- Chính Dương, tranh luận không nhỏ nhỉ, nhìn qua thì hiệu quả không tồi. Triệu Quốc Đống là một thanh đao sắc bén đã đả thương một ít người đó.
Ngồi trên ghế salon có thể nhìn thấy cả khu vực phía tây xuyên qua tấm rèm thủy tinh, nó khiến cho người xem có cảm giác chìm nổi giữa trời đất mênh mông. Khóe miệng Ninh Pháp hiện lên nụ cười hãnh diện:
- Ẩn giấu sâu kín, tránh lộ ra ngoài sau đó sẽ là "nhất kiếm phong hầu" đúng không?
Thái Chính Dương vừa mới đến Dương Thành qua chuyến bay đêm, là bí thư tỉnh ủy nên thời gian tự do của hắn cũng không nhiều, chẳng qua chuyến đi này thì nhất định phải tới.
- Bí thư Ninh, nhìn ngài nói kìa, nào có khoa trương như vậy? Ngài nói như vậy khác gì nói tôi đứng đằng sau màn hạ độc thủ còn Triệu Quốc Đống lại trở thành thích khách, sát thủ độc cô cầu bại chứ.
Thái Chính Dương liên tục lắc đầu, nét mặt lộ vẻ dở khóc dở cười:
- Tiểu thuyết võ hiệp cũng không viết được như vậy. Chẳng qua chỉ là điều chỉnh nhân sự bình thường thôi mà sao truyền đi truyền lại lại thành tôi huy động đồ đao thanh tẩy cán bộ bản địa chứ?
- Chính Dương, cậu đừng có nói những lời đó ở trước mặt tôi, cậu dám nói cậu không có ý tưởng nhân cơ hội này làm theo hệ thống không? Đây cũng không phải là chuyện sợ người khác thấy, cậu cũng không có đột nhiên tập kích, cũng không có âm mưu quỷ kế mà đây là đường đường chính chính thông qua trình tự tập trung dân chủ của hội nghị thường vụ, việc này có gì mà không được?
Ánh mắt của Ninh Pháp sắc bén như điện, tỏ ra không đồng ý với sự cẩn thận của Thái Chính Dương:
- Thận trọng là chuyện tốt, nhưng trong tình hình tệ nạn lạm dụng quá sâu nên dùng thuốc mạnh thì vẫn phải dùng. Đau dài không bằng đau ngắn, sau đại loạn mới có thể lập lại trật tự, huống chi việc này căn bản không thể gọi là đại loạn được. Cậu lo lắng gì?
- Bí thư Ninh???
Thái Chính Dương lắc đầu, ánh mắt lộ vẻ lo âu:
- Tôi cũng không phải lo cho bản thân mình. Làm một bí thư tỉnh ủy mà ngay cả điểm ấy mà không đảm đương nổi thì còn tính làm gì? Tôi chỉ lo có người mượn gió tạo thế đem mục tiêu nhằm vào Quốc Đống. "Chúng khẩu thước kim, tích hủy tiêu cốt" mà. (Miệng nhiều người có thể khiến tan chảy vàng, ý nói lời gièm pha là một thứ thuốc rất độc)
Ninh Pháp chợt nhíu mày lại, hiển nhiên là nghe được hàm ý trong lời của Thái Chính Dương:
- Ồ, đó là tất nhiên, nhưng mà Chính Dương à, cậu cảm thấy việc này có mang đến ảnh hưởng tiêu cực lớn cho Triệu Quốc Đống vào lúc này hay không?
- Bí thư Ninh???
Trong lúc nhất thời Thái Chính Dương không thể hiểu được hàm nghĩa của Ninh Lăng.
- Tái ông thất mã biết đâu là họa, đâu là phúc. Trong mắt một số người thì Triệu Quốc Đống có lẽ là kiêu ngạo, chuyên quyền, độc đoán, thậm chí là cả gan làm loạn nhưng người sáng suốt đều biết hắn chẳng qua chỉ là một trưởng ban tổ chức cán bộ, không có sự ủng hộ của cậu thì hắn có thể như thế được không?
