Nghi vấn đối với Tiêu Phượng Minh cùng Văn Ngạn Hoa chính là tại sao Thị ủy, ủy ban Lô Hóa lại chấp nhận gánh chịu một bộ phận khoản nợ cũng muốn đưa công ty cho công ty tư nhân tỉnh ngoài, công ty trong tỉnh muốn tiếp nhận tất cả khoản nợ lại bị Lô Hóa từ chối?
Cái này thoáng cái xuất hiện uy lực, nhưng Thị ủy, ủy ban Lô Hóa trong báo cáo với tỉnh đã đưa ra giải thích rõ ràng nằm ở chỗ giải quyết công việc cho công nhân, nhân viên hai công ty, thứ hai là có thể tiếp tục đảm bảo ngành cơ giới công trình là sản nghiệp trụ cột của Lô Hóa. Nhất là điểm trước càng quan trọng, mà không phải công ty trong ngành cơ giới công trình thì chỉ có nhằm vào đất và tài sản khác của hai công ty, không đưa ra được phương án chấn hưng hai công ty. Căn cứ điểm này nên Thị ủy, ủy ban Lô Hóa bác bỏ yêu cầu của bọn họ.
Nhưng cách trả lời này không làm người ta hài lòng, nhất là có một bộ phận cán bộ lãnh đạo hai công ty bị lợi ích hấp dẫn mà đi kích động công nhân kiện cáo. Ủy ban kỷ luật tỉnh đã bắt đầu tham gia điều tra, nó trực tiếp ảnh hưởng đến công việc bình thường của Thị ủy, ủy ban Lô Hóa. Mà hai công ty tư nhân tỉnh Tương cũng cho rằng nền chính trị Lô Hóa đang có địch ý với công ty từ bên ngoài nên có ý không muốn sát nhập hai công ty kia nữa. Nó làm Thị ủy, ủy ban Lô Hóa rất sốt ruột.
Đúng là ở tình huống này nên Tiêu Phượng Minh cùng Văn Ngạn Hoa cũng mới chuyên môn lên tỉnh báo cáo công việc, mong được tỉnh ủng hộ.
Trong con đường chính trị của mỗi người không tránh khỏi những lúc gặp mưa gió, Tiêu Phượng Minh rất biết điều này. Lô Hóa có thể coi là khiêu chiến lớn nhất từ lúc y vào chính trị, nếu không qua được cửa này thì tiền đồ chính trị của y sẽ dừng ở đây, nếu vượt qua thì chờ y chính là con đường sáng chói.
Triệu Quốc Đống nhắc làm Tiêu Phượng Minh ý thức được công việc chủ yếu của mình là bài trừ tất cả trở ngại để hoàn thành công việc trong tay, càng là lúc khó khăn cũng có nghĩa thắng lợi chỉ cách có một bước, mà thất bại cũng thường chính là vào lúc này.
…
- Phượng Minh mới vừa đi ư?
Chung Dược Quân đi đến văn phòng Triệu Quốc Đống thì Tiêu Phượng Minh vừa rời đi, hai người cũng chỉ nói vài câu ở cửa rồi chia tay, lúc này Tiêu Phượng Minh không có tâm tư hâm mộ sự huy hoàng của Ninh Lăng, tất cả đã không còn quan hệ với y, y bây giờ cần chính là làm thế nào để chấn hưng Lô Hóa.
- Ừ, nói chuyện vài câu thôi.
Triệu Quốc Đống ra hiệu Chung Dược Quân ngồi xuống.
- Tôi thấy Phượng Minh rất bận, có lẽ đang bận việc ở Lô Hóa nên tôi không nói chuyện nhiều với y, cảm thấy trạng thái tinh thần của y khá tốt, xem ra đã tìm được chỗ dựa về mặt tinh thần ở chỗ chủ tịch.
Chung Dược Quân trêu đùa.
- Tình hình Lô Hóa thì anh cũng biết đó. Phượng Minh mấy tháng nay đủ mệt rồi, chẳng qua càng là lúc khó khăn cũng có nghĩa thắng lợi đã ở trong tầm mắt.
Triệu Quốc Đống bình tĩnh nói.
