bị phát hiện, nhất là ở cái đất Ninh Lăng này.
Sau bữa tiệc Giản Hồng cảm ơn lãnh đạo kết thúc, Bành Trường Quý lặng lẽ lái xe đi một vòng đón Trình Nhược Lâm đã sớm về. Sau đó khi nhận được điện của Triệu Quốc Đống liền lặng lẽ đến đón hắn.
Điều hòa trong xe rất ấm, nương theo hơi rượu, Triệu Quốc Đống dựa đầu vào bờ vai mềm mại của Trình Nhược Lâm.
Bữa tiệc cảm ơn của Giản Hồng mời không nhiều người. Ngoài Vưu Liên Hương, Triệu Quốc Đống thì chỉ có La Băng, Trình Nhược Lâm, ngoài ra còn có Lục Nhị đi theo Vưu Liên Hương.
Bởi vì phạm vi nhỏ cho nên không có gì e ngại. Triệu Quốc Đống là nam duy nhất nên là đối tượng trọng điểm bị mời rượu. Lần này Vưu Liên Hương uống lửa lít rượu trắng, sau đó lại đổi sang rượu vang. Lục Nhị cũng không đơn giản. Uống vài chén rượu trắng vẫn được, đến khi bị mời mấy chén rượu vang mới không tìm được trời đất.
Ở đó chắc có mỗi Trình Nhược Lâm uống kém, nhưng ở bữa tiệc vẫn phải uống vài chén.
Trình Nhược Lâm mặt đỏ như hoa đào, cô gần như cắn răng vào môi vì tay Triệu Quốc Đống đã lặng lẽ từ bên dưới váy tiến vào, đẩy lớp quần lót ra. Trình Nhược Lâm không thể không kéo áo khoác của mình lại để che đi bàn tay ma quái của hắn.
Bàn tay kia đưa lên trên bụng, sau đó nghịch mấy sợi lông, khi thì đưa ra sau nghịch bờ mông của cô. Bàn tay nóng bỏng không ngừng vân vê theo tiết tấu. Trình Nhược Lâm chỉ thấy cả người mình mềm nhũn lại, cô không thể không cố kìm hơi thở vì sợ Bành Trường Quý đằng trước thấy sự khác lạ.
Cuối cùng đã đến nơi, vừa tiến vào cửa, Trình Nhược Lâm không nhịn được rên lên một tiếng, chiếc áo khoác đã rơi xuống. Điều hòa bật lên khiến không khí ấm hẳn.
Bàn tay Triệu Quốc Đống tham lam không ngừng vuốt ve Trình Nhược Lâm, mắt Trình Nhược Lâm đỏ bừng đầy tình cảm, hai má đỏ lên không biết vì rượu hay là tình dục. Triệu Quốc Đống thấy vậy chỉ muốn nuốt người phụ nữ trước mắt.
Một tay ôm chặt lấy cô vào lòng, mạnh mẽ hôn lên môi cô, lưỡi nhanh chóng mở hàm răng và tiến vào sâu.
Nụ hôn sâu và nồng nhiệt làm Trình Nhược Lâm bị mất lý trí. Đến khi Triệu Quốc Đống cởi áo lót của cô ra, một cơn gió lạnh ùa đến làm cô tỉnh táo lại một chút. Chẳng qua Triệu Quốc Đống như một đứa trẻ tham ăn không ngừng liếm mút hai điểm đỏ bừng của cô, làm cô không nhịn được vùi người vào lòng đối phương.
Triệu Quốc Đống cố khống chế ngọn lửa dục của mình, nếu quá mạnh bạo với người yêu cũng không tốt, nhưng quá dịu dàng sẽ mất đi tính hấp dẫn của đàn ông. Hợp lý xâm phạm và tấn công là cách mà phụ nữ thích nhất. Đương nhiên điều kiện kiên quyết đó là hai bên có tình cảm.
Khi Triệu Quốc Đống bế bổng Trình Nhược Lâm lên giường, chiếc chăn và thân hình nóng bỏng của đối phương làm Trình Nhược Lâm tỉnh táo lại một chút. Cả người cô không còn gì, cô có chút xấu hổ cuộn mình vào chăn. Nhưng ý đồ của cô đã bị Triệu Quốc Đống thô bạo ngăn cản. Cơ thể cô rất nhanh đã bị bàn tay Triệu Quốc Đống làm cho giãn ra.
Ngón tay lướt qua trên cơ thể ngọc ngà, Trình Nhược Lâm chỉ thấy cả người mình run lên như chưa bao giờ có, một cảm giác không ngừng tụ tập ở nơi bí mật. Cô vô thức kẹp chân lại để ngăn nó chảy ra.
