Nói chuyện với bạn bè luôn làm người ta thoải mái nên thời gian cũng có cảm giác trôi nhanh hơn. Triệu Quốc Đống đã lâu không nói chuyện thoải mái như vậy. Lôi Hướng Đông vừa là người nghe tốt, cũng có thể đúng dịp nói vài cậu, đối tượng như vậy là quá khó được. Triệu Quốc Đống tin Lôi Hướng Đông cũng có cảm nhận như mình.
Từ ngân hàng chính sách đến ngân hàng thương mại đang kêu gào muốn đưa vào nhà đầu tư chiến lược, niêm yết lên thị trường chứng khoán, đến ngân hàng thương mại địa phương cải cách, từ Ngân hàng trung ương đến Cục giám sát ngân sách quốc gia có nên tiến vào cải cách ngân hàng hay không, từ dự trữ ngoại hối không ngừng tăng lên mang đến mạo hiểm đến tỉ giá đồng Nhân dân tệ có nên buông ra không? Những đề tài này được hai người Triệu Quốc Đống, Lôi Hướng Đông trao đổi khá sôi nổi.
- Dừng lại, dừng lại, anh đừng nói mấy kiến thức chuyên nghiệp đó, tôi biết anh giỏi rồi là được chứ gì.
Triệu Quốc Đống lấy ngón tay đâm vào lòng bàn ra ra hiệu dừng lại.
- Tôi không có nhiều luận cứ chuyên nghiệp như anh. Tôi cũng biết ngân hàng chính sách nhất định phải được cổ phần hóa, nhưng đưa vào cái gọi là nhà đầu tư chiến lược có thể khiến tổn thất tài sản quốc gia thì tôi cho rằng cần cẩn thận, nhất là tôi nghi ngờ các nhà đầu tư kia có mang đến cái gọi là lý luận tiên tiến, nghệ thuật quản lý hiện đại.
- Ngân hàng nước ngoài không phải nhà từ thiện, mặc dù bọn họ có thể mang tới vài thứ nhưng chúng ta cũng cần phải trả giá không ít, điểm này tôi cảm thấy rất nhiều người đưa ra quyết sách của chúng ta hơi quá rộng rãi, đó là tài sản thuộc về toàn dân, không phải của cá nhân ai. Thả lỏng tay, đưa ra chính sách là tiền sẽ chảy ra ngoài như nước lũ, nhà đầu tư nước ngoài có thể ngồi hưởng thành quả, vừa ra tay là thu được hàng trăm triệu, vậy có hợp lý không? Bọn họ đã làm gì để được từng đó?
Lôi Hướng Đông cũng biết Triệu Quốc Đống là người có ý chí kiên định. Mặc dù y không đồng ý với vài quan điểm của Triệu Quốc Đống nhưng đối phương đưa ra một ít vấn đề đúng là có tính phổ biến nhất định.
- Quốc Đống, tôi cảm thấy cậu có chút thành kiến ở phương diện này, tôi đề nghị cậu xem mấy bộ sách hoặc là tìm hiểu quan điểm ở nhiều mặt thì hơn.
- Được rồi, tôi biết anh định bảo tôi đọc quyển sách gì. Tôi có đầu óc, tôi sẽ tự phân tích. Quan điểm của bọn họ tuy không hoàn toàn sai nhưng tôi cảm thấy bọn họ hơi quá.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói.
- Xem ra chúng ta không nhất trí ở điểm này, đó cũng là bình thường, không cần tranh thắng thua làm gì phải không? Trung Quốc lớn như vậy chẳng lẽ chỉ có tôi và anh nhìn ra điểm này? Chúng ta có thể nói ra quan điểm của mình còn đâu xem thái độ của người có quyền quyết định.
Lôi Hướng Đông cũng bất đắc dĩ.
Hai người đập vào mắt làm Triệu Quốc Đống ngẩn ra chẳng qua rất hanh có phản ứng.
Lôi Hướng Đông cũng cảm thấy gì đó nên quay đầu lại. Hai người đàn ông có vài nét tương tự đang mỉm cười đi tới. Lôi Hướng Đông không nhận ra đối phương nhưng nhìn khí độ là biết đây là khách quen ở câu lạc bộ Mỹ Châu. Mỗi tuần câu lạc bộ này đều có một vài hoạt động, mấy trăm hội viên cũng có một số người thích hoạt động như vậy. Triệu Quốc Đống gặp người quen ở đây cũng là là bình thường.
- Ồ, hai vị chủ tịch sao rảnh rỗi như vậy?
Triệu Quốc Đống đứng lên đưa tay ra.
- Sao có thể so sánh với trưởng ban Triệu, ngài ngày đi ngàn dặm, chúng tôi tự làm tự ăn nên đương nhiên sẽ thoải mái hơn nhiều.
Chu Hâm khá lễ phép cười nói.
- Giám đốc Lôi, tôi là Chu Hâm, đây là em trai tôi Chu Đạt, chúng tôi ngưỡng mộ anh đã lâu hôm nay coi như may mắn được gặp.
Triệu Quốc Đống cố gắng khống chế cơ mặt đừng có biểu hiện kỳ quái. Hai anh em này đúng là thú vị, từ câu nói vừa rồi đã thấy mùi vị rồi.
Lôi Hướng Đông hơi giật mình sau đó hiểu ra. Anh em Chu thị tập đoàn Hâm Đạt? Hai người này hàng năm đều có trên bảng Forbes, coi như người nổi tiếng ở tỉnh An Nguyên. Hơn nữa hạng mục điện phân nhôm Ninh Lăng tập đoàn Hâm Đạt đã đầu tư hơn một tỷ, còn quyết chiến với hai tập đoàn nhà nước lớn là Hoa Lữ cùng Ngũ Quáng.
- Hân hạnh, hân hạnh, tôi cũng sớm nghe danh hai vị. An Nguyên chúng ta không có mấy người lên bảng Forbes, hai vị cùng lên bảng coi như là sự tự hào của An Nguyên chúng ta.
Lôi Hướng Đông đứng lên lễ phép bắt tay đối phương.
Tập đoàn Hâm Đạt lập nghiệp từ khai thác mỏ than, sản xuất phân bón, nhưng thông qua hạng mục điện phân nhôm Ninh Lăng đã chuyển mình, tài sản của tập đoàn cũng tăng vọt về chất. Năm ngoái hai anh em Chu Hâm đã tăng nhiều bậc trên bảng, chủ yếu đây là do thành công của hạng mục điện phân nhôm. Bây giờ Tập đoàn Hâm Đạt đang tích cực vận động để niêm yết trên thị trường chứng khoán Hongkong.
- Xấu hổ quá, chúng tôi sao dám nhận lời khen của giám đốc Lôi.
Chu Hâm không dám lộ vẻ đắc ý trước mặt Lôi Hướng Đông. Y chân thành nói.
- Đây toàn bộ là dựa vào các vị lãnh đạo và bạn bè ủng hộ nên Tập đoàn Hâm Đạt mới có thể có chút cục diện như vậy. Ngày sau Tập đoàn Hâm Đạt còn phải dựa vào sự ủng hộ của giám đốc Lôi và trưởng ban Triệu nhiều.
Triệu Quốc Đống nở nụ cười:
- Chủ tịch Chu, chúng ta đều là người An Nguyên, anh nói quá như vậy làm răng tôi chua đến độ sắp rơi ra rồi. Giám đốc Lôi là người An Nguyên chúng ta, nhưng người ta suốt ngày nói chuyện với nước ngoài, bình thường chính là yêu cầu nói tiếng phổ thông, Tập đoàn Hâm Đạt các anh cũng có yêu cầu này chứ? Chúng ta cùng một chỗ thì nói giọng An Nguyên có phải hay hơn không?
Triệu Quốc Đống nói như vậy làm Chu Hâm, Chu Đạt cùng nở nụ cười, Lôi Hướng Đông lại trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống sau đó cũng cười. Chu Hâm bình thường nói nghe hơi khác.
- Hai vị chủ tịch ngồi đi, không mấy khi gặp được như thế này, cũng coi như có duyên.
Triệu Quốc Đống phất tay ra hiệu Chu Hâm ngồi xuống.
- Trưởng ban Triệu, giám đốc Lôi, vừa nãy tôi lên thấy hai vị, nhìn hai vị đang nói chuyện vui vẻ nên không dám tới quấy rầy. Câu lạc bộ Mỹ Châu không có mấy người An Nguyên chúng ta tới, hôm nay gặp coi như duyên phận. Tối tôi mời hai vị dùng cơm có được không?
