Lão Vi, tôi biết anh đang khó xử. Chủ tịch Mao đã nói không phải gió đông áp gió tây thì chính là ngược lại. Có một số việc chúng ta phải cúi đầu.
Hứa Tất Thành ngửa đầu ra sau, mắt trở nên sáng rực.
- Có một số việc không thể né tránh, như vậy chỉ có thể lựa chọn một con đường thích hợp để chúng ta sinh tồn.
Vi Sùng Thái nhíu mày, giọng điệu trở nên lạnh lùng.
- Lão Hứa, anh đừng quanh co nữa, giữa hai chúng ta có gì không tiện nói chứ.
Hứa Tất Thành trầm ngâm một chút.
- Từ tình hình hiện nay thì Lăng Chính Dược sẽ không nhận chúng ta, như vậy chúng ta chỉ có thể dựa vào bên kia. Đây là thực tế, chúng ta không có lựa chọn nào khác, hơn nữa tôi cũng thấy lựa chọn này không sai.
- Bí thư Miêu nói với anh?
Vi Sùng Thái thấy yên ổn, thản nhiên nói.
- Có ý như vậy, chuyện của Chu Hoành Vĩ làm Bí thư Miêu bị liên lụy không ít. Tôi đã sớm nhắc Bí thư Miêu là Chu Hoành Vĩ sẽ có chuyện nhưng có một số việc, ôi …
Hứa Tất Thành lắc đầu nói.
- Bí thư Miêu thua là do mấy tên kia.
Vi Sùng Thái khẽ gật đầu, Miêu Chấn Trung buồn bã rời đi khiến nhiều người gặp họa. Thực tế trước khi đi Miêu Chấn Trung cũng ám chỉ với Vi Sùng Thái, Triệu Quốc Đống mặc dù còn trẻ nhưng lại rộng lượng, có tương lai phát triển rất tốt. Mặc dù trước có chút mâu thuẫn nhưng đối với Triệu Quốc Đống mà nói thì không đáng gì. Triệu Quốc Đống không phải người chấp nhặt.
Mặc dù không nói rõ nhưng Vi Sùng Thái vẫn hiểu ý của Miêu Chấn Trung, xem ra Hứa Tất Thành đã tiếp nhận ý kiến của Miêu Chấn Trung, bước đi bước đầu tiên. Vi Sùng Thái không ngờ Hứa Tất Thành lại quyết đoán như vậy.
- Tôi cân nhắc một chút.
- Lão còn cân nhắc gì? Đời người tuy không muốn đi đường tối để tìm gì đó nhưng cũng cần tìm sân khấu để thể hiện mình. Người chết để tiếng, báo chết để da, ít nhất cũng làm cho dân chúng địa phương nhớ ta đã làm những việc thật cho mảnh đất này.
Hứa Tất Thành trầm giọng nói.
- Chúng ta chỉ cần làm theo lương tâm của mình thì không cần so đo mấy lời đồn. Thực ra chúng ta cũng không phải là không nhiễm bụi trần mà.
Vi Sùng Thái á khẩu không nói được gì, làm quan nhiều năm như vậy nếu không nhiễm bụi sao được.
Vi Sùng Thái hít sâu một hơi bưng chén lên uống cạn.
- Được, lão Hứa, tôi hiểu ý của anh, tôi càn phải cân nhắc nhưng tôi sẽ có quyết định trong thời gian ngắn nhất.
- Vậy là tốt rồi.
Mắt Hứa Tất Thành lóe lên.
- Sự thật rất tàn khốc, nhưng chúng ta vẫn có hy vọng sinh tồn.
….
- Bí thư Trương, xin mời.
Chu Đạt nho nhã đưa tay ra, một người đàn ông trung niên béo đi tới nói.
- Tổng giám đốc Chu, chúc mừng năm mới.
- Chúc mừng năm mới, trước tết biết các vị bận nên tôi chỉ gọi điện hỏi một chút. Anh tôi nói sau tết có lẽ mọi người còn có thể dành chút thời gian nên muốn mời anh cùng Bí thư Chung, thị trưởng Tiêu ngồi một chút, không có ý gì khác.
