“Cuối cùng tên này cũng chết rồi!”
Ma Dương thở phào nhẹ nhõm, lần này quân Ma Vương không tốn một binh một lính nào mà còn có thu hoạch lớn nhất!
“Không thể xem thường bất kỳ vị Hoàng Đế Đế tộc nào, nếu không nhờ lúc trước bọn họ thay phiên nhau huyết chiến thì chắc chắn khó mà hạ được ông ta”.
Nguyên Dương nói: “Chúng ta đi nhanh đi”.
Đây không phải là nơi để tán gẫu.
Còn thi thể của Khương Hoàng thì được Nguyên Dương chôn cất ở một ngôi sao chết.
Hoàng giả hết lối thoát, thôi thì xem như là sự kính trọng cuối cùng dành cho ông ta vậy.
“Cho tôi ăn, cho tôi ăn đi!”
Khí linh Hỗn Nguyên Kiếm nói.
Nguyên Dương gõ đầu nó: “Đừng hối, về rồi hẵng bàn”.
Xé mở không gian, đoàn người đi xuyên qua đường hầm không gian, thoáng chốc đã về đến trụ sở của quân Ma Vương.
Lúc này Trần Dương cũng đã bế quan tỉnh lại, anh rất vui mừng khi nghe tin nhóm Nguyên Dương đã thu hoạch được 2, à không, 3 bảo vật Siêu Thoát.
Chia sẻ thông tin, Trần Dương biết đầu đuôi ngọn nguồn.
Vương vực đã mất Hoàng Đế, sớm muộn gì cũng sẽ bị thôn tính, Khương vực cũng thế!
Một trận chiến chết hai vị Hoàng giả, tiến độ của cuộc chiến Hoàng tộc đã nhanh hơn khá nhiều.
Lúc này Nhậm vực cũng thu hoạch lớn, thầm nghĩ chắc chắn sẽ có một trận đại chiến giữa ba vực!
Việc của quân Ma Vương rất đơn giản, khoanh tay đứng nhìn, chờ thời cơ.
Trần Dương nhìn tháp Tu La và kính Bình Thiên, hai pháp bảo này mà kết hợp với nhau sẽ có thể tăng lên thành bảo vật Siêu Thoát thượng phẩm trong khoảng thời gian ngắn.
Bị cắn nuốt sẽ rất đáng tiếc đó.
Khí linh của tháp Tu La và kính Bình Thiên nhìn Trần Dương, chúng có thể cảm nhận được sức mạnh làm chúng sợ hãi hoặc thậm chí có thể nói là kính sợ từ trên người Trần Dương.
“Muốn thần phục tao?”
Trần Dương cười, đến con kiến hôi còn tham sống, pháp bảo cũng không ngoại lệ.
“Nhưng tao không thích pháp bảo hình tháp”.
Anh bấm tay hủy diệt ý thức của khí linh tháp Tu La, khí linh Hỗn Nguyên Kiếm cắn nuốt khí linh của tháp Tu La như một thói quen. Khí vận cuồn cuộn bị Hỗn Nguyên Kiếm hấp thu, chuyển hóa, cuối cùng chuyển trở lại cho Trần Dương.
Cộng thêm khí vận của đao Trảm Đạo, vũ trụ bên trong cơ thể Trần Dương lại nhanh chóng tăng lên.
Nhưng lần này không mở rộng tinh vực mà tăng nền tảng của thế giới.
Trần Dương hiểu rõ, nó đang đặt nền móng để bước vào vũ trụ Vô Hạn.
Tinh vực không mở rộng không có nghĩa rằng cảnh giới của Trần Dương không tăng.
Trong nháy mắt anh đã đột phá từ Quy Nhất viên mãn đến bán Siêu Thoát.
Sức mạnh khí vận bắt đầu luyện hóa thân xác và suy nghĩ dương thần.
Cảm giác tăng lên như bay này làm người ta say mê.
Khí linh kính Bình Thiên sợ đến mức run lẩy bẩy, muốn chạy trốn nhưng lại bị Trần Dương bắt lại.
“Mày không ngoan đó nha”.
Trần Dương búng tay trấn áp, xóa đi ý thức của khí linh kính Bình Thiên, ném cho khí linh Hỗn Nguyên Kiếm hấp thu.
Hẳn là những thứ này đủ để Hỗn Nguyên Kiếm đột phá đến bảo vật Siêu Thoát thượng phẩm.