Chu Hâm cười cười đưa ra lời mời.
Lôi Hướng Đông hơi nhíu mày, y không quen ngồi ăn với người lạ. Vị trí giám đốc Ngân hàng phát triển quốc tế rất mẫn cảm, ngồi ăn với chủ tịch Tập đoàn Hâm Đạt tại câu lạc bộ Mỹ Châu rất dễ làm người ta hiểu lầm. Y không muốn để người khác liên tưởng quá nhiều.
Lúc trước Triệu Quốc Đống hẹn gặp ở đây đã làm Lôi Hướng Đông do dự. Y đã tới câu lạc bộ này nhưng đó đều là tham gia mấy hoạt động chính thức, ăn cơm cũng tốt, tiệc rượu xin mời cũng tốt, hoạt động cũng tốt, đều là do ngân hàng phái tới nên không có gì phải sợ. Y chưa bao giờ tới đây với tư cách cá nhân, không ngờ Triệu Quốc Đống lại hẹn ở đây.
Ngồi uống café, ăn cơm với Triệu Quốc Đống tại đây thì không sao, nhưng hai anh em Chu Hâm lại khác.
- Sao? Vừa nãy chúng ta vừa nói gì nhỉ?
Triệu Quốc Đống nở nụ cười:
- Tập đoàn Hâm Đạt coi như là công ty tư nhân nổi tiếng ở An Nguyên, bây giờ đầu tư tương đối lớn ở Văn Thành, Điền Nam, tôi bây giờ coi như phụ trách Văn Thành nên rất hy vọng hai vị chủ tịch tăng cường đầu tư vào đây.
Triệu Quốc Đống nói vậy, Lôi Hướng Đông cũng nở nụ cười. Mình đúng là nghĩ nhiều. Ngân hàng phát triển quốc tế vốn thường xuyên qua lại với các công ty. Tập đoàn Hâm Đạt là tập đoàn nổi tiếng ở trong nước, mời mình dùng cơm cũng có gì đâu. Quan làm càng lớn, gan càng nhỏ, lời này không sai.
Thấy Lôi Hướng Đông đồng ý, hai anh em Chu Hâm rất vui.
Hạng mục điện phân nhôm của Tập đoàn Hâm Đạt ở Ninh Lăng sau hơn năm nay đã được mở rộng thêm vài hạng mục khác, tương lai rất đáng mong đợi. Tập đoàn Hâm Đạt vì thế cũng chuẩn bị tiến bước dài hơn, nhìn ra nước ngoài, có ý muốn tìm nguồn nguyên liệu ở nước ngoài.
Mà nếu muốn đi ra nước ngoài phát triển thì cần có một nhân tố quan trọng là quan hệ cứng, không chỉ là ở giới kinh tế, giới tài chính, thậm chí là Trung ương, Tập đoàn Hâm Đạt còn rất nhiều công việc cần làm.
Ra khỏi câu lạc bộ Mỹ Châu đã là hơn 9h tối, uống rượu không ít, nói chuyện không ít, Triệu Quốc Đống cảm thấy mình hơi có men say.
Nếu là trước đây Triệu Quốc Đống sẽ gọi điện cho Trình Nhược Lâm để cô tới đón mình nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy muốn gọi cuộc điện này là rất khó khăn.
Có phải là quan hệ giữa mình và Nhược Đồng đột phá giới hạn nên mình thay đổi tâm trạng? Triệu Quốc Đống cầm điện thoại di động trong tay mà mãi không thể đưa ra quyết định.
Sau lần Trình Nhược Lâm cùng La Băng đến Điền Nam đó, Triệu Quốc Đống vẫn chưa gặp các cô, đợt tết cũng chỉ gọi điện chúc mừng. Bây giờ quan hệ giữa hắn và Nhược Đồng đã khác, hắn không rõ các mối quan hệ kia sẽ tác động như thế nào đến quan hệ giữa mình và Nhược Đồng.
Sau mấy ngày ân ái triền miên, Triệu Quốc Đống cảm thấy mình bình tĩnh hơn không ít, quan hệ với Nhược Đồng cũng tâm đầu ý hợp hơn, chỉ là nó khác với dự định ban đầu của cả hai. Có thể nói câu lâu ngày sinh tình đã phát huy tác dụng với hai người.
Đi con đường nào? Triệu Quốc Đống đứng ở trên đường mà khó lựa chọn được. Tháng hai Bắc Kinh vẫn rất lạnh, đứng ngoài đường thế này không dễ chịu cho mấy. Nhưng Triệu Quốc Đống cảm thấy mình cần cơn gió lạnh giúp mình trở nên tỉnh táo.
Suy nghĩ định mượn rượu gọi điện cho Trình Nhược Lâm đã phai nhạt đi, Triệu Quốc Đống không muốn cắt đứt quan hệ với bất cứ ai nhưng ít nhất bây giờ không phải lúc thích hợp để gặp Trình Nhược Lâm. Lưu Nhược Đồng biết mình tới Bắc Kinh, ngày kia mình tham gia hôn lễ với Lục Nhị, hôm nay mình mà lại ôm Trình Nhược Lâm ngủ, mai ôm Trình Nhược Lâm ân ái triền miên thì không hay cho lắm.
Thở dài một tiếng, đứng nhìn dòng xe qua lại, hắn phát hiện tâm trạng mình lúc này như ánh trăng chiếu xuống dòng nước.
…
Vừa tỉnh lại đã là chín giờ. Triệu Quốc Đống còn có chút ấn tượng Lưu Nhược Đồng trước khi đi đã đánh thức mình, chẳng qua lúc ấy mình vẫn buồn ngủ nên ừ ừ một tiếng, có lẽ Lưu Nhược Đồng không muốn đánh thức mình nên không nói thêm gì cả.
Dậy rửa mặt, trên bàn ở phòng khách có bánh mì, trứng ốp, cốc sữa, đây là bữa sáng mà Lưu Nhược Đồng chuẩn bị cho hắn.
Ngồi trước bàn, Triệu Quốc Đống vừa ăn bánh mì vừa uống sữa.
Hắn không phải quá thích ăn sáng bằng đồ tây, chính xác mà nói hắn thích ăn cháo thịt hoặc là phở hơn, cảm giác cay nồng làm người ta kích thích khẩu vị. Bữa sáng kiểu tây thi thoảng ăn thì được chứ ăn nhiều, Triệu Quốc Đống không muốn.
Hôm nay hắn muốn đi gặp Qua Tĩnh, đây là nguyên nhân chính mà hắn lên Bắc Kinh sớm.
Gặp mặt không phải ở ban Tổ chức cán bộ, lúc này đến ban Tổ chức cán bộ sẽ khó tránh khỏi suy đoán không cần thiết. Qua Tĩnh và Triệu Quốc Đống cũng hy vọng tránh ánh mắt người khác.
Qua Tĩnh muốn nói chuyện gì với mình, Triệu Quốc Đống mơ hồ biết. Về hướng đi sắp tới của mình có không ít lời đồn. Từ dáng vẻ của Thái Chánh Dương lúc hắn xin phép cũng đã chứng minh được điểm này.
Có thể động không, đi đâu? Triệu Quốc Đống đoán bây giờ hầu hết mọi người đều không rõ, kể cả người tự nhận có thể nắm giữ vận mệnh người khác.
Từ chỗ Lôi Hướng Đông hắn cũng biết biểu hiện năm qua của mình khiến rất nhiều người tranh luận, nửa khen nửa chê, xem như một nhân vật mang tính tranh luận, người như vậy khó đuổi nhất, nói cách khác mình đi con đường nào phải xem sự đối thoại và đối đầu ở nhiều phương diện.
Việc này đã vượt quá phạm vi mình có thể quan tâm, nó giống như chiếc thuyền trên đại dương mênh mông quyết định mình đi về đâu, vừa có gió biển, vừa có dòng nước chảy, mình là người trên thuyền chỉ có thể làm người đứng nhìn mà thôi.
Qua Tĩnh gọi điện nhưng không nói gì nhiều, điều này nói rõ ngay cả Qua Tĩnh cũng không có tin chính xác, đó là điều hiếm thấy.
Triệu Quốc Đống biết rõ tác phong của Qua Tĩnh, không dễ lên tiếng, nói nhất định trúng, nói cách khác chuyện Qua Tĩnh lên tiếng đó chính là chuyện chắc chắn, nếu như chị ta không muốn hoặc không thể mở miệng thì việc chưa nắm chắc.
