Chương 17: Không nơi nương tựa!
Giang Châu.
Từ sân bay đi ra, ánh mắt Diệp Phàm có chút tăm tối, mới đó mà đã tám năm trôi qua, trước khi đi anh vẫn là một người không biết gì về thế giới rối ren này, giờ đây khi quay về, quê hương cũng chẳng còn như xưa nữa.
“Đi tới Diệp Gia.”
Bắt bừa một chiếc xe taxi, qua khung cửa sổ Diệp Phàm hướng mắt ra ngoài để quan sát thành phố.
Dĩ nhiên so với thành phố lớn như Hải Đông, Giang Châu này cũng có chút chênh lệch, lục lại trí nhớ của mình, phải mất rất lâu anh mới có thể tìm được nơi mình muốn đến.
Thời gian trôi qua, Diệp Phàm phát hiện ra càng lúc mọi thứ càng trở nên quen thuộc, khi gần đến Diệp Gia, Diệp Phàm đột nhiên cảm thấy dường như thời gian chẳng hề đi qua nơi đây.
Thôn Diệp Gia, nằm ở bên cạnh một con sông dưới chân núi, đến bây giớ tổ tiên đã có lịch sử tồn tại đến cả trăm năm.
Ở Thôn Diệp Gia, gia đình của Diệp Phàm có một vị thế chủ chốt, đất đai của tổ tiên có hơn mấy chục mẫu, lầu các đình đài ẩn núp trong rừng cây um tùm bao quanh, tất cả như được phủ lên một màu sắc riêng.
Cửa nhà khá cũ, khi xe dừng lại Diệp Phàm nhìn thấy không ít người đang dỡ bỏ những mảnh vải trắng, không khí hết sức quạnh hiu, cả người Diệp Phàm nổi gân xanh, anh nắm chặt hai tay, có thể thấy ngọn lửa giận dữ đang từ từ bốc lên.
“Anh chưa trả tiền.” Khi thấy Diệp Phàm bỏ đi, tài xế nóng nảy mở cửa xe ra rồi hô lớn.
Xoạch.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về phía Diệp Phàm.
“Thiếu gia?”
Trước cánh cổng, có một ông cụ tóc đã bạc trắng nhìn thấy Diệp Phàm rồi nghi hoặc hỏi.
Diệp Phàm nghe xong gật đầu, “Bác Phúc, là tôi đây.”
“Thiếu gia đã trở về thật rồi sao.” Ông lão kia mừng rỡ đứng lên, nói với người giúp việc còn không mau đi trả tiền, rồi tự mình bước thật nhanh về phía Diệp Phàm, ôm chầm lấy anh, nhìn từ trên xuống dưới một lượt, không khỏi xúc động mà nói “Trở về là tốt rồi, cậu trở về là tốt lắm rồi.”
“Bác Phúc, rốt cuộc chuyện này là sao vậy? Lão gia sao lại có thể…” Diệp Phàm hỏi.
Nụ cười trên mặt của bác Phúc vụt tắt, ông nhìn bốn phía rồi thấp giọng nói: “Thiếu gia, cậu cũng đừng quá đau buồn, ở đời chuyện sinh tử là do trời định, lão gia đã ra đi thật rồi.”
“Tôi không tin.” Diệp Phàm lắc đầu, trong ánh mắt chất chứa rất nhiều sự kích động.
Không ai biết rõ hơn anh, rằng năm năm trước, anh đã hướng dẫn lão gia một bài quyền đơn giản, tuy rằng hiệu quả kém hơn so với bài quyền chính gốc nhưng đủ để chắc chắn rằng lão gia sẽ sống lâu trăm tuổi, không bệnh tật không tai ương.
Lão gia chỉ vừa qua tám mươi, sao đột nhiên lại xảy ra tin dữ như vậy.
“Thiếu gia, cậu nghe tôi khuyên một câu, gia hòa vạn sự hưng, hiện tại lão gia đã mất rồi, ông ấy ngàn vạn lần không muốn người trong gia đình tiếp tục tranh đấu, người một nhà sao lại không thể hóa giải thù hận chứ.”
Bác Phúc vừa nói vừa đưa Diệp Phàm vào nhà.
Diệp Phàm thực sự rất tôn trọng bác Phúc, ông ấy là một trong số ít những người đồng ý dạy dỗ anh năm đó.
“Ôi, đây không phải là đại thiếu gia của Diệp gia chúng ta hay sao, về thật rồi đấy à? Không sợ Thường thiếu đánh gãy chân sao?” Một giọng nói đầy châm biếm đột nhiên vọng ra từ bên trong, một tên điệu đà diêm dúa trên người không nổi hai lạng thịt bước ra.
Diệp Phàm nhíu mày lại, thanh niên gầy gò trước mặt có chút quen thuộc nhưng anh không thể nhớ ra hắn là ai.
“Thường Đông, cậu không được nói như vậy!” Bác Phúc quát lên thật lớn.
Thường Đông cười ha hả rồi đáp trả “Lão già kia, tôi nể mặt nên gọi bác một tiếng bác Phúc, nếu không nể mặt thì bác là cái thá gì chứ, dám gây sự với Thường Đông này sao?”
Thường Đông vừa dứt lời thì trước mặt hắn đã xuất hiện một cái tát.
Chát!
Một tiếng giòn vang, Thường Đông kêu lên thảm thiết, trên gương mặt hiện lên dấu vết của cả một bàn tay rồi lảo đảo lùi về sau mấy bước.