Ninh Pháp khẽ cười:
- Đương nhiên cũng có thể là Triệu Quốc Đống mở rộng phong cách công tác, hơn nữa chỉ trong một thời gian ngắn như vậy mà có thể tạo được cơn sóng lớn, làm cho rất nhiều người máu me đầm đìa. Về mặt cảm tình thì có phần không chấp nhận được nhưng trung ương chưa chắc đã thấy như thế, có lẽ là cảm thấy làn sóng cải cách của Triệu Quốc Đống quá tiến thủ, táo bạo dứt khoát? Một số lãnh đạo lỗi thời xem ra là nhìn không vừa mắt.
Thái Chính Dương như ngộ ra điều gì đó.
- Chính Dương, không nên nghĩ vấn đề một cách tuyệt đối như vậy, rất nhiều chuyện phải nhìn thành hai mặt. Triệu Quốc Đống mới có hơn 30 tuổi, cậu muốn hắn nhắm mắt theo đuôi giống như chúng ta, đi một bước lại nhìn hai bước, không có khí thế xông xáo, xông pha thì hắn làm trưởng ban tổ chức cán bộ là quá uổng phí rồi.
Ninh Pháp cảm thấy Thái Chính Dương có phần lo lắng quá.
- Đương nhiên, động tác của Điền Nam trong một năm vừa rồi có thể là khá lớn, nhưng từ cá nhân tôi thấy thì động tác như vậy là cần thiết, nhưng trung ương cũng có thể sẽ có suy xét khác.
Thái Chính Dương chợt thấy rùng mình, như ngửi thấy mùi lạ, trầm giọng hỏi:
- Suy xét khác? Nói như thế nào?
Ninh Pháp lắc đầu, chắp tay đứng lên bước hai bước rồi mới từ từ nói:
- Bây giờ còn chưa xác định. Tôi đoán chắc là phải chờ sau Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc và hội nghị hiệp thương chính trị thì mới có thể sáng tỏ, nhưng tôi có nghe được một vài quan điểm từ một vài lãnh đạo. Chính Dương, cậu không nên khẩn trương quá, không phải là quan điểm xấu mà chỉ là một vài cảm tưởng, mặt tốt mặt xấu đều có cả, nhưng theo tôi thấy thì mặt tốt chiếm đa số.
- Là nhằm vào Quốc Đống?
Thái Chính Dương hỏi luôn.
- Hêy, Chính Dương, hình như cậu rất lo lắng cho Triệu Quốc Đống? Cậu lo lắng cái gì? Nói gì thì Triệu Quốc Đống cũng là một cán bộ cấp phó tỉnh rồi, liệu có ai có thể tùy tiện kéo hắn xuống được hay không?
Ninh Pháp nhíu mày nói:
- Không phải tôi vừa nói rồi sao? Mặt tốt mặt xấu đều có, một cán bộ mà không hề có tranh luận gì thì nếu không phải là kẻ tầm thường thì chỉ có là thánh nhân, tôi luôn cho rằng như vậy. Cậu cảm thấy Triệu Quốc Đống là thánh nhân hay là kẻ tầm thường.
Thái Chính Dương lắc đầu cười:
- Bí thư Ninh, tôi biết ý của ngài, chẳng qua tôi chỉ nghĩ rằng nếu như động tác lần này của Điền Nam gây ra ảnh hưởng gì đó thì trách nhiệm hẳn sẽ do Triệu Quốc Đống gánh hay không.
- Ai truy cứu trách nhiệm gì chứ?
Ninh Pháp hỏi ngược lại:
- Có trách nhiệm gì mà phải truy cứu.
