- Quốc Đống, cơ hội học ở trường Đảng là không dễ, cậu có suy nghĩ gì không?
Qua Tĩnh nhìn mấy người đang đứng chờ ở cửa rồi nói.
- Ha ha, Trưởng ban Qua, suy nghĩ thì rất nhiều. Ngài cũng biết tôi tới Ninh Lăng chưa lâu, cũng làm ra chút thành tích nhưng lãnh đạo thấy như thế nào cũng khó nói.
Trước mặt Qua Tĩnh, Triệu Quốc Đống cũng không giấu gì. Bởi vì hắn có thể đi đến ngày hôm nay ngoài Thái Chánh Dương ra thì cũng bao gồm cả sự quan tâm, ủng hộ của Qua Tĩnh dành cho hắn. Nhất là việc hắn đến Hoài Khánh và Ninh Lăng chính là nhờ Qua Tĩnh hết sức ủng hộ.
- Ừ, cậu tới Ninh Lăng chưa lâu nhưng cậu làm cán bộ cấp giám đốc sở cũng được vài năm rồi còn gì. Tôi nhớ cũng gần bón năm. Hơn nữa cậu làm Bí thư thị ủy Ninh Lăng đã tạo thành tích huy hoàng như vậy, ngay cả tôi ở Bắc Kinh cũng nghe không ít lời khen với Ninh Lăng. Tôi tin điểm này Ứng Đông Lưu hoặc lãnh đạo Ban Tổ chức cán bộ Trung ương cũng không thể không thấy.
Qua Tĩnh nói làm Triệu Quốc Đống nhạy cảm nhận ra chị ta hôm nay có gì cần nói với mình nên gật đầu lắng nghe câu tiếp theo của đối phương.
- Tôi nghe nói bên Ban Tổ chức cán bộ Trung ương có hướng đi mới, chủ yếu nhằm vào mấy tỉnh có kinh tế tương đối phát triển một chút. Ngoài ra cũng muốn chọn vài Bí thư thị ủy của thị xã có kinh tế phát đạt ở các tỉnh tiến vào thường vụ. Kinh tế tỉnh An Nguyên năm ngoái mặc dù tăng tốc chậm một chút nhưng dù sao cũng nằm ở nhóm trên. Tôi đoán tỉnh An Nguyên sẽ nằm trong phạm vi này.
Qua Tĩnh nói làm tim Triệu Quốc Đống đập mạnh, nhưng hắn rất nhanh khống chế tâm trạng của mình. Năm ngoái GDP của Ninh Lăng còn kém so với Vĩnh Lương và Hoài Khánh. Nếu chỉ nói về GDP thì không tới lượt Ninh Lăng. Hơn nữa về lý lịch thì hắn còn kém so với Long Ứng Hoa. Mà đề bạt cán bộ lại theo kiểu lý lịch nhiều xếp trước.
Có lẽ cảm nhận được sự lo lắng và không cam lòng của Triệu Quốc Đống, Qua Tĩnh cười nói:
- Sao Quốc Đống, không mấy khi thấy vẻ không tự tin của cậu như thế này. Là cảm thấy không đủ tự tin hay là không cam lòng?
- Ha ha, trưởng ban, có cả hai. Tôi cũng không trách được ai khác, ai bảo tôi tới Ninh Lăng chậm một chút. Cho tôi đến sớm hai năm thì không biết ai thắng ai thua. Chỉ tiếc cơ hội không đợi người.
Triệu Quốc Đống có chút nuối tiếc, lúc này muốn cố gắng cũng khó khăn. Hơn nữa ý của Qua Tĩnh là rất rõ ràng. Ban Tổ chức cán bộ trung ương chính là nhằm vào các khu vực có kinh tế phát triển ở trong tỉnh, nếu đợi thêm một hai năm nữa thì hắn còn có thực lực cạnh tranh chứ bây giờ?
