Sau khi Đinh Lập Cường đi, Triệu Quốc Đống vẫn chìm đắm trong chuyện cũ. Đủ loại chuyện trước đây làm hắn có cảm giác như nhai lại, chuyện cũ một lần nữa nhảy ra trong đầu.
Bạn học trường cảnh sát ngày xưa hắn không liên lạc mấy, hầu hết cũng là mất liên lạc sau khi hắn thôi làm cảnh sát, mà một bộ phận do hắn không ngừng lên chức làm cho dần phai nhạt đi. Triệu Quốc Đống cũng rất bất đắc dĩ, không phải hắn vụ lợi mà thực tế chính là như vậy. Quan hệ không tốt nghĩ đến muốn quan hệ gần thì thấy không tiện. Quan hệ tốt lại nghĩ không nên dính vào vầng hào quang nên dần nhạt đi.
Hắn đã từng gọi mấy cuộc điện nhưng lúc ấy hoặc là làm phó thị trưởng Hoài Khánh, sau đó lại từ thị trưởng điều tới Bộ năng lượng nên quan hệ với bạn học gần như cắt đứt, có lẽ liên lạc duy nhất chính là Trình Giao.
Đinh Lập Cường thì khác, hắn đây là tình cờ gặp được đối phương, hơn nữa quan hệ giữa hắn và Đinh Lập Cường cũng khác. Anh em ngày xưa trong đội võ rất hay giúp nhau, vì bảo vệ Đường Cẩn thuộc mình mà anh em trong đội đã từng thay mình xử lý không ít tên.
Chẳng qua Đường Cẩn bây giờ đã là quá khứ. Khuôn mặt xinh xắn của Đường Cẩn và cơ thể trơn mịn lại hiện lên trong đầu hắn, thậm chí còn cả Khổng Nguyệt và Cao Thiền. Hai cô gái này cũng đã thành quá khứ. Khổng Nguyệt mấy năm qua gần như không về nước, mà Cao Thiền hình như làm việc ở Ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy tỉnh An Nguyên.
Ký ức ngày xưa cứ thế xâu chuỗi lại do sự xuất hiện của Đinh Lập Cường, tạo thành một sợi xích làm Triệu Quốc Đống có thể nhớ từ lúc tốt nghiệp đến bây giờ. Cảm giác này rất đặc biệt.
Đêm đó Triệu Quốc Đống đến tận 3h sáng mới ngủ.
Điều tra công tác công an là một phần rất bình thường trong công việc của hắn. Công tác tổ chức thoạt nhìn đơn giản nhưng lại liên quan nhiều mặt. Tình huống Sở công an báo cáo lên về cơ bản là thật, nhất là tình hình ở Cục công an thành phố Côn Châu càng đột xuất. Triệu Quốc Đống cũng từ Đinh Lập Cường mà biết không ít tình huống.
Vấn đề biên chế thiếu hụt khiến cho cảnh sát về cơ bản mất quyền lợi nghỉ ngơi, điện thoại di động không thể tắt máy, luôn trong tình trạng đợi lệnh. Rất nhiều cảnh sát gặp áp lực tâm lý rất lớn, gia đình mâu thuẫn, thu nhập đãi ngộ thấp nên khiến cho đội ngũ cảnh sát xuất hiện nhiều vấn đề.
Triệu Quốc Đống khi ghi ý kiến cũng mời Sở nội vụ cần tăng cường biên chế cho đội ngũ cảnh sát, giải quyết những vấn đề mà đội ngũ công an đang gặp phải, đưa ra phương án có tính khả thi trình lên tỉnh ủy tiến hành thảo luận, cố gắng giải quyết vấn đề này.
Hắn chỉ có thể làm như vậy cho đội ngũ công an. Ban tổ chức cán bộ chỉ có thể đưa ra ý kiến, đốc thúc các ngành chức năng giải quyết. Triệu Quốc Đống cũng tin có mình cực lực đốc thúc thì bên các sở ban ngành khác cũng sẽ làm nhanh hơn.
…
Đinh Lập Cường hai tuần sau được bổ nhiệm làm phó trưởng phòng công an quận Tây Lĩnh, trong này không thể không nhờ mối quan hệ giữa y và Triệu Quốc Đống.
- Sao, một chức phó trưởng phòng mà làm cậu hưng phấn như vậy sao?
Triệu Quốc Đống ra hiệu Đinh Lập Cường tự rót trà.
- Cậu coi như điều ngang cấp mà. Phó trưởng phòng Công an quận Tây Lĩnh và đội trưởng đội trọng án số hai đều là cấp phó trưởng phòng, không thể nói là đề bạt.
- Sư huynh, anh đây chỉ biết một chứ không biết hai. Tôi ở đội trọng án mặc dù là cấp phó trưởng phòng nhưng dưới tay chỉ có hơn mười người, ngoài làm việc chính là làm việc.
- Hơn nữa làm mệt không nói, không chừng hơi chút là đắc tội người. Nhưng phó trưởng phòng Tây Lĩnh là sao? Nói là cấp phó trưởng phòng nhưng sợ là ở Cục công an thành phố có không ít cán bộ cấp trưởng phòng nếu được điều tới đều chạy thật nhanh đi làm.
Mặt Đinh Lập Cường ửng hồng, tự rót trà cho mình. Ở đây y không dám làm phiền thư ký của Triệu Quốc Đống rót cho mình.
