Hứa Vĩ đưa Triệu Quốc Đống đến cửa câu lạc bộ Mỹ Châu, hai anh em Chu Hâm đã sớm đợi ở đây.
Hai anh em bọn họ đều là hội viên câu lạc bộ này, đây cũng là nơi bọn họ hay tiếp khách.
Mặc dù trụ sở chính của tập đoàn Hâm Đạt nằm ở An Đô nhưng trụ sở nghiên cứu của bọn họ lại ở Bắc Kinh. Như Chu Đạt nói ở Bắc Kinh sẽ thuận tiện tiếp xúc công nghệ mới của thế giới và thu hút nhân tài hơn.
Việc hạng mục điện phân Hâm Đạt chiếm đất phi pháp lộ ra đã đẩy Thị ủy, Ủy ban Ninh Lăng lên đầu sóng ngọn gió, nó cũng làm hai anh em Chu Hâm không vui vẻ gì.
Hai người Chu Hâm vẫn tin mặc dù cơn bão khống chế tuy mạnh nhưng ngành điện phân vẫn là ngành trụ cột, chỉ cần có thị trường thì ngày này vẫn phát triển.
Vân Lĩnh có thể nói có đầy đủ điều kiện phát triển ngành này, nguồn cung ứng điện dồi dào và tài nguyên đất phèn cao, đây là cơ hội trời ban. Hơn nữa chính quyền Vân Lĩnh rất ủng hộ hạng mục, chỉ thiếu mỗi thiên thời.
Xảy ra chuyện làm cho hai anh em Chu Hâm bị đả kích lớn. Bọn họ không phải lo bị xử phạt, trên thực tế việc cũng không tạo thành ảnh hưởng quá nghiêm trọng, đồng thời bọn họ cũng đã lập hạng mục và báo cáo lên trên chỉ còn chờ thời gian phê duyệt mà thôi. Bọn họ chủ yếu là lo việc này ảnh hưởng đến quan hệ giữa tập đoàn với chính quyền địa phương.
Bí thư thị ủy Triệu Quốc Đống sắp lên Thường vụ tỉnh ủy lại gặp chuyện này, nó gần như là đòn trí mạng. Bây giờ lời đồn truyền khắp tỉnh An Nguyên, nói gì mà việc khảo sát Triệu Quốc Đống vào Thường vụ tỉnh ủy đã không có hy vọng gì. Nó cũng có nghĩa là hạng mục của tập đoàn Hâm Đạt tại Vân Lĩnh hoàn toàn dừng lại. Không có chính quyền địa phương ủng hộ thì điều kiện của Vân Lĩnh có tốt hơn nữa cũng không tới lượt Hâm Đạt.
Sau khi nhận được lời chấp nhận gặp mặt của Triệu Quốc Đống, hai người Chu Hâm đều suy nghĩ làm như thế nào để “đền bù tổn thất cho vị Bí thư thị ủy Ninh Lăng này.
- Anh, làm như vậy có ổn không? Em thấy chúng ta nên xem một chút trước đã.
Chu Đạt vẫn cảm thấy cách bố trí của ông anh mình không ổn mấy.
- Lão Nhị, nhìn gì nữa, cứ tiếp tục nhìn thì hạng mục này của chúng ta sẽ đổ sông đổ bể hết.
Chu Hâm có chút nôn nóng nói.
Chu Hâm không quá rõ về Triệu Quốc Đống. Mặc dù tiếp xúc vài lần nhưng y có cảm giác như mình nằm trong đám sương mù vậy. Từ đầu Triệu Quốc Đống phản đối sau ủng hộ hạng mục, ngay cả Chu Hâm cũng không rõ lý do gì thuyết phục được vị Bí thư thị ủy giỏi làm kinh tế của Ninh Lăng này. Về phần hai điều mà Triệu Quốc Đống yêu cầu theo Chu Hâm thấy đó chỉ là làm ra vẻ mà thôi.
- Nhưng chúng ta làm như vậy nếu Triệu Quốc Đống phản cảm thì sẽ phản tác dụng mất.
Chu Đạt cẩn thận nói.
- Chú chưa thử sao biết hắn có thích hay không?
Chu Hâm hỏi lại một câu.
