- Chủ tịch tỉnh, ngài xem cái này một chút.
Trương Hoành Vĩ cười cười tiến vào văn phòng Triệu Quốc Đống, trong tay cầm một tờ báo.
- Ồ, lại có tin tức gì hay à?
Triệu Quốc Đống cười nói.
Trương Hoành Vĩ rất nhanh làm quen với công việc. Mặc dù thời gian làm chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển tỉnh không lâu nhưng đã nhanh chóng thúc đẩy công việc của ủy ban lên. Mấy công việc trước bị kéo dài cũng được hắn thông qua nhiều biện pháp thúc đẩy. Ngay cả Lăng Chính Dược vốn có chút thành kiến với Trương Hoành Vĩ cũng đã lên tiếng khen công việc của Ủy ban kế hoạch phát triển trong thời gian gần đây là khá xuất sắc. Đương nhiên có lẽ là do tiến độ phê duyệt hai hạng mục của bên Thông Thành nhanh chóng, sau đó trình lên Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia và được thông qua, bây giờ chỉ còn đợi đưa lên hội nghị thường trực Quốc vụ viện mà thôi.
- Ngài xem qua rồi nói.
Trương Hoành Vĩ cười cười đầy thần bí.
- Có lẽ điều này mang lại vui mừng cho chúng ta.
Triệu Quốc Đống có chút khó hiểu mở báo ra xem một chút, đây là tờ báo phát hành được một thời gian. Báo vào ngày 20/8, “Lần đầu tiên công khai phát hành cổ phiếu…”
Tin tức này không có gì là mới mẻ, Triệu Quốc Đống cũng sớm chú ý tới. Chẳng lẽ là Trương Hoành Vĩ có ý gì ư?
- Sao, chẳng lẽ anh cảm thấy An Đô chúng ta có thể lập trung tâm giao dịch chứng khoán thứ ba sao? Sau đó chuyên môn tiến hành phát triển thị trường chứng khoán?
Triệu Quốc Đống có chút buồn cười, đây không phải là nghĩ quá xa vời sao? Thâm Quyến mong nhiều năm như vậy mà Hiệp hội giám sát chứng khoán vẫn không có câu trả lời rõ ràng, chẳng lẽ An Đô có thể túm được cơ hội này sao?
- hắc hắc, Hắc hắc, chủ tịch tỉnh, ngài biết đây là chuyện không có khả năng, trung tâm giao dịch chứng khoán thứ ba sao có thể đến lượt An Đô chúng ta. Đám người ở Hiệp hội giám sát chứng khoán nhất định là điên mới chấp nhận như vậy.
Trương Hoành Vĩ nhún vai nói.
- Lời này của anh là diệt ý chí của mình, tăng ý chí của người khác đó.
Triệu Quốc Đống cười cười.
- Chủ tịch, thực ra ngài không phải nghĩ giống tôi ư. An Đô chúng ta không có cơ sở gì thì sao có thể. Đâu đến lượt An Đô chúng ta ăn cái này chứ.
Trương Hoành Vĩ liên tục lắc đầu.
- Vậy anh cầm tờ báo này lên cho tôi xem làm gì? Chuẩn bị ủng hộ công ty vừa và nhỏ và công ty công nghệ cao của tỉnh ta đi gây dựng sự nghiệp bằng lên thị trường chứng khoán ư? Chỉ là lập văn phòng tạm thời kiểu này không có bao tác dụng. đây mới là văn bản mang tính chỉ đạo, chính thức ứng dụng vào thực tế thì theo hiệu suất làm việc của cơ quan chức năng chúng ta chắc mất năm rưỡi mới được. Nếu như thật sự lập trung tâm giao dịch chứng khoán mới ở Thâm Quận ủyến, tôi đoán không có hai năm thì đừng mơ.
Triệu Quốc Đống không cho là đúng bỏ tờ báo sang bên.
- Hắc hắc, chủ tịch, đây chỉ là đầu mối, tôi cũng không mong các công ty vừa và nhỏ của tỉnh ta thoáng cái nhảy vào trung tâm Thâm Quyến, đại phát thần uy. Ngài xem tờ phía sau cơ.
Trương Hoành Vĩ ra vẻ thần bí.
