- Quốc Đống, lời này không chính xác, tài chính phong phú và dám hay không không có quan hệ mấy với nhau.
Lưu Kiều là người phụ nữ xông xáo khắp Trung Quốc nên có cách suy nghĩ của riêng mình.
- Lãnh đạo địa phương rất nhiều nơi đều nói cái gì xây dựng quảng trường, nhà cao tầng, công viên… mấy thứ này sẽ giúp bọn họ dễ mò được thành tích, lợi ích. Loại chuyện này chị thấy rất nhiều, nếu muốn bọn họ có quyết định ở phương diện này thì bọn họ vừa không có tầm nhìn, vừa không có hứng thú.
Lưu Kiều nói rất chính xác làm Triệu Quốc Đống không thể biện bạch. Hiện tượng này đúng là tồn tại ở rất nhiều nơi. Lãnh đạo thích xây dựng công trình mặt mũi, nhìn như là xuất sắc cơ sở vật chất, các chính trị công cộng nhưng tài chính có dùng đúng nghĩa không? Xây dựng đô thị là một từ có nhiều nghĩa. Ngoại ô xấu xí, xuống cấp cũng mặc, chỉ cần trung tâm đô thị đẹp như vườn hoa là đủ. Dù sao lãnh đạo xuống khảo sát đều là đi theo bố trí của bên dưới mà chạy. Bên dưới bảo anh đến đâu xem, anh cũng chỉ có thể đến đó xem. Chính thức muốn xem điều thực tế thì đâu cần bên dưới lên lịch trình cho mình? Đó là anh đến một nơi tùy tiện chỉ một nơi rồi không cho phép sửa và đi ngay thì mới thấy tình hình thực tế.
Nhưng ai có thể làm được điểm này? Nếu anh gây khó dễ cho cấp dưới thì được gì tốt chứ? Bên dưới cảm thấy anh cố ý làm khó hắn, cảm thấy anh là kẻ lập dị, thích gây náo động để được chú ý, không chừng anh còn mang tiếng xấu. Thời này ai cũng biết làm việc rất khó khăn, trong lòng mọi người đều biết. Có thể lừa trên dối dưới cho qua chuyện là điều rất nhiều người muốn.
Mọi người cũng không phải sẽ làm cả đời ở một nơi, năm ba năm là rời đi, có thể tìm được thành tích, chỗ tốt rồi đi là đủ rồi. Về phần cục diện rối rắm ở lại thì tiếp tục do người phía sau che đậy, đến lúc không che đậy được bị lộ ra ngoài ánh sáng thì anh chỉ có thể trách mình đen đủi, ông trời muốn anh chết mà thôi.
Có không ít cán bộ lãnh đạo có tư tưởng như vậy. Mà lãnh đạo cấp trên cũng mắt nhắm mắt mở với hiện tượng lừa dối của bên dưới. Triệu Quốc Đống từ cơ sở đi tới nên hiểu rất rõ chuyện này như trong lòng bàn tay, vì thế hắn trước khi xuống đã nói rõ không xem điểm mà bên dưới chỉ định mà tùy ý đi. Nhưng hắn cũng nói rõ điều này với cấp dưới, hắn chỉ muốn hiểu rõ tình hình, không phê bình, không tức giân. Nếu có vấn đề tồn tại thì đầu tiên sẽ tìm hiểu nhân tố khách quan, sau đó đặt thời gian xem bên dưới bao giờ có thể thay đổi, hắn sẽ quay lại lần nữa để xem, như vậy có thể đảm bảo bên dưới sẽ cố gắng đi giải quyết.
Ở điểm này Triệu Quốc Đống cảm thấy phương pháp của mình miễn cưỡng được mọi người chấp nhận, cho rằng hắn mặc dù thích xem chỗ tối, xem khuyết điểm nhưng không phải một gậy đánh chết, vẫn cho mọi người một cơ hội thay đổi. Đương nhiên anh cuối cùng vẫn không chịu sửa đổi thì anh sẽ bị xử lý.