Có lẽ cảnh giới của anh cũng đột phá đến rất gần Siêu Thoát.
Khi đó anh sẽ mạnh đến nhường nào, bản thân anh cũng không biết.
Có lẽ anh sẽ sở hữu sức mạnh đối đầu với tất thảy.
…
Nhậm Hoàng thu hoạch được rất nhiều thứ, về đến Nhậm vực, các triều thần cùng quỳ xuống đất: “Cung nghênh Bệ hạ thắng lợi trở về”.
Nhậm Hoàng ngồi trên ngai vàng cũng rất kích động.
“Bình thân!”
“Cảm ơn Bệ hạ!”
“Bệ hạ, lần này chúng ta thu hoạch được hai bảo vật Siêu Thoát, bởi vậy có thể thấy thiên mệnh đang đứng về phía nhà họ Nhậm!”
Đại thần Chiến Tranh triều Nhậm đứng ra: “Việc cấp bách bây giờ là phái quân đi chiếm lãnh thổ Khương vực, tiện thể phái binh tấn công Vương vực, tiến hành đồng bộ có thể tối đa hóa lợi ích!”
“Thần không đồng ý!”
Một văn thần đứng ra: “Thiên mệnh đang đứng về phía nhà họ Nhậm là đúng nhưng bây giờ chưa phải là lúc nên rêu rao. Bệ hạ thu hoạch được nhiều lợi ích như vậy, nếu còn muốn xâm chiếm lãnh thổ bốn phía, chắc chắn sẽ thành mục tiêu chỉ trích của mọi người”.
“Bệ hạ, bảo bối tuy mạnh nhưng cần thời gian tiêu hóa!”
Mới vừa nói xong, đến đại thần Chiến Tranh cũng im lặng bởi vì ông ta cảm thấy người này nói rất đúng.
Đúng vậy, Hiên Viên Hoàng, Trương Hoàng đã ra sức nhiều như vậy, chắc chắn đang rất phẫn nộ.
Hơn nữa Diêu Hoàng cũng đang đuổi theo Khương Hoàng, không biết đã bắt được hay chưa!
Quan trọng nhất là, nếu Diêu Hoàng không bắt được Khương Hoàng, một vị Hoàng Đế mất nước có 2 bảo vật Siêu Thoát, không bị ràng buộc sẽ kinh khủng đến nhường nào?
Liệu ông ta có điên cuồng khởi xướng tấn công hay không?
Đáp án chắc chắn là có.
Phòng tuyến kéo dài như vậy, chẳng có lợi ích gì.
Hơn nữa người Khương triều vẫn chưa chết hết, khó đảm bảo rằng họ sẽ không gây ra rắc rối gì.
Nhậm Hoàng gật đầu, câu này nói đúng ý ông ta.
“Không tấn công không chiếm đoạt, cứ giữ nguyên trạng thái, để họ đấu với nhau đi”.
Nhậm vực không thiếu tài nguyên, bây giờ lại có 2 bảo vật Siêu Thoát, giống như có thêm 2 nền tảng cảnh giới Siêu Thoát.
Bây giờ chuyện quan trọng nhất là phải tiêu hóa hai pháp bảo này, biến nó thành sức chiến đấu thật sự.
“Bãi triều!”
Nhậm Hoàng phất tay, rời đi ngay.
Triều thần cũng hiểu Bệ hạ nhà mình đang định làm gì, ai nấy hăng hái như vừa uống nước tăng lực.
“Đi, chúng ta đi chuẩn bị, đề phòng chiến tranh”.
Ba vị đại thần Chiến Tranh nói.
Về đến cấm địa Hoàng cung, một nhóm lão tổ Nhậm triều xông vào nhưng bị nội thị bên cạnh Nhậm Hoàng chặn lại: “Bệ hạ đang bế quan, có việc gì thì chờ Bệ hạ xuất quan rồi nói, mời các vị lão tổ về cho”.
Nhóm lão tổ nhìn nhau, không biết làm thế nào!
Đó là 2 bảo vật Siêu Thoát, một mình Nhậm Hoàng có dùng hết được không?
Càng nhiều bảo vật Siêu Thoát càng tốt, nhưng không có nghĩa một người có thể hoàn toàn phát huy sức mạnh của nó.
Chẳng bằng giao cho họ, ngược lại có thể phát huy tác dụng tối đa.
Nhưng Nhậm Hoàng đã nói vậy rồi, họ cũng đâu thể xông vào.
