“Chán sống chắc!”
Hai mắt Gấu Hoàng đỏ ngầu, khí thế toàn thân nổi lên, nhìn có vẻ như định dùng chiêu lớn.
Hắn phóng toàn bộ khí thế của yêu hoàng viên mãn ra không chút do dự.
Trên tường thành.
“Ầm!”
Mọi người lập tức bị luồng khí thế mạnh mẽ này ép cho nằm rạp xuống đất.
Đây không phải thứ bọn họ có thể chống lại được.
Viên Thiên Cương cảnh giới Quy Chân cũng không có chút khả năng chống cự nào, đây là còn chưa đánh với Gấu Hoàng đã thế này, nếu đối đầu thì chắc ông ấy sẽ bị nghiền nát trong chớp mắt.
Thật là đáng sợ, chỉ khí thế tỏa ra đã khiến bọn họ không có khả năng phản kháng.
Thực sự không biết Trần Dương đứng trước mặt hắn thì phải chịu áp lực lớn đến nhường nào.
“Còn át chủ bài nữa à?”
Trần Dương mỉm cười: “Xem ra mày chọn cái thứ hai rồi, thật là đáng tiếc, tuy tao rất muốn nuôi một con gấu, nhưng mày đã ngoan cố thì tao chỉ đành tiễn mày lên đường”.
Trần Dương dứt lời, trong tay xuất hiện một thanh kiếm quang.
Xung quanh, kiếm khí vẫn đang chém giết dã thú, mùi máu tanh đã nhuộm không khí thành màu đỏ nhàn nhạt.
Trên tường thành, Thích Tần vẫn đang không ngừng hấp thụ oán khí.
Oán khí gần như ngưng tụ thành thực thể, dường như có vô số oán hồn đang gào thét.
Thích Tần cũng bị oán khí bao trùm, cứ như được vớt từ trong vũng máu ra.
Ngoài việc ngưng tụ kiếm khí thành đại kiếm, dùng khí thế vô địch để nghiền nát, hoặc phân tán thành vô số đạo kiếm khí tung hoành chém giết.
Còn một chiêu nữa Trần Dương dùng khá ít, đó chính là không ngừng chồng lớp kiếm khí lên nhau.
Giống như thanh kiếm lần trước anh tặng cho Mai quản gia.
Đó là dùng bảo kiếm bình thường để làm vật trung gian.
Nhưng bên cạnh đó, không cần vật trung gian cũng có thể chồng lớp lên nhau được.
Nhưng như vậy cần phải có sức điều khiển, thân thể rắn chắc và sức mạnh tinh thần mạnh mẽ.
Vừa hay Trần Dương đáp ứng được đủ ba điều kiện này.
Thanh kiếm quang trong tay anh tỏa ra ánh sáng chói mắt, gần như sánh được với Mặt trời.
10 đạo kiếm khí, 100 đạo kiếm khí, 300 đạo kiếm khí, 1000 đạo kiếm khí.
Kiếm quang trong tay anh ngày càng nóng lên, ngày càng nặng nề.
Trần Dương thử ước lượng, ít cũng phải 5000 cân, mà trọng lượng vẫn đang tiếp tục tăng lên.
Có chuyện gì thế này?
Kiếm khí chồng lớp lên nhau mà cũng có trọng lượng sao? Điều này khiến Trần Dương không khỏi nghĩ đến định lý bảo toàn năng lượng.
Ví dụ như không khí, dù không nhìn thấy không sờ được, nhưng nếu nén không khí lại thì nó cũng có trọng lượng.
1500 đạo kiếm khí, 2000 đạo kiếm khí!
Khi chồng được 2000 đạo kiếm khí, trọng lượng của thân kiếm đã lên đến 15 nghìn cân.
Kiếm khí lao thẳng lên tầng mây.
Anh rất tò mò một kích toàn lực 2000 đạo kiếm khí của cảnh giới Quy Chân viên mãn bùng phát ở cùng một điểm sẽ có uy lực khủng khiếp đến đâu.
Nếu không phải không chống đỡ được nữa thì anh thực sự vẫn muốn chồng lớp tiếp.
“Gấu Hoàng, chúng tôi đến giúp anh đây!”
Hồ Duệ bay tới, đám yêu Nhện Hậu cũng theo sát phía sau.
Tên kiếm tu vô danh trước mặt này mạnh quá, mạnh đến mức trấn áp được toàn bộ, bọn chúng đều cảm giác được áp lực cực lớn.
