- Bồi ca, em còn tưởng anh vì lần tai nạn xe này mà gặp mối tình như trên phim, kết quả lại gặp bác gái lớn hơn anh không biết bao tuổi. Có phải thấy rất thất vọng không?
Triệu Quốc Đống ngồi trên giường bệnh cười ha hả nói.
- Em đoán anh thấy bác gái kia từ xe đi ra nhất định sẽ thấy đau lòng hơn đau ở chân.
- Thằng ranh này, anh thấy chú ở Côn Châu suốt ngày phải nghiêm mặt nghênh đón cán bộ nên điên rồi vì thế mới lấy cớ chạy đến đây chọc anh hả?
Dương Thiên Bồi nằm trên giường cười cười nói với Triệu Quốc Đống.
- Bồi ca, cũng là anh hiểu em. Chức trưởng ban tổ chức cán bộ kia đúng là không thích hợp em. Công tác chủ yếu là làm công tác tư tưởng với người, cả ngày nghĩ người khác như thế nào, nói chuyện với đồng nghiệp cũng phải lấy thái độ ẩn dụ, mặt nạ lúc nào cũng phải mang theo.
Triệu Quốc Đống trước mặt Dương Thiên Bồi cũng không cần e nghịa.
- Bồi ca nói em là người anh minh thần võ như vậy mà suốt ngày phải làm việc đó có phải là quá áp lực không?
- Anh lần này coi như cho chú cơ hội nghỉ ngơi hai ngày để phát tiết tính đàn ông của chú. Nếu không anh nghĩ chú thành ông cụ non mất.
Dương Thiên Bồi thực ra bị thương không nặng chỉ hơi rạn xương. Bác sĩ yêu cầu nằm nghỉ ngơi một tháng, tránh vận động làm cho Dương Thiên Bồi rất khó chịu.
- Ai nói không phải chứ?
Triệu Quốc Đống dựa lưng vào ghế.
- Đến một hoàn cảnh mới nên cần phải làm quen từ đầu, một lần nữa làm quen người mới, một lần nữa quen với quan hệ xã hội mới, đâu dễ dàng như vậy? Hơn nữa ở vị trí này muốn tìm người tâm phúc đâu có dễ. Có đôi khi nằm trên giường em vẫn suy nghĩ hôm nay mình sẽ gặp ai, nói chuyện gì, ý đồ của đối phương là ở đâu?
Dương Thiên Bồi thở dài một tiếng trong lòng. Biểu hiện của Triệu Quốc Đống làm người khác si mê. 35 tuổi đã thành trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy Điền Nam, đây đúng là như một thần thoại, nếu như nói hắn có gia thế hơn người thì còn có thể giải thích, nhưng chỉ người biết rõ hắn từng bước lập nghiệp ở cơ sở mới biết chi tiết thật của hắn.
Thiên Phu vốn định tiến vào thị trường bất động sản Côn Châu nhưng bởi vì Triệu Quốc Đống nhận chức ở Điền Nam nên Thiên Phu không thể không tạm thời hoãn kế hoạch này lại. Đương nhiên Dương Thiên Bồi cũng chắc chắn Triệu Quốc Đống không thể ở lại Điền Nam quá lâu, tối đa là hai năm. Chỉ cần Triệu Quốc Đống vừa rời khỏi Điền Nam thì Thiên Phu sẽ có thể quy mô lớn tiến vào Côn Châu.
Triệu Quốc Đống ở phương diện này có thể nói là quá hoàn mỹ. Mặc dù vì thế Thiên Phu bị chút ảnh hưởng nhưng Dương Thiên Bồi và zz đều hiểu. Dù sao cống hiến của Triệu Quốc Đống đối với Thiên Phu là vượt quá sự được mất của một thành phố.
Nếu như Triệu Quốc Đống thật sự có thể dấn thân vào Thiên Phu hoặc tập đoàn Thương Lãng thì Dương Thiên Bồi tin rằng hai công ty sẽ phát triển thêm vài tầng nữa. Nhưng Triệu Quốc Đống không có chí kinh doanh, điều này làm Dương Thiên Bồi rất nuối tiếc.
0 Quốc Đống, chú đi đến đâu thì sẽ đi đôi giầy đó. Thế giới này vốn là như vậy, trên trời đâu có chuyện tốt cái bánh rơi xuống đầu?
