Lộng Triều

Chương 12

/1736


Tằng Lệnh Thuần cùng Tiếu Triêu Quý, Quế Toàn Hữu lục tục tới văn phòng của Triệu Quốc Đống. Khi Lệnh Hồ Triều gọi điện tới thì bọn họ mới biết ngọn lửa lớn đang chuẩn bị thiêu đốt Tây Giang.

Sau khi Tiếu Triêu Quý vào văn phòng, Lệnh Hồ Triều liền đóng chặt cửa phòng lại. Lúc này chỉ còn ba chén trà bốc khói nghi ngút ở trên bàn.

Tằng Lệnh Thuần chỉ đến sớm hơn Tiếu Triêu Quý một phút, thậm chí còn chưa kịp nói hai câu. Triệu Quốc Đống cũng không nói gì, mắt hơi đỏ cho thấy cả đêm hắn không hề ngủ, không khí rất nặng nề.

- Các anh ngồi đi.

Triệu Quốc Đống xua tay nói và thở dài một tiếng. Hắn vừa báo cáo với tình hình của Tây Giang với Kỳ Dư Hồng. Bộ máy Ủy ban Xây dựng Tây Giang gần như sụp đổ. Chủ nhiệm Tôn Định Trung, ba Phó chủ nhiệm cùng với hai cán bộ trung tầng, Kỳ Dư Hồng không nói gì nhiều mà chỉ yêu cầu dựa theo nguyên tắc tổ chức và pháp luật phá án. Ngoài ra cũng yêu cầu Triệu Quốc Đống phải đảm bảo cục diện ổn định của Tây Giang, yêu cầu Triệu Quốc Đống phải lấy tính Đảng cam đoan không ảnh hưởng đến cục diện ổn định của Ninh Lăng.

- Lão Tằng, lão Tiếu, Toàn Hữu, tối qua Ủy ban kỷ luật, Viện kiểm sát Thị xã cùng với hai cơ quan chuyên môn của Tây Giang chúng ta đã tiến hành một vài hành động, chủ yếu là nhằm vào những kẻ tình nghi nhận hối lộ ở Tây Giang ta. Bây giờ đang tiến hành mở rộng điều tra.

Triệu Quốc Đống nhấp ngụm trà để mình bình tĩnh hơn nữa.

- Bây giờ chủ yếu tập trung vào Công an quận và Ủy ban Xây dựng, nhất là hệ thống Ủy ban Xây dựng.

Ba người im lặng không nói, chỉ là dùng mắt nhìn Triệu Quốc Đống. Bọn họ có thể từ trong lời nói của Triệu Quốc Đống để biết được một chút.

Triệu Quốc Đống khi yêu cầu Tiếu Triêu Quý cùng Quế Toàn Hữu tiến hành hoạt động chấn chỉnh tác phong làm việc trong toàn quận đã ngầm ám chỉ qua, muốn y tiến hành xác định vấn đề đức, năng lực, cần cù, mà bình xét về thành viên bộ máy. Tiếu Triêu Quý qua đó cũng đoán vấn đề thay đổi nhân sự là không thể tránh né. Chẳng qua y không ngờ cơn gió lốc lại tới nhanh như vậy, mà còn theo cách này.

- Bây giờ do Ủy ban kỷ luật Tây Giang đi đầu nhằm vào thị trường xây dựng của Tây Giang chúng ta. Sáng nay Ủy ban Xây dựng quận tổ chức hội nghị công tác an toàn lao động. Bộ máy Ủy ban Xây dựng phải tham gia. Trước mắt Ủy ban kỷ luật đang điều tra Chủ nhiệm Tôn Định Trung, Phó chủ nhiệm Lý Quý Trân, Vương Mộ, có thể lát nữa Ủy ban kỷ luật sẽ bắt ba người này. Hội nghị hôm nay là nhằm vào vụ sập cầu hôm trước, không thể trì hoãn. Cho nên tôi mời mấy vị đến tham gia, hội nghị do Phó chủ nhiệm Đào của Ủy ban Xây dựng chủ trì.

Lời Triệu Quốc Đống nói như quả bom đánh mạnh vào đầu ba người. Ủy ban Xây dựng có một Chủ nhiệm, ba Phó chủ nhiệm thì ba người xảy ra chuyện.

Tôn Định Trung thì thôi, Lý Quý Trân bình thường rất im tiếng. Mặc dù người này có quan hệ mật thiết với Tôn Định Trung nhưng khi Ủy ban kỷ luật điều tra thì đúng là có chút ngạc nhiên. Về phần Phó chủ nhiệm Vương Mộ thì mới được đề bạt không đầy nửa năm, được người ngoài cho rằng là lãnh đạo có tiền đồ và trẻ tuổi nhất Ủy ban Xây dựng Tây Giang. Ngay cả Tằng Lệnh Thuần cũng coi trọng người này, bên ngoài cũng không có phản ánh gì, danh tiếng ũng tốt thì sao bây giờ lại bị cuốn vào?

Nhìn ba người Tằng Lệnh Thuần đều có chút khó hiểu, Triệu Quốc Đống biết chuyện này trong lúc nhất thời khó có thể giải thích rõ ràng được.

- Tri nhân tri diện bất tri tâm, hiện tượng bề ngoài thường thường che được mắt mọi người. Tôi đã nói với Vương Ích không được bỏ qua bất cứ kẻ xấu nào, nhưng không được làm người tốt nào bị oan, tất cả đều phải có chứng cứ rõ ràng.

- Bí thư Triệu, Vương Mộ sao lại bị dính vào? Tôi cảm thấy đồng chí này …

Tằng Lệnh Thuần không nhịn được hỏi một câu.

- Tôi cũng rất kinh ngạc. Chẳng qua làm cho chúng ta cảm thấy kinh ngạc thì sẽ còn không ít chuyện. Rất nhiều chuyện bình thường chúng ta cảm thấy một người biểu hiện rất tốt, nhưng khi có vấn đề thì mọi người đều phải há hốc mồm vì ngạc nhiên.

