- Cậu thanh niên kia thế nào rồi?
Triệu Quốc Đống không nói nhiều, hắn biết cậu thanh niên kia là sinh viên đại học An Nguyên, đoàn của bọn họ có tổng cộng 14 người.
Bác sĩ trực ban đang định mắng lại ngẩn ra vì lời nói của Triệu Quốc Đống. Y vốn muốn thể hiện tôn nghiêm của bác sĩ một chút nhưng bây giờ đành phải nhịn lại rồi đầy bất đắc dĩ nói:
- Cậu thanh niên không có vấn đề gì lớn, có thể do tối qua gặp mưa cùng với sợ hãi, mệt mỏi quá độ nên tinh thần bị kích thích. Bây giờ tâm trạng đã dần ổn định, chẳng qua người lại bị cẩm.
- Tinh thần có tỉnh táo không? Tình hình những người khác trong đoàn của bọn họ thế nào rồi?
Khí thế của Triệu Quốc Đống làm cho vị bác sĩ vô thức trả lời:
- Tinh thần khá tỉnh táo nhưng bây giờ do mệt nên ngủ thiếp đi. Về phần những thành viên trong đoàn thì cậu ta cũng không thể nói rõ. Do cậu ta không theo kịp đoàn nên tự mình đi về. Cậu ta còn tưởng các thành viên khác trong đoàn sớm đã về rồi.
- Anh đưa tôi sang đó, tôi hỏi một chút.
Triệu Quốc Đống không biết mình có quá mẫn cảm không? Cậu sinh viên này có thể về thì các sinh viên khác chắc không có vấn đề gì mới đúng.
- Xin hỏi anh là ai?
Bác sĩ trực ban cuối cùng đã có thể lên tiếng hỏi.
Triệu Quốc Đống nhìn đối phương và nhận ra vị bác sĩ đang có chút tức giận.
- Tôi là nhân viên ở Thị ủy, chuyện này tôi lo các thành viên khác trong đoàn bọn họ có gặp chuyện chẳng lành hay không? Tối qua hình như Ban quản lý công viên báo có một đoàn du khách không rõ ở đâu, không biết có phải là đoàn mấy cậu sinh viên này không?
Bác sĩ lắc đầu nói:
- Việc này tôi không rõ, cần phải hỏi mấy người ở Ban quản lý mới biết được.
- Ừ, anh mang tôi tới chỗ cậu sinh viên kia.
Triệu Quốc Đống xua tay nói.
- Nhưng cậu ta vừa ngủ.
Bác sĩ có chút khó chịu nói.
- Nếu các thành viên trong đoàn cậu ta đang gặp nguy hiểm thì cậu ta nghỉ quan trọng hơn hay là an toàn tính mạng của bạn mình quan trọng hơn?
Triệu Quốc Đống lạnh lùng nói:
- Cũng không mất bao thời gian đâu.
….
Sau khi nghe cậu sinh viên đứt quãng trình bày, Triệu Quốc Đống cảm thấy có vấn đề rất lớn.
Đoàn du khách có tổng cộng 14 người từ An Đô đến Cô Lỗ câu vào sáng thứ 7, 3h chiều hiệu quả bọn họ tránh qua đội tuần tra đi vào một con đường mòn tiến vào khu vực cấm của Cô Lỗ câu, hơn nữa tiến vào đoạn giữa bốn Km.
Cậu sinh viên này là người đi cuối cùng trong đoàn, bởi vì thời tiết âm u, tầm nhìn quá gần nên cậu ta bị lạc đoàn. Mới đầu cậu ta còn có thể theo dấu chân bạn đi tới, đến sau lại không thể tìm được.
Cậu sinh viên này có thể lực kém hơn nên đành phải dừng bước. Đoàn đã hẹn nhau đến 6h là quay lại khu vực bên ngoài nhưng do trời mưa đột ngột nên một vài ký hiệu cũng biến mất nên lạc đường. Cậu sinh viên tìm loạn trong núi đến 8h tối thì trời hoàn toàn tối ôm, không thể không tìm chỗ trú mưa. Mãi đén khi trời sáng mới tìm đường xuống núi, 11h sáng mới đi ra được khu ngoài và được đội tuần tra đưa tới trung tâm y tế.
