Triệu Quốc Đống về An Nguyên, phản ứng đầu tiên của Trần Đại Lực chính là thoát khỏi An Nguyên, ít nhất là An Đô.
Lần ở Côn Châu không thành công và bị lộ, Trần Đại Lực cũng biết Triệu Quốc Đống không phải người dễ đối phó, sẽ điều tra đến cùng. Tuy anh em bị bắt tuyệt đối trung thành với mình, không thể nào bán đứng mình nhưng có vài thứ chỉ cần muốn điều tra thì không có gì khó khăn. Dù là không thể điều tra ra mình thì vẫn có thể suy đoán ra.
Ở tình huống như vậy thì có lẽ ngoài chạy trốn sẽ không có lựa chọn nào khác. Nhưng Trần Đại Lực không phải là người muốn cam chịu, không muốn chịu thua. Hắn biết mình không thể so sánh với Triệu Quốc Đống nhưng không có nghĩa mình không thể cứng đối cứng với đối phương.
Triệu Quốc Đống ở ngoài sáng, mình trong tối. Hơn nữa hắn gặp La Băng, Trình Nhược Lâm ở Côn Châu, như vậy sẽ có gì đó không muốn người khác biết, hắn sẽ không dám rõ ràng bắt mình, cùng lắm chỉ thông qua vài thủ đoạn lén đối phó mình mà thôi. Đương nhiên mặc dù là lén đối phó cũng đủ làm mình chết không chỗ chôn. Vì thế hai năm qua Trần Đại Lực vẫn cố gắng ẩn mình, mai danh ẩn tích.
Hắn thích cảm giác chờ cơ hội này.
Triệu Quốc Đống là con cá lớn.
Trần Đại Lực thậm chí thấy tự hào vì mình dám nhằm vào đối phương. Dù là thầm nhằm vào, dù đối phương cũng không coi mình vào mắt nhưng mình ít nhất coi như cho đối phương biết một điều không nên khinh người quá đáng, mình dám kéo hoàng đế xuống ngựa. Triệu Quốc Đống không phải là kim cương, có nhược điểm, sơ hở.
Trần Đại Lực biết mình đang chơi với lửa nhưng hắn thích thế. Hắn biết chuyện gì có thể làm, chuyện gì đáng phải lùi. Không tuyệt đối nắm chắc thì hắn sẽ không mạo hiểm. Mà bây giờ hắn không thiếu tiền, trong tay có một đám đàn em, nhiều lúc hắn có thể rất tự nhiên giấu ở chỗ tối rình rập.
Triệu Quốc Đống không phải chính nhân quân tử, Trần Đại Lực không tin Triệu Quốc Đống có thể trơ mắt để mặc La Băng đó. Hắn thậm chí có thể khẳng định Triệu Quốc Đống còn có người phụ nữ khác ở An Đô, hơn nữa không phải một hai người.
Trần Đại Lực phải thừa nhận Triệu Quốc Đống tuy đã 37, 38 nhưng có thân hình đáng tự hào. Vợ Triệu Quốc Đống không ở An Nguyên, lại lâu như vậy không tới chỗ La Băng, ngoài việc hắn có người phụ nữ khác ra thì có thể giải thích thế nào nữa?
Trần Đại Lực nghĩ vậy không nhịn được nhìn thoáng qua ả phụ nữ bên cạnh mình. Ả này tuy có thân hình giống La Băng nhưng lại không có vẻ kiêu ngạo, lạnh nhạt của La Băng.
…
Triệu Quốc Đống không rõ mình và Hàn Đông đi uống café, đi ăn đồ tây mà lại bị người gặp,hơn nữa lại là Trần Đại Lực.
Trần Đại Lực có điểm đã đoán đúng. Triệu Quốc Đống có không dưới vài phụ nữ ở An Đô, nhưng hắn cũng đoán sai vài tình huống. Đó là sau khi Triệu Quốc Đống về An Đô thì không phải là hắn có người phụ nữ khác nên không tới chỗ La Băng, mà đúng là do hắn quá tốn công sức làm việc nên không có tâm tư gì khác.
Từ lúc mới tới, Đại hội Đảng sắp diễn ra, cuối cùng là một tháng nay diệt hỏa tứ phía, Triệu Quốc Đống không có tâm trí nghĩ gì khác. Tính qua thì hắn về An Đô đã nửa năm nhưng hắn cảm thấy mình không lúc nào rảnh cả.
Triệu Quốc Đống đôi khi tự hỏi tới vị trí này có lẽ cũng nên chú ý ảnh hưởng, nếu không mình sẽ là Chu Hoành Vĩ, Hoàng Trì Trung tiếp theo. Một âm thanh như luôn cảnh báo trong đầu mình, nhưng hành vi trước đây của mình là hoang đường, bồng bột sao? Triệu Quốc Đống không nhịn được cười cười tự giễu.
