Cũng không phải nói Dương Kính Quang, Trương Hoành Vĩ cùng Chung Dược Quân không thấy tính mẫn cảm, quan trọng của vấn đề dân sinh, nhưng là quan chức chính quyền, trung ương khảo sát thành tích của quan chức vẫn tập trung nhiều ở số liệu kinh tế, bây giờ mặc dù có biến hoá nhưng còn chưa rõ ràng, còn cần một quá trình. Theo rất nhiều người thì vấn đề dân sinh khá hư vô và lý thuyết hóa, khó có thể dùng số liệu cụ thể mà phán đoán, điều này khiến cho cán bộ thiếu hứng thú.
Có lẽ nhìn từ góc độ khác thì cán bộ lãnh đạo như vậy sẽ mất tôn chỉ quan nhất định, hình thành ý thức suy nghĩ duy ý chí, nhưng theo Triệu Quốc Đống thấy việc này không thể hoàn toàn trách cán bộ lãnh đạo, nó là do vấn đề cơ chế khảo sát khiến cán bộ lãnh đạo không thể không theo đuổi lợi ích thực tế.
Người khác cũng cho rằng như vậy, mình có nên theo nước xuôi thuyền không? Triệu Quốc Đống cũng từng suy nghĩ như vậy. không thể nói quan điểm của bọn họ sai lầm, ví dụ như Trương Hoành Vĩ là lão luyện trong lĩnh vực kinh tế càng hiểu rõ được và mất trong đó. Đối phương đưa ra ý kiến với mình cũng là một loại tín nhiệm, nó cũng khiến Triệu Quốc Đống thấy áp lực rất lớn.
Nếu ngay cả trong vòng tròn của mình mà còn không thống nhất được quan điểm thì không thể nào tạo thành sức mạnh chung, sẽ tạo thành tâm trạng mâu thuẫn, miễn cưỡng làm việc, hiệu quả sẽ giảm mạnh.
Đương nhiên Triệu Quốc Đống cũng không cho rằng không có cơ hội thay đổi. Mấy người kia nói ra suy nghĩ của họ cũng không phải không có đạo lý và căn cứ. Triệu Quốc Đống thật ra cảm thấy khi giải quyết quan điểm khác nhau, thích hợp điều chỉnh sách lược là bước đi đầu tiên và quan trọng nhất trong công việc trong năm tới của hắn.
….
Đầu năm Triệu Quốc Đống rất bận nhưng không đại biểu hắn sẽ quên đi nhiều thứ.
Vưu Liên Hương để tóc buông xõa sau đầu làm cô trông trẻ hơn vài tuổi, người hơn 40 tuổi mà chăm sóc khá tốt, ít nhất đứng bên cô em gái trẻ hơn vài tuổi cũng không chênh nhau là mấy.
Vưu Liên Hương không để cán bộ Đường Giang khác đi cùng, chỉ bảo Vưu Huệ Hương cùng mình đến chỗ Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc, chẳng qua hắn nghĩ thấy cũng đúng, có vài đề tài nếu kéo người khác thêm sẽ không tiện mở miệng. Có thêm Vưu Huệ Hương thì Vưu Liên Hương sẽ tiện nói chuyện hơn.
Nhân lúc Vưu Huệ Hương vào toilet, Triệu Quốc Đống cười nói:
- Sao, Huệ Hương tỷ cũng muốn điều chỉnh?
- Cái này tôi không biết, cậu hỏi nó đi.
Vưu Liên Hương nhẹ nhàng nói.
- Có tin là tỉnh ủy chuẩn bị điều chỉnh một loạt cán bộ. Tôi đã hỏi Vi Sùng Thái cùng Chu Ích Minh, Tề Hoa đi, tôi lại không có qua lại gì với Trần Anh Lộc, chỉ có thể thông qua hai người Vi, Chu để tìm hiểu. Bọn họ mặc dù nói khá mơ hồ về tình hình nhưng tôi vẫn có thể nghe ra một chút.