Cậu sinh viên không biết bạn học của mình ở đâu.
Mà hiện nay 13 sinh viên kia không biết tin tức.
Làm cho Triệu Quốc Đống cảm thấy phiền phức là trong số 13 người kia có nhiều là sinh viên nước ngoài đến đại học An Nguyên học. Trong đó có hai sinh viên Mỹ, hai sinh viên Đức, Úc, một sinh viên Brazil, hai sinh viên Đài Loan, một sinh viên Nhật Bản cùng với năm sinh viên Trung Quốc.
Do có người nước ngoài nên việc này càng dễ khiến truyền thông chú ý, càng dễ dẫn tới áp lực lớn.
Nếu như nhóm người kia mà bị lạc ở Cô Lỗ câu, đêm nay cũng dễ có mưa to thì tình hình còn không biết sẽ xấu đến mức như thế nào.
Mà nếu như tình hình xấu đi thì đó sẽ là thử thách lớn đối với năng lực xử lý khẩn cấp của chính quyền địa phương và Ban quản lý công viên Cô Lỗ câu.
Rất nhiều chuyện Triệu Quốc Đống thà tin là có, thà đồng ý nghĩ đến tình hình xấu nhất còn hơn là vì khinh thường nên tạo thành hậu quả nghiêm trọng.
Triệu Quốc Đống hỏi số điện thoại của chủ nhiệm Ban quản lý, sau đó dùng máy bàn gọi nhưng đối phương không nghe. Không gọi được cho vị Chủ nhiệm Lý Trung này, Triệu Quốc Đống không thể nào nắm giữ tình hình ở Ban quản lý Cô Lỗ câu, kể cả thông tin về thời tiết cùng đội ngũ tuần tra và cứu hộ. Càng quan trọng hơn chính là ở Ban quản lý có ai quen thuộc tình hình ở khu giữa hay không?
Lúc này tất cả đều phải tính tới trường hợp xấu nhất. Triệu Quốc Đống nhìn đồng hồ, đã là hơn 5h chiều.
Đám sinh viên này đã vào núi đã hơn 24 tiếng, theo lời cậu sinh viên may mắn ra được ngoài thì bọn họ không mang theo nhiều lương thực, chỉ đủ cung cấp cho một tối mà thôi. Bọn họ thực ra chỉ muốn vào sâu bên trong cảm nhận không khí mà thôi, nếu như bọn họ lạc đường thì tối nay sẽ lấy gì mà ăn? Có xuất hiện tình huống bất ngờ không?
Tất cả đều không thể biết trước, không ai có thể đoán được hậu quả sẽ như thế nào.
….
Lang Thế Quần nghe thư ký nói là Bí thư thị ủy Triệu Quốc Đống gọi tới liền cảm thấy như có đại họa rơi xuống đầu. Sao Bí thư Triệu biết chuyện nhanh như vậy.
Lang Thế Quần vốn thấy chuyện vẫn yên ắng và không có chuyện gì, ai ngờ lại có người theo dõi mình. Lang Thế Quần biết đây là một quả bom đủ để nổ tung bộ máy Huyện ủy, Ủy ban huyện, thậm chí là cả Thị ủy, Ủy ban.
Khi biết được tin, Lang Thế Quần đúng là rất sợ.
Có phóng viên đến huyện thầm tìm tin tức, hơn nữa cũng đã chụp ảnh các bức tường vây, hơn nữa nghe nói còn phỏng vấn vài hộ dân xung quanh.
Hơn nữa trước sau có hai nhóm phóng viên, nhóm trước đã rời đi lúc 2h chiều, nhóm sau đến 4h chiều mới đi. Lang Thế Quần nhận được tin này mà gần như muốn điên lên.
Phóng viên từ đâu tới? Mục đích của bọn họ là gì? Lang Thế Quần hoàn toàn không biết nhưng có một điều chắc chắn đây không phải phóng viên của Ninh Lăng, thậm chí là của tỉnh. Mục đích của bọn họ đương nhiên là không phải ca ngợi công việc của huyện.