Khi Trình Nhược Lâm không nhịn được rên lên, Triệu Quốc Đống lúc này mới thoải mái ôm cô đặt xuống dưới người và mạnh mẽ xông lên. Bao e lệ và áp lực của cô lập tức bay biến. Trình Nhược Lâm lúc này như con chim nhỏ chỉ muốn hát lên.
Trong mê say tỉnh lại, Trình Nhược Lâm đúng là rất xấu hổ. Lúc trước cô không nhịn được mà không ngừng run lên, bây giờ nghĩ lại làm cô không ngờ nó lại phát ra trong miệng mình.
Nằm trong lòng Triệu Quốc Đống, Trình Nhược Lâm úp mặt mình vào ngực đối phương, cảm nhận tiếng tim của đối phương đang đạp mạnh.
Triệu Quốc Đống cũng đang thưởng thức sự thoải mái sau cơn ân ái. Cơ thể Trình Nhược Lâm rất mềm mại, đặt vào thấy rất mát. Mặc dù không đầy đặn như Từ Xuân Nhạn, không khỏe đẹp rắn chắc như Cù Vận Bạch nhưng lại hơn ở chỗ dịu dàng làm hắn không muốn bỏ tay.
Khi ngực bị tay đối phương đặt vào, Trình Nhược Lâm liền liếc yêu hắn, sau đó chui mình vào trong chăn. Triệu Quốc Đống cũng không chịu bỏ qua mà đưa tay vào trong đó.
- Được rồi Quốc Đống, người ta không chịu được nữa đâu. Anh chính là một con trâu không biết mệt.
Trình Nhược Lâm không chịu được nên chỉ có thể giơ tay xin hàng.
Triệu Quốc Đống nghe thấy thế không nhịn được cười phá lên. Chỉ có trâu mệt chết chứ có ruộng nào được cày mà hỏng đâu?
- Không có trâu thì ruộng sao có thể phì nhiêu? Nếu đàn ông là trâu, vậy phụ nữ là đất ruộng, chỉ có trâu không ngừng cày thì mảnh đất đó mới phì nhiêu. Ruộng không cày thì không có sức sống.
Triệu Quốc Đống trêu một câu.
- Phì. Vậy theo anh nói phụ nữ không thể không có đàn ông sao? Không có đàn ông là không thể sống sao?
Trình Nhược Lâm thò đầu ra và phản lại một câu.
- Không phải không thể sống nhưng đó là cuộc sống không trọn vẹn. Giống như đàn ông nếu không có phụ nữ cũng thế, âm dương không điều hòa mà.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- đây không phải là ai áp đảo ai, nhưng em có phải thừa nhận trong cuộc sống bây giờ thì đàn ông vẫn chiếm ưu thế?
Trình Nhược Lâm lặng lẽ gật đầu rồi nói:
- Cho nên Trưởng ban Giản Hồng phải dựa vào anh giúp mới có thể nhảy vọt về địa vị phải không?
- Em có ý kiến với Giản Hồng?
Triệu Quốc Đống có chút tò mò mà nói.
- Không có chuyện đó. Em chỉ là thấy chị ta làm thường vụ huyện ủy Hoa Lâm vài năm, đã trải qua bốn Bí thư huyện ủy mà không thể tiến thêm. Nhưng sau khi anh đi khỏi Hoa Lâm lại có thể đề cử Giản Hồng, làm chị ta nhảy lên trời, cơ hội này không phải ai cũng gặp được.
Trình Nhược Lâm ngẩn ra mà nói.
Triệu Quốc Đống chống tay vào cằm rồi nói:
- Nhược Lâm, có phải em muốn đổi hoàn cảnh không?
- Không, không phải em, anh cũng biết cuộc sống của em bây giờ rất tốt mà. Thật đó, em rất thỏa mãn.
Trình Nhược Lâm nở nụ cười đầy hạnh phúc:
- Là Băng tỷ, Trưởng ban Giản lên chức đã kích thích chị ấy. Anh cũng biết đó, quan hệ giữa chị ấy và Trưởng ban Giản không hòa hợp, đến khi tới Phòng Thông tin thì mới dần hòa hợp. Bây giờ Trưởng ban Giản đột nhiên lên chức, đồng thời Trưởng ban Tuyên giáo sẽ điều từ nơi khác đến làm chị ấy rất buồn bực.
- La Băng muốn thay thế Giản Hồng?
Triệu Quốc Đống nhíu mày. Đây là việc khó. Lựa chọn thường vụ huyện ủy mặc dù phải thông qua Hội nghị thường vụ Thị ủy nghiên cứu, nhưng Giản Hồng vừa đi như vậy chức Trưởng ban Tuyên giáo còn thiếu thì Kỳ Dư Hồng nhất định sẽ tôn trọng ý kiến Hoàng Côn. Hắn nói xen vào cũng không tác dụng.
