Trong lòng tuy có chút hưng phấn nhưng Triệu Quốc Đống biểu hiện vẫn rất bình tĩnh. Vừa nãy hắn hỏi chẳng qua chỉ là xác minh một chút mà thôi, ngay cả Ngô Nguyên Tể cũng không nhìn ra nửa điểm hư thật.
Bơi cũng là cách rèn luyện nghị lực và thể lực. Bơi một hai ngàn mét, Ngô Nguyên Tể thở hổn hển, mà Triệu Quốc Đống vẫn rất nhàn nhã. Ưu thế về tuổi cùng tập luyện nhiều năm càng khiến hai người thêm chênh lệch. Chẳng qua Ngô Nguyên Tể bơi ếch khá giỏi.
Nằm nghiêng người bên cạnh thành bể, Triệu Quốc Đống từ từ hít thở. Bơi liên tục gần 5000m làm hắn cũng thấm mẹt.
- Ồ, Bí thư Triệu?
Triệu Quốc Đống đang ngâm mình trong nước đột nhiên nghe thấy tiếng nói quen thuộc nên mở mắt ra. Hai người phụ nữ đang khoác khăn tắm đi tới, một người trong đó cách hắn chưa đầy 10m vui mừng kêu lên.
- Ồ, An Nhiên?
Triệu Quốc Đống có chút bất ngờ nhưng lập tức có phản ứng. Trường Đảng cũng có một khóa tập huấn một tháng cho cán bộ cấp phó giám đốc sở.
- Bí thư Triệu, thật sự là ngài? Không ngờ có thể gặp ngài ở hồ bơi.
An Nhiên có chút vui vẻ. Mặc dù hai người một thấp một cao, một người đứng trên bờ, người dưới hồ bơi nhưng có thể gặp ở đây đúng là làm hai người vui vẻ.
- An Nhiên, chúng ta như thế này khó nói chuyện, là chị xuống hay tôi lên?
Triệu Quốc Đống thấy bên cạnh An Nhiên còn có một người phụ nữ hơn An Nhiên vài tuổi.
Người phụ nữ này cũng rất biết ý nên nói:
- An Nhiên, hay là chị đi bơi trước một chút, em nói chuyện với bạn đi.
An Nhiên gật đầu rồi xuống nước, trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng vì gặp người quen ở đây.
Triệu Quốc Đống bây giờ đã biết An Nhiên có quan hệ họ hàng với Phó chủ nhiệm – Đại hội đại biểu nhân dân tỉnh Hồ Liêm. An Nhiên đã vào thường vụ Hoài Khánh, Hồ Liêm lui ra nên Tỉnh ủy cũng cho chút mặt mũi. Hơn nữa với lý lịch của An Nhiên thì lên chức cũng là hợp lý.
- An Nhiên, có phải lên học lớp Phát triển xã hội và công trình dân sinh không?
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Tỉnh ta có nhiều người đi học không?
- Cũng không nhiều lắm, chỉ có bốn thị xã. Ninh Lăng lại không có ai.
An Nhiên cười nói:
- Bí thư Triệu, có cảm thấy khác không khi tham gia khóa tập huấn này?
- An Nhiên, đâu là đang đào khổ tôi hả?
Triệu Quốc Đống cười nói. Quan hệ giữa hắn và An Nhiên khá tốt hồi còn ở Hoài Khánh. An Nhiên là người nóng nảy nhưng lại tốt, không hẹp hòi, cũng khá đơn thuần. theo Triệu Quốc Đống thấy tính của cô không thích hợp theo chính trị.
- Hì hì, đào khổ ngài? Bí thư Triệu, ngài đến đây nhưng Bí thư Đàm lại không được đi, ngài không biết là Bí thư Đàm chúng tôi mặt mày khó coi như thế nào đâu?
An Nhiên là người nghĩ gì nói đó nên mới có thể nói ra như vậy.
- Ha ha, cái này phải là Bí thư Đàm không thể sang An Đô làm nên mới không vui, đâu phải nguyên nhân do tôi chứ? Hàng năm trường Đảng tổ chức mấy đợt tập huấn, Bí thư Đàm muốn tham gia thì lúc nào chẳng đi được.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- An Nhiên, tôi thấy chị đây là cố ý chia rẽ tôi và Bí thư Đàm.
- Bí thư Triệu, chột dạ à?
Làn da bánh mật của An Nhiên ở trong nước trông càng thêm mạnh khỏe. An Nhiên mặc dù hơi đen một chút nhưng Triệu Quốc Đống lại thấy thích người phụ nữ này.
- Chột dạ? Nói thật là Bí thư Đàm và Bí thư Long – Vĩnh Lương lúc ấy có tranh chấp, nhưng cuối cùng người khác được lợi. Trung ương phái người tới khiến mọi người phí công. Bí thư Đàm tâm trạng không vui là bình thường, chẳng qua y có nghĩ là đến đây là quyết định của Trung ương, không phải là y thua trên tay ai.
Triệu Quốc Đống thản nhiên nói.
- Nhưng tôi nghe nói danh sách tham gia học lần này cạnh tranh rất kịch liệt. Bí thư Đàm cũng rất muốn tham gia, đáng tiếc không thể?