Chuyện ngay cả Qua Tĩnh cũng không chắc đúng là không nhiều. Vậy Qua Tĩnh muốn mình lên Bắc Kinh làm gì?
Trưng cầu ý kiến, hay là hiểu rõ tình huống? Mà nghe giọng điệu của chị ta đây không phải là gặp vì công việc, thậm chí nửa công nửa tư cũng không phải.
Một bên ăn sáng, Triệu Quốc Đống cũng cẩn thận cân nhắc, Lưu Thác năm trước đã ám chỉ mình rằng bên trên có tranh luận việc sử dụng mình. Biểu hiện của mình ở Điền Nam đã tạo tranh luận gay gắt. Nhưng đợt tết Lưu Thác lại nói với mình, Trung ương đang khảo sát mình, cách sử dụng mình còn chưa nói rõ, điều này có thể mình còn có thể tiếp tục làm trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy Điền Nam, đối với điểm này Triệu Quốc Đống cũng đã chuẩn bị tư tưởng và thực tế hắn hy vọng như vậy.
Hai đến ba năm chính là một chu kỳ công tác, làm cho một công việc đạt được hiệu quả chính thức, đây là quan điểm của Triệu Quốc Đống. Mình làm trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy cũng có lợi không ít, tiếp tục làm Triệu Quốc Đống tin mình sẽ có thu hoạch lớn hơn nữa, nhất là giúp Thái Chánh Dương hoàn thành việc điều chỉnh bộ máy các nơi, cũng có thể bổ sung chỗ thiếu hụt. Triệu Quốc Đống cảm thấy mình còn phát huy được tác dụng lớn hơn nữa ở Điền Nam.
Bây giờ Qua Tĩnh lại bảo mình lên Bắc Kinh, nó khiến cho tâm trạng Triệu Quốc Đống không bình tĩnh được.
Hắn không xác định Qua Tĩnh sẽ nói gì với mình, là điều vui mừng hay là tin buồn?
Nghĩ vậy Triệu Quốc Đống không khỏi cười cười một tiếng, mình nghĩ quá nhiều rồi, bình thường việc người khác mình luôn bình tĩnh, đến lượt mình thì có khác gì biểu hiện của người khác.
….
Qua Tĩnh mặc bộ đồ công sở làm cho chị ta thêm vài phần ưu nhã. Một hình con bướm bằng thủy tinh đeo trên ngực vừa nhìn là biết đồ trang sức, tóc ngắn hơi bồng bềnh được chải vuốt cẩn thận khiến chị ta trông trẻ hơn và ba tuổi.
Qua Tĩnh hai năm nay càng lúc càng chú ý ăn mặc.
Lúc ở tỉnh An Nguyên mặc dù cũng chú trọng ăn mặc nhưng Triệu Quốc Đống cảm thấy Qua Tĩnh không quá chú ý vấn đề phối hợp và thơng hiệu. Nhưng sau khi làm phó trưởng ban tuyên giáo Trung ương, Qua Tĩnh bắt đầu chú ý thẩm mỹ của mình vì hay lên truyền hình, đứng trước giới truyền thông.
Đương nhiên đến vi của chị ta thì sẽ có nhân viên chủ động tăng thêm kiến thức thẩm mỹ cho chị ta. Dù sao có không ít người muốn tạo quan hệ với phó trưởng ban tuyên giáo Trung ương kiêm tổng cục trưởng Tổng cục điện ảnh.
Qua Tĩnh chú ý thấy ánh mắt Triệu Quốc Đống nhìn mình khác trước, chị ta thân thiết cười nói.
- Sao vậy Quốc Đống, mới bao lâu không gặp mà không nhận ra Qua tỷ này ư?
- Không, không Qua tỷ, chị hôm nay ăn mặc làm người ta thấy mới lạ, không nói trẻ hơn chục tuổi, nhưng nhìn thoáng qua cũng trẻ hơn ba năm tuổi.
Triệu Quốc Đống cũng thuận miệng đổi sang gọi Qua Tĩnh thành Qua tỷ, cách gọi này rất tự nhiên kéo gần khoảng cách hai bên. Dần dần biến hoá rất nhỏ như vậy có thể làm quan hệ giữa hai bên mật thiết hơn.
- Quốc Đống, cậu giỏi nói như vậy không biết bao cô gái bị cậu làm điên đảo thần hồn?
Qua Tĩnh cười rất tươi làm Triệu Quốc Đống yên tâm đôi chút. Qua Tĩnh mặc dù là người hỉ nộ không hiện ra mặt nhưng cười vui vẻ như vậy thì cũng có nghĩa tâm trạng không quá kém. Mà chị ta gọi mình tới đây nếu như là chuyện không hay mà còn có biểu hiện như vậy thì đúng là …
- Qua tỷ, tôi là người thành thật mà.
Triệu Quốc Đống nghiêm mặt nói.
- Cậu là người thành thật ư?
Qua Tĩnh vẫn cười chẳng qua vẻ tươi cười đã thu lại nhiều.
- Quốc Đống, cậu biết tại sao tôi gọi cậu lên Bắc Kinh không?
- Mơ hồ biết một chút, có phải là biểu hiện của tôi ở Điền Nam khiến không ít người tranh luận, có người muốn điều chỉnh tôi?
Triệu Quốc Đống không giấu mà hỏi thẳng.
Đối với lời giải thích thẳng thắn của Triệu Quốc Đống, Qua Tĩnh hiểu tại sao hắn lại vậy.
- Không hoàn toàn là vậy.
Qua Tĩnh suy nghĩ một chút rồi mới lên tiếng.
- Ồ, sao lại nói như vậy?
Triệu Quốc Đống kinh ngạc nhướng mày, lời này quá hàm hồ không phù hợp phong cách của Qua Tĩnh.
- Biểu hiện của cậu ở Điền Nam đúng là khiến nhiều người tranh luận, trong đó kể cả một ít Lãnh đạo trung ương và lão đồng chí, cũng có người muốn điều chỉnh cậu nhưng việc này việc kia liên lạc không nhiều, hoặc là nói không ảnh hưởng về căn bản.
Qua Tĩnh giải thích hơi cố sức.
- Nhưng đến bây giờ hình như lại có liên hệ.
Bị Qua Tĩnh nói vậy, Triệu Quốc Đống cũng hồ đồ. Hắn mở to mắt chờ nghe Qua Tĩnh giải thích thêm.
- Đơn giản mà nói trước đó các loại đánh giá này không ảnh hưởng mấy tới cậu. Muốn điều chỉnh công việc của cậu cũng là xuất phát từ nguyên nhân khác, công việc cần là nhân tố chủ yếu nhưng vẫn chưa có cách nói rõ ràng. Đợt tết này việc tranh luận về cậu có vẻ ấm lên, kết quả cuối cùng là như thế nào thì tôi đến bây giờ vẫn chưa nắm chắc.
Qua Tĩnh trả lời khá thẳng.
Từ lời của Qua Tĩnh, Triệu Quốc Đống mới ý thức được việc tranh luận về mình căng như vậy, thế mới khiến ngay cả Qua Tĩnh cũng không nắm chắc. Vậy Qua Tĩnh gọi mình tới làm gì? Không bằng bảo mình tiếp tục làm tốt công việc hiện có.
Nhìn ra điểm nghi hoặc của Triệu Quốc Đống, Qua Tĩnh nói thêm.
- Về biểu hiện của cậu, quan điểm của tôi và trưởng ban Chư, trưởng ban Lăng không nhất trí. Mặc dù là vậy nhưng chính thức ảnh hưởng đến việc điều chỉnh cậu lại đến từ bên ngoài Ban Tổ chức cán bộ Trung ương. Ứng Đông Lưu rất hy vọng cậu có thể về An Đô, có lẽ là muốn cậu làm Bí thư thị ủy An Đô, Tôn Liên Bình sau hai hội nghị sẽ rời khỏi tỉnh An Nguyên, cơ hội này nhìn qua rất được, mà Ứng Đông Lưu cũng muốn cậu gánh vác trách nhiệm.
Triệu Quốc Đống im lặng không nói.
Về An Đô làm Bí thư thị ủy đương nhiên là việc tốt, đây cũng là điều Triệu Quốc Đống hy vọng nhưng thoạt nhìn ý nghĩa mê người này gặp nhiều khó khăn. Hắn tin Ứng Đông Lưu cũng thấy rõ. Một là vấn đề thời gian mình đi khỏi An Nguyên, hai là tâm lý các thường vụ tỉnh ủy hiện có của An Nguyên, vấn đề này không phải việc đùa, không giải quyết được sẽ ảnh hưởng đến đoàn kết thậm chí hoạt động của cả bộ máy tỉnh ủy. Tin rằng Trung ương nhất định cân nhắc kỹ việc này.