Chu Đạt thân thiết bắt tay Trương Bồi Lễ – bí thư Huyện ủy Vân Lĩnh.
Nguyên Bí thư huyện ủy Vân Lĩnh đã điều tới làm phó chủ tịch Hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân kiêm chủ tịch Mặt trận tổ quốc thị xã, đây coi như an bài tốt cho Lang Thế Quần đã tới tuổi, nếu muốn cạnh tranh chức phó thị trưởng hoặc thường vụ thị ủy thì gần như không thực tế.
Trương Bồi Lễ hợp logic lên làm Bí thư huyện ủy Vân Lĩnh, đương nhiên trong này cũng có chút vấn đề. Có không ít người tranh chức này, ít nhất Trương Bồi Lễ biết có mấy ứng viên đủ thực lực. Ví dụ như chủ tịch Tào Tập - Thôi Tú Phu cùng với chủ tịch quận Đông Giang – Chu Trọng. Không thể phủ nhận Trương Bồi Lễ biết mình có quan hệ tốt đẹp với tập đoàn Hâm Đạt, nhất là quan hệ cá nhân với anh em Chu Đạt đã phát huy chút tác dụng.
- Chủ tịch Triệu sẽ tới ư?
Trương Bồi Lễ vừa đi vừa nói.
- Năm trước tôi lên An Đô vốn định đi gặp chủ tịch Triệu nhưng chủ tịch Triệu không ở nội thành, tôi đợi nửa ngày không đợi được nên đành phải về.
- Còn chưa xác định, phải xem lịch của chủ tịch nữa. Anh cũng biết chủ tịch Triệu bây giờ không phải là Bí thư thị ủy, có những lúc không phải do chính mình.
Chu Đạt nhắc tới Triệu Quốc Đống với giọng khá quen thuộc, vẻ mặt cũng tùy ý.
Trương Bồi Lễ cười cười không nói giống như không quá để ý lời này của Chu Đạt.
- Xin mời, anh tôi đang ở bên trong.
Máy điện thoại của Chu Đạt vang lên.
- Ừ, tôi biết rồi, nửa tiếng nữa, không vấn đề, chúng tôi chờ một chút là được. Vậy còn chủ tịch Triệu? Được, tôi hiểu.
…
Căn phòng này khá rộng, chứa 20 người ngồi ăn nói chuyện cũng thừa sức, một cửa thủy tinh ngăn bên ngoài và phòng nghỉ, phòng nghỉ có ban công rộng, ở đây sẽ không bị người khác quan sát thấy.
- Hà Đàn tiểu thư vừa từ Australia trở về hả? Ánh nắng bên kia khác hẳn vẻ u ám ở An Nguyên, có phải Hà Đàn tiểu thư không quen?
Mắt Chu Hâm sáng quắc nhưng không mang theo chút ham muốn gì. Đối với hắn mà nói thì người phụ nữ có đẹp đến mấy cũng không làm hắn chú ý bằng giá trị của đối phương.
- Cũng đỡ, tôi ở Quảng Châu hai ngày. Quảng Châu so với bên này không tốt hơn bao nhiêu, sự khác biệt giữa hai bán cầu làm nhiều người cần thời gian để thích ứng, năng lực thích ứng của tôi coi như tốt.
Hà Đàn tiểu thư có dáng người khá cao, đứng ban công mà mặt trời như tản ra xung quanh, chiếc váy bó sát người, đôi chân thon dài và cặp mông khá quyến rũ. Cô tùy ý giãn người, chiếc áo len bên trên khá vừa người, từ mặt bên nhìn có thể thấy bộ ngực cao vút.
- Đàn Đàn, em đi bơi vào lúc này không sợ ảnh hưởng đến làn da sao? Chị không dám nhảy xuống nước ở thời tiết này đâu.
Người phụ nữ hơi lớn tuổi hơn chút ngồi trên ghế, nửa người bị lông cừu bao phủ chỉ lộ ra khuôn mặt trắng nõn, đôi chân đi tất không phải màu đen mà là màu xám, đi giày cao gót.