“Nếu Hoàng Đế xuất quan thì nói chúng ta đã đến”.
“Dạ, lão tổ!”
Nội thị the thé nói.
Bệ hạ tính toán như thần, quả nhiên đám người này lăm le bảo vật Siêu Thoát.
“Hừ, mơ mộng hão huyền, dám có ý định nhúng chàm bảo vật Siêu Thoát”.
Nội thị bĩu môi khinh thường.
Trong cấm địa, Nhậm Hoàng lấy ngọc Nghịch Vận và xương Siêu Thoát ra.
Ông ta đặt xương Siêu Thoát sang một bên, ông ta thấy thích ngọc Nghịch Vận này hơn.
Nhậm Hoàng ngẫm nghĩ rồi nhỏ một giọt máu lên viên ngọc.
Thoáng chốc ngọc Nghịch Vận đã hấp thu giọt máu.
Vương Lâm đã chết, thứ này thành vật không có chủ cho nên tế luyện rất nhanh.
Sau khi biết cách sử dụng ngọc Nghịch Vận, Nhậm Hoàng kích động: “Bảo bối tốt, bảo bối tốt, thảo nào tên là ngọc Nghịch Vận, đúng là một bảo bối tốt!”
Ông ta ngẫm nghĩ, bảo hai nội thị vào.
Hai nội thị đều hơi hoảng hốt, bởi vì đây là cấm địa, ngoài Hoàng giả các đời nhà họ Nhậm thì đến lão tổ cũng không được bước vào.
Bọn họ chỉ là nội thị, lí nào lại có tư cách vào đây?
“Bệ... Bệ hạ...”
Hai người quỳ xuống đất, cơ thể run lẩy bẩy.
Nhậm Hoàng lười nói nhiều, thả ngọc Nghịch Vận ra, khí vận của hai người bị hấp thu.
Thoáng chốc, khí vận của hai người đã bị hấp thu sạch, cũng chẳng có gì lạ.
“Các ngươi đi đi”.
“Hả? Tạ ơn Bệ hạ, tạ ơn Bệ hạ!”
Dường như hai nội thị không tin vào tai mình, vội vã dập đầu!
“Bụp!”
Nhưng khi đầu của nội thị kia chạm vào mặt đất, cơ thể chợt cứng lại, ngã “bịch” xuống đất.
Mắt trợn tròn, miệng chảy máu độc màu đen.
Nhậm Hoàng sửng sốt, sau khi điều tra mới biết, ở răng sau của người này có một túi độc.
“Thì ra hắn là gián điệp do triều khác phái tới!”
Nhậm Hoàng sửng sốt, nếu không nhờ ông ta tâm huyết dâng trào muốn thử sức mạnh của ngọc Nghịch Vận thì e là ông ta không biết bên cạnh mình lại có gián điệp.
“Bệ hạ tha mạng, nô tài không phải gián điệp, nô tài thật sự không phải…”
Nội thị kia sợ đến mức tiểu trong quần, bởi vì quá sợ hãi nên chết tươi.
Nhậm Hoàng nhíu mày, càng hiểu sức mạnh của ngọc Nghịch Vận hơn, con người sau khi không còn khí vận nữa sẽ bị vận rủi bao vây, bị trời đất ghét bỏ nên sẽ chết, đúng không?
Khí vận của hai nội thị không mạnh nhưng khí vận phản hồi lại không ít.
Nhậm Hoàng đã nhìn thấy một con đường tu luyện hoàn toàn khác.
Hơn 1 tỉ tù binh bị giam giữ trong thiên lao Đế Tinh, những kẻ đó sẽ cung cấp cho mình bao nhiêu khí vận?
Nhậm Hoàng thấy hào hứng, mặc dù rất muốn xuất quan ngay nhưng lại sợ bị nhóm lão tổ bao vây nên tạm thời chưa đi.
Ông ta lại nhìn về phía xương Siêu Thoát.
Ngọc Nghịch Vận rất mạnh, vậy còn xương Siêu Thoát thì sao?
Ông ta nghĩ đến khúc xương đùi lúc đó bị Vương Lâm chém gãy, đặt xương Siêu Thoát vào cơ thể mình.
Sau đó khí tức bùng nổ, đột phá cảnh giới Siêu Thoát.
Hơn nữa hơi thở cực kỳ cố định, giống như không phải tăng lên tạm thời.