Gấu Hoàng gật đầu, ánh mắt ngày càng lạnh lùng, hắn vỗ cái bụng của mình, một dòng máu đen như mực dâng lên trong miệng hắn.
Máu đen tỏa ra khí tức lạnh lẽo, trong đó ẩn chứa năng lượng có thể hủy diệt trời đất.
“Ọc…”
Trong khoảnh khắc dòng máu xuất hiện, những con thú còn sống sót đều cúi đầu xuống, bị dao động từ dòng máu ép cho nằm sấp xuống đất, không dám động đậy.
Tổ huyết, đây là tổ huyết đấy!
Hồ Duệ vội vàng nói: “Gấu Hoàng, mau thu tổ huyết lại!”
Đám Nhện Hậu cũng tỏ vẻ kinh ngạc, tổ huyết vô cùng quý giá, bọn chúng biết tỏng hiện giờ Gấu Hoàng gọi tổ huyết ra để làm gì.
“Gấu Hoàng, đừng!”
“Tôi đã quyết định rồi, tên kiếm tu này quá mạnh, phải giết hắn bằng được!”
Gấu Hoàng lần nữa đẩy tổ huyết lên đỉnh đầu.
Sau đó trên đỉnh đầu hắn xuất hiện hoa văn màu đen như mực, rồi phủ khắp toàn thân trong chớp mắt.
Khí thế trên người hắn tăng mạnh, không có gió mà vẫn tự động, linh khí trong phạm vi trăm kilomet vuông bị hắn hút lại, nạp cuồn cuộn vào người hắn.
Đám Nhện Hậu đều xót cả ruột, đó là tổ huyết đấy, tên Gấu Hoàng này chẳng biết quý trọng gì cả.
Lấy nó ra để làm vật phẩm tiêu hao một lần thật là quá đáng tiếc.
Nhưng uy lực cũng vô cùng đáng sợ, Gấu Hoàng dựa vào tổ huyết, phá vỡ được rào cản giữa yêu hoàng và yêu đế.
Có thể nói hắn đã đặt một nửa chân vào cảnh giới yêu đế rồi.
Uy lực của yêu đế phủ khắp, đến Trần Dương cũng cảm thấy chút áp lực.
Mạnh thật!
Tất cả mọi người thành Vô Úy không ai còn đứng thẳng được dưới luồng áp lực này.
Như thiên uy vậy!
“Thiên Hùng Đệ Tam Biến!”
Lôi Đình Cự Hùng ở sau lưng hắn mở mắt, mỗi sợi lông trên người đều trở nên nhỏ xíu, trên người hắn tỏa ra luồng áp lực khiến người ta phải sợ hãi.
Gấu Hoàng gầm lên một tiếng: “Diệt Thần Pháo!”
Việc cố gắng phá vỡ rào cản khiến nó phải chịu áp lực cực lớn, làn da bắt đầu nứt toác.
Giữa không trung, trong miệng Lôi Đình Cự Hùng đang ngưng tụ Diệt Thần Pháo siêu to khổng lồ.
Luồng năng lượng này vừa cuồng bạo vừa hủy diệt.
Mặt Trần Dương tỏ vẻ nghiêm trọng.
“Đi!”
Kiếm quang sắp lên đến đỉnh điểm, trong chớp mắt đã đến trước mặt Lôi Đình Cự Hùng.
“Ầm!”
Cũng đúng lúc đó, Diệt Thần Pháo được phun ra từ trong miệng Lôi Đình Cự Hùng.
Diệt Thần Pháo hủy diệt trời đất, khiến mọi người phải sợ hãi.
Kiếm quang tuy nhỏ, nhưng sức mạnh ẩn chứa trong đó thì chẳng kém Diệt Thần Pháo chút nào.
Kiếm quang ngưng tụ sức mạnh của 2000 đạo kiếm khí toàn lực thuộc cảnh giới Quy Chân, sự thay đổi về lượng đã dẫn đến sự thay đổi về chất.
“Chém!”
Kiếm quang cứ thế chém Diệt Thần Pháo làm hai nửa.
“Ầm!”
Diệt Thần Pháo phát nổ giữa không trung, luồng gió lốc do vụ nổ gây ra khiến cây cối trong phạm vi mười mét vuông xung quanh bật cả gốc.