Triệu Quốc Đống hừ lạnh một tiếng mà nói:

- Lão Tiếu, Đào Ba có vấn đề gì không?

Triệu Quốc Đống nhìn sang Tiếu Triêu Quý.

- Chắc không có vấn đề gì. Đào Ba là nữ cán bộ, chồng chị ta làm ở phòng Đất đai, chị ta vẫn luôn bị Tôn Định Trung xa lánh. Mặc dù Đào Ba tốt nghiệp Học viện Kiến Trúc Trùng Khánh nhưng vẫn bị Tôn Định Trung bố trí công việc không liên quan tới nghiệp vụ.

Tiếu Triêu Quý vội vàng nói.

- Vậy là tốt rồi, công tác Ủy ban Xây dựng tạm thời do Đào Ba chủ trì. Tôi lo là vừa để chị ta chủ trì công việc, mai Ủy ban kỷ luật điều tra ra chị ta có vấn đề thì đúng là buồn cười.

Triệu Quốc Đống có chút mệt mỏi nhấp ngụm trà rồi nói tiếp:

- Đúng là sáng tạo lịch sử của Tây Giang chúng ta. Một phòng ban có bốn người phụ trách thì ba người có chuyện, đúng là quá lạ. Sợ là nổi tiếng trong toàn bộ hệ thống xây dựng của tỉnh.

Tằng Lệnh Thuần và Tiếu Triêu Quý đều nóng mặt, đây chính là nỗi nhục quá lớn. Hơn nữa càng làm bọn họ giật mình là từ giọng của Triệu Quốc Đống có vẻ chuyện vẫn chưa xong, không biết lịch sử có tái diễn ở phòng ban khác hay không? Nhất là khi Ủy ban kỷ luật, Viện kiểm sát hai cấp Thị xã và quận cùng hành động với tốc độ cực nhanh. Chỉ riêng Triệu Quốc Đống đã thông báo Ủy ban Xây dựng gần như mất hết bộ máy lãnh đạo, vậy còn các nơi khác không được thông báo thì sao?

Sau lưng giấu một luồng khí lạnh lẽo làm Tằng Lệnh Thuần mặc dù sớm chuẩn bị tư tưởng vẫn run lên. Tiếu Triêu Quý cũng không rét mà run, bộ máy Ủy ban Xây dựng sụp đổ, mũi đao mơ hồ chỉ thẳng vào lãnh đạo phụ trách Ủy ban Xây dựng. Triệu Quốc Đống chẳng lẽ thật sự muốn nhấc lên mưa máu gió tanh ở Tây Giang sao?

Ba người còn chưa thoát ra từ vụ việc này thì Triệu Quốc Đống đã nói tiếp:

- Lão Tằng, lão Tiếu, bên Phòng Giao thông thì hai anh cũng nên bàn với nhau và đưa ra một lựa chọn thích hợp. Ủy ban kỷ luật chuẩn bị tạm thời đình chỉ công tác của Lý Hiểu Bình để tiếp nhận điều tra. Hôm nay các anh bàn với nhau xem. Toàn Hữu, anh thông báo bên ptho họp hội nghị cán bộ trung tầng, yêu cầu toàn bộ mọi người trong danh sách phải tham gia. Lão Tiếu đi tuyên bố.

Lại là một búa mạnh vào lòng ba người, ba người đều tái mặt và nhìn nhau. Tiếu Triêu Quý nhìn Tằng Lệnh Thuần và Quế Toàn Hữu và thấy hai người này cũng ngạc nhiên như mình, xem ra cũng chưa biết tin này.

Tằng Lệnh Thuần lấy lại bình tĩnh rồi nhìn Triệu Quốc Đống mà nói:

- Bí thư Triệu, Lý Hiểu Bình xảy ra chuyện gì?

- Hừ, không nằm ngoài việc vi phạm pháp luật chứ gì, bây giờ còn chưa có kết luân nên mới tạm thời đình chỉ công tác của y để chấp nhận điều tra.

Triệu Quốc Đống mệt mỏi vuốt mặt rồi nói:

- Không nói chuyện của Lý Hiểu Bình nữa. Lão Tằng, anh và lão Tiếu cảm thấy ai thích hợp chủ trì công việc bên Phòng Giao thông. Nhưng tôi nói trước đừng có chọn ra sâu mọt. Đừng có mà vừa chủ trì công việc thì Ủy ban kỷ luật đã tìm ra chứng cứ vi phạm pháp luật của kẻ đó.

Trong lúc thảo luận, Triệu Quốc Đống lại nhận được mấy cuộc điện thoại, mặt sa sầm lại làm cho Tằng Lệnh Thuần và Tiếu Triêu Quý đều lo lắng. Mặc dù bọn họ tin không liên quan tới mình nhưng không biết tình hình cụ thể vẫn khiến bọn họ lo lắng không yên. Chẳng qua mặt Triệu Quốc Đống thay đổi liên tục làm bọn họ khó có thể đoán ra được tin tức xuất phát từ đâu.

Cả sáng hôm đó Lôi Bằng đúng là không thể yên tâm. Y không ngừng đi đi lại lại trong văn phòng.

Tiền Trì Quốc gần như mất hết hồn phách chạy đến văn phòng y và ngồi đó hai tiếng. Đến khi Lôi Bằng mãi an ủi y đừng quá lo lắng, tổ chức sẽ có câu trả lời thuyết phục, cuối cùng đành phải lấy lý do mình đi họp thì mới đuổi được Tiền Trì Quốc ra ngoài.