- Phùng Cương quá mẫn cảm ở vấn đề này, làm việc kiểu gì chẳng chạm vào lợi ích của ai đó. Ủy ban kỷ luật tỉnh giống trống khua chiêng đi xuống như vậy, không phải cố ý làm ảnh hưởng đến danh dự của Đảng ủy, chính quyền địa phương sao? Nếu thật sự có chuyện thì không nói làm gì, nhưng mới chỉ là tin bề ngoài đã dùn súng dùng gươm là không ổn.
Giọng Chung Dược Quân thoáng hiện một tia bất mãn.
- Cũng may Ân Cảnh Tùng khá công tâm, đến Lô Hóa nói rất lý lẽ, có đường lui.
- Ủy ban kỷ luật tỉnh có cân nhắc của mình, nhiều đơn kiện cáo như vậy, Ủy ban kỷ luật mà không có động tác cũng không được. Để Ân Cảnh Tùng dẫn đội cũng có thể nói rõ một ít vấn đề, tôi nghĩ đây cũng là tốt, nói hết ra, Thị ủy, ủy ban Lô Hóa càng dễ làm việc hơn. Tôi tin hầu hết mọi người có thể cân nhắc được lợi hại trong đó.
Triệu Quốc Đống nhìn vấn đề khá xa.
- Ở vấn đề này đám người Phượng Minh có suy nghĩ tốt nhưng cũng cần cân nhắc mức độ tiếp nhận của dân chúng, vì vậy công khai để mọi người cùng tham khảo thấy lợi hại được mất. Mấy triệu dân Lô Hóa chẳng lẽ không có ai nhìn thấy vấn đề trong đó ư?
Chung Dược Quân thở dài một tiếng không nói thêm nữa. Nó giống việc cải cách y tế của Ninh Lăng vậy, ngay từ đầu mình bị vô số người lên án và chỉ trích nhưng bây giờ đã là quá khứ, tiếng phản đối dần tan đi, vàng thật không sợ lửa, khi hiệu quả dần có thì công kích đương nhiên sẽ dừng lại.
- Chủ tịch tỉnh, phó chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia Hà Lệ Chi cuối tuần sẽ dẫn đoàn khảo sát tới khảo sát việc cải cách y tế ở quận Tây Giang, ý của bí thư Lăng là mời ngài đi cùng đoàn, có thể muốn ở lại Ninh Lăng hai ngày, ngài có an bài gì không?
- Ồ, Hà Lệ Chi đến. Ừ, cũng là lão đồng nghiệp, xem ra Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia đúng là rất để tâm việc thí điểm này của Tây Giang. Hà Lệ Chi tự mình đến điều tra, vậy cũng tốt, tỉnh và thị xã cần chuẩn bị một chút, coi như là đưa ra vài kinh nghiệm cho quyết định của trung ương ở phương diện này.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút.
- Tốt và xấu đều phải đưa ra, vấn đề tồn tại càng cần cẩn thận phân tích, tranh thủ được sự ủng hộ từ trên trung ương.
- Ừ, tôi cũng có ý này. Tây Giang chi tiêu không ít, vấn đề cũng không thiếu nhưng tổng thể mà nói vẫn đạt được hiệu quả như mong muốn. Mấy vấn đề đoán trước cũng xuất hiện, cũng may cơ chế giám sát theo kịp để giải quyết khó khăn. Chẳng qua hiện nay áp lực của các bệnh viện vẫn rất lớn, nhiều bệnh nhân không muốn ra viện, coi bệnh viện là viện nghỉ dưỡng, cơ sở y tế vẫn còn tồn tại tình huống một số bệnh nhân thường xuyên đến kiểm tra, khám bệnh. Tây Giang cũng đã đình chỉ hai cơ sở y tế, trong đó có một bệnh viện công lập.
- Chi tiêu tài chính có áp lực gì không? Tôi chỉ là nếu như như toàn thị xã tiến hành thí điểm thì Ninh Lăng có thừa nhận được không?
- Chủ tịch, 1/9 mới bắt đầu chính thức tiến hành, bây giờ mới qua hai tháng, ngài đã muốn tiến hành thí điểm ở cả Ninh Lăng sao, có sớm quá không?
Chung Dược Quân nở nụ cười, hắn không nghĩ Triệu Quốc Đống còn tích cực hơn mình.