- Cái này không phải, mà là do Băng tỷ phản cảm với tên Trần Đại Lực kia, đó là kẻ quá thô lỗ, hơn nữa …
Trình Nhược Lâm không nói thêm gì nữa.
Triệu Quốc Đống ũng hiểu một chút về Trần Đại Lực. Đây là cán bộ xuất thân từ cơ sở, đi lên từ công tác kế hoạch hóa gia đình, cũng có năng lực nhưng lại có trình độ văn hóa thấp, nghe nói chỉ có bằng trung cấp mà thôi, nói chuyện khá thô tục. Như Trần Đại Lực nói quan hệ với nông dân thì phải nói thô tục mới hòa đồng được.
Người này có ba đặc điểm là uống giỏi, ngủ giỏi và háo sắc, hơn nữa điểm thứ ba là nổi tiếng nhất. Nhiều người lén gọi y là Trần Đại Lư. Nghe nói tên này có quan hệ với mấy cán bộ xã, thị trấn, cũng có không ít phản ứng về tên này nhưng đều không có chứng cứ cụ thể.
Nếu người này làm lãnh đạo trực tiếp của La Băng, vậy La Băng đúng là khổ rồi. Bảo sao tâm trạng La Băng hôm nay không được. Hắn còn tưởng La Băng ghen ghét chuyện Giản Hồng lên chức.
Chỉ là Trần Đại Lực kia sao lại quan hệ với Hoàng Côn?
- Trần Đại Lực và Hoàng Côn có quan hệ gì?
Triệu Quốc Đống nói.
- Em không rõ, chẳng qua hình như chuyện này huyện đều biết Trần Đại Lực có quan hệ mật thiết với Bí thư Hoàng Côn, ngay cả khi Bí thư lên Ninh Lăng dùng cơm cũng kéo theo Trần Đại Lực.
Trình Nhược Lâm cũng có chút lo lắng. Chẳng qua cô cũng biết Trần Đại Lực thật ra không dám làm phiền mình.
- Đúng là không nhìn ra Trần Đại Lực còn có bản lĩnh này.
Triệu Quốc Đống cười cười một tiếng.
- Anh phải nghĩ biện pháp giúp Băng tỷ đó.
Trình Nhược Lâm thấy tay Triệu Quốc Đống bắt đầu làm loạn liền đỏ mặt, lí nhí nói.
- Bây giờ sợ là không dễ. Giản Hồng vừa đi, nếu anh lại điều chỉnh La Băng thì chỉ sợ Hoàng Côn sẽ đến kiện anh với Bí thư Kỳ. Em bảo La Băng nhịn một chút. Anh tin Trần Đại Lực dù lên thì mới đầu cũng phải thu mình. Hoàng Côn nếu để tên này lên thì cũng phải nhắc nhở vài câu. Cơ quan cấp huyện không giống nông thôn.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói. Hắn thấy Trình Nhược Lâm có chút thất vọng liền đảo mắt mà nói:
- Nhược Lâm, em và La Băng có quan hệ gì, sao thân mật như vậy? Chẳng lẽ là …
- Anh nói gì thế.
Trình Nhược Lâm mới đầu còn không rõ, sau thấy vẻ mặt kỳ quái của Triệu Quốc Đống nên hiểu ngay ra mà nói:
- Người ta và Băng tỷ là cùng tâm trạng cho nên …
Quế Toàn Hữu có chút hâm mộ mà nói.
- Ừ, sáng nay đã nghiên cứu, dù sao cũng chỉ là trình tự. Trước đó Trưởng ban thư ký Liên Hương đã trao đổi với Bí thư Kỳ, Nghiêm Lập Dân. Về phần Thị trưởng Thư cùng Bí thư Lục đều không có ý kiến, vậy mấy vị khác có thể nói gì.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Giản Hồng coi như may, sau khi Hoàng Côn đi, Tông Kiến thay vị trí của Hoàng Côn, văn phòng Thị ủy thiếu một Phó trưởng ban thư ký. Trưởng ban thư ký Liên Hương cũng cần người thích hợp là nữ. Vì thế tôi liền đề cử Giản Hồng với chị ta.
Quan hệ giữa Quế Toàn Hữu và Giản Hồng khá tốt. Trên thực tế y từ Giản Hồng mà biết Vương Lệ Mai có thông qua Vưu Liên Hương mà tạo quan hệ với Triệu Quốc Đống. Mặc dù Triệu Quốc Đống không tỏ vẻ gì nhưng không biểu hiện cũng có nghĩa là tỏ thái độ. Vì thế Quế Toàn Hữu mới nói chuyện như vừa rồi.
