Mấy người rất nhanh về chủ đề chính. Triệu Quốc Đống cũng rất thích có không khí trao đổi, thảo luận thoải mái như vậy.
Theo hắn thấy uy tín của lãnh đạo không là ra vẻ thâm trầm, cũng không phải là hơi tí đi mắng người. Uy tín của lãnh đạo thành lập trên nghệ thuật lãnh đạo và sức hấp dẫn của nhân cách. Một người có thể đưa ra biện pháp xử lý làm người ta phục, có thể kịp thời đưa ra quyết định, dám gánh trách nhiệm, nếu như nói quyền lực là căn bản của uy quyền, như vậy kia chính là trụ cột của uy quyền.
- Chủ tịch Triệu, nếu hội nghị thường vụ đã có quyết định thì tôi còn gì để nói. Cục bảo vệ môi trường coi như là theo pháp luật chấp hành nhưng cũng không thể chống đối với hội nghị thường vụ tỉnh ủy mà.
Hứa Kiều xua tay cung kính nói:
- Nhưng tình hình nằm ở đó, trong lòng các vị lãnh đạo cũng biết. Tuy nói muốn qua cửa về trình tự là dễ nhưng chúng ta không thể lừa dối lương tâm mình. Mạo hiểm trong đó tôi cũng muốn nói rõ. Nếu không thực hiện giám sát hữu hiệu thì về sau rất dễ có sự cố bảo vệ môi trường, hơn nữa một khi xuất hiện thì sẽ là thảm họa với quần chúng nhân dân.
- Cục trưởng Hứa nói rất có lý. Bên cục tôi cũng vậy, bởi vì chúng tôi giám sát tổng hợp, đối với các công ty hóa chất càng phải giám sát lâu dài và sâu rộng. Nói khó nghe một chút là bọn họ nói bọn họ sẽ đưa vào quy trình công nghệ an toàn, tiên tiến, chúng tôi chỉ có thể nghe mà thôi. Mấy thứ đảm bảo an toàn thực ra không đáng tin, bây giờ các công ty tư nhân làm trong ngành đều thiếu đạo đức nghề nghiệp, chỉ cần bỏ tiền ra thì bọn họ gì cũng dám cho anh, muốn kết quả gì có kết quả đó.
Cổ Viễn Sơn thu vẻ tươi cười, nghiêm mặt nói.
- Hai hạng mục hóa chất khổng lồ cùng đầu tư vào Thông Thành, trách nhiệm của cục tôi rất nặng nề, chúng tôi không phải muốn gây khó khăn nhưng khi giám sát chúng tôi cũng phải có điểm giới hạn.
Không khí thảo luận rất hòa hợp mà nhiệt liệt. Khi xác định sẽ đẩy mạnh hai hạng mục ở Thông Thành, các bên cần chính là làm như thế nào đẩy nhanh việc thông qua hạng mục để trình lên Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia phê duyệt, đồng thời cũng phải hoàn thiện cơ chế giám sát.
Hứa Kiều chỉ rất rõ hai hạng mục này có quy hoạch về hệ thống bảo vệ môi trường khá kiện toàn, nhưng vấn đề là chứng thực như thế nào?
Một vấn đề chính là việc xây dựng thiết bị bảo vệ môi trường có thể tiến hành cùng lúc với xây dựng hạng mục hay không? Khi hạng mục đưa vào sản xuất thì thiết bị bảo vệ môi trường có hoạt động cùng lúc được không? Mà nếu xây dựng thiết bị bảo vệ môi trường tiến hành sau, đi vào sản xuất rồi mới tiến hành thì rất dễ nảy sinh vấn đề. Đây là thứ nhất.
Hoặc là các công ty giả ngây giả dại, xây dựng xong rồi không đưa thiết bị bảo vệ môi trường vào sử dụng, lấy lý do cần phải kiểm tra thiết bị để không hoạt động. Khi cơ quan chức năng tới kiểm tra thì hoạt động, đi là đóng lại. Như vậy hệ thống bảo vệ môi trường chỉ là thùng rỗng kêu to. Mấy cách này đã có nhiều công ty sử dụng, anh dù có thường xuyên tới giám sát, kiểm tra, bọn họ vẫn có cách đối phó. Đây là thứ hai.