- Quốc Đống, theo tôi biết cậu không có tính này mà, cậu thích cố gắng. Lần này Ban Tổ chức cán bộ trung ương mặc dù thực hiện ý đồ của Trung ương là rất rõ ràng, nhưng theo tôi thấy khái niệm một khu vực có kinh tế phát triển là khá rộng. Thế nào là khu vực có kinh tế phát triển, nó là đang phát triển hay có tiềm lực phát triển mạnh? Ngoài ra nếu phân tích từ chữ kinh tế phát triển thì cũng có nhiều đường mà. Là dựa vào các ngành gây ô nhiễm môi trường để sinh ra GDP cao, hay là các ngành công nghệ cao và bảo vệ môi trường để khiến kinh tế phát triển?
Qua Tĩnh nói đã đánh trúng suy nghĩ trong lòng Triệu Quốc Đống. Chẳng qua Qua Tĩnh chỉ là Phó trưởng ban Tuyên giáo Trung ương, cô nếu là phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Trung ương thì tốt quá.
- Trưởng ban, nghe lời ngài làm tôi sáng tỏ hơn nhiều. Ngài nói đúng, phải liều mới có phần thắng mà, nếu không liều thì nhất định sẽ thất bại.
Mắt Triệu Quốc Đống sáng rực lên, Qua Tĩnh thấy thế không khỏi thầm gật đầu. Chỉ cần Triệu Quốc Đống vận dụng ọi lực lượng thì tạo kỳ tích không phải không thể.
- Ừ, Quốc Đống, tôi thích tính cách này của cậu. Không cố nhất định sẽ thua, cố còn có cơ hội. Hơn nữa tôi thấy khả năng thành công là không nhỏ. Tính của Ứng Đông Lưu thì tôi cũng hiểu khá rõ, một khi nhận định chuyện gì sẽ không dễ dàng thay đổi. Tôi biết y có ấn tượng tốt đối với cậu, cậu cần phải củng cố điều này. Ngày 1/5 năm nay Ninh Lăng không phải tổ chức lễ hội văn hóa các dân tộc khu vực trung tây sao, đó là cơ hội.
- Ban Tổ chức cán bộ trung ương chỉ đưa ra ý kiến tổng quan, còn quyết định chọn ai đề cử lên là do Tỉnh ủy. Đương nhiên ở chuyện này không ai chịu nhường ai, trở mặt là bình thường. Tần Hạo Nghiên cũng tốt, Miêu Chấn Trung cũng tốt, tôi đoán bọn họ có lựa chọn của mình, nhưng chỗ Hàn Độ thì cậu phải nắm chắc. Có y là người chủ động ủng hộ cậu, hy vọng của cậu mới tăng lên. Nhưng cậu có khuyết điểm là lý lịch, làm như thế nào tận dụng sở trường, tránh sở đoản thì tôi thấy cậu còn cần làm nhiều công việc.
Triệu Quốc Đống biết người ủng hộm có không ít, nhưng người phản cảm cũng không ít. Hắn không hy vọng người phản cảm thay đổi thái độ với mình. Ở việc này mấy người kia sẽ không bao giờ bỏ phiếu cho hắn, cùng với việc phí tâm tư với mấy người này còn không bằng tranh thủ phiếu của mấy vị thường vụ trung lập.
…
Mãi cho đến khi về trường, Triệu Quốc Đống vẫn nghĩ tới việc này. Tin mà Qua Tĩnh nói ra rất quan trọng, đây có lẽ mới là ý đồ của Ban Tổ chức cán bộ trung ương. Qua Tĩnh làm Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy vài năm nên có quan hệ, có thể nói chưa có mấy người ở tỉnh biết tin này. Nhưng hắn cũng biết việc này giấu không được bao lâu.
Lỗ Năng cùng Phù Quyên có rất nhiều bộ phải đi gửi thiếp mời. Mà liên quan đến việc này cũng không được sơ sót, nếu không chỉ sai lầm nhỏ sẽ mang tới tai họa rất lớn.
Các công tác chuẩn bị của Ninh Lăng về cơ bản đã xong, tỉnh cũng rất chú trọng lễ hội văn hóa này. Điều này khiến địa vị của Ninh Lăng được nâng lên.