An Nhiên nhìn chằm chằm vào mặt Triệu Quốc Đống như muốn biết tâm trạng thật của hắn.
- Vậy ư, sao tôi không thấy nhỉ? Hình như cũng như các đợt tập huấn trước đây mà.
Triệu Quốc Đống rất tự nhiên nói:
- Có lẽ Bí thư Đàm hy vọng thông qua đợt tập huấn này để đề cao năng lực của mình. Tôi nghĩ Tỉnh ủy lúc thích hợp nhất định sẽ cho y thỏa mãn.
An Nhiên cười cười không nói. Triệu Quốc Đống đã không còn là người có tính cách trông bốc đồng như hồi còn làm Thị trưởng Hoài Khánh, bây giờ hắn là thanh kiếm sắc giấu trong vỏ.
Hai người liền đổi đề tài sang công việc của mình. Bạn An Nhiên xuống bơi thì An Nhiên mới chào Triệu Quốc Đống và sang bên kia.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút. Đàm Lập Phong rất hứng thú với đợt tập huấn này sao? Trước đây sao mình không nghe thấy nhỉ? Có lẽ y cảm thấy không thể lên làm Thị trưởng An Đô nên đi đường vòng, lên Bắc Kinh học rồi về để được đề bạt cũng không chừng.
Chỉ là Đàm Lập Phong tại sao lại chú trọng cơ hội này đến như vậy? Một lần tập huấn thật sự quan trọng với một Bí thư thị ủy như vậy sao?
Triệu Quốc Đống không cho là đúng. Bản thân đợt tập huấn chỉ mang tính tượng trưng mà thôi. Triệu Quốc Đống cảm thấy mình đúng là không quá mẫn cảm ở phương diện này. Nhưng hôm nay hắn đã hiểu ra đôi chút, có lẽ mình cần suy nghĩ lại.
Hàn Đông nhận được điện của Triệu Quốc Đống thì cô đang ở nhà Hàn Độ xem Tv. Hàn Độ chưa về, chỉ có vợ ở nhà. Cô vừa nói chuyện vừa xem Tv.
Vợ Hàn Độ ở nhà một mình nên khá cô đơn, Hàn Đông lúc rảnh liền đến đây chơi.
Triệu Quốc Đống gọi tới làm Hàn Đông rất vui mừng. Chẳng qua cô biết Triệu Quốc Đống đang lên Bắc Kinh học, mọi hành động của đối phương thì cô đều chú ý.
Triệu Quốc Đống cũng không khách sáo mà nói thẳng nghi vấn của mình với Hàn Đông.
Triệu Quốc Đống nói thẳng như vậy làm Hàn Đông vừa thấy tức vừa thấy vui vẻ. Tức vì đối phương không nói gì nhiều với mình, trực tiếp đi vào chủ đề, vui vì hắn có thể dùng thái độ này với cô, hắn đây là tin vào cô.
- Anh cũng chỉ quan tâm việc này sao?
Hàn Đông tức giận nói.
Triệu Quốc Đống nghe xong liền biết nguyên nhân Hàn Đông tức nên vội vàng nói:
- Anh cũng quan tâm tới em mà, nhưng em ở An Đô nên không gặp được. Thời tiết An Đô thay đổi như thế nào anh cũng không biết, nếu không lúc nào em lên Bắc Kinh thì anh sẽ cùng em đi chơi.
- Hừ, nghĩ người ta là nhà quê ra thành phố nên cần anh dẫn đi chơi sao?
Hàn Đông mặc dù cảm thấy ngọt ngào nhưng vẫn cố cứng miệng.
- Hắc hắc, sao? Đi dạo quanh quanh thôi mà. Nhưng em cũng phải lên Bắc Kinh thì ta mới có thể đi, chứ chẳng lẽ chúng ta gọi điện nói đi khắp thế giới sao?
Triệu Quốc Đống luôn có thể tìm được lời nói thích hợp khiến Hàn Đông cười. Quả nhiên Hàn Đông ở bên kia nghe hắn nói liền nở nụ cười.
- Quốc Đống, anh không cần suy nghĩ nhiều. Em hỏi Nhị thúc rồi, chú nói lần tập huấn này đúng là khác trước một chút. Theo ý của Ban Tổ chức cán bộ Trung ương thì chủ yếu tiến hành nâng cao năng lực cho các cán bộ dự bị, vì thế khi chọn người cẩn thận. Nhị thúc mặc dù không nói rõ nhưng em có thể cảm nhận được ý của thúc, người học xong rất có thể đi lên vị trí cao hơn. Mặc dù không phải tuyệt đối nhưng chỉ cần qua lớp học này coi như chính thức lọt vào danh sách khảo sát của Ban Tổ chức cán bộ Trung ương.
Dù không đến mức cả đêm không ngủ nhưng không thể không nói tin tức nhận được hôm nay đã làm Triệu Quốc Đống phải suy nghĩ.
Từ ngữ cán bộ dự bị chính là nói nếu như xác định một vị trí nào đó thì những người này được ưu tiên đầu tiên. Nó cũng là cái nhìn của lãnh đạo chủ yếu đối với anh. Đương nhiên ở tỉnh An Nguyên cũng có nghĩa là bốn người Ứng Đông Lưu, Tần Hạo Nghiên, Miêu Chấn Trung cùng với Hàn Độ.