Thái Chính Dương im lặng không nói. Ninh Pháp thở dài một hơi rồi mới hồi phục lại tâm tư:
- Cậu không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy, cũng không suy đoán phức tạp. Nếu trung ương có ý định thì cũng sẽ cân nhắc vấn đề một cách toàn diện chứ không giống như cậu tưởng tượng đâu. Không ai có thể mang đến cho cậu một sự vui mừng lẫn sợ hãi cả.
Vui mừng lẫn sợ hãi? Đây rõ ràng là một câu nói an ủi. Thái Chính Dương thầm nghiền ngẫm trong lòng. Chắc chắn là Ninh Pháp đã nghe được phong thanh từ con đường nào đó, chẳng qua bây giờ đối phương hình như còn chưa xác định cho nên không có làm rõ cho mình biết. Hắn không tin trong tình hình này mà Triệu Quốc Đống còn có thể đạt được việc vui mừng bất ngờ.
- Đừng tưởng rằng tôi chỉ đang an ủi suông, chẳng qua bây giờ tôi cũng chưa rõ ràng lắm, mọi việc còn phải chờ sau khi hai hội nghị kia kết thúc mới có thể sáng tỏ. Cậu đừng có ở đó đoán mò.
Ninh Pháp khẽ ưỡn người một chút rồi dừng chân trước cửa sổ:
- Chính Dương, nếu cậu cảm thấy cục diện Điền Nam đã đi vào quỹ đạo thì cần phải nắm bắt thời cơ. Nhiệm kỳ của cậu chỉ còn có 2 năm, trong 2 năm này hoàn toàn có thể làm ra thành tích, không nên để mấy cái trở ngại níu chân, nên làm như thế nào thì phải làm thế đó. Làm sao để cục diện Điền Nam có thể biến hóa một cách rõ rệt trong hai năm này.
Thái Chính Dương có thể cảm nhận được hàm ý trong lời của Ninh Pháp. Năm 2007 là năm quốc hội được tổ chức, nói cách khác mình có lẽ chỉ còn ở Điền Nam chưa đầy hai năm, trong thời gian này mình phải có đột phá. Việc điều chỉnh nhân sự sau 5 năm cũng coi như là bước công tác tiếp theo của mình trong thể chế, cái chính là phải xem bản thân mình hoạt động như thế nào.
Làm thế nào để nắm chắc đại cục phát triển của Điền Nam, làm thế nào để cục diện Điền Nam lên cao thêm một bậc nữa. Áp lực trước mắt của Thái Chính Dương là không nhỏ, nhất là khi quy hoạch phát triển kinh tế hai vùng Côn Châu và Khắc Hà đưa ra đã được trên tỉnh tán thành. Quy hoạch phát triển kinh tế của bốn thành phố Khúc Châu, Sở Châu, Hồng Sơn cùng với Văn Thành cũng sắp được đưa ra, trong này cũng không hề ít điểm sáng. Thái Chính Dương tin chắc chỉ cần có thể sử dụng tốt thời gian hơn một năm này thì hoàn toàn có thể làm ra được thứ gì đó.
Hắn chỉ có lo lắng duy nhất chính là vấn đề của Triệu Quốc Đống.
Lời của Ninh Pháp đã lộ ra một ít ý không tầm thường, tựa như vị trí của Triệu Quốc Đống có khả năng sẽ có biến hóa nhưng biến hóa như thế nào thì không biết được.
Trương Bảo Quốc hay Tống Quốc Lương có chuyển đi hay không. Để cho Triệu Quốc Đống thế vào vị trí phó chủ tịch thường trực tỉnh của Tống Quốc Lương?
Đây là kết quả mà Thái Chính Dương thích nhìn thấy nhất, nhưng điều này có phần hơi huyễn hoặc, hắn lo nhất là việc Triệu Quốc Đống phải rời khỏi Điền Nam, chiều hướng này cũng không lớn lắm vì dù sao Triệu Quốc Đống mới đến Điền Nam một năm mà đã phải đi thì có vẻ như trò đùa, không hợp với lẽ thường.
