Lạc Bắc Đẩu truyền lửa cho các đệ tử vào được lượt trận thứ bảy.
"Vâng, Đạo chủ!"
Mọi người đồng loạt đáp lời.
Rất nhanh, lượt trận thứ bảy đã bắt đầu.
Người lên lôi đài đầu tiên là Ngưu Đại, đối thủ của hắn rất mạnh, Đạo Hoàng trung kỳ, Thiên Kiêu chục nghìn năm mới có một!
Ngưu Đại dùng Ngưu Ma Chiến Pháp đánh bại đối thủ nhưng hắn cũng bị thương nhẹ.
"Khá lắm!"
Chiến Kiếm Phi vui mừng lắm, vào được lượt trận thứ tám là ông ấy đã mãn nguyện lắm rồi.
Ngưu Đại cười to, uống một viên đan dược trị thương rồi ngồi một bên điều hòa khí tức.
Người thứ hai lên lôi đài là Mạnh Tử Bình, đối thủ của hắn là Thiên Kiêu chục nghìn năm mới có một. Mạnh Tử Bình không bị thương, bình yên vô sự bước tiếp vào lượt đấu thứ tám.
"Tốt!"
Lạc Bắc Đẩu vuốt chòm râu, đắc ý nhìn Đàm Tông Thiên.
Đàm Tông Thiên hừ một tiếng, từ lúc lượt đấu thứ bảy bắt đầu, đệ tử bên Thánh La Cung của ông ta vẫn chưa có ai được vào tiếp.
Nếu thật sự thua cược thì mất hết mặt mũi.
Người thứ ba lên lôi đài là Sầm Kim, tiếc là hắn không gặp may, gặp ngay đại sư huynh của Lan Đình Cung, Nhiếp Vân!
Hắn là Thiên Kiêu triệu năm mới có một, lúc ở cảnh giới bán Đạo Hoàng đã giết được Đạo Hoàng trung kỳ.
Giờ hắn đã đột phá lên Đạo Hoàng rồi thì khỏi phải bàn thêm!
Chỉ cần hai chiêu là đã có thể đánh Sầm Kim xuống khỏi lôi đài.
Sầm Kim buồn lắm, khoảng cách quá lớn, lớn đến nỗi trong lòng hắn nảy sinh kháng cự.
Vẻ mặt của Nhiếp Vân thản nhiên, nhìn Sầm Kim như con sâu cái kiến. Ánh nhìn khinh thường đó khiến Sầm Kim thấy đạo tâm của mình sắp không giữ vững.
"Đây chính là Thiên Kiêu đích thực của Lan Đình Tiên Cung chúng ta sao? Mạnh quá!"
"Thiên Kiêu triệu năm mới có một, chắc chắn là vậy rồi!"
"Đại sư huynh nhìn ta rồi, huynh ấy vừa nhìn ta đấy!"
Bên dưới có không ít nữ đệ tử hét toáng lên. Nhiếp Vân vừa đẹp trai vừa là đại sư huynh của Lan Đình Cung, là "phu quân vàng" trong lòng bọn họ.
Nếu có thể được huynh ấy yêu mến thì cả đời sau này mình không còn mong mỏi gì nữa.
"Nếu lượt trận thứ tám gặp phải cậu ta thì các con phải cẩn thận chút, Nhiếp Vân rất mạnh".
Lạc Bắc Đẩu dặn dò.
Các đệ tử gật đầu.
Nhưng còn một người cũng thu hút được sự chú ý giống Nhiếp Vân là tiểu sư đệ của Vạn Đạo Cung - Hạ Quang Giáp. Từ lượt thứ nhất cho đến nay, hắn đều đánh bại đối thủ trong vòng một chiêu duy nhất!
Thật sự là hai quái thai, khoảng cách giữa người với người lớn vậy sao?
"Ôi, ngưỡng mộ quá, nếu ta cũng là Thiên Kiêu thì tốt biết mấy”.
Vô số đệ tử bên dưới nhìn người đàn ông lạnh lùng trên lôi đài bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
Vẻ mặt hắn lạnh lùng, dường như cả thế giới này không thứ gì khiến hắn động tâm được.