Qua Tĩnh cũng đã nói lễ hội văn hóa lần này chính là cơ hội để Trung ương chú ý tới Ninh Lăng. Triệu Quốc Đống biết nếu mình không nhân cơ hội này để làm bàn đạp thì chính là quá ngu ngốc. Mà từ góc độ nào đó mà nói thì lễ hội văn hóa này có thể thành công viên mãn, đạt được mục đích hay không cũng ảnh hưởng một phần tới ấn tượng của lãnh đạo đối với hắn.
Vì thế hắn chuyên môn gọi Lỗ Năng cùng Phù Quyên đến để hỏi rõ công tác chuẩn bị và dặn dò một số điều.
Hai người báo cáo rất cẩn thận, từ việc chuẩn bị của các quận, huyện đến nội dung các hành động, trọng điểm thể hiện hai điểm đó là tài nguyên du lịch phong phú của Ninh Lăng và hoàn cảnh du lịch tốt đẹp, cổ vũ du khách đến Ninh Lăng du lịch và đến Ninh Lăng đầu tư phát triển tài nguyên du lịch. Mà điểm khác chính là thể hiện lịch sử văn hóa lâu đời của Ninh Lăng, nhất là khu dân cư Tây Giang với truyền thống dân tộc sâu sắc, đồng thời cũng thể hiện lịch sử văn hóa ở cổ thành – Thổ Thành.
Triệu Quốc Đống nhắc hai người phải chú ý kết hợp tư tưởng tinh thần của Trung ương trong thời gian gần đây, chú trọng tính đa dạng và phong phú của lịch sử văn hóa truyền thống Trung Quốc, văn hóa dân tộc thiểu số cũng là một phần không thể thiếu trong nền văn hóa dân tộc Trung Quốc. Làm như thế nào vừa khai thác và bảo tồn tài sản quý giá này cho đời sau cũng là một cách thể hiện tốt. Nếu lễ hội văn hóa này có thể khiến Trung ương xác định luôn tổ chức hàng năm ở Ninh Lăng, đó là đánh giá cao nhất dành cho công tác văn hóa của Ninh Lăng.
Lỗ Năng có thể nói rất phục suy nghĩ này của Triệu Quốc Đống. Vị Bí thư thị ủy này mặc dù lên Bắc Kinh học nhưng vẫn chú ý sát tình hình Ninh Lăng.
Qua Tĩnh nhìn mấy người đang đứng chờ ở cửa rồi nói.
- Ha ha, Trưởng ban Qua, suy nghĩ thì rất nhiều. Ngài cũng biết tôi tới Ninh Lăng chưa lâu, cũng làm ra chút thành tích nhưng lãnh đạo thấy như thế nào cũng khó nói.
Trước mặt Qua Tĩnh, Triệu Quốc Đống cũng không giấu gì. Bởi vì hắn có thể đi đến ngày hôm nay ngoài Thái Chánh Dương ra thì cũng bao gồm cả sự quan tâm, ủng hộ của Qua Tĩnh dành cho hắn. Nhất là việc hắn đến Hoài Khánh và Ninh Lăng chính là nhờ Qua Tĩnh hết sức ủng hộ.
- Ừ, cậu tới Ninh Lăng chưa lâu nhưng cậu làm cán bộ cấp giám đốc sở cũng được vài năm rồi còn gì. Tôi nhớ cũng gần bón năm. Hơn nữa cậu làm Bí thư thị ủy Ninh Lăng đã tạo thành tích huy hoàng như vậy, ngay cả tôi ở Bắc Kinh cũng nghe không ít lời khen với Ninh Lăng. Tôi tin điểm này Ứng Đông Lưu hoặc lãnh đạo Ban Tổ chức cán bộ Trung ương cũng không thể không thấy.
Qua Tĩnh nói làm Triệu Quốc Đống nhạy cảm nhận ra chị ta hôm nay có gì cần nói với mình nên gật đầu lắng nghe câu tiếp theo của đối phương.
- Tôi nghe nói bên Ban Tổ chức cán bộ Trung ương có hướng đi mới, chủ yếu nhằm vào mấy tỉnh có kinh tế tương đối phát triển một chút. Ngoài ra cũng muốn chọn vài Bí thư thị ủy của thị xã có kinh tế phát đạt ở các tỉnh tiến vào thường vụ. Kinh tế tỉnh An Nguyên năm ngoái mặc dù tăng tốc chậm một chút nhưng dù sao cũng nằm ở nhóm trên. Tôi đoán tỉnh An Nguyên sẽ nằm trong phạm vi này.