- Ha ha, Vưu tỷ, chị đến chỗ tôi như thế này rõ ràng chính là đưa ra thông điệp cuối cùng.
Triệu Quốc Đống nở nụ cười trêu chọc.
- Tôi không phải trưởng ban tổ chức cán bộ, cũng không phụ trách vấn đề nhân sự. Chị phải đi gặp Bạch Nhất Minh hoặc Trần Anh Lộc mới đúng.
- Được rồi Quốc Đống, đừng nói mấy câu như vậy trước mặt tôi. Tình hình trong tỉnh tôi biết rõ, tôi sẽ tới chỗ Trần Anh Lộc và Bạch Nhất Minh, hơn nữa đến một cách quang minh chính đại. Biểu hiện hai năm qua của Đường Giang rất rõ ràng, công của Liễu Tử Kiến không thể không có. Kim Đại Giang mãi không lên tiếng, hắn là Bí thư thị ủy, tôi không tiện nói hắn. Nhưng tôi nghĩ mình là phó bí thư thị ủy, thị trưởng Đường Giang thì có quyền đề cử cán bộ xuất sắc với Ban Tổ chức cán bộ cấp trên.
Vưu Liên Hương hừ một tiếng.
- Đây là quyền lợi của mỗi Đảng viên.
Mâu thuẫn giữa Vưu Liên Hương và Kim Đại Giang càng lúc càng kịch liệt. Kim Đại Giang bây giờ đang tìm mọi cách để làm thêm khóa nữa, tuổi của hắn khiến hắn gặp tình cảnh xấu hổ, muốn tiến thêm một bước thì thiếu một chút, để hắn vào Đại hội đại biểu nhân dân thị xã Đường Giang thì hắn lại không cam lòng, hơn nữa theo tục lệ thì với độ tuổi này của hắn cũng có cơ hội lên tỉnh quá độ.
Ở tình huống này Kim Đại Giang không có tâm tư suy nghĩ việc khác, càng đừng nói là giúp người khác tiến bộ.
- Ừ, tôi biết biểu hiện của Liễu Tử Kiến khá tốt, hai năm nay Đường Giang cũng có nhiều điểm sáng, không nói cái khác, số liệu đã chứng minh tất cả. Thu nhập bình quân, thu nhập của dân chúng đô thị Đường Giang đã thay đổi rất rõ. Tôi đã chuyên môn xem thì thấy chính quyền Đường Giang đã làm nhiều việc giải quyết công ăn việc làm cho công nhân mất việc, chẳng những số vụ kiện cáo lên tỉnh giảm nhiều, hơn nữa cũng thật sự giải quyết rất nhiều vấn đề cho công nhân mất việc của các công ty phá sản, điểm này tỉnh ủy, ủy ban tỉnh đều thấy rõ. Tôi tin tỉnh ủy khi cân nhắc vấn đề sẽ kết hợp tình hình thực tế của Đường Giang.
Triệu Quốc Đống nói mấy câu làm Vưu Liên Hương có chút bất mãn, chẳng qua Triệu Quốc Đống không thể không làm như vậy.
Hai hôm trước Lăng Chính Dược và Triệu Quốc Đống cùng đi chúc tết mấy cán bộ về hưu, các đồng chí chiến sĩ, hai người ở trên xe vô tình nói đến vì vụ án thâm ô của Hoàng Trì Trung mà dẫn phát vấn đề, tỉnh ủy phải tiến hành điều chỉnh cán bộ ở nhiều nơi. Hai người đều nhất trí cho rằng hội nghị thường vụ tỉnh ủy đầu tiên sau tết sẽ nghiên cứu việc này, thậm chí cần giải quyết trước tết. Chẳng qua thời gian tới gần không còn kịp, chẳng qua đã bố trí Ban Tổ chức cán bộ tiến hành công tác chuẩn bị, cố gắng trong một tháng sau tết sẽ xác định xong, tránh ảnh hưởng đến công việc sang năm.