Chẳng qua Quế Toàn Hữu cũng thầm than Giản Hồng quá may mắn. Từ Trưởng ban Tuyên giáo Huyện ủy nhảy lên làm Phó trưởng ban thư ký Thị ủy, mặc dù từ cấp bậc chỉ lên một cấp nhưng chênh lệch là rõ ràng. Dù là lên làm Phó bí thư Huyện ủy chưa chắc đã bằng được. Trong này nếu không phải Triệu Quốc Đống mạnh mẽ đề cử thì Giản Hồng sao được làm như vậy.
- Bí thư Triệu, Giản Hồng đúng là một bước lên trời. Phó trưởng ban thư ký Thị ủy theo tôi thấy còn có trọng lượng hơn cả Chủ tịch huyện.
Mặc dù nói như vậy nhưng Quế Toàn Hữu vẫn mừng thay cho Giản Hồng.
Thứ nhất y có quan hệ tốt với Giản Hồng, thứ hai điều này nói rõ sức ảnh hưởng của Triệu Quốc Đống. Nếu muốn Giản Hồng lên chức thì không chỉ riêng Vưu Liên Hương đẩy lên, ngay cả Chương Thiên Phóng và Nghiêm Lập Dân đều phải thông qua, cuối cùng còn cần Kỳ Dư Hồng cho phép. Triệu Quốc Đống có quan hệ tốt với Chương Thiên Phóng, nhưng bên Nghiêm Lập Dân thì đầy mâu thuẫn. Nhưng việc này Triệu Quốc Đống lại có thể hoàn thành, điều này đã nói rõ vấn đề.
- Ừ, Giản Hồng dù sao cũng làm thường vụ huyện ủy bốn năm năm, nghe nói lúc nấy là thường vụ huyện ủy trẻ nhất toàn Thị xã. Tôi đến Hoa Lâm thì bọn họ đã làm thường vụ huyện ủy hai ba năm. Bây giờ tiến lên một bước coi như không dễ.
Nếu không có đầy đủ các điều kiện thì Giản Hồng sao có thể lên chức. Nếu không phải Nghiêm Lập Dân và hắn sau cơn gió lốc nên bây giờ muốn hòa bình một thời gian thì chỉ sợ chức Phó trưởng ban thư ký cũng không rơi vào đầu Giản Hồng.
Vương Lệ Mai đứng ngoài mà rất sợ hãi, Giản Hồng đã thành công?
Tin này làm Vương Lệ Mai rất chấn động. Cô hiểu rõ chênh lệch giữa Phó trưởng ban thư ký Thị ủy và Trưởng ban Tuyên giáo Huyện ủy là như thế nào. Mặc dù trên danh nghĩa là tăng một cấp nhưng đây gần như là chênh lệch giữa Phó cục trưởng cục Lưu trữ và Cục trưởng cục Tài chính vậy. Triệu Quốc Đống không ngờ có bản lĩnh đưa Giản Hồng lên chức.
Vương Lệ Mai càng sợ hơn về năng lực của Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống này mới lên làm thường vụ mà đã có thực lực quyết định một Phó trưởng ban thư ký Thị ủy, có quá không?
Bảo sao không ít người nói hắn chẳng những giỏi làm kinh tế, hơn nữa bên trên có người coi trọng hắn.
Nghe thấy người bên trong không nói chuyện nữa, Vương Lệ Mai lặng lẽ đi ra ngoài vài bước, sau đó đi thật lớn tiếng và khẽ gõ cửa văn phòng Triệu Quốc Đống.
- Mời vào.
Quế Toàn Hữu đang định đi thì thấy Vương Lệ Mai tới:
- Bí thư Triệu, Chánh văn phòng Quế cũng ở đây.
- Trưởng phòng Lệ Mai tới, ngồi đi. Vừa nãy Lệnh Hồ bảo với tôi là chị đến nhưng bận trao đổi công việc. Chị ngồi đi. Toàn Hữu cũng ngồi đi. Tôi đoán chắc Trưởng phòng Lệ Mai mời chúng ta đến phòng Thông tin đây mà.
Triệu Quốc Đống gọi như vậy làm Vương Lệ Mai run lên. Ai cũng nói Triệu Quốc Đống mà thu thập ai thì đều không có tiếng động, thậm chí kẻ đó còn không biết Triệu Quốc Đống nhằm vào mình. Có lẽ một giây trước còn nói cười vui vẻ, sau đó có văn bản cách chức, thậm chí Viện kiểm sát sẽ đến bắt giữ.