Tường thành cũng bị sụp mất một nửa.
Thấy dư chấn của vụ nổ đang lan đến trong thành, Trần Dương bèn lấy luôn một chiếc pháp trận cô lập cỡ lớn trong nhẫn trữ đồ ra.
Màn sáng nhanh chóng bao trùm quá nửa thành Vô Úy.
Dư chấn khổng lồ của vụ nổ đều bị màn sáng chặn lại.
May quá!
Trần Dương lau mồ hôi trán.
Cũng may lúc rảnh rỗi không có việc gì làm anh đã vẽ pháp trận này, nếu không thành Vô Úy ít nhất cũng phải chết một nửa trong vụ nổ này.
Hậu quả của trận chiến mức độ này không phải thứ mà bọn họ có thể đỡ được.
“Sao cơ? Sao có thể thế được?”
Diệt Thần Pháo mà Gấu Hoàng đã bước nửa chân vào cảnh giới yêu đế phóng ra, bị tên kiếm tu này chặn lại dễ dàng như vậy sao?
Sao… sao có thể thế được?
Đến Gấu Hoàng cũng sững sờ, cú đánh mạnh nhất của hắn đã bị tên kiếm tu này chặn lại một cách dễ dàng như vậy.
Nhưng điều khiến hắn kinh ngạc hơn vẫn còn ở phía sau, sau khi chém đôi Diệt Thần Pháo, kiếm quang kia lập tức phát nổ trên chiếc bóng của Gấu Hoàng.
“Ầm!”
Vụ nổ này còn có uy lực gấp mấy lần Diệt Thần Pháo.
Trước đó bầy thú đã bị Diệt Thần Pháo làm chết mấy trăm nghìn con, bây giờ lại chết quá nửa trong vụ nổ lần này.
Đến Trần Dương cũng không biết uy lực vụ nổ của một kích toàn lực 2000 đạo kiếm khí cảnh giới Quy Chân sẽ lớn đến mức nào.
Nhưng bây giờ thì anh đã biết rồi.
Cũng may là phát nổ trên không trung, nếu là ở dưới đất thì trong phạm vi mấy dặm xung quanh sẽ không một ngọn cỏ còn sống sót.
Trong lòng anh thấy hơi cảm khái, không ngờ anh tu luyện lâu như vậy, bất cẩn lại tu luyện thành bom nguyên tử hình người.
Lại còn là loại không ô nhiễm môi trường.
“Xông hết lên đi, tên kiếm tu này quá mạnh, chúng ta đơn thương độc mã thì chắc chắn không chống lại được đâu”.
Hồ Duệ nói.
“Xông hết lên đi!”
Nhện Hậu há miệng phun ra một tấm lưới lớn, đây là pháp bảo bản mệnh mà mụ tế luyện, vô cùng lợi hại.
Người bị tấm lưới bao trùm sẽ bị nọc độc trên lưới biến thành vũng nước độc, đến Nguyên Thần cũng không thoát được.
“Lớn lớn lớn!”
Món pháp bảo này đã thăng cấp lên đạo khí trung phẩm, một tấm lưới lớn che rợp cả trời úp về phía Trần Dương.
“Nhiếp Hồn Linh!”
Hồ Duệ lật tay một cái, lấy ra Nhiếp Hồn Linh được truyền qua các thế hệ của Thanh Khâu.
Đây là đạo khí thượng phẩm, có thể làm chấn động linh hồn, điều khiển tâm trí con người, thậm chí còn có thể ăn mất Nguyên Thần.
“Vạn Lân Giáp!”
Trên người Giáp Hoàng lóe lên ánh sáng, có thêm một bộ áo giáp màu vàng chói lọi.
Bộ Vạn Lân Giáp này vừa tấn công vừa phòng ngự được, còn có hiệu quả thiêu đốt.
Suy nghĩ lóe lên, trong tay lão xuất hiện một chiếc Kim Lân Tiên.
“Lên!”
Kim Lân Tiên biến hóa, kéo dài ra vô hạn, quất thẳng về phía Trần Dương.
Cóc Hoàng ở bên cạnh thấy bọn chúng đều thể hiện bản lĩnh, sao có thể kém cạnh được.
Hắn há miệng phun ra một luồng khói độc nồng nặc: “Phệ Hồn Yên!”
Đây là kịch độc bản mệnh của hắn, nói một cách chính xác thì đây là một luồng khói độc không tầm thường, có thể coi là sức mạnh bẩm sinh của Cóc Hoàng.