Tiền Trì Quốc bây giờ coi như đã hoàn toàn suy sụp. Tôn Định Trung, Lý Quý Trân và Vương Mộ bị Ủy ban kỷ luật mang đi điều tra đã gần như đâm thủng một lỗ trên trời, gần như đã hút tủy của Tiền Trì Quốc, thoáng cái đánh ngã Tiền Trì Quốc. Mà Lý Hiểu Bình bị Ủy ban kỷ luật đình chỉ công tác phục vụ điều tra chính là thêm dầu vào lửa, càng làm Tiền Trì Quốc muốn suy sụp

Lôi Bằng vừa thương thay cho Tiền Trì Quốc vừa thầm may mắn cho mình. Lần này Tiền Trì Quốc coi như xong đời. Trên thực tế từ chuyện mấy hôm trước Nghiêm Lập Dân từ chối Tiền Trì Quốc thì Lôi Bằng đã mơ hồ cảm nhận ra vận mệnh của Tiền Trì Quốc. Chỉ đáng thương cho Tiền Trì Quốc, đối phương vẫn còn hy vọng Lôi Bằng làm cầu nối để dựa vào Nghiêm Lập Dân, bây giờ tất cả đã rõ ràng.

Mã Chiêm Bưu và Lương Sùng Thái có thể thoát hay không cũng là cả một vấn đề. Thằng ngu Trì Đại Hổ bị Viện kiểm sát Thị xã bắt đi rốt cuộc chỉ là do mình y hay là chỉ mới là mở đầu, điểm này xem ra ngay cả bên trên cũng không rõ. Nếu chỉ riêng việc của Trì Đại Hổ ở quốc lộ 915 thì sao khiến Viện kiểm sát Thị xã phải tham gia?

Lôi Bằng nhìn mấy cuộc điện thoại nhỡ, đây đều là mấy người có tin tức nhạy bén gọi tới. Chuyện của Tôn Định Trung cùng Lý Hiểu Bình đã sớm truyền khắp toàn Tây Giang. Trong hội nghị khẩn cấp của Ủy ban Xây dựng hôm nay không có ba vị Chủ nhiệm, mà Tiền Trì Quốc cũng ra vẻ đầy lo lắng, Lý Hiểu Bình không ai nghĩ tới thì cũng bị gọi điến Ủy ban kỷ luật để phục vụ điều tra, một loạt tin tức quá lớn truyền tới làm trụ sở Ủy ban quận Tây Giang chấn động mạnh.

Lôi Bằng không thể không cố nở nụ cười mà đi lại, nếu không có lẽ còn có tin tức y sẽ bị Ủy ban kỷ luật đưa đi điều tra.

Còn ai bị kéo vào bây giờ?

Cả buổi sáng Trương Thiệu Văn gọi cho Lôi Bằng rất nhiều cuộc. Bây giờ Lôi Bằng mới phát hiện Trương Thiệu Văn đã như thay đổi thành người hoàn toàn khác, nói chuyện cũng do dự không quyết, không còn vẻ tàn nhẫn, kiên quyết như xưa.

Trương Thiệu Văn đã không còn là Trương Thiệu Văn trước đây. Lôi Bằng thầm nói một câu.

Tiếu Triêu Quý cùng Ngô Ứng Cương đã đổi sang dựa vào chủ mới là Triệu Quốc Đống. Con gái điếm Vương Lệ Mai kia thì cũng đang không ngừng đi nịnh bợ, nháy mắt quyến rũ Triệu Quốc Đống. Tiền Trì Quốc sắp xong đời, Đinh Cao Thọ hình như đang khó khăn lựa chọn giữa Nghiêm Lập Dân và Thư Chí Cao. Mà hai vị kia có lẽ đang chờ gì đó, chờ gió lốc qua đi xem Đinh Cao Thọ có thể thoát thân hay không ư?

Lôi Bằng hừ lạnh một tiếng. Đinh Cao Thọ có thể thoát ra hay không phải xem Triệu Quốc Đống có bỏ hay bám chặt đến cùng mà thôi. Mà Triệu Quốc Đống có bỏ qua hay không thì đó là xem đám Lãnh đạo thị ủy có ai đứng ra nói giúp Đinh Cao Thọ với Triệu Quốc Đống mà thôi. Chứ nếu với riêng Đinh Cao Thọ thì có lẽ không được Triệu Quốc Đống coi trọng.

Triệu Quốc Đống cũng không chú ý khi mình đi trên đường thì có người hơi đi chậm lại, có người đi nhẹ hơn, mà có người vốn định chờ vào thang máy cũng lập tức đổi sang đi thang máy.

Lệnh Hồ Triều đi theo sau Triệu Quốc Đống lại nhạy cảm nhận ra việc này.

Triệu Quốc Đống đến Tây Giang đã gần hai tháng, hắn tạo cho cán bộ bình thường của trụ sở Quận ủy là một Bí thư thân thiện, dễ gần. Gặp người có thể nói chuyện vài câu, nhưng bắt đầu từ hôm nay thì không ai dám có suy nghĩ đó.

Nhận được điện của Vưu Liên Hương thì Triệu Quốc Đống đang nghe Vương Ích báo cáo thành tích hôm qua.

Nửa tiếng trước Tiền Trì Quốc đã bị người của Ủy ban kỷ luật Thị ủy mang đi. Nghe nói Tiền Trì Quốc gần như mất hết sức lực kéo lên xe. Người không biết có lẽ còn nghĩ Tiền Trì Quốc đã vài đêm không ngủ.

- Nhân viên Ủy ban kỷ luật dính vào rất nhiều, trong đó sơ bộ có năm người đã tạo thành hành vi phạm tội. Mặc dù trước đó chúng tôi và Viện kiểm sát đã làm khá nhiều công việc nhưng còn cần phải khai thác thêm nữa. Ủy ban kỷ luật chuẩn bị dựa theo trình tự giao cho Viện kiểm sát quận tiếp nhận. Ngoài ra còn có bốn người mặc dù không cấu thành hành vi tội phạm nhưng đã vi phạm pháp luật và kỷ luật Đảng, Ủy ban kỷ luật chuẩn bị tiến hành điều tra thêm và nghiên cứu xử lý bọn họ.

Triệu Quốc Đống xua tay nói:

- Lão Vương, anh đừng giả vờ với tôi. Tôi muốn biết chính là chuyện anh điều tra từ quyển nhật ký kia.

Vương Ích á khẩu, trong lúc nhất thời không biết nói gì.

- Sao, Ủy ban kỷ luật phá án còn giữ bí mật với tôi là Bí thư Quận ủy sao? Lo tôi lộ bí mật hay là sợ tôi lộ tin?