- Lão Nhị, biểu hiện của Triệu Quốc Đống có vẻ không giống đám quan chức khác, nhưng anh thấy đó là một người còn trẻ, chẳng lẽ hắn không có ham muốn gì sao? Người này có đầu óc thoáng đạt, tầm nhìn xa, quen với việc vận hành của các công ty, đúng là một nhân tài. Nhưng nhân tài cũng là con người. Anh cảm thấy y không có hứng thú với tiền mấy, đương nhiên thứ hắn thích nhất chính là thành tích, thành tích đủ để đánh bóng tên tuổi của hắn.
Chu Hâm trầm giọng nói.
- Vậy anh muốn làm gì?
Chu Đạt nghe ra ý ẩn trong câu nói của Chu Hâm.
- Anh đã cẩn thận nghiên cứu quá trình phát triển của hắn, người này không phải không có sở thích, ví dụ như tác phong sống có chút thú vị.
Chu Hâm cười nói.
- Anh nói là hắn thích phụ nữ nên muốn thử ở điểm này?
Chu Đạt không cho là đúng. Người đàn ông nào không thích gái đẹp trừ khi là kẻ có vấn đề. Chủ yếu nằm ở chỗ khả năng tự khống chế. Triệu Quốc Đống dù thích phụ nữ cũng rất bình thường nhưng ít nhất hắn khống chế tốt để không có quá nhiều lời đồn.
- Rất nhiều thứ đều là thử từng bước mới biết được. Lão Nhị, chú cần phải học tập thêm nữa.
Mắt Chu Hâm sáng lên:
- Ở tình hình hiện nay nếu chúng ta không nỗ lực thì sợ rất khó có thể được Ninh Lăng ủng hộ. Theo tin tức anh nhận được thì tập đoàn Trung Lữ đã thông qua vài con đường để đòi nhận hạng mục này của chúng ta tại Vân Lĩnh. Chú biết bọn họ đưa điều kiện gì không?
Chu Đạt có chút giật mình nói:
- Điều kiện gì vậy?
- Hừ, hừ, chú nói điều kiện gì mà Triệu Quốc Đống không thể từ chối nhất?
Chu Đạt nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ý của bọn họ rất rõ ràng, nếu An Nguyên có thể ủng hộ bọn họ tiếp nhận hạng mục này, bọn họ sẽ ra mặt giúp đỡ tỉnh giảm thiểu sức ảnh hưởng của việc này xuống thấp nhất.
- Bọn họ dám làm như vậy sao?
Mặt Chu Đạt trở nên khó coi. Cạnh tranh với công ty nhà nước thì công ty tư nhân mặc định là kém. Công ty nhà nước khổng lồ thì cũng kèm theo mạng lưới quan hệ rộng. Có lẽ ưu thế duy nhất của công ty tư nhân là cơ chế và hiệu suất làm việc.
- Có gì không dám chứ? Bọn họ có chỗ dựa thì sao không lợi dụng? Chú cho rằng đám lãnh đạo công ty nhà nước đều ngu cả sao? Bọn họ chọn thời cơ quá thích hợp. Lần trước chúng ta có thể thành công tiến vào Vân Lĩnh, không phải bọn họ ngu hơn chúng ta mà là bọn họ đánh giá mình quá cao, cũng coi thường sự quyết đoán của chính quyền địa phương.
Chu Hâm hừ một tiếng:
- Tên Triệu Quốc Đống này rất lợi hại, chú không nghe hai điều hắn đặt ra cho chúng ta sao? Muốn cho dân chúng địa phương hưởng lợi ích từ hạng mục này mà không phải tài chính của địa phương, phải đảm bảo an toàn lao động và môi trường, như vậy chiến tích sẽ nằm trong tay hắn. Dù chúng ta làm như thế nào cũng phải thỏa mãn hai điều này nếu không hắn sẽ xử chúng ta. Tập đoàn Trung Lữ không phải không thể thỏa mãn quá cao này của hắn nên mới hậm hực rời đi sao?
- Nhưng bây giờ lại là cơ hội tốt nhất của bọn họ.
Chu Đạt nghe xong không khỏi thở dài nói:
- Em cảm thấy trên tỉnh và bản thân Triệu Quốc Đống có vẻ không thể từ chối điều kiện bọn họ đưa ra. Dù là tỉnh thì chúng ta có thể tác động nhưng Triệu Quốc Đống thì sao?
