Chương 36: Vào ở
Đêm nay Diệp Phàm và Đường Kiến Thụy nói rất nhiều, không chỉ là sự kiện cướp máy bay mà bao gồm tổ chức Cự Giải trong truyền thuyết, những chuyện bọn họ từng trải qua mấy năm nay, tình hình hiện tại của những đồng đội, vân vân.
Gác lại mọi thứ, tình đồng đội sâu đậm cũng không vì không liên lạc mấy năm mà trở nên xa lạ, ngược lại càng thêm sâu đậm hơn.
Không liên quan đến tín ngưỡng, không liên quan đến địa vị.
Khi trời sáng, mưa nhỏ rơi tí tách tí tách ở bên ngoài, cho dù là Diệp Phàm hay là Đường Kiến Thụy, một đêm không ngủ không chỉ không mệt mỏi, ngược lại càng phấn chấn tinh thần.
Sau khi Diệp Phàm tắm xong, từ phòng tắm đi ra thì trên bàn cơm đã bày đầy đồ ăn sáng, Đường Kiến Thụy tiện tay giao một túi văn kiện cho Diệp Phàm.
Diệp Phàm mở ra xem, bên trong là quyền sở hữu một căn biệt thự, còn có chìa khóa và các vật khác.
“Cảm ơn.” Diệp Phàm cười nói với Đường Kiến Thụy.
“Vốn dĩ tôi định tự mình đưa cậu đi, nhưng vừa mới nhận được tin tức, hôm nay có nhiệm vụ.” Đường Kiến Thụy nhún vai.
Diệp Phàm nghe vậy thì gật đầu, có lẽ việc phân tích cho Đường Kiến Thụy hôm qua đã được anh ta báo lên cấp trên, chắc chắn trong khoảng thời gian này thủ đô cần tăng cường đề phòng, có khả năng nhất chính là ngoài lỏng trong chặt, Đường Kiến Thụy là thủ lĩnh bộ đội đặc chủng, đương nhiên là gọi thì phải đi.
Là người ở vị trí đó, anh ta tự có trách nhiệm của mình.
“Cẩn thận một chút.”
Lúc Đường Kiến Thụy chuẩn bị ra cửa, bên tai vang lên tiếng dặn dò, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Diệp Phàm ngồi điềm đạm ngồi ăn sáng ở bàn ăn, giống như lời anh nghe trước đó chỉ là một ảo giác.
“Cảm ơn.” Đường Kiến Thụy tự nhủ một tiếng, anh biết Diệp Phàm có ý gì.
Tổ chức Cự Giải, so với tưởng tượng của anh thì khó chơi gấp trăm lần.
“Tên ngốc, nhưng đừng chết.” Diệp Phàm nói thầm, rốt cuộc… Đồng đội của anh không còn nhiều.
Diệp Phàm uể oải vươn vai, nói về phía cầu thang lầu hai: “Còn không mau xuống đây ăn sáng, lát nữa chúng ta có không ít việc.”
“Anh, quả nhiên không có gì có thể lừa gạt được anh.”
Diệp Nguyệt trốn ở trong góc cầu thang lập tức nhảy ra cười hì hì, nhảy nhót đi đến bên cạnh Diệp Phàm, quan sát Diệp Phàm, khen ngợi nói: “Cũng chỉ có Diệp Nguyệt em mới có người anh hoàn mỹ như vậy.”
Mặc dù không biết rốt cuộc Diệp Phàm đã làm những gì, nhưng cô ấy sẽ không quên chuyện hôm qua.
“Nghịch ngợm vui lắm sao?” Diệp Phàm bình thản nói một câu, chỉ cái ghế: “Mau ăn đi, chẳng lẽ em không muốn xem nhà mới thế nào sao?”
Đường Kiến Thụy đưa tài liệu về căn biệt thự, anh đã xem qua, hiển nhiên không phải là chỗ Đường Kiến Thụy đưa cho anh trước kia, hơn nữa chỗ đó, lúc anh ăn chơi trác táng cũng hâm mộ rất lâu, người có thể vào đó ở không giàu thì cũng cao quý, có thể nói là nơi an toàn nhất ở Hoa Hạ.
Không sai, chính là an toàn nhất.
Hiển nhiên là cấp trên có ý đồ, đối với Diệp Phàm mà nói, kết quả như vậy cũng không tồi, cho dù xuất phát từ nguyên nhân gì, anh coi như đã đối mặt với Cự Giải, những tên kia cũng mặc kệ anh có phải có nỗi khổ bất đắc dĩ hay không, nếu anh phá hỏng hành động của bọn chúng thì phải nhận hậu quả tương ứng
Diệp Phàm đã nghĩ xem có nên tiêu diệt hoàn toàn lũ chuột trốn trong tối này hay không, ít nhất cũng phải để bọn chúng biết được, anh cũng không phải là người có thể tùy tiện trêu chọc, anh không thích phiền toái.
Ăn sáng xong, tùy tiện chọn một chiếc xe trong ga-ra của con nhà giàu Đường Kiến Thụy, Diệp Phàm đưa Diệp Nguyệt đi tới biệt thự.
Khu dân cư Quang Minh.
Một cái tên rất bình thường, lại là nơi mà tất cả mọi người ở thủ đô phải ngước nhìn.
