Âu Dương Cẩm Hoa cảm thấy vẻ mặt sếp rất nghiêm túc giống như có tâm sự nhưng y không nhìn ra gì cả.
Y chỉ có thể lặng lẽ đóng cửa đi ra.
Tòa nhà này thiết kế rất hợp lý, văn phòng chủ tịch tỉnh nằm ở trên tầng cao nhất, đối diện là văn phòng thư ký, ngoài ra còn có một phòng gần phòng thư ký với diện tích nhỏ hơn chút là phòng cảnh vệ.
Dù là phòng thư ký hay cảnh vệ cũng có thể dễ dàng thấy tình hình trên hành lang, nói cách khác người từ ngoài vào sẽ bị chặn lại. Chẳng qua đây là nằm trong trụ sở ủy ban tỉnh, người bình thường rất khó có thể vào đây.
Mà phòng cảnh vệ, thư ký có khoảng cách nhất định với văn phòng chủ tịch tỉnh ở bên trong, như vậy cũng có tác dụng ngăn cách.
Theo thông lệ hai vị lãnh đạo chủ yếu của tỉnh đều có cảnh vệ đi theo, cảnh vệ bình thường đều được tuyển từ Cục cảnh vệ - Sở công an, đều là chính sách vũ trang dù là tố chất chính trị hay hay ngoại hình đều đáng tin cậy.
- Thư ký Âu Dương.
Thấy Âu Dương Cẩm Hoa tiến vào, một thanh niên đang đọc sách đứng lên chào rồi cung kính nói.
Vị thư ký này ngay cả lãnh đạo cục thấy cũng khá khách khí, dù trên danh nghĩa chỉ là thư ký. Lôi Dã cũng biết vấn đề này.
- Tiểu Dã, tôi không phải nói rồi sao? Lúc không có ai khác thì chúng ta không cần gọi theo chức danh, nghe lạ quá. Tôi hơn cậu vài tuổi, cậu gọi tôi Hoa ca, tôi gọi cậu Tiểu Dã.
Âu Dương Cẩm Hoa vừa xua tay vừa nói:
- Cậu như vậy sẽ khiến tôi thấy khó chịu. Phân công của chúng ta mặc dù khác nhau nhưng đều là phục vụ lãnh đạo, tính chất giống nhau.
- Hoa ca, đây là thói quen trong Quân đội của tôi, sửa không được.
Lôi Dã có chút xấu hổ gãi đầu.
Lôi Dã không phải tân binh, y ở Quân đội năm năm rồi chuyển thành sĩ quan. Lần này được chọn làm cảnh vệ cho tân chủ tịch tỉnh cũng có nghĩa mở ra một đường hướng mới cho hắn. Nếu làm tốt sau này xuất ngũ về địa phương có thể được bố trí một công việc tốt, đây cũng là do lão lãnh đạo kiêm đồng hương tiết lộ cho hắn.
- Sang đây sẽ khác ở cục của cậu. Thứ nhất không cần mặc quân phục, sau này đi theo chủ tịch tỉnh ra ngoài phải chú ý điểm này. Tôi nghĩ lãnh đạo các cậu cũng sớm nhắc điểm này, không cần tôi nói nhiều. Thứ hai một vài thói quen tốt trong Quân đội nhưng thể hiện ở đây lại không thích hợp mấy, phải chú ý. Thứ ba phải học được cách ngồi, chủ tịch Triệu ngoài lúc ra ngoài thì nhiều lúc chính là họp và ngồi trong văn phòng tiếp khách, duyệt văn bản. Nói cách khác đây là địa điểm công tác chính của chúng ta. Chúng ta phải học được cách ngồi.
