Triệu Quốc Đống trong lúc nhất thời cũng không biết trả lời như thế nào.
Hiện tỉnh chưa có ý kiến thống nhất việc xử lý bộ máy Vĩnh Xương. Trương Bảo Quốc đề nghị điều chỉnh chức vụ của Hoa Tử Tài, cho rằng người này làm bí thư không nhìn đúng người, phóng túng cấp dưới nên mới gây hậu quả nghiêm trọng, tạo thành ảnh hưởng ác liệt. Nhưng Triệu Quốc Đống lại biết Trương Bảo Quốc lại có ý khác. Thị trưởng Trương Tùng có họ hàng xa với Trương Bảo Quốc, Trương Bảo Quốc có ý muốn để Trương Tùng thay Hoa Tử Tài. Mặc dù năng lực của Trương Tùng không kém, phẩm chất tốt, Triệu Quốc Đống có ấn tượng tốt với người này nhưng hiện nay không phải thời cơ thích hợp nhất điều chỉnh Hoa Tử Tài.
Hoa Tử Tài có uy tín ở Vĩnh Xương, nhất là mấy huyện phía bắc Vĩnh Xương mà y từng công tác. Điều chỉnh Hoa Tử Tài tất nhiên ảnh hưởng đến công việc của Vĩnh Xương. Vì thế Triệu Quốc Đống vẫn suy nghĩ, mà Tần Lực có thái độ này cũng phù hợp với ý của hắn.
Thái Chánh Dương trong hội nghị thường vụ tỉnh ủy cũng đã tự phê bình mình, điều này làm cho đám người Đào Hòa Khiêm và Tống Quốc Lương đều kinh ngạc khó hiểu, Trương Bảo Quốc cũng có chút khiếp sợ. Thái Chánh Dương sau khi đến Điền Nam làm việc, nói năng đều thận trọng, vẫn nắm giữ tiết tấu hội nghị thường ủy. Nhưng lần phê bình như thế này từ góc độ nào đó mà nói Thái Chánh Dương tự tin việc này cũng không khiến uy tín của y bị ảnh hưởng mấy.
Đối với Đào Hòa Khiêm và Trương Bảo Quốc mà nói biến hoá này ảnh hưởng khá sâu sắc, nhất là Trương Bảo Quốc.
Trương Bảo Quốc rõ ràng cảm thấy mấy thường vụ trung lập như Trử Liễu, Tôn Tiến, Dương Bưu bắt đầu có xu thế dựa vào Thái Chánh Dương. Nhất là Trử Liễu đã hoàn toàn bỏ cái mác cán bộ địa phương do công tác mười năm ở Ủy ban kỷ luật trung ương, nhưng Trử Liễu vẫn có sức ảnh hưởng lớn đối với cán bộ địa phương Điền Nam. Thái độ của Trử Liễu thay đổi sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến nhiều người.
Đúng là ở tình huống đó Trương Bảo Quốc mới có thể chủ động liên lạc nhiều hơn với ban Tổ chức cán bộ. Trước đó Trương Bảo Quốc không phải chưa từng hỏi ý kiến các vị phó trưởng ban nhưng ít đến đáng thương. Mà bây giờ Trương Bảo Quốc cảm thấy cục diện thay đổi làm y không ngồi yên nổi.
Đối với điểm này Triệu Quốc Đống rất vui được thấy.
Chỉ có làm Trương Bảo Quốc thấy không thể đi ngược xu thế thì y mới chủ động theo dòng nước, ai muốn ngăn cản sẽ tự chuốc họa.
Trương Bảo Quốc không thể nghi ngờ là người thông minh, y có thể nhận rõ phương hướng.
- Lão Tần, tôi đồng ý với quan điểm của anh. Hoa Tử Tài có trách nhiệm, cần xử lý như thế nào thì có kỷ luật Đảng và pháp luật, nhưng thành tích công tác của Vĩnh Xương không thể phủ nhận. Cá nhân tôi cho rằng Hoa Tử Tài làm Bí thư thị ủy là xứng chức. SO với việc của Vĩnh Xương thì tôi thấy chúng ta còn lo cho Đức Hồng hơn.
Triệu Quốc Đống vừa nói đã làm Tần Lực tán thành.