Sức tấn công cũng rất tốt.
Ông ta lại nhỏ 1 giọt máu lên xương.
Một lúc sau, Nhậm Hoàng mở to mắt, hoàn toàn kinh hãi về tác dụng của xương Siêu Thoát.
Đưa khúc xương này vào cơ thể mình là có thể đột phá cảnh giới Siêu Thoát, hơn nữa còn là mãi mãi.
Thông qua sự phản hồi của xương, hình như đây là bảo vật đến từ thượng giới!
Còn hơn 200 khúc xương thế này bị bỏ sót trong từng ngóc ngách của thế giới bờ bên kia Hỗn Độn, nếu có thể sưu tập hết, thậm chí có thể đột phá Siêu Thoát!
Cảnh giới còn mạnh hơn Siêu Thoát là gì?
Trong nháy mắt Nhậm Hoàng đã chấn động.
Mạnh hơn cả Siêu Thoát, thế chẳng phải ông ta có thể đối chọi với tất thảy hay sao?
Nhà họ Phong, nhà họ Tiết gì đó, chỉ là rác rưởi thôi.
Nhưng ông ta cũng nghi ngờ, dù sao cũng là xương của người khác, nếu gom đủ thì liệu có bị thay hồn đổi xác hay không?
“Yên tâm, chúng ta đã bị luyện thành pháp bảo rồi, thậm chí thế giới bờ bên kia Hỗn Độn tồn tại được là nhờ có chúng ta đấy”.
Khí linh của xương Siêu Thoát nói: “Chỉ cần thu thập hết xương cốt là có thể Siêu Thoát, cất toàn bộ thế giới bờ bên kia Hỗn Độn vào túi”.
Nhậm Hoàng thừa nhận mình rung động.
“Để ta suy nghĩ xem”.
Bỗng nhiên Nhậm Hoàng do dự. Nếu lần này không nhờ Khương Hoàng phá rối thì đợi sau khi Vương Lâm thu thập đủ xương cốt, chắc chắn họ sẽ gặp nạn.
“Chủ nhân yên tâm, tính mạng của ta nằm trong tay của ngài”.
Xương Siêu Thoát nói: “Ta có thể cảm nhận được sự kêu gọi của đồng bạn, phải nhanh hơn nếu không sẽ không kịp, chỉ có thể chờ cuộc chiến Hoàng tộc tiếp theo”.
Cuộc chiến Hoàng tộc tiếp theo?
1 triệu kỷ nguyên nữa?
Lâu như vậy ông ta không đợi nổi!
Nhậm Hoàng hỏi: “Tại sao phải chờ đến cuộc chiến Hoàng tộc tiếp theo?”
“Bởi vì lần này không còn kịp nữa, cuộc chiến Hoàng tộc sẽ kết thúc trong vòng trăm năm, đến lúc đó đồng bạn của ta sẽ im lặng”.
“Ngươi cảm thấy ta có thể thắng không?”
“Ta không biết!”
Khí linh xương Siêu Thoát nói.
Nhậm Hoàng không nói gì, lẳng lặng trầm tư hồi lâu.
Cuối cùng ông ta đưa ra quyết định: “Ngươi có thể cảm nhận được vị trí của chúng, phải không? Đánh dấu ra đi, ta sẽ tìm bọn chúng trước khi cuộc chiến Hoàng tộc kết thúc”.
“Vâng, chủ nhân!”
…
Diêu Hoàng trở lại Diêu vực, triều đình yên tĩnh, mọi người không dám thở mạnh, sợ quấy rầy đến Đế Hoàng trên ngai vàng!
“Bệ… Bệ hạ, tiếp theo chúng ta nên làm gì?”
Quốc sư Diêu tộc sợ hãi đứng ra hỏi.
Tâm trạng Diêu Hoàng không được vui nhưng lại hiểu không phải lỗi của triều thần: “Hạ chỉ tấn công Khương vực, Vương vực, nhất định phải đi trước những gia tộc khác. Hơn nữa, thu thập tài nguyên chiến tranh, chúng ta cần thêm tàu chiến, đạn pháo, vũ khí!”
“Dạ, Bệ hạ!”
Mọi người cùng dạ.
“Thông báo xuống dưới, chia rẽ mối quan hệ giữa đại vực Hiên Viên, Trương vực, Nhậm vực, cố gắng làm cho họ xích mích và nảy sinh chiến tranh. Lần này chúng ta phải trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi!”