- Tứ tỷ, vấn đề chị nói đúng là tồn tại ở rất nhiều nơi, đây chủ yếu là do phương pháp khảo sát của Đảng ủy, chính quyền chúng ta có vấn đề, cũng có liên quan lớn đến tác phong làm việc và quan điểm đánh giá thành tích của lãnh đạo chủ yếu Đảng ủy, chính quyền. Chỉ nhìn chằm chằm vào chỉ tiêu kinh tế mà quên đi nhu cầu dân ssinh, tác phong phù phiếm, không tìm hiểu thực tế cơ sở, đây là vấn đề tồn tại chung ở khắp nơi. Chủ tịch Mao đã từng nhiều lần phê bình tác phong quan liên này. Nhưng thực tế mà nói không khí đó vẫn còn tồn tại ở nhiều nơi.
Triệu Quốc Đống cũng biết Lưu Kiều hiểu rõ tình hình chính trị của Trung Quốc, hắn muốn giấu cô cũng không có bao nhiêu tác dụng. Hơn nữa việc này cũng không phải bất cứ ai cũng có thể biết, có thể hiểu.
Từ Trung ương đến địa phương, Đảng ủy, chính quyền các cấp đều biết sự nguy hại của việc này nhưng nếu anh muốn thoáng cái xử lý triệt để đó lại là điều không thực tế. Chỉ có thể từng bước giải quyết, hơn nữa phải lặp đi lặp lại, có lúc sẽ càng nghiêm trọng, có lúc sẽ chuyển biến tốt đẹp hơn.
- Ừ, Quốc Đống, xem ra chú không bao biện mà còn dũng cảm thừa nhận khuyết điểm, khó được.
Lưu Kiều nhìn Triệu Quốc Đống cảm thấy em rể của mình cũng không thay đổi bao nhiêu, điều này làm cô rất vui.
- Làm trưởng ban tổ chức cán bộ đừng học thói quan liêu. Chị cảm thấy chú nếu quản mũ quan thì cần làm việc thật sự, được là được, không được là không được, làm cho bên dưới kiên định làm việc/
Triệu Quốc Đống cười khổ một tiếng, Lưu Kiều đứng nói không ngại đau lưng, nói dễ làm khó. Làm trưởng ban tổ chức cán bộ nếu mà có thể thay đổi không khí này thì đúng là anh đã đánh giá quá đơn giản sự ngoan cố của chủ nghĩa quan liêu. Dù hắn là bí thư tỉnh ủy đối mặt vấn đề này cũng chỉ có thể không ngừng tranh đấu mà thôi, việc này cần xử lý từ trước đến giờ, không phải một sớm một chiều là xử lý xong.
- Được rồi Tứ tỷ, không nhắc đến công việc của Quốc Đống nữa. Chúng tôi hôm nay nói chuyện khác. Lưu Quân đâu rồi sao giờ còn chưa đến?
Lưu Nhược Đồng không muốn Lưu Kiều cứ nhằm vào Triệu Quốc Đống nên nói tránh đi.
- Lưu Quân, ai biết được? Đừng để ý đến nó, từng này tuổi rồi mà còn không đâu vào đâu.
Lưu Kiều cười nói.
- Chuyện ở cục quản lý công ty càng cuối năm càng bận, cuối năm phải có tổng kết tình hình hoạt động của các công ty trong cả nước.
- Đúng Tứ tỷ, chị đừng nói mấy lời quan này trước mặt em. Tình hình vận hành của công ty kết thúc mười ngày trước rồi.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói.
- Ai chẳng biết cuối năm hay ngồi ăn uống, họp hành. Đây coi như là để liên lạc tình cảm, gần gũi nhau mà.
- Nghe nói Lưu Quân có thể xuống rèn luyện?
Lưu Nhược Đồng hỏi.
- Ừ, không dễ nói, bản thân Lưu Quân cũng không xác định được, không biết đến đâu nhận chức, ngoài ra là thời gian bao lâu. Cạnh tranh rất kịch liệt nên y khá do dự.
Lưu Kiều có chút nuối tiếc nói.
- Nghe nói có thể đến khu vực phía tây.