Dương Thiên Bồi hơi nghiêng người ngồi dựa lưng vào ghế.
- Anh thật ra cảm thấy chú làm trưởng ban tổ chức cán bộ hai năm cũng là tốt, có thể đền bù thiếu sót của chú. Chú càng cảm thấy khó chịu, khó giải quyết càng chứng minh chú càng cần rèn luyện ở phương diện này. Chú sẽ càng chứng minh sự trưởng thành của mình, cho nên anh cảm thấy chú đến Điền Nam là đúng, có lẽ đây là ý của Trung ương.
- Bồi ca, đúng là gừng càng già càng cay. Anh coi như hiểu thấu ý nghĩa em tới Điền Nam.
Dương Thiên Bồi mặc dù là người kinh doanh nhưng bình thường có nhiều cơ hội với quan trường. Triệu Quốc Đống còn trẻ như vậy đột nhiên rời khỏi tỉnh An Nguyên đến Điền Nam nhận chức, y cảm thấy nhất định là có ý nghĩa không bình thường.
- Hừ, tự thu xếp đi, quan trường hiểm ác, đường xa tối đèn, hơi không cẩn thận thì chú có thể ngã xuống không thể đứng lên nổi.
Dương Thiên Bồi lắc đầu nói.
- Hắc hắc, thật sự nếu ngã xuống không dậy nổi thì cũng có Thiên Phu hoặc Thương Lãng chờ em mà.
Triệu Quốc Đống mặt dày nói.
- Anh đây thật đúng là cầu khẩn chú ngã.
Dương Thiên Bồi nở nụ cười:
- Thiên Phu thiếu người cầm lái, chú tới thì anh dễ dàng hơn nhiều.
- Đáng tiếc em sẽ không ngã, dù ngẫu nhiên thất bại một lần thì vẫn có thể đứng lên được.
Triệu Quốc Đống đầy tự tin nói.
Dương Thiên Bồi cười cười một tiếng không nói nhiều ở chuyện này.
- Ừ, lát nữa Tiểu Cù sẽ tới, có phải là hai người đã hẹn nhau không?
- Ồ, Vận Bạch sẽ tới đây ạ?
Triệu Quốc Đống vừa mừng vừa sợ.
Cù Vận Bạch vẫn ở Dương Thành, Thiên Phu đã mở được cục diện bên Nam Việt, mặc dù còn chưa thể so sánh với mấy tập đoàn bất động sản khổng lồ của Nam Việt như Vạn Khoa, Bích Quế Viên nhưng cũng mạnh hơn nhiều so với không ít công ty bất động sản tiến vào thị trường Nam Việt. Cũng vì như vậy Cù Vận Bạch dồn hết tâm trí và thể xác sang bên Nam Việt. Cô mặc dù vẫn là phó tổng giám đốc tập đoàn nhưng về cơ bản không hỏi công việc hàng ngày của tập đoàn.
Cù Vận Bạch gần như là ba bước chạy ra khỏi phòng bệnh do ẻ mặt châm chọc của Dương Thiên Bồi làm cô nóng mặt. Ở đây mặc dù là phòng đặc biệt, phòng to như vậy chỉ có mình Dương Thiên Bồi ở. Nhưng thực tế bệnh của x xko cần phải như vậy.
Triệu Quốc Đống nhìn một chút hành lang thấy không có ai nên hơi động tâm. Bây giờ là buổi chiều, người đi thăm bệnh ít tới giờ này. Phía sau phòng bệnh có một vườn hoa yên tĩnh.
Hoàng hôn lưu lại một tia nóng cuối cùng. Nơi này khá yên tĩnh nên ít có người quấy rầy. Triệu Quốc Đống vô thức đưa tay ôm vòng eo đẫy đà của Cù Vận Bạch. Cù Vận Bạch chỉ cảm thấy nhịp thở của mình trở nên dồn dập, cô hơi sợ.
- Quốc Đống, đừng ở đây, có người nhìn thấy đó.
Cù Vận Bạch rất nhanh bị Triệu Quốc Đống hôn, hàm răng dễ dàng bị lưỡi của hắn mở ra, chiếc lưỡi đó tiến vào miệng cô, chiếc áo cũng bị kéo ra khỏi thắt lưng. Cù Vận Bạch đương nhiên biết Triệu Quốc Đống muốn làm gì.