Hơi độc ở rừng Chiểu Trạch chính là đặc sản mà Phệ Hồn Yên này đã phai nhạt đi mấy chục nghìn lần.
Tuy vậy, nơi đó cũng là vùng đất có sự sống, nhưng trừ các sinh vật của rừng Chiểu Trạch, các yêu thú khác mà vào chỉ có chết.
Gấu Hoàng hít sâu một hơi, lần nữa triệu hồi thần lôi, nhưng lần này nó thử triệu hồi thần lôi cao cấp hơn.
“Ngũ Phương Thần Lôi!”
Nghe nói ở đại lục Thần Ma có năm vị thần lôi là Đông Phương Thần Vận Lôi Vương, Nam Phương Thần Hóa Lôi Vương, Tây Phương Thần Uy Lôi Vương, Bắc Phương Thần Vĩ Lôi Vương, Trung Ương Thần Tiệp Lôi Vương.
Năm vị lôi vương này nắm trong tay Ngũ Phương Thần Lôi, có uy thế hủy diệt trời đất, thần lôi giáng xuống là để trừng phạt người đời.
Mây đen trên trời cuồn cuộn, để triệu hồi thần lôi, Gấu Hoàng cũng phải trả cái giá rất lớn.
Lần này hắn đã ra hết mọi chiêu, nếu như vẫn không thể hạ được Trần Dương thì hắn… cũng chỉ còn cách bỏ chạy thôi.
Tấm lưới lớn ập xuống, các đòn tấn công của mấy yêu gần như đã chặn đứng tất cả đường lui của anh.
Chạy cũng không thoát được, lúc này Trần Dương đã ý thức được việc nắm giữ thân pháp quan trọng đến nhường nào.
Cảnh giới Nguyên Thần là có thể di chuyển trong chớp mắt, anh cũng là cường giả cảnh giới Nguyên Thần, tại sao anh lại không làm thế được?
Không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là sự áp chế của thế giới này.
Cũng có nghĩa là Trần Dương phải tu luyện công pháp của thế giới Thần Ma để đột phá lên trên cảnh giới Nguyên Thần thì mới làm được.
Hai mắt Gấu Hoàng đỏ ngầu, khí thế toàn thân nổi lên, nhìn có vẻ như định dùng chiêu lớn.
Hắn phóng toàn bộ khí thế của yêu hoàng viên mãn ra không chút do dự.
Trên tường thành.
“Ầm!”
Mọi người lập tức bị luồng khí thế mạnh mẽ này ép cho nằm rạp xuống đất.
Đây không phải thứ bọn họ có thể chống lại được.
Viên Thiên Cương cảnh giới Quy Chân cũng không có chút khả năng chống cự nào, đây là còn chưa đánh với Gấu Hoàng đã thế này, nếu đối đầu thì chắc ông ấy sẽ bị nghiền nát trong chớp mắt.
Thật là đáng sợ, chỉ khí thế tỏa ra đã khiến bọn họ không có khả năng phản kháng.
Thực sự không biết Trần Dương đứng trước mặt hắn thì phải chịu áp lực lớn đến nhường nào.
“Còn át chủ bài nữa à?”
Trần Dương mỉm cười: “Xem ra mày chọn cái thứ hai rồi, thật là đáng tiếc, tuy tao rất muốn nuôi một con gấu, nhưng mày đã ngoan cố thì tao chỉ đành tiễn mày lên đường”.
Trần Dương dứt lời, trong tay xuất hiện một thanh kiếm quang.
Xung quanh, kiếm khí vẫn đang chém giết dã thú, mùi máu tanh đã nhuộm không khí thành màu đỏ nhàn nhạt.
Trên tường thành, Thích Tần vẫn đang không ngừng hấp thụ oán khí.
Oán khí gần như ngưng tụ thành thực thể, dường như có vô số oán hồn đang gào thét.
Thích Tần cũng bị oán khí bao trùm, cứ như được vớt từ trong vũng máu ra.
Ngoài việc ngưng tụ kiếm khí thành đại kiếm, dùng khí thế vô địch để nghiền nát, hoặc phân tán thành vô số đạo kiếm khí tung hoành chém giết.
Còn một chiêu nữa Trần Dương dùng khá ít, đó chính là không ngừng chồng lớp kiếm khí lên nhau.
