Chương 416: Gặp Nghiêm Húc
Năm người Diệp Phàm, Hứa Ác Lai, Hứa Nhị Cẩu, Triệu Vũ và Mạc Thiên Cơ thuận lợi trốn ở trong lối đi, sau đó đi thẳng về phía trước, tầm một tiếng mới đến cuối con đường.
Ở cuối đường là một căn phòng bằng đá rất rộng.
Căn phòng đá này có kích thước bằng hai, ba sân bóng.
Giữa căn phòng đá, từng trụ bằng ngọc mạ vàng đứng sừng sững, bên trên có chạm khắc rất nhiều hoa văn rồng.
Có một chiếc quan tài bằng vàng rất lớn đặt ở giữa căn phòng đá.
Bên trên chiếc quan tài vàng có nhiều chữ cổ chi chít như nòng nọc.
Những chữ cổ đó rải rác bên trên chiếc quan tài bằng vàng, đem lại cảm giác rất thần bí.
Vàng bạc châu báu, của quý hiếm chất thành núi xung quanh chiếc quan tài bằng vàng.
Đây chính là kho báu thật sự!
Nếu như có thể đem hết số vàng bạc châu báu, của quý hiếm ra ngoài, đổi thành tiền thì sẽ có ít nhất vài nghìn tỷ.
Ngoài đống vàng bạc châu báu này ra, phía Đông đại điện có một đài cao bằng nửa người, giống như đàn tế, bên trên đặt ba đĩa tế phẩm, đĩa bên trái đặt đầu rồng, bên phải đặt nguyên một con phượng hoàng lửa.
Đĩa ở giữa là một quả gan màu xanh thẫm.
Quả gan màu xanh thẫm đó rất kỳ lạ, bên trên bao phủ vảy nhỏ và có rất nhiều hình thù đặc biệt..
Lúc nhìn thấy ba món đồ tế ở trên tế đàn, Diệp Phàm lập tức mất bình tĩnh.
“Những gì cuốn sách cổ đó ghi chép là thật, đầu rồng, thân phượng, gan kỳ lân quả nhiên nằm trong Tam Bảo Tiên Hạ.
Diệp Phàm vô cùng kích động.
Anh thu thập Tam Bảo Tiên Hạ, biết được đầu rồng, thân phượng, gan kỳ lân nằm trong kho báu của Tiên Bảo Hoa Hạ từ một cuốn sách cổ.
Mà vết thương đặc biệt trên người Diệp Phàm vừa hay cần gan kỳ lân để làm thuốc.
Nhìn thấy thứ mình cần ở ngay trước mặt, Diệp Phàm nhanh chóng bước lên, chuẩn bị lao đến tế đàn để lấy gan kỳ lân, nhưng lúc này, đại điện đột nhiên vang lên một tiếng ‘ầm’ cực mạnh.
Diệp Phàm, Hứa Ác Lai, Hứa Nhị Cẩu, Mạc Thiên Cơ, Triệu Vũ đều chạy về hướng phát ra âm thanh đó theo bản năng.
Liền nhìn thấy, một cánh cửa đá trước mặt họ bị mở ra, hơn chục người lao ra từ cánh cửa đá, vào trong đại điện.
Lúc nhìn thấy vàng bạc châu báu trong đại điện, mấy chục người này lập tức nhốn nháo.
“Trời ơi, kho báu, thực sự là kho báu!”
“Nếu như có thể đem hết chỗ kho báu này ra bên ngoài, ít nhất cũng có thể đổi lấy mấy nghìn tỷ.”
“Riêng đống kho báu ở bên ngoài đã là một con số khổng lồ rồi, trong hòm quan tài bằng vàng đó chắc chắn còn nhiều thứ đáng giá hơn.”
“Nghe đồn kho báu trong Tam Bảo Tiên Hạ liên quan đến nền văn minh tu luyện trước đó, rất có khả năng trong quan tài vàng đó có tuyệt thế công pháp mà nền văn minh tu luyện trước đó để lại.”
“Nền văn minh tu luyện trước đó là đại thế tu hành thực sự, không giống như bây giờ đã là thời đại Mạt Pháp, giới tu hành chỉ là tàn dư mà thôi, nếu như có được tuyệt thế công pháp mà nền văn minh tu luyện trước đó để lại, nói không chừng có thể tu thành thần tiên.”
…….
Mười mấy người lao vào trong đại điện đều bị thu hút bởi vàng bạc châu báu và chiếc quan tài bằng vàng, ai ai cũng rất kích động.
Mười mấy người nay toàn thân nhuộm máu tanh, thậm chí ai cũng bị thương ở mức độ nhất định.
Rất rõ ràng, họ chính là những người trước đó đi vào kho báu Tam Bảo Tiên Hạ bằng lối đi khác, giống như Mạc Thiên Cơ nói, con đường đó sẽ bố trí rất nhiều cơ quan, một khi vào trong thì chắc chắn mười phần chết chín.