Triệu Quốc Đống có chút khó hiểu nhìn đối phương, không nói mà giở trang sau. Vẻ mặt Triệu Quốc Đống dần chăm chú hơn. Trương Hoành Vĩ mừng thầm đồng thời cũng than thở xem ra Triệu Quốc Đống đã thấy ý của mình. Mình còn cảm thấy ở việc này Triệu Quốc Đống chưa chắc nghiền ngẫm ra. Nhưng chỉ riêng vẻ mặt của đối phương, hắn biết Triệu Quốc Đống đã nhìn ra gì đó.
Triệu Quốc Đống càng xem càng chăm chú, sau khi đọc xong lại đọc lại cẩn thận lần nữa, nhắm mắt tự hỏi chục giây mới mở mắt.
- Anh cho rằng quan điểm của mấy vị chuyên gia này như thế nào?
- Tôi khá đồng ý, tốc độ phát triển của công ty vừa và nhỏ Trung Quốc khá nhanh, nhưng rất lặt vặt, thị trường thiếu trật tự, xây dựng hệ thống tín dụng chậm chạp. No ảnh hưởng rất lớn đến sự phát triển của công ty vừa và nhỏ, nếu như mạo muội thúc đẩy đưa lên thị trường chứng khoán thì có lẽ tạo thành thương tổn lớn cho thị trường chứng khoán nước ta. Vì thế tww đưa ra việc nhanh chóng hoàn thiện chế độ, nhưng lúc nào áp dụng cũng phải xem xét. Vì thế tôi tán thành quan điểm của ngài không có hai năm thì không thể thành công.
Trương Hoành Vĩ có vẻ rất tự tin.
- Như vậy tồn tại hai vấn đề. Một là trong hai năm này các công ty vừa và nhỏ Trung Quốc nhất là công ty trong thời kỳ phát triển hoàng kim vì thiếu nguồn tài chính nên phát triển chậm đi. Về phương diện khác chính là đợi thị trường chính thức khởi động thì các công ty vừa và nhỏ sẽ cần thời gian quá độ…
- Cho nên anh cảm thấy An Nguyên chúng ta có lẽ cần liên hợp với trung tâm giao dịch tài sản tiến hành thí điểm, gánh vác trách nhiệm quá độ này?
Mắt Triệu Quốc Đống sáng lên.
- Đúng, tôi chính là có ý này. Nếu An Nguyên chúng ta có thể đi trước một bước chẳng những phá vỡ chướng ngại tài chính cho công ty vừa và nhỏ, cũng có thể là cơ hội tuyệt vời để An Đô tạo dựng thành trung tâm tài chính khu vực đất liền.
Trương Hoành Vĩ thấy Triệu Quốc Đống kích động, hắn cũng kích động theo. Hắn chỉ là thử tới xem Triệu Quốc Đống có hứng thú với việc này không? Không ngờ tốc độ phản ứng của Triệu Quốc Đống nhanh như vậy, phản ứng mạnh như vậy.
- Thị trường giao dịch này nếu là giao dịch sản quyền trước khi lên thị trường chứng khoán thì phải do Bộ Công nghiệp và Công nghệ thông tin quản lý sao? Không phải thuộc Hiệp hội giám sát chứng khoán. Nhưng nếu lập thị trường giao dịch như vậy thì anh cảm thấy Hiệp hội giám sát chứng khoán sẽ thấy như thế nào?
Trương Hoành Vĩ nở nụ cười:
- Chủ tịch, ngài đúng là lợi hại, thoáng cái tìm ra mấu chốt của vấn đề. Theo lý thuyết đây là các công ty chưa lên thị trường chứng khoán, mới giao dịch sản quyền, không do Hiệp hội giám sát chứng khoán quản lý. Nhưng căn cứ quy định liên quan thì giao dịch sản quyền rất dễ dàng vượt tuyến, nhất là cổ đông muốn nắm quyền khống chế rất khó, không cẩn thận là vượt mức. Tôi nhớ văn phòng Quốc vụ viện có một văn bản thông báo nghiêm khắc hạn chế số lượng cổ đông và cổ phiếu phát hành của các công ty, một khi vượt quá quy định sẽ nghiêm cấm công ty lấy phương pháp công khai chuyển giao cổ phiếu ra xã hội.