"Vù!"
Hắn chỉ tung ra một đòn với tốc độ cực nhanh khiến người ta khó mà né được.
Thiên Kiêu chục nghìn năm mới có một kia bị hắn đánh bay ngay lập tức.
"Đa tạ sư đệ đã nương tay".
Thiên Kiêu kia lăn xuống lôi đài nhưng phát hiện mình không bị thương nên vội vã cảm ơn.
Trong lòng hắn cũng thầm than số mình xui!
Sao lại gặp phải sát tinh này ở lượt này chứ! Nhưng may là ít nhất mình cũng đã vào đến vòng thứ bảy rồi, chỉ cần nỗ lực thêm chút nữa là có thể vào được Tự Liệt.
Tuy xếp top sau nhưng chắc chắn là nằm trong danh sách Tự Liệt. Còn một đệ tử nữa tên là Chu Đạo, là đại sư huynh của Trường Thánh Cung.
Người này cũng có một chuyện tình xúc động lòng người.
Lúc trước Nhiếp Vân, Hạ Quang Giáp, hắn và đạo lữ của mình đi thám hiểm ở một nơi, lúc gặp nguy hiểm, đạo lữ của hắn đã trao cơ hội sống lại cho hắn. Mang thi thể của đạo lữ mình trở về, Chu Đạo như biến thành một con người khác.
Hắn mang thi thể của đạo lữ tới từng đạo cung một để mưu cầu một cơ hội cứu cô ấy sống lại.
Cuối cùng, hắn thật sự tìm được một cách. Cách đó rất đơn giản, trở thành Vĩnh Hằng, may đâu có thể nghịch chuyển thời quang cứu sống đạo lữ.
Bây giờ Chu Đạo chỉ là một đệ tử Đạo Hoàng sơ kỳ, cách rất xa Vĩnh Hằng.
Thế nên hắn dốc sức phấn đấu, si mê luyện đạo.
Hắn đứng đó, trời đất đau thương, đạo thâm tình của Đoạn Kỳ Lân trước mặt hắn hơi có vẻ là "múa rìu qua mắt thợ".
Không biết trời kia run rủi làm sao, trận này Đoạn Kỳ Lân gặp ngay phải hắn.
Sau đó bị hắn ngược đến nỗi tự kỷ.
Lúc bị đánh rớt đài, Đoạn Kỳ Lân hệt như kẻ ngốc, miệng cứ lẩm bẩm: "Lẽ nào đường đạo của mình sai hướng thật rồi sao? Thật sự sai rồi sao?"
Lúc bị Trần Dương đánh bại, hắn đã tự kỷ một thời gian rất lâu. Bây giờ hắn gặp phải đối thủ giống mình - Chu Đạo tu luyện đạo thâm tình, dường như đạo tâm của hắn đã có vết rạn nứt.
Lạc Bắc Đẩu nhíu mày nhưng cũng không sang hỏi han. Đoạn Kỳ Lân không luyện Tuế Nguyệt Pháp, nếu không phải nể mặt cha mẹ hắn thì ông ta cũng không bao giờ thu nhận hắn làm đệ tử.
Trần Dương nhìn hắn một cái, lúc đầu Trần Dương đã nói đường đạo của hắn là ngõ cụt, sau cùng còn khẳng định hắn đang đi trên con đường giết vợ để chứng đạo. Loại đạo như thế này thì chứng để làm gì?
Ngưu Nhị, Ngưu Tứ cũng bị rớt, lượt đấu thứ bảy họ toàn gặp phải Thiên Kiêu chục nghìn năm mới có một.
Cũng phải nói là nền tảng của Lan Đình Tiên Cung cũng khá lắm.
Trần Dương suy đi nghĩ lại, bây giờ anh sở hữu rất nhiều Thiên Kiêu, nếu thu nhận hết vào tông môn thì có phải sẽ có thể trở thành tông môn hạng nhất ở vực Vĩnh Hằng hay không?
Nghĩ thôi cũng thấy kích thích rồi.
Mượn lực của người khác để hoàn thành mục tiêu của mình, tốt biết bao!