Nghĩ lại cũng đúng, hai năm trước Triệu Quốc Đống còn là Bí thư thị ủy bí thư, một năm trước miễn cưỡng làm thường vụ tỉnh ủy, mặc dù vậy cũng tạo ra không ít tranh luận. Nếu như năm nay lại thành Phó bí thư Tỉnh ủy, từ góc độ Đảng mà nói chỉ thấp Bí thư Ứng, bí thư Miêu, chủ tịch tỉnh Tần Hạo Nghiên còn đâu trên toàn bộ các thường vụ khác như Nhâm Vi Phong cùng Hàn Độ. Việc này sao có thể không làm mọi người ý kiến.
Vì thế ý này của Ứng Đông Lưu chỉ là lý tưởng hóa.
Qua Tĩnh cũng có chút nuối tiếc, nếu Triệu Quốc Đống có thể ở lại Điền Nam thêm một hai năm thì tốt hơn nhiều. Bộ máy An Nguyên năm nay có thể có điều chỉnh một chút. Mặc dù chưa rõ nhưng theo Qua Tĩnh đoán thì một trong hai người Ứng Đông Lưu, Tần Hạo Nghiên sẽ có một người đi. Mà khả năng Nhâm Vi Phong đi cũng rất lớn. Thường vụ sau một lần đổi máu sẽ tốt hơn nhiều. Mà lý lịch của Triệu Quốc Đống cũng tăng lên, có hai ba năm làm trưởng ban tổ chức cán bộ thì lên làm phó bí thư tỉnh ủy cũng không phải bước quá nhanh.
- Qua tỷ, thật lòng mà nói tôi rất muốn đến làm Bí thư thị ủy An Đô, Bí thư Ứng coi trọng tôi như vậy, tôi rất hổ thẹn. Tôi hắn vọng An Đô dưới cố gắng của mình mà đạt được vinh quang vốn có của nó. Nhưng có thể chị cũng đã nghĩ tôi bây giờ về đảm nhiệm chức vụ này sợ rằng không quá thích hợp, có nhiều nhân tố ảnh hưởng. Hơn nữa tôi thấy Quan Kinh Sơn làm rất xuất sắc, ở điểm này Trung ương cũng sẽ có cân nhắc.
Qua Tĩnh thầm khen, làm trưởng ban tổ chức cán bộ đúng là khác. DÙ chỉ mới một năm nhưng cũng có thể đứng ở góc độ càng cao mà nhìn nhận vấn đề. Mà hiện nay ban cũng có khuynh hướng chọn ai làm Bí thư thị ủy An Đô, vấn đề này ban cũng vừa trao đổi với Ứng Đông Lưu, Ứng Đông Lưu cũng cơ bản tán thành ý kiến của ban.
- Ừ, Quốc Đống, cậu có thể nghĩ như vậy là tốt nhất. Bây giờ đúng là không phải lúc tốt nhất quay về An Nguyên. Cậu còn trẻ nên còn nhiều cơ hội.
Qua Tĩnh cười nói.
- Qua tỷ, lời này sao nghe là lạ. Hình như là an ủi cho thất bại vậy.
Triệu Quốc Đống nở nụ cười:
- Yên tâm, tôi rất thỏa mãn với vị trí bây giờ, hơn nữa tôi tin mình có thể làm càng xuất sắc hơn ở vị trí này.
Nếu chỉ là vì giải thích vấn đề này mà gọi mình vào Bắc Kinh thì là việc bé xé ra to. Đây là điểm Triệu Quốc Đống nghi hoặc, Qua Tĩnh nhất định còn điều khác cần nói.
- Quốc Đống, tôi cũng không ggiaaus gì cậu, Trung ương còn có thể có một vài cân nhắc khác với cậu nhưng bây giờ tôi còn chưa thể nói là an bài, chỉ có thể nói là cân nhắc. Bởi vì dù sao chưa có ý kiến chính thức, thậm chí ngay cả ban cũng chưa thống nhất. Ngoài ra Lãnh đạo trung ương cũng có cái nhìn chưa hoàn chỉnh việc sử dụng cậu, còn đang tiến hành trao đổi. Cho nên tôi chỉ có thể nói trong thời gian này cậu cứ yên tâm công tác, làm tốt công việc. Ừ, không được gây náo động.
Qua Tĩnh rất bình tĩnh nói.
Mình gây náo động ư? Triệu Quốc Đống có chút buồn bực nhưng hắn lại không tiện phản bác.
….
Mặc dù sớm có cảm giác với vấn đề này nhưng nghe Qua Tĩnh nói ra vẫn làm Triệu Quốc Đống thấy lúc nóng lúc lạnh, đây là biểu hiện khi hắn hưng phấn đến cực điểm.
Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia? đây không phải bộ bình thường, đừng nói là phó chủ nhiệm, dù làm một phó cục trưởng cũng là nhân vật đi ngang, đương nhiên chỉ là ở bên dưới, trong mắt lãnh đạo Đảng, chính phủ thì bọn họ thậm chí không có vị trí. Ngành này lắm quá nhiều tài nguyên quyền lực, nó gần như nắm giữ toàn bộ huyết mạch nền kinh tế quốc dân Trung Quốc, tất cả mạch máu, dây thần kinh đều tập trung vào đây sau đó thông qua kinh mạch truyền ra ngoài. Mỗi hành vi của nó đều ảnh hưởng đến sự phát triển của quốc gia.
Suy nghĩ một chút nếu mình có thể tham gia vào tiến trình quy hoạch kinh tế quốc dân, cảm giác đó thật khác lạ. Các hạng mục như sân bay Đông Trại, điện phân nhôm Vân Lĩnh, cao tốc Côn Văn, có cái nào không phải thông qua Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia? Được Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia thì coi như nắm được giấy thông hành.
Mà bây giờ mình có thể thành người lãnh đạo ở đây, đương nhiên Triệu Quốc Đống tự nhận mình không phải người tham luyến quyền lợi, nhưng nếu có thể vận dụng tốt quyền lực để tạo ra hiệu quả thì cảm giác này hơn hẳn so với khả năng một Bí thư thị ủy làm được.
Qua Tĩnh cũng chú ý đến vẻ mặt của Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống là người luôn giữ được cảm xúc, Qua Tĩnh biết tin này đã loáng thoáng truyền đến tai hắn, nhưng mình nói lại khác.
- Quốc Đống, cậu nghĩ sao về khả năng này?
Qua Tĩnh nói.
- Qua tỷ, tôi không muốn che giấu, cũng không muốn nói trái lòng mình, rất kích động, rất chờ mong. Chị cũng biết ngành này có thể giúp tôi được lợi nhiều hơn, là một bước giúp tôi trưởng thành mà không ngành nào có thể cung cấp.
Mắt Triệu Quốc Đống sáng rực lên, mặc cũng hơi đỏ.
- Nếu tôi có thể làm công việc này thì đó sẽ là vinh hạnh suốt đời của tôi.
Qua Tĩnh gật đầu, dù là ai nghe được tin này cũng lộ ra khát vọng và tình cảm đó. Đối với người giỏi làm công tác kinh tế như Qua Tĩnh, phần kinh nghiệm công tác ở Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia có lẽ chính là bậc thang quan trọng nhất để hắn tiến lên trên.
Triệu Quốc Đống cũng đã nói rõ điểm này. Hắn không phải tham quyền lợi ở đó mà muốn mình trưởng thành từ Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia.
Nếu nói Triệu Quốc Đống thật sự là một con cá chép, như vậy Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia chính là Long môn để hắn hóa rồng.
- Quốc Đống, tôi cũng cho rằng như vậy. Cậu nếu có thể đến Ủy ban kế hoạch phát triển công tác, tôi nghĩ cậu được lợi rất nhiều. Nhưng tôi không thể không nói với cậu bây giờ mới chỉ là một khả năng. Có lẽ cậu còn cần tiếp tục công tác ở Điền Nam. Tôi bây giờ không thể xác định điều gì cả nhưng tôi sẽ cố hết sức giúp cậu.
Qua Tĩnh nói rất kiên định mà bình tĩnh, Triệu Quốc Đống phục nhất chính là ý chí này của Qua Tĩnh. Đây là nguyên nhân lớn nhất mà Qua Tĩnh có thể thành công như vậy.
- Qua tỷ, tôi chỉ nói mình sẽ làm theo yêu cầu của chị.