Vấn đề cuối cùng chính là nằm ở chỗ quy hoạch trên giấy có thể biến thành sự thật hay không? Có thể kiên trì chấp hành từ giấy vào thực tế không?
Triệu Quốc Đống đánh giá cao về Hứa Kiều. Hứa Kiều không như một số người thích ra vẻ trước mặt lãnh đạo, nói gì mà cần kiên trì nguyên tắc, cũng không giống một số người không có nguyên tắc và lập trường, lãnh đạo nói như thế nào là làm như vậy. Cô có thể rất tỉnh táo phân tích tình hình thực sự của vấn đề, ở tình huống không đi ngược lại nguyên tắc thì cô có thể chủ động cân nhắc làm như thế nào đền bù mạo hiểm có thể xuất hiện, cán bộ như vậy mới là cán bộ đáng dùng.
Sau mấy phen thảo luận, trên cơ bản đã đạt ý kiến nhất trí ở hai hạng mục của Thông Thành. Triệu Quốc Đống cũng yêu cầu Trương Hoành Vĩ đốc thúc bên Thông Thành nhanh chóng hoàn thiện các thủ tục, nắm bắt thời gian để trình hai hạng mục lên Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia.
Đám người rời đi, Triệu Quốc Đống bảo Hứa Kiều ở lại nói chuyện.
Hứa Kiều có chút kinh ngạc, Triệu Quốc Đống giữ mình lại làm gì? Chuyện công việc xong rồi, có thể có chuyện gì chứ?
Triệu Quốc Đống đúng là nghĩ tới một vấn đề nên mới giữ Hứa Kiều lại.
Theo cán bộ ngoài đảng càng lúc càng có tác dụng trong chính trường, bây giờ cán bộ ngoài đảng bình thường đều giữ một chức vụ ở Đại hội đại biểu nhân dân và chính quyền. Nhưng ở An Nguyên sau khi Cam Bình rời khỏi An Nguyên lên làm phó bộ trưởng bộ Văn hóa thì chỉ có một cán bộ ngoài đảng làm phó chủ tịch tỉnh trong thời gian ngắn rồi lập tức lui xuống. Theo thông lệ bây giờ ủy ban tỉnh An Nguyên còn thiếu một phó chủ tịch là cán bộ ngoài đảng.
Triệu Quốc Đống trước khi về An Nguyên cũng mơ hồ biết Lăng Chính Dược muốn chọn một người thích hợp ở An Nguyên vào vị trí này, nhưng Hứa Kiều có vẻ không lọt vào mắt hắn. Nhưng trung ương trao đổi với tỉnh lại có ý muốn một cán bộ ngoài đảng đứng đầu sở ban ngành nào đó của An Nguyên nhận chức này. Vì thế tỉnh ủy cũng không tiếp tục thảo luận vấn đề này.
Nhưng cuộc thảo luận hôm nay làm Triệu Quốc Đống xuất hiện một suy nghĩ, tại sao không để Hứa Kiều cạnh tranh chức phó chủ tịch tỉnh này?
Ở An Nguyên cũng có một cán bộ ngoài đảng có khả năng là Từ Công Mậu, nhưng người này chủ yếu làm trong giới giáo dục, khoa học nên có tính cách đạm bạc. Hứa Kiều lại khác với Từ Công Mậu, theo Triệu Quốc Đống thấy dù là cán bộ ngoài đảng hay Đảng viên, anh làm lãnh đạo thì phải có tính tích cực trong công việc.
Cũng không phải Đảng viên mới có nhân vật như vậy, cán bộ ngoài đảng cũng có các nhân vật xuất sắc. Mà Hứa Kiều trùng hợp chính là người có tính tiến thủ và sáng tạo trong đó.
- Hứa Kiều, chị làm ở cục Bảo vệ môi trường có thuận lợi không?
Triệu Quốc Đống tự mình rót trà cho Hứa Kiều rồi nói.
Hứa Kiều không quá để ý, cùng làm việc với Triệu Quốc Đống mấy năm, cô biết Triệu Quốc Đống là người không quá chú ý tiểu tiết. Người này thích cụ thể hơn, nếu anh không làm được việc, thích diễn kịch thì không được hắn hài lòng. Còn nếu như anh làm việc xuất sắc thì hắn có thể dễ dàng bỏ qua cho nhiều phương diện khác.