Nhưng Trần Dương vẫn thích cảm giác lặng lẽ phát tài hơn, trước khi sở hữu thực lực áp đảo thì anh tuyệt đối không bao giờ rêu rao.
Rất nhanh đã đến lượt Bích Tiêu lên lôi đài: "Sư tỷ cố lên, chắc chắn tỷ sẽ thắng!"
Bích Tiêu gật đầu rồi lên lôi đài, đối thủ cũng là một nữ đệ tử, là đại sư tỷ của Thiên Âm Cung!
Thiên Âm Cung là cung đặc biệt nhất trong Lan Đình Tiên Cung, vì trong cung toàn là nữ đệ tử, hơn nữa còn tu đạo âm luật.
Trần Dương rất quen thuộc với bọn họ, vì có rất nhiều nữ đệ tử ở Thiên Âm Cung làm streamer, bọn họ xinh đẹp, vừa biết hát vừa biết múa, sở hữu lượng lớn người hâm mộ đấy.
Đơn cử như đại sư tỷ Thánh Âm, Trần Dương còn theo dõi cô ta nữa, hát hay lắm!
"Thánh Âm, Thiên Âm Cung!"
"Bích Tiêu, Thiều Hoa Cung!"
Hai cô gái chắp tay với nhau, ánh mắt nhìn nhau tóe ra lửa.
Cửu Thiên Âm Ba Công!
Thánh Âm không hề nương tay, loại công kích từ xa này là thứ Bích Tiêu ghét nhất.
Nhưng cũng vô tích, pháp lực của Bích Tiêu thâm hậu, mấy trăm lá chắn phòng hộ dựng lên trước mặt cô ấy, sợ chưa?
"Tuế Nguyệt Băng Quyền!"
Cô ấy tung ra một nắm đấm, với sức mạnh được nâng lên hơn một trăm lần, đánh nát đòn tấn công của Thánh Âm, sau đó Thánh Âm bị đánh rớt đài trong ánh nhìn kinh ngạc của tất cả mọi người!
Há!
Mọi người huyên náo hẳn lên!
"Không... không thể nào! Mắt ta có vấn đề gì không thế huynh đệ?"
"Đó là Thánh Âm sư tỷ đấy, Thiên Kiêu trăm nghìn năm mới có một, chỉ một quyền đã bị đánh bay khỏi lôi đài rồi sao?"
"Hay là do Thánh Âm sư tỷ đã khinh địch thế?"
Tu sĩ A Tân giải thích những câu hỏi lướt trên màn hình: "Giải thích với mọi người một chút nhé, người bị đánh rớt đài là đại sư tỷ của Thiên Âm Cung, vốn là Thiên Kiêu trăm nghìn năm mới có một. Còn người đánh cô ấy rớt đài thì ta... ta cũng không biết là ai, trước nay chưa từng gặp!"
"Giỏi à nhen, chưa từng gặp mà nói hùng hồn ghê hà".
"Ôi này, còn không mau đi hỏi thử xem sư tỷ đó tên gì đi".
"Ta đếm đến 10 mà còn chưa hỏi được cách thức liên hệ với tỷ ấy thì bỏ theo dõi ngay và luôn nha!"
A Tân méo mặt: "Huynh đệ tỷ muội đợi đi, ta đi hỏi ngay đây!"
Nói rồi A Tân vội vàng chạy đi hỏi. Một lát sau hắn đã quay trở lại: "Khán giả thân mến, ta đã hỏi được rồi. Sư tỷ này là đệ tử của Thiều Hoa Cung, trước nay chả có tiếng tăm gì".
"Cũng không biết vì sao hôm nay lại đột nhiên bộc phát như vậy".
"Khá lắm, thông tin rất chi tiết nhưng phương thức liên lạc mà ta cần đâu?"
"Thì ra sư tỷ này tên là Bích Tiêu, tên nghe hay thật".
"Đáng sợ quá, hình như ta đã xem sư tỷ này trên một kênh trực tiếp khác rồi, mỗi lần tỷ ấy đều đánh bại đối phương chỉ bằng một nắm đấm đấy".
Không chỉ không gian trực tiếp sôi nổi mà khán giả ở hiện trường cũng xôn xao.