Triệu Quốc Đống không để ý gì khác, ngón tay tiến dọc theo sống lưng tìm móc khóa áo lót nhưng không có thu hoạch gì.
- Móc phía trước.
Cù Vận Bạch không nhịn được rên rỉ một tiếng.
Triệu Quốc Đống lập tức đưa tay ra đằng trước tìm được mục tiêu nhẹ nhàng xoay, chiếc áo lót lập tức được tách ra, một cặp bánh bao nóng bỏng rơi vào tay hắn.
Triệu Quốc Đống chỉ cảm thấy cả người mình rơi vào trạng thái rất lạ, rất khát vọng lột sạch Cù Vận Bạch ngay tại đây rồi hành động.
Cù Vận Bạch cũng bị cơn sóng tình đột nhiên ập tới cuốn trôi. Hai cơ thể ôm nhau dưới ánh mặt tời không muốn rời. Một tay Triệu Quốc Đống đã đưa ra sau quần cô, dọc theo bờ mông mà tiến vào khe hở kia, không ngừng vân vê bờ mông rắn chắc của cô, ngón tay đang không ngừng đưa tới chỗ đám cỏ kia.
- Không, Quốc Đống, không thể ở đây.
Cù Vận Bạch gần như muốn cắn đứt môi mới làm mình tỉnh lại từ cơn mê say. Nếu có hành vi kia ở đây thì đúng là quá mất mặt.
Triệu Quốc Đống cũng thầm hít sâu một hơi làm hai cơ thể hơi cách xa nhau một ít, ánh mắt hắn vẫn tham lam nhìn vào khoảng da thịt nóng bỏng kia. Năm nay nhiệt độ An Đô khá cao, Cù Vận Bạch chỉ mặc chiếc áo sơ mi phía trong áo khoác. Áo lót do đã được cởi nên làm áo sơ mi có vết nhăn. Chiếc quần dài màu bạc càng tôn lên dáng người đẫy đà của cô.
- Đi thôi Quốc Đống, chúng ta về được không?
Thấy Triệu Quốc Đống vẫn nhìn chằm chằm vào ngực mình, Cù Vận Bạch không khỏi run lên. Cô chỉ cảm thấy một cơn nóng chạy khắp người, cuối cùng chảy xuống bụng dưới, xuống nơi riêng tư làm cô vô thức khép chặt hai chân lại.
Triệu Quốc Đống ngồi trên giường bệnh cười ha hả nói.
- Em đoán anh thấy bác gái kia từ xe đi ra nhất định sẽ thấy đau lòng hơn đau ở chân.
- Thằng ranh này, anh thấy chú ở Côn Châu suốt ngày phải nghiêm mặt nghênh đón cán bộ nên điên rồi vì thế mới lấy cớ chạy đến đây chọc anh hả?
Dương Thiên Bồi nằm trên giường cười cười nói với Triệu Quốc Đống.
- Bồi ca, cũng là anh hiểu em. Chức trưởng ban tổ chức cán bộ kia đúng là không thích hợp em. Công tác chủ yếu là làm công tác tư tưởng với người, cả ngày nghĩ người khác như thế nào, nói chuyện với đồng nghiệp cũng phải lấy thái độ ẩn dụ, mặt nạ lúc nào cũng phải mang theo.
Triệu Quốc Đống trước mặt Dương Thiên Bồi cũng không cần e nghịa.
- Bồi ca nói em là người anh minh thần võ như vậy mà suốt ngày phải làm việc đó có phải là quá áp lực không?
- Anh lần này coi như cho chú cơ hội nghỉ ngơi hai ngày để phát tiết tính đàn ông của chú. Nếu không anh nghĩ chú thành ông cụ non mất.
Dương Thiên Bồi thực ra bị thương không nặng chỉ hơi rạn xương. Bác sĩ yêu cầu nằm nghỉ ngơi một tháng, tránh vận động làm cho Dương Thiên Bồi rất khó chịu.
- Ai nói không phải chứ?
Triệu Quốc Đống dựa lưng vào ghế.
- Đến một hoàn cảnh mới nên cần phải làm quen từ đầu, một lần nữa làm quen người mới, một lần nữa quen với quan hệ xã hội mới, đâu dễ dàng như vậy? Hơn nữa ở vị trí này muốn tìm người tâm phúc đâu có dễ. Có đôi khi nằm trên giường em vẫn suy nghĩ hôm nay mình sẽ gặp ai, nói chuyện gì, ý đồ của đối phương là ở đâu?