- Chính sách hạn chế?
Triệu Quốc Đống trầm ngâm một chút rồi quả quyết nói.
- Chính sách là do con người đặt ra, không phải đã hình thành là không thay đổi. Hơn nữa chúng ta cũng có nhiều con đường để hành động. Bên Bộ Công nghiệp và Công nghệ thông tin đã chấp nhận mở miệng ở hạng mục của Miên Châu, tôi thấy chúng ta có thể làm công việc này, tranh thủ được bọn họ ủng hộ. Về phần bên Hiệp hội giám sát chứng khoán thì chúng ta cũng cân nhắc một chút, chuyện này khá lớn, giống như anh nói vậy, hơi không để ý là vượt tuyến. Nguyên tắc của tôi chính là đã làm phải làm thật tốt, nếu không thà không làm. Vì thế chúng ta cần phải làm thật chi tiết, cụ thể. Ừ, tôi thấy nên do bí thư Lăng và tôi dẫn đầu, chủ tịch Kính Quang và anh là người phụ trách chính.
Triệu Quốc Đống còn chưa dứt câu bên ngoài đã có người nói vọng vào.
- Chủ tịch, tôi còn chưa vào cửa đã nghe thấy anh bố trí công việc cho tôi, chuyện gì mà khiến cả tôi và Hoành Vĩ phải cùng phụ trách vậy?
Dương Kính Quang đi vào, từ xa nghe được tiếng của Triệu Quốc Đống và Trương Hoành Vĩ, mặc dù không rõ nội dung nhưng cũng nghe ra vài điều.
Triệu Quốc Đống bảo Trương Hoành Vĩ giới thiệu qua tình hình với Dương Kính Quang, cũng đưa tờ báo cho Dương Kính Quang xem. Dương Kính Quang cảm thấy rất hứng thú, thấy đây là cơ hội hiếm có. Dương Kính Quang hỏi:
- Hoành Vĩ, tôi không hiểu nhiều về phương diện này nhưng tôi cảm thấy trong này sợ là có chút vấn đề. Đầu tiên là có thể có mâu thuẫn với quy định pháp luật và chính sách hiện hành không?
Trương Hoành Vĩ và Triệu Quốc Đống cừng giơ ngón cái lên, Triệu Quốc Đống cười nói;
- Kính Quang quả nhiên cao minh, thoáng cái là ngửi ra vấn đề.
- Chủ tịch Kính Quang, đúng là có chút vấn đề, tôi và chủ tịch tỉnh đang thảo luận. chủ tịch tỉnh nói có chuyện phải cần hai chúng ta đi khắc phục, đi giải quyết.
Trương Hoành Vĩ và Dương Kính Quang có quan hệ khá tốt nên nói chuyện cũng tùy ý.
Sau đó Trương Hoành Vĩ nói qua hạn chế về chính sách ra, Dương Kính Quang rất nhanh thấy mánh khóe.
- Chủ tịch, đây giống như là tranh chấp quyền lực. Theo lý thuyets thì việc này do Bộ Công nghiệp và Công nghệ thông tin quản lý, nhưng cũng có thể dính tới Hiệp hội giám sát chứng khoán. Nếu như chúng ta lấy Bộ Công nghiệp và Công nghệ thông tin làm chính, vậy Hiệp hội giám sát chứng khoán nhất định sẽ không nghe, đến lúc ấy sẽ thành cuộc tranh cãi không có kết quả. Chúng ta mà ôm chân Hiệp hội giám sát chứng khoán, vậy Bộ Công nghiệp và Công nghệ thông tin sẽ không đồng ý, mà Hiệp hội giám sát chứng khoán cũng chưa chắc để ý tới chúng ta. Có hai nơi ở Thượng Hải cùng Thâm Quyến, bọn họ không dễ dàng tới An Đô chúng ta. Hắc hắc, việc này khó đây.
Triệu Quốc Đống cùng Trương Hoành Vĩ gật đầu thở dài một tiếng. Triệu Quốc Đống gằn từng chữ.
- Tuy là vậy nhưng chúng ta nêu hạ quyết tâm làm việc này thì phải cân nhắc thật kỹ nên làm như thế nào, làm như thế nào sống trong gọng kìm này. Đường không phải tự nhiên mà có, vốn là con người làm ra.