Giống như thanh kiếm lần trước anh tặng cho Mai quản gia.
Đó là dùng bảo kiếm bình thường để làm vật trung gian.
Nhưng bên cạnh đó, không cần vật trung gian cũng có thể chồng lớp lên nhau được.
Nhưng như vậy cần phải có sức điều khiển, thân thể rắn chắc và sức mạnh tinh thần mạnh mẽ.
Vừa hay Trần Dương đáp ứng được đủ ba điều kiện này.
Thanh kiếm quang trong tay anh tỏa ra ánh sáng chói mắt, gần như sánh được với Mặt trời.
10 đạo kiếm khí, 100 đạo kiếm khí, 300 đạo kiếm khí, 1000 đạo kiếm khí.
Kiếm quang trong tay anh ngày càng nóng lên, ngày càng nặng nề.
Trần Dương thử ước lượng, ít cũng phải 5000 cân, mà trọng lượng vẫn đang tiếp tục tăng lên.
Có chuyện gì thế này?
Kiếm khí chồng lớp lên nhau mà cũng có trọng lượng sao? Điều này khiến Trần Dương không khỏi nghĩ đến định lý bảo toàn năng lượng.
Ví dụ như không khí, dù không nhìn thấy không sờ được, nhưng nếu nén không khí lại thì nó cũng có trọng lượng.
1500 đạo kiếm khí, 2000 đạo kiếm khí!
Khi chồng được 2000 đạo kiếm khí, trọng lượng của thân kiếm đã lên đến 15 nghìn cân.
Kiếm khí lao thẳng lên tầng mây.
Anh rất tò mò một kích toàn lực 2000 đạo kiếm khí của cảnh giới Quy Chân viên mãn bùng phát ở cùng một điểm sẽ có uy lực khủng khiếp đến đâu.
Nếu không phải không chống đỡ được nữa thì anh thực sự vẫn muốn chồng lớp tiếp.
“Gấu Hoàng, chúng tôi đến giúp anh đây!”
Hồ Duệ bay tới, đám yêu Nhện Hậu cũng theo sát phía sau.
Tên kiếm tu vô danh trước mặt này mạnh quá, mạnh đến mức trấn áp được toàn bộ, bọn chúng đều cảm giác được áp lực cực lớn.
Gấu Hoàng gật đầu, ánh mắt ngày càng lạnh lùng, hắn vỗ cái bụng của mình, một dòng máu đen như mực dâng lên trong miệng hắn.
Máu đen tỏa ra khí tức lạnh lẽo, trong đó ẩn chứa năng lượng có thể hủy diệt trời đất.
“Ọc…”
Trong khoảnh khắc dòng máu xuất hiện, những con thú còn sống sót đều cúi đầu xuống, bị dao động từ dòng máu ép cho nằm sấp xuống đất, không dám động đậy.
Tổ huyết, đây là tổ huyết đấy!
Hồ Duệ vội vàng nói: “Gấu Hoàng, mau thu tổ huyết lại!”
Đám Nhện Hậu cũng tỏ vẻ kinh ngạc, tổ huyết vô cùng quý giá, bọn chúng biết tỏng hiện giờ Gấu Hoàng gọi tổ huyết ra để làm gì.
“Gấu Hoàng, đừng!”
“Tôi đã quyết định rồi, tên kiếm tu này quá mạnh, phải giết hắn bằng được!”
Gấu Hoàng lần nữa đẩy tổ huyết lên đỉnh đầu.
Sau đó trên đỉnh đầu hắn xuất hiện hoa văn màu đen như mực, rồi phủ khắp toàn thân trong chớp mắt.
Khí thế trên người hắn tăng mạnh, không có gió mà vẫn tự động, linh khí trong phạm vi trăm kilomet vuông bị hắn hút lại, nạp cuồn cuộn vào người hắn.
Đám Nhện Hậu đều xót cả ruột, đó là tổ huyết đấy, tên Gấu Hoàng này chẳng biết quý trọng gì cả.
Lấy nó ra để làm vật phẩm tiêu hao một lần thật là quá đáng tiếc.
Nhưng uy lực cũng vô cùng đáng sợ, Gấu Hoàng dựa vào tổ huyết, phá vỡ được rào cản giữa yêu hoàng và yêu đế.
Có thể nói hắn đã đặt một nửa chân vào cảnh giới yêu đế rồi.