Nhưng tất cả chỉ cần trung ương cảm thấy cần thiết thì không hợp lý sẽ trở nên hợp lý, điểm này thì Thái Chính Dương biết rõ song hắn lại bất lực.
Ninh Pháp nói không sai, cục diện Điền Nam đã trải qua hai đợt sóng điều chỉnh nhân sự, khuôn khổ cũng đã xác định được rồi, dù ai tới cũng không có khả năng tung quật, chỉ cần mình tọa trấn ở Điền Nam thì cục diện nơi này vẫn có thể thể hiện được xu thế tốt. Nhưng nếu có được một tri kỷ bên cạnh như Triệu Quốc Đống thì chắc chắn sẽ khiến Thái Chính Dương dễ dàng hơn rất nhiều.
Có ai mà không muốn giúp đỡ khó khăn cho người đáng tin cậy bên cạnh mình chứ?
Nhưng liệu mọi thứ có được như ý nguyện hay không?
***************
Trong lúc tết nhất bộn bề thì Triệu Quốc Đống lại lần đầu tiên xác định một kỳ nghỉ khác thường của bản thân mình. Trước kia đều ở lại An Đô tới mùng 4, mùng 5 mới bố trí trở lại Bắc Kinh nhưng lần này hắn lại làm ngược lại, hai ngày trước 29 tháng chạp đã trở về Bắc Kinh rồi sửa soạn đồ lễ tới nhà vợ rồi đi thăm hỏi một số thân thích của Lưu gia. Thời gian còn lại thì dành cho một vài lãnh đạo và bạn bè của mình.
Chẳng qua Triệu Quốc Đống nghĩ rằng lãnh đạo và bạn bè của mình cũng sẽ có bố trí riêng. Hơn nữa sau tết Lục Nhị sẽ kết hôn, lúc đó mình sẽ phải trở về Bắc Kinh một chuyến, cho nên hắn cũng chỉ gọi điện thoại thăm hỏi một vài lãnh đạo và bạn bè cần thiết phải giữ liên lạc, dự định mùng 2 tháng giêng sẽ bay về An Đô.
Vốn dĩ tết này Triệu Quốc Đống cũng có thể ở lại An Đô, nhưng sau cái đêm tiếp xúc tình cảm mãnh liệt đã khiến Triệu Quốc Đống thay đổi chủ ý, có lẽ hắn nên có một kỳ nghỉ lãng mạn với Lưu Nhược Đồng. Mà hai tháng đầu năm thời tiết phương Bắc giá rét đông lạnh, An Đô cũng lạnh lẽo thiếu nắng ấm, Côn Châu có khí hậu không tồi nhưng Triệu Quốc Đống đích thực không nghĩ quay về Côn Châu, bầu không khí nơi đó khiến hắn có cảm giác như đang thời điểm công tác vậy.
Do vậy Hải Nam trở thành sự lựa chọn độc nhất vô nhị.
Vốn ra tới mấy nơi như Phuket (Thái Lan) hay Langkawi (Malaysia) thì hẳn là tuyệt vời hơn nhưng bất kể là Triệu Quốc Đống hay Lưu Nhược Đồng thì đều không muốn dính tới mấy thủ tục xuất ngoại phiền toái, do đó sau vài lần thảo luận hai người quyết định chọn Tam Á. Ít nhất thì nơi đó có khả năng cung cấp cho cả hai một thế giới chỉ dành riêng cho hai người. Cho dù là Triệu Quốc Đống hay Lưu Nhược Đồng thì cũng chưa bao giờ trải qua quãng thời gian tuyệt diệu như thế, ánh mặt trời, sóng biển, bờ cát, lười biếng, thoải mái, nhẹ nhõm, chẳng bị ai đến quấy rầy. Ai thích thì có thể chọn tắm nắng cũng có thể ngủ mệt nghỉ sau khi bơi lội chán chê, tóm lại hết thảy đều như mong muốn. Mà hai người này tựa như nhờ sự ấm áp của nắng xuân cùng với lãng mạn của biển cả đã nhanh chóng hòa làm một thể.