- Lý Vĩnh Cương tôi không sợ, mệt chút cũng không sợ, làm công an chính là như vậy. Sợ là bên trên giao một ít vụ án không có đầu mối mà lãnh đạo luôn kêu gào phá nhanh, không phá được chỉ chờ ăn mắng, lãnh đạo đâu nói điều kiện. Hơn nữa còn dính tới đủ loại quan hệ, hơi không để ý là đắc tội với người….
- Cái khác không nói, chỉ riêng đãi phần đãi ngộ cũng khác. Tôi làm ở đội trọng án có một xe Jetta nhưng đây là xe dùng chung của cả đội. Đến Tây Lĩnh làm phó trưởng phòng được một xe Passat ngay, đây không phải ưu đãi cho riêng tôi. Các phó trưởng phòng khác cũng thế, trưởng phòng và chính ủy đều là xe Accord.
Đinh Lập Cường vẫn chìm đắm trong cơn hưng phấn vì được điều chỉnh công tác. Sau một tuần y rất nhanh quen thuộc với công việc. Y giống như một tên nghèo đối biến thành người có tiền, tâm lý thay đổi đúng là không dễ điều chỉnh.
- Lập Cường, điều kiện tốt cũng là vì để triển khai công việc, tôi sao thấy cậu giống như là đang hưởng thụ vậy?
Triệu Quốc Đống tức giận nói.
- Sư huynh, tôi không phải mới đi sao? Thấy lạ một chút nhưng tôi không chậm trễ trong công việc. Một tuần này tôi chạy xuống các đồn công an tìm hiểu tình hình, anh nhìn số cây xe tôi ngồi là biết.
Đinh Lập Cường nghe thấy Triệu Quốc Đống phê bình mình nên vội vàng giải thích.
- Cậu biết là tốt rồi.
Triệu Quốc Đống cũng không muốn nhiều lời với Đinh Lập Cường, có lẽ ai gặp chuyện này cũng sẽ hưng phấn vài hôm.
- Cậu cần phải có dự định rõ ràng trong công việc, nên làm như thế nào, làm thế nào mới có thể triển khai công việc, làm thế nào mới đạt được thành tích, đây là vấn đề cậu cần suy nghĩ.
- Sư huynh yên tâm, điểm này tôi biết. Tình hình an ninh trật tự của Tây Lĩnh không quá kém nhưng cũng không quá tốt. Tôi cũng nghĩ nên đi kiểm tra hết các xã thị trấn sau đó về đưa ra phương án.
Đinh Lập Cường thu lại vẻ hưng phấn rồi nghiêm túc nói.
- Cậu bây giờ phụ trách công việc gì?
Triệu Quốc Đống nói.
- An ninh trật tự, cũng không biết phòng nghĩ như thế nào nữa. tôi xuất thân là cảnh sát hình sự lại để tôi phụ trách an ninh trật tự. Hắc hắc, không biết có phải là rèn luyện tôi không?
Đinh Lập Cường cười cười tự giễu.
- Quản lý an ninh trật tự là việc tốt. Cậu nếu xuống Công an quận thì cần phải làm quen với công việc một cách toàn diện, cả ngày vùi đầu điều tra vụ án không cớ lợi cho cậu. Tôi thấy đây là việc tốt. Người ta muốn cũng không được việc tốt như vậy.
Triệu Quốc Đống không cho là đúng.
- Sư huynh, quản an ninh trật tự cũng đầy áp lực và mạo hiểm. Anh cũng biết Côn Châu ở ngay dưới mắt tỉnh ủy, ủy ban tỉnh, chuyện gì cũng có thể lên tận trời, công việc không dễ triển khai, hơi xảy ra chút chuyện là sẽ khiến lãnh đạo cấp trên chú ý. Tôi đúng là không quá quen.
Đinh Lập Cường nhăn nhó mặt mày.
- Không có tiền đồ, chút áp lực đó là có thể đè ngã cậu sao?
Triệu Quốc Đống hừ một tiếng:
- Đặt tâm trí vào làm việc là đủ, đừng suốt ngày nghĩ này nghĩ nọ.
- Hắc hắc, sư huynh, đè ngã thì không đến mức, chẳng qua đột nhiên bảo tôi không làm án đúng là thấy mất mát.
Đinh Lập Cường cười khổ nói.
- Điều này có thể hiểu, để cậu rời khỏi công việc mình yêu thích đến cương vị mới thì ai cũng có cảm giác đó. Chẳng qua nếu muốn trưởng thành thì cần phải đi bước này.
Triệu Quốc Đống bình tĩnh nói.
Đinh Lập Cường có chút do dự sau đó nói:
- Sư huynh, tôi biết mình được điều chỉnh là nhờ anh, chẳng qua tôi sẽ cố gắng làm tốt công việc, làm ra thành tích tuyệt đối không để anh bị nói này nói kia. Điểm này tôi tin mình làm được.
- Lập Cường, tôi không phủ nhận mình có tác dụng, đối với tôi mà nói việc này là rất đơn giản, nhưng nếu như cậu làm không ra gì thì tôi có cố đến đâu cũng phí công. Cho nên cơ bản vẫn là do cậu.
Triệu Quốc Đống trầm ngâm một chút rồi nói:
- Tôi hy vọng cậu có thể làm xuất sắc ở cương vị mới.