- Đúng, trưởng ban Triệu, tôi cũng có ý này. Đừng nhìn bề ngoài Đức Hồng rất bình tĩnh, không có vấn đề gì. Nhưng đúng là vì thế nên mới ẩn giấu nguy cơ nhiều hơn.
- Nếu chúng ta không thể tỉnh táo nhìn nhận vấn đề thì tương lai Đức Hồng thật sự thành chân sau của tỉnh, thậm chí ảnh hưởng đến chiến lược phát triển phía tây của trung ương. Nhất là khi công trình xây dựng đường sắt Điền Miễn, cao tốc Điền Miễn được đẩy mạnh, đường ống dẫn đầu Điền Miễn cũng sắp khởi công thì cũng càng cần Tỉnh ủy chú trọng hơn.
Triệu Quốc Đống dùng mắt ra hiệu Tần Lực tiếp tục trình bày quan điểm của mình.
- Đức Hồng khác Vĩnh Xương. Đức Hồng là do quan niệm tư tưởng và sức chiến đấu của cả bộ máy có vấn đề. Mấy năm qua bộ máy Đức Hồng về cơ bản không có điều chỉnh mấy, đều là thuận lợi thay thế, nhìn qua đó là bình thường nhưng cũng đã vùi đi động lực phát triển và cải cách, rất nhiều cán bộ từ còn trẻ trở thành lão thành, tình cảm công việc dần mất đi, tạo thành thói quen đến giờ đi làm.
- Đức Hồng vốn là cửa khẩu quan trọng nhất của Trung Quốc đi sang Myanmar, nhất là khi gặp chính sách đẩy mạnh hợp tác văn hóa, chính trị, kinh tế với Myanmar của trung ương được diễn ra, bộ máy Đức Hồng không ý thức được điểm này, hai ba năm không có bất cứ động tác gì mới, không biến ưu thế vị trí địa lý thành ưu thế phát triển kinh tế. ở điểm này tôi thấy bộ máy Đức Hồng có trách nhiệm rất lớn.
Triệu Quốc Đống cảm thấy quan điểm của Tần Lực rất gần với mình, điều này làm hắn vui vẻ, cũng càng làm hắn xác nhận thêm suy nghĩ của mình. Vấn đề của Đức Hồng đúng là đã đến lúc cần thay máu mới, đương nhiên điều chỉnh mức nào cũng còn cần suy nghĩ cẩn thận.
..
Trên khuôn mặt của Đào Hòa Khiêm hiện đầy vẻ âm u. Trương Bảo Quốc đùn đẩy, không chịu gặp mặt trực tiếp, gọi điện mãi không nói rõ tình hình, đây là một tín hiệu.
Đào Hòa Khiêm không phải không cảm thấy hướng gió của trung ương. Trong hội nghị công tác kinh tế năm ngoái của trung ương, một vài bạn bè và lãnh đạo đã nói chuyện với y, muốn y phải chú ý phương pháp làm việc, duy trì nhất trí về phương hướng với Tỉnh ủy, phải đặt tâm trí vào phát triển kinh tế…
Lãnh đạo và bạn cũng rất mờ mịt tỏ vẻ Lãnh đạo trung ương không quá hài lòng với công việc của Điền Nam. Lời này đáng lẽ nên nói với bí thư tỉnh ủy Thái Chánh Dương mới đúng, nhưng lại truyền đến tai mình làm cho Đào Hòa Khiêm cảm thấy nguy hiểm.
Đào Hòa Khiêm không cho rằng kết quả này là do phương pháp và suy nghĩ làm việc của mình không đồng nhất với Thái Chánh Dương tạo ra. Theo y thấy tuy mình có trách nhiệm nhưng Thái Chánh Dương càng cần kiểm điểm suy nghĩ của y hơn. Ít nhất sự kiện Long Lĩnh đã chứng minh sai sót của Thái Chánh Dương.
Đào Hòa Khiêm vốn nghĩ rằng Thái Chánh Dương muốn hóa nhỏ sự kiện Long Lĩnh và cứ thế ỉm đi, nhưng y thật không ngờ Thái Chánh Dương dám công khai phê bình chính mình tại hội nghị thường vụ tỉnh ủy, chiêu này đã đánh rối thế trận của Đào Hòa Khiêm, mà sau đó Trương Bảo Quốc cũng bắt đầu thay đổi thái độ.