- Không, tôi nói anh cần đặt chân lâu dài, nếu thí điểm ở Tây Giang đạt hiệu quả tốt, vấn đề tồn tại có thể từng bước cải thiện và giải quyết, như vậy có nghĩa ở An Nguyên chúng ta, ít nhất là ở Ninh Lăng có điều kiện tiến hành cải cách y tế toàn dân. Mấy huyện có tài chính yếu hơn như Thương Hóa, Phong Đình thì tài chính thị xã có thể bù cho một bộ phận để thực hiện.
Triệu Quốc Đống lắc đầu.
- Tôi hy vọng Ninh Lăng có thể dẫn đầu đẩy mạnh thí điểm trong toàn tỉnh, nó có thể tăng lên ưu thế và địa vị chiến lược của Ninh Lăng.
Mắt Chung Dược Quân sáng lên, y nghe ra ý trong câu nói của Triệu Quốc Đống.
- Chủ tịch tỉnh, có phải chuyện có tung tích?
Chung Dược Quân chỉ chính là trong thời gian trước đã đồn đại xôn xao về việc Quốc vụ viện có ý điều chỉnh quyền hạn xét duyệt đối với một bộ phận cấp thị xã, có lẽ là muốn nâng một số thị xã phát triển mạnh về kinh tế, sự nghiệp xã hội lên cấp phó tỉnh, tin này được truyền mạnh trên mạng. Mấy nơi như Tô Châu, Vô Tích, Phật Sơn, Đông Hoàn, Ninh Lăng, Đường Sơn, Ôn Châu, Từ Châu, Bao Đầu, Yên Thai, Lạc Dương, Đại Khánh đều nằm trong danh sách này.
- Đừng có nghe gió lại thấy là mưa, chuyện này không biết từ đâu truyền ra, có lẽ là suy nghĩ cá biệt của nhân viên trung tâm nghiên cứu nào đó của Quốc vụ viện, căn bản chưa nằm trong phạm trù xem xét của trung ương. Hơn nữa tôi cho rằng ở tình hình hiện nay thì trung ương cũng không quá có thể tiến hành điều chỉnh chế độ hành chính này.
Triệu Quốc Đống liếc nhìn Chung Dược Quân.
- Chẳng qua tôi thật ra nghe thấy một cách nói đó là trung ương có lẽ sẽ tiến hành cải cách cơ chế hành chính, hủy bỏ cấp thị xã, đẩy mạnh huyện trực thuộc tỉnh.
- Ồ, đây hình như không phải tin mới mà. Bên Giang Tích đã bắt đầu thí điểm.
Chung Dược Quân không cho là đúng.
- Hiện nay cơ cấu cấp thị xã càng lúc càng không phù hợp trào lưu phát triển, nhất là cấp thị xã và huyện tranh đoạt tài nguyên. Nó chẳng những giảm hiệu suất làm việc, chi tiêu hành chính cũng rất cao. Thực tế mà nói cơ cấu cấp thị xã đã không thích hợp trào lưu lịch sử, cũng đến lúc cần cân nhắc rút lui cơ cấu này.
Giống như đột nhiên nghĩ ra gì đó nên Chung Dược Quân quan sát Triệu Quốc Đống một chút:
- Chủ tịch, chẳng lẽ lần này trung ương thật sự hạ quyết tâm giải thể cấp thị xã? Chẳng lẽ sẽ tiến hành thí điểm ở An Nguyên chúng ta?
- Sao, không thể ư? An Nguyên chúng ta dám tiến hành thí điểm cải cách y tế trước thiên hạ cơ mà, cải cách cơ chế hành chính thí điểm ở An Nguyên có gì là không được?
- Hả, thật ư?
Chung Dược Quân giật mình.
- Chưa nhanh như vậy đâu, nhưng trung ương đã có ý đồ này, từng bước đẩy mạnh tỉnh quản lý huyện, bắt đầu từ cách huyện phát triển mạnh rồi dần quá độ đến cấp thị xã chỉ quản lý quận, mà huyện do tỉnh quản lý, đến cuối cùng cơ cấu cấp thành phố, thị xã chỉ quản lý về thị chính, không còn chức năng hành chính nào khác, hoàn toàn hủy chính quyền cấp thị xã.
Triệu Quốc Đống hít sâu một hơi.