Điều chỉnh công việc của Đinh Lập Cường đối với Triệu Quốc Đống mà nói là rất đơn giản, trên thực tế không cần hắn nhấc tay cũng có người ngầm hiểu ý. Người hiểu quy tắc quan trường như Vương Thiết thì cơ hội này y có thể không bắt được sao? Đương nhiên đối phương điều chỉnh như vậy cũng là hợp tình hợp lý, không ai tìm ra sơ sót gì. Đinh Lập Cường đã làm phó trưởng phòng được hai năm, điều đến Công an quận Tây Lĩnh làm phó trưởng phòng thì không phải là một câu nói sao? Ai còn có thể gây khó dễ?
Chẳng qua chỉ hai tuần đã điều chỉnh không thể không nói Cục công an thành phố Côn Châu làm việc rất “nhanh chóng, quyết đoán”. Triệu Quốc Đống không thấy có gì ngạc nhiên về việc này.
Bao người mơ tưởng muốn kéo gần quan hệ với hắn. Cán bộ cấp phó giám đốc như Vương Thiết càng là như vậy. Hơn nữa có lẽ Triệu Quốc Đống là người có thể quyết định việc Vương Thiết có thể tiếp tục ở lại Côn Châu làm cục trưởng Cục công an thành phố hay không?
Tết dương lịch Triệu Quốc Đống bay sang Dương Thành, Nam Việt với Cù Vận Bạch hai hôm, cũng thăm Thanh Đào.
Thanh Đào rất khỏe mạnh, càng lớn trông càng giống mẹ, đương nhiên cũng có vẻ giống Triệu Quốc Đống. Cù Vận Bạch rất thương con, thuê một bảo mẫu tốt nghiệp đại học suốt ngày nói tiếng anh với Thanh Đào, Thanh Đào cũng hay bi bô tiếng Anh nghe khá buồn cười.
Thanh Đào có ấn tượng khá mơ hồ về Triệu Quốc Đống. Nhưng khi Triệu Quốc Đống xuất hiện trước mặt nó, nó thoáng cái ý thức được người đàn ông này là bố mình. Khi nó phát hiện người khác có bố ở bên mà mình không có nên trong lòng vẫn tò mò và hỏi mẹ với dì bố mình tại sao không ở bên cạnh? Cù Vận Bạch thường hay đánh trống lảng, bây giờ Triệu Quốc Đống xuất hiện đã giải quyết giúp Cù Vận Bạch.
Triệu Quốc Đống phải nói dối với Thanh Đào là công việc của mình khá đặc biệt nên không thường xuyên ở bên hai mẹ con. Hắn chỉ có thể làm như vậy. Hắn đã hứa cho Cù Vận Bạch một đứa con đầy đủ nhưng đứa bé thiếu tình cha sẽ không được hoàn chỉnh, vì thế hắn phải làm ra quyết định như vậy.
Lúc này hắn mới ý thức được mình mang đến khó xử và mạo hiểm cho con. Mặc dù Cù Vận Bạch và Thanh Đào đã là người dân Hongkong nhưng đủ loại mạo hiểm này vẫn như cũ khiến hắn có thể ngã ngựa bất cứ lúc nào.
Ử cấp độ phó tỉnh như Triệu Quốc Đống mà nói thì quan hệ ngoài luồng cũng không thể làm khó hắn. Nhưng nếu hắn có con với một người phụ nữ không phải là vợ thì đó chính là chứng cứ rất rõ ràng, tổ chức sẽ không dễ dàng tha thứ cho một cán bộ hủ hóa đến mức đó.
Tổ chức kỷ luật sẽ không suy xét anh có nguyên nhân gì, cũng không vì anh là ai mà bỏ qua cho anh. Ít nhất điều này hoàn toàn đủ để anh không thể nào tiến lên được nữa.
Mặc dù Triệu Quốc Đống cũng biết khả năng của việc này không lớn. Cù Vận Bạch và Thanh Đào đã định cư ở Hongkong, Thanh Đào ngày sau sống và học chủ yếu ở Hongkong.
Đương nhiên Triệu Quốc Đống cũng không hối hận. Hắn không thể nào cắt đứt tình cảm với Cù Vận Bạch, cũng không thể cho Cù Vận Bạch một gia đình đúng nghĩa. Như vậy một đứa con chính là cách tốt nhất để bù đắp cho cô, mặc dù mạo hiểm hơn nữa thì hắn vẫn phải chịu trách nhiệm này.
Chẳng qua làm khó Triệu Quốc Đống còn có những người khác như La Băng, Cổ Tiểu Âu, có lẽ La Băng còn có thể nghĩ một chút, nhưng cô bé Cổ Tiểu Âu thì đúng là khó nắm bắt. Cô từng nói cô cảm thấy cuộc sống độc thân đã không thích hợp thì cô sẽ muốn có con, mà đứa con này chỉ có thể là do hắn cho cô. Những lời này Triệu Quốc Đống vẫn nhớ kỹ, không chừng ngày nào đó Cổ Tiểu Âu sẽ đòi.
Phụ nữ có thể mang lại vô tận vui sướng và hạnh phúc cho đàn ông nhưng cũng sẽ mang lại vô vàn phiền não và nguy hiểm. Triệu Quốc Đống cảm thấy câu này rất chính xác với mình.
Phong lưu khi còn trẻ mang lại hậu quả nên bây giờ phải nghĩ cách bù đắp. Mặc dù hắn không hối hận nhưng hắn phải đối mặt, hắn không thể nào cắt đứt tất cả quá khứ.
….
Trần Đại Lực phun ra một hơi thuốc lẳng lặng nhìn dáng người đẫy đà gợi cảm từ xe Accord đi xuống, đối phương vào một công ty hàng không mua vé máy bay.