Mà vẻ thân mật của Triệu Quốc Đống hôm nay làm Vương Lệ Mai không quen. Chẳng lẽ đây là điềm báo trước khi ra tay?
- Bí thư Triệu, tôi đúng là đến mời ngài và Chánh văn phòng Quế đến phòng Thông tin kiểm tra công việc. Ngài đến lâu như vậy, có lẽ chỉ mỗi phòng Thông tin chúng tôi là chưa tới. Có phải là không tin phòng Thông tin hay là có thành kiến với tôi?
Vương Lệ Mai lấy bình tĩnh rồi can đảm nói. Nếu điều chỉnh thì chỉ sợ không vì cô có vâng dạ, xin xỏ thì Triệu Quốc Đống cũng không bỏ qua.
- Ha ha, Toàn Hữu, xem ra Trưởng phòng Lệ Mai có ý kiến với tôi.
Triệu Quốc Đống cười cười mà nói:
- Nhưng mà Trưởng phòng Lệ Mai, chị không nghe câu ngạn ngữ của tỉnh An Nguyên chúng ta sao? Đợi lâu có tiệc, đó chính là thứ tốt phải để đến sau cùng. Ha ha, Toàn Hữu, anh bảo lão Bành chiều nay đến phòng Thông tin kiểm tra công việc. Trưởng phòng Lệ Mai đã hài lòng chưa?
Vương Lệ Mai không ngờ Triệu Quốc Đống lập tức đáp ứng yêu cầu của mình như vậy, còn có cả Quế Toàn Hữu và Bành Nguyên Hậu làm cô vui vẻ đứng lên nói:
- Bí thư Triệu nói rồi đó, chiều nay tôi sẽ chờ ở phòng.
Nói xong Vương Lệ Mai mới ý thức lời mình nói có vấn đề. Vừa nãy Triệu Quốc Đống nói thứ tốt để cuối, cô lại nói đợi ở phòng làm người ta phải suy nghĩ. Vì thế cô vội vàng đứng lên ra ngoài.
Triệu Quốc Đống còn chưa có phản ứng thì Vương Lệ Mai đã rời đi. Quế Toàn Hữu lúc này cười hì hì mà nói:
- Bí thư Triệu, Vương Lệ Mai này đúng là biết nghe ý người khác. Không biết câu nói kia có ẩn ý gì không?
Triệu Quốc Đống ngẩn ra và hiểu ngay. Hắn dở khóc dở cười chỉ vào Quế Toàn Hữu mà nói:
- Toàn Hữu, anh đúng là giỏi liên tưởng, đây là lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử. Mấy thứ này chỉ có kẻ có tư tưởng đạo đức kém như anh mới nghĩ ra được.
- Ha ha, Bí thư Triệu, ngài không thấy vẻ hốt hoảng của Vương Lệ Mai khi đi ra đâu. Chị ta nếu không ý thức được điều này thì sao lại thế?
Quế Toàn Hữu cười ha hả nói:
- Cái này cũng không phải nghĩ quá gì. Câu nói ông cha truyền lại thường có nhiều nghĩa mà.
- Đước rồi Toàn Hữu, anh đừng có mà dùng mấy từ này che giấu tư tưởng kém cỏi của mình. Tôi thấy phải làm công tác tư tưởng từ anh – Chánh văn phòng Quận ủy mới được.
- Đúng rồi Bí thư Triệu, ngài đừng nói chuyện này. Mà ngài cũng đã 27, cũng nên kết hôn đi, nếu không sẽ có nhiều lời đồn đoán. Chẳng lẽ Ninh Lăng có mấy trăm ngàn cô gái chưa lấy chồng mà không có ai lọt vào mắt ngài sao? Hay là ngài có ai thích hợp trên An Đô?
Quế Toàn Hữu rất nghiêm túc nói.
Triệu Quốc Đống nghe vậy mà có chút đau đầu, hắn có người thích hợp không? Nếu từ ánh mắt người ngoài thì chỉ sợ là Lưu Nhược Đồng hoặc là Hàn Đông đã dần đi xa cuộc đời hắn. Trước không nói hai người này thích hợp hay không, với tính cách của hắn bây giờ thì vẫn bài xích với hôn nhân. Điều này làm Triệu Quốc Đống có chút ngạc nhiên, chẳng lẽ mình lại chán ghét hay sợ hãi với gia đình sao?
Chẳng qua trước mặt cấp dưới thì Triệu Quốc Đống không thể nói suy nghĩ thật của mình:
- Ai nói tôi không có đối tượng thích hợp. Chẳng qua cô ấy làm việc ở Bắc Kinh, cách xa nhau nhiều nên ít liên lạc.
- Ồ? Thật sao? Vậy bao giờ có thể uống rượu mừng của Bí thư Triệu?