Triệu Quốc Đống chân thành nói.
- Được, tôi chính là hy vọng cậu giữ được thái độ này, tâm lý này.
Qua Tĩnh nở nụ cười.
Từ ngân hàng chính sách đến ngân hàng thương mại đang kêu gào muốn đưa vào nhà đầu tư chiến lược, niêm yết lên thị trường chứng khoán, đến ngân hàng thương mại địa phương cải cách, từ Ngân hàng trung ương đến Cục giám sát ngân sách quốc gia có nên tiến vào cải cách ngân hàng hay không, từ dự trữ ngoại hối không ngừng tăng lên mang đến mạo hiểm đến tỉ giá đồng Nhân dân tệ có nên buông ra không? Những đề tài này được hai người Triệu Quốc Đống, Lôi Hướng Đông trao đổi khá sôi nổi.
- Dừng lại, dừng lại, anh đừng nói mấy kiến thức chuyên nghiệp đó, tôi biết anh giỏi rồi là được chứ gì.
Triệu Quốc Đống lấy ngón tay đâm vào lòng bàn ra ra hiệu dừng lại.
- Tôi không có nhiều luận cứ chuyên nghiệp như anh. Tôi cũng biết ngân hàng chính sách nhất định phải được cổ phần hóa, nhưng đưa vào cái gọi là nhà đầu tư chiến lược có thể khiến tổn thất tài sản quốc gia thì tôi cho rằng cần cẩn thận, nhất là tôi nghi ngờ các nhà đầu tư kia có mang đến cái gọi là lý luận tiên tiến, nghệ thuật quản lý hiện đại.
- Ngân hàng nước ngoài không phải nhà từ thiện, mặc dù bọn họ có thể mang tới vài thứ nhưng chúng ta cũng cần phải trả giá không ít, điểm này tôi cảm thấy rất nhiều người đưa ra quyết sách của chúng ta hơi quá rộng rãi, đó là tài sản thuộc về toàn dân, không phải của cá nhân ai. Thả lỏng tay, đưa ra chính sách là tiền sẽ chảy ra ngoài như nước lũ, nhà đầu tư nước ngoài có thể ngồi hưởng thành quả, vừa ra tay là thu được hàng trăm triệu, vậy có hợp lý không? Bọn họ đã làm gì để được từng đó?
Lôi Hướng Đông cũng biết Triệu Quốc Đống là người có ý chí kiên định. Mặc dù y không đồng ý với vài quan điểm của Triệu Quốc Đống nhưng đối phương đưa ra một ít vấn đề đúng là có tính phổ biến nhất định.
- Quốc Đống, tôi cảm thấy cậu có chút thành kiến ở phương diện này, tôi đề nghị cậu xem mấy bộ sách hoặc là tìm hiểu quan điểm ở nhiều mặt thì hơn.
- Được rồi, tôi biết anh định bảo tôi đọc quyển sách gì. Tôi có đầu óc, tôi sẽ tự phân tích. Quan điểm của bọn họ tuy không hoàn toàn sai nhưng tôi cảm thấy bọn họ hơi quá.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói.
- Xem ra chúng ta không nhất trí ở điểm này, đó cũng là bình thường, không cần tranh thắng thua làm gì phải không? Trung Quốc lớn như vậy chẳng lẽ chỉ có tôi và anh nhìn ra điểm này? Chúng ta có thể nói ra quan điểm của mình còn đâu xem thái độ của người có quyền quyết định.
Lôi Hướng Đông cũng bất đắc dĩ.
Hai người đập vào mắt làm Triệu Quốc Đống ngẩn ra chẳng qua rất hanh có phản ứng.
Lôi Hướng Đông cũng cảm thấy gì đó nên quay đầu lại. Hai người đàn ông có vài nét tương tự đang mỉm cười đi tới. Lôi Hướng Đông không nhận ra đối phương nhưng nhìn khí độ là biết đây là khách quen ở câu lạc bộ Mỹ Châu. Mỗi tuần câu lạc bộ này đều có một vài hoạt động, mấy trăm hội viên cũng có một số người thích hoạt động như vậy. Triệu Quốc Đống gặp người quen ở đây cũng là là bình thường.
- Ồ, hai vị chủ tịch sao rảnh rỗi như vậy?
Triệu Quốc Đống đứng lên đưa tay ra.
- Sao có thể so sánh với trưởng ban Triệu, ngài ngày đi ngàn dặm, chúng tôi tự làm tự ăn nên đương nhiên sẽ thoải mái hơn nhiều.
Chu Hâm khá lễ phép cười nói.
- Giám đốc Lôi, tôi là Chu Hâm, đây là em trai tôi Chu Đạt, chúng tôi ngưỡng mộ anh đã lâu hôm nay coi như may mắn được gặp.
Triệu Quốc Đống cố gắng khống chế cơ mặt đừng có biểu hiện kỳ quái. Hai anh em này đúng là thú vị, từ câu nói vừa rồi đã thấy mùi vị rồi.
Lôi Hướng Đông hơi giật mình sau đó hiểu ra. Anh em Chu thị tập đoàn Hâm Đạt? Hai người này hàng năm đều có trên bảng Forbes, coi như người nổi tiếng ở tỉnh An Nguyên. Hơn nữa hạng mục điện phân nhôm Ninh Lăng tập đoàn Hâm Đạt đã đầu tư hơn một tỷ, còn quyết chiến với hai tập đoàn nhà nước lớn là Hoa Lữ cùng Ngũ Quáng.
- Hân hạnh, hân hạnh, tôi cũng sớm nghe danh hai vị. An Nguyên chúng ta không có mấy người lên bảng Forbes, hai vị cùng lên bảng coi như là sự tự hào của An Nguyên chúng ta.
Lôi Hướng Đông đứng lên lễ phép bắt tay đối phương.
Tập đoàn Hâm Đạt lập nghiệp từ khai thác mỏ than, sản xuất phân bón, nhưng thông qua hạng mục điện phân nhôm Ninh Lăng đã chuyển mình, tài sản của tập đoàn cũng tăng vọt về chất. Năm ngoái hai anh em Chu Hâm đã tăng nhiều bậc trên bảng, chủ yếu đây là do thành công của hạng mục điện phân nhôm. Bây giờ Tập đoàn Hâm Đạt đang tích cực vận động để niêm yết trên thị trường chứng khoán Hongkong.
- Xấu hổ quá, chúng tôi sao dám nhận lời khen của giám đốc Lôi.
Chu Hâm không dám lộ vẻ đắc ý trước mặt Lôi Hướng Đông. Y chân thành nói.
- Đây toàn bộ là dựa vào các vị lãnh đạo và bạn bè ủng hộ nên Tập đoàn Hâm Đạt mới có thể có chút cục diện như vậy. Ngày sau Tập đoàn Hâm Đạt còn phải dựa vào sự ủng hộ của giám đốc Lôi và trưởng ban Triệu nhiều.
Triệu Quốc Đống nở nụ cười:
- Chủ tịch Chu, chúng ta đều là người An Nguyên, anh nói quá như vậy làm răng tôi chua đến độ sắp rơi ra rồi. Giám đốc Lôi là người An Nguyên chúng ta, nhưng người ta suốt ngày nói chuyện với nước ngoài, bình thường chính là yêu cầu nói tiếng phổ thông, Tập đoàn Hâm Đạt các anh cũng có yêu cầu này chứ? Chúng ta cùng một chỗ thì nói giọng An Nguyên có phải hay hơn không?
Triệu Quốc Đống nói như vậy làm Chu Hâm, Chu Đạt cùng nở nụ cười, Lôi Hướng Đông lại trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống sau đó cũng cười. Chu Hâm bình thường nói nghe hơi khác.
- Hai vị chủ tịch ngồi đi, không mấy khi gặp được như thế này, cũng coi như có duyên.
Triệu Quốc Đống phất tay ra hiệu Chu Hâm ngồi xuống.
- Trưởng ban Triệu, giám đốc Lôi, vừa nãy tôi lên thấy hai vị, nhìn hai vị đang nói chuyện vui vẻ nên không dám tới quấy rầy. Câu lạc bộ Mỹ Châu không có mấy người An Nguyên chúng ta tới, hôm nay gặp coi như duyên phận. Tối tôi mời hai vị dùng cơm có được không?
Chu Hâm cười cười đưa ra lời mời.