Âu Dương Cẩm Hoa có ấn tượng tốt đối với Lôi Dã. Lôi Dã này khá chân thật, không hút thuốc không uống rượu, xem ra là được tuyển chọn kỹ lưỡng. Lãnh đạo cục cảnh vệ - Sở công an cùng trưởng ban thư ký ủy ban tỉnh Mai Cửu Vinh cũng chuyên môn mang Lôi Dã tới gặp mặt chủ tịch Triệu, sếp rất hài lòng. Nhưng Lôi Dã trước đây chưa từng làm việc này, tuy có chuyên môn nhưng có nhiều vấn đề không quen. Trưởng ban thư ký Mai cũng bảo Âu Dương Cẩm Hoa cần phải dạy bảo Lôi Dã, để Lôi Dã nhanh chóng tiến vào trạng thái.
Lôi Dã rất chú ý học tập, cũng nhanh chóng thích ứng. Âu Dương Cẩm Hoa cũng muốn giúp đối phương một chút.
- Cảm ơn Hoa ca, tôi biết.
Lôi Dã đứng nghiêm gằn từng tiếng.
- Được rồi, tùy tiện một chút đi, ở đây chỉ có hai chúng ta, tôi không phải nói rồi sao, lúc chỉ có hai người thì không cần khách khí, chúng ta cũng giống nhau.
Âu Dương Cẩm Hoa nở nụ cười.
Lôi Dã có thói quen tốt là không nói nhiều, trừ khi hắn cảm thấy cần hỏi thì mới mở miệng nói, cái khác đều là kiên quyết không hỏi nhiều không nói nhiều.
Âu Dương Cẩm Hoa cũng thích có thêm người bạn. Hắn đến An Nguyên cũng không có mấy người quen nhất là ở ủy ban tỉnh này. Trong đám bạn học đại học cũng có người ở An Nguyên nhưng quan hệ tốt chỉ có một và phân về Thị ủy An Đô. Hai hôm nay hắn mặc dù cũng hay liên lạc với đối phương nhưng không có thời gian gặp.
Đến một nơi mới mà có thể nhanh chóng quen thuộc cũng dung nhập cũng là kiểm tra năng lực. Âu Dương Cẩm Hoa cũng biết rõ điểm này, cho nên hắn rất chú ý điểm này, cố gắng làm cho mình kết thành một khối với đồng nghiệp trong văn phòng, nhưng trong này cũng có điểm khó khăn. Mọi người đều có đối tượng phục vụ của mình, cũng không phải sinh viên mới tốt nghiệp, đều chìm nổi mấy năm trong xã hội. Nhất là đối tượng phục vụ của mình càng khác nên khiến cho mình tự động vạch giới hạn vô hình với người khác.
Âu Dương Cẩm Hoa cũng không hy vọng xa vời mình có thể được mọi người hài lòng, đó là không thực tế cũng không cần thiết. Âu Dương Cẩm Hoa chỉ hy vọn có quan hệ tốt với mấy vị trưởng, phó trưởng ban thư ký, chánh, phó chánh văn phòng và có mấy bạn bè nói chuyện được ở văn phòng. Đây là yêu cầu cơ bản nhất mà Âu Dương Cẩm Hoa đặt ra cho mình.
….
Triệu Quốc Đống cũng đang suy nghĩ làm như thế nào mở được cục diện.
Dương Kính Quang nói không phải không có lý, bây giờ còn chưa thể cân nhắc công việc khác, quan trọng nhất chính là qua cửa ở Đại hội Đảng tỉnh.
Đây là cách thử vàng, mấy chục ủy viên tỉnh ủy đều nhìn chằm chằm vào Đại hội Đảng lần này, không tính tới có thể trúng tuyển hay không mà số phiếu sẽ chính là phương hướng xác định sức ảnh hưởng của Lăng Chính Dược và mình.
Một năm qua Lăng Chính Dược đã có không ít bố cục, chẳng những kéo vài thân tín từ Ban Tổ chức cán bộ trung ương xuống, đồng thời cũng nhanh chóng hấp thu một nhóm người. Đây hoặc là cán bộ thời Ninh Pháp, hoặc là cán bộ sau khi Ứng Đông Lưu đi đã chủ động dựa vào Lăng Chính Dược, không thiếu người đầu cơ chính trị nhưng cũng phải thừa nhận đám người này có tính đại biểu nhất định.