Thánh Âm thì ngơ ngác, cô ta không ngờ mình còn không đỡ nổi một quyền của đối phương!
Thiên Kiêu ở cấp bậc nào thế này?
Thiên Kiêu triệu năm mới có một à?
Nhưng sao trước đây mình chưa từng nghe tên?
Đạo chủ của Thiên Âm Cung cũng nhíu mày. Đệ tử mà bà ta kỳ vọng nhất lại không đỡ nổi một quyền của đối thủ.
"Thánh Âm, con lại đây!"
Nghe sư phụ gọi, Thánh Âm vội đi sang: "Con sao thế? Có phải sơ ý quá không?"
Thánh Âm cười khổ: "Sư phụ, không phải vậy đâu ạ. Con vừa ra tay đã cùng Cửu Thiên Âm Ba Công rồi, sao có thể sơ ý khinh địch được. Sư muội này thật sự rất mạnh!"
Tiên âm đ*o chủ thở dài: "Cuộc chiến Tự Liệt lần này đúng là ngọa hổ tàng long thật!"
Bích Tiêu nhảy xuống khỏi lôi đài, giây phút này, cô ấy là tâm điểm của mọi ánh nhìn.
Lạc Bắc Đẩu, Trang Bất Phàm, Thương Dương, Bộ Tam Đao, Phong Lưu Niên đều kinh ngạc nhìn Chiến Kiếm Phi. Hình như bọn họ đều đang hỏi rằng: Rốt cuộc là chuyện gì thế?
Chiến Kiếm Phi nhìn bọn họ một lượt rồi lắc đầu. Ông ấy cũng nghi ngờ lắm, trước đây ông ấy đã nghi ngờ là Bích Tiêu gặp được kỳ ngộ, bây giờ thì càng chắc chắn hơn.
Nhưng tu vi tăng nhanh đến cỡ này thật sự quá khiếp người.
Đó là Thiên Kiêu trăm nghìn năm mới có một đấy, ông ấy hiểu rất rõ đồ đệ nhà mình, miễn cưỡng thì mới tới được ngưỡng cửa Thiên Kiêu chục nghìn năm mới có một thôi.
"Vâng, Đạo chủ!"
Mọi người đồng loạt đáp lời.
Rất nhanh, lượt trận thứ bảy đã bắt đầu.
Người lên lôi đài đầu tiên là Ngưu Đại, đối thủ của hắn rất mạnh, Đạo Hoàng trung kỳ, Thiên Kiêu chục nghìn năm mới có một!
Ngưu Đại dùng Ngưu Ma Chiến Pháp đánh bại đối thủ nhưng hắn cũng bị thương nhẹ.
"Khá lắm!"
Chiến Kiếm Phi vui mừng lắm, vào được lượt trận thứ tám là ông ấy đã mãn nguyện lắm rồi.
Ngưu Đại cười to, uống một viên đan dược trị thương rồi ngồi một bên điều hòa khí tức.
Người thứ hai lên lôi đài là Mạnh Tử Bình, đối thủ của hắn là Thiên Kiêu chục nghìn năm mới có một. Mạnh Tử Bình không bị thương, bình yên vô sự bước tiếp vào lượt đấu thứ tám.
"Tốt!"
Lạc Bắc Đẩu vuốt chòm râu, đắc ý nhìn Đàm Tông Thiên.
Đàm Tông Thiên hừ một tiếng, từ lúc lượt đấu thứ bảy bắt đầu, đệ tử bên Thánh La Cung của ông ta vẫn chưa có ai được vào tiếp.
Nếu thật sự thua cược thì mất hết mặt mũi.
Người thứ ba lên lôi đài là Sầm Kim, tiếc là hắn không gặp may, gặp ngay đại sư huynh của Lan Đình Cung, Nhiếp Vân!
Hắn là Thiên Kiêu triệu năm mới có một, lúc ở cảnh giới bán Đạo Hoàng đã giết được Đạo Hoàng trung kỳ.
Giờ hắn đã đột phá lên Đạo Hoàng rồi thì khỏi phải bàn thêm!
Chỉ cần hai chiêu là đã có thể đánh Sầm Kim xuống khỏi lôi đài.