- Đây là con đường nhất định phải đi, nhưng có thể phải mấy năm mới thực hiện được. Nhưng tôi nghĩ có vài phương diện chúng ta có thể tiến hành trước, ví dụ như cho Đảng ủy, chính quyền cấp huyện thêm quyền lực xét duyệt.
Cái này thoáng cái xuất hiện uy lực, nhưng Thị ủy, ủy ban Lô Hóa trong báo cáo với tỉnh đã đưa ra giải thích rõ ràng nằm ở chỗ giải quyết công việc cho công nhân, nhân viên hai công ty, thứ hai là có thể tiếp tục đảm bảo ngành cơ giới công trình là sản nghiệp trụ cột của Lô Hóa. Nhất là điểm trước càng quan trọng, mà không phải công ty trong ngành cơ giới công trình thì chỉ có nhằm vào đất và tài sản khác của hai công ty, không đưa ra được phương án chấn hưng hai công ty. Căn cứ điểm này nên Thị ủy, ủy ban Lô Hóa bác bỏ yêu cầu của bọn họ.
Nhưng cách trả lời này không làm người ta hài lòng, nhất là có một bộ phận cán bộ lãnh đạo hai công ty bị lợi ích hấp dẫn mà đi kích động công nhân kiện cáo. Ủy ban kỷ luật tỉnh đã bắt đầu tham gia điều tra, nó trực tiếp ảnh hưởng đến công việc bình thường của Thị ủy, ủy ban Lô Hóa. Mà hai công ty tư nhân tỉnh Tương cũng cho rằng nền chính trị Lô Hóa đang có địch ý với công ty từ bên ngoài nên có ý không muốn sát nhập hai công ty kia nữa. Nó làm Thị ủy, ủy ban Lô Hóa rất sốt ruột.
Đúng là ở tình huống này nên Tiêu Phượng Minh cùng Văn Ngạn Hoa cũng mới chuyên môn lên tỉnh báo cáo công việc, mong được tỉnh ủng hộ.
Trong con đường chính trị của mỗi người không tránh khỏi những lúc gặp mưa gió, Tiêu Phượng Minh rất biết điều này. Lô Hóa có thể coi là khiêu chiến lớn nhất từ lúc y vào chính trị, nếu không qua được cửa này thì tiền đồ chính trị của y sẽ dừng ở đây, nếu vượt qua thì chờ y chính là con đường sáng chói.
Triệu Quốc Đống nhắc làm Tiêu Phượng Minh ý thức được công việc chủ yếu của mình là bài trừ tất cả trở ngại để hoàn thành công việc trong tay, càng là lúc khó khăn cũng có nghĩa thắng lợi chỉ cách có một bước, mà thất bại cũng thường chính là vào lúc này.
…
- Phượng Minh mới vừa đi ư?
Chung Dược Quân đi đến văn phòng Triệu Quốc Đống thì Tiêu Phượng Minh vừa rời đi, hai người cũng chỉ nói vài câu ở cửa rồi chia tay, lúc này Tiêu Phượng Minh không có tâm tư hâm mộ sự huy hoàng của Ninh Lăng, tất cả đã không còn quan hệ với y, y bây giờ cần chính là làm thế nào để chấn hưng Lô Hóa.
- Ừ, nói chuyện vài câu thôi.
Triệu Quốc Đống ra hiệu Chung Dược Quân ngồi xuống.
- Tôi thấy Phượng Minh rất bận, có lẽ đang bận việc ở Lô Hóa nên tôi không nói chuyện nhiều với y, cảm thấy trạng thái tinh thần của y khá tốt, xem ra đã tìm được chỗ dựa về mặt tinh thần ở chỗ chủ tịch.
Chung Dược Quân trêu đùa.
- Tình hình Lô Hóa thì anh cũng biết đó. Phượng Minh mấy tháng nay đủ mệt rồi, chẳng qua càng là lúc khó khăn cũng có nghĩa thắng lợi đã ở trong tầm mắt.
Triệu Quốc Đống bình tĩnh nói.
- Phùng Cương quá mẫn cảm ở vấn đề này, làm việc kiểu gì chẳng chạm vào lợi ích của ai đó. Ủy ban kỷ luật tỉnh giống trống khua chiêng đi xuống như vậy, không phải cố ý làm ảnh hưởng đến danh dự của Đảng ủy, chính quyền địa phương sao? Nếu thật sự có chuyện thì không nói làm gì, nhưng mới chỉ là tin bề ngoài đã dùn súng dùng gươm là không ổn.