- Cũng được, tôi càng lúc càng thích công việc này. So sánh với công việc ở Ủy ban kế hoạch phát triển thì tôi cảm thấy mình càng giống như người bảo vệ hoàn cảnh sinh thái hơn, mặc dù chúng tôi là người bảo vệ thường xuyên bị quấy nhiễu và coi thường, nhưng tôi cảm thấy chỉ cần có thể làm vài việc có ý nghĩa là đủ rồi.
Hứa Kiều cầm chén trà lên.
- Công việc bảo vệ môi trường không được nhiều người giải thích, hơn nữa càng là cơ sở thì ý thức về bảo vệ môi trường càng thấp. Tôi chỉ chính là chính quyền cơ sở và cán bộ, mà liên quan tới lợi ích thiết thực của dân chúng thì bọn họ cũng có suy nghĩ khác.
Triệu Quốc Đống hơi chỉnh đốn suy nghĩ của mình, sau đó nói.
- Làm như thế nào để khiến chính quyền cơ sở và cán bộ hiểu về khái niệm bảo vệ môi trường, được bọn họ tán thành và ủng hộ là rất quan trọng. Nhất là hiện nay mọi người một lòng một dạ muốn phát triển kinh tế, đạt thành tích, để cho bọn họ bình tĩnh lại, lĩnh ngộ sâu sắc về lợi hại trong đó là không dễ. Đây cũng là công việc mà ngành bảo vệ môi trường cần chú tâm.
- Chủ tịch Triệu, không hẳn là bọn họ không hiểu, mà là bọn họ rất hiểu. Bọn họ hiểu chênh lệch giữa bảo vệ môi trường và thành tích, GDP. Nên dù chúng tôi cố gắng như thế nào thì bọn họ sẽ không thay đổi cách làm của mình, chiếc mũ trên đầu sẽ không rơi vì vấn đề môi trường có chuyện, nhưng GDP lạc hậu thì sẽ bị hội nghị thường vụ tỉnh ủy hoặc Thị ủy lấy ra nhắc nhở, phê bình, thậm chí còn là dấu chấm tròn đối với tiền đổ của bọn họ. Chủ tịch, anh nói nếu như vậy bọn họ sẽ làm như thế nào?
Hứa Kiều bình tĩnh nói.
Lời nói sắc bén làm Triệu Quốc Đống lại thấy được phong cách của Hứa Kiều. Cá tính này có chút không giống như Vưu Liên Hương. Hứa Kiều luôn hỏi ép sát làm anh không thoải mái nhưng anh vẫn có ấn tượng tốt đối với cô, có thể làm được như vậy là không dễ dàng gì.
- Ừ, nói rất đúng, đây cũng là do cơ chế khảo sát của chúng ta quyết định sự chú ý của lãnh đạo Đảng ủy, chính quyền. Không chỉ có vấn đề bảo vệ môi trường, kể cả một ít vấn đề dân sinh khác, bọn họ quên đi hoàn cảnh môi trường và vấn đề dân sinh cũng có ảnh hưởng quan trọng đến phát triển kinh tế, chẳng qua nó không trực quan, không thấy hiệu quả ngay mà thôi. …
Triệu Quốc Đống nói làm Hứa Kiều rất vui mừng. Vị chủ tịch tỉnh này mặc dù còn trẻ nhưng nhìn nhận vấn đề rất sâu sắc. Đương nhiên đây có lẽ là nguyên nhân chủ yếu mà hắn có thể lên làm chủ tịch tỉnh. Rất nhiều lãnh đạo khác thích dùng nhân tố khách quan để giải thích vấn đề, nhưng Triệu Quốc Đống lại rất lý trí thừa nhận sai sót của Đảng ủy, chính quyền ở phương diện này. Đương nhiên anh muốn sửa lại mấy vấn đề này có lẽ là một quá trình lâu dài, không phải mình Triệu Quốc Đống làm được.
Không khí nói chuyện rất nhẹ nhàng, hai người thậm chí cũng nói đến vài việc ở Hoài Khánh.
Mãi tới khi Hứa Kiều rời đi cũng không cảm thấy Triệu Quốc Đống có ý đồ gì khác nhưng cô vẫn cảm thấy hắn giữ mình lại không phải vô cớ, nhất định là có ý gì đó. Chỉ là trong lúc nhất thời cô không nghĩ ra mà thôi.