Triệu Quốc Đống tin Tần Hạo Nghiên cùng Miêu Chấn Trung không quá thích hắn, thậm chí hắn cũng nghe một vài dư luận nói chỉ giỏi lấy lòng lãnh đạo chủ yếu, thích tạo dư luận, độc đáo, chuyên quyền, không có cái nhìn đại cuộc. Triệu Quốc Đống cũng vì thế mà suy nghĩ qua cách làm của mình, nhưng cuối cùng không chấp nhận quan điểm này. Hắn cảm thấy chỉ cần mình thấy thích hợp là sẽ làm, sẽ không vì dư luận mà dừng bước.
Làm Triệu Quốc Đống vui mừng chính là công việc của mình đã được Bí thư tỉnh ủy Ứng Đông Lưu tán thành. Điều này là rất quan trọng, bởi vì hắn biết hiện ở nền chính trị Trung Quốc thì công việc của một người muốn tất cả lãnh đạo đánh giá cao là không thể, nhưng anh phải làm được lãnh đạo chủ yếu tán thành, đó là quan trọng nhất. Nhất là cái nhìn của Bí thư tỉnh ủy đối với công việc của anh ở trình độ rất lớn quyết định công việc của anh làm tốt hay không?
Cũng may quan điểm của hắn và Ứng Đông Lưu khá gần nhau, điểm này làm Triệu Quốc Đống chiếm không ít cơ hội. Sân khấu Ninh Lăng chính là cơ hội tốt để hắn biểu diễn.
Do Ninh Lăng trọng điểm phát triển ngành Bảo vệ môi trường cũng khiến cho hắn tạo được quan hệ tốt với Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Dương Kính Quang quan tâm đến ngành này. Là Thường vụ tỉnh ủy, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, y mặc dù không là lãnh đạo chủ yếu nhưng kinh nghiệm và vị trí của y khiến y hay tiếp xúc với Bí thư Ứng, có sức giúp đỡ lớn cho Triệu Quốc Đống. Hơn nữa hắn còn có quan hệ mật thiết với Nhâm Vi Phong cùng Hàn Độ, trong Tỉnh ủy hắn đã có bốn phiếu chắc chắn.
Trong đó còn một phiếu của Bí thư tỉnh ủy Ứng Đông Lưu là rất quan trọng, phiếu này sẽ quyết định đến các thường vụ trung lập bỏ cho ai.
…
Khi Triệu Quốc Đống tỉnh lại, mở mắt nhìn trần nhà thì mọi chuyện như về với thực tại. Chu Đăng Cao muốn đến Điền Nam làm Phó chủ tịch tỉnh cũng tốt, Ngô Nguyên Tể tính trước hướng đi của mình cũng tốt, nó không quan hệ mấy đến hắn. Triệu Quốc Đống tạm thời không biết mình có gặp cơ hội gì không? Mặc dù Hàn Đông đã nói ra vài điều, chẳng qua đó là chuyện tốt đẹp nhất. Bây giờ hắn cần làm gì thì vẫn nên làm cái đó, không nên suy nghĩ quá xa vời.
…
Triệu Quốc Đống nhận được điện của Chung Dược Quân thì hắn đang ngồi trong quán café nói chuyện với Lưu Kiều về việc tập đoàn đầu tư Trung Hoa hợp tác với Ninh Lăng xây dựng hạng mục sân bay Đông Trại.
Mặc dù hắn không chắc chắn, thậm chí Lưu Kiều cũng hỏi hắn ở tình hình hiện tại có chắc chắn năm nay Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia sẽ thông qua hạng mục xây dựng sân bay Đông Trại không? Triệu Quốc Đống vẫn dám vỗ ngực đảm bảo.
Chung Dược Quân đưa đến tin tức làm Triệu Quốc Đống rất vui vẻ.
Hai hôm trước Tô Giác Hoa tham gia một hội nghị phát triển của khu vực trung tây đã đưa ra quan điểm đó là hiện nay quốc gia mặc dù dùng chính sách khống chế nền kinh tế, nhưng chính sách đối với các ngành nghề mới có giá trị cao sẽ không thay đổi, còn cổ vũ phát triển, nhất là cổ vũ các công ty tư nhân. Cơ sở vật chất của khu vực trung tây khá lạc hậu, nó ảnh hưởng lớn đến sự phát triển của khu vực. Quốc gia và chính quyền địa phương cũng cần căn cứ tình hình thực tế mà đưa ra các biện pháp giúp đỡ, đồng thời cổ vũ các tytn tiến vào ngành xây dựng cơ sở vật chất này.
Triệu Quốc Đống rất nhạy cảm nhận ra hàm nghĩa trong bài phát biểu của Tô Giác Hoa, đó là tín hiệu đáng mừng.
Hai hôm sau, hội nghị thường trực Ủy ban nhân dân tỉnh đã thông qua hạng mục xây dựng sân bay Đông Trại, hạng mục trung tâm xử lý nước thải, hạng mục xây dựng đường quốc lộ trong toàn thị xã Ninh Lăng, sau đó cũng trình lên Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia phê duyệt.
Lưu Kiều thấy Triệu Quốc Đống vui vẻ liền đoán ra được đôi chút. Cô nói:
- Ủy ban tỉnh An Nguyên đã thông qua?