Ma Dương thở phào nhẹ nhõm, lần này quân Ma Vương không tốn một binh một lính nào mà còn có thu hoạch lớn nhất!
“Không thể xem thường bất kỳ vị Hoàng Đế Đế tộc nào, nếu không nhờ lúc trước bọn họ thay phiên nhau huyết chiến thì chắc chắn khó mà hạ được ông ta”.
Nguyên Dương nói: “Chúng ta đi nhanh đi”.
Đây không phải là nơi để tán gẫu.
Còn thi thể của Khương Hoàng thì được Nguyên Dương chôn cất ở một ngôi sao chết.
Hoàng giả hết lối thoát, thôi thì xem như là sự kính trọng cuối cùng dành cho ông ta vậy.
“Cho tôi ăn, cho tôi ăn đi!”
Khí linh Hỗn Nguyên Kiếm nói.
Nguyên Dương gõ đầu nó: “Đừng hối, về rồi hẵng bàn”.
Xé mở không gian, đoàn người đi xuyên qua đường hầm không gian, thoáng chốc đã về đến trụ sở của quân Ma Vương.
Lúc này Trần Dương cũng đã bế quan tỉnh lại, anh rất vui mừng khi nghe tin nhóm Nguyên Dương đã thu hoạch được 2, à không, 3 bảo vật Siêu Thoát.
Chia sẻ thông tin, Trần Dương biết đầu đuôi ngọn nguồn.
Vương vực đã mất Hoàng Đế, sớm muộn gì cũng sẽ bị thôn tính, Khương vực cũng thế!
Một trận chiến chết hai vị Hoàng giả, tiến độ của cuộc chiến Hoàng tộc đã nhanh hơn khá nhiều.
Lúc này Nhậm vực cũng thu hoạch lớn, thầm nghĩ chắc chắn sẽ có một trận đại chiến giữa ba vực!
Việc của quân Ma Vương rất đơn giản, khoanh tay đứng nhìn, chờ thời cơ.
Trần Dương nhìn tháp Tu La và kính Bình Thiên, hai pháp bảo này mà kết hợp với nhau sẽ có thể tăng lên thành bảo vật Siêu Thoát thượng phẩm trong khoảng thời gian ngắn.
Bị cắn nuốt sẽ rất đáng tiếc đó.
Khí linh của tháp Tu La và kính Bình Thiên nhìn Trần Dương, chúng có thể cảm nhận được sức mạnh làm chúng sợ hãi hoặc thậm chí có thể nói là kính sợ từ trên người Trần Dương.
“Muốn thần phục tao?”
Trần Dương cười, đến con kiến hôi còn tham sống, pháp bảo cũng không ngoại lệ.
“Nhưng tao không thích pháp bảo hình tháp”.
Anh bấm tay hủy diệt ý thức của khí linh tháp Tu La, khí linh Hỗn Nguyên Kiếm cắn nuốt khí linh của tháp Tu La như một thói quen. Khí vận cuồn cuộn bị Hỗn Nguyên Kiếm hấp thu, chuyển hóa, cuối cùng chuyển trở lại cho Trần Dương.
Cộng thêm khí vận của đao Trảm Đạo, vũ trụ bên trong cơ thể Trần Dương lại nhanh chóng tăng lên.
Nhưng lần này không mở rộng tinh vực mà tăng nền tảng của thế giới.
Trần Dương hiểu rõ, nó đang đặt nền móng để bước vào vũ trụ Vô Hạn.
Tinh vực không mở rộng không có nghĩa rằng cảnh giới của Trần Dương không tăng.
Trong nháy mắt anh đã đột phá từ Quy Nhất viên mãn đến bán Siêu Thoát.
Sức mạnh khí vận bắt đầu luyện hóa thân xác và suy nghĩ dương thần.
Cảm giác tăng lên như bay này làm người ta say mê.
Khí linh kính Bình Thiên sợ đến mức run lẩy bẩy, muốn chạy trốn nhưng lại bị Trần Dương bắt lại.
“Mày không ngoan đó nha”.
Trần Dương búng tay trấn áp, xóa đi ý thức của khí linh kính Bình Thiên, ném cho khí linh Hỗn Nguyên Kiếm hấp thu.
Hẳn là những thứ này đủ để Hỗn Nguyên Kiếm đột phá đến bảo vật Siêu Thoát thượng phẩm.