Theo hắn thấy uy tín của lãnh đạo không là ra vẻ thâm trầm, cũng không phải là hơi tí đi mắng người. Uy tín của lãnh đạo thành lập trên nghệ thuật lãnh đạo và sức hấp dẫn của nhân cách. Một người có thể đưa ra biện pháp xử lý làm người ta phục, có thể kịp thời đưa ra quyết định, dám gánh trách nhiệm, nếu như nói quyền lực là căn bản của uy quyền, như vậy kia chính là trụ cột của uy quyền.
- Chủ tịch Triệu, nếu hội nghị thường vụ đã có quyết định thì tôi còn gì để nói. Cục bảo vệ môi trường coi như là theo pháp luật chấp hành nhưng cũng không thể chống đối với hội nghị thường vụ tỉnh ủy mà.
Hứa Kiều xua tay cung kính nói:
- Nhưng tình hình nằm ở đó, trong lòng các vị lãnh đạo cũng biết. Tuy nói muốn qua cửa về trình tự là dễ nhưng chúng ta không thể lừa dối lương tâm mình. Mạo hiểm trong đó tôi cũng muốn nói rõ. Nếu không thực hiện giám sát hữu hiệu thì về sau rất dễ có sự cố bảo vệ môi trường, hơn nữa một khi xuất hiện thì sẽ là thảm họa với quần chúng nhân dân.
- Cục trưởng Hứa nói rất có lý. Bên cục tôi cũng vậy, bởi vì chúng tôi giám sát tổng hợp, đối với các công ty hóa chất càng phải giám sát lâu dài và sâu rộng. Nói khó nghe một chút là bọn họ nói bọn họ sẽ đưa vào quy trình công nghệ an toàn, tiên tiến, chúng tôi chỉ có thể nghe mà thôi. Mấy thứ đảm bảo an toàn thực ra không đáng tin, bây giờ các công ty tư nhân làm trong ngành đều thiếu đạo đức nghề nghiệp, chỉ cần bỏ tiền ra thì bọn họ gì cũng dám cho anh, muốn kết quả gì có kết quả đó.
Cổ Viễn Sơn thu vẻ tươi cười, nghiêm mặt nói.
- Hai hạng mục hóa chất khổng lồ cùng đầu tư vào Thông Thành, trách nhiệm của cục tôi rất nặng nề, chúng tôi không phải muốn gây khó khăn nhưng khi giám sát chúng tôi cũng phải có điểm giới hạn.
Không khí thảo luận rất hòa hợp mà nhiệt liệt. Khi xác định sẽ đẩy mạnh hai hạng mục ở Thông Thành, các bên cần chính là làm như thế nào đẩy nhanh việc thông qua hạng mục để trình lên Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia phê duyệt, đồng thời cũng phải hoàn thiện cơ chế giám sát.
Hứa Kiều chỉ rất rõ hai hạng mục này có quy hoạch về hệ thống bảo vệ môi trường khá kiện toàn, nhưng vấn đề là chứng thực như thế nào?
Một vấn đề chính là việc xây dựng thiết bị bảo vệ môi trường có thể tiến hành cùng lúc với xây dựng hạng mục hay không? Khi hạng mục đưa vào sản xuất thì thiết bị bảo vệ môi trường có hoạt động cùng lúc được không? Mà nếu xây dựng thiết bị bảo vệ môi trường tiến hành sau, đi vào sản xuất rồi mới tiến hành thì rất dễ nảy sinh vấn đề. Đây là thứ nhất.
Hoặc là các công ty giả ngây giả dại, xây dựng xong rồi không đưa thiết bị bảo vệ môi trường vào sử dụng, lấy lý do cần phải kiểm tra thiết bị để không hoạt động. Khi cơ quan chức năng tới kiểm tra thì hoạt động, đi là đóng lại. Như vậy hệ thống bảo vệ môi trường chỉ là thùng rỗng kêu to. Mấy cách này đã có nhiều công ty sử dụng, anh dù có thường xuyên tới giám sát, kiểm tra, bọn họ vẫn có cách đối phó. Đây là thứ hai.
Vấn đề cuối cùng chính là nằm ở chỗ quy hoạch trên giấy có thể biến thành sự thật hay không? Có thể kiên trì chấp hành từ giấy vào thực tế không?