Trương Bảo Quốc không phải người ngu xuẩn, đó là kẻ tinh ranh giảo hoạt hơn bất cứ ai. Cách làm của Thái Chánh Dương làm cho Đào Hòa Khiêm phải suy nghĩ rất nhiều, có lẽ Thái Chánh Dương cho rằng mình được Lãnh đạo trung ương ủng hộ nên mới quang minh chính đại nhận sai lầm, ai cũng không ngờ chiêu thức đó của Thái Chánh Dương lại tạo ra uy lực lớn đến thế.
Cửa được đẩy ra, Tống Quốc Lương đi vào mặt mày đầy tức tối. Việc Chu Đăng Cao có ý kiến không đồng nhất trong hội nghị về việc sản xuất nông nghiệp sinh thái là điều y không ngờ tới.
Trước đây trong hội nghị thường trực Ủy ban, Chu Đăng Cao rất ít khi lên tiếng, dù có lên cũng là do Đào Hòa Khiêm điểm danh, Chu Đăng Cao cũng chỉ nói về công việc mình phụ trách quản lý. Tình huống hôm nay là lần đầu tiên trong hơn năm qua, hơn nữa là nhằm vào quan điểm của mình. Điều này làm Tống Quốc Lương vừa tức vừa kinh ngạc. Từ lúc nào mà Chu Đăng Cao dám chống đối mình như vậy? Đào Hòa Khiêm trong hội nghị không tỏ bất cứ thái độ gì làm cho Tống Quốc Lương cảm thấy vấn đề không bình thường. Vì thế y cũng chỉ tranh chấp vài câu với Chu Đăng Cao rồi sáng suốt thu lại cơn tức của mình.
- Trương Bảo Quốc đúng là bận, ngay cả ngài gọi mà hắn cũng dám lạnh nhạt. Chủ tịch Hòa Khiêm, tôi thấy hắn càng sống càng giỏi ngả nghiêng. Triệu Quốc Đống vừa tới, hắn đã lo này lo kia, làm chuyện gì cũng sợ hãi. Tôi thật ra không rõ hắn là phó bí thư hay Triệu Quốc Đống là phó bí thư.
- Tôi hỏi hắn vài ứng viên, hắn nói cần báo cáo với Thái Chánh Dương, cần trao đổi với Triệu Quốc Đống. Hừ, không dám tỏ chút thái độ gì, vậy hắn còn làm Phó bí thư Tỉnh ủy làm gì? Hắn nói báo cáo với Thái Chánh Dương thì thôi, sao còn cần trao đổi với Triệu Quốc Đống. Lúc Cao Vĩnh Khôn còn làm trưởng ban tổ chức cán bộ thì hắn đã bao giờ uất ức như vậy chưa?
Nghe Tống Quốc Lương nói như vậy, Đào Hòa Khiêm có chút khó chịu. Tống Quốc Lương này lúc nào cũng có thái độ tùy tiện như vậy, ăn nói không cố kyju.
Thấy Đào Hòa Khiêm không lên tiếng, Tống Quốc Lương cũng thấy mình nói hơn quá nên dừng một chút rồi nói tiếp:
- Chủ tịch Hòa Khiêm, chúng tôi không thể ngồi chờ chết như vậy được, phải chủ động. Trương Bảo Quốc thì chúng ta cần nói chuyện với hắn, để hắn đừng bị Thái Chánh Dương hù dọa. Chẳng lẽ nói chúng ta là đá cản đường sự phát triển, là do chúng ta có tư tưởng bảo thủ ư? Chỉ có bọn họ mới biết phát triển kinh tế, cải thiện dân sinh sao? Nực cười.
Đào Hòa Khiêm lạnh nhạt nhìn Tống Quốc Lương. Tống Quốc Lương cũng không ngu, cũng thấy thay đổi của phương hướng, thậm chí cũng cố gắng thay đổi nhưng bây giờ bên mình đã khiến bên ngoài có ấn tượng cố định, đó chính là mình đang cản trở kế hoạch phát triển kinh tế của Thái Chánh Dương, là đang cản trở chiến lược phát triển phía tây của trung ương, ấn tượng này đúng là rất khó giải quyết.