Nửa năm qua mình đã cố gắng kiểm điểm mình, ngoài chỗ Tiểu Âu đến nhiều một chút bởi vì ở chỗ Tiểu Âu thì mình sẽ thoải mái, ít gánh chịu trách nhiệm ra, còn đâu bên chỗ La Băng, Từ Xuân Nhạn mình rất ít đến. Mà chỗ Kiều San thì Triệu Quốc Đống lại thấy đau đầu.
Nhưng có một số việc không thể né tránh, mặc kệ muốn hay không thì nó vẫn tồn tại.
An Đô tháng 12 khá ẩm ướt, lạnh, một cơn mưa mùa đông làm nhiệt độ giảm đi nhiều. An Đô chính thức tiến vào mùa đông.
Triệu Quốc Đống cắm tay vào túi cứ như vậy đi dạo trên đường.
Hàn Đông đã về, Triệu Quốc Đống bảo cô bỏ mình xuống đường nói mình muốn đi dạo. Hàn Đông hiểu chuyện nên không nói gì.
Tình cảm lắng đọng đến trình độ này mà không thể vượt qua giới hạn kia, tình cảm hai người trở nên không quá xúc động mà là lẳng lặng chờ đợi.
Hắn không thể khuyên Hàn Đông làm gì, có lẽ mất mát về mặt tình cảm làm Hàn Đông muốn tìm con đường khác để làm say mình, làm cuộc sống của cô phong phú hơn một chút.
Mấy năm qua số đàn ông theo đuổi Hàn Đông càng lúc càng ít. Triệu Quốc Đống ngoài xấu hổ, áy náy ra thì không thể nói gì.
Mỗi người đều có quyền tự quyết định cuộc sống của mình.
Triệu Quốc Đống khẽ thở dài một tiếng, có vài thứ cần phải đối mặt.
…
Lúc gõ cửa Triệu Quốc Đống vẫn có chút do dự nhưng thấy gương mặt vui mừng của La Băng, hốc mắt ươn ướt làm hắn vứt mọi thứ ra khỏi đầu, chỉ còn lại áy náy.
Là lỗi của ai? Đã sai thì cứ như vậy sao? Đời người nếu quá so đo được mất sẽ khiến mình thành sợ đầu sợ đuôi, sẽ sống không được vui.
La Băng không ngờ Triệu Quốc Đống đột nhiên tới đây, trước đó hắn không báo gì cả.
- Có phải có chút bất ngờ không?
Triệu Quốc Đống yêu thương nâng mặt La Băng lên nhìn chằm chằm vào mặt cô. La Băng gật đầu rồi lại lắc đầu, cô không biết nói gì nữa.
Tham lam nâng mặt cô lên, Triệu Quốc Đống ôm cô vào lòng, không cần nói nhiều, lúc này mọi từ ngữ đều là dư thừa. Hắn thô lỗ mút lấy môi cô, đè ép, chiếc áo len màu đen bị kéo lên, cơ thể trắng như ngọc tạo thành hình ảnh đối lập với chiếc áo lót màu đen mang theo hoa văn đỏ sậm.
La Băng thấy mình không thở nổi, mùi quen thuộc đập vào mũi, mấy sợi râu lướt trên má, hắn hung hăng đánh tới làm cô quên mất mình, cô không thể khống chế được, cô cam tâm tình nguyện dâng hiến. Khi thấy tay hắn sờ trên bụng, trên ngực của mình, cô thậm chí cố ý hít hơi hạ người làm cho hắn dễ dàng cởi khóa áo lót của mình.
Bàn tay hơi lạnh ra sức vân vê bộ ngực căng tròn của La Băng, tay kia cũng đã cởi được móc khóc, tiến dần từ lưng xuống mông. La Băng không nhịn được khẽ rên lên, quá khát khao ảo tưởng biến thành sự thật, cảm giác này làm cô như nằm mơ.
La Băng cảm thấy mình được bế lên, chiếc áo len và quần bò bị ném ra góc tường, cô chỉ cảm thấy mình bị hắn để lên giường, sau đó hắn từ từ tiến lên như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật.
Hai chân bị tách ra, chiếc quần lót tinh tế bị cởi, cảm giác lạnh tràn khắp toàn thân.
Hai cơ thể từ từ kết hợp lại, đến khi vật nóng bỏng đó đâm sâu vào thung lũng chờ mong đã lâu, La Băng mới chính thức thả lỏng.
Cô vốn nghĩ có lẽ ngày nào đó mình sẽ nhận được cuộc điện, hắn sẽ không bao giờ tới nữa, nhưng bây giờ tất cả đều vứt ra sau đầu. Dù đây là đêm cuối cùng thì cô cũng rất thỏa mãn.