Canh ả ta đã hai năm, anh em cũng bắt đầu thấy chán nản, cảm thấy mình như bị ma ám mà suốt ngày đi theo dõi ả. Thậm chí có cả người còn nếu nếu mình thật sự muốn ả thì không bằng tìm cơ hội cho ả vào bẫy.
Coi Trần Đại Lực này là ai? Không sai, Trần Đại Lực này muốn ngủ với người phụ nữ đó, muốn sờ vào cặp mông căng tròn kia, muốn sờ nắn cặp vú kia.
Chẳng qua không nhịn được việc nhỏ sẽ loạn việc lớn, Trần Đại Lực không phải loại người lỗ mãng không quản được thứ dưới mông. Ả ta không đơn giản, nếu thật sự bị mình hiếp chỉ sợ sẽ tự tử ngay.
Trần Đại Lực muốn để Triệu Quốc Đống phải trả giá, y muốn có tài nguyên cuồn cuộn chảy vào túi, y muốn làm cho ả ngoan ngoãn nằm trên giường quan hệ với mình, Trần Đại Lực muốn làm chính là việc này. Đương nhiên đây là ở tình huống tính toán của mình thành công.
Chuyện này đúng là không dễ, tên Triệu Quốc Đống khôn khéo như hồ ly, mình cũng không thể lúc nào cũng canh ả này. Mình còn có công việc khác để làm, anh em bên dưới còn muốn sống.
Trần Đại Lực tự nhận mình bây giờ cũng không quá kém, xe đã đổi sang Lexus G430, anh em cũng đều có ô tô đi. Nhưng nghĩ đến ả này đều có thể đi xe Accord, cơn lửa giận sâu trong lòng Trần Đại Lực lại bốc lên.
Dựa vào cái gì? Xe mình và anh em đi đều là do ngày đêm làm việc vaats vả, không cần biết mình dùng thủ đoạn gì nhưng ít nhất mình cũng chịu mạo hiểm, đi trên dây thừng, dùng hết đầu óc để kiếm tiền. Ả dựa vào gì mà đi xe xịn như vậy? Chỉ vì ả là người phụ nữ của Triệu Quốc Đống?
Không công bằng.
Mặc dù thế giới này vốn là không công bằng nhưng Trần Đại Lực muốn kiếm được một thứ “công bằng”
- Tam Mao, cậu vào xem xem, ả chắc là muốn đi mua vé máy bay, chú xem ả đi đâu.
Trần Đại Lực đẩy đẩy tên thanh niên đang ngồi bên cạnh.
- Lực ca, lại để em đi? Ả này có thể nhận ra em không? Bọn em theo dõi ả bao lần mà có tìm được gì đâu? Anh không chán sao? Anh nếu muốn chơi ả không bằng tìm cơ hội ra tay.
Tên Tam Mao gãi đầu không vui nói.
- Cút, mày biết cái gì. Chuyện của Lực ca này còn cần cậu dạy?
Trần Đại Lực tức giận nói:
- Cậu không nghĩ tới Lực ca đã từng đó năm không bỏ qua ả ta là vì nguyên nhân gì? Cậu cho rằng Lực ca này chỉ đơn giản muốn ngủ với ả sao? Cậu coi thường Lực ca này quá đó.
- Vậy Lực ca sao còn cố chấp như vậy?
Tam Mao ngẩn ra.
Trần Đại Lực đã mang theo một đám anh em lên An Đô, bắt công trình. Anh em ai cũng thừa nhận Lực ca có bản lĩnh, nhìn chuẩn công trình, nhìn chuẩn người rồi bỏ đủ vốn liếng ra để lần theo. Một tháng không được thì ba tháng, không được lại nửa năm, cuối cùng có thể kiếm được thứ gì đó từ mục tiêu, cuối cùng có thể lợi dụng mấy thứ này để đạt được mục đích đó là công trình.
- Tôi cố chấp đương nhiên là có lý do, cậu có lúc nào thấy cá lớn thoáng cái là đớp mồi không? Nóng nảy không ăn được đậu hủ. Tôi nói với cậu Tam Mao, đừng có mà học tính xúc động của anh cậu. Muốn làm việc lớn thì cần có nghị lực, có kiên nhẫn. Cậu đi theo Lực ca thì sau này sẽ có cuộc sống hạnh phúc.
Trần Đại Lực cười lạnh một tiếng vỗ chiếc xe.
- Xe này đã đáng gì, đồ Nhật Bản thôi. Chờ một thời gian nữa Lực ca sẽ đổi xe BMW7, xe này sẽ giao cho anh em cậu dùng.
Mặt Tam Mao lập tức sáng bừng bên. Xe Lexus này quá tuyệt vời, y đã sớm muốn nó. Nhưng đây là xe của Lực ca mới mua về được một thời gian với giá trên triệu. Xe này chạy tốn xăng nhưng Tam Mao không thèm để ý, ở đất An Đô này cũng chỉ có vài chiếc. Nếu Lực ca cho mình thì quá tuyệt vời.
- Hắc hắc, Lực ca, vậy em chờ ngày đó.
- Đừng nói nhiều, mau vào xem cho tôi, chú ý đừng để động. Ả không ngu, cậu đừng đến quá gần. Chỉ cần nhìn ả đi đâu, chuyến nào là được, biết không?
Trần Đại Lực vỗ vỗ đầu Tam Mao:
- Anh mày có dự cảm lần này đuôi cáo sẽ lộ ra.
