Triệu Quốc Đống gật đầu, đây coi như biến hoá.
Cả Tôn Liên Bình và Quan Kinh Sơn đều cảm thấy An Đô cứ tiếp tục như vậy thì sẽ làm cho tiền đồ hai người này trở nên nguy hiểm hơn.
Lần trước An Đô xếp thứ ba trong 16 thành phố cấp phó tỉnh thì bây giờ đã trượt xuống giữa, tương đương với Vũ Hán, Đại Liên, Ninh Dương. Thanh Đảo, Ninh Ba cùng Nam Kinh trước đây xếp dưới bây giờ đã vượt lên trên, càng không phải nói tới mấy thành phố Quảng Châu Thâm Quyến càng bỏ xa An Đô lại phía sau. Tình hình như vậy Trung ương không thể không thấy.
Tôn Liên Bình có thể đẩy Diêu Văn Trí đi nhưng Quan Kinh Sơn đến mà hai người còn tranh đấu gay gắt, công việc không đứng lên được, kinh tế không khởi sắc thì chỉ sợ tiền đồ chính trị của Tôn Liên Bình rất đáng ngại. Đương nhiên Quan Kinh Sơn cũng không hy vọng thấy kết quả đó. Vì thế Thành phố An Đô mới từ từ khởi động.
- Xem ra An Đô cuối cùng đã có thể lấy lại tâm trí để làm việc đáng làm.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Vậy Tống Như Phỉ được phân công công việc gì trong văn phòng?
- Chủ yếu phụ trách mảng tiếp tân. Chị ấy kiêm chức trưởng phòng tiếp tân, công việc rất bận. Em chủ yếu đi theo coi như làm thư ký cho Tống tỷ.
Mắt Lam Đại sáng lên đầy sắc sảo.
Công việc phòng tiếp tân rất nhiều nhưng lại là chuyện bên trong. Chẳng những yêu cầu của nhân viên cao, giỏi văn, võ, còn phải có năng lực ứng phó khẩn cấp, giỏi giao tiếp với khách.
Chẳng qua Triệu Quốc Đống không thích Lam Đại làm ở phòng này. Cô gái đẹp như Lam Đại dễ bị người ta lợi dụng.
- Em thích vợ chồng ở phòng này? Nơi đó rất phức tạp, em phải cẩn thận một chút.
Triệu Quốc Đống nhíu mày nói.
Lam Đại nghe xong không khỏi thấy hạnh phúc. Tống Như Phỉ cũng đã nói nếu cô không muốn có thể không đến đó làm. Nhưng Lam Đại cho rằng phòng tiếp tân cũng giống chi nhánh trên Bắc Kinh, là nơi rèn luyện tốt. Về phần đủ lời đồn đãi thì Lam Đại đương nhiên biết một chút nhưng cô cho rằng chỉ cần mình cẩn thận là không sao.
Lam Đại nhận được điện của Triệu mẫu nên chạy tới. Triệu Quốc Đống bất tỉnh còn được hai sĩ quan đưa về, vừa về tới nhà đã nằm gục xuống. Hai ông bà bất đắc dĩ mới gọi Lam Đại tới. Lam Đại đến nơi thì hai người đã vất vả đưa được Triệu Quốc Đống lên giường.
- Quốc Đống ca, em biết nên làm như thế nào. Em chỉ định làm đây một thời gian rồi sang Hội liên hiệp phụ nữ. Tống tỷ cũng nói với em không thể làm ở phòng tiếp tân cả đời, chỉ là để lãnh đạo quen mặt sau có cơ hội để được ra ngoài.
Lam Đại không giấu Triệu Quốc Đống.
- Ừ, coi như Tống Như Phỉ thật ra cũng suy nghĩ cho em. Cô ta nói đúng. Từ Văn phòng ủy ban đi ra chỉ cần mang theo một chức vụ thì sau này như thế nào cũng phải có phân công.
Triệu Quốc Đống không nghĩ Tống Như Phỉ lại đối tốt với Lam Đại như vậy.