Ngồi trên ghế salon có thể nhìn thấy cả khu vực phía tây xuyên qua tấm rèm thủy tinh, nó khiến cho người xem có cảm giác chìm nổi giữa trời đất mênh mông. Khóe miệng Ninh Pháp hiện lên nụ cười hãnh diện:
- Ẩn giấu sâu kín, tránh lộ ra ngoài sau đó sẽ là "nhất kiếm phong hầu" đúng không?
Thái Chính Dương vừa mới đến Dương Thành qua chuyến bay đêm, là bí thư tỉnh ủy nên thời gian tự do của hắn cũng không nhiều, chẳng qua chuyến đi này thì nhất định phải tới.
- Bí thư Ninh, nhìn ngài nói kìa, nào có khoa trương như vậy? Ngài nói như vậy khác gì nói tôi đứng đằng sau màn hạ độc thủ còn Triệu Quốc Đống lại trở thành thích khách, sát thủ độc cô cầu bại chứ.
Thái Chính Dương liên tục lắc đầu, nét mặt lộ vẻ dở khóc dở cười:
- Tiểu thuyết võ hiệp cũng không viết được như vậy. Chẳng qua chỉ là điều chỉnh nhân sự bình thường thôi mà sao truyền đi truyền lại lại thành tôi huy động đồ đao thanh tẩy cán bộ bản địa chứ?
- Chính Dương, cậu đừng có nói những lời đó ở trước mặt tôi, cậu dám nói cậu không có ý tưởng nhân cơ hội này làm theo hệ thống không? Đây cũng không phải là chuyện sợ người khác thấy, cậu cũng không có đột nhiên tập kích, cũng không có âm mưu quỷ kế mà đây là đường đường chính chính thông qua trình tự tập trung dân chủ của hội nghị thường vụ, việc này có gì mà không được?
Ánh mắt của Ninh Pháp sắc bén như điện, tỏ ra không đồng ý với sự cẩn thận của Thái Chính Dương:
- Thận trọng là chuyện tốt, nhưng trong tình hình tệ nạn lạm dụng quá sâu nên dùng thuốc mạnh thì vẫn phải dùng. Đau dài không bằng đau ngắn, sau đại loạn mới có thể lập lại trật tự, huống chi việc này căn bản không thể gọi là đại loạn được. Cậu lo lắng gì?
- Bí thư Ninh???
Thái Chính Dương lắc đầu, ánh mắt lộ vẻ lo âu:
- Tôi cũng không phải lo cho bản thân mình. Làm một bí thư tỉnh ủy mà ngay cả điểm ấy mà không đảm đương nổi thì còn tính làm gì? Tôi chỉ lo có người mượn gió tạo thế đem mục tiêu nhằm vào Quốc Đống. "Chúng khẩu thước kim, tích hủy tiêu cốt" mà. (Miệng nhiều người có thể khiến tan chảy vàng, ý nói lời gièm pha là một thứ thuốc rất độc)
Ninh Pháp chợt nhíu mày lại, hiển nhiên là nghe được hàm ý trong lời của Thái Chính Dương:
- Ồ, đó là tất nhiên, nhưng mà Chính Dương à, cậu cảm thấy việc này có mang đến ảnh hưởng tiêu cực lớn cho Triệu Quốc Đống vào lúc này hay không?
- Bí thư Ninh???
Trong lúc nhất thời Thái Chính Dương không thể hiểu được hàm nghĩa của Ninh Lăng.
- Tái ông thất mã biết đâu là họa, đâu là phúc. Trong mắt một số người thì Triệu Quốc Đống có lẽ là kiêu ngạo, chuyên quyền, độc đoán, thậm chí là cả gan làm loạn nhưng người sáng suốt đều biết hắn chẳng qua chỉ là một trưởng ban tổ chức cán bộ, không có sự ủng hộ của cậu thì hắn có thể như thế được không?