Triệu Quốc Đống đánh giá cao về Hứa Kiều. Hứa Kiều không như một số người thích ra vẻ trước mặt lãnh đạo, nói gì mà cần kiên trì nguyên tắc, cũng không giống một số người không có nguyên tắc và lập trường, lãnh đạo nói như thế nào là làm như vậy. Cô có thể rất tỉnh táo phân tích tình hình thực sự của vấn đề, ở tình huống không đi ngược lại nguyên tắc thì cô có thể chủ động cân nhắc làm như thế nào đền bù mạo hiểm có thể xuất hiện, cán bộ như vậy mới là cán bộ đáng dùng.
Sau mấy phen thảo luận, trên cơ bản đã đạt ý kiến nhất trí ở hai hạng mục của Thông Thành. Triệu Quốc Đống cũng yêu cầu Trương Hoành Vĩ đốc thúc bên Thông Thành nhanh chóng hoàn thiện các thủ tục, nắm bắt thời gian để trình hai hạng mục lên Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia.
Đám người rời đi, Triệu Quốc Đống bảo Hứa Kiều ở lại nói chuyện.
Hứa Kiều có chút kinh ngạc, Triệu Quốc Đống giữ mình lại làm gì? Chuyện công việc xong rồi, có thể có chuyện gì chứ?
Triệu Quốc Đống đúng là nghĩ tới một vấn đề nên mới giữ Hứa Kiều lại.
Theo cán bộ ngoài đảng càng lúc càng có tác dụng trong chính trường, bây giờ cán bộ ngoài đảng bình thường đều giữ một chức vụ ở Đại hội đại biểu nhân dân và chính quyền. Nhưng ở An Nguyên sau khi Cam Bình rời khỏi An Nguyên lên làm phó bộ trưởng bộ Văn hóa thì chỉ có một cán bộ ngoài đảng làm phó chủ tịch tỉnh trong thời gian ngắn rồi lập tức lui xuống. Theo thông lệ bây giờ ủy ban tỉnh An Nguyên còn thiếu một phó chủ tịch là cán bộ ngoài đảng.
Triệu Quốc Đống trước khi về An Nguyên cũng mơ hồ biết Lăng Chính Dược muốn chọn một người thích hợp ở An Nguyên vào vị trí này, nhưng Hứa Kiều có vẻ không lọt vào mắt hắn. Nhưng trung ương trao đổi với tỉnh lại có ý muốn một cán bộ ngoài đảng đứng đầu sở ban ngành nào đó của An Nguyên nhận chức này. Vì thế tỉnh ủy cũng không tiếp tục thảo luận vấn đề này.
Nhưng cuộc thảo luận hôm nay làm Triệu Quốc Đống xuất hiện một suy nghĩ, tại sao không để Hứa Kiều cạnh tranh chức phó chủ tịch tỉnh này?
Ở An Nguyên cũng có một cán bộ ngoài đảng có khả năng là Từ Công Mậu, nhưng người này chủ yếu làm trong giới giáo dục, khoa học nên có tính cách đạm bạc. Hứa Kiều lại khác với Từ Công Mậu, theo Triệu Quốc Đống thấy dù là cán bộ ngoài đảng hay Đảng viên, anh làm lãnh đạo thì phải có tính tích cực trong công việc.
Cũng không phải Đảng viên mới có nhân vật như vậy, cán bộ ngoài đảng cũng có các nhân vật xuất sắc. Mà Hứa Kiều trùng hợp chính là người có tính tiến thủ và sáng tạo trong đó.
- Hứa Kiều, chị làm ở cục Bảo vệ môi trường có thuận lợi không?
Triệu Quốc Đống tự mình rót trà cho Hứa Kiều rồi nói.
Hứa Kiều không quá để ý, cùng làm việc với Triệu Quốc Đống mấy năm, cô biết Triệu Quốc Đống là người không quá chú ý tiểu tiết. Người này thích cụ thể hơn, nếu anh không làm được việc, thích diễn kịch thì không được hắn hài lòng. Còn nếu như anh làm việc xuất sắc thì hắn có thể dễ dàng bỏ qua cho nhiều phương diện khác.