- Phía tây thì sao chứ? Chẳng lẽ đó không phải nơi người ở? Tứ tỷ, em thấy Lưu Quân nghe được mình đến khu vực phía tây nên không muốn đi phải không?
Lưu Nhược Đồng cười nói. Cô khá coi thường Lưu Quân, cảm thấy tính cách của Lưu Quân như một cô gái Thượng Hải, được chiều quen nên không chịu được đau khổ.
Lưu Kiều lắc đầu không muốn nói nhiều ở chuyện này.
- Tứ tỷ, Lưu Quân nếu có cơ hội xuống rèn luyện thì cơ hội này cũng không thể dễ dàng bỏ qua. Bây giờ Trung ương đang càng lúc càng coi trọng cán bộ có kinh nghiệm công tác cơ sở, không trải qua cơ sở mà muốn lên một bậc sẽ rất khó khăn. Em đoán việc này sẽ dần hình thành chế độ, đến lúc điều kiện cho phép thì đây sẽ thành một quy định mang tính bắt buộc.
Triệu Quốc Đống cũng nhìn ra được Lưu Quân không muốn xuống dưới, đối phương không muốn chịu khổ. Nhưng làm trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy nên hắn biết rõ điều chỉnh trong chính sách của Trung ương. Lưu Quân nếu không thừa dịp còn trẻ đi xuống rèn luyện hai năm thì đến lúc đến lúc quy định đưa ra có lẽ sẽ thành uy hiếp mang tính chết người.
Lưu Kiều sao không biết Triệu Quốc Đống đây là có ý tốt nhưng Lưu Quân quen với công việc ở bộ, từ lúc tốt nghiệp đại học đến giờ vẫn thuận lợi, cũng chưa trải qua cuộc sống khó khăn, hơn nữa được chiều từ nhỏ nên nghe nói muốn tới khu vực phía tây nhận chức thì rất không vui, cả ngày nói này nói kia. Lưu Quân cũng cảm thấy không xuống nhận chức thì vẫn có cơ hội cho nên có ý bỏ qua cơ hội này.
- Được rồi Quốc Đống, không nói chuyện Lưu Quân nữa, chuyện của nó do nó tự quyết định, chị em ta chỉ có thể đề nghị mà thôi chứ không thể ép.
Lưu Kiều lắc đầu nói.
- Hay là nói chuyện của chú đi, chị trong thời gian này nghe không ít tin tức của chú.
- Ồ, em nổi tiếng như vậy sao? Em ở Điền Nam ít khi về Bắc Kinh mà.
Triệu Quốc Đống nhìn Lưu Kiều mà nói.
- Đừng có giả vờ trước mặt chị. Hạng mục cao tốc Côn Văn chú không làm gì sao?
Lưu Kiều hừ một tiếng:
- Đừng tưởng người khác là ngu ngốc, cách này của chú lặp đi lặp lại nhiều lần sợ rằng sẽ đưa tới ít lời bàn tán. Năm trước hma sân bay Đông Trại chú cũng dùng cách tạo xu thế, tạo dư luận để hạng mục qua cửa. Người khác cũng có hạng mục như vậy mà không qua cửa đương nhiên là nói này nói kia.
- Đây chính là người không bị đố kỵ chỉ là người bình thường, muốn làm việc có thể không bị người ghen ghét sao?
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Hơn nữa em chỉ là hò hét vài tiếng, việc phía sau không tham gia chút nào. Đàm phán với tập đoàn của chị đều do Dương Bưu phụ trách, em không nói xen vào một câu, sống chết cũng là chuyện của mấy người.
- Không bị người đố kỵ sẽ là người bình thường? Ừ, cũng đúng, nhưng câu nói cây cao nhất rừng sẽ gẫy trước cũng có ý nghĩa của nó mà. Câu nào phù hợp với vị trí xã hội của chúng ta bây giờ, nhất là vị trí của chú?
Lưu Kiều nói.
- Nếu chỉ riêng chuyện cao tốc kia thì thôi, chú ở Điền Nam còn làm quân tiên phong cho Thái Chánh Dương để tạo sóng to gió lớn, chú có nghĩ đến hậu quả của việc này không?