Đợt sóng điều chỉnh nhân sự lần này chủ yếu tập trung ở cán bộ cấp sở, Trần Anh Lộc lên làm trưởng ban tổ chức cán bộ đã gặp việc lớn như vậy, làm thế nào để làm tốt, nhất là Bạch Nhất Minh cũng vừa tới, làm như thế nào để mọi người hài lòng cũng là thử thách bản lĩnh của y.
Đương nhiên làm mọi người đều hài lòng thực tế là không ai hài lòng, cho nên điều này là không thể nhưng đúng là đã có nhiều người cùng hành động, bắt đầu lẫn nhau truyền tin, trao đổi ý kiến, cũng bắt đầu tiến hành liên lạc. Vưu Liên Hương lần này tới cũng là vì việc này.
Chẳng qua Vưu Liên Hương không phải đến vì mình mà đến vì cấp phó Liễu Tử Kiến.
Mặc dù Triệu Quốc Đống và Lăng Chính Dược cũng có giao tiếp qua ở vấn đề này nhưng đều là thuận tiện thảo luận, không tập trung vào vấn đề cụ thể nào, cũng không đưa ra ý kiến mang tính chỉ đạo. Quan điểm của hai người cũng có chút sai khác, đương nhiên Triệu Quốc Đống cũng cảm thấy Lăng Chính Dược có quan điểm là lần điều chỉnh này phải có lợi cho phát triển kinh tế, cái này khá nhất trí với Trần Anh Lộc, có lẽ hai người kia đã trao đổi với nhau.
Liễu Tử Kiến có năng lực khá tốt, đã giúp Vưu Liên Hương không ít. Vì thế Vưu Liên Hương mới cố hết sức đề cử Vưu Liên Hương. Triệu Quốc Đống cũng không nghĩ nó có vấn đề gì, chủ yếu là vị trí của hắn bây giờ không tiện đưa ý kiến cho từng chức vụ cụ thể, nếu nhất định phải làm thì có thể chọn cơ hội “ngẫu nhiên” trao đổi ý kiến với Bạch Nhất Minh hoặc là Trần Anh Lộc.
- Quốc Đống, cậu nói thật với tôi xem Liễu Tử Kiến có cơ hội không?
Vưu Liên Hương không quá hài lòng với cách nói của Triệu Quốc Đống nên hỏi thẳng.
Triệu Quốc Đống cười khổ, câu này không dễ trả lời, nếu mình thực sự đi nói giúp Liễu Tử Kiến với Trần Anh Lộc, Bạch Nhất Minh có lẽ không vấn đề gì, hoặc mình nhắc ra trong hội nghị thường ủy cũng không vấn đề gì, nhưng chuyện nhỏ mà làm lớn như vậy đúng là không thích hợp.
- Tôi nói nếu không thể thì chị nhất định cảm thấy tôi thay đổi, quá giả dối. Nhưng đợt điều chỉnh này rất lớn, tôi có suy nghĩ của mình, bí thư Lăng có suy nghĩ của mình, mà còn liên quan đến ý kiến của lão Bạch, Trần Anh Lộc. Tôi không muốn hứa gì với chị nhưng nếu cứ muốn tôi nói thì tôi cảm thấy khả năng chị điều chỉnh không chừng lớn hơn một chút.
Vưu Liên Hương và Vưu Huệ Hương vừa vào đều giật mình vì câu này.
Chẳng qua Vưu Liên Hương rất nhanh trấn định, cô trầm giọng nói:
- Kim Đại Giang sẽ đi?
- Các khả năng đều tồn tại. Trần Anh Lộc có ấn tượng tốt đối với chị, Bạch Nhất Minh cũng biết danh tiếng của chị, đây là ưu thế của chị. Mặc kệ Kim Đại Giang có đi hay không thì tôi thấy chị nên suy nghĩ cho mình.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Tôi không phải nói chị chạy quanh nhưng cũng nên thể hiện quan điểm của mình với lãnh đạo cũng không phải không được, đương nhiên tôi nói chính là ở cơ hội thích hợp.