Qua Tĩnh nói làm tim Triệu Quốc Đống đập mạnh, nhưng hắn rất nhanh khống chế tâm trạng của mình. Năm ngoái GDP của Ninh Lăng còn kém so với Vĩnh Lương và Hoài Khánh. Nếu chỉ nói về GDP thì không tới lượt Ninh Lăng. Hơn nữa về lý lịch thì hắn còn kém so với Long Ứng Hoa. Mà đề bạt cán bộ lại theo kiểu lý lịch nhiều xếp trước.
Có lẽ cảm nhận được sự lo lắng và không cam lòng của Triệu Quốc Đống, Qua Tĩnh cười nói:
- Sao Quốc Đống, không mấy khi thấy vẻ không tự tin của cậu như thế này. Là cảm thấy không đủ tự tin hay là không cam lòng?
- Ha ha, trưởng ban, có cả hai. Tôi cũng không trách được ai khác, ai bảo tôi tới Ninh Lăng chậm một chút. Cho tôi đến sớm hai năm thì không biết ai thắng ai thua. Chỉ tiếc cơ hội không đợi người.
Triệu Quốc Đống có chút nuối tiếc, lúc này muốn cố gắng cũng khó khăn. Hơn nữa ý của Qua Tĩnh là rất rõ ràng. Ban Tổ chức cán bộ trung ương chính là nhằm vào các khu vực có kinh tế phát triển ở trong tỉnh, nếu đợi thêm một hai năm nữa thì hắn còn có thực lực cạnh tranh chứ bây giờ?
- Quốc Đống, theo tôi biết cậu không có tính này mà, cậu thích cố gắng. Lần này Ban Tổ chức cán bộ trung ương mặc dù thực hiện ý đồ của Trung ương là rất rõ ràng, nhưng theo tôi thấy khái niệm một khu vực có kinh tế phát triển là khá rộng. Thế nào là khu vực có kinh tế phát triển, nó là đang phát triển hay có tiềm lực phát triển mạnh? Ngoài ra nếu phân tích từ chữ kinh tế phát triển thì cũng có nhiều đường mà. Là dựa vào các ngành gây ô nhiễm môi trường để sinh ra GDP cao, hay là các ngành công nghệ cao và bảo vệ môi trường để khiến kinh tế phát triển?
Qua Tĩnh nói đã đánh trúng suy nghĩ trong lòng Triệu Quốc Đống. Chẳng qua Qua Tĩnh chỉ là Phó trưởng ban Tuyên giáo Trung ương, cô nếu là phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Trung ương thì tốt quá.
- Trưởng ban, nghe lời ngài làm tôi sáng tỏ hơn nhiều. Ngài nói đúng, phải liều mới có phần thắng mà, nếu không liều thì nhất định sẽ thất bại.
Mắt Triệu Quốc Đống sáng rực lên, Qua Tĩnh thấy thế không khỏi thầm gật đầu. Chỉ cần Triệu Quốc Đống vận dụng ọi lực lượng thì tạo kỳ tích không phải không thể.
- Ừ, Quốc Đống, tôi thích tính cách này của cậu. Không cố nhất định sẽ thua, cố còn có cơ hội. Hơn nữa tôi thấy khả năng thành công là không nhỏ. Tính của Ứng Đông Lưu thì tôi cũng hiểu khá rõ, một khi nhận định chuyện gì sẽ không dễ dàng thay đổi. Tôi biết y có ấn tượng tốt đối với cậu, cậu cần phải củng cố điều này. Ngày 1/5 năm nay Ninh Lăng không phải tổ chức lễ hội văn hóa các dân tộc khu vực trung tây sao, đó là cơ hội.