Đây là ưu thế khi Lăng Chính Dược làm bí thư tỉnh ủy. Từ lý thuyết mà nói hắn đương nhiên trở thành trung tâm ở An Nguyên, muốn tất cả xoay quanh vòng tròn trung tâm này nhưng đây không phải tuyệt đối. Việc này phải xem biểu hiện của hắn có đủ làm người ta phục nhân cách và năng lực của hắn không. Chứ chỉ dựa vào địa vị và uy quyền tổ chức giao cho thì không thể thắng được tất cả hoặc có thắng cũng rất miễn cưỡng.
Triệu Quốc Đống đương nhiên biết rõ ảo diệu trong đó. Hắn công tác nhiều năm như vậy nên hắn biết rõ điểm này. Theo lý thuyết một bí thư tỉnh ủy không khác mấy so với một Bí thư thị ủy, đương nhiên cấp độ là khác nhau nhưng triết lý và ý nghĩa là tương tự. Làm như thế nào để mình thành trung tâm tuyệt đối, làm như thế nào để công việc triển khai với mình là trung tâm chính là nghệ thuật lãnh đạo.
Không thể nghi ngờ Lăng Chính Dược có năng lực và trình độ nhất định nhưng hắn cũng có nhược điểm của mình đó là kinh nghiệm công tác cơ sở không đủ, công tác kinh tế không phải lĩnh vực hắn am hiểu, mà đó lại là ưu thế của mình.
Còn một tháng nữa, đây là cơ hội của mình.
Đại hội Đảng có thể thử ra trụ cột của mình ở An Nguyên, cũng có thể thử được sự tự tin của Lăng Chính Dược, đây là tương đối. Bên này lên bên kia xuống, chỉ đơn giản như vậy thôi. Chủ tịch Mao từng nói không phải gió đông áp gió tây chính là gió tây áp gió động, dùng ở đợt Đại hội Đảng này tuy hơi quá nhưng tình hình thực tế là như vậy. Đương nhiên gió đông hay gió tây thì cuối cùng cũng là muốn áp dụng lên chiến thuyền An Nguyên, làm chiến thuyền An Nguyên vượt sóng gió. Chỉ chẳng qua xem cỗ năng lượng nào có tác dụng chủ đạo hơn mà thôi.
Mỗi một bước đều cần có bắt đầu, Triệu Quốc Đống vẫn suy nghĩ nên bắt đầu từ đâu.
- Lão đệ quả nhiên là nhân tài trong loài người. Thiên Cửu và Đông Chiêu nói không sai, không ngờ nhanh như vậy lão đệ đã về lại An Nguyên. Ba Kiên Cường tôi đúng là không nhìn lầm người, lúc ấy tôi nói tiền đồ của cậu không thể hạn lượng chỉ là không ngờ ngày này tới nhanh như vậy.
Mặt Ba Kiên Cường hơi đỏ lên vì men rượu. Y cùng Triệu Quốc Đống vừa đi vừa nói chuyện.
- Tốt quá, cậu bây giờ đã là chủ tịch tỉnh nên càng cần ủng hộ mạnh cho zx chúng tôi. Quân yêu dân, dân ủng hộ quân, quân dân là một nhà, chính quyền cũng là đại biểu của dân chúng, ở nhiều công việc quân khu tỉnh chúng tôi còn cần lãnh đạo ủy ban tỉnh ủng hộ quân khu nhiều hơn.
- Kiên Cường, lời này chỉ nên nói lúc có người ngoài thôi chứ?
Triệu Quốc Đống ra vẻ tức giận sẵng giọng:
- Vừa nãy Cửu ca cùng Đông Chiêu đã nói gì? Không phải nói người nhà không nên nói lời khách khí sao? Quân khu gặp vấn đề thì tỉnh đương nhiên ủng hộ. Anh gọi điện thẳng cho tôi, tỉnh sẽ giúp ngay. Tôi cũng không đi vòng vo với anh, tôi muốn anh giúp.