Dương Thiên Bồi thở dài một tiếng trong lòng. Biểu hiện của Triệu Quốc Đống làm người khác si mê. 35 tuổi đã thành trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy Điền Nam, đây đúng là như một thần thoại, nếu như nói hắn có gia thế hơn người thì còn có thể giải thích, nhưng chỉ người biết rõ hắn từng bước lập nghiệp ở cơ sở mới biết chi tiết thật của hắn.
Thiên Phu vốn định tiến vào thị trường bất động sản Côn Châu nhưng bởi vì Triệu Quốc Đống nhận chức ở Điền Nam nên Thiên Phu không thể không tạm thời hoãn kế hoạch này lại. Đương nhiên Dương Thiên Bồi cũng chắc chắn Triệu Quốc Đống không thể ở lại Điền Nam quá lâu, tối đa là hai năm. Chỉ cần Triệu Quốc Đống vừa rời khỏi Điền Nam thì Thiên Phu sẽ có thể quy mô lớn tiến vào Côn Châu.
Triệu Quốc Đống ở phương diện này có thể nói là quá hoàn mỹ. Mặc dù vì thế Thiên Phu bị chút ảnh hưởng nhưng Dương Thiên Bồi và zz đều hiểu. Dù sao cống hiến của Triệu Quốc Đống đối với Thiên Phu là vượt quá sự được mất của một thành phố.
Nếu như Triệu Quốc Đống thật sự có thể dấn thân vào Thiên Phu hoặc tập đoàn Thương Lãng thì Dương Thiên Bồi tin rằng hai công ty sẽ phát triển thêm vài tầng nữa. Nhưng Triệu Quốc Đống không có chí kinh doanh, điều này làm Dương Thiên Bồi rất nuối tiếc.
0 Quốc Đống, chú đi đến đâu thì sẽ đi đôi giầy đó. Thế giới này vốn là như vậy, trên trời đâu có chuyện tốt cái bánh rơi xuống đầu?
Dương Thiên Bồi hơi nghiêng người ngồi dựa lưng vào ghế.
- Anh thật ra cảm thấy chú làm trưởng ban tổ chức cán bộ hai năm cũng là tốt, có thể đền bù thiếu sót của chú. Chú càng cảm thấy khó chịu, khó giải quyết càng chứng minh chú càng cần rèn luyện ở phương diện này. Chú sẽ càng chứng minh sự trưởng thành của mình, cho nên anh cảm thấy chú đến Điền Nam là đúng, có lẽ đây là ý của Trung ương.
- Bồi ca, đúng là gừng càng già càng cay. Anh coi như hiểu thấu ý nghĩa em tới Điền Nam.
Dương Thiên Bồi mặc dù là người kinh doanh nhưng bình thường có nhiều cơ hội với quan trường. Triệu Quốc Đống còn trẻ như vậy đột nhiên rời khỏi tỉnh An Nguyên đến Điền Nam nhận chức, y cảm thấy nhất định là có ý nghĩa không bình thường.
- Hừ, tự thu xếp đi, quan trường hiểm ác, đường xa tối đèn, hơi không cẩn thận thì chú có thể ngã xuống không thể đứng lên nổi.
Dương Thiên Bồi lắc đầu nói.
- Hắc hắc, thật sự nếu ngã xuống không dậy nổi thì cũng có Thiên Phu hoặc Thương Lãng chờ em mà.
Triệu Quốc Đống mặt dày nói.
- Anh đây thật đúng là cầu khẩn chú ngã.
Dương Thiên Bồi nở nụ cười:
- Thiên Phu thiếu người cầm lái, chú tới thì anh dễ dàng hơn nhiều.
- Đáng tiếc em sẽ không ngã, dù ngẫu nhiên thất bại một lần thì vẫn có thể đứng lên được.
Triệu Quốc Đống đầy tự tin nói.
Dương Thiên Bồi cười cười một tiếng không nói nhiều ở chuyện này.
- Ừ, lát nữa Tiểu Cù sẽ tới, có phải là hai người đã hẹn nhau không?
- Ồ, Vận Bạch sẽ tới đây ạ?
Triệu Quốc Đống vừa mừng vừa sợ.