- Vâng, vừa thông qua, em đang giục thị xã nắm bắt thời gian cùng Ủy ban kế hoạch phát triển tỉnh trình đơn lên Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia. Bên Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia cũng cần nhờ chị giúp một chút.
Triệu Quốc Đống quen cách gọi của Lưu Nhược Đồng khi gọi Lưu Kiều. Còn lúc không có thành viên gia đình nào khác hắn gọi thẳng tên cô. Lưu Kiều cũng thích cách gọi này.
- Ừ, bên Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia thì tập đoàn chị cũng có thể phát huy một chút tác dụng. Đương nhiên không thể tác động đến quyết định, chỉ có thể làm bọn họ tăng nhanh trình tự.
Lưu Kiều cười nói:
- Chủ yếu vẫn là dựa vào chú.
- Cái này em biết, đây vốn là việc của em mà.
Triệu Quốc Đống rất tự tin nói. Ở tỉnh bắt được tín hiệu do Tô Giác Hoa phát ra nên phê duyệt, hắn tin Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia cũng như vậy. Nhưng hạng mục sân bay Đông Trại với vốn đầu tư trên một tỷ thì nhất định phải được trình lên Quốc vụ viện.
- Có lời này của chú thì chị cũng yên tâm. Bây giờ chị nghĩ chúng ta có thể bàn đến kế hoạch góp cổ phần rồi chứ?
Lưu Kiều là nhà kinh doanh chính cống, mặc dù có lúc thoạt nhìn cô xuất phát từ việc giúp Triệu Quốc Đống, nhưng cô cũng mong đạt được nhiều cơ hội cho tập đoàn.
Tạo mối quan hệ cá nhân tốt với hắn không chỉ dựa vào quan hệ họ hàng. Tên Triệu Quốc Đống này mặc dù vào quan trọng nhưng còn có sự nhạy bén trong kinh doanh.
- Đương nhiên có thể rồi, chẳng qua không phải chị và em nói chuyện, mà là do nhân viên chuyên môn hai bên nói chuyện mới đúng. Em cũng không quen với việc chuyên môn, thậm chí có thể nói là xa lạ. Em cũng không nhúng tay vào việc không quen, hình như chị cũng thế thì phải.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói.
Lưu Kiều nở nụ cười:
- Quốc Đống, nếu quan chức địa phương đều được như chú thì chị nghĩ quốc gia chúng tôi sẽ tránh được nhiều việc vô vị. Tính khả thi của hạng mục sân bay Đông Trại, Ninh Lăng cũng đã mời hai công ty chuyên môn đánh giá, mà lần này về cơ chế cổ đông Ninh Lăng lại mời một tổ chức trung gian tư vấn, xem ra chú không đủ tin tưởng tập đoàn đầu tư Trung Hoa bọn chị rồi, hay là cảm thấy con người chị quá tính toán?
- Không phải như vậy. Hạng mục khổng lồ như vậy thì em nghĩ nên cẩn thận vẫn hơn, coi như là sự trách nhiệm của Thị ủy, Ủy ban Ninh Lăng với người dân nộp thuế, đồng thời cũng là một cách tốt để giao cho nhà đầu tư chiến lược bên chị mà.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- Ở điểm này em thà cẩn thận một chút, cho nên em hy vọng có thể có nhà đầu tư chiến lược khác tiến vào.
Lưu Kiều nhíu mày nói:
- Còn có nhà đầu tư khác? Bọn họ cũng thấy hứng thú với sân bay Đông Trại? Chú đây là muốn thử bên chị hay là muốn bên chị đầu tư thêm?
- Không phải vậy, trong mắt chị nếu hạng mục sân bay Đông Trại chỉ có thua lỗ thì tập đoàn đầu tư Trung Hoa sẽ chấp nhận đầu tư sao? Hơn nữa Ninh Lăng còn đảm bảo về khoản tiền lãi tối thiểu cho tập đoàn đầu tư Trung Hoa, như vậy chị dám nói hạng mục này có sức hấp dẫn không? Chẳng lẽ tập đoàn đầu tư Trung Hoa là làm từ thiện cho Ninh Lăng sao?
Triệu Quốc Đống cười ha hả nói. Từ góc độ thị trường mà nói thì chỉ đặt cược hết vào một cửa là không thích hợp.
Lưu Kiều nghe vậy không khỏi nhíu mày suy nghĩ.
Trước đó ban lãnh đạo của tập đoàn đầu tư Trung Hoa vẫn còn nghi ngờ về sân bay Đông Trại Ninh Lăng, căn cứ các tài liệu thu thập được thì sân bay chi nhánh có thể duy trì được việc kinh doanh có lãi là quá hiếm, trừ một vài thành phố mạnh về du lịch ra thì trên cơ bản đều phải bù lỗ. Vì thế tập đoàn cũng không quá ủng hộ hạng mục này.
Nhưng do năm ngoái Ninh Lăng phát triển rất nhanh, hơn nữa xung quanh phạm vi trên 300km quanh Ninh Lăng không có sân bay nào, đồng thời Ninh Lăng đang đẩy mạnh phát triển ngành du lịch khiến cho tập đoàn đồng ý việc quan sát hạng mục này, nếu chứng minh được sân bay Đông Trại sẽ kinh doanh có lãi thì mới chấp nhận đầu tư.