Lần ở Côn Châu không thành công và bị lộ, Trần Đại Lực cũng biết Triệu Quốc Đống không phải người dễ đối phó, sẽ điều tra đến cùng. Tuy anh em bị bắt tuyệt đối trung thành với mình, không thể nào bán đứng mình nhưng có vài thứ chỉ cần muốn điều tra thì không có gì khó khăn. Dù là không thể điều tra ra mình thì vẫn có thể suy đoán ra.
Ở tình huống như vậy thì có lẽ ngoài chạy trốn sẽ không có lựa chọn nào khác. Nhưng Trần Đại Lực không phải là người muốn cam chịu, không muốn chịu thua. Hắn biết mình không thể so sánh với Triệu Quốc Đống nhưng không có nghĩa mình không thể cứng đối cứng với đối phương.
Triệu Quốc Đống ở ngoài sáng, mình trong tối. Hơn nữa hắn gặp La Băng, Trình Nhược Lâm ở Côn Châu, như vậy sẽ có gì đó không muốn người khác biết, hắn sẽ không dám rõ ràng bắt mình, cùng lắm chỉ thông qua vài thủ đoạn lén đối phó mình mà thôi. Đương nhiên mặc dù là lén đối phó cũng đủ làm mình chết không chỗ chôn. Vì thế hai năm qua Trần Đại Lực vẫn cố gắng ẩn mình, mai danh ẩn tích.
Hắn thích cảm giác chờ cơ hội này.
Triệu Quốc Đống là con cá lớn.
Trần Đại Lực thậm chí thấy tự hào vì mình dám nhằm vào đối phương. Dù là thầm nhằm vào, dù đối phương cũng không coi mình vào mắt nhưng mình ít nhất coi như cho đối phương biết một điều không nên khinh người quá đáng, mình dám kéo hoàng đế xuống ngựa. Triệu Quốc Đống không phải là kim cương, có nhược điểm, sơ hở.
Trần Đại Lực biết mình đang chơi với lửa nhưng hắn thích thế. Hắn biết chuyện gì có thể làm, chuyện gì đáng phải lùi. Không tuyệt đối nắm chắc thì hắn sẽ không mạo hiểm. Mà bây giờ hắn không thiếu tiền, trong tay có một đám đàn em, nhiều lúc hắn có thể rất tự nhiên giấu ở chỗ tối rình rập.
Triệu Quốc Đống không phải chính nhân quân tử, Trần Đại Lực không tin Triệu Quốc Đống có thể trơ mắt để mặc La Băng đó. Hắn thậm chí có thể khẳng định Triệu Quốc Đống còn có người phụ nữ khác ở An Đô, hơn nữa không phải một hai người.
Trần Đại Lực phải thừa nhận Triệu Quốc Đống tuy đã 37, 38 nhưng có thân hình đáng tự hào. Vợ Triệu Quốc Đống không ở An Nguyên, lại lâu như vậy không tới chỗ La Băng, ngoài việc hắn có người phụ nữ khác ra thì có thể giải thích thế nào nữa?
Trần Đại Lực nghĩ vậy không nhịn được nhìn thoáng qua ả phụ nữ bên cạnh mình. Ả này tuy có thân hình giống La Băng nhưng lại không có vẻ kiêu ngạo, lạnh nhạt của La Băng.
…
Triệu Quốc Đống không rõ mình và Hàn Đông đi uống café, đi ăn đồ tây mà lại bị người gặp,hơn nữa lại là Trần Đại Lực.
Trần Đại Lực có điểm đã đoán đúng. Triệu Quốc Đống có không dưới vài phụ nữ ở An Đô, nhưng hắn cũng đoán sai vài tình huống. Đó là sau khi Triệu Quốc Đống về An Đô thì không phải là hắn có người phụ nữ khác nên không tới chỗ La Băng, mà đúng là do hắn quá tốn công sức làm việc nên không có tâm tư gì khác.
Từ lúc mới tới, Đại hội Đảng sắp diễn ra, cuối cùng là một tháng nay diệt hỏa tứ phía, Triệu Quốc Đống không có tâm trí nghĩ gì khác. Tính qua thì hắn về An Đô đã nửa năm nhưng hắn cảm thấy mình không lúc nào rảnh cả.
Triệu Quốc Đống đôi khi tự hỏi tới vị trí này có lẽ cũng nên chú ý ảnh hưởng, nếu không mình sẽ là Chu Hoành Vĩ, Hoàng Trì Trung tiếp theo. Một âm thanh như luôn cảnh báo trong đầu mình, nhưng hành vi trước đây của mình là hoang đường, bồng bột sao? Triệu Quốc Đống không nhịn được cười cười tự giễu.