Ninh Pháp khẽ cười:
- Đương nhiên cũng có thể là Triệu Quốc Đống mở rộng phong cách công tác, hơn nữa chỉ trong một thời gian ngắn như vậy mà có thể tạo được cơn sóng lớn, làm cho rất nhiều người máu me đầm đìa. Về mặt cảm tình thì có phần không chấp nhận được nhưng trung ương chưa chắc đã thấy như thế, có lẽ là cảm thấy làn sóng cải cách của Triệu Quốc Đống quá tiến thủ, táo bạo dứt khoát? Một số lãnh đạo lỗi thời xem ra là nhìn không vừa mắt.
Thái Chính Dương như ngộ ra điều gì đó.
- Chính Dương, không nên nghĩ vấn đề một cách tuyệt đối như vậy, rất nhiều chuyện phải nhìn thành hai mặt. Triệu Quốc Đống mới có hơn 30 tuổi, cậu muốn hắn nhắm mắt theo đuôi giống như chúng ta, đi một bước lại nhìn hai bước, không có khí thế xông xáo, xông pha thì hắn làm trưởng ban tổ chức cán bộ là quá uổng phí rồi.
Ninh Pháp cảm thấy Thái Chính Dương có phần lo lắng quá.
- Đương nhiên, động tác của Điền Nam trong một năm vừa rồi có thể là khá lớn, nhưng từ cá nhân tôi thấy thì động tác như vậy là cần thiết, nhưng trung ương cũng có thể sẽ có suy xét khác.
Thái Chính Dương chợt thấy rùng mình, như ngửi thấy mùi lạ, trầm giọng hỏi:
- Suy xét khác? Nói như thế nào?
Ninh Pháp lắc đầu, chắp tay đứng lên bước hai bước rồi mới từ từ nói:
- Bây giờ còn chưa xác định. Tôi đoán chắc là phải chờ sau Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc và hội nghị hiệp thương chính trị thì mới có thể sáng tỏ, nhưng tôi có nghe được một vài quan điểm từ một vài lãnh đạo. Chính Dương, cậu không nên khẩn trương quá, không phải là quan điểm xấu mà chỉ là một vài cảm tưởng, mặt tốt mặt xấu đều có cả, nhưng theo tôi thấy thì mặt tốt chiếm đa số.
- Là nhằm vào Quốc Đống?
Thái Chính Dương hỏi luôn.
- Hêy, Chính Dương, hình như cậu rất lo lắng cho Triệu Quốc Đống? Cậu lo lắng cái gì? Nói gì thì Triệu Quốc Đống cũng là một cán bộ cấp phó tỉnh rồi, liệu có ai có thể tùy tiện kéo hắn xuống được hay không?
Ninh Pháp nhíu mày nói:
- Không phải tôi vừa nói rồi sao? Mặt tốt mặt xấu đều có, một cán bộ mà không hề có tranh luận gì thì nếu không phải là kẻ tầm thường thì chỉ có là thánh nhân, tôi luôn cho rằng như vậy. Cậu cảm thấy Triệu Quốc Đống là thánh nhân hay là kẻ tầm thường.
Thái Chính Dương lắc đầu cười:
- Bí thư Ninh, tôi biết ý của ngài, chẳng qua tôi chỉ nghĩ rằng nếu như động tác lần này của Điền Nam gây ra ảnh hưởng gì đó thì trách nhiệm hẳn sẽ do Triệu Quốc Đống gánh hay không.
- Ai truy cứu trách nhiệm gì chứ?
Ninh Pháp hỏi ngược lại:
- Có trách nhiệm gì mà phải truy cứu.
Thái Chính Dương im lặng không nói. Ninh Pháp thở dài một hơi rồi mới hồi phục lại tâm tư:
- Cậu không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy, cũng không suy đoán phức tạp. Nếu trung ương có ý định thì cũng sẽ cân nhắc vấn đề một cách toàn diện chứ không giống như cậu tưởng tượng đâu. Không ai có thể mang đến cho cậu một sự vui mừng lẫn sợ hãi cả.