Bơi cũng là cách rèn luyện nghị lực và thể lực. Bơi một hai ngàn mét, Ngô Nguyên Tể thở hổn hển, mà Triệu Quốc Đống vẫn rất nhàn nhã. Ưu thế về tuổi cùng tập luyện nhiều năm càng khiến hai người thêm chênh lệch. Chẳng qua Ngô Nguyên Tể bơi ếch khá giỏi.
Nằm nghiêng người bên cạnh thành bể, Triệu Quốc Đống từ từ hít thở. Bơi liên tục gần 5000m làm hắn cũng thấm mẹt.
- Ồ, Bí thư Triệu?
Triệu Quốc Đống đang ngâm mình trong nước đột nhiên nghe thấy tiếng nói quen thuộc nên mở mắt ra. Hai người phụ nữ đang khoác khăn tắm đi tới, một người trong đó cách hắn chưa đầy 10m vui mừng kêu lên.
- Ồ, An Nhiên?
Triệu Quốc Đống có chút bất ngờ nhưng lập tức có phản ứng. Trường Đảng cũng có một khóa tập huấn một tháng cho cán bộ cấp phó giám đốc sở.
- Bí thư Triệu, thật sự là ngài? Không ngờ có thể gặp ngài ở hồ bơi.
An Nhiên có chút vui vẻ. Mặc dù hai người một thấp một cao, một người đứng trên bờ, người dưới hồ bơi nhưng có thể gặp ở đây đúng là làm hai người vui vẻ.
- An Nhiên, chúng ta như thế này khó nói chuyện, là chị xuống hay tôi lên?
Triệu Quốc Đống thấy bên cạnh An Nhiên còn có một người phụ nữ hơn An Nhiên vài tuổi.
Người phụ nữ này cũng rất biết ý nên nói:
- An Nhiên, hay là chị đi bơi trước một chút, em nói chuyện với bạn đi.
An Nhiên gật đầu rồi xuống nước, trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng vì gặp người quen ở đây.
Triệu Quốc Đống bây giờ đã biết An Nhiên có quan hệ họ hàng với Phó chủ nhiệm – Đại hội đại biểu nhân dân tỉnh Hồ Liêm. An Nhiên đã vào thường vụ Hoài Khánh, Hồ Liêm lui ra nên Tỉnh ủy cũng cho chút mặt mũi. Hơn nữa với lý lịch của An Nhiên thì lên chức cũng là hợp lý.
- An Nhiên, có phải lên học lớp Phát triển xã hội và công trình dân sinh không?
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Tỉnh ta có nhiều người đi học không?
- Cũng không nhiều lắm, chỉ có bốn thị xã. Ninh Lăng lại không có ai.
An Nhiên cười nói:
- Bí thư Triệu, có cảm thấy khác không khi tham gia khóa tập huấn này?
- An Nhiên, đâu là đang đào khổ tôi hả?
Triệu Quốc Đống cười nói. Quan hệ giữa hắn và An Nhiên khá tốt hồi còn ở Hoài Khánh. An Nhiên là người nóng nảy nhưng lại tốt, không hẹp hòi, cũng khá đơn thuần. theo Triệu Quốc Đống thấy tính của cô không thích hợp theo chính trị.
- Hì hì, đào khổ ngài? Bí thư Triệu, ngài đến đây nhưng Bí thư Đàm lại không được đi, ngài không biết là Bí thư Đàm chúng tôi mặt mày khó coi như thế nào đâu?
An Nhiên là người nghĩ gì nói đó nên mới có thể nói ra như vậy.
- Ha ha, cái này phải là Bí thư Đàm không thể sang An Đô làm nên mới không vui, đâu phải nguyên nhân do tôi chứ? Hàng năm trường Đảng tổ chức mấy đợt tập huấn, Bí thư Đàm muốn tham gia thì lúc nào chẳng đi được.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- An Nhiên, tôi thấy chị đây là cố ý chia rẽ tôi và Bí thư Đàm.
- Bí thư Triệu, chột dạ à?
Làn da bánh mật của An Nhiên ở trong nước trông càng thêm mạnh khỏe. An Nhiên mặc dù hơi đen một chút nhưng Triệu Quốc Đống lại thấy thích người phụ nữ này.
- Chột dạ? Nói thật là Bí thư Đàm và Bí thư Long – Vĩnh Lương lúc ấy có tranh chấp, nhưng cuối cùng người khác được lợi. Trung ương phái người tới khiến mọi người phí công. Bí thư Đàm tâm trạng không vui là bình thường, chẳng qua y có nghĩ là đến đây là quyết định của Trung ương, không phải là y thua trên tay ai.
Triệu Quốc Đống thản nhiên nói.
- Nhưng tôi nghe nói danh sách tham gia học lần này cạnh tranh rất kịch liệt. Bí thư Đàm cũng rất muốn tham gia, đáng tiếc không thể?
An Nhiên nhìn chằm chằm vào mặt Triệu Quốc Đống như muốn biết tâm trạng thật của hắn.
- Vậy ư, sao tôi không thấy nhỉ? Hình như cũng như các đợt tập huấn trước đây mà.