Lưu Kiều là người phụ nữ xông xáo khắp Trung Quốc nên có cách suy nghĩ của riêng mình.
- Lãnh đạo địa phương rất nhiều nơi đều nói cái gì xây dựng quảng trường, nhà cao tầng, công viên… mấy thứ này sẽ giúp bọn họ dễ mò được thành tích, lợi ích. Loại chuyện này chị thấy rất nhiều, nếu muốn bọn họ có quyết định ở phương diện này thì bọn họ vừa không có tầm nhìn, vừa không có hứng thú.
Lưu Kiều nói rất chính xác làm Triệu Quốc Đống không thể biện bạch. Hiện tượng này đúng là tồn tại ở rất nhiều nơi. Lãnh đạo thích xây dựng công trình mặt mũi, nhìn như là xuất sắc cơ sở vật chất, các chính trị công cộng nhưng tài chính có dùng đúng nghĩa không? Xây dựng đô thị là một từ có nhiều nghĩa. Ngoại ô xấu xí, xuống cấp cũng mặc, chỉ cần trung tâm đô thị đẹp như vườn hoa là đủ. Dù sao lãnh đạo xuống khảo sát đều là đi theo bố trí của bên dưới mà chạy. Bên dưới bảo anh đến đâu xem, anh cũng chỉ có thể đến đó xem. Chính thức muốn xem điều thực tế thì đâu cần bên dưới lên lịch trình cho mình? Đó là anh đến một nơi tùy tiện chỉ một nơi rồi không cho phép sửa và đi ngay thì mới thấy tình hình thực tế.
Nhưng ai có thể làm được điểm này? Nếu anh gây khó dễ cho cấp dưới thì được gì tốt chứ? Bên dưới cảm thấy anh cố ý làm khó hắn, cảm thấy anh là kẻ lập dị, thích gây náo động để được chú ý, không chừng anh còn mang tiếng xấu. Thời này ai cũng biết làm việc rất khó khăn, trong lòng mọi người đều biết. Có thể lừa trên dối dưới cho qua chuyện là điều rất nhiều người muốn.
Mọi người cũng không phải sẽ làm cả đời ở một nơi, năm ba năm là rời đi, có thể tìm được thành tích, chỗ tốt rồi đi là đủ rồi. Về phần cục diện rối rắm ở lại thì tiếp tục do người phía sau che đậy, đến lúc không che đậy được bị lộ ra ngoài ánh sáng thì anh chỉ có thể trách mình đen đủi, ông trời muốn anh chết mà thôi.
Có không ít cán bộ lãnh đạo có tư tưởng như vậy. Mà lãnh đạo cấp trên cũng mắt nhắm mắt mở với hiện tượng lừa dối của bên dưới. Triệu Quốc Đống từ cơ sở đi tới nên hiểu rất rõ chuyện này như trong lòng bàn tay, vì thế hắn trước khi xuống đã nói rõ không xem điểm mà bên dưới chỉ định mà tùy ý đi. Nhưng hắn cũng nói rõ điều này với cấp dưới, hắn chỉ muốn hiểu rõ tình hình, không phê bình, không tức giân. Nếu có vấn đề tồn tại thì đầu tiên sẽ tìm hiểu nhân tố khách quan, sau đó đặt thời gian xem bên dưới bao giờ có thể thay đổi, hắn sẽ quay lại lần nữa để xem, như vậy có thể đảm bảo bên dưới sẽ cố gắng đi giải quyết.
Ở điểm này Triệu Quốc Đống cảm thấy phương pháp của mình miễn cưỡng được mọi người chấp nhận, cho rằng hắn mặc dù thích xem chỗ tối, xem khuyết điểm nhưng không phải một gậy đánh chết, vẫn cho mọi người một cơ hội thay đổi. Đương nhiên anh cuối cùng vẫn không chịu sửa đổi thì anh sẽ bị xử lý.