- Cái này, cô ấy làm việc ở Bộ Ngoại giao, suốt ngày bay đi bay lại, hầu hết thời gian chúng tôi gọi điện mà thôi. Thi thoảng tôi cũng lên Bắc Kinh gặp. Còn về phần kết hôn thì ít ra phải sang năm, hoặc là năm sau nữa.
Quế Toàn Hữu có chút thất vọng, lời này của Triệu Quốc Đống quá mờ mịt, nhưng đây không phải nguyên nhân chủ yếu mà y lo lắng. Y lo Triệu Quốc Đống không tự kiểm điểm mình về quan hệ nam nữ, như vậy sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển.
Mặc dù bây giờ thoạt nhìn Triệu Quốc Đống làm tốt, dù là quan hệ giữa hắn với Trình Nhược Lâm hay người phụ nữ trên An Đô thì Quế Toàn Hữu cũng mơ hồ biết. Chẳng qua y không nói rõ vì tin Triệu Quốc Đống hiểu việc này.
Chức vụ của Triệu Quốc Đống tăng lên, người chú ý và biết hắn càng lúc càng nhiều. Hắn đi đâ cũng dễ bị phát hiện, nhất là ở cái đất Ninh Lăng này.
Sau bữa tiệc Giản Hồng cảm ơn lãnh đạo kết thúc, Bành Trường Quý lặng lẽ lái xe đi một vòng đón Trình Nhược Lâm đã sớm về. Sau đó khi nhận được điện của Triệu Quốc Đống liền lặng lẽ đến đón hắn.
Điều hòa trong xe rất ấm, nương theo hơi rượu, Triệu Quốc Đống dựa đầu vào bờ vai mềm mại của Trình Nhược Lâm.
Bữa tiệc cảm ơn của Giản Hồng mời không nhiều người. Ngoài Vưu Liên Hương, Triệu Quốc Đống thì chỉ có La Băng, Trình Nhược Lâm, ngoài ra còn có Lục Nhị đi theo Vưu Liên Hương.
Bởi vì phạm vi nhỏ cho nên không có gì e ngại. Triệu Quốc Đống là nam duy nhất nên là đối tượng trọng điểm bị mời rượu. Lần này Vưu Liên Hương uống lửa lít rượu trắng, sau đó lại đổi sang rượu vang. Lục Nhị cũng không đơn giản. Uống vài chén rượu trắng vẫn được, đến khi bị mời mấy chén rượu vang mới không tìm được trời đất.
Ở đó chắc có mỗi Trình Nhược Lâm uống kém, nhưng ở bữa tiệc vẫn phải uống vài chén.
Trình Nhược Lâm mặt đỏ như hoa đào, cô gần như cắn răng vào môi vì tay Triệu Quốc Đống đã lặng lẽ từ bên dưới váy tiến vào, đẩy lớp quần lót ra. Trình Nhược Lâm không thể không kéo áo khoác của mình lại để che đi bàn tay ma quái của hắn.
Bàn tay kia đưa lên trên bụng, sau đó nghịch mấy sợi lông, khi thì đưa ra sau nghịch bờ mông của cô. Bàn tay nóng bỏng không ngừng vân vê theo tiết tấu. Trình Nhược Lâm chỉ thấy cả người mình mềm nhũn lại, cô không thể không cố kìm hơi thở vì sợ Bành Trường Quý đằng trước thấy sự khác lạ.
Cuối cùng đã đến nơi, vừa tiến vào cửa, Trình Nhược Lâm không nhịn được rên lên một tiếng, chiếc áo khoác đã rơi xuống. Điều hòa bật lên khiến không khí ấm hẳn.
Bàn tay Triệu Quốc Đống tham lam không ngừng vuốt ve Trình Nhược Lâm, mắt Trình Nhược Lâm đỏ bừng đầy tình cảm, hai má đỏ lên không biết vì rượu hay là tình dục. Triệu Quốc Đống thấy vậy chỉ muốn nuốt người phụ nữ trước mắt.
Một tay ôm chặt lấy cô vào lòng, mạnh mẽ hôn lên môi cô, lưỡi nhanh chóng mở hàm răng và tiến vào sâu.
Nụ hôn sâu và nồng nhiệt làm Trình Nhược Lâm bị mất lý trí. Đến khi Triệu Quốc Đống cởi áo lót của cô ra, một cơn gió lạnh ùa đến làm cô tỉnh táo lại một chút. Chẳng qua Triệu Quốc Đống như một đứa trẻ tham ăn không ngừng liếm mút hai điểm đỏ bừng của cô, làm cô không nhịn được vùi người vào lòng đối phương.