“Đáng đánh.” Diệp Phàm lạnh lùng nói.
“Mày là cái thá gì mà dám đánh tao!” Thường Đông hằn học nhìn Diệp Phàm, điên cuồng gào lên: “Diệp Phàm, mày chết chắc rồi, sao mày dám đánh tao chứ.”
“Miệng thối.”
Diệp Phàm hừ một tiếng rồi bay lên đá hắn ta một cái.
“Thiếu gia, thiếu gia tốt của tôi.” Bác Phúc vội vàng chạy lên giữ chặt Diệp Phàm, “Sao cậu lại kích động như thế chứ?”
“Sao vậy, tôi trừng trị tên họ Thường này không được sao?” Diệp Phàm cười lạnh, ánh mắt chứa đầy sự hận thù.
Anh không thể quên được, tám năm trước anh đã bị đuổi ra khỏi Diệp Gia như thế nào, nếu không có lão gia, e là mạng sống cũng không giữ nổi.
Bác Phúc sợ đến mức vội vàng lôi Diệp Phàm đi ra ngoài, “Đi ra ngoài một chút đi, dù sao lão gia cũng không còn, từ nay về sau thiếu gia… cũng không cần phải đặt chân đến nơi này nữa.”
“Đây là nhà của tôi, vì cái gì mà tôi không thể quay về.” Diệp Phàm khẽ nhếch môi cười, trấn an bác Phúc, “Bác đừng lo, tôi không còn là thằng nhóc bốc đồng như xưa nữa, Diệp Phàm nay đã trưởng thành rồi.”
“Tôi….ôi…” Bác Phúc thở dài, hai hàng nước mắt nhẹ nhàng lăn xuống.
Diệp Phàm vỗ vỗ sau lưng bác Phúc, “Bác Phúc, bác có muốn xem tôi đại náo thiên cung không?”
“Cậu thật là…” Bác Phúc thở dài, lau hàng nước mắt rồi nói: “Lão gia cũng không còn nữa, trước tiên tôi sẽ sắp xếp cho cậu một chỗ ở, cậu cũng nên cẩn thận một chút.”
Diệp Phàm cười cười, những kí ức năm xưa bỗng ùa về trước mắt, anh nhẹ giọng nói: “Năm đó tôi cũng ngốc nghếch thật.”
Bác Phúc nghe xong lại thở dài rồi đi về phía trước để dẫn đường.
Đi chưa được mấy bước đã có một kẻ mang đồ tang cùng với bảy tám người khác chặn đứng lối đi, bên cạnh là Thường Đông trên mặt vẫn còn y nguyên cái tát, ánh mắt đầy oán hận nhìn về phía Diệp Phàm.
“Nhị thiếu gia.” Bác Phúc thấp giọng nói.
Diệp Phàm khẽ chớp mắt, trong lòng thầm thì, Diệp Long.
Diệp Long đảo mắt nhìn Diệp Phàm rồi nhìn bác Phúc, trầm giọng hỏi: “Bác Phúc, chẳng lẽ nhà này không còn quy củ gì nữa sao? Đây đâu phải nơi người ngoài muốn đến là đến, muốn đi là đi.”
“Nhị thiếu gia!”, bác Phúc nóng giận nói, “Đây là anh trai cậu, không phải là người ngoài.”
“Anh của tôi?” Khuôn mặt của Diệp Long lạnh như băng, “Tôi cũng không nhớ là mình có anh cơ đấy, Diệp Gia này không có người nào tên Diệp Phàm cả!”
“Cậu…” Bác Phúc tức giận đến mức run cả người.
“Xin chú bớt giận, đừng vì một tên súc sinh mà phá hủy tâm trạng của mình.” Diệp Phàm nhanh chóng an ủi, xoa dịu bác Phúc.
Ánh mắt Diệp Long đầy sắc bén nhìn Diệp Phàm, “Diệp Gia không chào đón anh, cút đi.”
“Anh là gì mà dám bén mảng tới Diệp Gia?” Thường Đông kiêu căng nói chuyện.
Đồng tử của Diệp Phàm co rụt lại, lạnh lùng nhìn Thường Đông: ”Một con chó dám sủa chủ mình, đáng bị đánh!”
Vừa dứt lời Thường Đông nhanh chân lui về ẩn nấp sau đám người kia, trên mặt đầy vẻ sợ hãi, tựa như một con rối.
Diệp Long nhìn biểu cảm của Thường Đông, sắc mặt có chút tối đi.
“Xem ra con chó bên cạnh cậu không được ngoan cho lắm.” Diệp Phàm cười khinh bỉ, “ Cũng nên nói thêm, dù sao nơi này cũng là Diệp Gia, không cần tới Thường Gia cầm quyền.”
Diệp Long như thể bị tát mấy phát vào mặt, đau đớn gào lên: “Câm miệng!”
“Cậu nghĩ cậu ai.”
Diệp Phàm khẽ nhíu mày, hỏi một cách coi thường.
“Tôi là ai không quan trọng.” Nghiệp Long chậm rãi mở miệng, “Anh? Anh là một con quỷ cô hồn, không tổ tông, không huyết thống… không… nơi … nương…tựa!”
Khuôn mặt của bác Phúc như biến sắc, nổi giận lôi đình hét lên, “Diệp Long, cậu quá đáng rồi đấy!”