- Vậy hôm nay chúng ta phải hiểu rõ ý của hắn, phải biết điều kiện của hắn là gì. Nếu hắn không đưa ra điều kiện rõ ràng thì chỉ có thể nói hắn đòi nhiều hơn. Chẳng qua dù nhiều hơn chúng ta cũng phải thỏa mãn hắn.
Chu Đạt nặng nề nói:
- Theo anh thấy thì hắn rất lợi hại vì thế hôm nay chúng ta phải dò xét từng bước một.
Chu Đạt không nói gì mà cúi đầu xuống. Theo y thấy do cũng không giống lời anh mình nói. Đúng, Triệu Quốc Đống này khôn khéo, nhạy cảm nhưng có lẽ chỉ là quan niệm. Một lãnh đạo khôn khéo, có năng lực cũng không có nghĩa sâu trong lòng hắn ẩn giấu sự đen tối. Triệu Quốc Đống là loại người như thế nào thì bây giờ còn chưa thể kết luận.
Triệu Quốc Đống đến đây liền cảm thấy mình như về thời gian mới nhận chức ở Bộ năng lượng hơn hai năm trước.
Lúc ấy câu lạc bộ này hắn thường xuyên tới, gần như một tháng tới hai ba lần. Có lúc đi cùng mấy người Lôi Hướng Đông, Kiều huy, có lúc lại đi cùng lãnh đạo các công ty thuộc bộ tới đây.
Bây giờ nhìn lại thì nửa năm đó như là thời gian dễ chịu nhất của mình từ khi vào chính trị. Hơn nữa hoàn cảnh công việc khá đơn thuần cũng là thời gian nghỉ ngơi cho hắn vốn quen công việc ở địa phương.
Triệu Quốc Đống bất đắc dĩ thu lại tâm trạng ngoài lề. Hôm nay hắn cần nói chuyện với hai anh em Chu Hâm xem nên làm như thế nào để kết thúc hạng mục điện phân Hâm Đạt.
Anh em Chu Hâm mặc dù không phải đứng hạng đầu trên bảng Forbes nhưng vẫn vững vàng ở trong bảng nhiều năm, tiền không ngừng tăng lên, qua đó đủ thấy Ninh Lăng của hai người này.
Hai anh em bọn họ đều là hội viên câu lạc bộ này, đây cũng là nơi bọn họ hay tiếp khách.
Mặc dù trụ sở chính của tập đoàn Hâm Đạt nằm ở An Đô nhưng trụ sở nghiên cứu của bọn họ lại ở Bắc Kinh. Như Chu Đạt nói ở Bắc Kinh sẽ thuận tiện tiếp xúc công nghệ mới của thế giới và thu hút nhân tài hơn.
Việc hạng mục điện phân Hâm Đạt chiếm đất phi pháp lộ ra đã đẩy Thị ủy, Ủy ban Ninh Lăng lên đầu sóng ngọn gió, nó cũng làm hai anh em Chu Hâm không vui vẻ gì.
Hai người Chu Hâm vẫn tin mặc dù cơn bão khống chế tuy mạnh nhưng ngành điện phân vẫn là ngành trụ cột, chỉ cần có thị trường thì ngày này vẫn phát triển.
Vân Lĩnh có thể nói có đầy đủ điều kiện phát triển ngành này, nguồn cung ứng điện dồi dào và tài nguyên đất phèn cao, đây là cơ hội trời ban. Hơn nữa chính quyền Vân Lĩnh rất ủng hộ hạng mục, chỉ thiếu mỗi thiên thời.
Xảy ra chuyện làm cho hai anh em Chu Hâm bị đả kích lớn. Bọn họ không phải lo bị xử phạt, trên thực tế việc cũng không tạo thành ảnh hưởng quá nghiêm trọng, đồng thời bọn họ cũng đã lập hạng mục và báo cáo lên trên chỉ còn chờ thời gian phê duyệt mà thôi. Bọn họ chủ yếu là lo việc này ảnh hưởng đến quan hệ giữa tập đoàn với chính quyền địa phương.