- Lực ca yên tâm.
Tam Mao đầy đắc ý mở cửa chạy ra.
Bạn học trường cảnh sát ngày xưa hắn không liên lạc mấy, hầu hết cũng là mất liên lạc sau khi hắn thôi làm cảnh sát, mà một bộ phận do hắn không ngừng lên chức làm cho dần phai nhạt đi. Triệu Quốc Đống cũng rất bất đắc dĩ, không phải hắn vụ lợi mà thực tế chính là như vậy. Quan hệ không tốt nghĩ đến muốn quan hệ gần thì thấy không tiện. Quan hệ tốt lại nghĩ không nên dính vào vầng hào quang nên dần nhạt đi.
Hắn đã từng gọi mấy cuộc điện nhưng lúc ấy hoặc là làm phó thị trưởng Hoài Khánh, sau đó lại từ thị trưởng điều tới Bộ năng lượng nên quan hệ với bạn học gần như cắt đứt, có lẽ liên lạc duy nhất chính là Trình Giao.
Đinh Lập Cường thì khác, hắn đây là tình cờ gặp được đối phương, hơn nữa quan hệ giữa hắn và Đinh Lập Cường cũng khác. Anh em ngày xưa trong đội võ rất hay giúp nhau, vì bảo vệ Đường Cẩn thuộc mình mà anh em trong đội đã từng thay mình xử lý không ít tên.
Chẳng qua Đường Cẩn bây giờ đã là quá khứ. Khuôn mặt xinh xắn của Đường Cẩn và cơ thể trơn mịn lại hiện lên trong đầu hắn, thậm chí còn cả Khổng Nguyệt và Cao Thiền. Hai cô gái này cũng đã thành quá khứ. Khổng Nguyệt mấy năm qua gần như không về nước, mà Cao Thiền hình như làm việc ở Ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy tỉnh An Nguyên.
Ký ức ngày xưa cứ thế xâu chuỗi lại do sự xuất hiện của Đinh Lập Cường, tạo thành một sợi xích làm Triệu Quốc Đống có thể nhớ từ lúc tốt nghiệp đến bây giờ. Cảm giác này rất đặc biệt.
Đêm đó Triệu Quốc Đống đến tận 3h sáng mới ngủ.
Điều tra công tác công an là một phần rất bình thường trong công việc của hắn. Công tác tổ chức thoạt nhìn đơn giản nhưng lại liên quan nhiều mặt. Tình huống Sở công an báo cáo lên về cơ bản là thật, nhất là tình hình ở Cục công an thành phố Côn Châu càng đột xuất. Triệu Quốc Đống cũng từ Đinh Lập Cường mà biết không ít tình huống.
Vấn đề biên chế thiếu hụt khiến cho cảnh sát về cơ bản mất quyền lợi nghỉ ngơi, điện thoại di động không thể tắt máy, luôn trong tình trạng đợi lệnh. Rất nhiều cảnh sát gặp áp lực tâm lý rất lớn, gia đình mâu thuẫn, thu nhập đãi ngộ thấp nên khiến cho đội ngũ cảnh sát xuất hiện nhiều vấn đề.
Triệu Quốc Đống khi ghi ý kiến cũng mời Sở nội vụ cần tăng cường biên chế cho đội ngũ cảnh sát, giải quyết những vấn đề mà đội ngũ công an đang gặp phải, đưa ra phương án có tính khả thi trình lên tỉnh ủy tiến hành thảo luận, cố gắng giải quyết vấn đề này.
Hắn chỉ có thể làm như vậy cho đội ngũ công an. Ban tổ chức cán bộ chỉ có thể đưa ra ý kiến, đốc thúc các ngành chức năng giải quyết. Triệu Quốc Đống cũng tin có mình cực lực đốc thúc thì bên các sở ban ngành khác cũng sẽ làm nhanh hơn.
…
Đinh Lập Cường hai tuần sau được bổ nhiệm làm phó trưởng phòng công an quận Tây Lĩnh, trong này không thể không nhờ mối quan hệ giữa y và Triệu Quốc Đống.
- Sao, một chức phó trưởng phòng mà làm cậu hưng phấn như vậy sao?
Triệu Quốc Đống ra hiệu Đinh Lập Cường tự rót trà.
- Cậu coi như điều ngang cấp mà. Phó trưởng phòng Công an quận Tây Lĩnh và đội trưởng đội trọng án số hai đều là cấp phó trưởng phòng, không thể nói là đề bạt.
- Sư huynh, anh đây chỉ biết một chứ không biết hai. Tôi ở đội trọng án mặc dù là cấp phó trưởng phòng nhưng dưới tay chỉ có hơn mười người, ngoài làm việc chính là làm việc.
- Hơn nữa làm mệt không nói, không chừng hơi chút là đắc tội người. Nhưng phó trưởng phòng Tây Lĩnh là sao? Nói là cấp phó trưởng phòng nhưng sợ là ở Cục công an thành phố có không ít cán bộ cấp trưởng phòng nếu được điều tới đều chạy thật nhanh đi làm.
Mặt Đinh Lập Cường ửng hồng, tự rót trà cho mình. Ở đây y không dám làm phiền thư ký của Triệu Quốc Đống rót cho mình.
- Lý Vĩnh Cương tôi không sợ, mệt chút cũng không sợ, làm công an chính là như vậy. Sợ là bên trên giao một ít vụ án không có đầu mối mà lãnh đạo luôn kêu gào phá nhanh, không phá được chỉ chờ ăn mắng, lãnh đạo đâu nói điều kiện. Hơn nữa còn dính tới đủ loại quan hệ, hơi không để ý là đắc tội với người….