- Quốc Đống ca, em thấy anh hình như có thành kiến với Tống tỷ. Anh có lẽ không biết Tống tỷ mới đúng, có phải anh nghe thấy lời đồn gì về Tống tỷ không?
Lam Đại có chút khó hiểu nói:
- Tống tỷ thực ra không giống lời đồn, đó đều là người muốn làm Tống tỷ mất danh tiếng. Em ở bên Tống tỷ vài năm thì thấy chị ấy rất tốt.
Con người thật xấu không đơn giản dựa vào cảm tưởng mà nhận ra. Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút, không cần phải để Lam Đại cảm nhận được mặt xấu làm gì. Chờ Lam Đại từ từ trong công việc nhận ra vậy.
- Ừ, Tống Như Phỉ coi như có năng lực, xem tạo hóa sau này của cô ta.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- Trong thời gian này em có đến nhà Lưu ca không?
- Em có tới hai lần nhưng Lưu ca không có nhà, Tôn tỷ bây giờ lúc rảnh chỉ ra ngoài đánh bài, càng chơi càng lớn còn gọi em đi cùng. Nhưng em không thích chơi.
Lam Đại thở dài một tiếng. ngay cả cô cũng nhận ra vợ chồng Lưu Triệu Quốc có vấn đề. Nhưng Tôn tỷ làm sao có thể quản được Lưu ca?
Lưu ca bận công việc bên ngoài, tìm cớ nào đó là Tôn tỷ phải tin. Con cái đã lớn ra ngoài, nhà chỉ có hai vợ chồng, cuộc sống càng lúc càng chán, tình cảm không còn mãnh liệt như trước nữa. Đây là cảm giác của Lam Đại. Tôn tỷ hai năm nay trông già đi nhiều, tâm trạng càng lúc càng không tốt. So sánh với mấy năm trước đúng là khác hẳn.
Triệu Quốc Đống thấy Lam Đại buồn, hắn cũng không vui nổi.
Lưu Triệu Quốc càng chạy càng xa. Khâu Nguyên Phong đã gọi cho hắn vài lần. Triệu Quốc Đống vẫn suy nghĩ làm như thế nào mới nói chuyện được với Lưu Triệu Quốc. Bây giờ thu tay lại mặc dù chậm một chút nhưng chỉ cần hạ quyết tâm không phải không giải quyết được. Nhưng nếu tiếp tục đi xuống thì lật thuyền ngã ngựa là nhất định. Một khi anh bị người nhìn chằm chằm, vấn đề kinh tế chính là thứ tốt nhất đẩy anh vào địa ngục.
…
Hôm nay Triệu Quốc Đống nằm ngủ nướng khá lâu.
Buổi tối hắn ăn rất lo, chỉ có ở nhà với bố mẹ hắn mới có cảm giác mà nơi khác không có được. Lam Đại cũng ở lại ăn tối.
Hai ông bà thích ăn món thanh đạm hơn, thịt cá ông bà không quá thích nữa. qa Triệu Quốc Đống vẫn kiên trì yêu cầu ông bà sáng phải uống sữa bò hoặc đậu lành, ngày ăn một quả trứng gà để đảm bảo dinh dưỡng cơ bản.
Sức rượu sau một đêm mới hết hẳn. Nửa đêm Triệu Quốc Đống rất tỉnh táo, rất nhiều ký ức mơ hồ thoáng cái hiện lên rõ ràng làm hắn rất hưng phấn.
Tối qua Lam Đại cũng ngủ ở đây nhưng không có việc gì xảy ra.
Triệu Quốc Đống cảm thấy có ai đó vào phòng mình. Hắn nghiêng người ngồi dậy thì thấy là Triệu mẫu.
- Mẹ, sao vậy.
Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc nói.
- Không có gì.
Hứa Tú Cần ngồi xuống bên giường, bà thấy Triệu Quốc Đống đã đỡ hơn nên cũng yên tâm.
- Tiểu Đại đi rồi vì bận đi làm.
- Vâng, chuyện của Tiểu Đại ở văn phòng cũng bận.