Sầm Kim buồn lắm, khoảng cách quá lớn, lớn đến nỗi trong lòng hắn nảy sinh kháng cự.
Vẻ mặt của Nhiếp Vân thản nhiên, nhìn Sầm Kim như con sâu cái kiến. Ánh nhìn khinh thường đó khiến Sầm Kim thấy đạo tâm của mình sắp không giữ vững.
"Đây chính là Thiên Kiêu đích thực của Lan Đình Tiên Cung chúng ta sao? Mạnh quá!"
"Thiên Kiêu triệu năm mới có một, chắc chắn là vậy rồi!"
"Đại sư huynh nhìn ta rồi, huynh ấy vừa nhìn ta đấy!"
Bên dưới có không ít nữ đệ tử hét toáng lên. Nhiếp Vân vừa đẹp trai vừa là đại sư huynh của Lan Đình Cung, là "phu quân vàng" trong lòng bọn họ.
Nếu có thể được huynh ấy yêu mến thì cả đời sau này mình không còn mong mỏi gì nữa.
"Nếu lượt trận thứ tám gặp phải cậu ta thì các con phải cẩn thận chút, Nhiếp Vân rất mạnh".
Lạc Bắc Đẩu dặn dò.
Các đệ tử gật đầu.
Nhưng còn một người cũng thu hút được sự chú ý giống Nhiếp Vân là tiểu sư đệ của Vạn Đạo Cung - Hạ Quang Giáp. Từ lượt thứ nhất cho đến nay, hắn đều đánh bại đối thủ trong vòng một chiêu duy nhất!
Thật sự là hai quái thai, khoảng cách giữa người với người lớn vậy sao?
"Ôi, ngưỡng mộ quá, nếu ta cũng là Thiên Kiêu thì tốt biết mấy”.
Vô số đệ tử bên dưới nhìn người đàn ông lạnh lùng trên lôi đài bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
Vẻ mặt hắn lạnh lùng, dường như cả thế giới này không thứ gì khiến hắn động tâm được.
"Vù!"
Hắn chỉ tung ra một đòn với tốc độ cực nhanh khiến người ta khó mà né được.
Thiên Kiêu chục nghìn năm mới có một kia bị hắn đánh bay ngay lập tức.
"Đa tạ sư đệ đã nương tay".
Thiên Kiêu kia lăn xuống lôi đài nhưng phát hiện mình không bị thương nên vội vã cảm ơn.
Trong lòng hắn cũng thầm than số mình xui!
Sao lại gặp phải sát tinh này ở lượt này chứ! Nhưng may là ít nhất mình cũng đã vào đến vòng thứ bảy rồi, chỉ cần nỗ lực thêm chút nữa là có thể vào được Tự Liệt.
Tuy xếp top sau nhưng chắc chắn là nằm trong danh sách Tự Liệt. Còn một đệ tử nữa tên là Chu Đạo, là đại sư huynh của Trường Thánh Cung.
Người này cũng có một chuyện tình xúc động lòng người.
Lúc trước Nhiếp Vân, Hạ Quang Giáp, hắn và đạo lữ của mình đi thám hiểm ở một nơi, lúc gặp nguy hiểm, đạo lữ của hắn đã trao cơ hội sống lại cho hắn. Mang thi thể của đạo lữ mình trở về, Chu Đạo như biến thành một con người khác.
Hắn mang thi thể của đạo lữ tới từng đạo cung một để mưu cầu một cơ hội cứu cô ấy sống lại.
Cuối cùng, hắn thật sự tìm được một cách. Cách đó rất đơn giản, trở thành Vĩnh Hằng, may đâu có thể nghịch chuyển thời quang cứu sống đạo lữ.
Bây giờ Chu Đạo chỉ là một đệ tử Đạo Hoàng sơ kỳ, cách rất xa Vĩnh Hằng.
Thế nên hắn dốc sức phấn đấu, si mê luyện đạo.
Hắn đứng đó, trời đất đau thương, đạo thâm tình của Đoạn Kỳ Lân trước mặt hắn hơi có vẻ là "múa rìu qua mắt thợ".