Triệu Quốc Đống lạnh lùng nói.

- Bí thư Triệu, trong quyển nhật ký đề cập không ít người nhưng nhiều trong đó không có chứng cứ cụ thể cho nên …

Vương Ích do dự một chút mà nói.

- Tôi nhớ trong điện thoại anh nói không ít tình hình các anh trước đó đã nắm giữ, mấy tình hình này tôi nghĩ anh phải nói cho tôi biết chứ?

Triệu Quốc Đống bắt đầu gằn giọng nói:

- Lão Vương, tôi không cần biết anh lo lắng từ góc độ gì, nhưng tôi phải nhắc anh là thái độ này của anh không thảo đáng. Tôi là Bành Trường Quý, tôi phụ trách công tác chung của cả Tây Giang, anh che che đậy đậy với tôi đúng là làm người ta khó hiểu. Nếu vì như vậy gây ảnh hưởng tới phân công công việc của tôi sau này, anh khó tránh khỏi trách nhiệm.

Vương Ích nghe vậy chỉ có thể thở dài một tiếng.

Y đây là lo Triệu Quốc Đống thấy liên quan quá rộng mà dao động, mất đi quyết tâm chống hủ bại. Vị Bí thư Quận ủy trẻ tuổi này thực ra không không cố chấp và đơn giản như mọi người vẫn nghĩ. Khi liên quan tới vấn đề chính trị thì tên Triệu Quốc Đống này luôn biết cách chọn nhẹ, tránh nặng.

Nhưng Vương Ích đúng là không thể tránh khỏi việc báo cáo với đối phương, dù sao đây cũng là lãnh đạo trực tiếp của y.

- Bí thư Triệu, tôi muốn hỏi thêm cấp dưới, sau đó dùng văn bản báo cáo với ngài, như vậy sẽ tốt hơn.

Vương Ích lui một bước mà nói. Ở tình hình này, y không thể làm trái ý của Triệu Quốc Đống, nhưng y cần phải cân nhắc lợi hại trong đó.

Sau khi Vương Ích rời khỏi văn phòng, Triệu Quốc Đống mới thu lại xúc động trong lòng. Vị trí Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật là rất quan trọng. Vương Ích về phẩm chất và năng lực thì không vấn đề gì, thậm chí có thể nói là xuất sắc. Nhưng Vương Ích lại không có cái nhìn đại cuộc đầy đủ, nhất là do Vương Ích từ trên Thị xã phái xuống nên vẫn bị trên Thị xã ảnh hưởng nhiều.

Như vậy đó không phải Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật phù hợp mà Triệu Quốc Đống nghĩ, nhưng ít nhất bây giờ hắn không thể động tới Vương Ích, thậm chí còn phải thể hiện mình ủng hộ mạnh Vương Ích. Nếu không bên ngoài sẽ lộ tin gì đó.

Vưu Liên Hương gọi tới mời Triệu Quốc Đống ăn cơm làm hắn có chút kinh ngạc. Vưu Liên Hương cũng không nói nhiều, chẳng qua Triệu Quốc Đống cũng không nghĩ nó là đơn giản vì nếu có chuyện thì chị ta sẽ nói thẳng trong điện thoại.

Chẳng qua Triệu Quốc Đống cũng không thèm để ý. Vưu Liên Hương ở trong Ủy ban kỷ luật nhiều năm, chị ta biết phân biệt nặng nhẹ, biết gì có thể giúp, gì không thể giúp. Chị ta có thể phân biệt rõ chuyện đang xảy ra ở Ninh Lăng này. Triệu Quốc Đống không tin Vưu Liên Hương vì chuyện xảy ra hôm nay ở Tây Giang, nhưng có lẽ cũng có việc gì đó.

Khi Triệu Quốc Đống đến khách sạn Ninh Uyển thì thấy một xe Santana2000 biển An Đô, cùng xe của Vưu Liên Hương, ngoài ra còn một xe Jetta. Chẳng lẽ có khách từ An Đô tới?

Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc. Hắn không nghĩ ra là ai ở An Đô sẽ tới Ninh Lăng mà còn quen cả hắn và Vưu Liên Hương. Hay là bạn của Vưu Liên Hương tới, chi ta muốn kéo mình tới? Nghĩ vậy Triệu Quốc Đống liền có chút đau đầu, lại là ăn uống, không bằng về nhà nghỉ. Tới hôm qua hắn không được ngủ nên đang định tối nay ngủ sớm để bù.

Vào sảnh, Triệu Quốc Đống chưa tới phòng dành cho khách quý thì nghe thấy mấy giọng nữ vang lên. Hắn cẩn thận nghe thì thấy không phải giọng của Vưu Liên Hương, trong đó có một giọng An Đô nghe hơi quen tai. Ngoài ra còn một giọng Ninh Lăng nhưng có vẻ cô đã nghe ở đâu đó, nghe tương tự giọng Trình Nhược Lâm nên càng làm Triệu Quốc Đống có chút khó hiểu.

- Tôi đi đón Bí thư Triệu một chút.

- Không cần, tự cậu ta sẽ tới. Dù thân phận thay đổi nhưng người quen cũ tới thì không cần phải khách khí như vậy.

Hai giọng nữ thể hiện thân phận khác nhau càng làm Triệu Quốc Đống khó hiểu. Người quen cũ?

Triệu Quốc Đống tò mò đẩy cửa phòng ra vừa lúc có một người phụ nữ chuẩn bị đi ra

Vương Lệ Mai? Vương Lệ Mai – giám đốc đài truyền hình Tam tỷ? Hai người không đề phòng nên thoáng cái va vào nhau. May là hai người phản ứng nhanh nên chỉ chạm nhẹ rồi lập tức tránh ra.

Mùi nước hoa nhàn nhạt phả vào mũi Triệu Quốc Đống, Triệu Quốc Đống còn chưa kịp nói gì thì Vương Lệ Mai đã cười cười đầy quyến rũ nói:

- Bí thư Triệu, ngài đến? Trưởng ban thư ký Vưu đang chờ ngài ở trong.