Triệu Quốc Đống không biết mẹ mình muốn nói gì. Mấy năm qua thời gian hắn về cũng ít, ít nói chuyện với bố mẹ, thường chỉ có mấy ngày tết khi anh chị em tập trung thì bố mẹ vui nhất.
- Chiều qua toàn nhờ Tiểu Đại giúp bố mẹ. Con nặng quá nên bố mẹ không nhấc nổi.
Hứa Tú Cần có chút do dự nói:
- Quốc Đống, Tiểu Đại cứ tiếp tục như vậy cũng không tốt. Con khuyên Tiểu Đại sớm giải quyết vấn đề cá nhân đi.
- Mẹ, con khuyên cô ấy nhưng không được.
Triệu Quốc Đống có chút bất đắc dĩ, không biết sao mẹ lại đột nhiên quan tâm chuyện này.
- Quốc Đống, con cũng không còn nhỏ nữa. Muốn nói phải là nhờ tổ tiên nên con đã làm Bí thư thị ủy, có vài việc cần chú ý. Tiểu Đại có suy nghĩ gì thì bố mẹ ũng biết nên cần phải sớm để Tiểu Đại bỏ suy nghĩ đó đi, hoặc là.
Hứa Tú Cần muốn nói lại thôi.
- Hoặc gì ạ?
Triệu Quốc Đống có chút tò mò về biện pháp giải quyết của mẹ mình.
Hứa Tú Cần thở dài nói:
- Quốc Đống, vốn có lời mẹ không nên nói nhưng mẹ là người từng trải nên cảm thấy con và tiểu Lưu không giống vợ chồng. Mẹ còn nhờ thầy tướng xem qua thì thầy tướng nói hai con không có giống vợ chồng, mạnh mẽ gắn vào nhau sẽ không có kết quả tốt. Mẹ không biết con nghĩ như thế nào, cũng không biết chuyện của con và tiểu Lưu ra sao nhưng bọn con đã kết hôn mấy năm. Con đã 34, tiểu Lưu cũng đã 32 mà không có động tĩnh gì. Đức Sơn, Trường Xuyên còn có Vân Hải cũng đi học theo con, con muốn bố và mẹ mỏi mắt chờ con sao?
Cả Tôn Liên Bình và Quan Kinh Sơn đều cảm thấy An Đô cứ tiếp tục như vậy thì sẽ làm cho tiền đồ hai người này trở nên nguy hiểm hơn.
Lần trước An Đô xếp thứ ba trong 16 thành phố cấp phó tỉnh thì bây giờ đã trượt xuống giữa, tương đương với Vũ Hán, Đại Liên, Ninh Dương. Thanh Đảo, Ninh Ba cùng Nam Kinh trước đây xếp dưới bây giờ đã vượt lên trên, càng không phải nói tới mấy thành phố Quảng Châu Thâm Quyến càng bỏ xa An Đô lại phía sau. Tình hình như vậy Trung ương không thể không thấy.
Tôn Liên Bình có thể đẩy Diêu Văn Trí đi nhưng Quan Kinh Sơn đến mà hai người còn tranh đấu gay gắt, công việc không đứng lên được, kinh tế không khởi sắc thì chỉ sợ tiền đồ chính trị của Tôn Liên Bình rất đáng ngại. Đương nhiên Quan Kinh Sơn cũng không hy vọng thấy kết quả đó. Vì thế Thành phố An Đô mới từ từ khởi động.
- Xem ra An Đô cuối cùng đã có thể lấy lại tâm trí để làm việc đáng làm.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Vậy Tống Như Phỉ được phân công công việc gì trong văn phòng?
- Chủ yếu phụ trách mảng tiếp tân. Chị ấy kiêm chức trưởng phòng tiếp tân, công việc rất bận. Em chủ yếu đi theo coi như làm thư ký cho Tống tỷ.
Mắt Lam Đại sáng lên đầy sắc sảo.
Công việc phòng tiếp tân rất nhiều nhưng lại là chuyện bên trong. Chẳng những yêu cầu của nhân viên cao, giỏi văn, võ, còn phải có năng lực ứng phó khẩn cấp, giỏi giao tiếp với khách.