Không biết trời kia run rủi làm sao, trận này Đoạn Kỳ Lân gặp ngay phải hắn.
Sau đó bị hắn ngược đến nỗi tự kỷ.
Lúc bị đánh rớt đài, Đoạn Kỳ Lân hệt như kẻ ngốc, miệng cứ lẩm bẩm: "Lẽ nào đường đạo của mình sai hướng thật rồi sao? Thật sự sai rồi sao?"
Lúc bị Trần Dương đánh bại, hắn đã tự kỷ một thời gian rất lâu. Bây giờ hắn gặp phải đối thủ giống mình - Chu Đạo tu luyện đạo thâm tình, dường như đạo tâm của hắn đã có vết rạn nứt.
Lạc Bắc Đẩu nhíu mày nhưng cũng không sang hỏi han. Đoạn Kỳ Lân không luyện Tuế Nguyệt Pháp, nếu không phải nể mặt cha mẹ hắn thì ông ta cũng không bao giờ thu nhận hắn làm đệ tử.
Trần Dương nhìn hắn một cái, lúc đầu Trần Dương đã nói đường đạo của hắn là ngõ cụt, sau cùng còn khẳng định hắn đang đi trên con đường giết vợ để chứng đạo. Loại đạo như thế này thì chứng để làm gì?
Ngưu Nhị, Ngưu Tứ cũng bị rớt, lượt đấu thứ bảy họ toàn gặp phải Thiên Kiêu chục nghìn năm mới có một.
Cũng phải nói là nền tảng của Lan Đình Tiên Cung cũng khá lắm.
Trần Dương suy đi nghĩ lại, bây giờ anh sở hữu rất nhiều Thiên Kiêu, nếu thu nhận hết vào tông môn thì có phải sẽ có thể trở thành tông môn hạng nhất ở vực Vĩnh Hằng hay không?
Nghĩ thôi cũng thấy kích thích rồi.
Mượn lực của người khác để hoàn thành mục tiêu của mình, tốt biết bao!
Nhưng Trần Dương vẫn thích cảm giác lặng lẽ phát tài hơn, trước khi sở hữu thực lực áp đảo thì anh tuyệt đối không bao giờ rêu rao.
Rất nhanh đã đến lượt Bích Tiêu lên lôi đài: "Sư tỷ cố lên, chắc chắn tỷ sẽ thắng!"
Bích Tiêu gật đầu rồi lên lôi đài, đối thủ cũng là một nữ đệ tử, là đại sư tỷ của Thiên Âm Cung!
Thiên Âm Cung là cung đặc biệt nhất trong Lan Đình Tiên Cung, vì trong cung toàn là nữ đệ tử, hơn nữa còn tu đạo âm luật.
Trần Dương rất quen thuộc với bọn họ, vì có rất nhiều nữ đệ tử ở Thiên Âm Cung làm streamer, bọn họ xinh đẹp, vừa biết hát vừa biết múa, sở hữu lượng lớn người hâm mộ đấy.
Đơn cử như đại sư tỷ Thánh Âm, Trần Dương còn theo dõi cô ta nữa, hát hay lắm!
"Thánh Âm, Thiên Âm Cung!"
"Bích Tiêu, Thiều Hoa Cung!"
Hai cô gái chắp tay với nhau, ánh mắt nhìn nhau tóe ra lửa.
Cửu Thiên Âm Ba Công!
Thánh Âm không hề nương tay, loại công kích từ xa này là thứ Bích Tiêu ghét nhất.
Nhưng cũng vô tích, pháp lực của Bích Tiêu thâm hậu, mấy trăm lá chắn phòng hộ dựng lên trước mặt cô ấy, sợ chưa?
"Tuế Nguyệt Băng Quyền!"
Cô ấy tung ra một nắm đấm, với sức mạnh được nâng lên hơn một trăm lần, đánh nát đòn tấn công của Thánh Âm, sau đó Thánh Âm bị đánh rớt đài trong ánh nhìn kinh ngạc của tất cả mọi người!
Há!
Mọi người huyên náo hẳn lên!
"Không... không thể nào! Mắt ta có vấn đề gì không thế huynh đệ?"