Y chỉ có thể lặng lẽ đóng cửa đi ra.
Tòa nhà này thiết kế rất hợp lý, văn phòng chủ tịch tỉnh nằm ở trên tầng cao nhất, đối diện là văn phòng thư ký, ngoài ra còn có một phòng gần phòng thư ký với diện tích nhỏ hơn chút là phòng cảnh vệ.
Dù là phòng thư ký hay cảnh vệ cũng có thể dễ dàng thấy tình hình trên hành lang, nói cách khác người từ ngoài vào sẽ bị chặn lại. Chẳng qua đây là nằm trong trụ sở ủy ban tỉnh, người bình thường rất khó có thể vào đây.
Mà phòng cảnh vệ, thư ký có khoảng cách nhất định với văn phòng chủ tịch tỉnh ở bên trong, như vậy cũng có tác dụng ngăn cách.
Theo thông lệ hai vị lãnh đạo chủ yếu của tỉnh đều có cảnh vệ đi theo, cảnh vệ bình thường đều được tuyển từ Cục cảnh vệ - Sở công an, đều là chính sách vũ trang dù là tố chất chính trị hay hay ngoại hình đều đáng tin cậy.
- Thư ký Âu Dương.
Thấy Âu Dương Cẩm Hoa tiến vào, một thanh niên đang đọc sách đứng lên chào rồi cung kính nói.
Vị thư ký này ngay cả lãnh đạo cục thấy cũng khá khách khí, dù trên danh nghĩa chỉ là thư ký. Lôi Dã cũng biết vấn đề này.
- Tiểu Dã, tôi không phải nói rồi sao? Lúc không có ai khác thì chúng ta không cần gọi theo chức danh, nghe lạ quá. Tôi hơn cậu vài tuổi, cậu gọi tôi Hoa ca, tôi gọi cậu Tiểu Dã.
Âu Dương Cẩm Hoa vừa xua tay vừa nói:
- Cậu như vậy sẽ khiến tôi thấy khó chịu. Phân công của chúng ta mặc dù khác nhau nhưng đều là phục vụ lãnh đạo, tính chất giống nhau.
- Hoa ca, đây là thói quen trong Quân đội của tôi, sửa không được.
Lôi Dã có chút xấu hổ gãi đầu.
Lôi Dã không phải tân binh, y ở Quân đội năm năm rồi chuyển thành sĩ quan. Lần này được chọn làm cảnh vệ cho tân chủ tịch tỉnh cũng có nghĩa mở ra một đường hướng mới cho hắn. Nếu làm tốt sau này xuất ngũ về địa phương có thể được bố trí một công việc tốt, đây cũng là do lão lãnh đạo kiêm đồng hương tiết lộ cho hắn.
- Sang đây sẽ khác ở cục của cậu. Thứ nhất không cần mặc quân phục, sau này đi theo chủ tịch tỉnh ra ngoài phải chú ý điểm này. Tôi nghĩ lãnh đạo các cậu cũng sớm nhắc điểm này, không cần tôi nói nhiều. Thứ hai một vài thói quen tốt trong Quân đội nhưng thể hiện ở đây lại không thích hợp mấy, phải chú ý. Thứ ba phải học được cách ngồi, chủ tịch Triệu ngoài lúc ra ngoài thì nhiều lúc chính là họp và ngồi trong văn phòng tiếp khách, duyệt văn bản. Nói cách khác đây là địa điểm công tác chính của chúng ta. Chúng ta phải học được cách ngồi.
Âu Dương Cẩm Hoa có ấn tượng tốt đối với Lôi Dã. Lôi Dã này khá chân thật, không hút thuốc không uống rượu, xem ra là được tuyển chọn kỹ lưỡng. Lãnh đạo cục cảnh vệ - Sở công an cùng trưởng ban thư ký ủy ban tỉnh Mai Cửu Vinh cũng chuyên môn mang Lôi Dã tới gặp mặt chủ tịch Triệu, sếp rất hài lòng. Nhưng Lôi Dã trước đây chưa từng làm việc này, tuy có chuyên môn nhưng có nhiều vấn đề không quen. Trưởng ban thư ký Mai cũng bảo Âu Dương Cẩm Hoa cần phải dạy bảo Lôi Dã, để Lôi Dã nhanh chóng tiến vào trạng thái.