- Cái khác không nói, chỉ riêng đãi phần đãi ngộ cũng khác. Tôi làm ở đội trọng án có một xe Jetta nhưng đây là xe dùng chung của cả đội. Đến Tây Lĩnh làm phó trưởng phòng được một xe Passat ngay, đây không phải ưu đãi cho riêng tôi. Các phó trưởng phòng khác cũng thế, trưởng phòng và chính ủy đều là xe Accord.
Đinh Lập Cường vẫn chìm đắm trong cơn hưng phấn vì được điều chỉnh công tác. Sau một tuần y rất nhanh quen thuộc với công việc. Y giống như một tên nghèo đối biến thành người có tiền, tâm lý thay đổi đúng là không dễ điều chỉnh.
- Lập Cường, điều kiện tốt cũng là vì để triển khai công việc, tôi sao thấy cậu giống như là đang hưởng thụ vậy?
Triệu Quốc Đống tức giận nói.
- Sư huynh, tôi không phải mới đi sao? Thấy lạ một chút nhưng tôi không chậm trễ trong công việc. Một tuần này tôi chạy xuống các đồn công an tìm hiểu tình hình, anh nhìn số cây xe tôi ngồi là biết.
Đinh Lập Cường nghe thấy Triệu Quốc Đống phê bình mình nên vội vàng giải thích.
- Cậu biết là tốt rồi.
Triệu Quốc Đống cũng không muốn nhiều lời với Đinh Lập Cường, có lẽ ai gặp chuyện này cũng sẽ hưng phấn vài hôm.
- Cậu cần phải có dự định rõ ràng trong công việc, nên làm như thế nào, làm thế nào mới có thể triển khai công việc, làm thế nào mới đạt được thành tích, đây là vấn đề cậu cần suy nghĩ.
- Sư huynh yên tâm, điểm này tôi biết. Tình hình an ninh trật tự của Tây Lĩnh không quá kém nhưng cũng không quá tốt. Tôi cũng nghĩ nên đi kiểm tra hết các xã thị trấn sau đó về đưa ra phương án.
Đinh Lập Cường thu lại vẻ hưng phấn rồi nghiêm túc nói.
- Cậu bây giờ phụ trách công việc gì?
Triệu Quốc Đống nói.
- An ninh trật tự, cũng không biết phòng nghĩ như thế nào nữa. tôi xuất thân là cảnh sát hình sự lại để tôi phụ trách an ninh trật tự. Hắc hắc, không biết có phải là rèn luyện tôi không?
Đinh Lập Cường cười cười tự giễu.
- Quản lý an ninh trật tự là việc tốt. Cậu nếu xuống Công an quận thì cần phải làm quen với công việc một cách toàn diện, cả ngày vùi đầu điều tra vụ án không cớ lợi cho cậu. Tôi thấy đây là việc tốt. Người ta muốn cũng không được việc tốt như vậy.
Triệu Quốc Đống không cho là đúng.
- Sư huynh, quản an ninh trật tự cũng đầy áp lực và mạo hiểm. Anh cũng biết Côn Châu ở ngay dưới mắt tỉnh ủy, ủy ban tỉnh, chuyện gì cũng có thể lên tận trời, công việc không dễ triển khai, hơi xảy ra chút chuyện là sẽ khiến lãnh đạo cấp trên chú ý. Tôi đúng là không quá quen.
Đinh Lập Cường nhăn nhó mặt mày.
- Không có tiền đồ, chút áp lực đó là có thể đè ngã cậu sao?
Triệu Quốc Đống hừ một tiếng:
- Đặt tâm trí vào làm việc là đủ, đừng suốt ngày nghĩ này nghĩ nọ.
- Hắc hắc, sư huynh, đè ngã thì không đến mức, chẳng qua đột nhiên bảo tôi không làm án đúng là thấy mất mát.
Đinh Lập Cường cười khổ nói.
- Điều này có thể hiểu, để cậu rời khỏi công việc mình yêu thích đến cương vị mới thì ai cũng có cảm giác đó. Chẳng qua nếu muốn trưởng thành thì cần phải đi bước này.
Triệu Quốc Đống bình tĩnh nói.
Đinh Lập Cường có chút do dự sau đó nói:
- Sư huynh, tôi biết mình được điều chỉnh là nhờ anh, chẳng qua tôi sẽ cố gắng làm tốt công việc, làm ra thành tích tuyệt đối không để anh bị nói này nói kia. Điểm này tôi tin mình làm được.
- Lập Cường, tôi không phủ nhận mình có tác dụng, đối với tôi mà nói việc này là rất đơn giản, nhưng nếu như cậu làm không ra gì thì tôi có cố đến đâu cũng phí công. Cho nên cơ bản vẫn là do cậu.
Triệu Quốc Đống trầm ngâm một chút rồi nói:
- Tôi hy vọng cậu có thể làm xuất sắc ở cương vị mới.
Điều chỉnh công việc của Đinh Lập Cường đối với Triệu Quốc Đống mà nói là rất đơn giản, trên thực tế không cần hắn nhấc tay cũng có người ngầm hiểu ý. Người hiểu quy tắc quan trường như Vương Thiết thì cơ hội này y có thể không bắt được sao? Đương nhiên đối phương điều chỉnh như vậy cũng là hợp tình hợp lý, không ai tìm ra sơ sót gì. Đinh Lập Cường đã làm phó trưởng phòng được hai năm, điều đến Công an quận Tây Lĩnh làm phó trưởng phòng thì không phải là một câu nói sao? Ai còn có thể gây khó dễ?