"Đó là Thánh Âm sư tỷ đấy, Thiên Kiêu trăm nghìn năm mới có một, chỉ một quyền đã bị đánh bay khỏi lôi đài rồi sao?"
"Hay là do Thánh Âm sư tỷ đã khinh địch thế?"
Tu sĩ A Tân giải thích những câu hỏi lướt trên màn hình: "Giải thích với mọi người một chút nhé, người bị đánh rớt đài là đại sư tỷ của Thiên Âm Cung, vốn là Thiên Kiêu trăm nghìn năm mới có một. Còn người đánh cô ấy rớt đài thì ta... ta cũng không biết là ai, trước nay chưa từng gặp!"
"Giỏi à nhen, chưa từng gặp mà nói hùng hồn ghê hà".
"Ôi này, còn không mau đi hỏi thử xem sư tỷ đó tên gì đi".
"Ta đếm đến 10 mà còn chưa hỏi được cách thức liên hệ với tỷ ấy thì bỏ theo dõi ngay và luôn nha!"
A Tân méo mặt: "Huynh đệ tỷ muội đợi đi, ta đi hỏi ngay đây!"
Nói rồi A Tân vội vàng chạy đi hỏi. Một lát sau hắn đã quay trở lại: "Khán giả thân mến, ta đã hỏi được rồi. Sư tỷ này là đệ tử của Thiều Hoa Cung, trước nay chả có tiếng tăm gì".
"Cũng không biết vì sao hôm nay lại đột nhiên bộc phát như vậy".
"Khá lắm, thông tin rất chi tiết nhưng phương thức liên lạc mà ta cần đâu?"
"Thì ra sư tỷ này tên là Bích Tiêu, tên nghe hay thật".
"Đáng sợ quá, hình như ta đã xem sư tỷ này trên một kênh trực tiếp khác rồi, mỗi lần tỷ ấy đều đánh bại đối phương chỉ bằng một nắm đấm đấy".
Không chỉ không gian trực tiếp sôi nổi mà khán giả ở hiện trường cũng xôn xao.
Thánh Âm thì ngơ ngác, cô ta không ngờ mình còn không đỡ nổi một quyền của đối phương!
Thiên Kiêu ở cấp bậc nào thế này?
Thiên Kiêu triệu năm mới có một à?
Nhưng sao trước đây mình chưa từng nghe tên?
Đạo chủ của Thiên Âm Cung cũng nhíu mày. Đệ tử mà bà ta kỳ vọng nhất lại không đỡ nổi một quyền của đối thủ.
"Thánh Âm, con lại đây!"
Nghe sư phụ gọi, Thánh Âm vội đi sang: "Con sao thế? Có phải sơ ý quá không?"
Thánh Âm cười khổ: "Sư phụ, không phải vậy đâu ạ. Con vừa ra tay đã cùng Cửu Thiên Âm Ba Công rồi, sao có thể sơ ý khinh địch được. Sư muội này thật sự rất mạnh!"
Tiên âm đ*o chủ thở dài: "Cuộc chiến Tự Liệt lần này đúng là ngọa hổ tàng long thật!"
Bích Tiêu nhảy xuống khỏi lôi đài, giây phút này, cô ấy là tâm điểm của mọi ánh nhìn.
Lạc Bắc Đẩu, Trang Bất Phàm, Thương Dương, Bộ Tam Đao, Phong Lưu Niên đều kinh ngạc nhìn Chiến Kiếm Phi. Hình như bọn họ đều đang hỏi rằng: Rốt cuộc là chuyện gì thế?
Chiến Kiếm Phi nhìn bọn họ một lượt rồi lắc đầu. Ông ấy cũng nghi ngờ lắm, trước đây ông ấy đã nghi ngờ là Bích Tiêu gặp được kỳ ngộ, bây giờ thì càng chắc chắn hơn.
Nhưng tu vi tăng nhanh đến cỡ này thật sự quá khiếp người.
Đó là Thiên Kiêu trăm nghìn năm mới có một đấy, ông ấy hiểu rất rõ đồ đệ nhà mình, miễn cưỡng thì mới tới được ngưỡng cửa Thiên Kiêu chục nghìn năm mới có một thôi.
/836
|