Toàn bộ khu dân cư Quang Minh có một trăm sáu mươi sáu căn biệt thự, dù mỗi biệt thự ở đây đều là giá trên trời, cũng sẽ có vô số người đổ xô vào, nhưng không ai đồng ý bán biệt thự ở đây.
Những quan chức cấp cao đã về hưu, những thương nhân có sức ảnh hưởng cực lớn, chỉ những người có thân phận và địa vị đạt tới trình độ nhất định mới có tư cách ở đây.
Có thể nói lý lịch của chủ biệt thự, trước khi vào ở sẽ bị điều tra rõ ràng, cho dù là một vết nhơ gì đó cũng có thể bị từ chối vào ở, dù có dùng giá trên trời và mối quan hệ quen biết để mua biệt thự.
Diệp Phàm cũng không ngờ cấp trên quyết đoán như thế, chỉ với thân phận là thủ lĩnh đội lính đánh thuê Long Thần, sẽ khiến đám người sống trong khu dân cư lo lắng bất an, dù sao anh chỉ tiện tay là có thể giết chết toàn bộ những người này.
“Tiên sinh, mời anh trình giấy tờ tùy thân.”
Không ngoài dự đoán, Diệp Phàm bị ngăn lại ở cổng khu dân cư, anh bảo vệ trông có vẻ tinh nhanh cúi chào xong lịch sự lễ phép hỏi.
Trong mắt Diệp Nguyệt lấp lánh ánh sao.
Dường như cô rất lớn hứng thú với quân nhân, hoàn toàn có thể gọi là fan hâm mộ nhỏ.
Diệp Phàm đưa giấy tờ ra, nói khẽ với Diệp Nguyệt: “Giữ gìn sự tôn nghiêm, bọn họ đều là những người đáng kính trọng.”
Người khác có thể không biết, nhưng Diệp Phàm lại có thể cảm nhận được sát khí ở trên người bảo vệ, hiển nhiên người bảo vệ đứng trước mặt này đã cướp đi không ít mạng người, mặt khác anh còn phát hiện sự ngắt quãng trong hơi thở của anh ta, có khả năng là phổi từng bị tổn thương nghiêm trọng, cho nên anh ta mới xuất hiện ở chỗ này, mà không phải tiếp tục phục vụ trong quân đội.
“Tiên sinh, đã xác nhận xong giấy tờ của anh, số tám mươi tư ở phía tây, đi thẳng dọc theo con đường này là được.” Sau khi bảo vệ điều tra giấy tờ của Diệp Phàm thì trả lại cho Diệp Phàm, cuối cùng nói: “Cảm ơn anh đã hiểu.”
“Là chúng tôi nên cảm ơn các anh.” Diệp Phàm nhận lấy giấy chứng nhận, trịnh trọng nói.
Bảo vệ cười cười, sau đó lại cúi chào, nhường đường.
Lái xe không bao xa, Diệp Nguyệt tò mò hỏi: “Anh, trước đó hai người đã nói cái gì? Sao lại cảm ơn nhau vậy?”
“Em có từng nghe câu này chưa?”
Diệp Phàm nheo mắt lại, trong mắt lóe lên sự hoài niệm: “Những người lính già không chết, họ chỉ mờ nhạt đi thôi.”
Diệp Nguyệt lắc lắc đầu nhỏ, tỏ vẻ không hiểu.
“Sau này em lớn lên thì sẽ hiểu thôi.” Diệp Phàm cười sờ đầu Diệp Nguyệt.
“Làm ơn đi, em không còn là bé gái trước kia nữa.” Diệp Nguyệt nghiêng đầu, tuy rằng cô ấy rất thích Diệp Phàm cưng chiều, nhưng không có nghĩa xem cô là trẻ con.
“Tùy em… Ồ?” Diệp Phàm cười trả lời, sau đó khẽ ồ một tiếng.
“Làm sao vậy?” Diệp Nguyệt tò mò hỏi.
“Nhìn thấy một người quen, cũng không thân thiết lắm.” Diệp Phàm cười trả lời, anh vừa nhìn thấy Liễu Thanh Mi, một người phụ nữ đanh đá trên máy bay, anh không muốn Diệp Nguyệt tiếp xúc với loại người như vậy.
“À.” Diệp Nguyệt cũng không để ý nhiều, hiện tại quan trọng nhất chính là xem nhà mới của mình thế nào.
Liễu Thanh Mi cũng nhìn thấy Diệp Phàm lái xe.
Trong khu dân cư, tốc độ xe không nhanh, cô chỉ nhìn thoáng qua, không ngờ lại có thể gặp người quen ở đây, chuyện này làm cho trong lòng cô rất tức giận.
Không ai biết nhà cô ở nơi mà nói ra ai cũng hâm mộ này.
Cô ấy vẫn nhớ khi còn nhỏ nói mình sống ở đâu, sau đó liền bị người ta xa lánh, hoặc là không dám nói chuyện trước mặt cô, hoặc là xum xoe nịnh nọt cô.
Cho nên sau đó cô không nói nhà mình ở đâu, sau khi trưởng thành cũng dọn ra ngoài, không có chuyện quan trọng thì tuyệt đối không trở về.