Chẳng qua chỉ hai tuần đã điều chỉnh không thể không nói Cục công an thành phố Côn Châu làm việc rất “nhanh chóng, quyết đoán”. Triệu Quốc Đống không thấy có gì ngạc nhiên về việc này.
Bao người mơ tưởng muốn kéo gần quan hệ với hắn. Cán bộ cấp phó giám đốc như Vương Thiết càng là như vậy. Hơn nữa có lẽ Triệu Quốc Đống là người có thể quyết định việc Vương Thiết có thể tiếp tục ở lại Côn Châu làm cục trưởng Cục công an thành phố hay không?
Tết dương lịch Triệu Quốc Đống bay sang Dương Thành, Nam Việt với Cù Vận Bạch hai hôm, cũng thăm Thanh Đào.
Thanh Đào rất khỏe mạnh, càng lớn trông càng giống mẹ, đương nhiên cũng có vẻ giống Triệu Quốc Đống. Cù Vận Bạch rất thương con, thuê một bảo mẫu tốt nghiệp đại học suốt ngày nói tiếng anh với Thanh Đào, Thanh Đào cũng hay bi bô tiếng Anh nghe khá buồn cười.
Thanh Đào có ấn tượng khá mơ hồ về Triệu Quốc Đống. Nhưng khi Triệu Quốc Đống xuất hiện trước mặt nó, nó thoáng cái ý thức được người đàn ông này là bố mình. Khi nó phát hiện người khác có bố ở bên mà mình không có nên trong lòng vẫn tò mò và hỏi mẹ với dì bố mình tại sao không ở bên cạnh? Cù Vận Bạch thường hay đánh trống lảng, bây giờ Triệu Quốc Đống xuất hiện đã giải quyết giúp Cù Vận Bạch.
Triệu Quốc Đống phải nói dối với Thanh Đào là công việc của mình khá đặc biệt nên không thường xuyên ở bên hai mẹ con. Hắn chỉ có thể làm như vậy. Hắn đã hứa cho Cù Vận Bạch một đứa con đầy đủ nhưng đứa bé thiếu tình cha sẽ không được hoàn chỉnh, vì thế hắn phải làm ra quyết định như vậy.
Lúc này hắn mới ý thức được mình mang đến khó xử và mạo hiểm cho con. Mặc dù Cù Vận Bạch và Thanh Đào đã là người dân Hongkong nhưng đủ loại mạo hiểm này vẫn như cũ khiến hắn có thể ngã ngựa bất cứ lúc nào.
Ử cấp độ phó tỉnh như Triệu Quốc Đống mà nói thì quan hệ ngoài luồng cũng không thể làm khó hắn. Nhưng nếu hắn có con với một người phụ nữ không phải là vợ thì đó chính là chứng cứ rất rõ ràng, tổ chức sẽ không dễ dàng tha thứ cho một cán bộ hủ hóa đến mức đó.
Tổ chức kỷ luật sẽ không suy xét anh có nguyên nhân gì, cũng không vì anh là ai mà bỏ qua cho anh. Ít nhất điều này hoàn toàn đủ để anh không thể nào tiến lên được nữa.
Mặc dù Triệu Quốc Đống cũng biết khả năng của việc này không lớn. Cù Vận Bạch và Thanh Đào đã định cư ở Hongkong, Thanh Đào ngày sau sống và học chủ yếu ở Hongkong.
Đương nhiên Triệu Quốc Đống cũng không hối hận. Hắn không thể nào cắt đứt tình cảm với Cù Vận Bạch, cũng không thể cho Cù Vận Bạch một gia đình đúng nghĩa. Như vậy một đứa con chính là cách tốt nhất để bù đắp cho cô, mặc dù mạo hiểm hơn nữa thì hắn vẫn phải chịu trách nhiệm này.
Chẳng qua làm khó Triệu Quốc Đống còn có những người khác như La Băng, Cổ Tiểu Âu, có lẽ La Băng còn có thể nghĩ một chút, nhưng cô bé Cổ Tiểu Âu thì đúng là khó nắm bắt. Cô từng nói cô cảm thấy cuộc sống độc thân đã không thích hợp thì cô sẽ muốn có con, mà đứa con này chỉ có thể là do hắn cho cô. Những lời này Triệu Quốc Đống vẫn nhớ kỹ, không chừng ngày nào đó Cổ Tiểu Âu sẽ đòi.
Phụ nữ có thể mang lại vô tận vui sướng và hạnh phúc cho đàn ông nhưng cũng sẽ mang lại vô vàn phiền não và nguy hiểm. Triệu Quốc Đống cảm thấy câu này rất chính xác với mình.
Phong lưu khi còn trẻ mang lại hậu quả nên bây giờ phải nghĩ cách bù đắp. Mặc dù hắn không hối hận nhưng hắn phải đối mặt, hắn không thể nào cắt đứt tất cả quá khứ.
….
Trần Đại Lực phun ra một hơi thuốc lẳng lặng nhìn dáng người đẫy đà gợi cảm từ xe Accord đi xuống, đối phương vào một công ty hàng không mua vé máy bay.