Triệu Quốc Đống trong lúc nhất thời không biết tìm lời gì thích hợp để nói với đối phương. Hắn khẽ hừ một tiếng ra vẻ đã biết, sau đó đẩy cửa tiến vào.

Vương Lệ Mai cũng không thèm để ý, cô khẽ cười một tiếng rồi đi theo Triệu Quốc Đống tiến vào.

- Bí thư Triệu, đã lâu không gặp.

Một người phụ nữ bên trong đứng lên nói:

- Sao, có phải có chút ngạc nhiên không?

- Ồ. Trưởng ban Vưu. Là chị sao, đến lúc nào vậy, sao tới mà không báo trước một tiếng?

Triệu Quốc Đống nhìn đối phương và vui mừng nói:

- Khách quý tới. Vưu tỷ gọi điện tới không nói gì, chỉ gọi tôi tới ăn cơm, thì ra là Trưởng ban Vưu tới.

- Ồ, gọi Nhị tỷ tôi là Vưu tỷ, cậu còn gọi tôi là Trưởng ban Vưu ư?

Vưu Huệ Hương cười nói:

- Nhị tỷ, Bí thư Triệu tới.

- Ừ, biết rồi.

Trong phòng vệ sinh truyền ra tiếng của Vưu Liên Hương.

Triệu Quốc Đống cười ha hả nói:

- Chị còn nói tôi. Tam tỷ gọi tôi là Bí thư Triệu không phải cũng là xa cách sao?

Triệu Quốc Đống gọi thân thiết như vậy làm Vưu Huệ Hương khá vui vẻ. Cô cười hì hì nói:

- Ừ, vậy mới đúng. Tôi sẽ giống Nhị tỷ gọi cậu là Quốc Đống.

Có bạn từ Giang Khẩu tới làm Triệu Quốc Đống thoải mái hơn nhiều. Mặc dù hắn biết rõ Vưu Huệ Hương đến nhất định là có quan hệ với Vương Lệ Mai nhưng hắn vẫn vui vẻ.

Sau khi đến Ninh Lăng, hắn về cơ bản ít liên lạc với Giang Khẩu, thậm chí ngay cả An Đô cũng ít. Triệu Quốc Đống rất bận nên đôi khi thấy cô đơn. Mọi người đều có công việc của mình cơ mà.

Chính xác mà nói Vưu Huệ Hương và Triệu Quốc Đống khi ở Giang Khẩu không tính là bạn. Chẳng qua chỉ là khi Triệu Quốc Đống đến xã Lĩnh Đông thì Vưu Huệ Hương tự mình đưa tới mà thôi. Đến khi Triệu Quốc Đống điều lên Sở Giao thông thì về cơ bản ngừng liên lạc với Vưu Huệ Hương.

- Ha ha, Tam tỷ sao đột nhiên lại đến Ninh Lăng thế?

Triệu Quốc Đống nhìn quanh không thấy ai khác.

- Sao, không chào đón ư?

Vưu Huệ Hương trừng mắt nhìn hắn.

- Đâu có, mời còn không được.

Triệu Quốc Đống cười hì hì nói.

- Chị không tin hỏi Vưu tỷ đi. Tôi nhiều lần nói Vưu tỷ mời Tam tỷ đến đây chơi, đến suối nước nóng Hoa Lâm ngâm mình, để Nhị tỷ, Tam tỷ mãi được trẻ trung.

- Được, tôi nghe Nhị tỷ nói suối nước nóng Hoa Lâm rất tốt cho cơ thể, chúng tôi ở tuổi này không thể so với mấy cô thiếu nữ, đáng phải chăm sóc cho mình.

Vưu Huệ Hương không khách khí mà nói.

- Ồ, Tam tỷ định ở Ninh Lăng mấy hôm để tôi bố trí thay Tam tỷ.

Triệu Quốc Đống vui vẻ nói:

- Nếu đủ thì có thể sang Hoa Lâm nghỉ ngơi vài ngày, đảm bảo chị về sẽ rất vui vẻ.

- Tôi cũng không có số hưởng thụ, chỉ có thể một hai ngày mà thôi.

Vưu Huệ Hương thở dài nói:

- Quốc Đống, cậu về An Đô mà không về Giang Khẩu, quên quê của mình sao?

- Ôi, Tam tỷ, bây giờ nếu muốn rời khỏi Ninh Lăng thì tôi phải xin phép Nhị tỷ cơ mà.

Triệu Quốc Đống không ngừng kêu khổ.

- Ồ, cậu còn thấy mình không được tự do sao? Đây là do Bí thư Kỳ sợ cậu phạm sai lầm thì đã không làm thế. Nếu không cậu đã như Tiền Trì Quốc rồi.

Vưu Liên Hương từ trong phòng vệ sinh đi ra rồi nói.

- Ha ha, đâu có giống nhau chứ.

Triệu Quốc Đống cười nói:

- Tôi nhất định sẽ giác ngộ cao, đảm bảo không làm khó Nhị tỷ.

- Hừ, tôi thấy trong bao Bí thư Quận ủy, Huyện ủy thì chỉ có cậu là khó hầu hạ nhất. Có phải cảm thấy cậu là Thường vụ thị ủy nên Nhị tỷ này không quản được cậu?

- Không có mà, không có mà, tôi giữ quy củ hơn bất cớ ai mà.

Triệu Quốc Đống vội vàng nói.

- Huệ Hương sang huyện Nguyên Hưng bên Vĩnh Lương khảo sát, xong việc liền sang thăm tôi. Tôi bảo Huệ Hương ở đây nghỉ hai hôm. Dù sao ngày kia cũng là thứ bảy. Quốc Đống, cậu có bố trí gì không?

Vưu Liên Hương vừa ngồi xuống thì cửa đã được mở ra. Lục Nhị tiến vào nói:

- Trưởng ban thư ký, xin lỗi tôi đến muộn.