Giọng Chung Dược Quân thoáng hiện một tia bất mãn.
- Cũng may Ân Cảnh Tùng khá công tâm, đến Lô Hóa nói rất lý lẽ, có đường lui.
- Ủy ban kỷ luật tỉnh có cân nhắc của mình, nhiều đơn kiện cáo như vậy, Ủy ban kỷ luật mà không có động tác cũng không được. Để Ân Cảnh Tùng dẫn đội cũng có thể nói rõ một ít vấn đề, tôi nghĩ đây cũng là tốt, nói hết ra, Thị ủy, ủy ban Lô Hóa càng dễ làm việc hơn. Tôi tin hầu hết mọi người có thể cân nhắc được lợi hại trong đó.
Triệu Quốc Đống nhìn vấn đề khá xa.
- Ở vấn đề này đám người Phượng Minh có suy nghĩ tốt nhưng cũng cần cân nhắc mức độ tiếp nhận của dân chúng, vì vậy công khai để mọi người cùng tham khảo thấy lợi hại được mất. Mấy triệu dân Lô Hóa chẳng lẽ không có ai nhìn thấy vấn đề trong đó ư?
Chung Dược Quân thở dài một tiếng không nói thêm nữa. Nó giống việc cải cách y tế của Ninh Lăng vậy, ngay từ đầu mình bị vô số người lên án và chỉ trích nhưng bây giờ đã là quá khứ, tiếng phản đối dần tan đi, vàng thật không sợ lửa, khi hiệu quả dần có thì công kích đương nhiên sẽ dừng lại.
- Chủ tịch tỉnh, phó chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia Hà Lệ Chi cuối tuần sẽ dẫn đoàn khảo sát tới khảo sát việc cải cách y tế ở quận Tây Giang, ý của bí thư Lăng là mời ngài đi cùng đoàn, có thể muốn ở lại Ninh Lăng hai ngày, ngài có an bài gì không?
- Ồ, Hà Lệ Chi đến. Ừ, cũng là lão đồng nghiệp, xem ra Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia đúng là rất để tâm việc thí điểm này của Tây Giang. Hà Lệ Chi tự mình đến điều tra, vậy cũng tốt, tỉnh và thị xã cần chuẩn bị một chút, coi như là đưa ra vài kinh nghiệm cho quyết định của trung ương ở phương diện này.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút.
- Tốt và xấu đều phải đưa ra, vấn đề tồn tại càng cần cẩn thận phân tích, tranh thủ được sự ủng hộ từ trên trung ương.
- Ừ, tôi cũng có ý này. Tây Giang chi tiêu không ít, vấn đề cũng không thiếu nhưng tổng thể mà nói vẫn đạt được hiệu quả như mong muốn. Mấy vấn đề đoán trước cũng xuất hiện, cũng may cơ chế giám sát theo kịp để giải quyết khó khăn. Chẳng qua hiện nay áp lực của các bệnh viện vẫn rất lớn, nhiều bệnh nhân không muốn ra viện, coi bệnh viện là viện nghỉ dưỡng, cơ sở y tế vẫn còn tồn tại tình huống một số bệnh nhân thường xuyên đến kiểm tra, khám bệnh. Tây Giang cũng đã đình chỉ hai cơ sở y tế, trong đó có một bệnh viện công lập.
- Chi tiêu tài chính có áp lực gì không? Tôi chỉ là nếu như như toàn thị xã tiến hành thí điểm thì Ninh Lăng có thừa nhận được không?
- Chủ tịch, 1/9 mới bắt đầu chính thức tiến hành, bây giờ mới qua hai tháng, ngài đã muốn tiến hành thí điểm ở cả Ninh Lăng sao, có sớm quá không?
Chung Dược Quân nở nụ cười, hắn không nghĩ Triệu Quốc Đống còn tích cực hơn mình.
- Không, tôi nói anh cần đặt chân lâu dài, nếu thí điểm ở Tây Giang đạt hiệu quả tốt, vấn đề tồn tại có thể từng bước cải thiện và giải quyết, như vậy có nghĩa ở An Nguyên chúng ta, ít nhất là ở Ninh Lăng có điều kiện tiến hành cải cách y tế toàn dân. Mấy huyện có tài chính yếu hơn như Thương Hóa, Phong Đình thì tài chính thị xã có thể bù cho một bộ phận để thực hiện.