Có lẽ cảnh giới của anh cũng đột phá đến rất gần Siêu Thoát.
Khi đó anh sẽ mạnh đến nhường nào, bản thân anh cũng không biết.
Có lẽ anh sẽ sở hữu sức mạnh đối đầu với tất thảy.
…
Nhậm Hoàng thu hoạch được rất nhiều thứ, về đến Nhậm vực, các triều thần cùng quỳ xuống đất: “Cung nghênh Bệ hạ thắng lợi trở về”.
Nhậm Hoàng ngồi trên ngai vàng cũng rất kích động.
“Bình thân!”
“Cảm ơn Bệ hạ!”
“Bệ hạ, lần này chúng ta thu hoạch được hai bảo vật Siêu Thoát, bởi vậy có thể thấy thiên mệnh đang đứng về phía nhà họ Nhậm!”
Đại thần Chiến Tranh triều Nhậm đứng ra: “Việc cấp bách bây giờ là phái quân đi chiếm lãnh thổ Khương vực, tiện thể phái binh tấn công Vương vực, tiến hành đồng bộ có thể tối đa hóa lợi ích!”
“Thần không đồng ý!”
Một văn thần đứng ra: “Thiên mệnh đang đứng về phía nhà họ Nhậm là đúng nhưng bây giờ chưa phải là lúc nên rêu rao. Bệ hạ thu hoạch được nhiều lợi ích như vậy, nếu còn muốn xâm chiếm lãnh thổ bốn phía, chắc chắn sẽ thành mục tiêu chỉ trích của mọi người”.
“Bệ hạ, bảo bối tuy mạnh nhưng cần thời gian tiêu hóa!”
Mới vừa nói xong, đến đại thần Chiến Tranh cũng im lặng bởi vì ông ta cảm thấy người này nói rất đúng.
Đúng vậy, Hiên Viên Hoàng, Trương Hoàng đã ra sức nhiều như vậy, chắc chắn đang rất phẫn nộ.
Hơn nữa Diêu Hoàng cũng đang đuổi theo Khương Hoàng, không biết đã bắt được hay chưa!
Quan trọng nhất là, nếu Diêu Hoàng không bắt được Khương Hoàng, một vị Hoàng Đế mất nước có 2 bảo vật Siêu Thoát, không bị ràng buộc sẽ kinh khủng đến nhường nào?
Liệu ông ta có điên cuồng khởi xướng tấn công hay không?
Đáp án chắc chắn là có.
Phòng tuyến kéo dài như vậy, chẳng có lợi ích gì.
Hơn nữa người Khương triều vẫn chưa chết hết, khó đảm bảo rằng họ sẽ không gây ra rắc rối gì.
Nhậm Hoàng gật đầu, câu này nói đúng ý ông ta.
“Không tấn công không chiếm đoạt, cứ giữ nguyên trạng thái, để họ đấu với nhau đi”.
Nhậm vực không thiếu tài nguyên, bây giờ lại có 2 bảo vật Siêu Thoát, giống như có thêm 2 nền tảng cảnh giới Siêu Thoát.
Bây giờ chuyện quan trọng nhất là phải tiêu hóa hai pháp bảo này, biến nó thành sức chiến đấu thật sự.
“Bãi triều!”
Nhậm Hoàng phất tay, rời đi ngay.
Triều thần cũng hiểu Bệ hạ nhà mình đang định làm gì, ai nấy hăng hái như vừa uống nước tăng lực.
“Đi, chúng ta đi chuẩn bị, đề phòng chiến tranh”.
Ba vị đại thần Chiến Tranh nói.
Về đến cấm địa Hoàng cung, một nhóm lão tổ Nhậm triều xông vào nhưng bị nội thị bên cạnh Nhậm Hoàng chặn lại: “Bệ hạ đang bế quan, có việc gì thì chờ Bệ hạ xuất quan rồi nói, mời các vị lão tổ về cho”.
Nhóm lão tổ nhìn nhau, không biết làm thế nào!
Đó là 2 bảo vật Siêu Thoát, một mình Nhậm Hoàng có dùng hết được không?
Càng nhiều bảo vật Siêu Thoát càng tốt, nhưng không có nghĩa một người có thể hoàn toàn phát huy sức mạnh của nó.
Chẳng bằng giao cho họ, ngược lại có thể phát huy tác dụng tối đa.
Nhưng Nhậm Hoàng đã nói vậy rồi, họ cũng đâu thể xông vào.
