Chương 445: Cái chết của Tô Chiếu Hi
“Tài kinh doanh của cô Tô cực kì đáng sợ, nghe bố em nói, năm ấy cô Tô từng tạo dựng Liên minh thương mại, liên minh thương mại lại ở thời kì đỉnh cao có thể nói là liên minh đứng đầu Hoa Hạ, của cải của tất cả các thành viên trong liên minh cộng lại đủ làm rung chuyển một số nước nhỏ phương Tây, đến cả người cầm quyền trong nước cũng phải kiêng dè. Nhà họ Hồ bọn em năm ấy là một thành viên của liên minh thương mại, nhưng sau đó vì nhà họ Trần nên liên minh thương mại này đã bị giải thể”.
“Nhà họ Trần?”, Trần Phong cau mày, trong việc này có việc gì của nhà họ Trần?
“Năm ấy cô Tô một lòng một dạ với bố anh, muốn gả vào nhà họ Trần. Nhưng ông nội anh và nhiều người nắm quyền của nhà họ Trần lại đưa ra một điều kiện với cô Tô. Muốn gả vào nhà họ Trần cũng được, nhưng phải mang liên minh thương mại đến làm của hồi môn”, Hồ Tư Viện bình tĩnh nói.
“Nhà họ Trần tính hay lắm!”, Trần Phong không kiềm được mà lạnh mặt, Hồ Tư Viện nói đến đây, việc năm đó trong lòng anh cũng có suy đoán đại khái rồi.
Liên minh thương mại mẹ mà xây dựng có giá trị rất lớn, nhưng sau đó nhà họ Trần để ý liên minh này, muốn mẹ giao liên minh này cho nhà họ Trần, tiếp đó mở rộng nhà họ Trần, nhưng mẹ lại không đồng ý.
Thậm chí không tiếc giải tán liên minh thương mại vì việc này.
Nghĩ thôi cũng biết, hành động này của mẹ khiến người nhà họ Trần tức giận thế nào, muốn gả vào nhà họ Trần cũng trở thành việc hoang đường.
“Mặc dù liên minh thương mại đó là do cô Tô gây dựng, nhưng trong liên minh lại có nhiều đối tác của cô Tô, họ có giao tình sâu nặng, tình như thủ túc với cô Tô, nếu cô Tô giao liên mình cho nhà họ Trần, vậy việc đầu tiên mà nhà họ Trần làm đó là dọn sạch mọi đối tác của cô Tô, để bảo vệ những đối tác này, cô Tô đã giải tán liên minh. Hành động giải tán liên minh của cô Tô đã chọc giận nhà họ Trần, ngày thứ hai sau khi cô Tô giải tán liên minh thì nhà họ Trần đã đi đến quyết định liên hôn với nhà họ Tần, để Tần Tuyết Nhu gả cho bố anh”, Hồ Tư Viện nói.
Trần Phong gật gù, việc năm đó quả nhiên có nhiều uẩn khúc, nếu không phải hôm nay Hồ Tư Viện nói vậy thì anh có lẽ vĩnh viễn cũng không biết việc mẹ từng làm.
Liên minh thương mại mà bà gây dựng thế mà đến cả nhà họ Trần cũng động lòng, muốn nuốt chửng.
“Anh Phong, năm ấy nếu không có cô Tô thì sẽ không có nhà họ Hồ bọn em, giờ mặc dù cô Tô không còn nữa, nhưng nhà họ Hồ bọn em vẫn chỉ nghe lời anh Phong, sau này, nếu anh Phong có gì cần giúp thì cứ nói”, giọng điệu Hồ Tư Viện rất cung kính, nhà họ Hồ hiện giờ mặc dù sa sút không bằng năm xưa, nhưng dù thế nào thì lạc đà gầy cũng còn to hơn ngựa, việc nhà họ Hồ có thể giúp Trần Phong nhiều hơn Trần Phong tưởng tượng nhiều.
“Được, có việc gì, tôi sẽ tìm các em”, sau khi Trần Phong trầm ngâm một lúc thì gật đầu, từ tình hình hiện tại thì Hồ Tư Viện tìm đến anh đúng là ý của mẹ, nhưng lời của Hồ Tư Viện anh cũng sẽ không tin hết, dù sao lòng người khó đoán, ai biết qua nhiều năm như vậy rồi, nhà họ Hồ có còn nhớ ơn cất nhắc năm xưa của mẹ không, có thực lòng muốn giúp anh không.
Sau khi đưa chìa khóa cho Trần Phong, Hồ Tư Viện bèn xin phép về.
Trong biệt thự rộng lớn chỉ còn ba người Hoàng Lão Tam, Trần Trạch Lý và Trần Phong.
“Trạch Lý, ngày mai đến công ty dịch vụ giúp việc nhà thuê mấy người giúp việc đến đây”, Trần Phong dặn dò một câu, căn biệt thự mẹ để lại cho anh là căn to nhất trong khu biệt thự số 1 Hoàng Gia, diện tích biệt thự phải hơn ba nghìn mét vuông, diện tích lớn như vậy, chỉ riêng việc dọn dẹp vệ sinh hàng ngày cũng rất mệt, thuê người giúp việc là việc sớm muộn gì cũng phải làm.