Chẳng qua Triệu Quốc Đống không thích Lam Đại làm ở phòng này. Cô gái đẹp như Lam Đại dễ bị người ta lợi dụng.
- Em thích vợ chồng ở phòng này? Nơi đó rất phức tạp, em phải cẩn thận một chút.
Triệu Quốc Đống nhíu mày nói.
Lam Đại nghe xong không khỏi thấy hạnh phúc. Tống Như Phỉ cũng đã nói nếu cô không muốn có thể không đến đó làm. Nhưng Lam Đại cho rằng phòng tiếp tân cũng giống chi nhánh trên Bắc Kinh, là nơi rèn luyện tốt. Về phần đủ lời đồn đãi thì Lam Đại đương nhiên biết một chút nhưng cô cho rằng chỉ cần mình cẩn thận là không sao.
Lam Đại nhận được điện của Triệu mẫu nên chạy tới. Triệu Quốc Đống bất tỉnh còn được hai sĩ quan đưa về, vừa về tới nhà đã nằm gục xuống. Hai ông bà bất đắc dĩ mới gọi Lam Đại tới. Lam Đại đến nơi thì hai người đã vất vả đưa được Triệu Quốc Đống lên giường.
- Quốc Đống ca, em biết nên làm như thế nào. Em chỉ định làm đây một thời gian rồi sang Hội liên hiệp phụ nữ. Tống tỷ cũng nói với em không thể làm ở phòng tiếp tân cả đời, chỉ là để lãnh đạo quen mặt sau có cơ hội để được ra ngoài.
Lam Đại không giấu Triệu Quốc Đống.
- Ừ, coi như Tống Như Phỉ thật ra cũng suy nghĩ cho em. Cô ta nói đúng. Từ Văn phòng ủy ban đi ra chỉ cần mang theo một chức vụ thì sau này như thế nào cũng phải có phân công.
Triệu Quốc Đống không nghĩ Tống Như Phỉ lại đối tốt với Lam Đại như vậy.
- Quốc Đống ca, em thấy anh hình như có thành kiến với Tống tỷ. Anh có lẽ không biết Tống tỷ mới đúng, có phải anh nghe thấy lời đồn gì về Tống tỷ không?
Lam Đại có chút khó hiểu nói:
- Tống tỷ thực ra không giống lời đồn, đó đều là người muốn làm Tống tỷ mất danh tiếng. Em ở bên Tống tỷ vài năm thì thấy chị ấy rất tốt.
Con người thật xấu không đơn giản dựa vào cảm tưởng mà nhận ra. Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút, không cần phải để Lam Đại cảm nhận được mặt xấu làm gì. Chờ Lam Đại từ từ trong công việc nhận ra vậy.
- Ừ, Tống Như Phỉ coi như có năng lực, xem tạo hóa sau này của cô ta.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- Trong thời gian này em có đến nhà Lưu ca không?
- Em có tới hai lần nhưng Lưu ca không có nhà, Tôn tỷ bây giờ lúc rảnh chỉ ra ngoài đánh bài, càng chơi càng lớn còn gọi em đi cùng. Nhưng em không thích chơi.
Lam Đại thở dài một tiếng. ngay cả cô cũng nhận ra vợ chồng Lưu Triệu Quốc có vấn đề. Nhưng Tôn tỷ làm sao có thể quản được Lưu ca?
Lưu ca bận công việc bên ngoài, tìm cớ nào đó là Tôn tỷ phải tin. Con cái đã lớn ra ngoài, nhà chỉ có hai vợ chồng, cuộc sống càng lúc càng chán, tình cảm không còn mãnh liệt như trước nữa. Đây là cảm giác của Lam Đại. Tôn tỷ hai năm nay trông già đi nhiều, tâm trạng càng lúc càng không tốt. So sánh với mấy năm trước đúng là khác hẳn.
Triệu Quốc Đống thấy Lam Đại buồn, hắn cũng không vui nổi.