“Nếu Hoàng Đế xuất quan thì nói chúng ta đã đến”.
“Dạ, lão tổ!”
Nội thị the thé nói.
Bệ hạ tính toán như thần, quả nhiên đám người này lăm le bảo vật Siêu Thoát.
“Hừ, mơ mộng hão huyền, dám có ý định nhúng chàm bảo vật Siêu Thoát”.
Nội thị bĩu môi khinh thường.
Trong cấm địa, Nhậm Hoàng lấy ngọc Nghịch Vận và xương Siêu Thoát ra.
Ông ta đặt xương Siêu Thoát sang một bên, ông ta thấy thích ngọc Nghịch Vận này hơn.
Nhậm Hoàng ngẫm nghĩ rồi nhỏ một giọt máu lên viên ngọc.
Thoáng chốc ngọc Nghịch Vận đã hấp thu giọt máu.
Vương Lâm đã chết, thứ này thành vật không có chủ cho nên tế luyện rất nhanh.
Sau khi biết cách sử dụng ngọc Nghịch Vận, Nhậm Hoàng kích động: “Bảo bối tốt, bảo bối tốt, thảo nào tên là ngọc Nghịch Vận, đúng là một bảo bối tốt!”
Ông ta ngẫm nghĩ, bảo hai nội thị vào.
Hai nội thị đều hơi hoảng hốt, bởi vì đây là cấm địa, ngoài Hoàng giả các đời nhà họ Nhậm thì đến lão tổ cũng không được bước vào.
Bọn họ chỉ là nội thị, lí nào lại có tư cách vào đây?
“Bệ... Bệ hạ...”
Hai người quỳ xuống đất, cơ thể run lẩy bẩy.
Nhậm Hoàng lười nói nhiều, thả ngọc Nghịch Vận ra, khí vận của hai người bị hấp thu.
Thoáng chốc, khí vận của hai người đã bị hấp thu sạch, cũng chẳng có gì lạ.
“Các ngươi đi đi”.
“Hả? Tạ ơn Bệ hạ, tạ ơn Bệ hạ!”
Dường như hai nội thị không tin vào tai mình, vội vã dập đầu!
“Bụp!”
Nhưng khi đầu của nội thị kia chạm vào mặt đất, cơ thể chợt cứng lại, ngã “bịch” xuống đất.
Mắt trợn tròn, miệng chảy máu độc màu đen.
Nhậm Hoàng sửng sốt, sau khi điều tra mới biết, ở răng sau của người này có một túi độc.
“Thì ra hắn là gián điệp do triều khác phái tới!”
Nhậm Hoàng sửng sốt, nếu không nhờ ông ta tâm huyết dâng trào muốn thử sức mạnh của ngọc Nghịch Vận thì e là ông ta không biết bên cạnh mình lại có gián điệp.
“Bệ hạ tha mạng, nô tài không phải gián điệp, nô tài thật sự không phải…”
Nội thị kia sợ đến mức tiểu trong quần, bởi vì quá sợ hãi nên chết tươi.
Nhậm Hoàng nhíu mày, càng hiểu sức mạnh của ngọc Nghịch Vận hơn, con người sau khi không còn khí vận nữa sẽ bị vận rủi bao vây, bị trời đất ghét bỏ nên sẽ chết, đúng không?
Khí vận của hai nội thị không mạnh nhưng khí vận phản hồi lại không ít.
Nhậm Hoàng đã nhìn thấy một con đường tu luyện hoàn toàn khác.
Hơn 1 tỉ tù binh bị giam giữ trong thiên lao Đế Tinh, những kẻ đó sẽ cung cấp cho mình bao nhiêu khí vận?
Nhậm Hoàng thấy hào hứng, mặc dù rất muốn xuất quan ngay nhưng lại sợ bị nhóm lão tổ bao vây nên tạm thời chưa đi.
Ông ta lại nhìn về phía xương Siêu Thoát.
Ngọc Nghịch Vận rất mạnh, vậy còn xương Siêu Thoát thì sao?
Ông ta nghĩ đến khúc xương đùi lúc đó bị Vương Lâm chém gãy, đặt xương Siêu Thoát vào cơ thể mình.
Sau đó khí tức bùng nổ, đột phá cảnh giới Siêu Thoát.
Hơn nữa hơi thở cực kỳ cố định, giống như không phải tăng lên tạm thời.
Sức tấn công cũng rất tốt.