Triệu Quốc Đống cố khống chế ngọn lửa dục của mình, nếu quá mạnh bạo với người yêu cũng không tốt, nhưng quá dịu dàng sẽ mất đi tính hấp dẫn của đàn ông. Hợp lý xâm phạm và tấn công là cách mà phụ nữ thích nhất. Đương nhiên điều kiện kiên quyết đó là hai bên có tình cảm.
Khi Triệu Quốc Đống bế bổng Trình Nhược Lâm lên giường, chiếc chăn và thân hình nóng bỏng của đối phương làm Trình Nhược Lâm tỉnh táo lại một chút. Cả người cô không còn gì, cô có chút xấu hổ cuộn mình vào chăn. Nhưng ý đồ của cô đã bị Triệu Quốc Đống thô bạo ngăn cản. Cơ thể cô rất nhanh đã bị bàn tay Triệu Quốc Đống làm cho giãn ra.
Ngón tay lướt qua trên cơ thể ngọc ngà, Trình Nhược Lâm chỉ thấy cả người mình run lên như chưa bao giờ có, một cảm giác không ngừng tụ tập ở nơi bí mật. Cô vô thức kẹp chân lại để ngăn nó chảy ra.
Khi Trình Nhược Lâm không nhịn được rên lên, Triệu Quốc Đống lúc này mới thoải mái ôm cô đặt xuống dưới người và mạnh mẽ xông lên. Bao e lệ và áp lực của cô lập tức bay biến. Trình Nhược Lâm lúc này như con chim nhỏ chỉ muốn hát lên.
Trong mê say tỉnh lại, Trình Nhược Lâm đúng là rất xấu hổ. Lúc trước cô không nhịn được mà không ngừng run lên, bây giờ nghĩ lại làm cô không ngờ nó lại phát ra trong miệng mình.
Nằm trong lòng Triệu Quốc Đống, Trình Nhược Lâm úp mặt mình vào ngực đối phương, cảm nhận tiếng tim của đối phương đang đạp mạnh.
Triệu Quốc Đống cũng đang thưởng thức sự thoải mái sau cơn ân ái. Cơ thể Trình Nhược Lâm rất mềm mại, đặt vào thấy rất mát. Mặc dù không đầy đặn như Từ Xuân Nhạn, không khỏe đẹp rắn chắc như Cù Vận Bạch nhưng lại hơn ở chỗ dịu dàng làm hắn không muốn bỏ tay.
Khi ngực bị tay đối phương đặt vào, Trình Nhược Lâm liền liếc yêu hắn, sau đó chui mình vào trong chăn. Triệu Quốc Đống cũng không chịu bỏ qua mà đưa tay vào trong đó.
- Được rồi Quốc Đống, người ta không chịu được nữa đâu. Anh chính là một con trâu không biết mệt.
Trình Nhược Lâm không chịu được nên chỉ có thể giơ tay xin hàng.
Triệu Quốc Đống nghe thấy thế không nhịn được cười phá lên. Chỉ có trâu mệt chết chứ có ruộng nào được cày mà hỏng đâu?
- Không có trâu thì ruộng sao có thể phì nhiêu? Nếu đàn ông là trâu, vậy phụ nữ là đất ruộng, chỉ có trâu không ngừng cày thì mảnh đất đó mới phì nhiêu. Ruộng không cày thì không có sức sống.
Triệu Quốc Đống trêu một câu.
- Phì. Vậy theo anh nói phụ nữ không thể không có đàn ông sao? Không có đàn ông là không thể sống sao?
Trình Nhược Lâm thò đầu ra và phản lại một câu.
- Không phải không thể sống nhưng đó là cuộc sống không trọn vẹn. Giống như đàn ông nếu không có phụ nữ cũng thế, âm dương không điều hòa mà.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- đây không phải là ai áp đảo ai, nhưng em có phải thừa nhận trong cuộc sống bây giờ thì đàn ông vẫn chiếm ưu thế?
Trình Nhược Lâm lặng lẽ gật đầu rồi nói:
- Cho nên Trưởng ban Giản Hồng phải dựa vào anh giúp mới có thể nhảy vọt về địa vị phải không?
- Em có ý kiến với Giản Hồng?
Triệu Quốc Đống có chút tò mò mà nói.
- Không có chuyện đó. Em chỉ là thấy chị ta làm thường vụ huyện ủy Hoa Lâm vài năm, đã trải qua bốn Bí thư huyện ủy mà không thể tiến thêm. Nhưng sau khi anh đi khỏi Hoa Lâm lại có thể đề cử Giản Hồng, làm chị ta nhảy lên trời, cơ hội này không phải ai cũng gặp được.
Trình Nhược Lâm ngẩn ra mà nói.