Uy lực của yêu đế phủ khắp, đến Trần Dương cũng cảm thấy chút áp lực.
Mạnh thật!
Tất cả mọi người thành Vô Úy không ai còn đứng thẳng được dưới luồng áp lực này.
Như thiên uy vậy!
“Thiên Hùng Đệ Tam Biến!”
Lôi Đình Cự Hùng ở sau lưng hắn mở mắt, mỗi sợi lông trên người đều trở nên nhỏ xíu, trên người hắn tỏa ra luồng áp lực khiến người ta phải sợ hãi.
Gấu Hoàng gầm lên một tiếng: “Diệt Thần Pháo!”
Việc cố gắng phá vỡ rào cản khiến nó phải chịu áp lực cực lớn, làn da bắt đầu nứt toác.
Giữa không trung, trong miệng Lôi Đình Cự Hùng đang ngưng tụ Diệt Thần Pháo siêu to khổng lồ.
Luồng năng lượng này vừa cuồng bạo vừa hủy diệt.
Mặt Trần Dương tỏ vẻ nghiêm trọng.
“Đi!”
Kiếm quang sắp lên đến đỉnh điểm, trong chớp mắt đã đến trước mặt Lôi Đình Cự Hùng.
“Ầm!”
Cũng đúng lúc đó, Diệt Thần Pháo được phun ra từ trong miệng Lôi Đình Cự Hùng.
Diệt Thần Pháo hủy diệt trời đất, khiến mọi người phải sợ hãi.
Kiếm quang tuy nhỏ, nhưng sức mạnh ẩn chứa trong đó thì chẳng kém Diệt Thần Pháo chút nào.
Kiếm quang ngưng tụ sức mạnh của 2000 đạo kiếm khí toàn lực thuộc cảnh giới Quy Chân, sự thay đổi về lượng đã dẫn đến sự thay đổi về chất.
“Chém!”
Kiếm quang cứ thế chém Diệt Thần Pháo làm hai nửa.
“Ầm!”
Diệt Thần Pháo phát nổ giữa không trung, luồng gió lốc do vụ nổ gây ra khiến cây cối trong phạm vi mười mét vuông xung quanh bật cả gốc.
Tường thành cũng bị sụp mất một nửa.
Thấy dư chấn của vụ nổ đang lan đến trong thành, Trần Dương bèn lấy luôn một chiếc pháp trận cô lập cỡ lớn trong nhẫn trữ đồ ra.
Màn sáng nhanh chóng bao trùm quá nửa thành Vô Úy.
Dư chấn khổng lồ của vụ nổ đều bị màn sáng chặn lại.
May quá!
Trần Dương lau mồ hôi trán.
Cũng may lúc rảnh rỗi không có việc gì làm anh đã vẽ pháp trận này, nếu không thành Vô Úy ít nhất cũng phải chết một nửa trong vụ nổ này.
Hậu quả của trận chiến mức độ này không phải thứ mà bọn họ có thể đỡ được.
“Sao cơ? Sao có thể thế được?”
Diệt Thần Pháo mà Gấu Hoàng đã bước nửa chân vào cảnh giới yêu đế phóng ra, bị tên kiếm tu này chặn lại dễ dàng như vậy sao?
Sao… sao có thể thế được?
Đến Gấu Hoàng cũng sững sờ, cú đánh mạnh nhất của hắn đã bị tên kiếm tu này chặn lại một cách dễ dàng như vậy.
Nhưng điều khiến hắn kinh ngạc hơn vẫn còn ở phía sau, sau khi chém đôi Diệt Thần Pháo, kiếm quang kia lập tức phát nổ trên chiếc bóng của Gấu Hoàng.
“Ầm!”
Vụ nổ này còn có uy lực gấp mấy lần Diệt Thần Pháo.
Trước đó bầy thú đã bị Diệt Thần Pháo làm chết mấy trăm nghìn con, bây giờ lại chết quá nửa trong vụ nổ lần này.
Đến Trần Dương cũng không biết uy lực vụ nổ của một kích toàn lực 2000 đạo kiếm khí cảnh giới Quy Chân sẽ lớn đến mức nào.
Nhưng bây giờ thì anh đã biết rồi.
Cũng may là phát nổ trên không trung, nếu là ở dưới đất thì trong phạm vi mấy dặm xung quanh sẽ không một ngọn cỏ còn sống sót.