Bí thư thị ủy Triệu Quốc Đống sắp lên Thường vụ tỉnh ủy lại gặp chuyện này, nó gần như là đòn trí mạng. Bây giờ lời đồn truyền khắp tỉnh An Nguyên, nói gì mà việc khảo sát Triệu Quốc Đống vào Thường vụ tỉnh ủy đã không có hy vọng gì. Nó cũng có nghĩa là hạng mục của tập đoàn Hâm Đạt tại Vân Lĩnh hoàn toàn dừng lại. Không có chính quyền địa phương ủng hộ thì điều kiện của Vân Lĩnh có tốt hơn nữa cũng không tới lượt Hâm Đạt.
Sau khi nhận được lời chấp nhận gặp mặt của Triệu Quốc Đống, hai người Chu Hâm đều suy nghĩ làm như thế nào để “đền bù tổn thất cho vị Bí thư thị ủy Ninh Lăng này.
- Anh, làm như vậy có ổn không? Em thấy chúng ta nên xem một chút trước đã.
Chu Đạt vẫn cảm thấy cách bố trí của ông anh mình không ổn mấy.
- Lão Nhị, nhìn gì nữa, cứ tiếp tục nhìn thì hạng mục này của chúng ta sẽ đổ sông đổ bể hết.
Chu Hâm có chút nôn nóng nói.
Chu Hâm không quá rõ về Triệu Quốc Đống. Mặc dù tiếp xúc vài lần nhưng y có cảm giác như mình nằm trong đám sương mù vậy. Từ đầu Triệu Quốc Đống phản đối sau ủng hộ hạng mục, ngay cả Chu Hâm cũng không rõ lý do gì thuyết phục được vị Bí thư thị ủy giỏi làm kinh tế của Ninh Lăng này. Về phần hai điều mà Triệu Quốc Đống yêu cầu theo Chu Hâm thấy đó chỉ là làm ra vẻ mà thôi.
- Nhưng chúng ta làm như vậy nếu Triệu Quốc Đống phản cảm thì sẽ phản tác dụng mất.
Chu Đạt cẩn thận nói.
- Chú chưa thử sao biết hắn có thích hay không?
Chu Hâm hỏi lại một câu.
- Lão Nhị, biểu hiện của Triệu Quốc Đống có vẻ không giống đám quan chức khác, nhưng anh thấy đó là một người còn trẻ, chẳng lẽ hắn không có ham muốn gì sao? Người này có đầu óc thoáng đạt, tầm nhìn xa, quen với việc vận hành của các công ty, đúng là một nhân tài. Nhưng nhân tài cũng là con người. Anh cảm thấy y không có hứng thú với tiền mấy, đương nhiên thứ hắn thích nhất chính là thành tích, thành tích đủ để đánh bóng tên tuổi của hắn.
Chu Hâm trầm giọng nói.
- Vậy anh muốn làm gì?
Chu Đạt nghe ra ý ẩn trong câu nói của Chu Hâm.
- Anh đã cẩn thận nghiên cứu quá trình phát triển của hắn, người này không phải không có sở thích, ví dụ như tác phong sống có chút thú vị.
Chu Hâm cười nói.
- Anh nói là hắn thích phụ nữ nên muốn thử ở điểm này?
Chu Đạt không cho là đúng. Người đàn ông nào không thích gái đẹp trừ khi là kẻ có vấn đề. Chủ yếu nằm ở chỗ khả năng tự khống chế. Triệu Quốc Đống dù thích phụ nữ cũng rất bình thường nhưng ít nhất hắn khống chế tốt để không có quá nhiều lời đồn.
- Rất nhiều thứ đều là thử từng bước mới biết được. Lão Nhị, chú cần phải học tập thêm nữa.
Mắt Chu Hâm sáng lên:
- Ở tình hình hiện nay nếu chúng ta không nỗ lực thì sợ rất khó có thể được Ninh Lăng ủng hộ. Theo tin tức anh nhận được thì tập đoàn Trung Lữ đã thông qua vài con đường để đòi nhận hạng mục này của chúng ta tại Vân Lĩnh. Chú biết bọn họ đưa điều kiện gì không?
Chu Đạt có chút giật mình nói:
- Điều kiện gì vậy?
- Hừ, hừ, chú nói điều kiện gì mà Triệu Quốc Đống không thể từ chối nhất?
Chu Đạt nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ý của bọn họ rất rõ ràng, nếu An Nguyên có thể ủng hộ bọn họ tiếp nhận hạng mục này, bọn họ sẽ ra mặt giúp đỡ tỉnh giảm thiểu sức ảnh hưởng của việc này xuống thấp nhất.
