Chương 418: Át chủ bài của Diệp Phàm
Cảm nhận được khí chất cả người Diệp Phàm đều biến đổi, trong lòng Nghiêm Húc kinh hãi.
Giây phút này, anh ta cảm nhận rõ ràng cái chết đang ập tới.
“U Minh Âm Nhiếp Hồn!”
Hét lên một tiếng, Nghiêm Húc thúc giục chuông màu tím, thực hiện thủ đoạn vô cùng kì dị và mạnh mẽ.
Chỉ nhìn thấy chuông màu tím lay động, âm thanh vang khắp đại điện.
Âm thanh tiếng chuông lại có một loại năng lực thu hút tâm hồn con người.
Rất nhiều người nghe thấy tiếng chuông này, lập tức mất đi ý thức, ánh mắt trở nên ngây dại, như một khúc gỗ đứng nguyên tại chỗ, không dám nhúc nhích.
Nhưng đối tượng tấn công của tiếng chuông là Diệp Phàm.
Trong ánh mắt Diệp Phàm lóe lên ký hiệu màu vàng, đôi mắt lấp lánh có hồn, phù văn màu vàng trên đỉnh đầu anh phát sáng, thay anh chống đỡ tiếng chuông nhiếp hồn do chuông màu tím lay động phát ra.
Chiêu này của Nghiêm Húc, không có tác dụng với anh!
“Giết!”
Đôi mắt Diệp Phàm nhìn chằm chằm Nghiêm Húc, ánh mắt như một thanh kiếm sắc nhọn, có thể xé rách hư không trong nháy mắt.
Anh hét lên một tiếng sau đó xông về phía Nghiêm Húc.
Tốc độ của anh quá nhanh, chỉ trong nháy mắt đã đến trước mặt Nghiêm Húc.
Con dao quân dụng trong tay anh rung lên liền đâm về phía cổ họng của Nghiêm Húc, như một mũi dùi xoay tròn vô cùng nhanh vậy.
Sắc mặt Nghiêm Húc biến đổi, vung song đao trong tay lên, chém về phía con dao quân dụng màu đen.
Bịch!
Con dao quân dụng và song đao chém vào nhau, tia lửa văng khắp nơi, phát ra âm thanh chói tai.
Nghiêm Húc chỉ cảm thấy đôi tay đang chịu sự tấn công với lực vô cùng lớn, gang bàn tay vỡ tung, song đao suýt chút nữa thì tuột tay bay ra ngoài.
Nhưng mà, cuối cùng anh ta vẫn đỡ được được chiêu hiểm của Diệp Phàm.
Nhưng vào lúc này, nắm tay trái của Diệp Phàm vung lên, thực hiện quyền thuật vô danh, lập tức một lượng lớn linh khí từ phù văn màu vàng trên đỉnh đầu Diệp Phàm bộc phát ra, quấn lấy nắm tay trái của Diệp Phàm, theo cú đấm của Diệp Phàm, một luồng dấu ấn quyền lớn màu vàng bộc phát ra, hướng về phía Nghiêm Húc.
Sắc mặt Nghiêm Húc tái mét, mặc dù anh ta phản ứng lại, nhưng không kịp đỡ, lập tức bị đấm vào người.
Bụp!
Miệng Nghiêm Húc phun ra một ngụm lớn máu tươi, vẻ mặt trắng bệch không còn một chút huyết sắc.
Tinh thần cả người trong nháy mắt sụp đổ không phấn chấn được.
Phải biết rằng, một quyền này của Diệp Phàm sức mạnh không hề nhỏ, sau khi anh tu hành, Đại Đức Chân Nhân đã đưa cho anh công pháp Thanh Ngưu động, anh phát hiện ra, lúc thực hiện quyền thuật vô danh, có thể tăng sức mạnh quyền thuật lên mấy lần, thậm chí vượt qua cả sức mạnh quyền thuật trong Thanh Ngưu động nữa.
Nghiêm Húc chịu một quyền của Diệp Phàm liền cảm thấy xương cốt cả người đều xuất hiện rạn nứt.
Nếu sức mạnh một quyền này của Diệp Phàm tăng lên gấp mấy lần nữa, thì gần như có thể khiến xương cốt toàn thân anh ta bị vỡ nát, giết chết anh ta trong nháy mắt.
“Diệp Phàm, anh, anh còn có cả thủ đoạn như thế này?
Không can tâm, tôi không can tâm!
Cho dù hôm nay tôi có chết, tôi cũng phải kéo anh xuống chịu tội thay!”
Nghiêm Húc căm giận nhìn Diệp Phàm, nghiến răng nghiến lợi nói, trong mắt phát ra sự căm hận ngút trời.
Vốn dĩ, anh ta là là minh chủ đầy quyền lực trong liên minh giới tu hành ở Tương Nam.
Kế thừa chủ nhân đời tiếp theo của nhà họ Nghiêm, đối với anh ta mà nói đây là chuyện đã định không thể thay đổi.
Nhưng từ khi xảy ra xung đột với Diệp Phàm, không chỉ khiến lòng tự trọng của anh ta bị đả kích, mà vì chuyện này nên anh ta mới mở đại hội liên minh giới tu hành ở Tương Nam, kết quả là bị Tiêu Lang cướp quyền ở đại hội liên minh, hơn nữa còn bị người có địa vị cao trong nhà họ Nghiêm cảnh cáo, đồng nghĩa với việc anh ta không còn hy vọng kế thừa chủ nhân đời tiếp theo của nhà họ Nghiêm nữa.