Triệu Quốc Đống rất tự nhiên nói:
- Có lẽ Bí thư Đàm hy vọng thông qua đợt tập huấn này để đề cao năng lực của mình. Tôi nghĩ Tỉnh ủy lúc thích hợp nhất định sẽ cho y thỏa mãn.
An Nhiên cười cười không nói. Triệu Quốc Đống đã không còn là người có tính cách trông bốc đồng như hồi còn làm Thị trưởng Hoài Khánh, bây giờ hắn là thanh kiếm sắc giấu trong vỏ.
Hai người liền đổi đề tài sang công việc của mình. Bạn An Nhiên xuống bơi thì An Nhiên mới chào Triệu Quốc Đống và sang bên kia.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút. Đàm Lập Phong rất hứng thú với đợt tập huấn này sao? Trước đây sao mình không nghe thấy nhỉ? Có lẽ y cảm thấy không thể lên làm Thị trưởng An Đô nên đi đường vòng, lên Bắc Kinh học rồi về để được đề bạt cũng không chừng.
Chỉ là Đàm Lập Phong tại sao lại chú trọng cơ hội này đến như vậy? Một lần tập huấn thật sự quan trọng với một Bí thư thị ủy như vậy sao?
Triệu Quốc Đống không cho là đúng. Bản thân đợt tập huấn chỉ mang tính tượng trưng mà thôi. Triệu Quốc Đống cảm thấy mình đúng là không quá mẫn cảm ở phương diện này. Nhưng hôm nay hắn đã hiểu ra đôi chút, có lẽ mình cần suy nghĩ lại.
Hàn Đông nhận được điện của Triệu Quốc Đống thì cô đang ở nhà Hàn Độ xem Tv. Hàn Độ chưa về, chỉ có vợ ở nhà. Cô vừa nói chuyện vừa xem Tv.
Vợ Hàn Độ ở nhà một mình nên khá cô đơn, Hàn Đông lúc rảnh liền đến đây chơi.
Triệu Quốc Đống gọi tới làm Hàn Đông rất vui mừng. Chẳng qua cô biết Triệu Quốc Đống đang lên Bắc Kinh học, mọi hành động của đối phương thì cô đều chú ý.
Triệu Quốc Đống cũng không khách sáo mà nói thẳng nghi vấn của mình với Hàn Đông.
Triệu Quốc Đống nói thẳng như vậy làm Hàn Đông vừa thấy tức vừa thấy vui vẻ. Tức vì đối phương không nói gì nhiều với mình, trực tiếp đi vào chủ đề, vui vì hắn có thể dùng thái độ này với cô, hắn đây là tin vào cô.
- Anh cũng chỉ quan tâm việc này sao?
Hàn Đông tức giận nói.
Triệu Quốc Đống nghe xong liền biết nguyên nhân Hàn Đông tức nên vội vàng nói:
- Anh cũng quan tâm tới em mà, nhưng em ở An Đô nên không gặp được. Thời tiết An Đô thay đổi như thế nào anh cũng không biết, nếu không lúc nào em lên Bắc Kinh thì anh sẽ cùng em đi chơi.
- Hừ, nghĩ người ta là nhà quê ra thành phố nên cần anh dẫn đi chơi sao?
Hàn Đông mặc dù cảm thấy ngọt ngào nhưng vẫn cố cứng miệng.
- Hắc hắc, sao? Đi dạo quanh quanh thôi mà. Nhưng em cũng phải lên Bắc Kinh thì ta mới có thể đi, chứ chẳng lẽ chúng ta gọi điện nói đi khắp thế giới sao?
Triệu Quốc Đống luôn có thể tìm được lời nói thích hợp khiến Hàn Đông cười. Quả nhiên Hàn Đông ở bên kia nghe hắn nói liền nở nụ cười.
- Quốc Đống, anh không cần suy nghĩ nhiều. Em hỏi Nhị thúc rồi, chú nói lần tập huấn này đúng là khác trước một chút. Theo ý của Ban Tổ chức cán bộ Trung ương thì chủ yếu tiến hành nâng cao năng lực cho các cán bộ dự bị, vì thế khi chọn người cẩn thận. Nhị thúc mặc dù không nói rõ nhưng em có thể cảm nhận được ý của thúc, người học xong rất có thể đi lên vị trí cao hơn. Mặc dù không phải tuyệt đối nhưng chỉ cần qua lớp học này coi như chính thức lọt vào danh sách khảo sát của Ban Tổ chức cán bộ Trung ương.
Dù không đến mức cả đêm không ngủ nhưng không thể không nói tin tức nhận được hôm nay đã làm Triệu Quốc Đống phải suy nghĩ.
Từ ngữ cán bộ dự bị chính là nói nếu như xác định một vị trí nào đó thì những người này được ưu tiên đầu tiên. Nó cũng là cái nhìn của lãnh đạo chủ yếu đối với anh. Đương nhiên ở tỉnh An Nguyên cũng có nghĩa là bốn người Ứng Đông Lưu, Tần Hạo Nghiên, Miêu Chấn Trung cùng với Hàn Độ.