- Ban Tổ chức cán bộ trung ương chỉ đưa ra ý kiến tổng quan, còn quyết định chọn ai đề cử lên là do Tỉnh ủy. Đương nhiên ở chuyện này không ai chịu nhường ai, trở mặt là bình thường. Tần Hạo Nghiên cũng tốt, Miêu Chấn Trung cũng tốt, tôi đoán bọn họ có lựa chọn của mình, nhưng chỗ Hàn Độ thì cậu phải nắm chắc. Có y là người chủ động ủng hộ cậu, hy vọng của cậu mới tăng lên. Nhưng cậu có khuyết điểm là lý lịch, làm như thế nào tận dụng sở trường, tránh sở đoản thì tôi thấy cậu còn cần làm nhiều công việc.
Triệu Quốc Đống biết người ủng hộm có không ít, nhưng người phản cảm cũng không ít. Hắn không hy vọng người phản cảm thay đổi thái độ với mình. Ở việc này mấy người kia sẽ không bao giờ bỏ phiếu cho hắn, cùng với việc phí tâm tư với mấy người này còn không bằng tranh thủ phiếu của mấy vị thường vụ trung lập.
…
Mãi cho đến khi về trường, Triệu Quốc Đống vẫn nghĩ tới việc này. Tin mà Qua Tĩnh nói ra rất quan trọng, đây có lẽ mới là ý đồ của Ban Tổ chức cán bộ trung ương. Qua Tĩnh làm Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy vài năm nên có quan hệ, có thể nói chưa có mấy người ở tỉnh biết tin này. Nhưng hắn cũng biết việc này giấu không được bao lâu.
Lỗ Năng cùng Phù Quyên có rất nhiều bộ phải đi gửi thiếp mời. Mà liên quan đến việc này cũng không được sơ sót, nếu không chỉ sai lầm nhỏ sẽ mang tới tai họa rất lớn.
Các công tác chuẩn bị của Ninh Lăng về cơ bản đã xong, tỉnh cũng rất chú trọng lễ hội văn hóa này. Điều này khiến địa vị của Ninh Lăng được nâng lên.
Qua Tĩnh cũng đã nói lễ hội văn hóa lần này chính là cơ hội để Trung ương chú ý tới Ninh Lăng. Triệu Quốc Đống biết nếu mình không nhân cơ hội này để làm bàn đạp thì chính là quá ngu ngốc. Mà từ góc độ nào đó mà nói thì lễ hội văn hóa này có thể thành công viên mãn, đạt được mục đích hay không cũng ảnh hưởng một phần tới ấn tượng của lãnh đạo đối với hắn.
Vì thế hắn chuyên môn gọi Lỗ Năng cùng Phù Quyên đến để hỏi rõ công tác chuẩn bị và dặn dò một số điều.
Hai người báo cáo rất cẩn thận, từ việc chuẩn bị của các quận, huyện đến nội dung các hành động, trọng điểm thể hiện hai điểm đó là tài nguyên du lịch phong phú của Ninh Lăng và hoàn cảnh du lịch tốt đẹp, cổ vũ du khách đến Ninh Lăng du lịch và đến Ninh Lăng đầu tư phát triển tài nguyên du lịch. Mà điểm khác chính là thể hiện lịch sử văn hóa lâu đời của Ninh Lăng, nhất là khu dân cư Tây Giang với truyền thống dân tộc sâu sắc, đồng thời cũng thể hiện lịch sử văn hóa ở cổ thành – Thổ Thành.
Triệu Quốc Đống nhắc hai người phải chú ý kết hợp tư tưởng tinh thần của Trung ương trong thời gian gần đây, chú trọng tính đa dạng và phong phú của lịch sử văn hóa truyền thống Trung Quốc, văn hóa dân tộc thiểu số cũng là một phần không thể thiếu trong nền văn hóa dân tộc Trung Quốc. Làm như thế nào vừa khai thác và bảo tồn tài sản quý giá này cho đời sau cũng là một cách thể hiện tốt. Nếu lễ hội văn hóa này có thể khiến Trung ương xác định luôn tổ chức hàng năm ở Ninh Lăng, đó là đánh giá cao nhất dành cho công tác văn hóa của Ninh Lăng.
Lỗ Năng có thể nói rất phục suy nghĩ này của Triệu Quốc Đống. Vị Bí thư thị ủy này mặc dù lên Bắc Kinh học nhưng vẫn chú ý sát tình hình Ninh Lăng.
/1736
|