Lôi Hướng Đông hơi nhíu mày, y không quen ngồi ăn với người lạ. Vị trí giám đốc Ngân hàng phát triển quốc tế rất mẫn cảm, ngồi ăn với chủ tịch Tập đoàn Hâm Đạt tại câu lạc bộ Mỹ Châu rất dễ làm người ta hiểu lầm. Y không muốn để người khác liên tưởng quá nhiều.
Lúc trước Triệu Quốc Đống hẹn gặp ở đây đã làm Lôi Hướng Đông do dự. Y đã tới câu lạc bộ này nhưng đó đều là tham gia mấy hoạt động chính thức, ăn cơm cũng tốt, tiệc rượu xin mời cũng tốt, hoạt động cũng tốt, đều là do ngân hàng phái tới nên không có gì phải sợ. Y chưa bao giờ tới đây với tư cách cá nhân, không ngờ Triệu Quốc Đống lại hẹn ở đây.
Ngồi uống café, ăn cơm với Triệu Quốc Đống tại đây thì không sao, nhưng hai anh em Chu Hâm lại khác.
- Sao? Vừa nãy chúng ta vừa nói gì nhỉ?
Triệu Quốc Đống nở nụ cười:
- Tập đoàn Hâm Đạt coi như là công ty tư nhân nổi tiếng ở An Nguyên, bây giờ đầu tư tương đối lớn ở Văn Thành, Điền Nam, tôi bây giờ coi như phụ trách Văn Thành nên rất hy vọng hai vị chủ tịch tăng cường đầu tư vào đây.
Triệu Quốc Đống nói vậy, Lôi Hướng Đông cũng nở nụ cười. Mình đúng là nghĩ nhiều. Ngân hàng phát triển quốc tế vốn thường xuyên qua lại với các công ty. Tập đoàn Hâm Đạt là tập đoàn nổi tiếng ở trong nước, mời mình dùng cơm cũng có gì đâu. Quan làm càng lớn, gan càng nhỏ, lời này không sai.
Thấy Lôi Hướng Đông đồng ý, hai anh em Chu Hâm rất vui.
Hạng mục điện phân nhôm của Tập đoàn Hâm Đạt ở Ninh Lăng sau hơn năm nay đã được mở rộng thêm vài hạng mục khác, tương lai rất đáng mong đợi. Tập đoàn Hâm Đạt vì thế cũng chuẩn bị tiến bước dài hơn, nhìn ra nước ngoài, có ý muốn tìm nguồn nguyên liệu ở nước ngoài.
Mà nếu muốn đi ra nước ngoài phát triển thì cần có một nhân tố quan trọng là quan hệ cứng, không chỉ là ở giới kinh tế, giới tài chính, thậm chí là Trung ương, Tập đoàn Hâm Đạt còn rất nhiều công việc cần làm.
Ra khỏi câu lạc bộ Mỹ Châu đã là hơn 9h tối, uống rượu không ít, nói chuyện không ít, Triệu Quốc Đống cảm thấy mình hơi có men say.
Nếu là trước đây Triệu Quốc Đống sẽ gọi điện cho Trình Nhược Lâm để cô tới đón mình nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy muốn gọi cuộc điện này là rất khó khăn.
Có phải là quan hệ giữa mình và Nhược Đồng đột phá giới hạn nên mình thay đổi tâm trạng? Triệu Quốc Đống cầm điện thoại di động trong tay mà mãi không thể đưa ra quyết định.
Sau lần Trình Nhược Lâm cùng La Băng đến Điền Nam đó, Triệu Quốc Đống vẫn chưa gặp các cô, đợt tết cũng chỉ gọi điện chúc mừng. Bây giờ quan hệ giữa hắn và Nhược Đồng đã khác, hắn không rõ các mối quan hệ kia sẽ tác động như thế nào đến quan hệ giữa mình và Nhược Đồng.
Sau mấy ngày ân ái triền miên, Triệu Quốc Đống cảm thấy mình bình tĩnh hơn không ít, quan hệ với Nhược Đồng cũng tâm đầu ý hợp hơn, chỉ là nó khác với dự định ban đầu của cả hai. Có thể nói câu lâu ngày sinh tình đã phát huy tác dụng với hai người.
Đi con đường nào? Triệu Quốc Đống đứng ở trên đường mà khó lựa chọn được. Tháng hai Bắc Kinh vẫn rất lạnh, đứng ngoài đường thế này không dễ chịu cho mấy. Nhưng Triệu Quốc Đống cảm thấy mình cần cơn gió lạnh giúp mình trở nên tỉnh táo.
Suy nghĩ định mượn rượu gọi điện cho Trình Nhược Lâm đã phai nhạt đi, Triệu Quốc Đống không muốn cắt đứt quan hệ với bất cứ ai nhưng ít nhất bây giờ không phải lúc thích hợp để gặp Trình Nhược Lâm. Lưu Nhược Đồng biết mình tới Bắc Kinh, ngày kia mình tham gia hôn lễ với Lục Nhị, hôm nay mình mà lại ôm Trình Nhược Lâm ngủ, mai ôm Trình Nhược Lâm ân ái triền miên thì không hay cho lắm.
Thở dài một tiếng, đứng nhìn dòng xe qua lại, hắn phát hiện tâm trạng mình lúc này như ánh trăng chiếu xuống dòng nước.
…
Vừa tỉnh lại đã là chín giờ. Triệu Quốc Đống còn có chút ấn tượng Lưu Nhược Đồng trước khi đi đã đánh thức mình, chẳng qua lúc ấy mình vẫn buồn ngủ nên ừ ừ một tiếng, có lẽ Lưu Nhược Đồng không muốn đánh thức mình nên không nói thêm gì cả.
Dậy rửa mặt, trên bàn ở phòng khách có bánh mì, trứng ốp, cốc sữa, đây là bữa sáng mà Lưu Nhược Đồng chuẩn bị cho hắn.
Ngồi trước bàn, Triệu Quốc Đống vừa ăn bánh mì vừa uống sữa.
Hắn không phải quá thích ăn sáng bằng đồ tây, chính xác mà nói hắn thích ăn cháo thịt hoặc là phở hơn, cảm giác cay nồng làm người ta kích thích khẩu vị. Bữa sáng kiểu tây thi thoảng ăn thì được chứ ăn nhiều, Triệu Quốc Đống không muốn.
Hôm nay hắn muốn đi gặp Qua Tĩnh, đây là nguyên nhân chính mà hắn lên Bắc Kinh sớm.
Gặp mặt không phải ở ban Tổ chức cán bộ, lúc này đến ban Tổ chức cán bộ sẽ khó tránh khỏi suy đoán không cần thiết. Qua Tĩnh và Triệu Quốc Đống cũng hy vọng tránh ánh mắt người khác.
Qua Tĩnh muốn nói chuyện gì với mình, Triệu Quốc Đống mơ hồ biết. Về hướng đi sắp tới của mình có không ít lời đồn. Từ dáng vẻ của Thái Chánh Dương lúc hắn xin phép cũng đã chứng minh được điểm này.
Có thể động không, đi đâu? Triệu Quốc Đống đoán bây giờ hầu hết mọi người đều không rõ, kể cả người tự nhận có thể nắm giữ vận mệnh người khác.
Từ chỗ Lôi Hướng Đông hắn cũng biết biểu hiện năm qua của mình khiến rất nhiều người tranh luận, nửa khen nửa chê, xem như một nhân vật mang tính tranh luận, người như vậy khó đuổi nhất, nói cách khác mình đi con đường nào phải xem sự đối thoại và đối đầu ở nhiều phương diện.
Việc này đã vượt quá phạm vi mình có thể quan tâm, nó giống như chiếc thuyền trên đại dương mênh mông quyết định mình đi về đâu, vừa có gió biển, vừa có dòng nước chảy, mình là người trên thuyền chỉ có thể làm người đứng nhìn mà thôi.
Qua Tĩnh gọi điện nhưng không nói gì nhiều, điều này nói rõ ngay cả Qua Tĩnh cũng không có tin chính xác, đó là điều hiếm thấy.
Triệu Quốc Đống biết rõ tác phong của Qua Tĩnh, không dễ lên tiếng, nói nhất định trúng, nói cách khác chuyện Qua Tĩnh lên tiếng đó chính là chuyện chắc chắn, nếu như chị ta không muốn hoặc không thể mở miệng thì việc chưa nắm chắc.
Chuyện ngay cả Qua Tĩnh cũng không chắc đúng là không nhiều. Vậy Qua Tĩnh muốn mình lên Bắc Kinh làm gì?
Trưng cầu ý kiến, hay là hiểu rõ tình huống? Mà nghe giọng điệu của chị ta đây không phải là gặp vì công việc, thậm chí nửa công nửa tư cũng không phải.