Vui mừng lẫn sợ hãi? Đây rõ ràng là một câu nói an ủi. Thái Chính Dương thầm nghiền ngẫm trong lòng. Chắc chắn là Ninh Pháp đã nghe được phong thanh từ con đường nào đó, chẳng qua bây giờ đối phương hình như còn chưa xác định cho nên không có làm rõ cho mình biết. Hắn không tin trong tình hình này mà Triệu Quốc Đống còn có thể đạt được việc vui mừng bất ngờ.
- Đừng tưởng rằng tôi chỉ đang an ủi suông, chẳng qua bây giờ tôi cũng chưa rõ ràng lắm, mọi việc còn phải chờ sau khi hai hội nghị kia kết thúc mới có thể sáng tỏ. Cậu đừng có ở đó đoán mò.
Ninh Pháp khẽ ưỡn người một chút rồi dừng chân trước cửa sổ:
- Chính Dương, nếu cậu cảm thấy cục diện Điền Nam đã đi vào quỹ đạo thì cần phải nắm bắt thời cơ. Nhiệm kỳ của cậu chỉ còn có 2 năm, trong 2 năm này hoàn toàn có thể làm ra thành tích, không nên để mấy cái trở ngại níu chân, nên làm như thế nào thì phải làm thế đó. Làm sao để cục diện Điền Nam có thể biến hóa một cách rõ rệt trong hai năm này.
Thái Chính Dương có thể cảm nhận được hàm ý trong lời của Ninh Pháp. Năm 2007 là năm quốc hội được tổ chức, nói cách khác mình có lẽ chỉ còn ở Điền Nam chưa đầy hai năm, trong thời gian này mình phải có đột phá. Việc điều chỉnh nhân sự sau 5 năm cũng coi như là bước công tác tiếp theo của mình trong thể chế, cái chính là phải xem bản thân mình hoạt động như thế nào.
Làm thế nào để nắm chắc đại cục phát triển của Điền Nam, làm thế nào để cục diện Điền Nam lên cao thêm một bậc nữa. Áp lực trước mắt của Thái Chính Dương là không nhỏ, nhất là khi quy hoạch phát triển kinh tế hai vùng Côn Châu và Khắc Hà đưa ra đã được trên tỉnh tán thành. Quy hoạch phát triển kinh tế của bốn thành phố Khúc Châu, Sở Châu, Hồng Sơn cùng với Văn Thành cũng sắp được đưa ra, trong này cũng không hề ít điểm sáng. Thái Chính Dương tin chắc chỉ cần có thể sử dụng tốt thời gian hơn một năm này thì hoàn toàn có thể làm ra được thứ gì đó.
Hắn chỉ có lo lắng duy nhất chính là vấn đề của Triệu Quốc Đống.
Lời của Ninh Pháp đã lộ ra một ít ý không tầm thường, tựa như vị trí của Triệu Quốc Đống có khả năng sẽ có biến hóa nhưng biến hóa như thế nào thì không biết được.
Trương Bảo Quốc hay Tống Quốc Lương có chuyển đi hay không. Để cho Triệu Quốc Đống thế vào vị trí phó chủ tịch thường trực tỉnh của Tống Quốc Lương?
Đây là kết quả mà Thái Chính Dương thích nhìn thấy nhất, nhưng điều này có phần hơi huyễn hoặc, hắn lo nhất là việc Triệu Quốc Đống phải rời khỏi Điền Nam, chiều hướng này cũng không lớn lắm vì dù sao Triệu Quốc Đống mới đến Điền Nam một năm mà đã phải đi thì có vẻ như trò đùa, không hợp với lẽ thường.
Nhưng tất cả chỉ cần trung ương cảm thấy cần thiết thì không hợp lý sẽ trở nên hợp lý, điểm này thì Thái Chính Dương biết rõ song hắn lại bất lực.