Lang Thế Quần cảm thấy sống lưng mình ướt đẫm.
Y cảm thấy như ngày tận thế đã tới.
Ai cũng biết Ban Tổ chức cán bộ Trung ương sắp cử tổ khảo sát tới tiến hành trình tự cuối cùng việc Bí thư Triệu vào Thường vụ tỉnh ủy. Tuần trước Phó bí thư Thị ủy Lam Quang còn chuyên môn gọi tới các quận, huyện, ban ngành lên họp, yêu cầu phải coi đây là nhiệm vụ chính trị. Cũng đã nói ai mà để xảy ra chuyện thì người lãnh đạo nơi đó sẽ mất chức.
Mà bây giờ có người muốn lấy việc này mà gây chuyện, mục đích là gì không nghĩ cũng biết.
Nghĩ vậy Lang Thế Quần không biết mình nên làm gì. Y đã phái người xuống điều tra chuyện này.
Lang Thế Quần cầm máy mà lòng bàn tay ướt đẫm. Y không biết nên nói gì với Triệu Quốc Đống.
Khi Triệu Quốc Đống nói chuyện ở công viên Cô Lỗ câu, yêu cầu Lang Thế Quần lập tức bố trí đội ngũ cứu nạn đến Cô Lỗ câu, chuẩn bị vào núi tìm người, Triệu Quốc Đống cảm thấy Lang Thế Quần như trút được gánh nặng gì đó mà liên tục nói sẽ tự mình dẫn đội tới Cô Lỗ câu. Triệu Quốc Đống còn nghĩ đối phương có nhạy cảm chính trị, biết đâu là chuyện lớn.
Triệu Quốc Đống đâu ngờ Lang Thế Quần nghe hắn nói không phải chuyện phóng viên ngầm tới Vân Lĩnh thì mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Nếu Triệu Quốc Đống biết việc hắn có thể vào Thường vụ tỉnh ủy sắp bị mất thì hắn còn tâm trạng mà nghĩ đến chuyện này hay không?
Triệu Quốc Đống không nói nhiều, hắn biết cậu thanh niên kia là sinh viên đại học An Nguyên, đoàn của bọn họ có tổng cộng 14 người.
Bác sĩ trực ban đang định mắng lại ngẩn ra vì lời nói của Triệu Quốc Đống. Y vốn muốn thể hiện tôn nghiêm của bác sĩ một chút nhưng bây giờ đành phải nhịn lại rồi đầy bất đắc dĩ nói:
- Cậu thanh niên không có vấn đề gì lớn, có thể do tối qua gặp mưa cùng với sợ hãi, mệt mỏi quá độ nên tinh thần bị kích thích. Bây giờ tâm trạng đã dần ổn định, chẳng qua người lại bị cẩm.
- Tinh thần có tỉnh táo không? Tình hình những người khác trong đoàn của bọn họ thế nào rồi?
Khí thế của Triệu Quốc Đống làm cho vị bác sĩ vô thức trả lời:
- Tinh thần khá tỉnh táo nhưng bây giờ do mệt nên ngủ thiếp đi. Về phần những thành viên trong đoàn thì cậu ta cũng không thể nói rõ. Do cậu ta không theo kịp đoàn nên tự mình đi về. Cậu ta còn tưởng các thành viên khác trong đoàn sớm đã về rồi.
- Anh đưa tôi sang đó, tôi hỏi một chút.
Triệu Quốc Đống không biết mình có quá mẫn cảm không? Cậu sinh viên này có thể về thì các sinh viên khác chắc không có vấn đề gì mới đúng.
- Xin hỏi anh là ai?
Bác sĩ trực ban cuối cùng đã có thể lên tiếng hỏi.
Triệu Quốc Đống nhìn đối phương và nhận ra vị bác sĩ đang có chút tức giận.
- Tôi là nhân viên ở Thị ủy, chuyện này tôi lo các thành viên khác trong đoàn bọn họ có gặp chuyện chẳng lành hay không? Tối qua hình như Ban quản lý công viên báo có một đoàn du khách không rõ ở đâu, không biết có phải là đoàn mấy cậu sinh viên này không?