Một bên ăn sáng, Triệu Quốc Đống cũng cẩn thận cân nhắc, Lưu Thác năm trước đã ám chỉ mình rằng bên trên có tranh luận việc sử dụng mình. Biểu hiện của mình ở Điền Nam đã tạo tranh luận gay gắt. Nhưng đợt tết Lưu Thác lại nói với mình, Trung ương đang khảo sát mình, cách sử dụng mình còn chưa nói rõ, điều này có thể mình còn có thể tiếp tục làm trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy Điền Nam, đối với điểm này Triệu Quốc Đống cũng đã chuẩn bị tư tưởng và thực tế hắn hy vọng như vậy.
Hai đến ba năm chính là một chu kỳ công tác, làm cho một công việc đạt được hiệu quả chính thức, đây là quan điểm của Triệu Quốc Đống. Mình làm trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy cũng có lợi không ít, tiếp tục làm Triệu Quốc Đống tin mình sẽ có thu hoạch lớn hơn nữa, nhất là giúp Thái Chánh Dương hoàn thành việc điều chỉnh bộ máy các nơi, cũng có thể bổ sung chỗ thiếu hụt. Triệu Quốc Đống cảm thấy mình còn phát huy được tác dụng lớn hơn nữa ở Điền Nam.
Bây giờ Qua Tĩnh lại bảo mình lên Bắc Kinh, nó khiến cho tâm trạng Triệu Quốc Đống không bình tĩnh được.
Hắn không xác định Qua Tĩnh sẽ nói gì với mình, là điều vui mừng hay là tin buồn?
Nghĩ vậy Triệu Quốc Đống không khỏi cười cười một tiếng, mình nghĩ quá nhiều rồi, bình thường việc người khác mình luôn bình tĩnh, đến lượt mình thì có khác gì biểu hiện của người khác.
….
Qua Tĩnh mặc bộ đồ công sở làm cho chị ta thêm vài phần ưu nhã. Một hình con bướm bằng thủy tinh đeo trên ngực vừa nhìn là biết đồ trang sức, tóc ngắn hơi bồng bềnh được chải vuốt cẩn thận khiến chị ta trông trẻ hơn và ba tuổi.
Qua Tĩnh hai năm nay càng lúc càng chú ý ăn mặc.
Lúc ở tỉnh An Nguyên mặc dù cũng chú trọng ăn mặc nhưng Triệu Quốc Đống cảm thấy Qua Tĩnh không quá chú ý vấn đề phối hợp và thơng hiệu. Nhưng sau khi làm phó trưởng ban tuyên giáo Trung ương, Qua Tĩnh bắt đầu chú ý thẩm mỹ của mình vì hay lên truyền hình, đứng trước giới truyền thông.
Đương nhiên đến vi của chị ta thì sẽ có nhân viên chủ động tăng thêm kiến thức thẩm mỹ cho chị ta. Dù sao có không ít người muốn tạo quan hệ với phó trưởng ban tuyên giáo Trung ương kiêm tổng cục trưởng Tổng cục điện ảnh.
Qua Tĩnh chú ý thấy ánh mắt Triệu Quốc Đống nhìn mình khác trước, chị ta thân thiết cười nói.
- Sao vậy Quốc Đống, mới bao lâu không gặp mà không nhận ra Qua tỷ này ư?
- Không, không Qua tỷ, chị hôm nay ăn mặc làm người ta thấy mới lạ, không nói trẻ hơn chục tuổi, nhưng nhìn thoáng qua cũng trẻ hơn ba năm tuổi.
Triệu Quốc Đống cũng thuận miệng đổi sang gọi Qua Tĩnh thành Qua tỷ, cách gọi này rất tự nhiên kéo gần khoảng cách hai bên. Dần dần biến hoá rất nhỏ như vậy có thể làm quan hệ giữa hai bên mật thiết hơn.
- Quốc Đống, cậu giỏi nói như vậy không biết bao cô gái bị cậu làm điên đảo thần hồn?
Qua Tĩnh cười rất tươi làm Triệu Quốc Đống yên tâm đôi chút. Qua Tĩnh mặc dù là người hỉ nộ không hiện ra mặt nhưng cười vui vẻ như vậy thì cũng có nghĩa tâm trạng không quá kém. Mà chị ta gọi mình tới đây nếu như là chuyện không hay mà còn có biểu hiện như vậy thì đúng là …
- Qua tỷ, tôi là người thành thật mà.
Triệu Quốc Đống nghiêm mặt nói.
- Cậu là người thành thật ư?
Qua Tĩnh vẫn cười chẳng qua vẻ tươi cười đã thu lại nhiều.
- Quốc Đống, cậu biết tại sao tôi gọi cậu lên Bắc Kinh không?
- Mơ hồ biết một chút, có phải là biểu hiện của tôi ở Điền Nam khiến không ít người tranh luận, có người muốn điều chỉnh tôi?
Triệu Quốc Đống không giấu mà hỏi thẳng.
Đối với lời giải thích thẳng thắn của Triệu Quốc Đống, Qua Tĩnh hiểu tại sao hắn lại vậy.
- Không hoàn toàn là vậy.
Qua Tĩnh suy nghĩ một chút rồi mới lên tiếng.
- Ồ, sao lại nói như vậy?
Triệu Quốc Đống kinh ngạc nhướng mày, lời này quá hàm hồ không phù hợp phong cách của Qua Tĩnh.
- Biểu hiện của cậu ở Điền Nam đúng là khiến nhiều người tranh luận, trong đó kể cả một ít Lãnh đạo trung ương và lão đồng chí, cũng có người muốn điều chỉnh cậu nhưng việc này việc kia liên lạc không nhiều, hoặc là nói không ảnh hưởng về căn bản.
Qua Tĩnh giải thích hơi cố sức.
- Nhưng đến bây giờ hình như lại có liên hệ.
Bị Qua Tĩnh nói vậy, Triệu Quốc Đống cũng hồ đồ. Hắn mở to mắt chờ nghe Qua Tĩnh giải thích thêm.
- Đơn giản mà nói trước đó các loại đánh giá này không ảnh hưởng mấy tới cậu. Muốn điều chỉnh công việc của cậu cũng là xuất phát từ nguyên nhân khác, công việc cần là nhân tố chủ yếu nhưng vẫn chưa có cách nói rõ ràng. Đợt tết này việc tranh luận về cậu có vẻ ấm lên, kết quả cuối cùng là như thế nào thì tôi đến bây giờ vẫn chưa nắm chắc.
Qua Tĩnh trả lời khá thẳng.
Từ lời của Qua Tĩnh, Triệu Quốc Đống mới ý thức được việc tranh luận về mình căng như vậy, thế mới khiến ngay cả Qua Tĩnh cũng không nắm chắc. Vậy Qua Tĩnh gọi mình tới làm gì? Không bằng bảo mình tiếp tục làm tốt công việc hiện có.
Nhìn ra điểm nghi hoặc của Triệu Quốc Đống, Qua Tĩnh nói thêm.
- Về biểu hiện của cậu, quan điểm của tôi và trưởng ban Chư, trưởng ban Lăng không nhất trí. Mặc dù là vậy nhưng chính thức ảnh hưởng đến việc điều chỉnh cậu lại đến từ bên ngoài Ban Tổ chức cán bộ Trung ương. Ứng Đông Lưu rất hy vọng cậu có thể về An Đô, có lẽ là muốn cậu làm Bí thư thị ủy An Đô, Tôn Liên Bình sau hai hội nghị sẽ rời khỏi tỉnh An Nguyên, cơ hội này nhìn qua rất được, mà Ứng Đông Lưu cũng muốn cậu gánh vác trách nhiệm.
Triệu Quốc Đống im lặng không nói.
Về An Đô làm Bí thư thị ủy đương nhiên là việc tốt, đây cũng là điều Triệu Quốc Đống hy vọng nhưng thoạt nhìn ý nghĩa mê người này gặp nhiều khó khăn. Hắn tin Ứng Đông Lưu cũng thấy rõ. Một là vấn đề thời gian mình đi khỏi An Nguyên, hai là tâm lý các thường vụ tỉnh ủy hiện có của An Nguyên, vấn đề này không phải việc đùa, không giải quyết được sẽ ảnh hưởng đến đoàn kết thậm chí hoạt động của cả bộ máy tỉnh ủy. Tin rằng Trung ương nhất định cân nhắc kỹ việc này.