Hiện tỉnh chưa có ý kiến thống nhất việc xử lý bộ máy Vĩnh Xương. Trương Bảo Quốc đề nghị điều chỉnh chức vụ của Hoa Tử Tài, cho rằng người này làm bí thư không nhìn đúng người, phóng túng cấp dưới nên mới gây hậu quả nghiêm trọng, tạo thành ảnh hưởng ác liệt. Nhưng Triệu Quốc Đống lại biết Trương Bảo Quốc lại có ý khác. Thị trưởng Trương Tùng có họ hàng xa với Trương Bảo Quốc, Trương Bảo Quốc có ý muốn để Trương Tùng thay Hoa Tử Tài. Mặc dù năng lực của Trương Tùng không kém, phẩm chất tốt, Triệu Quốc Đống có ấn tượng tốt với người này nhưng hiện nay không phải thời cơ thích hợp nhất điều chỉnh Hoa Tử Tài.
Hoa Tử Tài có uy tín ở Vĩnh Xương, nhất là mấy huyện phía bắc Vĩnh Xương mà y từng công tác. Điều chỉnh Hoa Tử Tài tất nhiên ảnh hưởng đến công việc của Vĩnh Xương. Vì thế Triệu Quốc Đống vẫn suy nghĩ, mà Tần Lực có thái độ này cũng phù hợp với ý của hắn.
Thái Chánh Dương trong hội nghị thường vụ tỉnh ủy cũng đã tự phê bình mình, điều này làm cho đám người Đào Hòa Khiêm và Tống Quốc Lương đều kinh ngạc khó hiểu, Trương Bảo Quốc cũng có chút khiếp sợ. Thái Chánh Dương sau khi đến Điền Nam làm việc, nói năng đều thận trọng, vẫn nắm giữ tiết tấu hội nghị thường ủy. Nhưng lần phê bình như thế này từ góc độ nào đó mà nói Thái Chánh Dương tự tin việc này cũng không khiến uy tín của y bị ảnh hưởng mấy.
Đối với Đào Hòa Khiêm và Trương Bảo Quốc mà nói biến hoá này ảnh hưởng khá sâu sắc, nhất là Trương Bảo Quốc.
Trương Bảo Quốc rõ ràng cảm thấy mấy thường vụ trung lập như Trử Liễu, Tôn Tiến, Dương Bưu bắt đầu có xu thế dựa vào Thái Chánh Dương. Nhất là Trử Liễu đã hoàn toàn bỏ cái mác cán bộ địa phương do công tác mười năm ở Ủy ban kỷ luật trung ương, nhưng Trử Liễu vẫn có sức ảnh hưởng lớn đối với cán bộ địa phương Điền Nam. Thái độ của Trử Liễu thay đổi sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến nhiều người.
Đúng là ở tình huống đó Trương Bảo Quốc mới có thể chủ động liên lạc nhiều hơn với ban Tổ chức cán bộ. Trước đó Trương Bảo Quốc không phải chưa từng hỏi ý kiến các vị phó trưởng ban nhưng ít đến đáng thương. Mà bây giờ Trương Bảo Quốc cảm thấy cục diện thay đổi làm y không ngồi yên nổi.
Đối với điểm này Triệu Quốc Đống rất vui được thấy.
Chỉ có làm Trương Bảo Quốc thấy không thể đi ngược xu thế thì y mới chủ động theo dòng nước, ai muốn ngăn cản sẽ tự chuốc họa.
Trương Bảo Quốc không thể nghi ngờ là người thông minh, y có thể nhận rõ phương hướng.
- Lão Tần, tôi đồng ý với quan điểm của anh. Hoa Tử Tài có trách nhiệm, cần xử lý như thế nào thì có kỷ luật Đảng và pháp luật, nhưng thành tích công tác của Vĩnh Xương không thể phủ nhận. Cá nhân tôi cho rằng Hoa Tử Tài làm Bí thư thị ủy là xứng chức. SO với việc của Vĩnh Xương thì tôi thấy chúng ta còn lo cho Đức Hồng hơn.
Triệu Quốc Đống vừa nói đã làm Tần Lực tán thành.