Trương Hoành Vĩ cười cười tiến vào văn phòng Triệu Quốc Đống, trong tay cầm một tờ báo.
- Ồ, lại có tin tức gì hay à?
Triệu Quốc Đống cười nói.
Trương Hoành Vĩ rất nhanh làm quen với công việc. Mặc dù thời gian làm chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển tỉnh không lâu nhưng đã nhanh chóng thúc đẩy công việc của ủy ban lên. Mấy công việc trước bị kéo dài cũng được hắn thông qua nhiều biện pháp thúc đẩy. Ngay cả Lăng Chính Dược vốn có chút thành kiến với Trương Hoành Vĩ cũng đã lên tiếng khen công việc của Ủy ban kế hoạch phát triển trong thời gian gần đây là khá xuất sắc. Đương nhiên có lẽ là do tiến độ phê duyệt hai hạng mục của bên Thông Thành nhanh chóng, sau đó trình lên Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia và được thông qua, bây giờ chỉ còn đợi đưa lên hội nghị thường trực Quốc vụ viện mà thôi.
- Ngài xem qua rồi nói.
Trương Hoành Vĩ cười cười đầy thần bí.
- Có lẽ điều này mang lại vui mừng cho chúng ta.
Triệu Quốc Đống có chút khó hiểu mở báo ra xem một chút, đây là tờ báo phát hành được một thời gian. Báo vào ngày 20/8, “Lần đầu tiên công khai phát hành cổ phiếu…”
Tin tức này không có gì là mới mẻ, Triệu Quốc Đống cũng sớm chú ý tới. Chẳng lẽ là Trương Hoành Vĩ có ý gì ư?
- Sao, chẳng lẽ anh cảm thấy An Đô chúng ta có thể lập trung tâm giao dịch chứng khoán thứ ba sao? Sau đó chuyên môn tiến hành phát triển thị trường chứng khoán?
Triệu Quốc Đống có chút buồn cười, đây không phải là nghĩ quá xa vời sao? Thâm Quyến mong nhiều năm như vậy mà Hiệp hội giám sát chứng khoán vẫn không có câu trả lời rõ ràng, chẳng lẽ An Đô có thể túm được cơ hội này sao?
- hắc hắc, Hắc hắc, chủ tịch tỉnh, ngài biết đây là chuyện không có khả năng, trung tâm giao dịch chứng khoán thứ ba sao có thể đến lượt An Đô chúng ta. Đám người ở Hiệp hội giám sát chứng khoán nhất định là điên mới chấp nhận như vậy.
Trương Hoành Vĩ nhún vai nói.
- Lời này của anh là diệt ý chí của mình, tăng ý chí của người khác đó.
Triệu Quốc Đống cười cười.
- Chủ tịch, thực ra ngài không phải nghĩ giống tôi ư. An Đô chúng ta không có cơ sở gì thì sao có thể. Đâu đến lượt An Đô chúng ta ăn cái này chứ.
Trương Hoành Vĩ liên tục lắc đầu.
- Vậy anh cầm tờ báo này lên cho tôi xem làm gì? Chuẩn bị ủng hộ công ty vừa và nhỏ và công ty công nghệ cao của tỉnh ta đi gây dựng sự nghiệp bằng lên thị trường chứng khoán ư? Chỉ là lập văn phòng tạm thời kiểu này không có bao tác dụng. đây mới là văn bản mang tính chỉ đạo, chính thức ứng dụng vào thực tế thì theo hiệu suất làm việc của cơ quan chức năng chúng ta chắc mất năm rưỡi mới được. Nếu như thật sự lập trung tâm giao dịch chứng khoán mới ở Thâm Quận ủyến, tôi đoán không có hai năm thì đừng mơ.
Triệu Quốc Đống không cho là đúng bỏ tờ báo sang bên.
- Hắc hắc, chủ tịch, đây chỉ là đầu mối, tôi cũng không mong các công ty vừa và nhỏ của tỉnh ta thoáng cái nhảy vào trung tâm Thâm Quyến, đại phát thần uy. Ngài xem tờ phía sau cơ.
Trương Hoành Vĩ ra vẻ thần bí.