Ninh Pháp nói không sai, cục diện Điền Nam đã trải qua hai đợt sóng điều chỉnh nhân sự, khuôn khổ cũng đã xác định được rồi, dù ai tới cũng không có khả năng tung quật, chỉ cần mình tọa trấn ở Điền Nam thì cục diện nơi này vẫn có thể thể hiện được xu thế tốt. Nhưng nếu có được một tri kỷ bên cạnh như Triệu Quốc Đống thì chắc chắn sẽ khiến Thái Chính Dương dễ dàng hơn rất nhiều.
Có ai mà không muốn giúp đỡ khó khăn cho người đáng tin cậy bên cạnh mình chứ?
Nhưng liệu mọi thứ có được như ý nguyện hay không?
***************
Trong lúc tết nhất bộn bề thì Triệu Quốc Đống lại lần đầu tiên xác định một kỳ nghỉ khác thường của bản thân mình. Trước kia đều ở lại An Đô tới mùng 4, mùng 5 mới bố trí trở lại Bắc Kinh nhưng lần này hắn lại làm ngược lại, hai ngày trước 29 tháng chạp đã trở về Bắc Kinh rồi sửa soạn đồ lễ tới nhà vợ rồi đi thăm hỏi một số thân thích của Lưu gia. Thời gian còn lại thì dành cho một vài lãnh đạo và bạn bè của mình.
Chẳng qua Triệu Quốc Đống nghĩ rằng lãnh đạo và bạn bè của mình cũng sẽ có bố trí riêng. Hơn nữa sau tết Lục Nhị sẽ kết hôn, lúc đó mình sẽ phải trở về Bắc Kinh một chuyến, cho nên hắn cũng chỉ gọi điện thoại thăm hỏi một vài lãnh đạo và bạn bè cần thiết phải giữ liên lạc, dự định mùng 2 tháng giêng sẽ bay về An Đô.
Vốn dĩ tết này Triệu Quốc Đống cũng có thể ở lại An Đô, nhưng sau cái đêm tiếp xúc tình cảm mãnh liệt đã khiến Triệu Quốc Đống thay đổi chủ ý, có lẽ hắn nên có một kỳ nghỉ lãng mạn với Lưu Nhược Đồng. Mà hai tháng đầu năm thời tiết phương Bắc giá rét đông lạnh, An Đô cũng lạnh lẽo thiếu nắng ấm, Côn Châu có khí hậu không tồi nhưng Triệu Quốc Đống đích thực không nghĩ quay về Côn Châu, bầu không khí nơi đó khiến hắn có cảm giác như đang thời điểm công tác vậy.
Do vậy Hải Nam trở thành sự lựa chọn độc nhất vô nhị.
Vốn ra tới mấy nơi như Phuket (Thái Lan) hay Langkawi (Malaysia) thì hẳn là tuyệt vời hơn nhưng bất kể là Triệu Quốc Đống hay Lưu Nhược Đồng thì đều không muốn dính tới mấy thủ tục xuất ngoại phiền toái, do đó sau vài lần thảo luận hai người quyết định chọn Tam Á. Ít nhất thì nơi đó có khả năng cung cấp cho cả hai một thế giới chỉ dành riêng cho hai người. Cho dù là Triệu Quốc Đống hay Lưu Nhược Đồng thì cũng chưa bao giờ trải qua quãng thời gian tuyệt diệu như thế, ánh mặt trời, sóng biển, bờ cát, lười biếng, thoải mái, nhẹ nhõm, chẳng bị ai đến quấy rầy. Ai thích thì có thể chọn tắm nắng cũng có thể ngủ mệt nghỉ sau khi bơi lội chán chê, tóm lại hết thảy đều như mong muốn. Mà hai người này tựa như nhờ sự ấm áp của nắng xuân cùng với lãng mạn của biển cả đã nhanh chóng hòa làm một thể.
/1736
|