- Đúng, trưởng ban Triệu, tôi cũng có ý này. Đừng nhìn bề ngoài Đức Hồng rất bình tĩnh, không có vấn đề gì. Nhưng đúng là vì thế nên mới ẩn giấu nguy cơ nhiều hơn.
- Nếu chúng ta không thể tỉnh táo nhìn nhận vấn đề thì tương lai Đức Hồng thật sự thành chân sau của tỉnh, thậm chí ảnh hưởng đến chiến lược phát triển phía tây của trung ương. Nhất là khi công trình xây dựng đường sắt Điền Miễn, cao tốc Điền Miễn được đẩy mạnh, đường ống dẫn đầu Điền Miễn cũng sắp khởi công thì cũng càng cần Tỉnh ủy chú trọng hơn.
Triệu Quốc Đống dùng mắt ra hiệu Tần Lực tiếp tục trình bày quan điểm của mình.
- Đức Hồng khác Vĩnh Xương. Đức Hồng là do quan niệm tư tưởng và sức chiến đấu của cả bộ máy có vấn đề. Mấy năm qua bộ máy Đức Hồng về cơ bản không có điều chỉnh mấy, đều là thuận lợi thay thế, nhìn qua đó là bình thường nhưng cũng đã vùi đi động lực phát triển và cải cách, rất nhiều cán bộ từ còn trẻ trở thành lão thành, tình cảm công việc dần mất đi, tạo thành thói quen đến giờ đi làm.
- Đức Hồng vốn là cửa khẩu quan trọng nhất của Trung Quốc đi sang Myanmar, nhất là khi gặp chính sách đẩy mạnh hợp tác văn hóa, chính trị, kinh tế với Myanmar của trung ương được diễn ra, bộ máy Đức Hồng không ý thức được điểm này, hai ba năm không có bất cứ động tác gì mới, không biến ưu thế vị trí địa lý thành ưu thế phát triển kinh tế. ở điểm này tôi thấy bộ máy Đức Hồng có trách nhiệm rất lớn.
Triệu Quốc Đống cảm thấy quan điểm của Tần Lực rất gần với mình, điều này làm hắn vui vẻ, cũng càng làm hắn xác nhận thêm suy nghĩ của mình. Vấn đề của Đức Hồng đúng là đã đến lúc cần thay máu mới, đương nhiên điều chỉnh mức nào cũng còn cần suy nghĩ cẩn thận.
..
Trên khuôn mặt của Đào Hòa Khiêm hiện đầy vẻ âm u. Trương Bảo Quốc đùn đẩy, không chịu gặp mặt trực tiếp, gọi điện mãi không nói rõ tình hình, đây là một tín hiệu.
Đào Hòa Khiêm không phải không cảm thấy hướng gió của trung ương. Trong hội nghị công tác kinh tế năm ngoái của trung ương, một vài bạn bè và lãnh đạo đã nói chuyện với y, muốn y phải chú ý phương pháp làm việc, duy trì nhất trí về phương hướng với Tỉnh ủy, phải đặt tâm trí vào phát triển kinh tế…
Lãnh đạo và bạn cũng rất mờ mịt tỏ vẻ Lãnh đạo trung ương không quá hài lòng với công việc của Điền Nam. Lời này đáng lẽ nên nói với bí thư tỉnh ủy Thái Chánh Dương mới đúng, nhưng lại truyền đến tai mình làm cho Đào Hòa Khiêm cảm thấy nguy hiểm.
Đào Hòa Khiêm không cho rằng kết quả này là do phương pháp và suy nghĩ làm việc của mình không đồng nhất với Thái Chánh Dương tạo ra. Theo y thấy tuy mình có trách nhiệm nhưng Thái Chánh Dương càng cần kiểm điểm suy nghĩ của y hơn. Ít nhất sự kiện Long Lĩnh đã chứng minh sai sót của Thái Chánh Dương.
Đào Hòa Khiêm vốn nghĩ rằng Thái Chánh Dương muốn hóa nhỏ sự kiện Long Lĩnh và cứ thế ỉm đi, nhưng y thật không ngờ Thái Chánh Dương dám công khai phê bình chính mình tại hội nghị thường vụ tỉnh ủy, chiêu này đã đánh rối thế trận của Đào Hòa Khiêm, mà sau đó Trương Bảo Quốc cũng bắt đầu thay đổi thái độ.