- Tứ tỷ, vấn đề chị nói đúng là tồn tại ở rất nhiều nơi, đây chủ yếu là do phương pháp khảo sát của Đảng ủy, chính quyền chúng ta có vấn đề, cũng có liên quan lớn đến tác phong làm việc và quan điểm đánh giá thành tích của lãnh đạo chủ yếu Đảng ủy, chính quyền. Chỉ nhìn chằm chằm vào chỉ tiêu kinh tế mà quên đi nhu cầu dân ssinh, tác phong phù phiếm, không tìm hiểu thực tế cơ sở, đây là vấn đề tồn tại chung ở khắp nơi. Chủ tịch Mao đã từng nhiều lần phê bình tác phong quan liên này. Nhưng thực tế mà nói không khí đó vẫn còn tồn tại ở nhiều nơi.
Triệu Quốc Đống cũng biết Lưu Kiều hiểu rõ tình hình chính trị của Trung Quốc, hắn muốn giấu cô cũng không có bao nhiêu tác dụng. Hơn nữa việc này cũng không phải bất cứ ai cũng có thể biết, có thể hiểu.
Từ Trung ương đến địa phương, Đảng ủy, chính quyền các cấp đều biết sự nguy hại của việc này nhưng nếu anh muốn thoáng cái xử lý triệt để đó lại là điều không thực tế. Chỉ có thể từng bước giải quyết, hơn nữa phải lặp đi lặp lại, có lúc sẽ càng nghiêm trọng, có lúc sẽ chuyển biến tốt đẹp hơn.
- Ừ, Quốc Đống, xem ra chú không bao biện mà còn dũng cảm thừa nhận khuyết điểm, khó được.
Lưu Kiều nhìn Triệu Quốc Đống cảm thấy em rể của mình cũng không thay đổi bao nhiêu, điều này làm cô rất vui.
- Làm trưởng ban tổ chức cán bộ đừng học thói quan liêu. Chị cảm thấy chú nếu quản mũ quan thì cần làm việc thật sự, được là được, không được là không được, làm cho bên dưới kiên định làm việc/
Triệu Quốc Đống cười khổ một tiếng, Lưu Kiều đứng nói không ngại đau lưng, nói dễ làm khó. Làm trưởng ban tổ chức cán bộ nếu mà có thể thay đổi không khí này thì đúng là anh đã đánh giá quá đơn giản sự ngoan cố của chủ nghĩa quan liêu. Dù hắn là bí thư tỉnh ủy đối mặt vấn đề này cũng chỉ có thể không ngừng tranh đấu mà thôi, việc này cần xử lý từ trước đến giờ, không phải một sớm một chiều là xử lý xong.
- Được rồi Tứ tỷ, không nhắc đến công việc của Quốc Đống nữa. Chúng tôi hôm nay nói chuyện khác. Lưu Quân đâu rồi sao giờ còn chưa đến?
Lưu Nhược Đồng không muốn Lưu Kiều cứ nhằm vào Triệu Quốc Đống nên nói tránh đi.
- Lưu Quân, ai biết được? Đừng để ý đến nó, từng này tuổi rồi mà còn không đâu vào đâu.
Lưu Kiều cười nói.
- Chuyện ở cục quản lý công ty càng cuối năm càng bận, cuối năm phải có tổng kết tình hình hoạt động của các công ty trong cả nước.
- Đúng Tứ tỷ, chị đừng nói mấy lời quan này trước mặt em. Tình hình vận hành của công ty kết thúc mười ngày trước rồi.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói.
- Ai chẳng biết cuối năm hay ngồi ăn uống, họp hành. Đây coi như là để liên lạc tình cảm, gần gũi nhau mà.
- Nghe nói Lưu Quân có thể xuống rèn luyện?
Lưu Nhược Đồng hỏi.
- Ừ, không dễ nói, bản thân Lưu Quân cũng không xác định được, không biết đến đâu nhận chức, ngoài ra là thời gian bao lâu. Cạnh tranh rất kịch liệt nên y khá do dự.
Lưu Kiều có chút nuối tiếc nói.
- Nghe nói có thể đến khu vực phía tây.