Triệu Quốc Đống lắc đầu.
- Tôi hy vọng Ninh Lăng có thể dẫn đầu đẩy mạnh thí điểm trong toàn tỉnh, nó có thể tăng lên ưu thế và địa vị chiến lược của Ninh Lăng.
Mắt Chung Dược Quân sáng lên, y nghe ra ý trong câu nói của Triệu Quốc Đống.
- Chủ tịch tỉnh, có phải chuyện có tung tích?
Chung Dược Quân chỉ chính là trong thời gian trước đã đồn đại xôn xao về việc Quốc vụ viện có ý điều chỉnh quyền hạn xét duyệt đối với một bộ phận cấp thị xã, có lẽ là muốn nâng một số thị xã phát triển mạnh về kinh tế, sự nghiệp xã hội lên cấp phó tỉnh, tin này được truyền mạnh trên mạng. Mấy nơi như Tô Châu, Vô Tích, Phật Sơn, Đông Hoàn, Ninh Lăng, Đường Sơn, Ôn Châu, Từ Châu, Bao Đầu, Yên Thai, Lạc Dương, Đại Khánh đều nằm trong danh sách này.
- Đừng có nghe gió lại thấy là mưa, chuyện này không biết từ đâu truyền ra, có lẽ là suy nghĩ cá biệt của nhân viên trung tâm nghiên cứu nào đó của Quốc vụ viện, căn bản chưa nằm trong phạm trù xem xét của trung ương. Hơn nữa tôi cho rằng ở tình hình hiện nay thì trung ương cũng không quá có thể tiến hành điều chỉnh chế độ hành chính này.
Triệu Quốc Đống liếc nhìn Chung Dược Quân.
- Chẳng qua tôi thật ra nghe thấy một cách nói đó là trung ương có lẽ sẽ tiến hành cải cách cơ chế hành chính, hủy bỏ cấp thị xã, đẩy mạnh huyện trực thuộc tỉnh.
- Ồ, đây hình như không phải tin mới mà. Bên Giang Tích đã bắt đầu thí điểm.
Chung Dược Quân không cho là đúng.
- Hiện nay cơ cấu cấp thị xã càng lúc càng không phù hợp trào lưu phát triển, nhất là cấp thị xã và huyện tranh đoạt tài nguyên. Nó chẳng những giảm hiệu suất làm việc, chi tiêu hành chính cũng rất cao. Thực tế mà nói cơ cấu cấp thị xã đã không thích hợp trào lưu lịch sử, cũng đến lúc cần cân nhắc rút lui cơ cấu này.
Giống như đột nhiên nghĩ ra gì đó nên Chung Dược Quân quan sát Triệu Quốc Đống một chút:
- Chủ tịch, chẳng lẽ lần này trung ương thật sự hạ quyết tâm giải thể cấp thị xã? Chẳng lẽ sẽ tiến hành thí điểm ở An Nguyên chúng ta?
- Sao, không thể ư? An Nguyên chúng ta dám tiến hành thí điểm cải cách y tế trước thiên hạ cơ mà, cải cách cơ chế hành chính thí điểm ở An Nguyên có gì là không được?
- Hả, thật ư?
Chung Dược Quân giật mình.
- Chưa nhanh như vậy đâu, nhưng trung ương đã có ý đồ này, từng bước đẩy mạnh tỉnh quản lý huyện, bắt đầu từ cách huyện phát triển mạnh rồi dần quá độ đến cấp thị xã chỉ quản lý quận, mà huyện do tỉnh quản lý, đến cuối cùng cơ cấu cấp thành phố, thị xã chỉ quản lý về thị chính, không còn chức năng hành chính nào khác, hoàn toàn hủy chính quyền cấp thị xã.
Triệu Quốc Đống hít sâu một hơi.
- Đây là con đường nhất định phải đi, nhưng có thể phải mấy năm mới thực hiện được. Nhưng tôi nghĩ có vài phương diện chúng ta có thể tiến hành trước, ví dụ như cho Đảng ủy, chính quyền cấp huyện thêm quyền lực xét duyệt.
/1736
|