Mười mấy người này may mắn, không chết trên đường vào đại điện.
Họ nhanh chóng nhận ra đám người Diệp Phàm.
Lúc ánh mắt mười mấy người này lóe lên sự hung dữ, sát khí từ trên người lờ mờ tỏa ra, vài tiếng ‘ầm ầm’ kinh thiên động địa lại vang lên.
Giống như mười mấy người đó, lại có vài cánh cửa đá bên trên bức tường đối diện đám người Diệp Phàm lần lượt bị mở ra, một đám người hung dữ vượt qua trùng trùng cửa ải bước ra từ phía sau cánh cửa đá, tiến vào bên trong đại điện .
Nhìn thấy vàng bạc châu báu bên trong đại điện, đám người này cũng thấy vô cùng kinh ngạc.
Mặc dù đám người này đều là nhà tu hành, nhưng họ vẫn rất thiếu tiền, nếu có thể lấy được hơn nghìn tỷ thì họ có thể dùng số tiền này để mua rất nhiều đồ vật cần thiết, có thể tăng sức mạnh trong thời gian ngắn.
Diệp Phàm nhíu mày lại, lộ vẻ mặt nghiêm trọng.
Từ tình hình trước mắt có thể thấy, sẽ ngày càng có nhiều người đến đại điện.
Người càng nhiểu, cạnh tranh càng lớn.
Vì thế, Diệp Phàm nghĩ, anh sẽ đi lấy gan kỳ lân nhân lúc người trong đại điện đều đang chú ý đến vàng bạc châu báu và quan tài bằng vàng.
Vết thương trên người anh rất đặc biệt, đem lại hạn chế rất lớn cho anh.
Anh nôn nóng muốn chữa khỏi vết thương trên người.
Diệp Phàm rất cẩn thận nhưng tốc độ cũng rất nhanh, anh nhanh nhẹn như mèo, loáng cái đã lên đàn tế, giơ tay định lấy gan kỳ lân màu xanh thẫm.
Nhưng lúc này, anh rùng mình, cảm nhận được sự nguy hiểm cực kỳ lớn.
Diệp Phàm không nghĩ nhiều, lập tức từ bỏ việc lấy gan kỳ lân màu xanh thẫm, lúc quay người, con dao quân dụng màu đen dựa vào cảm nhận phóng ra ngoài.
Bịch!
Con dao quân dụng trong tay Diệp Phàm va chạm với một chiếc chuông màu tím, một lực vô cùng lớn từ bên trên chiếc chuông tím bộc phát ra ngoài, mạnh đến mức khiến Diệp Phàm lùi về sau bốn, năm bước mới gắng gượng đứng vững được.
Chiếc chuông màu tím cũng bị con dao quân dụng trong tay Diệp Phàm đâm bay ra ngoài, rơi trên mặt đất.
Chiếc chuông màu tím đó rất phi phàm, vô vàn hoa văn thần bí ở bên trên đang phát sáng, có một nguồn linh lực dồi dào bao quanh chiếc chuông.
“Diệp Phàm!” Lúc này, một thanh niên từ trong đám đông bước ra, cười lạnh lùng nhìn Diệp Phàm rồi nói: “Lúc đầu không thấy anh trong đội ngũ tìm kiếm kho báu, tôi còn thấy hơi thất vọng.
Không ngờ rằng lại gặp anh ở đây, thật là trùng hợp.
Hôm nay, tôi sẽ dạy cho anh một bài học, để anh biết được sự lợi hại của tôi.”
Lúc người thanh niên này nói, anh ta chỉ vào chiếc chuông màu tím, chiếc chuông liền quay tròn, lao về phía Diệp Phàm.
“Nghiêm Húc?”
Nhìn thấy người thanh niên, Diệp Phàm không khỏi sững sờ.
Anh không ngờ rằng lại gặp Nghiêm Húc ở đây.
Có điều, anh không hề sợ Nghiêm Húc, đối với anh mà nói, hôm nay anh tuyệt đối sẽ không nương tay với bất cứ ai muốn cướp gan kỳ lân màu xanh thẫm với anh.
Cho dù đối phương có lai lịch thế nào.
Bịch!
Diệp Phàm nhảy vút lên, giơ con dao quân dụng màu đen trong tay vung liên tục vài phát tấn công đẩy lùi chiếc chuông màu tím.
Chiếc chuông màu tím thực sự rất phi phàm, chính là một bảo khí.
Lúc Diệp Phàm tiếp tục dùng con dao quân dụng đánh bay chiếc chuông màu tím, Nghiêm Húc đạp chân trên mặt đất, giống như một con báo vồ mồi, lao về phía Diệp Phàm, dùng thủ đoạn sấm chớp để giết anh.
—————————–