Triệu Quốc Đống tin Tần Hạo Nghiên cùng Miêu Chấn Trung không quá thích hắn, thậm chí hắn cũng nghe một vài dư luận nói chỉ giỏi lấy lòng lãnh đạo chủ yếu, thích tạo dư luận, độc đáo, chuyên quyền, không có cái nhìn đại cuộc. Triệu Quốc Đống cũng vì thế mà suy nghĩ qua cách làm của mình, nhưng cuối cùng không chấp nhận quan điểm này. Hắn cảm thấy chỉ cần mình thấy thích hợp là sẽ làm, sẽ không vì dư luận mà dừng bước.
Làm Triệu Quốc Đống vui mừng chính là công việc của mình đã được Bí thư tỉnh ủy Ứng Đông Lưu tán thành. Điều này là rất quan trọng, bởi vì hắn biết hiện ở nền chính trị Trung Quốc thì công việc của một người muốn tất cả lãnh đạo đánh giá cao là không thể, nhưng anh phải làm được lãnh đạo chủ yếu tán thành, đó là quan trọng nhất. Nhất là cái nhìn của Bí thư tỉnh ủy đối với công việc của anh ở trình độ rất lớn quyết định công việc của anh làm tốt hay không?
Cũng may quan điểm của hắn và Ứng Đông Lưu khá gần nhau, điểm này làm Triệu Quốc Đống chiếm không ít cơ hội. Sân khấu Ninh Lăng chính là cơ hội tốt để hắn biểu diễn.
Do Ninh Lăng trọng điểm phát triển ngành Bảo vệ môi trường cũng khiến cho hắn tạo được quan hệ tốt với Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Dương Kính Quang quan tâm đến ngành này. Là Thường vụ tỉnh ủy, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, y mặc dù không là lãnh đạo chủ yếu nhưng kinh nghiệm và vị trí của y khiến y hay tiếp xúc với Bí thư Ứng, có sức giúp đỡ lớn cho Triệu Quốc Đống. Hơn nữa hắn còn có quan hệ mật thiết với Nhâm Vi Phong cùng Hàn Độ, trong Tỉnh ủy hắn đã có bốn phiếu chắc chắn.
Trong đó còn một phiếu của Bí thư tỉnh ủy Ứng Đông Lưu là rất quan trọng, phiếu này sẽ quyết định đến các thường vụ trung lập bỏ cho ai.
…
Khi Triệu Quốc Đống tỉnh lại, mở mắt nhìn trần nhà thì mọi chuyện như về với thực tại. Chu Đăng Cao muốn đến Điền Nam làm Phó chủ tịch tỉnh cũng tốt, Ngô Nguyên Tể tính trước hướng đi của mình cũng tốt, nó không quan hệ mấy đến hắn. Triệu Quốc Đống tạm thời không biết mình có gặp cơ hội gì không? Mặc dù Hàn Đông đã nói ra vài điều, chẳng qua đó là chuyện tốt đẹp nhất. Bây giờ hắn cần làm gì thì vẫn nên làm cái đó, không nên suy nghĩ quá xa vời.
…
Triệu Quốc Đống nhận được điện của Chung Dược Quân thì hắn đang ngồi trong quán café nói chuyện với Lưu Kiều về việc tập đoàn đầu tư Trung Hoa hợp tác với Ninh Lăng xây dựng hạng mục sân bay Đông Trại.
Mặc dù hắn không chắc chắn, thậm chí Lưu Kiều cũng hỏi hắn ở tình hình hiện tại có chắc chắn năm nay Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia sẽ thông qua hạng mục xây dựng sân bay Đông Trại không? Triệu Quốc Đống vẫn dám vỗ ngực đảm bảo.
Chung Dược Quân đưa đến tin tức làm Triệu Quốc Đống rất vui vẻ.
Hai hôm trước Tô Giác Hoa tham gia một hội nghị phát triển của khu vực trung tây đã đưa ra quan điểm đó là hiện nay quốc gia mặc dù dùng chính sách khống chế nền kinh tế, nhưng chính sách đối với các ngành nghề mới có giá trị cao sẽ không thay đổi, còn cổ vũ phát triển, nhất là cổ vũ các công ty tư nhân. Cơ sở vật chất của khu vực trung tây khá lạc hậu, nó ảnh hưởng lớn đến sự phát triển của khu vực. Quốc gia và chính quyền địa phương cũng cần căn cứ tình hình thực tế mà đưa ra các biện pháp giúp đỡ, đồng thời cổ vũ các tytn tiến vào ngành xây dựng cơ sở vật chất này.
Triệu Quốc Đống rất nhạy cảm nhận ra hàm nghĩa trong bài phát biểu của Tô Giác Hoa, đó là tín hiệu đáng mừng.
Hai hôm sau, hội nghị thường trực Ủy ban nhân dân tỉnh đã thông qua hạng mục xây dựng sân bay Đông Trại, hạng mục trung tâm xử lý nước thải, hạng mục xây dựng đường quốc lộ trong toàn thị xã Ninh Lăng, sau đó cũng trình lên Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia phê duyệt.
Lưu Kiều thấy Triệu Quốc Đống vui vẻ liền đoán ra được đôi chút. Cô nói:
- Ủy ban tỉnh An Nguyên đã thông qua?