Vưu Liên Hương nhíu mày, cô cảm thấy hôm nay gọi Vưu Huệ Hương đi cùng là hơi thất sách, có một số việc dù là chị em ruột cũng không thích hợp, Triệu Quốc Đống không tiện nói quá rõ. Năng lực của cô ở phương diện này sao lại trở nên chậm chạp như vậy?
Có lẽ nhìn từ góc độ khác thì cán bộ lãnh đạo như vậy sẽ mất tôn chỉ quan nhất định, hình thành ý thức suy nghĩ duy ý chí, nhưng theo Triệu Quốc Đống thấy việc này không thể hoàn toàn trách cán bộ lãnh đạo, nó là do vấn đề cơ chế khảo sát khiến cán bộ lãnh đạo không thể không theo đuổi lợi ích thực tế.
Người khác cũng cho rằng như vậy, mình có nên theo nước xuôi thuyền không? Triệu Quốc Đống cũng từng suy nghĩ như vậy. không thể nói quan điểm của bọn họ sai lầm, ví dụ như Trương Hoành Vĩ là lão luyện trong lĩnh vực kinh tế càng hiểu rõ được và mất trong đó. Đối phương đưa ra ý kiến với mình cũng là một loại tín nhiệm, nó cũng khiến Triệu Quốc Đống thấy áp lực rất lớn.
Nếu ngay cả trong vòng tròn của mình mà còn không thống nhất được quan điểm thì không thể nào tạo thành sức mạnh chung, sẽ tạo thành tâm trạng mâu thuẫn, miễn cưỡng làm việc, hiệu quả sẽ giảm mạnh.
Đương nhiên Triệu Quốc Đống cũng không cho rằng không có cơ hội thay đổi. Mấy người kia nói ra suy nghĩ của họ cũng không phải không có đạo lý và căn cứ. Triệu Quốc Đống thật ra cảm thấy khi giải quyết quan điểm khác nhau, thích hợp điều chỉnh sách lược là bước đi đầu tiên và quan trọng nhất trong công việc trong năm tới của hắn.
….
Đầu năm Triệu Quốc Đống rất bận nhưng không đại biểu hắn sẽ quên đi nhiều thứ.
Vưu Liên Hương để tóc buông xõa sau đầu làm cô trông trẻ hơn vài tuổi, người hơn 40 tuổi mà chăm sóc khá tốt, ít nhất đứng bên cô em gái trẻ hơn vài tuổi cũng không chênh nhau là mấy.
Vưu Liên Hương không để cán bộ Đường Giang khác đi cùng, chỉ bảo Vưu Huệ Hương cùng mình đến chỗ Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc, chẳng qua hắn nghĩ thấy cũng đúng, có vài đề tài nếu kéo người khác thêm sẽ không tiện mở miệng. Có thêm Vưu Huệ Hương thì Vưu Liên Hương sẽ tiện nói chuyện hơn.
Nhân lúc Vưu Huệ Hương vào toilet, Triệu Quốc Đống cười nói:
- Sao, Huệ Hương tỷ cũng muốn điều chỉnh?
- Cái này tôi không biết, cậu hỏi nó đi.
Vưu Liên Hương nhẹ nhàng nói.
- Có tin là tỉnh ủy chuẩn bị điều chỉnh một loạt cán bộ. Tôi đã hỏi Vi Sùng Thái cùng Chu Ích Minh, Tề Hoa đi, tôi lại không có qua lại gì với Trần Anh Lộc, chỉ có thể thông qua hai người Vi, Chu để tìm hiểu. Bọn họ mặc dù nói khá mơ hồ về tình hình nhưng tôi vẫn có thể nghe ra một chút.
- Ha ha, Vưu tỷ, chị đến chỗ tôi như thế này rõ ràng chính là đưa ra thông điệp cuối cùng.
Triệu Quốc Đống nở nụ cười trêu chọc.
- Tôi không phải trưởng ban tổ chức cán bộ, cũng không phụ trách vấn đề nhân sự. Chị phải đi gặp Bạch Nhất Minh hoặc Trần Anh Lộc mới đúng.