Triệu Quốc Đống có chút khó hiểu nhìn đối phương, không nói mà giở trang sau. Vẻ mặt Triệu Quốc Đống dần chăm chú hơn. Trương Hoành Vĩ mừng thầm đồng thời cũng than thở xem ra Triệu Quốc Đống đã thấy ý của mình. Mình còn cảm thấy ở việc này Triệu Quốc Đống chưa chắc nghiền ngẫm ra. Nhưng chỉ riêng vẻ mặt của đối phương, hắn biết Triệu Quốc Đống đã nhìn ra gì đó.
Triệu Quốc Đống càng xem càng chăm chú, sau khi đọc xong lại đọc lại cẩn thận lần nữa, nhắm mắt tự hỏi chục giây mới mở mắt.
- Anh cho rằng quan điểm của mấy vị chuyên gia này như thế nào?
- Tôi khá đồng ý, tốc độ phát triển của công ty vừa và nhỏ Trung Quốc khá nhanh, nhưng rất lặt vặt, thị trường thiếu trật tự, xây dựng hệ thống tín dụng chậm chạp. No ảnh hưởng rất lớn đến sự phát triển của công ty vừa và nhỏ, nếu như mạo muội thúc đẩy đưa lên thị trường chứng khoán thì có lẽ tạo thành thương tổn lớn cho thị trường chứng khoán nước ta. Vì thế tww đưa ra việc nhanh chóng hoàn thiện chế độ, nhưng lúc nào áp dụng cũng phải xem xét. Vì thế tôi tán thành quan điểm của ngài không có hai năm thì không thể thành công.
Trương Hoành Vĩ có vẻ rất tự tin.
- Như vậy tồn tại hai vấn đề. Một là trong hai năm này các công ty vừa và nhỏ Trung Quốc nhất là công ty trong thời kỳ phát triển hoàng kim vì thiếu nguồn tài chính nên phát triển chậm đi. Về phương diện khác chính là đợi thị trường chính thức khởi động thì các công ty vừa và nhỏ sẽ cần thời gian quá độ…
- Cho nên anh cảm thấy An Nguyên chúng ta có lẽ cần liên hợp với trung tâm giao dịch tài sản tiến hành thí điểm, gánh vác trách nhiệm quá độ này?
Mắt Triệu Quốc Đống sáng lên.
- Đúng, tôi chính là có ý này. Nếu An Nguyên chúng ta có thể đi trước một bước chẳng những phá vỡ chướng ngại tài chính cho công ty vừa và nhỏ, cũng có thể là cơ hội tuyệt vời để An Đô tạo dựng thành trung tâm tài chính khu vực đất liền.
Trương Hoành Vĩ thấy Triệu Quốc Đống kích động, hắn cũng kích động theo. Hắn chỉ là thử tới xem Triệu Quốc Đống có hứng thú với việc này không? Không ngờ tốc độ phản ứng của Triệu Quốc Đống nhanh như vậy, phản ứng mạnh như vậy.
- Thị trường giao dịch này nếu là giao dịch sản quyền trước khi lên thị trường chứng khoán thì phải do Bộ Công nghiệp và Công nghệ thông tin quản lý sao? Không phải thuộc Hiệp hội giám sát chứng khoán. Nhưng nếu lập thị trường giao dịch như vậy thì anh cảm thấy Hiệp hội giám sát chứng khoán sẽ thấy như thế nào?
Trương Hoành Vĩ nở nụ cười:
- Chủ tịch, ngài đúng là lợi hại, thoáng cái tìm ra mấu chốt của vấn đề. Theo lý thuyết đây là các công ty chưa lên thị trường chứng khoán, mới giao dịch sản quyền, không do Hiệp hội giám sát chứng khoán quản lý. Nhưng căn cứ quy định liên quan thì giao dịch sản quyền rất dễ dàng vượt tuyến, nhất là cổ đông muốn nắm quyền khống chế rất khó, không cẩn thận là vượt mức. Tôi nhớ văn phòng Quốc vụ viện có một văn bản thông báo nghiêm khắc hạn chế số lượng cổ đông và cổ phiếu phát hành của các công ty, một khi vượt quá quy định sẽ nghiêm cấm công ty lấy phương pháp công khai chuyển giao cổ phiếu ra xã hội.
- Chính sách hạn chế?