Bác sĩ lắc đầu nói:
- Việc này tôi không rõ, cần phải hỏi mấy người ở Ban quản lý mới biết được.
- Ừ, anh mang tôi tới chỗ cậu sinh viên kia.
Triệu Quốc Đống xua tay nói.
- Nhưng cậu ta vừa ngủ.
Bác sĩ có chút khó chịu nói.
- Nếu các thành viên trong đoàn cậu ta đang gặp nguy hiểm thì cậu ta nghỉ quan trọng hơn hay là an toàn tính mạng của bạn mình quan trọng hơn?
Triệu Quốc Đống lạnh lùng nói:
- Cũng không mất bao thời gian đâu.
….
Sau khi nghe cậu sinh viên đứt quãng trình bày, Triệu Quốc Đống cảm thấy có vấn đề rất lớn.
Đoàn du khách có tổng cộng 14 người từ An Đô đến Cô Lỗ câu vào sáng thứ 7, 3h chiều hiệu quả bọn họ tránh qua đội tuần tra đi vào một con đường mòn tiến vào khu vực cấm của Cô Lỗ câu, hơn nữa tiến vào đoạn giữa bốn Km.
Cậu sinh viên này là người đi cuối cùng trong đoàn, bởi vì thời tiết âm u, tầm nhìn quá gần nên cậu ta bị lạc đoàn. Mới đầu cậu ta còn có thể theo dấu chân bạn đi tới, đến sau lại không thể tìm được.
Cậu sinh viên này có thể lực kém hơn nên đành phải dừng bước. Đoàn đã hẹn nhau đến 6h là quay lại khu vực bên ngoài nhưng do trời mưa đột ngột nên một vài ký hiệu cũng biến mất nên lạc đường. Cậu sinh viên tìm loạn trong núi đến 8h tối thì trời hoàn toàn tối ôm, không thể không tìm chỗ trú mưa. Mãi đén khi trời sáng mới tìm đường xuống núi, 11h sáng mới đi ra được khu ngoài và được đội tuần tra đưa tới trung tâm y tế.
Cậu sinh viên không biết bạn học của mình ở đâu.
Mà hiện nay 13 sinh viên kia không biết tin tức.
Làm cho Triệu Quốc Đống cảm thấy phiền phức là trong số 13 người kia có nhiều là sinh viên nước ngoài đến đại học An Nguyên học. Trong đó có hai sinh viên Mỹ, hai sinh viên Đức, Úc, một sinh viên Brazil, hai sinh viên Đài Loan, một sinh viên Nhật Bản cùng với năm sinh viên Trung Quốc.
Do có người nước ngoài nên việc này càng dễ khiến truyền thông chú ý, càng dễ dẫn tới áp lực lớn.
Nếu như nhóm người kia mà bị lạc ở Cô Lỗ câu, đêm nay cũng dễ có mưa to thì tình hình còn không biết sẽ xấu đến mức như thế nào.
Mà nếu như tình hình xấu đi thì đó sẽ là thử thách lớn đối với năng lực xử lý khẩn cấp của chính quyền địa phương và Ban quản lý công viên Cô Lỗ câu.
Rất nhiều chuyện Triệu Quốc Đống thà tin là có, thà đồng ý nghĩ đến tình hình xấu nhất còn hơn là vì khinh thường nên tạo thành hậu quả nghiêm trọng.
Triệu Quốc Đống hỏi số điện thoại của chủ nhiệm Ban quản lý, sau đó dùng máy bàn gọi nhưng đối phương không nghe. Không gọi được cho vị Chủ nhiệm Lý Trung này, Triệu Quốc Đống không thể nào nắm giữ tình hình ở Ban quản lý Cô Lỗ câu, kể cả thông tin về thời tiết cùng đội ngũ tuần tra và cứu hộ. Càng quan trọng hơn chính là ở Ban quản lý có ai quen thuộc tình hình ở khu giữa hay không?
Lúc này tất cả đều phải tính tới trường hợp xấu nhất. Triệu Quốc Đống nhìn đồng hồ, đã là hơn 5h chiều.