Triệu Quốc Đống chống tay vào cằm rồi nói:
- Nhược Lâm, có phải em muốn đổi hoàn cảnh không?
- Không, không phải em, anh cũng biết cuộc sống của em bây giờ rất tốt mà. Thật đó, em rất thỏa mãn.
Trình Nhược Lâm nở nụ cười đầy hạnh phúc:
- Là Băng tỷ, Trưởng ban Giản lên chức đã kích thích chị ấy. Anh cũng biết đó, quan hệ giữa chị ấy và Trưởng ban Giản không hòa hợp, đến khi tới Phòng Thông tin thì mới dần hòa hợp. Bây giờ Trưởng ban Giản đột nhiên lên chức, đồng thời Trưởng ban Tuyên giáo sẽ điều từ nơi khác đến làm chị ấy rất buồn bực.
- La Băng muốn thay thế Giản Hồng?
Triệu Quốc Đống nhíu mày. Đây là việc khó. Lựa chọn thường vụ huyện ủy mặc dù phải thông qua Hội nghị thường vụ Thị ủy nghiên cứu, nhưng Giản Hồng vừa đi như vậy chức Trưởng ban Tuyên giáo còn thiếu thì Kỳ Dư Hồng nhất định sẽ tôn trọng ý kiến Hoàng Côn. Hắn nói xen vào cũng không tác dụng.
- Cái này không phải, mà là do Băng tỷ phản cảm với tên Trần Đại Lực kia, đó là kẻ quá thô lỗ, hơn nữa …
Trình Nhược Lâm không nói thêm gì nữa.
Triệu Quốc Đống ũng hiểu một chút về Trần Đại Lực. Đây là cán bộ xuất thân từ cơ sở, đi lên từ công tác kế hoạch hóa gia đình, cũng có năng lực nhưng lại có trình độ văn hóa thấp, nghe nói chỉ có bằng trung cấp mà thôi, nói chuyện khá thô tục. Như Trần Đại Lực nói quan hệ với nông dân thì phải nói thô tục mới hòa đồng được.
Người này có ba đặc điểm là uống giỏi, ngủ giỏi và háo sắc, hơn nữa điểm thứ ba là nổi tiếng nhất. Nhiều người lén gọi y là Trần Đại Lư. Nghe nói tên này có quan hệ với mấy cán bộ xã, thị trấn, cũng có không ít phản ứng về tên này nhưng đều không có chứng cứ cụ thể.
Nếu người này làm lãnh đạo trực tiếp của La Băng, vậy La Băng đúng là khổ rồi. Bảo sao tâm trạng La Băng hôm nay không được. Hắn còn tưởng La Băng ghen ghét chuyện Giản Hồng lên chức.
Chỉ là Trần Đại Lực kia sao lại quan hệ với Hoàng Côn?
- Trần Đại Lực và Hoàng Côn có quan hệ gì?
Triệu Quốc Đống nói.
- Em không rõ, chẳng qua hình như chuyện này huyện đều biết Trần Đại Lực có quan hệ mật thiết với Bí thư Hoàng Côn, ngay cả khi Bí thư lên Ninh Lăng dùng cơm cũng kéo theo Trần Đại Lực.
Trình Nhược Lâm cũng có chút lo lắng. Chẳng qua cô cũng biết Trần Đại Lực thật ra không dám làm phiền mình.
- Đúng là không nhìn ra Trần Đại Lực còn có bản lĩnh này.
Triệu Quốc Đống cười cười một tiếng.
- Anh phải nghĩ biện pháp giúp Băng tỷ đó.
Trình Nhược Lâm thấy tay Triệu Quốc Đống bắt đầu làm loạn liền đỏ mặt, lí nhí nói.
- Bây giờ sợ là không dễ. Giản Hồng vừa đi, nếu anh lại điều chỉnh La Băng thì chỉ sợ Hoàng Côn sẽ đến kiện anh với Bí thư Kỳ. Em bảo La Băng nhịn một chút. Anh tin Trần Đại Lực dù lên thì mới đầu cũng phải thu mình. Hoàng Côn nếu để tên này lên thì cũng phải nhắc nhở vài câu. Cơ quan cấp huyện không giống nông thôn.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói. Hắn thấy Trình Nhược Lâm có chút thất vọng liền đảo mắt mà nói:
- Nhược Lâm, em và La Băng có quan hệ gì, sao thân mật như vậy? Chẳng lẽ là …
- Anh nói gì thế.
Trình Nhược Lâm mới đầu còn không rõ, sau thấy vẻ mặt kỳ quái của Triệu Quốc Đống nên hiểu ngay ra mà nói:
- Người ta và Băng tỷ là cùng tâm trạng cho nên …
/1736
|