Lôi Dã rất chú ý học tập, cũng nhanh chóng thích ứng. Âu Dương Cẩm Hoa cũng muốn giúp đối phương một chút.
- Cảm ơn Hoa ca, tôi biết.
Lôi Dã đứng nghiêm gằn từng tiếng.
- Được rồi, tùy tiện một chút đi, ở đây chỉ có hai chúng ta, tôi không phải nói rồi sao, lúc chỉ có hai người thì không cần khách khí, chúng ta cũng giống nhau.
Âu Dương Cẩm Hoa nở nụ cười.
Lôi Dã có thói quen tốt là không nói nhiều, trừ khi hắn cảm thấy cần hỏi thì mới mở miệng nói, cái khác đều là kiên quyết không hỏi nhiều không nói nhiều.
Âu Dương Cẩm Hoa cũng thích có thêm người bạn. Hắn đến An Nguyên cũng không có mấy người quen nhất là ở ủy ban tỉnh này. Trong đám bạn học đại học cũng có người ở An Nguyên nhưng quan hệ tốt chỉ có một và phân về Thị ủy An Đô. Hai hôm nay hắn mặc dù cũng hay liên lạc với đối phương nhưng không có thời gian gặp.
Đến một nơi mới mà có thể nhanh chóng quen thuộc cũng dung nhập cũng là kiểm tra năng lực. Âu Dương Cẩm Hoa cũng biết rõ điểm này, cho nên hắn rất chú ý điểm này, cố gắng làm cho mình kết thành một khối với đồng nghiệp trong văn phòng, nhưng trong này cũng có điểm khó khăn. Mọi người đều có đối tượng phục vụ của mình, cũng không phải sinh viên mới tốt nghiệp, đều chìm nổi mấy năm trong xã hội. Nhất là đối tượng phục vụ của mình càng khác nên khiến cho mình tự động vạch giới hạn vô hình với người khác.
Âu Dương Cẩm Hoa cũng không hy vọng xa vời mình có thể được mọi người hài lòng, đó là không thực tế cũng không cần thiết. Âu Dương Cẩm Hoa chỉ hy vọn có quan hệ tốt với mấy vị trưởng, phó trưởng ban thư ký, chánh, phó chánh văn phòng và có mấy bạn bè nói chuyện được ở văn phòng. Đây là yêu cầu cơ bản nhất mà Âu Dương Cẩm Hoa đặt ra cho mình.
….
Triệu Quốc Đống cũng đang suy nghĩ làm như thế nào mở được cục diện.
Dương Kính Quang nói không phải không có lý, bây giờ còn chưa thể cân nhắc công việc khác, quan trọng nhất chính là qua cửa ở Đại hội Đảng tỉnh.
Đây là cách thử vàng, mấy chục ủy viên tỉnh ủy đều nhìn chằm chằm vào Đại hội Đảng lần này, không tính tới có thể trúng tuyển hay không mà số phiếu sẽ chính là phương hướng xác định sức ảnh hưởng của Lăng Chính Dược và mình.
Một năm qua Lăng Chính Dược đã có không ít bố cục, chẳng những kéo vài thân tín từ Ban Tổ chức cán bộ trung ương xuống, đồng thời cũng nhanh chóng hấp thu một nhóm người. Đây hoặc là cán bộ thời Ninh Pháp, hoặc là cán bộ sau khi Ứng Đông Lưu đi đã chủ động dựa vào Lăng Chính Dược, không thiếu người đầu cơ chính trị nhưng cũng phải thừa nhận đám người này có tính đại biểu nhất định.