Vưu Liên Hương có ấn tượng tốt đối với Lục Nhị. Hơn nữa Lục Nhị cũng ngoan ngoãn nên khi ra ngoài chơi với danh nghĩa cá nhân thì cô thường gọi Lục Nhị theo. Điều này làm Triệu Quốc Đống cảm thấy việc Lục Nhị vào biên chế không khó. Bên cục Nhân sự Thị xã cũng đã đồng ý tăng biên chế cho Ban quản lý Khu Khai Phát, chẳng qua phải đợi sang năm.

- Mọi người cũng vừa tới thôi, đến sớm không bằng trùng hợp. Tiểu Nhị, lại đây, ngồi cùng Lệ Mai tỷ của cô. Hai người chắc còn chưa nhận ra nhau. Vương Lệ Mai – giám đốc đài truyền hình Tam tỷ, cô gọi Mai tỷ là được. Đây là em gái tôi, cô gọi Huệ Hương tỷ.

Chất lượng phục vụ của Ninh Uyển rất tốt, đồ ăn mang lên nhanh, số lượng không nhiều nhưng khá tinh xảo.

- Quốc Đống, Lệ Mai bây giờ là nhân viên của cậu, cậu nên quan tâm nhiều một chút. Trong thời gian này cậu mới tới Tam tỷ nên tôi cũng không nói nhiều mấy. Chị Lệ Mai – Vương Lệ Quyên là Trưởng ban Tuyên giáo Huyện ủy Trường Tân, chị ta là bạn học cùng trường Đảng An Đô với Huệ Hương, quan hệ rất tốt.

Vưu Liên Hương nhìn Triệu Quốc Đống mà nói:

- Lệ Mai, trong công việc cô có gì cần thì báo cáo với Quốc Đống nhiều vào, không nên cứ vùi đầu chạy mà không biết nhìn đường.

Triệu Quốc Đống không tỏ vẻ gì. Lời nói của Vưu Liên Hương có ý rất rõ ràng, chẳng qua bây giờ có phải hợp sớm không?

Vưu Liên Hương không phải không biết tình hình Tam tỷ bây giờ. Mà Vương Lệ Mai lại là người của Trương Thiệu Văn, có lời đồn cô ta có quan hệ không rõ ràng với Trương Thiệu Văn. Vưu Liên Hương sao lại nói giúp Vương Lệ Mai? Mặc dù nói bên Ủy ban kỷ luật không nắm được tin tức gì bất lợi của Vương Lệ Mai, nhưng hắn nghĩ Vương Lệ Mai khó thoát liên quan. Triệu Quốc Đống thậm chí sớm suy nghĩ xem chức giám đốc đài truyền hình do ai đảm nhiệm. Dù Vương Lệ Mai không có vấn đề gì nhưng không thể để tiếp tục làm Phó trưởng ban Tuyên giáo kiêm giám đốc đài truyền hình. Chẳng qua Vưu Liên Hương nói như vậy lại làm Triệu Quốc Đống có chút khó hiểu.

Cũng may chuyện này không phải lập tức cần quyết định, Triệu Quốc Đống không quá để ý.

Vương Lệ Mai cũng thấy vẻ lạnh nhạt của Triệu Quốc Đống, chẳng qua cô rất biết khống chế vẻ mặt của mình. Hai chị em Vưu Liên Hương có quan hệ khá gần gũi với Triệu Quốc Đống, gần như có vẻ như chị em ruột. Có quan hệ này nên Vương Lệ Mai không lo thái độ của Triệu Quốc Đống đối với mình.

Ăn xong, mọi người liền sang phòng hát. Triệu Quốc Đống uống rượu nên hơi mệt. Nhưng ở tình huống này hắn sao thoát thân được.

Triệu Quốc Đống và Vưu Liên Hương bắt đầu nhảy. Hắn đã lâu không nhảy, kỹ thuật của Vưu Liên Hương khá tốt. Triệu Quốc Đống chỉ có thể bị động nhảy theo cô.

Tay hắn đặt lên lưng Vưu Liên Hương, chiếc dây áo lót khá chặt, ngón tay Triệu Quốc Đống có thể cảm nhận rõ được sự chèn ép của nó vào da thịt đối phương.

- Quốc Đống, cậu có phải lo rằng Vưu Liên Hương có vấn đề?

Vưu Liên Hương phả hơi nóng lên mặt Triệu Quốc Đống, trong bóng tối làm hai người gần sát nhau.

- Vưu tỷ, chị nói xem có không? Cô ta có quan hệ không rõ ràng với Trương Thiệu Văn. Bây giờ Ủy ban kỷ luật và Viện kiểm sát đang tra xét gắt gao về bọn họ, không chừng đến mai sẽ tới lượt Vương Lệ Mai.

Triệu Quốc Đống nhỏ giọng nói.

- Hừ, việc này còn cần cậu dạy tôi. Tình hình của cô ta thì tôi khá rõ, không có chuyện kia với Trương Thiệu Văn đâu. Phụ nữ đẹp sẽ không tránh khỏi lời đồn đãi.

Vưu Liên Hương nói với giọng khẳng định, nhưng chuyện này Triệu Quốc Đống thà tin là có, không thể bỏ qua.

- Vưu tỷ, xem rồi nói, dù sao biết người biết mặt không biết lòng. Trắng sẽ là trắng, đen sẽ là đen, vàng thật không sợ lửa.

Triệu Quốc Đống lắc đầu nói.

- Ừ, tôi tin theo thời gian cậu sẽ thay đổi cái nhìn của mình. Phụ nữ đẹp cũng không phải bình hoa đâu, có những lúc cậu sẽ phát hiện năng lực của Vương Lệ Mai hơn hẳn vẻ ngoài.

Vưu Liên Hương cũng biết Triệu Quốc Đống đã không là Triệu Quốc Đống trước đây. Hắn có cái nhìn của mình. Ai muốn mạnh mẽ thay đổi quan điểm của hắn là không thể

Dáng người Vưu Huệ Hương gầy hơn Vưu Liên Hương một chút. Triệu Quốc Đống đặt tay lên eo hoặc mông của Vưu Huệ Hương tùy tiện hơn là bà chị. Mùi hương nhàn nhạt bay vào mũi hắn.