Nghĩ lại cũng đúng, hai năm trước Triệu Quốc Đống còn là Bí thư thị ủy bí thư, một năm trước miễn cưỡng làm thường vụ tỉnh ủy, mặc dù vậy cũng tạo ra không ít tranh luận. Nếu như năm nay lại thành Phó bí thư Tỉnh ủy, từ góc độ Đảng mà nói chỉ thấp Bí thư Ứng, bí thư Miêu, chủ tịch tỉnh Tần Hạo Nghiên còn đâu trên toàn bộ các thường vụ khác như Nhâm Vi Phong cùng Hàn Độ. Việc này sao có thể không làm mọi người ý kiến.
Vì thế ý này của Ứng Đông Lưu chỉ là lý tưởng hóa.
Qua Tĩnh cũng có chút nuối tiếc, nếu Triệu Quốc Đống có thể ở lại Điền Nam thêm một hai năm thì tốt hơn nhiều. Bộ máy An Nguyên năm nay có thể có điều chỉnh một chút. Mặc dù chưa rõ nhưng theo Qua Tĩnh đoán thì một trong hai người Ứng Đông Lưu, Tần Hạo Nghiên sẽ có một người đi. Mà khả năng Nhâm Vi Phong đi cũng rất lớn. Thường vụ sau một lần đổi máu sẽ tốt hơn nhiều. Mà lý lịch của Triệu Quốc Đống cũng tăng lên, có hai ba năm làm trưởng ban tổ chức cán bộ thì lên làm phó bí thư tỉnh ủy cũng không phải bước quá nhanh.
- Qua tỷ, thật lòng mà nói tôi rất muốn đến làm Bí thư thị ủy An Đô, Bí thư Ứng coi trọng tôi như vậy, tôi rất hổ thẹn. Tôi hắn vọng An Đô dưới cố gắng của mình mà đạt được vinh quang vốn có của nó. Nhưng có thể chị cũng đã nghĩ tôi bây giờ về đảm nhiệm chức vụ này sợ rằng không quá thích hợp, có nhiều nhân tố ảnh hưởng. Hơn nữa tôi thấy Quan Kinh Sơn làm rất xuất sắc, ở điểm này Trung ương cũng sẽ có cân nhắc.
Qua Tĩnh thầm khen, làm trưởng ban tổ chức cán bộ đúng là khác. DÙ chỉ mới một năm nhưng cũng có thể đứng ở góc độ càng cao mà nhìn nhận vấn đề. Mà hiện nay ban cũng có khuynh hướng chọn ai làm Bí thư thị ủy An Đô, vấn đề này ban cũng vừa trao đổi với Ứng Đông Lưu, Ứng Đông Lưu cũng cơ bản tán thành ý kiến của ban.
- Ừ, Quốc Đống, cậu có thể nghĩ như vậy là tốt nhất. Bây giờ đúng là không phải lúc tốt nhất quay về An Nguyên. Cậu còn trẻ nên còn nhiều cơ hội.
Qua Tĩnh cười nói.
- Qua tỷ, lời này sao nghe là lạ. Hình như là an ủi cho thất bại vậy.
Triệu Quốc Đống nở nụ cười:
- Yên tâm, tôi rất thỏa mãn với vị trí bây giờ, hơn nữa tôi tin mình có thể làm càng xuất sắc hơn ở vị trí này.
Nếu chỉ là vì giải thích vấn đề này mà gọi mình vào Bắc Kinh thì là việc bé xé ra to. Đây là điểm Triệu Quốc Đống nghi hoặc, Qua Tĩnh nhất định còn điều khác cần nói.
- Quốc Đống, tôi cũng không ggiaaus gì cậu, Trung ương còn có thể có một vài cân nhắc khác với cậu nhưng bây giờ tôi còn chưa thể nói là an bài, chỉ có thể nói là cân nhắc. Bởi vì dù sao chưa có ý kiến chính thức, thậm chí ngay cả ban cũng chưa thống nhất. Ngoài ra Lãnh đạo trung ương cũng có cái nhìn chưa hoàn chỉnh việc sử dụng cậu, còn đang tiến hành trao đổi. Cho nên tôi chỉ có thể nói trong thời gian này cậu cứ yên tâm công tác, làm tốt công việc. Ừ, không được gây náo động.
Qua Tĩnh rất bình tĩnh nói.
Mình gây náo động ư? Triệu Quốc Đống có chút buồn bực nhưng hắn lại không tiện phản bác.
….
Mặc dù sớm có cảm giác với vấn đề này nhưng nghe Qua Tĩnh nói ra vẫn làm Triệu Quốc Đống thấy lúc nóng lúc lạnh, đây là biểu hiện khi hắn hưng phấn đến cực điểm.
Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia? đây không phải bộ bình thường, đừng nói là phó chủ nhiệm, dù làm một phó cục trưởng cũng là nhân vật đi ngang, đương nhiên chỉ là ở bên dưới, trong mắt lãnh đạo Đảng, chính phủ thì bọn họ thậm chí không có vị trí. Ngành này lắm quá nhiều tài nguyên quyền lực, nó gần như nắm giữ toàn bộ huyết mạch nền kinh tế quốc dân Trung Quốc, tất cả mạch máu, dây thần kinh đều tập trung vào đây sau đó thông qua kinh mạch truyền ra ngoài. Mỗi hành vi của nó đều ảnh hưởng đến sự phát triển của quốc gia.
Suy nghĩ một chút nếu mình có thể tham gia vào tiến trình quy hoạch kinh tế quốc dân, cảm giác đó thật khác lạ. Các hạng mục như sân bay Đông Trại, điện phân nhôm Vân Lĩnh, cao tốc Côn Văn, có cái nào không phải thông qua Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia? Được Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia thì coi như nắm được giấy thông hành.
Mà bây giờ mình có thể thành người lãnh đạo ở đây, đương nhiên Triệu Quốc Đống tự nhận mình không phải người tham luyến quyền lợi, nhưng nếu có thể vận dụng tốt quyền lực để tạo ra hiệu quả thì cảm giác này hơn hẳn so với khả năng một Bí thư thị ủy làm được.
Qua Tĩnh cũng chú ý đến vẻ mặt của Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống là người luôn giữ được cảm xúc, Qua Tĩnh biết tin này đã loáng thoáng truyền đến tai hắn, nhưng mình nói lại khác.
- Quốc Đống, cậu nghĩ sao về khả năng này?
Qua Tĩnh nói.
- Qua tỷ, tôi không muốn che giấu, cũng không muốn nói trái lòng mình, rất kích động, rất chờ mong. Chị cũng biết ngành này có thể giúp tôi được lợi nhiều hơn, là một bước giúp tôi trưởng thành mà không ngành nào có thể cung cấp.
Mắt Triệu Quốc Đống sáng rực lên, mặc cũng hơi đỏ.
- Nếu tôi có thể làm công việc này thì đó sẽ là vinh hạnh suốt đời của tôi.
Qua Tĩnh gật đầu, dù là ai nghe được tin này cũng lộ ra khát vọng và tình cảm đó. Đối với người giỏi làm công tác kinh tế như Qua Tĩnh, phần kinh nghiệm công tác ở Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia có lẽ chính là bậc thang quan trọng nhất để hắn tiến lên trên.
Triệu Quốc Đống cũng đã nói rõ điểm này. Hắn không phải tham quyền lợi ở đó mà muốn mình trưởng thành từ Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia.
Nếu nói Triệu Quốc Đống thật sự là một con cá chép, như vậy Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia chính là Long môn để hắn hóa rồng.
- Quốc Đống, tôi cũng cho rằng như vậy. Cậu nếu có thể đến Ủy ban kế hoạch phát triển công tác, tôi nghĩ cậu được lợi rất nhiều. Nhưng tôi không thể không nói với cậu bây giờ mới chỉ là một khả năng. Có lẽ cậu còn cần tiếp tục công tác ở Điền Nam. Tôi bây giờ không thể xác định điều gì cả nhưng tôi sẽ cố hết sức giúp cậu.
Qua Tĩnh nói rất kiên định mà bình tĩnh, Triệu Quốc Đống phục nhất chính là ý chí này của Qua Tĩnh. Đây là nguyên nhân lớn nhất mà Qua Tĩnh có thể thành công như vậy.
- Qua tỷ, tôi chỉ nói mình sẽ làm theo yêu cầu của chị.
Triệu Quốc Đống chân thành nói.
- Được, tôi chính là hy vọng cậu giữ được thái độ này, tâm lý này.
Qua Tĩnh nở nụ cười.
/1736
|