Đây là ưu thế khi Lăng Chính Dược làm bí thư tỉnh ủy. Từ lý thuyết mà nói hắn đương nhiên trở thành trung tâm ở An Nguyên, muốn tất cả xoay quanh vòng tròn trung tâm này nhưng đây không phải tuyệt đối. Việc này phải xem biểu hiện của hắn có đủ làm người ta phục nhân cách và năng lực của hắn không. Chứ chỉ dựa vào địa vị và uy quyền tổ chức giao cho thì không thể thắng được tất cả hoặc có thắng cũng rất miễn cưỡng.
Triệu Quốc Đống đương nhiên biết rõ ảo diệu trong đó. Hắn công tác nhiều năm như vậy nên hắn biết rõ điểm này. Theo lý thuyết một bí thư tỉnh ủy không khác mấy so với một Bí thư thị ủy, đương nhiên cấp độ là khác nhau nhưng triết lý và ý nghĩa là tương tự. Làm như thế nào để mình thành trung tâm tuyệt đối, làm như thế nào để công việc triển khai với mình là trung tâm chính là nghệ thuật lãnh đạo.
Không thể nghi ngờ Lăng Chính Dược có năng lực và trình độ nhất định nhưng hắn cũng có nhược điểm của mình đó là kinh nghiệm công tác cơ sở không đủ, công tác kinh tế không phải lĩnh vực hắn am hiểu, mà đó lại là ưu thế của mình.
Còn một tháng nữa, đây là cơ hội của mình.
Đại hội Đảng có thể thử ra trụ cột của mình ở An Nguyên, cũng có thể thử được sự tự tin của Lăng Chính Dược, đây là tương đối. Bên này lên bên kia xuống, chỉ đơn giản như vậy thôi. Chủ tịch Mao từng nói không phải gió đông áp gió tây chính là gió tây áp gió động, dùng ở đợt Đại hội Đảng này tuy hơi quá nhưng tình hình thực tế là như vậy. Đương nhiên gió đông hay gió tây thì cuối cùng cũng là muốn áp dụng lên chiến thuyền An Nguyên, làm chiến thuyền An Nguyên vượt sóng gió. Chỉ chẳng qua xem cỗ năng lượng nào có tác dụng chủ đạo hơn mà thôi.
Mỗi một bước đều cần có bắt đầu, Triệu Quốc Đống vẫn suy nghĩ nên bắt đầu từ đâu.
- Lão đệ quả nhiên là nhân tài trong loài người. Thiên Cửu và Đông Chiêu nói không sai, không ngờ nhanh như vậy lão đệ đã về lại An Nguyên. Ba Kiên Cường tôi đúng là không nhìn lầm người, lúc ấy tôi nói tiền đồ của cậu không thể hạn lượng chỉ là không ngờ ngày này tới nhanh như vậy.
Mặt Ba Kiên Cường hơi đỏ lên vì men rượu. Y cùng Triệu Quốc Đống vừa đi vừa nói chuyện.
- Tốt quá, cậu bây giờ đã là chủ tịch tỉnh nên càng cần ủng hộ mạnh cho zx chúng tôi. Quân yêu dân, dân ủng hộ quân, quân dân là một nhà, chính quyền cũng là đại biểu của dân chúng, ở nhiều công việc quân khu tỉnh chúng tôi còn cần lãnh đạo ủy ban tỉnh ủng hộ quân khu nhiều hơn.
- Kiên Cường, lời này chỉ nên nói lúc có người ngoài thôi chứ?
Triệu Quốc Đống ra vẻ tức giận sẵng giọng:
- Vừa nãy Cửu ca cùng Đông Chiêu đã nói gì? Không phải nói người nhà không nên nói lời khách khí sao? Quân khu gặp vấn đề thì tỉnh đương nhiên ủng hộ. Anh gọi điện thẳng cho tôi, tỉnh sẽ giúp ngay. Tôi cũng không đi vòng vo với anh, tôi muốn anh giúp.
/1736
|