Trong lòng anh thấy hơi cảm khái, không ngờ anh tu luyện lâu như vậy, bất cẩn lại tu luyện thành bom nguyên tử hình người.
Lại còn là loại không ô nhiễm môi trường.
“Xông hết lên đi, tên kiếm tu này quá mạnh, chúng ta đơn thương độc mã thì chắc chắn không chống lại được đâu”.
Hồ Duệ nói.
“Xông hết lên đi!”
Nhện Hậu há miệng phun ra một tấm lưới lớn, đây là pháp bảo bản mệnh mà mụ tế luyện, vô cùng lợi hại.
Người bị tấm lưới bao trùm sẽ bị nọc độc trên lưới biến thành vũng nước độc, đến Nguyên Thần cũng không thoát được.
“Lớn lớn lớn!”
Món pháp bảo này đã thăng cấp lên đạo khí trung phẩm, một tấm lưới lớn che rợp cả trời úp về phía Trần Dương.
“Nhiếp Hồn Linh!”
Hồ Duệ lật tay một cái, lấy ra Nhiếp Hồn Linh được truyền qua các thế hệ của Thanh Khâu.
Đây là đạo khí thượng phẩm, có thể làm chấn động linh hồn, điều khiển tâm trí con người, thậm chí còn có thể ăn mất Nguyên Thần.
“Vạn Lân Giáp!”
Trên người Giáp Hoàng lóe lên ánh sáng, có thêm một bộ áo giáp màu vàng chói lọi.
Bộ Vạn Lân Giáp này vừa tấn công vừa phòng ngự được, còn có hiệu quả thiêu đốt.
Suy nghĩ lóe lên, trong tay lão xuất hiện một chiếc Kim Lân Tiên.
“Lên!”
Kim Lân Tiên biến hóa, kéo dài ra vô hạn, quất thẳng về phía Trần Dương.
Cóc Hoàng ở bên cạnh thấy bọn chúng đều thể hiện bản lĩnh, sao có thể kém cạnh được.
Hắn há miệng phun ra một luồng khói độc nồng nặc: “Phệ Hồn Yên!”
Đây là kịch độc bản mệnh của hắn, nói một cách chính xác thì đây là một luồng khói độc không tầm thường, có thể coi là sức mạnh bẩm sinh của Cóc Hoàng.
Hơi độc ở rừng Chiểu Trạch chính là đặc sản mà Phệ Hồn Yên này đã phai nhạt đi mấy chục nghìn lần.
Tuy vậy, nơi đó cũng là vùng đất có sự sống, nhưng trừ các sinh vật của rừng Chiểu Trạch, các yêu thú khác mà vào chỉ có chết.
Gấu Hoàng hít sâu một hơi, lần nữa triệu hồi thần lôi, nhưng lần này nó thử triệu hồi thần lôi cao cấp hơn.
“Ngũ Phương Thần Lôi!”
Nghe nói ở đại lục Thần Ma có năm vị thần lôi là Đông Phương Thần Vận Lôi Vương, Nam Phương Thần Hóa Lôi Vương, Tây Phương Thần Uy Lôi Vương, Bắc Phương Thần Vĩ Lôi Vương, Trung Ương Thần Tiệp Lôi Vương.
Năm vị lôi vương này nắm trong tay Ngũ Phương Thần Lôi, có uy thế hủy diệt trời đất, thần lôi giáng xuống là để trừng phạt người đời.
Mây đen trên trời cuồn cuộn, để triệu hồi thần lôi, Gấu Hoàng cũng phải trả cái giá rất lớn.
Lần này hắn đã ra hết mọi chiêu, nếu như vẫn không thể hạ được Trần Dương thì hắn… cũng chỉ còn cách bỏ chạy thôi.
Tấm lưới lớn ập xuống, các đòn tấn công của mấy yêu gần như đã chặn đứng tất cả đường lui của anh.
Chạy cũng không thoát được, lúc này Trần Dương đã ý thức được việc nắm giữ thân pháp quan trọng đến nhường nào.
Cảnh giới Nguyên Thần là có thể di chuyển trong chớp mắt, anh cũng là cường giả cảnh giới Nguyên Thần, tại sao anh lại không làm thế được?
Không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là sự áp chế của thế giới này.
Cũng có nghĩa là Trần Dương phải tu luyện công pháp của thế giới Thần Ma để đột phá lên trên cảnh giới Nguyên Thần thì mới làm được.
/836
|