Có thể nói, chính bởi vì Diệp Phàm, anh ta đang trên tầng mây cao lại bị rơi xuống bùn lầy, trở thành vũng bùn hèn mọn thấp kém.
Đây cũng chính là lý do Nghiêm Húc căm thù Diệp Phàm!
Tiền đồ của anh ta đều bị Diệp Phàm phá hoại!
Bây giờ, anh ta bị Diệp Phàm đánh trọng thương, trong lòng tức giận khiến anh ta nảy ra một suy nghĩ vô cùng cực đoan.
Cho dù có chết anh ta cũng phải kéo Diệp Phàm chịu tội thay!
Người trong đại điện ngày càng nhiều, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, rất nhiều người lộ ra vẻ hết sức kinh hãi.
“Diệp Phàm đúng là thủ đoạn độc ác, lại dồn Nghiêm Húc đến bước đường này.”
“Anh mới đến, biết cái rắm gì! Rõ ràng là Nghiêm Húc gây sự trước với Diệp Phàm, kết quả là lại bị Diệp Phàm đánh trọng thương, anh trách Diệp Phàm thủ đoạn độc ác? Tôi nói cho anh biết, nhà họ Nghiêm cũng chả phải thứ tốt đẹp gì, Nghiêm Thế Đông cũng thế, Nghiêm Húc cũng thế, bình thường toàn ỷ thế ức hiếp người khác, vô cùng ghê tởm.”
“Nhà họ Nghiêm và Diệp Phàm có thù oán sâu nặng gì vậy? Lần trước Nghiêm Thế Đông chết dưới tay Diệp Phàm, lần này, Nghiêm Húc cũng sắp chết dưới tay Diệp Phàm rồi.”
“Nghiêm Thế Đông bị đuổi ra khỏi nhà họ Nghiêm lâu rồi, Diệp Phàm giết Nghiêm Thế Đông, mặc dù nhà họ Nghiêm ngoài mặt nói báo thù cho Nghiêm Thế Đông, nhưng thực tế người có địa vị cao trong nhà họ Nghiêm chẳng coi cái chết của Nghiêm Thế Đông là cái thá gì, nhưng Nghiêm Húc là người kế thừa chủ nhân của nhà họ Nghiêm đời tiếp theo được bọn họ dày công bồi dưỡng, Diệp Phàm thật sự dám giết anh ta? Nếu giết thật, nhà họ Nghiêm sẽ tuyệt đối không tha chết cho Diệp Phàm!”
…
Những người xem xung quanh bàn tán sôi nổi.
Cho dù là Nghiêm Thế Đông hay là Nghiêm Húc, danh tiếng ở giới tu hành cũng đều không được tốt lắm.
Mặc dù ngày thường Nghiêm Húc khiêm tốn làm việc, vẻ ngoài cho người ta cảm giác hiền lành lương thiện, nhưng thủ đoạn của anh ta lại hung ác tàn bạo, từng vì lợi ích của bản thân mà làm ra những việc táng tận lương tâm, mặc dù những người biết chuyện đó không nhiều, nhưng tục ngữ có câu, nếu muốn người khác không biết, trừ khi mình đừng làm.
Nếu không, trên đời này không có bức tường nào là không có gió lọt qua cả.
Vẻ mặt của Diệp Phàm hờ hững, ánh mắt lạnh lùng, cả người không có bất cứ cảm xúc gì.
Anh vốn không quan tâm gia đình của Nghiêm Húc, giết là giết, nhà họ Nghiêm có thể làm gì được anh?
Chọc giận anh, đến cả nhà họ Nghiêm anh cũng diệt hết!
Chỉ cần anh có thể lấy được gan kỳ lân màu xanh thẫm, điều trị vết thương trên cơ thể, cả giới tu hành ở Hoa Hạ, ngoài nhân vật cấp lão tổ như Dương Nhuận Nông ra, anh vốn chẳng sợ hãi người nào cả.
Cho nên, anh thật sự muốn giết Nghiêm Húc, thì không cần do dự, càng không cần phải cân nhắc thiệt hơn.
“Chết đi!”
Con dao quân dụng màu đen trong tay Diệp Phàm ném đi, chắp tay niệm một câu chân quyết rắc rối khó hiểu, ngay lập tức, con dao quân dụng màu đen rung động ngay tức khắc biến thành mấy trăm con dao quân dụng màu đen.
Tất nhiên, mấy trăm con dao quân dụng màu đen này.
Ngoài con dao gốc ra!
Nhưng con dao khác đều là linh khí tụ lại biến thành.
Đây là một trong những tuyệt học trong Thanh Ngưu động, tên là “Đại Diễn Cực Sát Quyết”.
Nếu môn tuyệt học này đạt đến cực hạn, có thể dùng linh khí ngưng tụ thành vô số vũ khí, bao phủ kẻ địch, thực hiện các đòn tấn không không ngừng nghỉ, giết chết đối thủ.
Chỉ thấy đôi tay Diệp Phàm đẩy đi, mấy trăm con dao quân dụng màu đen bao phủ Nghiêm Húc.
Tiếp theo mấy trăm con dao quân dụng này liên tục tấn công Nghiêm Húc.
Không giết chết Nghiêm Húc, mấy trăm con dao quân dụng màu đen này sẽ không biến mất.
“Diệp Phàm, muốn chết thì cùng chết!”
Nghiêm Húc nhanh chóng bị mấy trăm con dao quân dụng màu đen làm bị thương, trong mắt anh ta lộ ra sự tuyệt vọng và điên cuồng, hét lên một tiếng, đôi tay anh ta niệm quyết, thúc giục thủ đoạn cùng đến chỗ chết.
—————————–