Trương Bảo Quốc không phải người ngu xuẩn, đó là kẻ tinh ranh giảo hoạt hơn bất cứ ai. Cách làm của Thái Chánh Dương làm cho Đào Hòa Khiêm phải suy nghĩ rất nhiều, có lẽ Thái Chánh Dương cho rằng mình được Lãnh đạo trung ương ủng hộ nên mới quang minh chính đại nhận sai lầm, ai cũng không ngờ chiêu thức đó của Thái Chánh Dương lại tạo ra uy lực lớn đến thế.
Cửa được đẩy ra, Tống Quốc Lương đi vào mặt mày đầy tức tối. Việc Chu Đăng Cao có ý kiến không đồng nhất trong hội nghị về việc sản xuất nông nghiệp sinh thái là điều y không ngờ tới.
Trước đây trong hội nghị thường trực Ủy ban, Chu Đăng Cao rất ít khi lên tiếng, dù có lên cũng là do Đào Hòa Khiêm điểm danh, Chu Đăng Cao cũng chỉ nói về công việc mình phụ trách quản lý. Tình huống hôm nay là lần đầu tiên trong hơn năm qua, hơn nữa là nhằm vào quan điểm của mình. Điều này làm Tống Quốc Lương vừa tức vừa kinh ngạc. Từ lúc nào mà Chu Đăng Cao dám chống đối mình như vậy? Đào Hòa Khiêm trong hội nghị không tỏ bất cứ thái độ gì làm cho Tống Quốc Lương cảm thấy vấn đề không bình thường. Vì thế y cũng chỉ tranh chấp vài câu với Chu Đăng Cao rồi sáng suốt thu lại cơn tức của mình.
- Trương Bảo Quốc đúng là bận, ngay cả ngài gọi mà hắn cũng dám lạnh nhạt. Chủ tịch Hòa Khiêm, tôi thấy hắn càng sống càng giỏi ngả nghiêng. Triệu Quốc Đống vừa tới, hắn đã lo này lo kia, làm chuyện gì cũng sợ hãi. Tôi thật ra không rõ hắn là phó bí thư hay Triệu Quốc Đống là phó bí thư.
- Tôi hỏi hắn vài ứng viên, hắn nói cần báo cáo với Thái Chánh Dương, cần trao đổi với Triệu Quốc Đống. Hừ, không dám tỏ chút thái độ gì, vậy hắn còn làm Phó bí thư Tỉnh ủy làm gì? Hắn nói báo cáo với Thái Chánh Dương thì thôi, sao còn cần trao đổi với Triệu Quốc Đống. Lúc Cao Vĩnh Khôn còn làm trưởng ban tổ chức cán bộ thì hắn đã bao giờ uất ức như vậy chưa?
Nghe Tống Quốc Lương nói như vậy, Đào Hòa Khiêm có chút khó chịu. Tống Quốc Lương này lúc nào cũng có thái độ tùy tiện như vậy, ăn nói không cố kyju.
Thấy Đào Hòa Khiêm không lên tiếng, Tống Quốc Lương cũng thấy mình nói hơn quá nên dừng một chút rồi nói tiếp:
- Chủ tịch Hòa Khiêm, chúng tôi không thể ngồi chờ chết như vậy được, phải chủ động. Trương Bảo Quốc thì chúng ta cần nói chuyện với hắn, để hắn đừng bị Thái Chánh Dương hù dọa. Chẳng lẽ nói chúng ta là đá cản đường sự phát triển, là do chúng ta có tư tưởng bảo thủ ư? Chỉ có bọn họ mới biết phát triển kinh tế, cải thiện dân sinh sao? Nực cười.
Đào Hòa Khiêm lạnh nhạt nhìn Tống Quốc Lương. Tống Quốc Lương cũng không ngu, cũng thấy thay đổi của phương hướng, thậm chí cũng cố gắng thay đổi nhưng bây giờ bên mình đã khiến bên ngoài có ấn tượng cố định, đó chính là mình đang cản trở kế hoạch phát triển kinh tế của Thái Chánh Dương, là đang cản trở chiến lược phát triển phía tây của trung ương, ấn tượng này đúng là rất khó giải quyết.
/1736
|