- Oánh tỷ, nhiều người chính là đi về phía mặt trời, chẳng qua em cũng không dám quá mức, ở bên đó một tuần em chỉ đi tắm có hai lần, chơi trên du thuyền hai lần sau đó bọn họ tới Melbourne còn em về nước.
Hà Đàn mỉm cười nói.
- Là chiếc nào vậy? Hải thượng quân vương ư?
Mai Oánh thoáng hiện lên vẻ không để ý nhưng chỉ sâu trong lòng cô mới biết mình muốn lên chiếc du thuyền là sang trọng nhất cả nước. Chiếc thuyền này có giá 45 triệu tệ, thuộc về tài sản cá nhân của phó tổng giám đốc tập đoàn Thương Lãng – Triệu Đức Sơn.
Trong nước có không ít người có tiền hơn Triệu Đức Sơn, nhưng dám bỏ ra nhiều tiền như vậy như Đức Sơn thì không nhiều. Triệu Đức Sơn có ba hòn đảo cá nhân ở quần đảo Bahamas, năm ngoái mới mua chiếc du thuyền Hải thượng quân vương, thời gian dài được đặt ở dòng Hoàng Phố, làm vô số người đi ngang qua chú ý.
- Đúng, đi trên chiếc du thuyền này đúng là có cảm giác rất lạ, cơn gió biển ập tới, cảm giác bồng bềnh không dễ gì tìm được.
Hà Đàn không ngại thể hiện quan hệ của mình trước mặt Mai Oánh – người cô có quan hệ khá tốt.
Thấy Chu Hâm biến mất ngoài cửa, trong phòng chỉ còn lại hai người phụ nữ. Vẻ ấm áp trên mặt Mai Oánh thoáng cái biến mất thay vào đó là vẻ trêu chọc, chế nhạo.
- Em muốn câu dẫn Triệu Đức Sơn? Cẩn thận bị ăn sạch đó, bên người hắn có rất nhiều người như em.
- Oánh tỷ, sao lại nói vậy. Chẳng lẽ chị cũng đã nếm thử nhưng không có thu hoạch gì?
Hà Đàn mặt không chút thay đổi chỉ là giọng điệu cũng trở nên không hề khách khí
Hứa Tất Thành ngửa đầu ra sau, mắt trở nên sáng rực.
- Có một số việc không thể né tránh, như vậy chỉ có thể lựa chọn một con đường thích hợp để chúng ta sinh tồn.
Vi Sùng Thái nhíu mày, giọng điệu trở nên lạnh lùng.
- Lão Hứa, anh đừng quanh co nữa, giữa hai chúng ta có gì không tiện nói chứ.
Hứa Tất Thành trầm ngâm một chút.
- Từ tình hình hiện nay thì Lăng Chính Dược sẽ không nhận chúng ta, như vậy chúng ta chỉ có thể dựa vào bên kia. Đây là thực tế, chúng ta không có lựa chọn nào khác, hơn nữa tôi cũng thấy lựa chọn này không sai.
- Bí thư Miêu nói với anh?
Vi Sùng Thái thấy yên ổn, thản nhiên nói.
- Có ý như vậy, chuyện của Chu Hoành Vĩ làm Bí thư Miêu bị liên lụy không ít. Tôi đã sớm nhắc Bí thư Miêu là Chu Hoành Vĩ sẽ có chuyện nhưng có một số việc, ôi …
Hứa Tất Thành lắc đầu nói.
- Bí thư Miêu thua là do mấy tên kia.
Vi Sùng Thái khẽ gật đầu, Miêu Chấn Trung buồn bã rời đi khiến nhiều người gặp họa. Thực tế trước khi đi Miêu Chấn Trung cũng ám chỉ với Vi Sùng Thái, Triệu Quốc Đống mặc dù còn trẻ nhưng lại rộng lượng, có tương lai phát triển rất tốt. Mặc dù trước có chút mâu thuẫn nhưng đối với Triệu Quốc Đống mà nói thì không đáng gì. Triệu Quốc Đống không phải người chấp nhặt.