- Được rồi Quốc Đống, đừng nói mấy câu như vậy trước mặt tôi. Tình hình trong tỉnh tôi biết rõ, tôi sẽ tới chỗ Trần Anh Lộc và Bạch Nhất Minh, hơn nữa đến một cách quang minh chính đại. Biểu hiện hai năm qua của Đường Giang rất rõ ràng, công của Liễu Tử Kiến không thể không có. Kim Đại Giang mãi không lên tiếng, hắn là Bí thư thị ủy, tôi không tiện nói hắn. Nhưng tôi nghĩ mình là phó bí thư thị ủy, thị trưởng Đường Giang thì có quyền đề cử cán bộ xuất sắc với Ban Tổ chức cán bộ cấp trên.
Vưu Liên Hương hừ một tiếng.
- Đây là quyền lợi của mỗi Đảng viên.
Mâu thuẫn giữa Vưu Liên Hương và Kim Đại Giang càng lúc càng kịch liệt. Kim Đại Giang bây giờ đang tìm mọi cách để làm thêm khóa nữa, tuổi của hắn khiến hắn gặp tình cảnh xấu hổ, muốn tiến thêm một bước thì thiếu một chút, để hắn vào Đại hội đại biểu nhân dân thị xã Đường Giang thì hắn lại không cam lòng, hơn nữa theo tục lệ thì với độ tuổi này của hắn cũng có cơ hội lên tỉnh quá độ.
Ở tình huống này Kim Đại Giang không có tâm tư suy nghĩ việc khác, càng đừng nói là giúp người khác tiến bộ.
- Ừ, tôi biết biểu hiện của Liễu Tử Kiến khá tốt, hai năm nay Đường Giang cũng có nhiều điểm sáng, không nói cái khác, số liệu đã chứng minh tất cả. Thu nhập bình quân, thu nhập của dân chúng đô thị Đường Giang đã thay đổi rất rõ. Tôi đã chuyên môn xem thì thấy chính quyền Đường Giang đã làm nhiều việc giải quyết công ăn việc làm cho công nhân mất việc, chẳng những số vụ kiện cáo lên tỉnh giảm nhiều, hơn nữa cũng thật sự giải quyết rất nhiều vấn đề cho công nhân mất việc của các công ty phá sản, điểm này tỉnh ủy, ủy ban tỉnh đều thấy rõ. Tôi tin tỉnh ủy khi cân nhắc vấn đề sẽ kết hợp tình hình thực tế của Đường Giang.
Triệu Quốc Đống nói mấy câu làm Vưu Liên Hương có chút bất mãn, chẳng qua Triệu Quốc Đống không thể không làm như vậy.
Hai hôm trước Lăng Chính Dược và Triệu Quốc Đống cùng đi chúc tết mấy cán bộ về hưu, các đồng chí chiến sĩ, hai người ở trên xe vô tình nói đến vì vụ án thâm ô của Hoàng Trì Trung mà dẫn phát vấn đề, tỉnh ủy phải tiến hành điều chỉnh cán bộ ở nhiều nơi. Hai người đều nhất trí cho rằng hội nghị thường vụ tỉnh ủy đầu tiên sau tết sẽ nghiên cứu việc này, thậm chí cần giải quyết trước tết. Chẳng qua thời gian tới gần không còn kịp, chẳng qua đã bố trí Ban Tổ chức cán bộ tiến hành công tác chuẩn bị, cố gắng trong một tháng sau tết sẽ xác định xong, tránh ảnh hưởng đến công việc sang năm.
Đợt sóng điều chỉnh nhân sự lần này chủ yếu tập trung ở cán bộ cấp sở, Trần Anh Lộc lên làm trưởng ban tổ chức cán bộ đã gặp việc lớn như vậy, làm thế nào để làm tốt, nhất là Bạch Nhất Minh cũng vừa tới, làm như thế nào để mọi người hài lòng cũng là thử thách bản lĩnh của y.