- Phía tây thì sao chứ? Chẳng lẽ đó không phải nơi người ở? Tứ tỷ, em thấy Lưu Quân nghe được mình đến khu vực phía tây nên không muốn đi phải không?
Lưu Nhược Đồng cười nói. Cô khá coi thường Lưu Quân, cảm thấy tính cách của Lưu Quân như một cô gái Thượng Hải, được chiều quen nên không chịu được đau khổ.
Lưu Kiều lắc đầu không muốn nói nhiều ở chuyện này.
- Tứ tỷ, Lưu Quân nếu có cơ hội xuống rèn luyện thì cơ hội này cũng không thể dễ dàng bỏ qua. Bây giờ Trung ương đang càng lúc càng coi trọng cán bộ có kinh nghiệm công tác cơ sở, không trải qua cơ sở mà muốn lên một bậc sẽ rất khó khăn. Em đoán việc này sẽ dần hình thành chế độ, đến lúc điều kiện cho phép thì đây sẽ thành một quy định mang tính bắt buộc.
Triệu Quốc Đống cũng nhìn ra được Lưu Quân không muốn xuống dưới, đối phương không muốn chịu khổ. Nhưng làm trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy nên hắn biết rõ điều chỉnh trong chính sách của Trung ương. Lưu Quân nếu không thừa dịp còn trẻ đi xuống rèn luyện hai năm thì đến lúc đến lúc quy định đưa ra có lẽ sẽ thành uy hiếp mang tính chết người.
Lưu Kiều sao không biết Triệu Quốc Đống đây là có ý tốt nhưng Lưu Quân quen với công việc ở bộ, từ lúc tốt nghiệp đại học đến giờ vẫn thuận lợi, cũng chưa trải qua cuộc sống khó khăn, hơn nữa được chiều từ nhỏ nên nghe nói muốn tới khu vực phía tây nhận chức thì rất không vui, cả ngày nói này nói kia. Lưu Quân cũng cảm thấy không xuống nhận chức thì vẫn có cơ hội cho nên có ý bỏ qua cơ hội này.
- Được rồi Quốc Đống, không nói chuyện Lưu Quân nữa, chuyện của nó do nó tự quyết định, chị em ta chỉ có thể đề nghị mà thôi chứ không thể ép.
Lưu Kiều lắc đầu nói.
- Hay là nói chuyện của chú đi, chị trong thời gian này nghe không ít tin tức của chú.
- Ồ, em nổi tiếng như vậy sao? Em ở Điền Nam ít khi về Bắc Kinh mà.
Triệu Quốc Đống nhìn Lưu Kiều mà nói.
- Đừng có giả vờ trước mặt chị. Hạng mục cao tốc Côn Văn chú không làm gì sao?
Lưu Kiều hừ một tiếng:
- Đừng tưởng người khác là ngu ngốc, cách này của chú lặp đi lặp lại nhiều lần sợ rằng sẽ đưa tới ít lời bàn tán. Năm trước hma sân bay Đông Trại chú cũng dùng cách tạo xu thế, tạo dư luận để hạng mục qua cửa. Người khác cũng có hạng mục như vậy mà không qua cửa đương nhiên là nói này nói kia.
- Đây chính là người không bị đố kỵ chỉ là người bình thường, muốn làm việc có thể không bị người ghen ghét sao?
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Hơn nữa em chỉ là hò hét vài tiếng, việc phía sau không tham gia chút nào. Đàm phán với tập đoàn của chị đều do Dương Bưu phụ trách, em không nói xen vào một câu, sống chết cũng là chuyện của mấy người.
- Không bị người đố kỵ sẽ là người bình thường? Ừ, cũng đúng, nhưng câu nói cây cao nhất rừng sẽ gẫy trước cũng có ý nghĩa của nó mà. Câu nào phù hợp với vị trí xã hội của chúng ta bây giờ, nhất là vị trí của chú?
Lưu Kiều nói.
- Nếu chỉ riêng chuyện cao tốc kia thì thôi, chú ở Điền Nam còn làm quân tiên phong cho Thái Chánh Dương để tạo sóng to gió lớn, chú có nghĩ đến hậu quả của việc này không?
/1736
|