Mặc dù không nói rõ nhưng Vi Sùng Thái vẫn hiểu ý của Miêu Chấn Trung, xem ra Hứa Tất Thành đã tiếp nhận ý kiến của Miêu Chấn Trung, bước đi bước đầu tiên. Vi Sùng Thái không ngờ Hứa Tất Thành lại quyết đoán như vậy.
- Tôi cân nhắc một chút.
- Lão còn cân nhắc gì? Đời người tuy không muốn đi đường tối để tìm gì đó nhưng cũng cần tìm sân khấu để thể hiện mình. Người chết để tiếng, báo chết để da, ít nhất cũng làm cho dân chúng địa phương nhớ ta đã làm những việc thật cho mảnh đất này.
Hứa Tất Thành trầm giọng nói.
- Chúng ta chỉ cần làm theo lương tâm của mình thì không cần so đo mấy lời đồn. Thực ra chúng ta cũng không phải là không nhiễm bụi trần mà.
Vi Sùng Thái á khẩu không nói được gì, làm quan nhiều năm như vậy nếu không nhiễm bụi sao được.
Vi Sùng Thái hít sâu một hơi bưng chén lên uống cạn.
- Được, lão Hứa, tôi hiểu ý của anh, tôi càn phải cân nhắc nhưng tôi sẽ có quyết định trong thời gian ngắn nhất.
- Vậy là tốt rồi.
Mắt Hứa Tất Thành lóe lên.
- Sự thật rất tàn khốc, nhưng chúng ta vẫn có hy vọng sinh tồn.
….
- Bí thư Trương, xin mời.
Chu Đạt nho nhã đưa tay ra, một người đàn ông trung niên béo đi tới nói.
- Tổng giám đốc Chu, chúc mừng năm mới.
- Chúc mừng năm mới, trước tết biết các vị bận nên tôi chỉ gọi điện hỏi một chút. Anh tôi nói sau tết có lẽ mọi người còn có thể dành chút thời gian nên muốn mời anh cùng Bí thư Chung, thị trưởng Tiêu ngồi một chút, không có ý gì khác.
Chu Đạt thân thiết bắt tay Trương Bồi Lễ – bí thư Huyện ủy Vân Lĩnh.
Nguyên Bí thư huyện ủy Vân Lĩnh đã điều tới làm phó chủ tịch Hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân kiêm chủ tịch Mặt trận tổ quốc thị xã, đây coi như an bài tốt cho Lang Thế Quần đã tới tuổi, nếu muốn cạnh tranh chức phó thị trưởng hoặc thường vụ thị ủy thì gần như không thực tế.
Trương Bồi Lễ hợp logic lên làm Bí thư huyện ủy Vân Lĩnh, đương nhiên trong này cũng có chút vấn đề. Có không ít người tranh chức này, ít nhất Trương Bồi Lễ biết có mấy ứng viên đủ thực lực. Ví dụ như chủ tịch Tào Tập - Thôi Tú Phu cùng với chủ tịch quận Đông Giang – Chu Trọng. Không thể phủ nhận Trương Bồi Lễ biết mình có quan hệ tốt đẹp với tập đoàn Hâm Đạt, nhất là quan hệ cá nhân với anh em Chu Đạt đã phát huy chút tác dụng.
- Chủ tịch Triệu sẽ tới ư?
Trương Bồi Lễ vừa đi vừa nói.
- Năm trước tôi lên An Đô vốn định đi gặp chủ tịch Triệu nhưng chủ tịch Triệu không ở nội thành, tôi đợi nửa ngày không đợi được nên đành phải về.
- Còn chưa xác định, phải xem lịch của chủ tịch nữa. Anh cũng biết chủ tịch Triệu bây giờ không phải là Bí thư thị ủy, có những lúc không phải do chính mình.
Chu Đạt nhắc tới Triệu Quốc Đống với giọng khá quen thuộc, vẻ mặt cũng tùy ý.
Trương Bồi Lễ cười cười không nói giống như không quá để ý lời này của Chu Đạt.
- Xin mời, anh tôi đang ở bên trong.
Máy điện thoại của Chu Đạt vang lên.
- Ừ, tôi biết rồi, nửa tiếng nữa, không vấn đề, chúng tôi chờ một chút là được. Vậy còn chủ tịch Triệu? Được, tôi hiểu.