Đương nhiên làm mọi người đều hài lòng thực tế là không ai hài lòng, cho nên điều này là không thể nhưng đúng là đã có nhiều người cùng hành động, bắt đầu lẫn nhau truyền tin, trao đổi ý kiến, cũng bắt đầu tiến hành liên lạc. Vưu Liên Hương lần này tới cũng là vì việc này.
Chẳng qua Vưu Liên Hương không phải đến vì mình mà đến vì cấp phó Liễu Tử Kiến.
Mặc dù Triệu Quốc Đống và Lăng Chính Dược cũng có giao tiếp qua ở vấn đề này nhưng đều là thuận tiện thảo luận, không tập trung vào vấn đề cụ thể nào, cũng không đưa ra ý kiến mang tính chỉ đạo. Quan điểm của hai người cũng có chút sai khác, đương nhiên Triệu Quốc Đống cũng cảm thấy Lăng Chính Dược có quan điểm là lần điều chỉnh này phải có lợi cho phát triển kinh tế, cái này khá nhất trí với Trần Anh Lộc, có lẽ hai người kia đã trao đổi với nhau.
Liễu Tử Kiến có năng lực khá tốt, đã giúp Vưu Liên Hương không ít. Vì thế Vưu Liên Hương mới cố hết sức đề cử Vưu Liên Hương. Triệu Quốc Đống cũng không nghĩ nó có vấn đề gì, chủ yếu là vị trí của hắn bây giờ không tiện đưa ý kiến cho từng chức vụ cụ thể, nếu nhất định phải làm thì có thể chọn cơ hội “ngẫu nhiên” trao đổi ý kiến với Bạch Nhất Minh hoặc là Trần Anh Lộc.
- Quốc Đống, cậu nói thật với tôi xem Liễu Tử Kiến có cơ hội không?
Vưu Liên Hương không quá hài lòng với cách nói của Triệu Quốc Đống nên hỏi thẳng.
Triệu Quốc Đống cười khổ, câu này không dễ trả lời, nếu mình thực sự đi nói giúp Liễu Tử Kiến với Trần Anh Lộc, Bạch Nhất Minh có lẽ không vấn đề gì, hoặc mình nhắc ra trong hội nghị thường ủy cũng không vấn đề gì, nhưng chuyện nhỏ mà làm lớn như vậy đúng là không thích hợp.
- Tôi nói nếu không thể thì chị nhất định cảm thấy tôi thay đổi, quá giả dối. Nhưng đợt điều chỉnh này rất lớn, tôi có suy nghĩ của mình, bí thư Lăng có suy nghĩ của mình, mà còn liên quan đến ý kiến của lão Bạch, Trần Anh Lộc. Tôi không muốn hứa gì với chị nhưng nếu cứ muốn tôi nói thì tôi cảm thấy khả năng chị điều chỉnh không chừng lớn hơn một chút.
Vưu Liên Hương và Vưu Huệ Hương vừa vào đều giật mình vì câu này.
Chẳng qua Vưu Liên Hương rất nhanh trấn định, cô trầm giọng nói:
- Kim Đại Giang sẽ đi?
- Các khả năng đều tồn tại. Trần Anh Lộc có ấn tượng tốt đối với chị, Bạch Nhất Minh cũng biết danh tiếng của chị, đây là ưu thế của chị. Mặc kệ Kim Đại Giang có đi hay không thì tôi thấy chị nên suy nghĩ cho mình.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Tôi không phải nói chị chạy quanh nhưng cũng nên thể hiện quan điểm của mình với lãnh đạo cũng không phải không được, đương nhiên tôi nói chính là ở cơ hội thích hợp.
Vưu Liên Hương nhíu mày, cô cảm thấy hôm nay gọi Vưu Huệ Hương đi cùng là hơi thất sách, có một số việc dù là chị em ruột cũng không thích hợp, Triệu Quốc Đống không tiện nói quá rõ. Năng lực của cô ở phương diện này sao lại trở nên chậm chạp như vậy?
/1736
|