Nửa năm qua mình đã cố gắng kiểm điểm mình, ngoài chỗ Tiểu Âu đến nhiều một chút bởi vì ở chỗ Tiểu Âu thì mình sẽ thoải mái, ít gánh chịu trách nhiệm ra, còn đâu bên chỗ La Băng, Từ Xuân Nhạn mình rất ít đến. Mà chỗ Kiều San thì Triệu Quốc Đống lại thấy đau đầu.
Nhưng có một số việc không thể né tránh, mặc kệ muốn hay không thì nó vẫn tồn tại.
An Đô tháng 12 khá ẩm ướt, lạnh, một cơn mưa mùa đông làm nhiệt độ giảm đi nhiều. An Đô chính thức tiến vào mùa đông.
Triệu Quốc Đống cắm tay vào túi cứ như vậy đi dạo trên đường.
Hàn Đông đã về, Triệu Quốc Đống bảo cô bỏ mình xuống đường nói mình muốn đi dạo. Hàn Đông hiểu chuyện nên không nói gì.
Tình cảm lắng đọng đến trình độ này mà không thể vượt qua giới hạn kia, tình cảm hai người trở nên không quá xúc động mà là lẳng lặng chờ đợi.
Hắn không thể khuyên Hàn Đông làm gì, có lẽ mất mát về mặt tình cảm làm Hàn Đông muốn tìm con đường khác để làm say mình, làm cuộc sống của cô phong phú hơn một chút.
Mấy năm qua số đàn ông theo đuổi Hàn Đông càng lúc càng ít. Triệu Quốc Đống ngoài xấu hổ, áy náy ra thì không thể nói gì.
Mỗi người đều có quyền tự quyết định cuộc sống của mình.
Triệu Quốc Đống khẽ thở dài một tiếng, có vài thứ cần phải đối mặt.
…
Lúc gõ cửa Triệu Quốc Đống vẫn có chút do dự nhưng thấy gương mặt vui mừng của La Băng, hốc mắt ươn ướt làm hắn vứt mọi thứ ra khỏi đầu, chỉ còn lại áy náy.
Là lỗi của ai? Đã sai thì cứ như vậy sao? Đời người nếu quá so đo được mất sẽ khiến mình thành sợ đầu sợ đuôi, sẽ sống không được vui.
La Băng không ngờ Triệu Quốc Đống đột nhiên tới đây, trước đó hắn không báo gì cả.
- Có phải có chút bất ngờ không?
Triệu Quốc Đống yêu thương nâng mặt La Băng lên nhìn chằm chằm vào mặt cô. La Băng gật đầu rồi lại lắc đầu, cô không biết nói gì nữa.
Tham lam nâng mặt cô lên, Triệu Quốc Đống ôm cô vào lòng, không cần nói nhiều, lúc này mọi từ ngữ đều là dư thừa. Hắn thô lỗ mút lấy môi cô, đè ép, chiếc áo len màu đen bị kéo lên, cơ thể trắng như ngọc tạo thành hình ảnh đối lập với chiếc áo lót màu đen mang theo hoa văn đỏ sậm.
La Băng thấy mình không thở nổi, mùi quen thuộc đập vào mũi, mấy sợi râu lướt trên má, hắn hung hăng đánh tới làm cô quên mất mình, cô không thể khống chế được, cô cam tâm tình nguyện dâng hiến. Khi thấy tay hắn sờ trên bụng, trên ngực của mình, cô thậm chí cố ý hít hơi hạ người làm cho hắn dễ dàng cởi khóa áo lót của mình.
Bàn tay hơi lạnh ra sức vân vê bộ ngực căng tròn của La Băng, tay kia cũng đã cởi được móc khóc, tiến dần từ lưng xuống mông. La Băng không nhịn được khẽ rên lên, quá khát khao ảo tưởng biến thành sự thật, cảm giác này làm cô như nằm mơ.
La Băng cảm thấy mình được bế lên, chiếc áo len và quần bò bị ném ra góc tường, cô chỉ cảm thấy mình bị hắn để lên giường, sau đó hắn từ từ tiến lên như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật.
Hai chân bị tách ra, chiếc quần lót tinh tế bị cởi, cảm giác lạnh tràn khắp toàn thân.
Hai cơ thể từ từ kết hợp lại, đến khi vật nóng bỏng đó đâm sâu vào thung lũng chờ mong đã lâu, La Băng mới chính thức thả lỏng.
Cô vốn nghĩ có lẽ ngày nào đó mình sẽ nhận được cuộc điện, hắn sẽ không bao giờ tới nữa, nhưng bây giờ tất cả đều vứt ra sau đầu. Dù đây là đêm cuối cùng thì cô cũng rất thỏa mãn.
/1736
|