- Chị Lệ Mai và tôi khi học trên trường Đảng đã ở cùng phòng, lúc ấy chị ta là Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Huyện Trường Tân, quan hệ hai bên khá tốt. Chị ta chỉ có một em gái, hơn nữa cô em gái cũng có tính cách cứng rắn hơn chị ta, có chuyện gì cũng không muốn nói ra.

Triệu Quốc Đống lặng lẽ nhảy mà không lên tiếng.

- Chị ta nổi tiếng thanh liêm ở Huyện Trường Tân, tính cách mạnh mẽ, Lệ Mai thì tôi mới quen từ hai năm trước, nhưng có thể tin được.

Vưu Huệ Hương thấy Triệu Quốc Đống không lên tiếng thì biết khúc mắc không thể hóa giải được ngay.

- Tôi nghe Nhị tỷ nói về chuyện của Lệ Mai, có thể vừa nãy Nhị tỷ đã nói với cậu. Lệ Mai đúng là hơi đẹp nên khó tránh khỏi có người đồn thổi. Tôi tin Lệ Mai sẽ không như vậy. Nghe nói tên khóa trước của cậu đã trên 50, dù Lệ Mai muốn dựa thì cũng không thể tìm người như vậy, phải tìm người có tương lai lớn như cậu mới đúng chứ.

Vưu Huệ Hương trêu chọc như vậy làm Triệu Quốc Đống cười nói:

- Tam tỷ, chị đúng là biết hại tôi. Tôi nói rồi, phải xem một chút đã.

Vưu Huệ Hương cần chính là câu này của Triệu Quốc Đống. Vương Lệ Mai lo nhất chính là Triệu Quốc Đống mượn cơn gió lần này mà điều chỉnh trên quy mô lớn. Tiếu Triêu Quý cùng Ngô Ứng Cương không biết thông con đường gì mà đã có dấu hiệu dựa vào Triệu Quốc Đống, nhưng cô lại không có cơ hội thích hợp để giao tiếp. Triệu Quốc Đống nhận chức gần hai tháng mà chưa đến đài truyền hình hay là phòng Thông tin do cô phụ trách, điều này làm cô thấy rất nguy hiểm.

Vương Lệ Mai tin chỉ cần cho cô cơ hội, cô sẽ thể hiện được hết năng lực của mình, cũng có thể chứng minh mình không xấu như lời đồn.

Nhảy hết điệu, Triệu Quốc Đống lại cùng hát một bài Bình Tụ với Vưu Huệ Hương, sau đó lại hát một bài với Vưu Liên Hương.

Vưu Huệ Hương bây giờ đã là Trưởng ban Tuyên giáo Huyện ủy Giang Khẩu. Bí thư huyện ủy Tiết Minh Dương đã điều tới Lộc Sơn làm Bí thư huyện ủy, chủ tịch huyện Phùng Đông Hoa tiếp nhận chức Bí thư huyện ủy. Phó chủ tịch huyện Lương Kiến Hoằng đã thành công lên làm Phó chủ tịch thường trực. Đây đều là do Triệu Quốc Đống nói chuyện với Vưu Huệ Hương mà biết.

Chu Tinh Văn được điều sang Huyện Trường Tân làm thường vụ huyện ủy, Bí thư đảng ủy kiêm trưởng phòng công an, coi như bò lên chức phó huyện. Mà Khâu Nguyên Phong đã đánh ngược lại về Giang Khẩu làm thường vụ huyện ủy, Bí thư đảng ủy kiêm trưởng phòng công an.

Vưu Liên Hương thấy Triệu Quốc Đống và Vưu Huệ Hương nói chuyện khá vui vẻ, nhưng nhân vật chính của hôm nay là Vương Lệ Mai lại bị ném sang bên. Mặc dù Lục Nhị cũng biết ý mà nói chuyện với Vương Lệ Mai nhưng Vương Lệ Mai có vẻ không được vui.

- Quốc Đống, Lệ Mai nhảy rất giỏi, Lục Nhị cũng là nòng cốt văn nghệ của trường, sao chỉ mời tôi và Huệ Hương, không mời Lục Nhị và Lục Nhị nhảy vậy? Cậu là Bí thư đảng ủy của cả Tam tỷ và Khu Khai Phát, có phải là nên hòa hợp với quần chúng không?

Vưu Liên Hương khẽ nhíu mày nói:

- Lệ Mai, lãnh đạo ra vẻ thì cô phải chủ động mời lãnh đạo nhảy.

Thấy Vưu Liên Hương đã tung một bậc thang, Vương Lệ Mai liền cười cười quyến rũ, yểu điệu đi tới mà nói:

- Bí thư Triệu, tôi mời ngài một điệu.

Triệu Quốc Đống có chút bất đắc dĩ đứng lên và cười ha hả nói:

- Phải là tôi mời Trưởng phòng Vương một điệu mới phải. Tôi đúng là thiếu phong độ rồi.

Thấy hai người đã đi lên sân khấu, Vưu Huệ Hương đứng lên và đi tới ngồi xuống cạnh Vưu Liên Hương mà nói:

- Chị, sao Quốc Đống lại có ý kiến với Lệ Mai nhiều như vậy?

- Hừ, đàn ông mắt đều nhỏ, ai muốn dùng người của thằng khác đã dùng.

Vưu Liên Hương nói ra thì mới để ý lời này của mình có có vấn đề, mặt hơi nóng lên một chút.

- Lệ Mai là nữ kim cương duy nhất trong Bát đại kim cương của Trương Thiệu Văn, lại là Phó trưởng ban Tuyên giáo kiêm Trưởng phòng Thông tin, giám đốc đài truyền hình, em nghĩ Triệu Quốc Đống không đề phòng ư?

- Em đã hỏi Lệ Mai thì cô ta nói không có gì với Bí thư trước đây.

Vưu Huệ Hương nhíu mày nói:

- Vì sao những người bên này thích đồn thổi vu vơ như vậy?