- Cũng được, tôi càng lúc càng thích công việc này. So sánh với công việc ở Ủy ban kế hoạch phát triển thì tôi cảm thấy mình càng giống như người bảo vệ hoàn cảnh sinh thái hơn, mặc dù chúng tôi là người bảo vệ thường xuyên bị quấy nhiễu và coi thường, nhưng tôi cảm thấy chỉ cần có thể làm vài việc có ý nghĩa là đủ rồi.
Hứa Kiều cầm chén trà lên.
- Công việc bảo vệ môi trường không được nhiều người giải thích, hơn nữa càng là cơ sở thì ý thức về bảo vệ môi trường càng thấp. Tôi chỉ chính là chính quyền cơ sở và cán bộ, mà liên quan tới lợi ích thiết thực của dân chúng thì bọn họ cũng có suy nghĩ khác.
Triệu Quốc Đống hơi chỉnh đốn suy nghĩ của mình, sau đó nói.
- Làm như thế nào để khiến chính quyền cơ sở và cán bộ hiểu về khái niệm bảo vệ môi trường, được bọn họ tán thành và ủng hộ là rất quan trọng. Nhất là hiện nay mọi người một lòng một dạ muốn phát triển kinh tế, đạt thành tích, để cho bọn họ bình tĩnh lại, lĩnh ngộ sâu sắc về lợi hại trong đó là không dễ. Đây cũng là công việc mà ngành bảo vệ môi trường cần chú tâm.
- Chủ tịch Triệu, không hẳn là bọn họ không hiểu, mà là bọn họ rất hiểu. Bọn họ hiểu chênh lệch giữa bảo vệ môi trường và thành tích, GDP. Nên dù chúng tôi cố gắng như thế nào thì bọn họ sẽ không thay đổi cách làm của mình, chiếc mũ trên đầu sẽ không rơi vì vấn đề môi trường có chuyện, nhưng GDP lạc hậu thì sẽ bị hội nghị thường vụ tỉnh ủy hoặc Thị ủy lấy ra nhắc nhở, phê bình, thậm chí còn là dấu chấm tròn đối với tiền đổ của bọn họ. Chủ tịch, anh nói nếu như vậy bọn họ sẽ làm như thế nào?
Hứa Kiều bình tĩnh nói.
Lời nói sắc bén làm Triệu Quốc Đống lại thấy được phong cách của Hứa Kiều. Cá tính này có chút không giống như Vưu Liên Hương. Hứa Kiều luôn hỏi ép sát làm anh không thoải mái nhưng anh vẫn có ấn tượng tốt đối với cô, có thể làm được như vậy là không dễ dàng gì.
- Ừ, nói rất đúng, đây cũng là do cơ chế khảo sát của chúng ta quyết định sự chú ý của lãnh đạo Đảng ủy, chính quyền. Không chỉ có vấn đề bảo vệ môi trường, kể cả một ít vấn đề dân sinh khác, bọn họ quên đi hoàn cảnh môi trường và vấn đề dân sinh cũng có ảnh hưởng quan trọng đến phát triển kinh tế, chẳng qua nó không trực quan, không thấy hiệu quả ngay mà thôi. …
Triệu Quốc Đống nói làm Hứa Kiều rất vui mừng. Vị chủ tịch tỉnh này mặc dù còn trẻ nhưng nhìn nhận vấn đề rất sâu sắc. Đương nhiên đây có lẽ là nguyên nhân chủ yếu mà hắn có thể lên làm chủ tịch tỉnh. Rất nhiều lãnh đạo khác thích dùng nhân tố khách quan để giải thích vấn đề, nhưng Triệu Quốc Đống lại rất lý trí thừa nhận sai sót của Đảng ủy, chính quyền ở phương diện này. Đương nhiên anh muốn sửa lại mấy vấn đề này có lẽ là một quá trình lâu dài, không phải mình Triệu Quốc Đống làm được.
Không khí nói chuyện rất nhẹ nhàng, hai người thậm chí cũng nói đến vài việc ở Hoài Khánh.
Mãi tới khi Hứa Kiều rời đi cũng không cảm thấy Triệu Quốc Đống có ý đồ gì khác nhưng cô vẫn cảm thấy hắn giữ mình lại không phải vô cớ, nhất định là có ý gì đó. Chỉ là trong lúc nhất thời cô không nghĩ ra mà thôi.
/1736
|