Lưu Triệu Quốc càng chạy càng xa. Khâu Nguyên Phong đã gọi cho hắn vài lần. Triệu Quốc Đống vẫn suy nghĩ làm như thế nào mới nói chuyện được với Lưu Triệu Quốc. Bây giờ thu tay lại mặc dù chậm một chút nhưng chỉ cần hạ quyết tâm không phải không giải quyết được. Nhưng nếu tiếp tục đi xuống thì lật thuyền ngã ngựa là nhất định. Một khi anh bị người nhìn chằm chằm, vấn đề kinh tế chính là thứ tốt nhất đẩy anh vào địa ngục.
…
Hôm nay Triệu Quốc Đống nằm ngủ nướng khá lâu.
Buổi tối hắn ăn rất lo, chỉ có ở nhà với bố mẹ hắn mới có cảm giác mà nơi khác không có được. Lam Đại cũng ở lại ăn tối.
Hai ông bà thích ăn món thanh đạm hơn, thịt cá ông bà không quá thích nữa. qa Triệu Quốc Đống vẫn kiên trì yêu cầu ông bà sáng phải uống sữa bò hoặc đậu lành, ngày ăn một quả trứng gà để đảm bảo dinh dưỡng cơ bản.
Sức rượu sau một đêm mới hết hẳn. Nửa đêm Triệu Quốc Đống rất tỉnh táo, rất nhiều ký ức mơ hồ thoáng cái hiện lên rõ ràng làm hắn rất hưng phấn.
Tối qua Lam Đại cũng ngủ ở đây nhưng không có việc gì xảy ra.
Triệu Quốc Đống cảm thấy có ai đó vào phòng mình. Hắn nghiêng người ngồi dậy thì thấy là Triệu mẫu.
- Mẹ, sao vậy.
Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc nói.
- Không có gì.
Hứa Tú Cần ngồi xuống bên giường, bà thấy Triệu Quốc Đống đã đỡ hơn nên cũng yên tâm.
- Tiểu Đại đi rồi vì bận đi làm.
- Vâng, chuyện của Tiểu Đại ở văn phòng cũng bận.
Triệu Quốc Đống không biết mẹ mình muốn nói gì. Mấy năm qua thời gian hắn về cũng ít, ít nói chuyện với bố mẹ, thường chỉ có mấy ngày tết khi anh chị em tập trung thì bố mẹ vui nhất.
- Chiều qua toàn nhờ Tiểu Đại giúp bố mẹ. Con nặng quá nên bố mẹ không nhấc nổi.
Hứa Tú Cần có chút do dự nói:
- Quốc Đống, Tiểu Đại cứ tiếp tục như vậy cũng không tốt. Con khuyên Tiểu Đại sớm giải quyết vấn đề cá nhân đi.
- Mẹ, con khuyên cô ấy nhưng không được.
Triệu Quốc Đống có chút bất đắc dĩ, không biết sao mẹ lại đột nhiên quan tâm chuyện này.
- Quốc Đống, con cũng không còn nhỏ nữa. Muốn nói phải là nhờ tổ tiên nên con đã làm Bí thư thị ủy, có vài việc cần chú ý. Tiểu Đại có suy nghĩ gì thì bố mẹ ũng biết nên cần phải sớm để Tiểu Đại bỏ suy nghĩ đó đi, hoặc là.
Hứa Tú Cần muốn nói lại thôi.
- Hoặc gì ạ?
Triệu Quốc Đống có chút tò mò về biện pháp giải quyết của mẹ mình.
Hứa Tú Cần thở dài nói:
- Quốc Đống, vốn có lời mẹ không nên nói nhưng mẹ là người từng trải nên cảm thấy con và tiểu Lưu không giống vợ chồng. Mẹ còn nhờ thầy tướng xem qua thì thầy tướng nói hai con không có giống vợ chồng, mạnh mẽ gắn vào nhau sẽ không có kết quả tốt. Mẹ không biết con nghĩ như thế nào, cũng không biết chuyện của con và tiểu Lưu ra sao nhưng bọn con đã kết hôn mấy năm. Con đã 34, tiểu Lưu cũng đã 32 mà không có động tĩnh gì. Đức Sơn, Trường Xuyên còn có Vân Hải cũng đi học theo con, con muốn bố và mẹ mỏi mắt chờ con sao?
/1736
|