- Đâu chẳng như vậy chứ. Phụ nữ muốn đi xa trong chốn quan trường thì trên lưng không có tiếng xấu mới là lạ, nhất là phụ nữ xinh đẹp một chút.

Vưu Liên Hương thở dài nói:

- Có những phụ nữ không biết tự trọng khiến ai cũng nghĩ phụ nữ chỉ có thể bằng thân xác mà lên.

Vưu Huệ Hương một lúc lâu sau mới nói:

- Phụ nữ thật sự không thích hợp làm chính trị, áp lực quá lớn. Ngoài áp lực công việc còn có nhiều phiền phức khác. Hơn nữa phụ nữ không giống đàn ông có thể thông qua mấy vấn đề khác mà giải tỏa áp lực. Đàn ông có thể ca hát, nhảy múa, đánh bài, thậm chí chơi gái. Phụ nữ thì sao? Mấy cách kia của đàn ông không hợp với chúng ta. Ngoài đọc sách, tập thể hình thì nhiều lắm là đi du lịch. Đây chính là chỗ bất đắc dĩ của phụ nữ.

Vưu Liên Hương cảnh giác nhìn cô em.

- Huệ Hương, em ở trước mặt chị nói như vậy còn được. Em bây giờ đã là Trưởng ban Tuyên giáo, lại là phụ nữ, nếu em nói như vậy thì đó là điểm chết người của em. Có khi chỉ mấy lời nói bâng quơ của em khiến lãnh đạo đánh giá em khác hẳn.

- Em biết rồi.

Vưu Huệ Hương thở dài một tiếng mà nói.

Hai chị em đều cảm nhận được áp lực của nhau. Trong quan trường khi đàn ông chiếm ưu thế tuyệt đối, phụ nữ có nhiều áp lực thì chỉ bọn họ mới cảm nhận được.

Trong tiếng nhạc du dương, Triệu Quốc Đống ôm eo Vương Lệ Mai, cố gắng làm mình giữ khoảng cách nhất định với cơ thể đối phương.

- Bí thư Triệu, tôi cảm thấy ngài có ác cảm với tôi. Có phải do phòng chúng tôi không làm tốt công việc?

Vương Lệ Mai có chút buồn bã mà nói.

- Đâu có, Trưởng phòng Vương có lẽ hiểu lầm rồi.

- Vậy sao Bí thư Triệu đến Tây Giang đã gần hai tháng mà không đến phòng chúng tôi?

Vương Lệ Mai hỏi.

- Tôi mới tới nên nhiều việc, chờ rảnh rỗi một chút thì tôi nhất định sẽ tới.

Triệu Quốc Đống có chút không yên lòng. Mùi hương của Vương Lệ Mai khác hẳn chị em Vưu Huệ Hương, có cảm giác thấm đẫm lòng người, làm người ta khó có thể quên.

- Sao tôi thấy Bí thư Triệu nói không đúng suy nghĩ.

Vương Lệ Mai hơi nghiêng đầu nói.

Triệu Quốc Đống bắt đầu đổ mồ hôi. Hắn đúng là có chút không thích hợp nhảy với phụ nữ như thế này. Mặc dù không thể nói là như rắn nhưng cảm giác không thoải mái.

- Trưởng phòng Vương nhạy cảm quá rồi.

Triệu Quốc Đống nhíu mày nói.

Vương Lệ Mai thở dài một tiếng. Xem ra muốn hóa giải thành kiến của đối phương không hề dễ dàng. Vương Lệ Mai cũng biết mình nghĩ quá tốt đẹp, nghĩ rằng chỉ cần chị em Vưu Huệ Hương ra mặt là hóa giải được. Xem ra mình quá ngây thơ.

- Tôi biết danh tiếng của mình không tốt, tôi cũng không muốn giải thích. Chẳng qua tôi và Trưởng ban Giản và Trưởng phòng Nhược Lâm là bạn tốt, Bí thư Triệu không ngại có thể hỏi Trưởng ban Giản và Trưởng ban Nhược Lâm xem Vương Lệ Mai tôi có phải loại phụ nữ kia hay không?

Vương Lệ Mai nói rất ngọt ngào, có lẽ cô trước đây cũng là Mc.

- Tôi không mong Bí thư Triệu tin tôi, nhưng mong ngài có thể cho tôi một cơ hội xem Vương Lệ Mai tôi có phải là người phụ nữ như ngài nghĩ không? Phụ nữ làm chút chuyện là rất khó khăn, chẳng lẽ nói phụ nữ xinh đẹp là có tội sao?

Triệu Quốc Đống hơi chấn động. Hắn có thể không bị vẻ đẹp của Vương Lệ Mai hấp dẫn, nhưng lời nói của Vương Lệ Mai đã làm hắn xúc động.

- Trưởng phòng Vương, trắng sẽ là trắng, đen sẽ là đen. Làm người thì cây ngay không sợ chết đứng. Con người của tôi đối với việc không đối với người. Cuộc sống riêng của cô thì tôi không có hứng thú, chỉ cần không vi phạm pháp luật thì tôi sẽ đối thủ công bằng.

Mắt Vương Lệ Mai sáng lên, ngực đập mạnh liên hồi. Tay cô đang đặt trên vai Triệu Quốc Đống cũng run lên:

- Bí thư Triệu, cảm ơn ngài.

Triệu Quốc Đống không nhịn được lắc đầu nói:

- Có gì cần cảm ơn chứ. Tôi chỉ là nói quan điểm làm việc của mình mà thôi.

Vương Lệ Mai vội vàng lắc đầu rồi cúi xuống. Một giọt nước mắt đã chảy ra. Vương Lệ Mai cố làm mình bình tĩnh lại. Sau khi Triệu Quốc Đống đến Tây Giang, mấy tên phó của cô bắt đầu làm loạn, nhiều lúc phân công công việc cũng không làm. Nhất là sáng nay biết Ủy ban Xây dựng và Phòng Giao thông xảy ra chuyện, người trong phòng không ngừng bàn tán khiến Vương Lệ Mai rất lo lắng.


/1736

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status