“Được, Trần sư thúc, sáng mai tôi sẽ đi làm luôn”.
Trần Trạch Lý hưng phấn gật đầu, từng này tuổi đầu, ông ta vẫn là lần đầu ở biệt thự xịn thế này.
“Nhóc con, mẹ cậu không đơn giản đâu nhé”, sau khi Trần Trạch Lý ra ngoài, Hoàng Lão Tam chuyển mắt sang Trần Phong, nói đầy ẩn ý.
“Đúng là không đơn giản”. Trần Phong gật đầu, vẻ mặt hơi phức tạp, có thể nói, lời Hồ Tư Viện nói hôm nay đã thay đổi hoàn toàn hiểu biết của anh với mẹ.
Trong ấn tượng của anh, mẹ chỉ là một người phụ nữ gia đình bình thường, ngoài việc khá có tài ra thì chẳng có gì đặc biệt, nhưng hôm nay, mẹ mình trong miệng Hồ Tư Viện là một người phụ nữ mạnh mẽ có thể lợi dụng thương mại làm ảnh hưởng nền kinh tế của cả một nước, đến cả cựu người giàu nhất Tô Châu cũng là mẹ mình nâng đỡ.
Ngoài việc này ra, mặc dù Hồ Tư Viện không nói rõ, nhưng Trần Phong vẫn có thể đoán được, nhà họ Trần tất nhiên là kiêng dè mẹ mình, nếu không thì nhà họ Trần cũng sẽ không mặt dầy đến mức lấy việc kết hôn ra để uy hiếp mẹ mình.
“Cậu nói mẹ cậu năm đó chết thế nào?”, Hoàng Lão Tam không nhịn được hỏi một câu, hôm nay sau khi nghe Hồ Tư Viện nói xong, ông ta cứ cảm thấy, một người phụ nữ mạnh mẽ như Tô Chiếu Hi sẽ không dễ dàng chết như vậy, nhưng Trần Phong lại nói cái chết của Tô Chiếu Hi là anh tận mắt thấy.
“Chết vì bệnh…”, Trần Phong cau mày: “Năm ấy mẹ em bị một căn bệnh rất lạ, loại bệnh này, cứ đến lúc trăng tròn thì sẽ phát tác, mỗi lần phát bệnh thì đều có thể lấy mất nửa cái mạng của mẹ. Lần phát bệnh cuối cùng vào ba năm trước, lúc ấy mọi người nhà họ Trần đều có mặt, lúc mẹ phát bệnh, em đã xin Trần Trấn Nam cứu mẹ em, nhưng Trần Trấn Nam lại lắc đầu từ chối em, nói bệnh của mẹ, ông ta cũng bó tay, cuối cùng, mẹ đã bị bệnh chết như vậy”.
“Không đi bệnh viện khám xem rốt cuộc là bệnh gì sao?”, sắc mặt Hoàng Lão Tam hơi quái dị, Trần Trấn Nam là tông sư duy nhất hiện tại của nhà họ Trần, sao có thể có bệnh mà ông ta không chưa được?
“Không”, Trần Phong lắc đầu: “Mẹ không chịu đi bệnh viện, bà nói, bệnh của bà, bệnh viện không khám được”.
“Kì lạ, còn có bệnh gì mà bệnh viện không khám ra được?”, chân mày Hoàng Lão Tam cau càng chặt hơn, không biết tại sao ông ta cứ có cảm giác Tô Chiếu Hi chưa chết.
Ông ta không cảm thấy một người phụ nữ mạnh mẽ có thể gây dựng liên minh thương mại ảnh hưởng kinh tế một nước sẽ chết dễ dàng như vậy.
“Anh cảm thấy mẹ em chưa chết?”, nhìn biểu cảm của Hoàng Lão Tam, Trần Phong không nhịn được hỏi một câu, thực ra trong lòng anh cũng có nghi ngờ này, chỉ có điều anh vẫn luôn không chắc chắn, nhưng hôm nay, Hồ Tư Viện nhắc đến quá khứ của mẹ lại khiến anh bất giác dấy lên nghi ngờ khi trước.
“Tôi cảm thấy mẹ cậu có thể là giả chết”, Hoàng Lão Tam trầm giọng nói, mặc dù mọi nghi vấn hiện tại không thể chứng tỏ Tô Chiếu Hi chưa chết, nhưng chắc chắn cũng không chứng minh được Tô Chiếu Hi đã chết.
“Giả chết?”.
Trần Phong cau mày, khả năng mà Hoàng Lão Tam nói đúng là có tồn tại, cái chết của mẹ năm ấy hơi đột ngột, nhưng mục đích giả chết của bà là gì?
Để thoát khỏi nhà họ Trần?
Hay là…
“Đúng rồi, nhóc con, chiếc đàn dương cầm ở trong căn nhà gác là mẹ cậu để lại cho cậu đúng không?”, dường như nghĩ đến cái gì, Hoàng Lão Tam đột nhiên hỏi.
“Đúng vậy”, Trần Phong gật đầu.
“Cậu có từng nghĩ tại sao mẹ cậu lại để chiếc dương cầm đó cho cậu không?”, Hoàng Lão Tam hỏi.
/651
|