Canh ả ta đã hai năm, anh em cũng bắt đầu thấy chán nản, cảm thấy mình như bị ma ám mà suốt ngày đi theo dõi ả. Thậm chí có cả người còn nếu nếu mình thật sự muốn ả thì không bằng tìm cơ hội cho ả vào bẫy.
Coi Trần Đại Lực này là ai? Không sai, Trần Đại Lực này muốn ngủ với người phụ nữ đó, muốn sờ vào cặp mông căng tròn kia, muốn sờ nắn cặp vú kia.
Chẳng qua không nhịn được việc nhỏ sẽ loạn việc lớn, Trần Đại Lực không phải loại người lỗ mãng không quản được thứ dưới mông. Ả ta không đơn giản, nếu thật sự bị mình hiếp chỉ sợ sẽ tự tử ngay.
Trần Đại Lực muốn để Triệu Quốc Đống phải trả giá, y muốn có tài nguyên cuồn cuộn chảy vào túi, y muốn làm cho ả ngoan ngoãn nằm trên giường quan hệ với mình, Trần Đại Lực muốn làm chính là việc này. Đương nhiên đây là ở tình huống tính toán của mình thành công.
Chuyện này đúng là không dễ, tên Triệu Quốc Đống khôn khéo như hồ ly, mình cũng không thể lúc nào cũng canh ả này. Mình còn có công việc khác để làm, anh em bên dưới còn muốn sống.
Trần Đại Lực tự nhận mình bây giờ cũng không quá kém, xe đã đổi sang Lexus G430, anh em cũng đều có ô tô đi. Nhưng nghĩ đến ả này đều có thể đi xe Accord, cơn lửa giận sâu trong lòng Trần Đại Lực lại bốc lên.
Dựa vào cái gì? Xe mình và anh em đi đều là do ngày đêm làm việc vaats vả, không cần biết mình dùng thủ đoạn gì nhưng ít nhất mình cũng chịu mạo hiểm, đi trên dây thừng, dùng hết đầu óc để kiếm tiền. Ả dựa vào gì mà đi xe xịn như vậy? Chỉ vì ả là người phụ nữ của Triệu Quốc Đống?
Không công bằng.
Mặc dù thế giới này vốn là không công bằng nhưng Trần Đại Lực muốn kiếm được một thứ “công bằng”
- Tam Mao, cậu vào xem xem, ả chắc là muốn đi mua vé máy bay, chú xem ả đi đâu.
Trần Đại Lực đẩy đẩy tên thanh niên đang ngồi bên cạnh.
- Lực ca, lại để em đi? Ả này có thể nhận ra em không? Bọn em theo dõi ả bao lần mà có tìm được gì đâu? Anh không chán sao? Anh nếu muốn chơi ả không bằng tìm cơ hội ra tay.
Tên Tam Mao gãi đầu không vui nói.
- Cút, mày biết cái gì. Chuyện của Lực ca này còn cần cậu dạy?
Trần Đại Lực tức giận nói:
- Cậu không nghĩ tới Lực ca đã từng đó năm không bỏ qua ả ta là vì nguyên nhân gì? Cậu cho rằng Lực ca này chỉ đơn giản muốn ngủ với ả sao? Cậu coi thường Lực ca này quá đó.
- Vậy Lực ca sao còn cố chấp như vậy?
Tam Mao ngẩn ra.
Trần Đại Lực đã mang theo một đám anh em lên An Đô, bắt công trình. Anh em ai cũng thừa nhận Lực ca có bản lĩnh, nhìn chuẩn công trình, nhìn chuẩn người rồi bỏ đủ vốn liếng ra để lần theo. Một tháng không được thì ba tháng, không được lại nửa năm, cuối cùng có thể kiếm được thứ gì đó từ mục tiêu, cuối cùng có thể lợi dụng mấy thứ này để đạt được mục đích đó là công trình.
- Tôi cố chấp đương nhiên là có lý do, cậu có lúc nào thấy cá lớn thoáng cái là đớp mồi không? Nóng nảy không ăn được đậu hủ. Tôi nói với cậu Tam Mao, đừng có mà học tính xúc động của anh cậu. Muốn làm việc lớn thì cần có nghị lực, có kiên nhẫn. Cậu đi theo Lực ca thì sau này sẽ có cuộc sống hạnh phúc.
Trần Đại Lực cười lạnh một tiếng vỗ chiếc xe.
- Xe này đã đáng gì, đồ Nhật Bản thôi. Chờ một thời gian nữa Lực ca sẽ đổi xe BMW7, xe này sẽ giao cho anh em cậu dùng.
Mặt Tam Mao lập tức sáng bừng bên. Xe Lexus này quá tuyệt vời, y đã sớm muốn nó. Nhưng đây là xe của Lực ca mới mua về được một thời gian với giá trên triệu. Xe này chạy tốn xăng nhưng Tam Mao không thèm để ý, ở đất An Đô này cũng chỉ có vài chiếc. Nếu Lực ca cho mình thì quá tuyệt vời.
- Hắc hắc, Lực ca, vậy em chờ ngày đó.
- Đừng nói nhiều, mau vào xem cho tôi, chú ý đừng để động. Ả không ngu, cậu đừng đến quá gần. Chỉ cần nhìn ả đi đâu, chuyến nào là được, biết không?
Trần Đại Lực vỗ vỗ đầu Tam Mao:
- Anh mày có dự cảm lần này đuôi cáo sẽ lộ ra.
- Lực ca yên tâm.
Tam Mao đầy đắc ý mở cửa chạy ra.
/1736
|