Đám sinh viên này đã vào núi đã hơn 24 tiếng, theo lời cậu sinh viên may mắn ra được ngoài thì bọn họ không mang theo nhiều lương thực, chỉ đủ cung cấp cho một tối mà thôi. Bọn họ thực ra chỉ muốn vào sâu bên trong cảm nhận không khí mà thôi, nếu như bọn họ lạc đường thì tối nay sẽ lấy gì mà ăn? Có xuất hiện tình huống bất ngờ không?
Tất cả đều không thể biết trước, không ai có thể đoán được hậu quả sẽ như thế nào.
….
Lang Thế Quần nghe thư ký nói là Bí thư thị ủy Triệu Quốc Đống gọi tới liền cảm thấy như có đại họa rơi xuống đầu. Sao Bí thư Triệu biết chuyện nhanh như vậy.
Lang Thế Quần vốn thấy chuyện vẫn yên ắng và không có chuyện gì, ai ngờ lại có người theo dõi mình. Lang Thế Quần biết đây là một quả bom đủ để nổ tung bộ máy Huyện ủy, Ủy ban huyện, thậm chí là cả Thị ủy, Ủy ban.
Khi biết được tin, Lang Thế Quần đúng là rất sợ.
Có phóng viên đến huyện thầm tìm tin tức, hơn nữa cũng đã chụp ảnh các bức tường vây, hơn nữa nghe nói còn phỏng vấn vài hộ dân xung quanh.
Hơn nữa trước sau có hai nhóm phóng viên, nhóm trước đã rời đi lúc 2h chiều, nhóm sau đến 4h chiều mới đi. Lang Thế Quần nhận được tin này mà gần như muốn điên lên.
Phóng viên từ đâu tới? Mục đích của bọn họ là gì? Lang Thế Quần hoàn toàn không biết nhưng có một điều chắc chắn đây không phải phóng viên của Ninh Lăng, thậm chí là của tỉnh. Mục đích của bọn họ đương nhiên là không phải ca ngợi công việc của huyện.
Lang Thế Quần cảm thấy sống lưng mình ướt đẫm.
Y cảm thấy như ngày tận thế đã tới.
Ai cũng biết Ban Tổ chức cán bộ Trung ương sắp cử tổ khảo sát tới tiến hành trình tự cuối cùng việc Bí thư Triệu vào Thường vụ tỉnh ủy. Tuần trước Phó bí thư Thị ủy Lam Quang còn chuyên môn gọi tới các quận, huyện, ban ngành lên họp, yêu cầu phải coi đây là nhiệm vụ chính trị. Cũng đã nói ai mà để xảy ra chuyện thì người lãnh đạo nơi đó sẽ mất chức.
Mà bây giờ có người muốn lấy việc này mà gây chuyện, mục đích là gì không nghĩ cũng biết.
Nghĩ vậy Lang Thế Quần không biết mình nên làm gì. Y đã phái người xuống điều tra chuyện này.
Lang Thế Quần cầm máy mà lòng bàn tay ướt đẫm. Y không biết nên nói gì với Triệu Quốc Đống.
Khi Triệu Quốc Đống nói chuyện ở công viên Cô Lỗ câu, yêu cầu Lang Thế Quần lập tức bố trí đội ngũ cứu nạn đến Cô Lỗ câu, chuẩn bị vào núi tìm người, Triệu Quốc Đống cảm thấy Lang Thế Quần như trút được gánh nặng gì đó mà liên tục nói sẽ tự mình dẫn đội tới Cô Lỗ câu. Triệu Quốc Đống còn nghĩ đối phương có nhạy cảm chính trị, biết đâu là chuyện lớn.
Triệu Quốc Đống đâu ngờ Lang Thế Quần nghe hắn nói không phải chuyện phóng viên ngầm tới Vân Lĩnh thì mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Nếu Triệu Quốc Đống biết việc hắn có thể vào Thường vụ tỉnh ủy sắp bị mất thì hắn còn tâm trạng mà nghĩ đến chuyện này hay không?
/1736
|