- Vâng, vừa thông qua, em đang giục thị xã nắm bắt thời gian cùng Ủy ban kế hoạch phát triển tỉnh trình đơn lên Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia. Bên Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia cũng cần nhờ chị giúp một chút.
Triệu Quốc Đống quen cách gọi của Lưu Nhược Đồng khi gọi Lưu Kiều. Còn lúc không có thành viên gia đình nào khác hắn gọi thẳng tên cô. Lưu Kiều cũng thích cách gọi này.
- Ừ, bên Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia thì tập đoàn chị cũng có thể phát huy một chút tác dụng. Đương nhiên không thể tác động đến quyết định, chỉ có thể làm bọn họ tăng nhanh trình tự.
Lưu Kiều cười nói:
- Chủ yếu vẫn là dựa vào chú.
- Cái này em biết, đây vốn là việc của em mà.
Triệu Quốc Đống rất tự tin nói. Ở tỉnh bắt được tín hiệu do Tô Giác Hoa phát ra nên phê duyệt, hắn tin Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia cũng như vậy. Nhưng hạng mục sân bay Đông Trại với vốn đầu tư trên một tỷ thì nhất định phải được trình lên Quốc vụ viện.
- Có lời này của chú thì chị cũng yên tâm. Bây giờ chị nghĩ chúng ta có thể bàn đến kế hoạch góp cổ phần rồi chứ?
Lưu Kiều là nhà kinh doanh chính cống, mặc dù có lúc thoạt nhìn cô xuất phát từ việc giúp Triệu Quốc Đống, nhưng cô cũng mong đạt được nhiều cơ hội cho tập đoàn.
Tạo mối quan hệ cá nhân tốt với hắn không chỉ dựa vào quan hệ họ hàng. Tên Triệu Quốc Đống này mặc dù vào quan trọng nhưng còn có sự nhạy bén trong kinh doanh.
- Đương nhiên có thể rồi, chẳng qua không phải chị và em nói chuyện, mà là do nhân viên chuyên môn hai bên nói chuyện mới đúng. Em cũng không quen với việc chuyên môn, thậm chí có thể nói là xa lạ. Em cũng không nhúng tay vào việc không quen, hình như chị cũng thế thì phải.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói.
Lưu Kiều nở nụ cười:
- Quốc Đống, nếu quan chức địa phương đều được như chú thì chị nghĩ quốc gia chúng tôi sẽ tránh được nhiều việc vô vị. Tính khả thi của hạng mục sân bay Đông Trại, Ninh Lăng cũng đã mời hai công ty chuyên môn đánh giá, mà lần này về cơ chế cổ đông Ninh Lăng lại mời một tổ chức trung gian tư vấn, xem ra chú không đủ tin tưởng tập đoàn đầu tư Trung Hoa bọn chị rồi, hay là cảm thấy con người chị quá tính toán?
- Không phải như vậy. Hạng mục khổng lồ như vậy thì em nghĩ nên cẩn thận vẫn hơn, coi như là sự trách nhiệm của Thị ủy, Ủy ban Ninh Lăng với người dân nộp thuế, đồng thời cũng là một cách tốt để giao cho nhà đầu tư chiến lược bên chị mà.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- Ở điểm này em thà cẩn thận một chút, cho nên em hy vọng có thể có nhà đầu tư chiến lược khác tiến vào.
Lưu Kiều nhíu mày nói:
- Còn có nhà đầu tư khác? Bọn họ cũng thấy hứng thú với sân bay Đông Trại? Chú đây là muốn thử bên chị hay là muốn bên chị đầu tư thêm?
- Không phải vậy, trong mắt chị nếu hạng mục sân bay Đông Trại chỉ có thua lỗ thì tập đoàn đầu tư Trung Hoa sẽ chấp nhận đầu tư sao? Hơn nữa Ninh Lăng còn đảm bảo về khoản tiền lãi tối thiểu cho tập đoàn đầu tư Trung Hoa, như vậy chị dám nói hạng mục này có sức hấp dẫn không? Chẳng lẽ tập đoàn đầu tư Trung Hoa là làm từ thiện cho Ninh Lăng sao?
Triệu Quốc Đống cười ha hả nói. Từ góc độ thị trường mà nói thì chỉ đặt cược hết vào một cửa là không thích hợp.
Lưu Kiều nghe vậy không khỏi nhíu mày suy nghĩ.
Trước đó ban lãnh đạo của tập đoàn đầu tư Trung Hoa vẫn còn nghi ngờ về sân bay Đông Trại Ninh Lăng, căn cứ các tài liệu thu thập được thì sân bay chi nhánh có thể duy trì được việc kinh doanh có lãi là quá hiếm, trừ một vài thành phố mạnh về du lịch ra thì trên cơ bản đều phải bù lỗ. Vì thế tập đoàn cũng không quá ủng hộ hạng mục này.
Nhưng do năm ngoái Ninh Lăng phát triển rất nhanh, hơn nữa xung quanh phạm vi trên 300km quanh Ninh Lăng không có sân bay nào, đồng thời Ninh Lăng đang đẩy mạnh phát triển ngành du lịch khiến cho tập đoàn đồng ý việc quan sát hạng mục này, nếu chứng minh được sân bay Đông Trại sẽ kinh doanh có lãi thì mới chấp nhận đầu tư.
/1736
|