Triệu Quốc Đống trầm ngâm một chút rồi quả quyết nói.
- Chính sách là do con người đặt ra, không phải đã hình thành là không thay đổi. Hơn nữa chúng ta cũng có nhiều con đường để hành động. Bên Bộ Công nghiệp và Công nghệ thông tin đã chấp nhận mở miệng ở hạng mục của Miên Châu, tôi thấy chúng ta có thể làm công việc này, tranh thủ được bọn họ ủng hộ. Về phần bên Hiệp hội giám sát chứng khoán thì chúng ta cũng cân nhắc một chút, chuyện này khá lớn, giống như anh nói vậy, hơi không để ý là vượt tuyến. Nguyên tắc của tôi chính là đã làm phải làm thật tốt, nếu không thà không làm. Vì thế chúng ta cần phải làm thật chi tiết, cụ thể. Ừ, tôi thấy nên do bí thư Lăng và tôi dẫn đầu, chủ tịch Kính Quang và anh là người phụ trách chính.
Triệu Quốc Đống còn chưa dứt câu bên ngoài đã có người nói vọng vào.
- Chủ tịch, tôi còn chưa vào cửa đã nghe thấy anh bố trí công việc cho tôi, chuyện gì mà khiến cả tôi và Hoành Vĩ phải cùng phụ trách vậy?
Dương Kính Quang đi vào, từ xa nghe được tiếng của Triệu Quốc Đống và Trương Hoành Vĩ, mặc dù không rõ nội dung nhưng cũng nghe ra vài điều.
Triệu Quốc Đống bảo Trương Hoành Vĩ giới thiệu qua tình hình với Dương Kính Quang, cũng đưa tờ báo cho Dương Kính Quang xem. Dương Kính Quang cảm thấy rất hứng thú, thấy đây là cơ hội hiếm có. Dương Kính Quang hỏi:
- Hoành Vĩ, tôi không hiểu nhiều về phương diện này nhưng tôi cảm thấy trong này sợ là có chút vấn đề. Đầu tiên là có thể có mâu thuẫn với quy định pháp luật và chính sách hiện hành không?
Trương Hoành Vĩ và Triệu Quốc Đống cừng giơ ngón cái lên, Triệu Quốc Đống cười nói;
- Kính Quang quả nhiên cao minh, thoáng cái là ngửi ra vấn đề.
- Chủ tịch Kính Quang, đúng là có chút vấn đề, tôi và chủ tịch tỉnh đang thảo luận. chủ tịch tỉnh nói có chuyện phải cần hai chúng ta đi khắc phục, đi giải quyết.
Trương Hoành Vĩ và Dương Kính Quang có quan hệ khá tốt nên nói chuyện cũng tùy ý.
Sau đó Trương Hoành Vĩ nói qua hạn chế về chính sách ra, Dương Kính Quang rất nhanh thấy mánh khóe.
- Chủ tịch, đây giống như là tranh chấp quyền lực. Theo lý thuyets thì việc này do Bộ Công nghiệp và Công nghệ thông tin quản lý, nhưng cũng có thể dính tới Hiệp hội giám sát chứng khoán. Nếu như chúng ta lấy Bộ Công nghiệp và Công nghệ thông tin làm chính, vậy Hiệp hội giám sát chứng khoán nhất định sẽ không nghe, đến lúc ấy sẽ thành cuộc tranh cãi không có kết quả. Chúng ta mà ôm chân Hiệp hội giám sát chứng khoán, vậy Bộ Công nghiệp và Công nghệ thông tin sẽ không đồng ý, mà Hiệp hội giám sát chứng khoán cũng chưa chắc để ý tới chúng ta. Có hai nơi ở Thượng Hải cùng Thâm Quyến, bọn họ không dễ dàng tới An Đô chúng ta. Hắc hắc, việc này khó đây.
Triệu Quốc Đống cùng Trương Hoành Vĩ gật đầu thở dài một tiếng. Triệu Quốc Đống gằn từng chữ.
- Tuy là vậy nhưng chúng ta nêu hạ quyết tâm làm việc này thì phải cân nhắc thật kỹ nên làm như thế nào, làm như thế nào sống trong gọng kìm này. Đường không phải tự nhiên mà có, vốn là con người làm ra.
/1736
|