- Bọn họ dám làm như vậy sao?
Mặt Chu Đạt trở nên khó coi. Cạnh tranh với công ty nhà nước thì công ty tư nhân mặc định là kém. Công ty nhà nước khổng lồ thì cũng kèm theo mạng lưới quan hệ rộng. Có lẽ ưu thế duy nhất của công ty tư nhân là cơ chế và hiệu suất làm việc.
- Có gì không dám chứ? Bọn họ có chỗ dựa thì sao không lợi dụng? Chú cho rằng đám lãnh đạo công ty nhà nước đều ngu cả sao? Bọn họ chọn thời cơ quá thích hợp. Lần trước chúng ta có thể thành công tiến vào Vân Lĩnh, không phải bọn họ ngu hơn chúng ta mà là bọn họ đánh giá mình quá cao, cũng coi thường sự quyết đoán của chính quyền địa phương.
Chu Hâm hừ một tiếng:
- Tên Triệu Quốc Đống này rất lợi hại, chú không nghe hai điều hắn đặt ra cho chúng ta sao? Muốn cho dân chúng địa phương hưởng lợi ích từ hạng mục này mà không phải tài chính của địa phương, phải đảm bảo an toàn lao động và môi trường, như vậy chiến tích sẽ nằm trong tay hắn. Dù chúng ta làm như thế nào cũng phải thỏa mãn hai điều này nếu không hắn sẽ xử chúng ta. Tập đoàn Trung Lữ không phải không thể thỏa mãn quá cao này của hắn nên mới hậm hực rời đi sao?
- Nhưng bây giờ lại là cơ hội tốt nhất của bọn họ.
Chu Đạt nghe xong không khỏi thở dài nói:
- Em cảm thấy trên tỉnh và bản thân Triệu Quốc Đống có vẻ không thể từ chối điều kiện bọn họ đưa ra. Dù là tỉnh thì chúng ta có thể tác động nhưng Triệu Quốc Đống thì sao?
- Vậy hôm nay chúng ta phải hiểu rõ ý của hắn, phải biết điều kiện của hắn là gì. Nếu hắn không đưa ra điều kiện rõ ràng thì chỉ có thể nói hắn đòi nhiều hơn. Chẳng qua dù nhiều hơn chúng ta cũng phải thỏa mãn hắn.
Chu Đạt nặng nề nói:
- Theo anh thấy thì hắn rất lợi hại vì thế hôm nay chúng ta phải dò xét từng bước một.
Chu Đạt không nói gì mà cúi đầu xuống. Theo y thấy do cũng không giống lời anh mình nói. Đúng, Triệu Quốc Đống này khôn khéo, nhạy cảm nhưng có lẽ chỉ là quan niệm. Một lãnh đạo khôn khéo, có năng lực cũng không có nghĩa sâu trong lòng hắn ẩn giấu sự đen tối. Triệu Quốc Đống là loại người như thế nào thì bây giờ còn chưa thể kết luận.
Triệu Quốc Đống đến đây liền cảm thấy mình như về thời gian mới nhận chức ở Bộ năng lượng hơn hai năm trước.
Lúc ấy câu lạc bộ này hắn thường xuyên tới, gần như một tháng tới hai ba lần. Có lúc đi cùng mấy người Lôi Hướng Đông, Kiều huy, có lúc lại đi cùng lãnh đạo các công ty thuộc bộ tới đây.
Bây giờ nhìn lại thì nửa năm đó như là thời gian dễ chịu nhất của mình từ khi vào chính trị. Hơn nữa hoàn cảnh công việc khá đơn thuần cũng là thời gian nghỉ ngơi cho hắn vốn quen công việc ở địa phương.
Triệu Quốc Đống bất đắc dĩ thu lại tâm trạng ngoài lề. Hôm nay hắn cần nói chuyện với hai anh em Chu Hâm xem nên làm như thế nào để kết thúc hạng mục điện phân Hâm Đạt.
Anh em Chu Hâm mặc dù không phải đứng hạng đầu trên bảng Forbes nhưng vẫn vững vàng ở trong bảng nhiều năm, tiền không ngừng tăng lên, qua đó đủ thấy Ninh Lăng của hai người này.
/1736
|