Ông ta lại nhỏ 1 giọt máu lên xương.
Một lúc sau, Nhậm Hoàng mở to mắt, hoàn toàn kinh hãi về tác dụng của xương Siêu Thoát.
Đưa khúc xương này vào cơ thể mình là có thể đột phá cảnh giới Siêu Thoát, hơn nữa còn là mãi mãi.
Thông qua sự phản hồi của xương, hình như đây là bảo vật đến từ thượng giới!
Còn hơn 200 khúc xương thế này bị bỏ sót trong từng ngóc ngách của thế giới bờ bên kia Hỗn Độn, nếu có thể sưu tập hết, thậm chí có thể đột phá Siêu Thoát!
Cảnh giới còn mạnh hơn Siêu Thoát là gì?
Trong nháy mắt Nhậm Hoàng đã chấn động.
Mạnh hơn cả Siêu Thoát, thế chẳng phải ông ta có thể đối chọi với tất thảy hay sao?
Nhà họ Phong, nhà họ Tiết gì đó, chỉ là rác rưởi thôi.
Nhưng ông ta cũng nghi ngờ, dù sao cũng là xương của người khác, nếu gom đủ thì liệu có bị thay hồn đổi xác hay không?
“Yên tâm, chúng ta đã bị luyện thành pháp bảo rồi, thậm chí thế giới bờ bên kia Hỗn Độn tồn tại được là nhờ có chúng ta đấy”.
Khí linh của xương Siêu Thoát nói: “Chỉ cần thu thập hết xương cốt là có thể Siêu Thoát, cất toàn bộ thế giới bờ bên kia Hỗn Độn vào túi”.
Nhậm Hoàng thừa nhận mình rung động.
“Để ta suy nghĩ xem”.
Bỗng nhiên Nhậm Hoàng do dự. Nếu lần này không nhờ Khương Hoàng phá rối thì đợi sau khi Vương Lâm thu thập đủ xương cốt, chắc chắn họ sẽ gặp nạn.
“Chủ nhân yên tâm, tính mạng của ta nằm trong tay của ngài”.
Xương Siêu Thoát nói: “Ta có thể cảm nhận được sự kêu gọi của đồng bạn, phải nhanh hơn nếu không sẽ không kịp, chỉ có thể chờ cuộc chiến Hoàng tộc tiếp theo”.
Cuộc chiến Hoàng tộc tiếp theo?
1 triệu kỷ nguyên nữa?
Lâu như vậy ông ta không đợi nổi!
Nhậm Hoàng hỏi: “Tại sao phải chờ đến cuộc chiến Hoàng tộc tiếp theo?”
“Bởi vì lần này không còn kịp nữa, cuộc chiến Hoàng tộc sẽ kết thúc trong vòng trăm năm, đến lúc đó đồng bạn của ta sẽ im lặng”.
“Ngươi cảm thấy ta có thể thắng không?”
“Ta không biết!”
Khí linh xương Siêu Thoát nói.
Nhậm Hoàng không nói gì, lẳng lặng trầm tư hồi lâu.
Cuối cùng ông ta đưa ra quyết định: “Ngươi có thể cảm nhận được vị trí của chúng, phải không? Đánh dấu ra đi, ta sẽ tìm bọn chúng trước khi cuộc chiến Hoàng tộc kết thúc”.
“Vâng, chủ nhân!”
…
Diêu Hoàng trở lại Diêu vực, triều đình yên tĩnh, mọi người không dám thở mạnh, sợ quấy rầy đến Đế Hoàng trên ngai vàng!
“Bệ… Bệ hạ, tiếp theo chúng ta nên làm gì?”
Quốc sư Diêu tộc sợ hãi đứng ra hỏi.
Tâm trạng Diêu Hoàng không được vui nhưng lại hiểu không phải lỗi của triều thần: “Hạ chỉ tấn công Khương vực, Vương vực, nhất định phải đi trước những gia tộc khác. Hơn nữa, thu thập tài nguyên chiến tranh, chúng ta cần thêm tàu chiến, đạn pháo, vũ khí!”
“Dạ, Bệ hạ!”
Mọi người cùng dạ.
“Thông báo xuống dưới, chia rẽ mối quan hệ giữa đại vực Hiên Viên, Trương vực, Nhậm vực, cố gắng làm cho họ xích mích và nảy sinh chiến tranh. Lần này chúng ta phải trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi!”
/836
|