Cù Vận Bạch vẫn ở Dương Thành, Thiên Phu đã mở được cục diện bên Nam Việt, mặc dù còn chưa thể so sánh với mấy tập đoàn bất động sản khổng lồ của Nam Việt như Vạn Khoa, Bích Quế Viên nhưng cũng mạnh hơn nhiều so với không ít công ty bất động sản tiến vào thị trường Nam Việt. Cũng vì như vậy Cù Vận Bạch dồn hết tâm trí và thể xác sang bên Nam Việt. Cô mặc dù vẫn là phó tổng giám đốc tập đoàn nhưng về cơ bản không hỏi công việc hàng ngày của tập đoàn.
Cù Vận Bạch gần như là ba bước chạy ra khỏi phòng bệnh do ẻ mặt châm chọc của Dương Thiên Bồi làm cô nóng mặt. Ở đây mặc dù là phòng đặc biệt, phòng to như vậy chỉ có mình Dương Thiên Bồi ở. Nhưng thực tế bệnh của x xko cần phải như vậy.
Triệu Quốc Đống nhìn một chút hành lang thấy không có ai nên hơi động tâm. Bây giờ là buổi chiều, người đi thăm bệnh ít tới giờ này. Phía sau phòng bệnh có một vườn hoa yên tĩnh.
Hoàng hôn lưu lại một tia nóng cuối cùng. Nơi này khá yên tĩnh nên ít có người quấy rầy. Triệu Quốc Đống vô thức đưa tay ôm vòng eo đẫy đà của Cù Vận Bạch. Cù Vận Bạch chỉ cảm thấy nhịp thở của mình trở nên dồn dập, cô hơi sợ.
- Quốc Đống, đừng ở đây, có người nhìn thấy đó.
Cù Vận Bạch rất nhanh bị Triệu Quốc Đống hôn, hàm răng dễ dàng bị lưỡi của hắn mở ra, chiếc lưỡi đó tiến vào miệng cô, chiếc áo cũng bị kéo ra khỏi thắt lưng. Cù Vận Bạch đương nhiên biết Triệu Quốc Đống muốn làm gì.
Triệu Quốc Đống không để ý gì khác, ngón tay tiến dọc theo sống lưng tìm móc khóa áo lót nhưng không có thu hoạch gì.
- Móc phía trước.
Cù Vận Bạch không nhịn được rên rỉ một tiếng.
Triệu Quốc Đống lập tức đưa tay ra đằng trước tìm được mục tiêu nhẹ nhàng xoay, chiếc áo lót lập tức được tách ra, một cặp bánh bao nóng bỏng rơi vào tay hắn.
Triệu Quốc Đống chỉ cảm thấy cả người mình rơi vào trạng thái rất lạ, rất khát vọng lột sạch Cù Vận Bạch ngay tại đây rồi hành động.
Cù Vận Bạch cũng bị cơn sóng tình đột nhiên ập tới cuốn trôi. Hai cơ thể ôm nhau dưới ánh mặt tời không muốn rời. Một tay Triệu Quốc Đống đã đưa ra sau quần cô, dọc theo bờ mông mà tiến vào khe hở kia, không ngừng vân vê bờ mông rắn chắc của cô, ngón tay đang không ngừng đưa tới chỗ đám cỏ kia.
- Không, Quốc Đống, không thể ở đây.
Cù Vận Bạch gần như muốn cắn đứt môi mới làm mình tỉnh lại từ cơn mê say. Nếu có hành vi kia ở đây thì đúng là quá mất mặt.
Triệu Quốc Đống cũng thầm hít sâu một hơi làm hai cơ thể hơi cách xa nhau một ít, ánh mắt hắn vẫn tham lam nhìn vào khoảng da thịt nóng bỏng kia. Năm nay nhiệt độ An Đô khá cao, Cù Vận Bạch chỉ mặc chiếc áo sơ mi phía trong áo khoác. Áo lót do đã được cởi nên làm áo sơ mi có vết nhăn. Chiếc quần dài màu bạc càng tôn lên dáng người đẫy đà của cô.
- Đi thôi Quốc Đống, chúng ta về được không?
Thấy Triệu Quốc Đống vẫn nhìn chằm chằm vào ngực mình, Cù Vận Bạch không khỏi run lên. Cô chỉ cảm thấy một cơn nóng chạy khắp người, cuối cùng chảy xuống bụng dưới, xuống nơi riêng tư làm cô vô thức khép chặt hai chân lại.
/1736
|