…
Căn phòng này khá rộng, chứa 20 người ngồi ăn nói chuyện cũng thừa sức, một cửa thủy tinh ngăn bên ngoài và phòng nghỉ, phòng nghỉ có ban công rộng, ở đây sẽ không bị người khác quan sát thấy.
- Hà Đàn tiểu thư vừa từ Australia trở về hả? Ánh nắng bên kia khác hẳn vẻ u ám ở An Nguyên, có phải Hà Đàn tiểu thư không quen?
Mắt Chu Hâm sáng quắc nhưng không mang theo chút ham muốn gì. Đối với hắn mà nói thì người phụ nữ có đẹp đến mấy cũng không làm hắn chú ý bằng giá trị của đối phương.
- Cũng đỡ, tôi ở Quảng Châu hai ngày. Quảng Châu so với bên này không tốt hơn bao nhiêu, sự khác biệt giữa hai bán cầu làm nhiều người cần thời gian để thích ứng, năng lực thích ứng của tôi coi như tốt.
Hà Đàn tiểu thư có dáng người khá cao, đứng ban công mà mặt trời như tản ra xung quanh, chiếc váy bó sát người, đôi chân thon dài và cặp mông khá quyến rũ. Cô tùy ý giãn người, chiếc áo len bên trên khá vừa người, từ mặt bên nhìn có thể thấy bộ ngực cao vút.
- Đàn Đàn, em đi bơi vào lúc này không sợ ảnh hưởng đến làn da sao? Chị không dám nhảy xuống nước ở thời tiết này đâu.
Người phụ nữ hơi lớn tuổi hơn chút ngồi trên ghế, nửa người bị lông cừu bao phủ chỉ lộ ra khuôn mặt trắng nõn, đôi chân đi tất không phải màu đen mà là màu xám, đi giày cao gót.
- Oánh tỷ, nhiều người chính là đi về phía mặt trời, chẳng qua em cũng không dám quá mức, ở bên đó một tuần em chỉ đi tắm có hai lần, chơi trên du thuyền hai lần sau đó bọn họ tới Melbourne còn em về nước.
Hà Đàn mỉm cười nói.
- Là chiếc nào vậy? Hải thượng quân vương ư?
Mai Oánh thoáng hiện lên vẻ không để ý nhưng chỉ sâu trong lòng cô mới biết mình muốn lên chiếc du thuyền là sang trọng nhất cả nước. Chiếc thuyền này có giá 45 triệu tệ, thuộc về tài sản cá nhân của phó tổng giám đốc tập đoàn Thương Lãng – Triệu Đức Sơn.
Trong nước có không ít người có tiền hơn Triệu Đức Sơn, nhưng dám bỏ ra nhiều tiền như vậy như Đức Sơn thì không nhiều. Triệu Đức Sơn có ba hòn đảo cá nhân ở quần đảo Bahamas, năm ngoái mới mua chiếc du thuyền Hải thượng quân vương, thời gian dài được đặt ở dòng Hoàng Phố, làm vô số người đi ngang qua chú ý.
- Đúng, đi trên chiếc du thuyền này đúng là có cảm giác rất lạ, cơn gió biển ập tới, cảm giác bồng bềnh không dễ gì tìm được.
Hà Đàn không ngại thể hiện quan hệ của mình trước mặt Mai Oánh – người cô có quan hệ khá tốt.
Thấy Chu Hâm biến mất ngoài cửa, trong phòng chỉ còn lại hai người phụ nữ. Vẻ ấm áp trên mặt Mai Oánh thoáng cái biến mất thay vào đó là vẻ trêu chọc, chế nhạo.
- Em muốn câu dẫn Triệu Đức Sơn? Cẩn thận bị ăn sạch đó, bên người hắn có rất nhiều người như em.
- Oánh tỷ, sao lại nói vậy. Chẳng lẽ chị cũng đã nếm thử nhưng không có thu hoạch gì?
Hà Đàn mặt không chút thay đổi chỉ là giọng điệu cũng trở nên không hề khách khí
/1736
|